Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ
Chương 20: Bài tốt nghiệp
Sau khi từ bệnh viện trở về, tôi cảm thấy Lục Bảo đã thay đổi. Nhưng tôi lại không biết sự thay đổi diễn ra ở chỗ nào. Dãy phòng bị thiêu cháy hoàn toàn. Lục Bảo được chuyển đến khu vực khác, cũng trong khuôn viên của biệt thự. Cậu ta chỉ bị bỏng nhẹ trên cánh tay, có lẽ do bất cẩn khi châm lửa.
Đúng vậy, tôi về trễ mười lăm phút, cậu ta liền đốt nhà. Triệu gia giận dữ xáng cho tôi một bạt tay thật oan ức.
- Bách Hợp, hãy coi hậu quả sự chậm trễ của cô nè!“Là do xe hư chứ có phải là lỗi của tôi đâu!" Tôi oan ức lắm nhưng không trả treo một tiếng. Nhìn cả dãy nhà xinh đẹp bốc khói đen mù mịt, tôi cũng hiểu được Triệu gia tức giận đến cỡ nào. Nhưng con trai thì ông ta không dám đánh, nên đành trút lên tôi cho đỡ bực tức. Tôi phải nhịn, vì sau này còn cần điều tra ở chỗ ông ta nhiều thứ nữa. Trước mắt, tôi chưa thể rời khỏi nhà họ Triệu được.
Lục Bảo nằm trên giường, thoi thóp thật đáng thương. Nhìn thấy cảnh đó, tôi không sao ngăn nổi nước mắt mình. Tại sao cậu ta cứ thích đày đoạ bản thân như vậy? Bàn tay bị gãy mới vừa tháo bột, hôm nay lại bị băng thành một cục trắng xoá nữa rồi. Cậu ta rất có thiên bẩm chơi đàn, tại sao không chút chú ý cẩn trọng giữ gìn thân thể. Nếu sau này những ngón tay thon dài, xinh đẹp ấy không thể tạo nên giai điệu du dương nữa thì sao? Tôi sẽ đau lòng đến chết mất.
- Cô về trễ. Và đây chính là hậu quả mà cô phải gánh lấy. – Cậu ta bình thản nói.Tôi sững sờ đến bất động. Đây là lỗi của tôi sao? Biết cậu ta tâm thần bất ổn mà còn chọc tới. Chỉ cần rời xa hơn mười lăm phút Lục Bảo liền có thể huỷ diệt toà nhà và cả bản thân mình sao? Tôi sợ hãi. Sợ rằng nếu mình nói muốn đi, thì cậu ta sẽ phản ứng như thế nào. Bóp chết tôi là chuyện nhỏ. Tự giết bản thân mình và làm liên luỵ đến những người vô tội xung quanh mới là chuyện lớn. Nợ cũ chưa trả hết, nợ mới của tôi lại chồng chất thêm nữa rồi.
^_^
Suốt cả tuần lễ, tôi không thể rời Lục Bảo đi nửa bước. Cậu ta cứ như một con thú dữ nhìn tôi lom lom không chớp mắt. Tôi đã thề thốt, hứa hẹn đủ điều, Lục Bảo cũng không chịu hạ bớt sự cảnh giác của mình xuống. Ban đêm chỉ cần tôi trở người trên ghế sô pha, cậu ta cũng lập tức bật người thức dậy ngay. Thời gian đó khiến tôi khổ sở vô cùng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Sợ kinh động đến thiếu gia đại nhân tâm tình không được tốt.
Rốt cuộc cũng đến một ngày, tôi dậy rót nước uống, cậu ta cũng không giật mình tỉnh ngủ. Ngàn năm một thuở, cơ hội không thể bỏ lỡ. Nhiều ngày qua tôi vẫn canh cánh trong lòng, không biết bắt đầu điều tra Triệu gia như thế nào nữa. Bây giờ thì tốt rồi. Tôi len lén mở cửa phòng bước ra ngoài.
Đây là khu phòng ngủ mà lần trước tôi lưu lại nhà Triệu gia đã ở. Đường đi nước bước ở đây tôi đều nhớ kỹ. Bởi vì Lục Bảo dọn về, nên toàn bộ đám vệ sĩ, quản gia đi tuần đêm đều phải tránh xa dãy hành lang này. Tôi dễ dàng lần mò được tới phòng sách. Chính là căn phòng lần trước tôi đã bị Triệu gia đè xuống bàn.
