Tuyệt Đỉnh Phù Thủy
Chương 19: Tử Nhãn Phong Báo
“A…A…A… Đừng đuổi theo nữa ~"
Thiên San liều mạng chạy về phía trước xuyên qua tầng tầng cây cối rậm rạp. Ở phía sau nàng, một đầu hắc báo cao hơn một mét đang gầm gú đuổi theo nàng.
Nàng cực kỳ bi phẫn a. Tại sao “hàng xóm" lại là loài thú ăn thịt, còn là một con Tử Nhãn Phong Báo ma thú cấp mười, loài báo có tốc độ nhất nhì trong các loài báo chứ? Đã vậy lãnh địa của nó còn nẳm ở hướng đi đến sơn động nàng hẹn với Kỳ, Thư nữa?
Thật là, nàng chỉ “mượn" lương thực của nó thôi mà! Có cần đuổi tận giết tuyệt như thế không a?.
Mọi chuyện bắt đầu từ một tháng trước.
Hôm đó, nàng ra ngoài tìm thức ăn sẵn điều tra hoàn cảnh quanh đây. Ở nơi thuộc nội vi thế này nàng vốn không nghĩ sẽ tìm được ma thú cấp thấp có thể mần thịt. Nàng đi một lúc thì thấy có một con lợn rừng chết trước cửa một sơn động, nhìn bộ dáng là bị thú dữ cắn chết. Con lợn này cũng phải gần trăm ký chứ không vừa, đủ để nàng ăn mười bữa nữa tháng. Thế nên nàng liền thu nó vào nhẫn trữ vật. Vừa xoay người thì nàng đứng hình.
Một con Tử Nhãn Phong Báo đen như mực đứng cách nàng hai mươi mét. Trong miệng nó đang ngặm một con lợn rừng còn to hơn con vừa rồi, hình như là vừa đi săn trở về. Đôi mắt màu tím dấy lên hai ngọn lửa, cực độ tức giận trừng nàng.
Huyễn thú đối với việc phân chia lãnh địa rất rõ ràng, huyền thú cấp thấp tuyệt không dám xâm phạm lãnh địa của huyễn thú cấp cao. Nó ở nơi đây cũng xem như vương giả không ai dám khiêu khích. Vậy mà hôm nay, nó cực khổ ra ngoài làm một chuyến săn mồi tha về hang để dành, chưa từng nghĩ tới khi về sẽ nhìn thấy có kẻ không biết sống chết tìm đến hang của nó còn lấy cắp lương thực của nó. Đây tuyệt đối là sĩ nhục lớn.
“Gràoo ~"
Tử Nhãn Phong Báo hừng hực lửa giận, thả con lợn trong miệng ra, gầm một tiếng lấy tư thế vồ mồi lao về phía nàng. Nàng hoảng thần lập tức co giò chạy.
Chạy được một lúc, nàng lấy ra mộc phù ném về phía Tử Nhãn Phong Báo. Nó né tránh nhưng mộc phù hóa thành dây leo vẫn là quấn lấy người nó, ngăn trở bước chân của nó. Nhân cơ hội, nàng vọt lẹ, nàng cũng không quên ném một nắm Ma Tan Thảo vào mũi nó để nó không lần theo mùi của nàng. Khi Tử Nhãn Phong Báo thoát khỏi trói buộc thì người đã chạy mất, trong mũi toàn là hương vị Ma Tan Thảo khiến nó vô cùng khó chịu.
Tử Nhãn Phong Báo giận dữ rống lớn một tiếng vô cùng đinh tai nhức óc. Nhân loại khốn kiếp! Nó nhất định phải phanh thây xé xác nàng, sẽ nuốt nàng vào bụng.
Thiên San đang chạy thì bị tiếng rống này dọa trượt chân suýt té. Nàng vỗ vỗ ngực, tiếp tục chạy về huyệt động.
Từ ngày đó, mỗi lần thấy nàng là nó cứ như gặp kẽ thù giết cha đoạt vợ liều mạng đuổi theo nàng.
Ai ~ Nàng khi ấy cũng đâu phải cố ý lấy lương thực của nó đâu. Nàng chỉ vô tình thôi mà. Có trách thì trách nó tại sao đã mang về hang thì đem vào trong luôn đi
sao lại để bên ngoài cho nàng thấy, cho nàng lấy chứ.
Nàng lại đang tuổi ăn tuổi lớn cần bổ sung nhiều dưỡng chất. Mà nơi đây là lãnh địa của Tử Nhãn Phong Báo không dễ tìm được thịt, hơn nữa nó cứ gặp mặt là rượt. Suy tới nghĩ lui, dù gì cũng bị rượt chi bằng khi nàng hết thức ăn thì sẽ đi “mượn" lương thực của nó. Còn có, nàng phải thu nó làm thú cưỡi, bắt nó đi săn thú cho nàng. Ai bảo nó cứ rượt nàng hoài. Lần nào cũng bị rượt làm nàng mệt đứt hơi, áp lực tinh thần, stress trầm trọng luôn.
