Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Chương 330: Bức tranh cuộn
Cho dù là ở trong hang động vô tận dưới lòng đất, từng trải rất nhiều thử thách sinh tử, Phương Lâm cũng không có lộ ra vẻ khiếp sợ như vậy, lúc này hai tay của hắn giống như mất đi sức lực, run rẩy không ngừng.
Bức tranh cuộn này hết sức cổ xưa, đã ố vàng, đồng thời tản ra mùi mục nát cổ xưa. Bóng người trên bức tranh cuộn này vẫn rõ ràng.
Ở trên bức tranh cuộn là một nữ tử mặc trang phục màu xanh, trong tay cầm một ô giấy màu xanh giản dị, chỉ có một bóng lưng, đứng ở trên một ngón núi xanh, hình như đang nhìn về phía xa.
Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng Phương Lâm vẫn có thể liếc mắt nhận ra, cái bóng lưng này thuộc về mẫu thân của hắn.
Không phải là đời này, mà mẫu thân của Phương Lâm kiếp trước khi là Đan Tôn, thê tử của Vũ Tôn Phương Thanh Dạ, mẫu thân của Đan Tôn Phương Lâm - Bạch Tình Tuyết.
Phương Lâm nhớ đặc biệt rõ ràng bóng lưng của mẫu thân, cho dù là đầu thai làm người, hắn cũng vẫn không có quên, đây là hơi ấm duy nhất ẩn sâu ở trong trí nhớ của hắn.
Phương Lâm không có nghĩ tới, ở trong bảo khố của Tử Hà tông này, lại có một bức tranh cuộn liên quan tới mẫu thân hắn, đây quả thực là chuyện không thể nào tưởng tượng được.
Kiếp trước, mẫu thân của Phương Lâm, Bạch Tình Tuyết chính là nữ nhi của một cự hùng võ đạo lúc đó, thiên phú trác tuyệt, còn có diện mạo khuynh thành, có thể nói lúc đó đệ nhất kỳ nữ tử trong thiên hạ.
Nói không khoa trương, người theo đuổi Bạch Tình Tuyết có thể hình thành một quốc gia nhỏ.
Chỉ có điều Bạch Tình Tuyết trời sinh tính cao ngạo, không xem nam nhi trong thiên hạ ra gì, tuyên bố chỉ có người có thể đánh bại Bạch Tình Tuyết nàng, mới có tư cách làm trượng phu của nàng.
Phụ thân của Bạch Tình Tuyết còn vì nữ nhi thiết lập lôi đài, mời nam nhi trẻ tuổi trong thiên hạ đến đây đánh lôi đài, chỉ cần thắng Bạch Tình Tuyết, có thể cưới Bạch Tình Tuyết làm thê tử.
Trong lúc nhất thời, thiên hạ chấn động, vô số nam nhi đi vào nghênh chiến.
Nhưng kết quả lại khiến cho người trong thiên hạ chấn động kinh ngạc.
Bạch Tình Tuyết có thực lực có thể nói là khủng khiếp, những nam nhi đi vào đó đánh lôi đài, có đủ cao thủ và thiên tài, nhưng gần như đều không có người nào là đối thủ của Bạch Tình Tuyết.
Bạch gia có nữ, Tình Tuyết vô địch!
Bởi vì Bạch Tình Tuyết liên tiếp chiến bại mấy trăm người thiên tài tuấn kiệt đến đây đánh lôi đài, bởi vậy được người trong thiên hạ gọi là Bạch Vô Địch.
Mãi về sau có một thiếu niên yếu ớt không chịu nổi gió, đứng ở trên lôi đài, cùng Bạch Tình Tuyết giao đấu.
Lúc đó, không ai coi trọng người thiếu niên gầy yếu kia, ngay cả Bạch Tình Tuyết cũng không để hắn vào trong mắt.
Nhưng kết quả lại khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ tới mức ngây người.
Chỉ dùng mười chiêu, Bạch Tình Tuyết lại thua ở trong tay của người thiếu niên, hơn nữa còn là hoàn toàn thất bại.
Một trận chiến này cũng khiến cho quần hùng thiên hạ biết đến một cái tên khác - Phương Thanh Dạ.
Bạch Tình Tuyết thua, bại bởi Phương Thanh Dạ ở ngay trước mặt vô số người, một lần bại này khiến cho Bạch Tình Tuyết hiểu rõ, mình nếu như không muốn trở thành thê tử của người trước mắt, chỉ có một biện pháp.