Hít lấy mấy hơi giúp bình tĩnh lại, tôi bắt đầu lục lọi trong phòng. Mục tiêu nhắm đến đầu tiên chính là dãy hộc tủ của bàn làm việc. Tốt lắm, tất cả đều không khoá và chứa đầy giấy tờ. Tôi cũng không nghĩ mình sẽ ăn may tìm thấy thứ hữu ích ngay lần đầu tiên hành động như vậy. Tôi kéo cây đèn cầy nhỏ xíu xuống gầm bàn và bắt đầu đọc tất cả các hồ sơ.
Độ chừng hai tiếng đồng hồ, tôi cũng chỉ biết rằng Triệu gia làm ăn với rất nhiều tiền. Các ghi chép tính toán ra ra, vào vào với những con số kinh hoàng tôi không sao hình dung được. Triệu gia không chỉ giàu, mà còn rất rất là giàu. Tôi chán nản xếp giấy tờ lại, kết thúc sớm buổi làm việc đầu tiên của mình. Trong lòng chợt có một dự cảm không hay, tôi tất tả quay về chỗ của Lục Bảo.
Phía đầu hành lang đang kia, có một bóng người mặc pijama đang đứng ngẩn ngơ nhìn ngó khắp nơi. Trông cậu ta lạc lỏng, cô đơn và bất lực đến tội nghiệp. Nhìn thấy ánh đèn cầy tôi cầm trong tay, Lục Bảo liền chạy tới. Khi cậu ta ôm lấy tôi, sự run rẩy của cậu ta cũng truyền đến tôi.
- Làm ơn, làm ơn đừng bỏ tôi đi! – Lục Bảo nói trong nghẹn ngào và tiếng nấc.Quả nhiên, cậu ta đã tỉnh lại lúc tôi không có ở trong phòng. Thái độ đáng thương của cậu ta như một đứa trẻ lạc mẹ. Tôi ôm lấy người con trai cao hơn mình cả cái đầu để vỗ về. Bản năng trong tôi mách bảo không thể bỏ rơi cậu ta được.
Thế nhưng Lục Bảo vẫn không ngừng khóc. Dù cho tôi có dịu dàng thì thầm vào tai cậu ta những lời an ủi, dù tôi vẫn không ngừng vỗ nhẹ lên tấm lưng run rẩy kia; cậu ta vẫn nức nở. Có cách nào để khiến cậu ta bình tĩnh lại không?
Bất chợt, tôi nhớ mình đã biến thành con cá chết như thế nào trong lần đi thăm Bejamin. Buông Lục Bảo ra, tôi nhìn vào gương mặt đang tèm lem nước mắt đó, và nhón chân lên. Đã nhiều lần được Bejamin huấn luyện, tôi biết làm thế nào để người khác quên hết mọi thứ xung quanh. Ấn nhẹ vào đôi môi mềm mại như puding kia, tôi lần lượt mút môi trên và môi dưới. Lục Bảo im lặng bất động. Tốt, điểm huyệt thành công. Hôn môi kiểu pháp, chỉ khác hôn môi bình thường ở chỗ cái lưỡi. Nhẹ nhàng thăm dò, tách môi cậu ta, thành công xâm nhập vào bên trong và tác oai tác quái. Thân thể Lục Bảo mền nhũn, không run rẩy, cũng không nấc nghẹn.
Thậm chí cả bản thân tôi cũng bị cuốn theo nụ hôn này, không thể tự chủ được mình đang làm gì. Mềm hơn ruột bánh mì, ngon hơn gan ngỗng pháp, ngọt hơn nước sốt cam, say hơn rượu vang đỏ. Cả một bàn ăn thịnh soạn cũng không thể làm tôi thoả mãn như lúc này. Hèn gì Bejamin thích hôn như vậy, được ăn môi người khác thì ra rất ngon.