……
Thiên San ở một con suối nhỏ gần huyệt động, lấy một con bò con khoảng sáu mươi ký ra dùng đoản kiếm cắt thịt, xử lý xong thì nhóm lửa nướng.
Khu vực này lúc trước có hồn thể lão giả tọa chấn. Mặc dù chỉ là hồn thể nhưng huyễn thú có thể hóa hình thì ít nhất cũng là Thánh Linh Thú, lực chấn nhiếp không thể khinh thường. Tuy giờ lão giả không còn nhưng khí tức còn lưu lại vẫn có chút tác dụng, nếu không nàng cũng chẵng dám ngang nhiên nướng thịt ở chỗ này.
Ăn uống no đủ, Thiên San trở vào huyệt động để tu luyện. Nàng điều khiển linh lực từ đan điền chạy vào kinh mạch đi khai thông đường kinh mạch thứ một trăm linh một. Một tháng qua nàng đã khai thông hết một trăm đường chỉ còn tám đường nữa. Khai thông kinh mạch càng về sau lại càng khó, thời gian khai thông cũng càng lâu nhưng điều này không thể làm khó nàng được vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Đợi nàng khai thông kinh mạch xong là có thể tu luyện Phiêu Ảnh Thân Pháp. Đến lúc đó nàng sẽ không còn bị Báo Báo(tên San tỷ đặt cho Tử Nhãn Phong Báo)rượt sít xao nữa cũng có thể thu nó vào túi rồi.
…..
Thiên San mệt mỏi ngã người lên chiếc giường lá nàng tự làm. Đôi mắt lim dim ngái ngủ lướt qua quả trứng Vạn Độc Niên Xà bên cạnh. Tính toán thời gian cũng phải hơn bốn tháng( ba tháng là San tỷ tiến hành liên kết hồn, xác)rồi. Tại sao vẫn chưa nở chứ? Có khi nào là trứng chết hay không?
Thiên San cũng không xoắn xít vấn đề này nhiều, ngáp một cái rồi nhấm mắt ngủ. Thiên San vừa ngủ, quả trứng đột nhiên lai động vài cái rồi dừng lại.
Thiên San liều mạng chạy về phía trước xuyên qua tầng tầng cây cối rậm rạp. Ở phía sau nàng, một đầu hắc báo cao hơn một mét đang gầm gú đuổi theo nàng.
Nàng cực kỳ bi phẫn a. Tại sao “hàng xóm" lại là loài thú ăn thịt, còn là một con Tử Nhãn Phong Báo ma thú cấp mười, loài báo có tốc độ nhất nhì trong các loài báo chứ? Đã vậy lãnh địa của nó còn nẳm ở hướng đi đến sơn động nàng hẹn với Kỳ, Thư nữa?
Thật là, nàng chỉ “mượn" lương thực của nó thôi mà! Có cần đuổi tận giết tuyệt như thế không a?.
Mọi chuyện bắt đầu từ một tháng trước.
Hôm đó, nàng ra ngoài tìm thức ăn sẵn điều tra hoàn cảnh quanh đây. Ở nơi thuộc nội vi thế này nàng vốn không nghĩ sẽ tìm được ma thú cấp thấp có thể mần thịt. Nàng đi một lúc thì thấy có một con lợn rừng chết trước cửa một sơn động, nhìn bộ dáng là bị thú dữ cắn chết. Con lợn này cũng phải gần trăm ký chứ không vừa, đủ để nàng ăn mười bữa nữa tháng. Thế nên nàng liền thu nó vào nhẫn trữ vật. Vừa xoay người thì nàng đứng hình.
Một con Tử Nhãn Phong Báo đen như mực đứng cách nàng hai mươi mét. Trong miệng nó đang ngặm một con lợn rừng còn to hơn con vừa rồi, hình như là vừa đi săn trở về. Đôi mắt màu tím dấy lên hai ngọn lửa, cực độ tức giận trừng nàng.
Huyễn thú đối với việc phân chia lãnh địa rất rõ ràng, huyền thú cấp thấp tuyệt không dám xâm phạm lãnh địa của huyễn thú cấp cao. Nó ở nơi đây cũng xem như vương giả không ai dám khiêu khích. Vậy mà hôm nay, nó cực khổ ra ngoài làm một chuyến săn mồi tha về hang để dành, chưa từng nghĩ tới khi về sẽ nhìn thấy có kẻ không biết sống chết tìm đến hang của nó còn lấy cắp lương thực của nó. Đây tuyệt đối là sĩ nhục lớn.