Trốn!!!
Không sai, Bạch Tình Tuyết chạy trốn, nàng không muốn gả cho Phương Thanh Dạ, bởi vì nàng tâm cao khí ngạo, không cho phép mình có bất kỳ thất bại nào, cho dù là thất bại, nàng cũng muốn một lần nữa giành chiến thắng trở về.
Phương Thanh Dạ không có tức giận, càng không có bất kỳ khác thường gì, chỉ là im ắng tới, yên tĩnh rời đi, hoàn toàn không có nhắc tới chuyện kết hôn, dường như hắn qua, chỉ là vì đánh bại Bạch Tình Tuyết.
Một năm sau, Bạch Tình Tuyết xông qua Vạn Trọng Cấm Sơn, thực lực tăng lớn trở về, người đầu tiên nàng tìm tới chính là Phương Thanh Dạ, nàng muốn tìm lại mặt mũi trở về.
Nhưng mà trận chiến ấy, Bạch Tình Tuyết lại thua rồi, lần này cũng chỉ là sử dụng mười ba chiêu, Phương Thanh Dạ lại đánh bại Bạch Tình Tuyết.
Sau khi thất bại, Bạch Tình Tuyết lại một lần nữa biến mất, nàng không cam lòng, vì sao mình hai lần lại bại ở trong tay cùng một người, nàng tự nói với mình, phải trở nên mạnh hơn.
Vì vậy, Bạch Tình Tuyết một mình, tiến vào lãnh địa Yêu tộc, từng trải qua cửu tử nhất sinh, rèn luyện thực lực của bản thân, cuối cùng toàn thân đẫm máu trở về.
Lần này trở về, Bạch Tình Tuyết càng cường đại hơn, người cùng thế hệ không có người nào địch nổi một chiêu của nàng.
Nhưng khi lại giao đấu cùng Phương Thanh Dạ, Bạch Tình Tuyết vẫn thua.
Lần thứ ba bại trận!
Lần này, tuy rằng kiên trì mười bảy chiêu, nhưng thua chính là thua, bất luận là thua một chiêu, hay thua một trăm chiêu, kết quả cũng giống nhau.
Bạch Tình Tuyết là một người cực kỳ kiêu ngạo, nhưng ở cùng trên người một người, lại từng trải qua ba lần thất bại, điều này làm cho nàng bất kể như thế nào, cũng không có cách nào tiếp nhận được.
Bởi vậy, Bạch Tình Tuyết tiến vào cấm địa đáng sợ nhất Đại Hoang, đi tìm truyền thừa do tiền bối thời viễn cổ lưu lại.
Khi Bạch Tình Tuyết xuất hiện lần nữa, nàng đã vượt qua phụ thân của nàng.
Bạch Tình Tuyết tìm được Phương Thanh Dạ, cùng hắn giao đấu lần thứ tư.
Một trận chiến này, Bạch Tình Tuyết có thể nói là dùng hết toàn lực, Phương Thanh Dạ cũng không giữ lại chút nào, hai người đấu hai ngày hai đêm, kết quả sau cùng là Phương Thanh Dạ cố ý thua một chiêu, để cho Bạch Tình Tuyết lấy được thắng lợi.
Nhưng thắng lợi như vậy, Bạch Tình Tuyết nàng cũng không có khả năng tiếp nhận, nàng muốn chính là thắng lợi hoàn toàn chân chính.
Bạch Tình Tuyết muốn tiếp tục trở nên mạnh hơn, nhưng nàng lại phát hiện, trong lòng của mình đã in dấu gương mặt của Phương Thanh Dạ, bất kể đi tới chỗ nào, làm chuyện gì, vẫn không có cách nào quên được.
Hai người gặp lại lần thứ năm, không giao đấu, mà nắm tay nhau.
Lại sau đó, Phương Thanh Dạ cùng Bạch Tình Tuyết kết hôn, hai đại cường giả trẻ tuổi trước đây tung hoành thiên hạ, cuối cùng là đi tới với nhau.
Không lâu sau đó, Phương Lâm lại sinh ra trên đời.
Mà bây giờ, Phương Lâm đầu thai làm người, năm tháng đã qua vô số năm, tất cả mọi thứ trên thế gian cũng từ lâu thương hải tang điền.
Phương Lâm không biết phụ mẫu hắn cuối cùng là còn sống hay không, nhưng nhìn thấy được bức tranh này, trái tim của Phương Lâm trong giây lát nhanh chóng đập mạnh.