Không biết từ lúc nào Lục Bảo đã vòng tay xung quanh eo tôi, ép chặt cơ thể cậu ta và cơ thể tôi lại với nhau. Vì chênh lệch chiều cao của hai người, tôi cảm thấy duy trì tư thế này thật là mỏi cổ. Lục Bảo cũng đồng ý như vậy. Cậu ta dời tay xuống mông tôi, nhấc cả người tôi lên. Tôi vòng tay ôm chặt cổ, hai chân kẹp lấy hông Lục Bảo; đu trên người cậu ta như khỉ leo cây dừa.
Dần dần tôi quên mất lý do tại sao chúng tôi lại quấn với nhau sát rạt như thế này. Chỉ thấy Lục Bảo lảo đảo lui về một cánh cửa phòng. Tay nắm vặn nhẹ, cửa phòng bật mở, và chúng tôi đã bước vào một phòng ngủ dành cho khách rồi. Lục Bảo quăng tôi xuống giường, môi chúng tôi tách ra, và cả hai cùng thở hổn hển.
Tôi nhìn vào đôi mắt đen u ám đó, có một ngọn lửa đang vụt cháy bên trong. Tôi trưởng thành ở nơi nào cơ chứ? Khi nhìn vào đôi mắt đó, tôi biết rằng tất cả đàn ông đều là cầm thú. Nhìn vào mắt Lục Bảo, tôi biết rằng mình muốn được cậu ta yêu. Nhờ có cậu ấy, cuối cùng tôi đã đạt được chứng chỉ để trở thành Mai Tử rồi.
Lục Bảo giật đứt mớ cúc áo của mình, sau đó tàn bạo xé nát cái áo ngủ của tôi. Bàn tay bị thương khiến cậu ta nhăn nhó. Tôi ngồi dậy, ôm lấy cậu ta, liếm sạch giọt lệ long lanh mới vừa lấp lánh nơi khoé mắt. Cậu ta vùi mặt trong ngực tôi, ban đầu hít lấy mùi hương tôi và sau đó tham lam mút như những đứa trẻ thèm khát sữa. Cả người tôi căng cứng, cảm giác gai gai nổi lên cứ lan toả từ đầu tới chân. Tôi không sợ cậu ta như sợ Triệu gia, tôi không ghét cậu ta như ghét những lão già ở Hoa Mãn Lâu. Bởi vì cậu ta là Triệu Lục Bảo, chủ nhân duy nhất của tôi, nên tôi có thể dâng hiến tất cả.
Cậu ta nắm lấy tóc ở gáy tôi kéo mạnh. Tôi ngửa cổ ra sau để cậu ta cắn nhẹ lên vành tai mình, liếm ướt đẫm cổ tôi như một con thú hoang đang vờn con mồi trước khi giết chết. Bàn tay Lục Bảo ma sát trên người tôi đến bỏng rát. Tôi tham lam nắm chặt vai cậu ta, đẩy cậu ta sâu xuống bên dưới mình. Lục Bảo hoàn toàn nghe theo lời hướng dẫn. Tuy chưa từng có người đàn ông nào chạm qua tôi, nhưng tôi là một kỹ nữ, tôi biết hết những gì cần phải biết.
Lục Bảo giật mình vì nhìn thấy những gì bên trong sâu thẳm nhất. Cậu ta bằng tuổi tôi, được bảo bọc quá kỹ trong phòng, căm ghét mọi người và chưa từng tiếp xúc với bất kỳ đứa con gái nào hết. Cậu ta không hề biết gì về những chuyện được coi là hết sức bình thường này. Thân là một bảo mẫu, tôi phải dạy cho cậu ta cái gì là sông núi mây mưa.
Hai chân tôi kẹp lấy eo của Lục Bảo, xoay người để cậu ta nằm xuống dưới. Lục Bảo sửng sờ khi bị chế phục dễ dàng như vậy. Tuy nhiên, phần nhiều cậu ta bị kích động bởi thứ phì nộn đung đưa trước mắt hơn. Đúng vậy, thứ này khi nằm yên đã đầy mê hoặc, khi đong đưa, có thể giết chết người. Tôi lặp lại tất cả động tác từ đầu đến giờ của Lục Bảo, dĩ nhiên với một độ nhuần nhuyễn, lợi hại hơn gấp trăm lần. Tôi có những giáo sư rất tốt, cậu ta thì như đứa trẻ chập chững chưa biết đi. Để tạo thế cân bằng cho hai bên, tôi phải đem hết bí kiếp của mình ra mà truyền thụ.
