Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Chương 129: Treo Độc Cô Nguyên Lên Đánh
Người tới ra tay cực kỳ nhanh chóng. Phương Lâm cũng không nghĩ tới sẽ có người đột nhiên xông tới, trong lòng nhất thời giận dữ.
- Xem ta giết chết ngươi!
Trong lòng Phương Lâm giận dữ gầm thét lên. Hắn sờ túi Cửu Cung một cái, trên tay trái đã nắm một thanh trường kiếm sắc bén.
Phương Lâm bổ một kiếm về phía người kia, hoàn toàn không nương tay. Hắn có suy nghĩ muốn giết chết đối phương.
Một kiếm này vừa nhanh vừa hiểm độc. Hơn nữa cảnh giới của Phương Lâm hiện tại không giống người thường, võ giả Nhân Nguyên sợ rằng ai cũng không tránh thoát được một kiếm này.
Người này cực kỳ hoảng sợ, thân hình trong giây lát lắc một cái, nguy hiểm tránh được một kiếm này.
Phương Lâm kinh ngạc kêu lên một tiếng. Không ngờ đối phương có thể tránh thoát được một kiếm này của mình. Người này có phần lợi hại.
Lúc này, Độc Cô Niệm cũng thấy được người đột nhiên xông vào này là ai, vội vàng kêu to:
- Đừng động thủ, đừng động thủ!
Đó là một người thanh niên mặc áo đen, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Trong mắt hắn tràn ngập sát ý, nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.
Phương Lâm cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt cũng không thiện cảm trừng mắt đối phương.
- Độc Cô Nguyên, ngươi làm gì vậy?
Độc Cô Niệm oán giận nói với người thanh niên kia.
Phương Lâm vừa nghe, chân mày nhất thời nhíu lại. Giỏi lắm, hóa ra là người của Độc Cô gia. Thảo nào lớn lối ương ngạnh như vậy.
Người thanh niên tên là Độc Cô Nguyên kia liếc mắt nhìn Độc Cô Niệm, sau đó ánh mắt lập tức lại rơi vào trên người Phương Lâm.
- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết!
Độc Cô Nguyên hừ lạnh một tiếng, lại một lần nữa ra tay với Phương Lâm.
Phương Lâm cầm trường kiếm trong tay, chửi ầm lên:
- Xông vào nhà của ta, xem ta giết chết ngươi hay không!
Hai người lại một lần nữa đấu với nhau. Độc Cô Nguyên này cũng không sử dụng binh khí gì, tay không giao đấu cùng Phương Lâm.
Nhưng rất nhanh, Độc Cô Nguyên này lại hối hận. Thực lực của Phương Lâm thật sự mạnh ngoài dự đoán của Độc Cô Nguyên. Hắn không có binh khí lại bị Phương Lâm đánh cho có cảm giác liên tục thất bại, phải tháo chạy.
Độc Cô Nguyên vừa tức vừa giận. Hắn không nén được cơn giận, cũng lấy ra một cây trường thương.
- Cút cho ta!
Phương Lâm giận dữ gầm thét lên, dưới chân sinh ra gió, thoáng cái xuất hiện ở phía sau lưng Độc Cô Nguyên, sau đó một cước đạp ở trên mông của Độc Cô Nguyên.
Độc Cô Nguyên bị đạp một bước, thân hình lảo đảo vài bước đi về phía trước. Trong giây lát hắn liền xoay người lại, sau đó thi triển ra một bộ thương thuật.
Thương của Độc Cô Nguyên cũng cực nhanh, đồng thời mỗi một thương đều đâm thẳng vào chỗ yếu hại của Phương Lâm. Nếu như bị đâm trúng một thương, vậy không phải chết cũng chính là bị trọng thương.
Nhưng bất luận Độc Cô Nguyên đâm thế nào, nhưng ngay cả góc áo của Phương Lâm cũng không tới được.