Có thể, phụ mẫu còn sống!
Chỉ là, bức tranh cuộn này tại sao lại ở bên trong bảo khố của Tử Hà tông, đây cũng là một nghi vấn, Phương Lâm cố gắng lấy lại tinh thần, thu bức tranh cuộn vào trong túi, vật ấy hắn nhất định phải mang đi, còn phải hỏi thăm Hàn Lạc Vân một chút về lai lịch của bức họa này.
Đi ra khỏi bảo khố, Phương Lâm liếc mắt liền thấy được lão nhân mục nát này ngồi dưới đất sắc mặt cực kỳ khó coi, người này sau khi nhìn thấy Phương Lâm đi ra, thoáng cái đã đứng dậy.
Phương Lâm lộ ra nụ cười gượng:
- Lão gia tử ngươi còn muốn tới?
Lão nhân mục nát thực sự rất muốn xông lên hung hăng đánh Phương Lâm cho ăn, chỉ có điều người ta đã từ bảo Khố Lý đi ra, lại đánh hắn cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Lăn, lăn xa ra một chút, đừng để cho ta gặp lại ngươi.
Lão nhân mục nát không nhịn được nói.
Phương Lâm chắp tay, bước nhanh rời đi.
Sau đó lão nhân mục nát đi vào bên trong bảo khố, mắt đảo qua, lại biết thiếu một cái Trầm Long đỉnh.
- Tiểu tử này, năng lực quan sát cũng không tệ lắm.
Lão nhân mục nát nói nhỏ một câu, chỉ có điều lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
- Ai, lớn tuổi, trí nhớ cũng không tốt.
Lão nhân mục nát lắc đầu, trầm tư suy nghĩ, chính là nghĩ không ra có cái gì không thích hợp.
Lại nói Phương Lâm từ bảo khố đi ra, lại lao thẳng đến Tử Hà Phong, hắn muốn tìm Hàn Lạc Vân hỏi một câu lai lịch của bức tranh cuộn này.
Khi Phương Lâm đi tới trước Tử Hà đại điện, thời điểm còn chưa tiến vào, hắn lại phát hiện có chút không đúng. Bên trong Tử Hà đại điện tập trung không ít người, đồng thời bầu không khí hình như có chút nghiêm trọng.
Bức tranh cuộn này hết sức cổ xưa, đã ố vàng, đồng thời tản ra mùi mục nát cổ xưa. Bóng người trên bức tranh cuộn này vẫn rõ ràng.
Ở trên bức tranh cuộn là một nữ tử mặc trang phục màu xanh, trong tay cầm một ô giấy màu xanh giản dị, chỉ có một bóng lưng, đứng ở trên một ngón núi xanh, hình như đang nhìn về phía xa.
Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng Phương Lâm vẫn có thể liếc mắt nhận ra, cái bóng lưng này thuộc về mẫu thân của hắn.
Không phải là đời này, mà mẫu thân của Phương Lâm kiếp trước khi là Đan Tôn, thê tử của Vũ Tôn Phương Thanh Dạ, mẫu thân của Đan Tôn Phương Lâm - Bạch Tình Tuyết.
Phương Lâm nhớ đặc biệt rõ ràng bóng lưng của mẫu thân, cho dù là đầu thai làm người, hắn cũng vẫn không có quên, đây là hơi ấm duy nhất ẩn sâu ở trong trí nhớ của hắn.
Phương Lâm không có nghĩ tới, ở trong bảo khố của Tử Hà tông này, lại có một bức tranh cuộn liên quan tới mẫu thân hắn, đây quả thực là chuyện không thể nào tưởng tượng được.
Kiếp trước, mẫu thân của Phương Lâm, Bạch Tình Tuyết chính là nữ nhi của một cự hùng võ đạo lúc đó, thiên phú trác tuyệt, còn có diện mạo khuynh thành, có thể nói lúc đó đệ nhất kỳ nữ tử trong thiên hạ.
Nói không khoa trương, người theo đuổi Bạch Tình Tuyết có thể hình thành một quốc gia nhỏ.
Chỉ có điều Bạch Tình Tuyết trời sinh tính cao ngạo, không xem nam nhi trong thiên hạ ra gì, tuyên bố chỉ có người có thể đánh bại Bạch Tình Tuyết nàng, mới có tư cách làm trượng phu của nàng.