Cọ sát và đụng chạm, lúc nào nhẹ và lúc nào mạnh, mồ hôi bắt đầu tuôn ra và tiếng rên xiết không sao ngăn lại nổi. Tôi cúi xuống, cắn lấy những cái núm ti bé xíu, khiến Lục Bảo giật cả mình. Tôi mỉm cười nghịch ngợm. “Đã biết cảm giác người ta như thế nào chưa, mà dám đụng vào mấy chỗ mẫn cảm kia".
Bên dưới đùi tôi, một vị trí trọng yếu khác đã bắt đầu kích hoạt. Lục Bảo vẫn còn ngây thơ lắm, chỉ dám cởi áo chứ chưa dám lột hết đồ. Cái thứ bất kham kia ngày càng cộm lên. Đối với những vật cứng đầu, phải hảo hảo dạy dỗ nó cho kỹ càng mới được. Bàn tay vuốt ve ngày càng tiến về điểm gốc của sức mạnh. Tóm lấy và vuốt nó từ gốc đến ngọn. Lục Bảo cứng người như tấm ván gỗ chuẩn bị đóng đinh, mặc kệ tôi bừa bãi, khinh bạc thế nào cũng được. Chạm vào chùm nho, khẽ ngắt quả chín, xoắn nhẹ một chút rồi lại buông ra. Thong thả không nhanh không chậm. Thế nhưng Lục Bảo rên xiết, hít hà như đang chạy bộ leo qua đỉnh đốc vậy. Tôi không thể ngưng cười khúc khích.
Tóc tai xoã toán loạn, mồ hôi ngày càng tuôn ra bê bết trên người. Làn da vốn trắng nay vì cọ xát và bốc hoả mà vằn vện đỏ. Từ gốc đến ngọn, từ gốc đến ngọn. Vật trong tay tôi càng lúc càng cứng và to lên, giống như biểu diễn ảo thuật tạp kỷ vậy. Đột nhiên Lục Bảo như con thú bị thương vùng dậy. Hai mắt cậu ta hừng hực hoả dục. Đối với phản ứng bạo phát này, tôi không kịp chống đỡ. Chưa gì đã bị cậu ta đè xuống, xỏ xuyên qua thân.
Đúng là đau thấu tận trời xanh. Tại sao tôi đối xử với cậu ta ân cần như vậy, mà cậu ta lại phản bội tôi. Quay đầu liền trở giáo, một cú đem tôi đâm chết ngay tại trận tiền. Đồ trai tân ngu ngốc, tôi vẫn là chưa kịp chuẩn bị gì. Hơn nữa đây là lối vào chưa có người khai phá, cần phải cẩn thận cử chỉ ngôn hành. Chưa đủ ẩm ướt mà nôn nóng xông vào, không chỉ tôi chịu thiệt, mà cậu ta cũng bị tổn thương trầm trọng. Kết cục là cả hai đứa ngu cùng la khóc.
Bên trong tôi vì bị kích động càng co thắt dữ dội, bài xích Lục Bảo để tự cứu lấy thân mình. Càng xiết chặt thì chủ nhân của bên kia càng đau đớn. Tiến thoái lưỡng nan, muốn rút ra cũng không biết làm cách nào. Thật là cảm thương số khổ của hai đứa trẻ, lẽ ra không nên giao lần đầu tiên quý giá của mình cho những kẻ ngu ngốc không có kinh nghiệm gì. Vẫn là không có mắt nhìn người đi.
Tôi trước giờ đối với Lục Bảo luôn một lòng chiếu cố. Mặc dù cơ thể cũng đang bị thương lê lết, nhưng vẫn hết lòng quan tâm đến cậu ta. Máu này không chỉ của tôi mà Lục Bảo cũng có phần đổ ra không ít. Tuy cả hai đứa cùng khóc nhưng tôi vẫn phải quay qua phía cậu ta dỗ dành. Theo lời của Hồ Điệp nói thì lần đầu tiên luôn là khó chịu như vậy, nam nhân sẽ liền yêu thương vỗ về nữ nhân.