Tốc độ của Phương Lâm thật sự quá nhanh. Cho dù tốc độ Độc Cô Nguyên ra tay cũng nhanh, nhưng hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Phương Lâm.
Độc Cô Niệm ở bên cạnh không ngừng mở miệng khuyên can. Nhưng Phương Lâm và Độc Cô Nguyên đều đánh ra cơn giận, càng đánh càng thêm kịch liệt.
Độc Cô Nguyên thấy không làm gì được Phương Lâm, trong lòng sốt ruột cũng nẩy ra ý định ngoan độc. Trong giây lát hắn vỗ vào túi Cửu Cung.
Vèo!
Một đường hàn quang bay ra, lao thẳng đến mi tâm của Phương Lâm.
- Dám giở thủ đoạn!
Phương Lâm mắng một tiếng. Hắn lại một lần nữa tránh né, xoay tay chính là một kiếm chém xuống.
Độc Cô Niệm nâng trường thương lên ngăn cản một kiếm này của Phương Lâm, lại bị lực lượng một kiếm này của Phương Lâm chấn động tới mức lui về phía sau vài bước, vẻ mặt đầy kinh hãi.
- Độc Cô Nguyên, ngươi có phải bị bệnh hay không? Ngươi đánh thắng được hắn sao?
Độc Cô Niệm ở bên cạnh không chút khách khí nói.
Sắc mặt Độc Cô Nguyên lúc xanh lúc đỏ, ánh mắt tàn bạo nhìn Phương Lâm.
Phương Lâm cầm theo kiếm, sát khí lẫm liệt, bước chân giống như quỷ mỵ, lại một lần nữa xuất hiện ở phía sau Độc Cô Nguyên.
Cho dù Độc Cô Nguyên biết Phương Lâm ở sau lưng hắn, thế nhưng phản ứng của thân thể lại hoàn toàn không theo kịp.
Kiếm của Phương Lâm đã gác ở trên vai của Độc Cô Nguyên. Chỉ cần Độc Cô Nguyên hơi động một cái, cổ hắn nhất định sẽ bị Phương Lâm cắt.
Trong lòng Độc Cô Nguyên cảm thấy đầy nhục nhã, áp bức và không cam lòng. Hắn vốn khí thế hung hăng xông tới, muốn cho Phương Lâm một bài học, kết quả căn bản đánh không lại đối phương, trái lại bị người ta khống chế.
Mặt mũi này mất đi, Độc Cô Nguyên cũng muốn tự sát.
Vẻ mặt Phương Lâm đắc ý nhìn Độc Cô Nguyên, trong miệng nói:
- Ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Một câu cũng không nói lại xông tới động thủ với ta? Hiện tại ngươi lại trâu bò cho ta xem? Động một cái thử xem?
Sắc mặt Độc Cô Nguyên khó coi, tức muốn nổ phổi. Hắn thật sự rất muốn xoay người liều mạng với Phương Lâm.
Nhưng kiếm trên cổ bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của hắn. Tuy rằng Độc Cô Nguyên không tin Phương Lâm dám giết hắn, nhưng chuyện gì cũng có thể có bất ngờ. Nếu chẳng may Phương Lâm này là một người trẻ tuổi lỗ mãng, thật sự cắt cổ mình, vậy mình sẽ chết không đáng giá.
Độc Cô Niệm tức giận nhìn Độc Cô Nguyên, nói:
- Ngươi chạy tới làm gì?
Vẻ mặt Độc Cô Nguyên buồn bực nhìn Độc Cô Niệm.
Ta chạy tới làm gì? Không phải là tới trút giận cho nàng sao? Tại sao ta lại cảm giác hình như làm sai vậy?
Sớm biết Phương Lâm này lợi hại như vậy, Độc Cô Nguyên hắn căn bản cũng không sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Phương Lâm liếc mắt nhìn Độc Cô Niệm, cười nói:
- Tính tình người Độc Cô gia các nàng thật đúng là giống nhau, đều lớn lối ương ngạnh như vậy. Nếu như đổi lại thành người khác, ta đã sớm một kiếm giết chết.