Phụ thân của Bạch Tình Tuyết còn vì nữ nhi thiết lập lôi đài, mời nam nhi trẻ tuổi trong thiên hạ đến đây đánh lôi đài, chỉ cần thắng Bạch Tình Tuyết, có thể cưới Bạch Tình Tuyết làm thê tử.
Trong lúc nhất thời, thiên hạ chấn động, vô số nam nhi đi vào nghênh chiến.
Nhưng kết quả lại khiến cho người trong thiên hạ chấn động kinh ngạc.
Bạch Tình Tuyết có thực lực có thể nói là khủng khiếp, những nam nhi đi vào đó đánh lôi đài, có đủ cao thủ và thiên tài, nhưng gần như đều không có người nào là đối thủ của Bạch Tình Tuyết.
Bạch gia có nữ, Tình Tuyết vô địch!
Bởi vì Bạch Tình Tuyết liên tiếp chiến bại mấy trăm người thiên tài tuấn kiệt đến đây đánh lôi đài, bởi vậy được người trong thiên hạ gọi là Bạch Vô Địch.
Mãi về sau có một thiếu niên yếu ớt không chịu nổi gió, đứng ở trên lôi đài, cùng Bạch Tình Tuyết giao đấu.
Lúc đó, không ai coi trọng người thiếu niên gầy yếu kia, ngay cả Bạch Tình Tuyết cũng không để hắn vào trong mắt.
Nhưng kết quả lại khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ tới mức ngây người.
Chỉ dùng mười chiêu, Bạch Tình Tuyết lại thua ở trong tay của người thiếu niên, hơn nữa còn là hoàn toàn thất bại.
Một trận chiến này cũng khiến cho quần hùng thiên hạ biết đến một cái tên khác - Phương Thanh Dạ.
Bạch Tình Tuyết thua, bại bởi Phương Thanh Dạ ở ngay trước mặt vô số người, một lần bại này khiến cho Bạch Tình Tuyết hiểu rõ, mình nếu như không muốn trở thành thê tử của người trước mắt, chỉ có một biện pháp.
Trốn!!!
Không sai, Bạch Tình Tuyết chạy trốn, nàng không muốn gả cho Phương Thanh Dạ, bởi vì nàng tâm cao khí ngạo, không cho phép mình có bất kỳ thất bại nào, cho dù là thất bại, nàng cũng muốn một lần nữa giành chiến thắng trở về.
Phương Thanh Dạ không có tức giận, càng không có bất kỳ khác thường gì, chỉ là im ắng tới, yên tĩnh rời đi, hoàn toàn không có nhắc tới chuyện kết hôn, dường như hắn qua, chỉ là vì đánh bại Bạch Tình Tuyết.
Một năm sau, Bạch Tình Tuyết xông qua Vạn Trọng Cấm Sơn, thực lực tăng lớn trở về, người đầu tiên nàng tìm tới chính là Phương Thanh Dạ, nàng muốn tìm lại mặt mũi trở về.
Nhưng mà trận chiến ấy, Bạch Tình Tuyết lại thua rồi, lần này cũng chỉ là sử dụng mười ba chiêu, Phương Thanh Dạ lại đánh bại Bạch Tình Tuyết.
Sau khi thất bại, Bạch Tình Tuyết lại một lần nữa biến mất, nàng không cam lòng, vì sao mình hai lần lại bại ở trong tay cùng một người, nàng tự nói với mình, phải trở nên mạnh hơn.
Vì vậy, Bạch Tình Tuyết một mình, tiến vào lãnh địa Yêu tộc, từng trải qua cửu tử nhất sinh, rèn luyện thực lực của bản thân, cuối cùng toàn thân đẫm máu trở về.
Lần này trở về, Bạch Tình Tuyết càng cường đại hơn, người cùng thế hệ không có người nào địch nổi một chiêu của nàng.
Nhưng khi lại giao đấu cùng Phương Thanh Dạ, Bạch Tình Tuyết vẫn thua.
Lần thứ ba bại trận!
Lần này, tuy rằng kiên trì mười bảy chiêu, nhưng thua chính là thua, bất luận là thua một chiêu, hay thua một trăm chiêu, kết quả cũng giống nhau.
Bạch Tình Tuyết là một người cực kỳ kiêu ngạo, nhưng ở cùng trên người một người, lại từng trải qua ba lần thất bại, điều này làm cho nàng bất kể như thế nào, cũng không có cách nào tiếp nhận được.