Sai, thật là toàn bộ sai hết rồi. Tại sao bây giờ tôi phải ngồi đây vuốt ve thổi nhẹ cho Lục Bảo bớt khóc. Lần nào đùa nghịch quá tay tôi cũng đều gây tổn thương cho cậu ta. Thật là nợ nần chồng chất, tội nghiệt đầy đầu.
Đúng vậy, tôi về trễ mười lăm phút, cậu ta liền đốt nhà. Triệu gia giận dữ xáng cho tôi một bạt tay thật oan ức.
- Bách Hợp, hãy coi hậu quả sự chậm trễ của cô nè!“Là do xe hư chứ có phải là lỗi của tôi đâu!" Tôi oan ức lắm nhưng không trả treo một tiếng. Nhìn cả dãy nhà xinh đẹp bốc khói đen mù mịt, tôi cũng hiểu được Triệu gia tức giận đến cỡ nào. Nhưng con trai thì ông ta không dám đánh, nên đành trút lên tôi cho đỡ bực tức. Tôi phải nhịn, vì sau này còn cần điều tra ở chỗ ông ta nhiều thứ nữa. Trước mắt, tôi chưa thể rời khỏi nhà họ Triệu được.
Lục Bảo nằm trên giường, thoi thóp thật đáng thương. Nhìn thấy cảnh đó, tôi không sao ngăn nổi nước mắt mình. Tại sao cậu ta cứ thích đày đoạ bản thân như vậy? Bàn tay bị gãy mới vừa tháo bột, hôm nay lại bị băng thành một cục trắng xoá nữa rồi. Cậu ta rất có thiên bẩm chơi đàn, tại sao không chút chú ý cẩn trọng giữ gìn thân thể. Nếu sau này những ngón tay thon dài, xinh đẹp ấy không thể tạo nên giai điệu du dương nữa thì sao? Tôi sẽ đau lòng đến chết mất.
- Cô về trễ. Và đây chính là hậu quả mà cô phải gánh lấy. – Cậu ta bình thản nói.Tôi sững sờ đến bất động. Đây là lỗi của tôi sao? Biết cậu ta tâm thần bất ổn mà còn chọc tới. Chỉ cần rời xa hơn mười lăm phút Lục Bảo liền có thể huỷ diệt toà nhà và cả bản thân mình sao? Tôi sợ hãi. Sợ rằng nếu mình nói muốn đi, thì cậu ta sẽ phản ứng như thế nào. Bóp chết tôi là chuyện nhỏ. Tự giết bản thân mình và làm liên luỵ đến những người vô tội xung quanh mới là chuyện lớn. Nợ cũ chưa trả hết, nợ mới của tôi lại chồng chất thêm nữa rồi.
^_^
Suốt cả tuần lễ, tôi không thể rời Lục Bảo đi nửa bước. Cậu ta cứ như một con thú dữ nhìn tôi lom lom không chớp mắt. Tôi đã thề thốt, hứa hẹn đủ điều, Lục Bảo cũng không chịu hạ bớt sự cảnh giác của mình xuống. Ban đêm chỉ cần tôi trở người trên ghế sô pha, cậu ta cũng lập tức bật người thức dậy ngay. Thời gian đó khiến tôi khổ sở vô cùng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Sợ kinh động đến thiếu gia đại nhân tâm tình không được tốt.
Rốt cuộc cũng đến một ngày, tôi dậy rót nước uống, cậu ta cũng không giật mình tỉnh ngủ. Ngàn năm một thuở, cơ hội không thể bỏ lỡ. Nhiều ngày qua tôi vẫn canh cánh trong lòng, không biết bắt đầu điều tra Triệu gia như thế nào nữa. Bây giờ thì tốt rồi. Tôi len lén mở cửa phòng bước ra ngoài.
Đây là khu phòng ngủ mà lần trước tôi lưu lại nhà Triệu gia đã ở. Đường đi nước bước ở đây tôi đều nhớ kỹ. Bởi vì Lục Bảo dọn về, nên toàn bộ đám vệ sĩ, quản gia đi tuần đêm đều phải tránh xa dãy hành lang này. Tôi dễ dàng lần mò được tới phòng sách. Chính là căn phòng lần trước tôi đã bị Triệu gia đè xuống bàn.