Độc Cô Nguyên hừ một tiếng, giọng điệu châm chọc nói:
- Ngươi nếu có giỏi, cứ giết ta đi.
Phương Lâm vui vẻ. Tiểu tử này thật đúng là quá cao ngạo. Đã rơi vào trong tay mình, còn dám nói như vậy.
Phương Lâm cũng không khách khí, trực tiếp sử dụng kiếm đâm mạnh ở trên đùi của Độc Cô Nguyên hai cái.
Độc Cô Nguyên kêu lên một tiếng, hai chân run rẩy, máu tươi chảy ròng ròng, lại không rên một tiếng nào. Hắn cũng đủ kiên cường.
Phương Lâm còn muốn đâm, Độc Cô Niệm lại vội vàng cầu xin hắn. Lúc này hắn mới thôi, thu trường kiếm vào.
Cùng lúc đó, có ba người chậm rãi đi đến bên ngoài viện của Phương Lâm.
Ba người này, ngoại trừ Cổ Đạo Phong ra, còn có hai người khác. Bọn họ đều là cao thủ đến từ Độc Cô gia.
Độc Cô Niệm ở lại Đan tông. Sau khi Độc Cô gia biết được, tất nhiên phải phái người đến tìm hiểu xem đã có chuyện xảy ra.
Cổ Đạo Phong cũng không dám chậm trễ, tất nhiên phải đích thân tiếp đãi.
- Cổ thủ tọa, đứa cháu kia của ta tính tình luôn luôn kích động. Phương Lâm này nếu như bị thua thiệt, Cổ thủ tọa mong hãy bỏ qua cho.
Một nam tử trung niên của Độc Cô gia vừa cười khẽ vừa nói.
Cổ Đạo Phong hoàn toàn không để ý chút nào:
- Phương Lâm người này cũng thực cần người gõ một cái. Độc Cô hiền chất cho hắn một ít giáo huấn cũng tốt.
Trên mặt một người thanh niên khác của Độc Cô gia lộ ra vẻ khinh thường. Thân là thủ tọa, nhưng ngay cả đệ tử phía dưới cũng không mấy che chở. Vị thủ tọa Đan tông này cũng thật có năng lực.
Ba người đi đến cửa viện, Phương Lâm lại hoàn toàn không biết. Khi ba người Cổ Đạo Phong xuất hiện ở cửa viện của Phương Lâm, lúc này mới lộ vẻ kinh ngạc.
- Chuyện này...
Nhìn thấy tình cảnh bên trong viện, Cổ Đạo Phong và hai người của Độc Cô gia đều há hốc mồm. Cục diện này có chỗ nào giống như Phương Lâm bị dạy dỗ một trận chứ?
- Nguyên nhi, ngươi làm sao lại bị thương?
Nam tử trung niên kia nhìn thấy Độc Cô Nguyên ngồi dưới đất, hai chân chảy máu, lo lắng hỏi.
Mà ánh mắt người thanh niên của Độc Cô gia lại cực kỳ lạnh lùng nhìn Phương Lâm, hoàn toàn không che giấu sát cơ.
Trên mặt Cổ Đạo Phong có vẻ kinh hãi, nhưng rất nhanh hắn đã che giấu rất tốt. Hắn căm giận mắng Phương Lâm:
- Lớn mật! Lại dám tổn thương tới khách quý của Đan tông ta!
Phương Lâm bĩu môi, nói:
- Thủ tọa, đệ tử lại không thích nghe lời này. Độc Cô Nguyên này không chào hỏi một tiếng, trực tiếp xông vào, không nói lời gì lại động thủ với đệ tử. Nếu không phải đệ tử may mắn đột phá, sợ rằng hôm nay đã chết ở trên tay người này.
Phương Lâm ngừng lại một chút, giọng điệu khó chịu nói:
- Nơi này chính là địa bàn của Đan tông ta. Một người ngoài tự nhiên có thể ở chỗ này dương oai, thủ tọa thật sự chẳng quan tâm sao?