“Gràoo ~"
Tử Nhãn Phong Báo hừng hực lửa giận, thả con lợn trong miệng ra, gầm một tiếng lấy tư thế vồ mồi lao về phía nàng. Nàng hoảng thần lập tức co giò chạy.
Chạy được một lúc, nàng lấy ra mộc phù ném về phía Tử Nhãn Phong Báo. Nó né tránh nhưng mộc phù hóa thành dây leo vẫn là quấn lấy người nó, ngăn trở bước chân của nó. Nhân cơ hội, nàng vọt lẹ, nàng cũng không quên ném một nắm Ma Tan Thảo vào mũi nó để nó không lần theo mùi của nàng. Khi Tử Nhãn Phong Báo thoát khỏi trói buộc thì người đã chạy mất, trong mũi toàn là hương vị Ma Tan Thảo khiến nó vô cùng khó chịu.
Tử Nhãn Phong Báo giận dữ rống lớn một tiếng vô cùng đinh tai nhức óc. Nhân loại khốn kiếp! Nó nhất định phải phanh thây xé xác nàng, sẽ nuốt nàng vào bụng.
Thiên San đang chạy thì bị tiếng rống này dọa trượt chân suýt té. Nàng vỗ vỗ ngực, tiếp tục chạy về huyệt động.
Từ ngày đó, mỗi lần thấy nàng là nó cứ như gặp kẽ thù giết cha đoạt vợ liều mạng đuổi theo nàng.
Ai ~ Nàng khi ấy cũng đâu phải cố ý lấy lương thực của nó đâu. Nàng chỉ vô tình thôi mà. Có trách thì trách nó tại sao đã mang về hang thì đem vào trong luôn đi
sao lại để bên ngoài cho nàng thấy, cho nàng lấy chứ.
Nàng lại đang tuổi ăn tuổi lớn cần bổ sung nhiều dưỡng chất. Mà nơi đây là lãnh địa của Tử Nhãn Phong Báo không dễ tìm được thịt, hơn nữa nó cứ gặp mặt là rượt. Suy tới nghĩ lui, dù gì cũng bị rượt chi bằng khi nàng hết thức ăn thì sẽ đi “mượn" lương thực của nó. Còn có, nàng phải thu nó làm thú cưỡi, bắt nó đi săn thú cho nàng. Ai bảo nó cứ rượt nàng hoài. Lần nào cũng bị rượt làm nàng mệt đứt hơi, áp lực tinh thần, stress trầm trọng luôn.
……
Thiên San ở một con suối nhỏ gần huyệt động, lấy một con bò con khoảng sáu mươi ký ra dùng đoản kiếm cắt thịt, xử lý xong thì nhóm lửa nướng.
Khu vực này lúc trước có hồn thể lão giả tọa chấn. Mặc dù chỉ là hồn thể nhưng huyễn thú có thể hóa hình thì ít nhất cũng là Thánh Linh Thú, lực chấn nhiếp không thể khinh thường. Tuy giờ lão giả không còn nhưng khí tức còn lưu lại vẫn có chút tác dụng, nếu không nàng cũng chẵng dám ngang nhiên nướng thịt ở chỗ này.
Ăn uống no đủ, Thiên San trở vào huyệt động để tu luyện. Nàng điều khiển linh lực từ đan điền chạy vào kinh mạch đi khai thông đường kinh mạch thứ một trăm linh một. Một tháng qua nàng đã khai thông hết một trăm đường chỉ còn tám đường nữa. Khai thông kinh mạch càng về sau lại càng khó, thời gian khai thông cũng càng lâu nhưng điều này không thể làm khó nàng được vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Đợi nàng khai thông kinh mạch xong là có thể tu luyện Phiêu Ảnh Thân Pháp. Đến lúc đó nàng sẽ không còn bị Báo Báo(tên San tỷ đặt cho Tử Nhãn Phong Báo)rượt sít xao nữa cũng có thể thu nó vào túi rồi.
…..
Thiên San mệt mỏi ngã người lên chiếc giường lá nàng tự làm. Đôi mắt lim dim ngái ngủ lướt qua quả trứng Vạn Độc Niên Xà bên cạnh. Tính toán thời gian cũng phải hơn bốn tháng( ba tháng là San tỷ tiến hành liên kết hồn, xác)rồi. Tại sao vẫn chưa nở chứ? Có khi nào là trứng chết hay không?
Thiên San cũng không xoắn xít vấn đề này nhiều, ngáp một cái rồi nhấm mắt ngủ. Thiên San vừa ngủ, quả trứng đột nhiên lai động vài cái rồi dừng lại.
Tác giả :
Thiên Mạn