Hít lấy mấy hơi giúp bình tĩnh lại, tôi bắt đầu lục lọi trong phòng. Mục tiêu nhắm đến đầu tiên chính là dãy hộc tủ của bàn làm việc. Tốt lắm, tất cả đều không khoá và chứa đầy giấy tờ. Tôi cũng không nghĩ mình sẽ ăn may tìm thấy thứ hữu ích ngay lần đầu tiên hành động như vậy. Tôi kéo cây đèn cầy nhỏ xíu xuống gầm bàn và bắt đầu đọc tất cả các hồ sơ.
Độ chừng hai tiếng đồng hồ, tôi cũng chỉ biết rằng Triệu gia làm ăn với rất nhiều tiền. Các ghi chép tính toán ra ra, vào vào với những con số kinh hoàng tôi không sao hình dung được. Triệu gia không chỉ giàu, mà còn rất rất là giàu. Tôi chán nản xếp giấy tờ lại, kết thúc sớm buổi làm việc đầu tiên của mình. Trong lòng chợt có một dự cảm không hay, tôi tất tả quay về chỗ của Lục Bảo.
Phía đầu hành lang đang kia, có một bóng người mặc pijama đang đứng ngẩn ngơ nhìn ngó khắp nơi. Trông cậu ta lạc lỏng, cô đơn và bất lực đến tội nghiệp. Nhìn thấy ánh đèn cầy tôi cầm trong tay, Lục Bảo liền chạy tới. Khi cậu ta ôm lấy tôi, sự run rẩy của cậu ta cũng truyền đến tôi.
- Làm ơn, làm ơn đừng bỏ tôi đi! – Lục Bảo nói trong nghẹn ngào và tiếng nấc.Quả nhiên, cậu ta đã tỉnh lại lúc tôi không có ở trong phòng. Thái độ đáng thương của cậu ta như một đứa trẻ lạc mẹ. Tôi ôm lấy người con trai cao hơn mình cả cái đầu để vỗ về. Bản năng trong tôi mách bảo không thể bỏ rơi cậu ta được.
Thế nhưng Lục Bảo vẫn không ngừng khóc. Dù cho tôi có dịu dàng thì thầm vào tai cậu ta những lời an ủi, dù tôi vẫn không ngừng vỗ nhẹ lên tấm lưng run rẩy kia; cậu ta vẫn nức nở. Có cách nào để khiến cậu ta bình tĩnh lại không?
Bất chợt, tôi nhớ mình đã biến thành con cá chết như thế nào trong lần đi thăm Bejamin. Buông Lục Bảo ra, tôi nhìn vào gương mặt đang tèm lem nước mắt đó, và nhón chân lên. Đã nhiều lần được Bejamin huấn luyện, tôi biết làm thế nào để người khác quên hết mọi thứ xung quanh. Ấn nhẹ vào đôi môi mềm mại như puding kia, tôi lần lượt mút môi trên và môi dưới. Lục Bảo im lặng bất động. Tốt, điểm huyệt thành công. Hôn môi kiểu pháp, chỉ khác hôn môi bình thường ở chỗ cái lưỡi. Nhẹ nhàng thăm dò, tách môi cậu ta, thành công xâm nhập vào bên trong và tác oai tác quái. Thân thể Lục Bảo mền nhũn, không run rẩy, cũng không nấc nghẹn.
Thậm chí cả bản thân tôi cũng bị cuốn theo nụ hôn này, không thể tự chủ được mình đang làm gì. Mềm hơn ruột bánh mì, ngon hơn gan ngỗng pháp, ngọt hơn nước sốt cam, say hơn rượu vang đỏ. Cả một bàn ăn thịnh soạn cũng không thể làm tôi thoả mãn như lúc này. Hèn gì Bejamin thích hôn như vậy, được ăn môi người khác thì ra rất ngon.
Không biết từ lúc nào Lục Bảo đã vòng tay xung quanh eo tôi, ép chặt cơ thể cậu ta và cơ thể tôi lại với nhau. Vì chênh lệch chiều cao của hai người, tôi cảm thấy duy trì tư thế này thật là mỏi cổ. Lục Bảo cũng đồng ý như vậy. Cậu ta dời tay xuống mông tôi, nhấc cả người tôi lên. Tôi vòng tay ôm chặt cổ, hai chân kẹp lấy hông Lục Bảo; đu trên người cậu ta như khỉ leo cây dừa.