- Xem ta giết chết ngươi!
Trong lòng Phương Lâm giận dữ gầm thét lên. Hắn sờ túi Cửu Cung một cái, trên tay trái đã nắm một thanh trường kiếm sắc bén.
Phương Lâm bổ một kiếm về phía người kia, hoàn toàn không nương tay. Hắn có suy nghĩ muốn giết chết đối phương.
Một kiếm này vừa nhanh vừa hiểm độc. Hơn nữa cảnh giới của Phương Lâm hiện tại không giống người thường, võ giả Nhân Nguyên sợ rằng ai cũng không tránh thoát được một kiếm này.
Người này cực kỳ hoảng sợ, thân hình trong giây lát lắc một cái, nguy hiểm tránh được một kiếm này.
Phương Lâm kinh ngạc kêu lên một tiếng. Không ngờ đối phương có thể tránh thoát được một kiếm này của mình. Người này có phần lợi hại.
Lúc này, Độc Cô Niệm cũng thấy được người đột nhiên xông vào này là ai, vội vàng kêu to:
- Đừng động thủ, đừng động thủ!
Đó là một người thanh niên mặc áo đen, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Trong mắt hắn tràn ngập sát ý, nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.
Phương Lâm cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt cũng không thiện cảm trừng mắt đối phương.
- Độc Cô Nguyên, ngươi làm gì vậy?
Độc Cô Niệm oán giận nói với người thanh niên kia.
Phương Lâm vừa nghe, chân mày nhất thời nhíu lại. Giỏi lắm, hóa ra là người của Độc Cô gia. Thảo nào lớn lối ương ngạnh như vậy.
Người thanh niên tên là Độc Cô Nguyên kia liếc mắt nhìn Độc Cô Niệm, sau đó ánh mắt lập tức lại rơi vào trên người Phương Lâm.
- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết!
Độc Cô Nguyên hừ lạnh một tiếng, lại một lần nữa ra tay với Phương Lâm.
Phương Lâm cầm trường kiếm trong tay, chửi ầm lên:
- Xông vào nhà của ta, xem ta giết chết ngươi hay không!
Hai người lại một lần nữa đấu với nhau. Độc Cô Nguyên này cũng không sử dụng binh khí gì, tay không giao đấu cùng Phương Lâm.
Nhưng rất nhanh, Độc Cô Nguyên này lại hối hận. Thực lực của Phương Lâm thật sự mạnh ngoài dự đoán của Độc Cô Nguyên. Hắn không có binh khí lại bị Phương Lâm đánh cho có cảm giác liên tục thất bại, phải tháo chạy.
Độc Cô Nguyên vừa tức vừa giận. Hắn không nén được cơn giận, cũng lấy ra một cây trường thương.
- Cút cho ta!
Phương Lâm giận dữ gầm thét lên, dưới chân sinh ra gió, thoáng cái xuất hiện ở phía sau lưng Độc Cô Nguyên, sau đó một cước đạp ở trên mông của Độc Cô Nguyên.
Độc Cô Nguyên bị đạp một bước, thân hình lảo đảo vài bước đi về phía trước. Trong giây lát hắn liền xoay người lại, sau đó thi triển ra một bộ thương thuật.
Thương của Độc Cô Nguyên cũng cực nhanh, đồng thời mỗi một thương đều đâm thẳng vào chỗ yếu hại của Phương Lâm. Nếu như bị đâm trúng một thương, vậy không phải chết cũng chính là bị trọng thương.
Nhưng bất luận Độc Cô Nguyên đâm thế nào, nhưng ngay cả góc áo của Phương Lâm cũng không tới được.
Tốc độ của Phương Lâm thật sự quá nhanh. Cho dù tốc độ Độc Cô Nguyên ra tay cũng nhanh, nhưng hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Phương Lâm.