Bởi vậy, Bạch Tình Tuyết tiến vào cấm địa đáng sợ nhất Đại Hoang, đi tìm truyền thừa do tiền bối thời viễn cổ lưu lại.
Khi Bạch Tình Tuyết xuất hiện lần nữa, nàng đã vượt qua phụ thân của nàng.
Bạch Tình Tuyết tìm được Phương Thanh Dạ, cùng hắn giao đấu lần thứ tư.
Một trận chiến này, Bạch Tình Tuyết có thể nói là dùng hết toàn lực, Phương Thanh Dạ cũng không giữ lại chút nào, hai người đấu hai ngày hai đêm, kết quả sau cùng là Phương Thanh Dạ cố ý thua một chiêu, để cho Bạch Tình Tuyết lấy được thắng lợi.
Nhưng thắng lợi như vậy, Bạch Tình Tuyết nàng cũng không có khả năng tiếp nhận, nàng muốn chính là thắng lợi hoàn toàn chân chính.
Bạch Tình Tuyết muốn tiếp tục trở nên mạnh hơn, nhưng nàng lại phát hiện, trong lòng của mình đã in dấu gương mặt của Phương Thanh Dạ, bất kể đi tới chỗ nào, làm chuyện gì, vẫn không có cách nào quên được.
Hai người gặp lại lần thứ năm, không giao đấu, mà nắm tay nhau.
Lại sau đó, Phương Thanh Dạ cùng Bạch Tình Tuyết kết hôn, hai đại cường giả trẻ tuổi trước đây tung hoành thiên hạ, cuối cùng là đi tới với nhau.
Không lâu sau đó, Phương Lâm lại sinh ra trên đời.
Mà bây giờ, Phương Lâm đầu thai làm người, năm tháng đã qua vô số năm, tất cả mọi thứ trên thế gian cũng từ lâu thương hải tang điền.
Phương Lâm không biết phụ mẫu hắn cuối cùng là còn sống hay không, nhưng nhìn thấy được bức tranh này, trái tim của Phương Lâm trong giây lát nhanh chóng đập mạnh.
Có thể, phụ mẫu còn sống!
Chỉ là, bức tranh cuộn này tại sao lại ở bên trong bảo khố của Tử Hà tông, đây cũng là một nghi vấn, Phương Lâm cố gắng lấy lại tinh thần, thu bức tranh cuộn vào trong túi, vật ấy hắn nhất định phải mang đi, còn phải hỏi thăm Hàn Lạc Vân một chút về lai lịch của bức họa này.
Đi ra khỏi bảo khố, Phương Lâm liếc mắt liền thấy được lão nhân mục nát này ngồi dưới đất sắc mặt cực kỳ khó coi, người này sau khi nhìn thấy Phương Lâm đi ra, thoáng cái đã đứng dậy.
Phương Lâm lộ ra nụ cười gượng:
- Lão gia tử ngươi còn muốn tới?
Lão nhân mục nát thực sự rất muốn xông lên hung hăng đánh Phương Lâm cho ăn, chỉ có điều người ta đã từ bảo Khố Lý đi ra, lại đánh hắn cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Lăn, lăn xa ra một chút, đừng để cho ta gặp lại ngươi.
Lão nhân mục nát không nhịn được nói.
Phương Lâm chắp tay, bước nhanh rời đi.
Sau đó lão nhân mục nát đi vào bên trong bảo khố, mắt đảo qua, lại biết thiếu một cái Trầm Long đỉnh.
- Tiểu tử này, năng lực quan sát cũng không tệ lắm.
Lão nhân mục nát nói nhỏ một câu, chỉ có điều lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
- Ai, lớn tuổi, trí nhớ cũng không tốt.
Lão nhân mục nát lắc đầu, trầm tư suy nghĩ, chính là nghĩ không ra có cái gì không thích hợp.
Lại nói Phương Lâm từ bảo khố đi ra, lại lao thẳng đến Tử Hà Phong, hắn muốn tìm Hàn Lạc Vân hỏi một câu lai lịch của bức tranh cuộn này.
Khi Phương Lâm đi tới trước Tử Hà đại điện, thời điểm còn chưa tiến vào, hắn lại phát hiện có chút không đúng. Bên trong Tử Hà đại điện tập trung không ít người, đồng thời bầu không khí hình như có chút nghiêm trọng.
Tác giả :
Vạn Cổ Thanh Liên