Dần dần tôi quên mất lý do tại sao chúng tôi lại quấn với nhau sát rạt như thế này. Chỉ thấy Lục Bảo lảo đảo lui về một cánh cửa phòng. Tay nắm vặn nhẹ, cửa phòng bật mở, và chúng tôi đã bước vào một phòng ngủ dành cho khách rồi. Lục Bảo quăng tôi xuống giường, môi chúng tôi tách ra, và cả hai cùng thở hổn hển.
Tôi nhìn vào đôi mắt đen u ám đó, có một ngọn lửa đang vụt cháy bên trong. Tôi trưởng thành ở nơi nào cơ chứ? Khi nhìn vào đôi mắt đó, tôi biết rằng tất cả đàn ông đều là cầm thú. Nhìn vào mắt Lục Bảo, tôi biết rằng mình muốn được cậu ta yêu. Nhờ có cậu ấy, cuối cùng tôi đã đạt được chứng chỉ để trở thành Mai Tử rồi.
Lục Bảo giật đứt mớ cúc áo của mình, sau đó tàn bạo xé nát cái áo ngủ của tôi. Bàn tay bị thương khiến cậu ta nhăn nhó. Tôi ngồi dậy, ôm lấy cậu ta, liếm sạch giọt lệ long lanh mới vừa lấp lánh nơi khoé mắt. Cậu ta vùi mặt trong ngực tôi, ban đầu hít lấy mùi hương tôi và sau đó tham lam mút như những đứa trẻ thèm khát sữa. Cả người tôi căng cứng, cảm giác gai gai nổi lên cứ lan toả từ đầu tới chân. Tôi không sợ cậu ta như sợ Triệu gia, tôi không ghét cậu ta như ghét những lão già ở Hoa Mãn Lâu. Bởi vì cậu ta là Triệu Lục Bảo, chủ nhân duy nhất của tôi, nên tôi có thể dâng hiến tất cả.
Cậu ta nắm lấy tóc ở gáy tôi kéo mạnh. Tôi ngửa cổ ra sau để cậu ta cắn nhẹ lên vành tai mình, liếm ướt đẫm cổ tôi như một con thú hoang đang vờn con mồi trước khi giết chết. Bàn tay Lục Bảo ma sát trên người tôi đến bỏng rát. Tôi tham lam nắm chặt vai cậu ta, đẩy cậu ta sâu xuống bên dưới mình. Lục Bảo hoàn toàn nghe theo lời hướng dẫn. Tuy chưa từng có người đàn ông nào chạm qua tôi, nhưng tôi là một kỹ nữ, tôi biết hết những gì cần phải biết.
Lục Bảo giật mình vì nhìn thấy những gì bên trong sâu thẳm nhất. Cậu ta bằng tuổi tôi, được bảo bọc quá kỹ trong phòng, căm ghét mọi người và chưa từng tiếp xúc với bất kỳ đứa con gái nào hết. Cậu ta không hề biết gì về những chuyện được coi là hết sức bình thường này. Thân là một bảo mẫu, tôi phải dạy cho cậu ta cái gì là sông núi mây mưa.
Hai chân tôi kẹp lấy eo của Lục Bảo, xoay người để cậu ta nằm xuống dưới. Lục Bảo sửng sờ khi bị chế phục dễ dàng như vậy. Tuy nhiên, phần nhiều cậu ta bị kích động bởi thứ phì nộn đung đưa trước mắt hơn. Đúng vậy, thứ này khi nằm yên đã đầy mê hoặc, khi đong đưa, có thể giết chết người. Tôi lặp lại tất cả động tác từ đầu đến giờ của Lục Bảo, dĩ nhiên với một độ nhuần nhuyễn, lợi hại hơn gấp trăm lần. Tôi có những giáo sư rất tốt, cậu ta thì như đứa trẻ chập chững chưa biết đi. Để tạo thế cân bằng cho hai bên, tôi phải đem hết bí kiếp của mình ra mà truyền thụ.