Độc Cô Niệm ở bên cạnh không ngừng mở miệng khuyên can. Nhưng Phương Lâm và Độc Cô Nguyên đều đánh ra cơn giận, càng đánh càng thêm kịch liệt.
Độc Cô Nguyên thấy không làm gì được Phương Lâm, trong lòng sốt ruột cũng nẩy ra ý định ngoan độc. Trong giây lát hắn vỗ vào túi Cửu Cung.
Vèo!
Một đường hàn quang bay ra, lao thẳng đến mi tâm của Phương Lâm.
- Dám giở thủ đoạn!
Phương Lâm mắng một tiếng. Hắn lại một lần nữa tránh né, xoay tay chính là một kiếm chém xuống.
Độc Cô Niệm nâng trường thương lên ngăn cản một kiếm này của Phương Lâm, lại bị lực lượng một kiếm này của Phương Lâm chấn động tới mức lui về phía sau vài bước, vẻ mặt đầy kinh hãi.
- Độc Cô Nguyên, ngươi có phải bị bệnh hay không? Ngươi đánh thắng được hắn sao?
Độc Cô Niệm ở bên cạnh không chút khách khí nói.
Sắc mặt Độc Cô Nguyên lúc xanh lúc đỏ, ánh mắt tàn bạo nhìn Phương Lâm.
Phương Lâm cầm theo kiếm, sát khí lẫm liệt, bước chân giống như quỷ mỵ, lại một lần nữa xuất hiện ở phía sau Độc Cô Nguyên.
Cho dù Độc Cô Nguyên biết Phương Lâm ở sau lưng hắn, thế nhưng phản ứng của thân thể lại hoàn toàn không theo kịp.
Kiếm của Phương Lâm đã gác ở trên vai của Độc Cô Nguyên. Chỉ cần Độc Cô Nguyên hơi động một cái, cổ hắn nhất định sẽ bị Phương Lâm cắt.
Trong lòng Độc Cô Nguyên cảm thấy đầy nhục nhã, áp bức và không cam lòng. Hắn vốn khí thế hung hăng xông tới, muốn cho Phương Lâm một bài học, kết quả căn bản đánh không lại đối phương, trái lại bị người ta khống chế.
Mặt mũi này mất đi, Độc Cô Nguyên cũng muốn tự sát.
Vẻ mặt Phương Lâm đắc ý nhìn Độc Cô Nguyên, trong miệng nói:
- Ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Một câu cũng không nói lại xông tới động thủ với ta? Hiện tại ngươi lại trâu bò cho ta xem? Động một cái thử xem?
Sắc mặt Độc Cô Nguyên khó coi, tức muốn nổ phổi. Hắn thật sự rất muốn xoay người liều mạng với Phương Lâm.
Nhưng kiếm trên cổ bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của hắn. Tuy rằng Độc Cô Nguyên không tin Phương Lâm dám giết hắn, nhưng chuyện gì cũng có thể có bất ngờ. Nếu chẳng may Phương Lâm này là một người trẻ tuổi lỗ mãng, thật sự cắt cổ mình, vậy mình sẽ chết không đáng giá.
Độc Cô Niệm tức giận nhìn Độc Cô Nguyên, nói:
- Ngươi chạy tới làm gì?
Vẻ mặt Độc Cô Nguyên buồn bực nhìn Độc Cô Niệm.
Ta chạy tới làm gì? Không phải là tới trút giận cho nàng sao? Tại sao ta lại cảm giác hình như làm sai vậy?
Sớm biết Phương Lâm này lợi hại như vậy, Độc Cô Nguyên hắn căn bản cũng không sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Phương Lâm liếc mắt nhìn Độc Cô Niệm, cười nói:
- Tính tình người Độc Cô gia các nàng thật đúng là giống nhau, đều lớn lối ương ngạnh như vậy. Nếu như đổi lại thành người khác, ta đã sớm một kiếm giết chết.
Độc Cô Nguyên hừ một tiếng, giọng điệu châm chọc nói:
- Ngươi nếu có giỏi, cứ giết ta đi.