Cọ sát và đụng chạm, lúc nào nhẹ và lúc nào mạnh, mồ hôi bắt đầu tuôn ra và tiếng rên xiết không sao ngăn lại nổi. Tôi cúi xuống, cắn lấy những cái núm ti bé xíu, khiến Lục Bảo giật cả mình. Tôi mỉm cười nghịch ngợm. “Đã biết cảm giác người ta như thế nào chưa, mà dám đụng vào mấy chỗ mẫn cảm kia".
Bên dưới đùi tôi, một vị trí trọng yếu khác đã bắt đầu kích hoạt. Lục Bảo vẫn còn ngây thơ lắm, chỉ dám cởi áo chứ chưa dám lột hết đồ. Cái thứ bất kham kia ngày càng cộm lên. Đối với những vật cứng đầu, phải hảo hảo dạy dỗ nó cho kỹ càng mới được. Bàn tay vuốt ve ngày càng tiến về điểm gốc của sức mạnh. Tóm lấy và vuốt nó từ gốc đến ngọn. Lục Bảo cứng người như tấm ván gỗ chuẩn bị đóng đinh, mặc kệ tôi bừa bãi, khinh bạc thế nào cũng được. Chạm vào chùm nho, khẽ ngắt quả chín, xoắn nhẹ một chút rồi lại buông ra. Thong thả không nhanh không chậm. Thế nhưng Lục Bảo rên xiết, hít hà như đang chạy bộ leo qua đỉnh đốc vậy. Tôi không thể ngưng cười khúc khích.
Tóc tai xoã toán loạn, mồ hôi ngày càng tuôn ra bê bết trên người. Làn da vốn trắng nay vì cọ xát và bốc hoả mà vằn vện đỏ. Từ gốc đến ngọn, từ gốc đến ngọn. Vật trong tay tôi càng lúc càng cứng và to lên, giống như biểu diễn ảo thuật tạp kỷ vậy. Đột nhiên Lục Bảo như con thú bị thương vùng dậy. Hai mắt cậu ta hừng hực hoả dục. Đối với phản ứng bạo phát này, tôi không kịp chống đỡ. Chưa gì đã bị cậu ta đè xuống, xỏ xuyên qua thân.
Đúng là đau thấu tận trời xanh. Tại sao tôi đối xử với cậu ta ân cần như vậy, mà cậu ta lại phản bội tôi. Quay đầu liền trở giáo, một cú đem tôi đâm chết ngay tại trận tiền. Đồ trai tân ngu ngốc, tôi vẫn là chưa kịp chuẩn bị gì. Hơn nữa đây là lối vào chưa có người khai phá, cần phải cẩn thận cử chỉ ngôn hành. Chưa đủ ẩm ướt mà nôn nóng xông vào, không chỉ tôi chịu thiệt, mà cậu ta cũng bị tổn thương trầm trọng. Kết cục là cả hai đứa ngu cùng la khóc.
Bên trong tôi vì bị kích động càng co thắt dữ dội, bài xích Lục Bảo để tự cứu lấy thân mình. Càng xiết chặt thì chủ nhân của bên kia càng đau đớn. Tiến thoái lưỡng nan, muốn rút ra cũng không biết làm cách nào. Thật là cảm thương số khổ của hai đứa trẻ, lẽ ra không nên giao lần đầu tiên quý giá của mình cho những kẻ ngu ngốc không có kinh nghiệm gì. Vẫn là không có mắt nhìn người đi.
Tôi trước giờ đối với Lục Bảo luôn một lòng chiếu cố. Mặc dù cơ thể cũng đang bị thương lê lết, nhưng vẫn hết lòng quan tâm đến cậu ta. Máu này không chỉ của tôi mà Lục Bảo cũng có phần đổ ra không ít. Tuy cả hai đứa cùng khóc nhưng tôi vẫn phải quay qua phía cậu ta dỗ dành. Theo lời của Hồ Điệp nói thì lần đầu tiên luôn là khó chịu như vậy, nam nhân sẽ liền yêu thương vỗ về nữ nhân.
Sai, thật là toàn bộ sai hết rồi. Tại sao bây giờ tôi phải ngồi đây vuốt ve thổi nhẹ cho Lục Bảo bớt khóc. Lần nào đùa nghịch quá tay tôi cũng đều gây tổn thương cho cậu ta. Thật là nợ nần chồng chất, tội nghiệt đầy đầu.
Tác giả :
Người Qua Đường A