Phương Lâm vui vẻ. Tiểu tử này thật đúng là quá cao ngạo. Đã rơi vào trong tay mình, còn dám nói như vậy.
Phương Lâm cũng không khách khí, trực tiếp sử dụng kiếm đâm mạnh ở trên đùi của Độc Cô Nguyên hai cái.
Độc Cô Nguyên kêu lên một tiếng, hai chân run rẩy, máu tươi chảy ròng ròng, lại không rên một tiếng nào. Hắn cũng đủ kiên cường.
Phương Lâm còn muốn đâm, Độc Cô Niệm lại vội vàng cầu xin hắn. Lúc này hắn mới thôi, thu trường kiếm vào.
Cùng lúc đó, có ba người chậm rãi đi đến bên ngoài viện của Phương Lâm.
Ba người này, ngoại trừ Cổ Đạo Phong ra, còn có hai người khác. Bọn họ đều là cao thủ đến từ Độc Cô gia.
Độc Cô Niệm ở lại Đan tông. Sau khi Độc Cô gia biết được, tất nhiên phải phái người đến tìm hiểu xem đã có chuyện xảy ra.
Cổ Đạo Phong cũng không dám chậm trễ, tất nhiên phải đích thân tiếp đãi.
- Cổ thủ tọa, đứa cháu kia của ta tính tình luôn luôn kích động. Phương Lâm này nếu như bị thua thiệt, Cổ thủ tọa mong hãy bỏ qua cho.
Một nam tử trung niên của Độc Cô gia vừa cười khẽ vừa nói.
Cổ Đạo Phong hoàn toàn không để ý chút nào:
- Phương Lâm người này cũng thực cần người gõ một cái. Độc Cô hiền chất cho hắn một ít giáo huấn cũng tốt.
Trên mặt một người thanh niên khác của Độc Cô gia lộ ra vẻ khinh thường. Thân là thủ tọa, nhưng ngay cả đệ tử phía dưới cũng không mấy che chở. Vị thủ tọa Đan tông này cũng thật có năng lực.
Ba người đi đến cửa viện, Phương Lâm lại hoàn toàn không biết. Khi ba người Cổ Đạo Phong xuất hiện ở cửa viện của Phương Lâm, lúc này mới lộ vẻ kinh ngạc.
- Chuyện này...
Nhìn thấy tình cảnh bên trong viện, Cổ Đạo Phong và hai người của Độc Cô gia đều há hốc mồm. Cục diện này có chỗ nào giống như Phương Lâm bị dạy dỗ một trận chứ?
- Nguyên nhi, ngươi làm sao lại bị thương?
Nam tử trung niên kia nhìn thấy Độc Cô Nguyên ngồi dưới đất, hai chân chảy máu, lo lắng hỏi.
Mà ánh mắt người thanh niên của Độc Cô gia lại cực kỳ lạnh lùng nhìn Phương Lâm, hoàn toàn không che giấu sát cơ.
Trên mặt Cổ Đạo Phong có vẻ kinh hãi, nhưng rất nhanh hắn đã che giấu rất tốt. Hắn căm giận mắng Phương Lâm:
- Lớn mật! Lại dám tổn thương tới khách quý của Đan tông ta!
Phương Lâm bĩu môi, nói:
- Thủ tọa, đệ tử lại không thích nghe lời này. Độc Cô Nguyên này không chào hỏi một tiếng, trực tiếp xông vào, không nói lời gì lại động thủ với đệ tử. Nếu không phải đệ tử may mắn đột phá, sợ rằng hôm nay đã chết ở trên tay người này.
Phương Lâm ngừng lại một chút, giọng điệu khó chịu nói:
- Nơi này chính là địa bàn của Đan tông ta. Một người ngoài tự nhiên có thể ở chỗ này dương oai, thủ tọa thật sự chẳng quan tâm sao?
Tác giả :
Vạn Cổ Thanh Liên