Tuyệt Ái Nô Phi
Chương 75: Thụ thương
Thụ thương.
Nàng có thể cảm nhận được thân thể của hắn hơi căng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn lên khoảng không trong rừng, mây ở trên cao che bớt ánh nắng khiến ánh sáng xuyên qua lá cây mờ nhạt, có vẻ thần bí không gì sánh được, làm cho người ta thấy nghẹt thở…
“Vù—— “
Lại là một tiếng động rất nhỏ, một bóng đen nhanh chóng lướt qua đỉnh cây.
Cặp mắt Phong Dực nghiêm nghị, thanh kiếm trong tay đột nhiên chuyển động, mắt toả ra hàn quang sắc bén
—— Thấy rồi!
Hai ngón tay dùng lực đạo hung mãnh bắn ra một viên đá, nặng nề đánh vào bóng dáng người đang muốn chạy trốn, phát ra một tiếng kêu rên nặng nề!
Bóng đen theo dõi bọn họ bị bắn trúng tay, thân thể quơ quơ giữa không trung, lao vào chỗ cây cối rậm rạp mong tìm đường trốn thoát! Phong Dực lạnh lùng quát một tiếng “Đứng lại!" nhanh chóng đứng thẳng lên, đuổi theo bóng dáng kia!
Bóng dáng hai người, ngươi truy ta chạy, biến mất trên không trung ở giữa khu rừng…
Cây cối bị kinh động phát ra tiếng vang ào ào, dần dần đi xa, khôi phục lại dáng vẻ hoàn toàn im ắng không một tiếng động.
Còn chưa hoàn hồn, Lạc Cơ Nhi đang ngơ ngác thì bị hắn ôm vào trong ngực, thời điểm phục hồi lại tinh thần liền cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, nàng nâng mắt lên đón nhận ánh mắt chăm chú thâm sâu như hồ nước của hắn, bên tai là giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng: “Dọa đến nàng sao?"
Giống như có một lớp cát mềm dần tản ra trong lòng, có chút đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt của nàng tràn ngập lạnh lùng, nhẹ nhàng đẩy ngực của hắn ra."Cảm tạ quan tâm, ta không sao…"
Nhịp tim của nàng còn rối loạn, bước chân cũng có chút hốt hoảng, vừa mới thoát khỏi vòng ôm của hắn nàng nhìn không rõ đường, lập tức bước hụt một cái, suýt nữa trượt chân.
Vẫn là một bàn tay lớn trên lưng, hơi thở ấm áp bên tai truyền đến, nóng rực mang theo sự trấn an: “Không cần tỏ ra mạnh mẽ…" Một tiếng than nhẹ, Mặc Uyên che giấu đi đau thương dày đặc trong mắt, cúi người, cánh tay hắn vòng qua đầu gối của nàng, ôm lấy thân mình nho nhắn mà bay lên không!
“Đừng… Buông ra, ta muốn tự đi!"
Cảm giác chua xót nồng đậm dâng lên mũi, như muốn hối thúc nàng rơi lệ
Vô dụng… Nàng thật vô dụng… Nàng hận nam nhân này, hận hắn tàn nhẫn thô bạo, hận hắn máu lạnh vô tình! Nàng tình nguyện muốn hắn tàn bạo đối với mình giống như trước còn tốt hơn dùng nhu tình như vậy từng chút từng chút phá huỷ thù hận của nàng. Nàng hận mình có thể sẽ không đứng dậy được, sẽ chết chìm trong nhu tình khắc cốt ghi tâm của hắn…
“Uyên Vương điện hạ… Xin dừng bước!" Một thanh âm u lãnh như âm hồn, vang lên trên bầu trời khu rừng!
Lạc Cơ Nhi sợ tới mức cả người run lên, cảm giác sợ hãi vừa mới thiếu chút nữa bị ám sát lúc nãy lại một lần nữa ùa về… Toàn bộ thân thể bị hắn ôm chặt trong lòng, khó khăn nghiêng mặt đi, chỉ nhìn thấy một thân ảnh màu đen đứng ở nơi cách bọn họ không xa, kiếm trong tay phát ra hàn quang lạnh như băng!
Sao lại…
Mặc Uyên hơi cau mày, chậm rãi nâng mắt lên, chăm chú nhìn thân ảnh đang phát ra thanh âm rét lạnh kia.
Trên bầu trời trong rừng cây, chim chóc đập cánh bay đi vì kinh sợ, phát ra chút âm thanh làm cho người ta sợ hãi, ánh sáng nhỏ nhoi, bỗng chốc trở nên chói mắt.
Hắn sớm nên nghĩ đến.
Người áo đen vừa nãy là cố ý bị thương, dụ Phong Dực rời đi, mà người bọn họ thực sự muốn chặn lại ám sát phải là hắn mới đúng.
A… Chỉ là đi hoàng cung một lần, liền rước lấy nhiều phiền toái như vậy, quả nhiên mất nhiều hơn được…
Không chút để ý đến uy hiếp của kẻ áo đen kia, hắn ôm chặt thân thể mềm mại đang hơi run nhẹ trong lòng, không coi ai ra gì mà đi thẳng về phía trước, trong đôi mắt tuấn lãng bức người tràn đầy vẻ bình tĩnh.
Trong mắt người áo đen đột nhiên lóe lên một tia hàn quang bị nhục nhã, kiếm trong tay chỉ thẳng hướng tới nam tử kia, nghiến răng nói: “Thứ cho tại hạ bất kính, Uyên Vương gia, tại hạ luôn khâm phục Vương gia dũng mãnh phi thường trên chiến trường, không dám có chút mạo phạm, chỉ là lần này tuân lệnh chủ tử, muốn dẫn nữ tử này đi, hy vọng Vương gia thành toàn!"
Trong lòng có chút buồn bực, Mặc Uyên hơi nhíu mày, trong cặp mắt hẹp dài thâm trầm có vài phần châm chọc.
“Ngươi muốn, ta nhất định phải cho sao?" Lời nói nhạt như gió mát tràn ra khỏi môi, vẻ cười cợt chợt lóe qua rồi biến mất tại khóe môi, “Ta ngược lại muốn biết các ngươi là người của ai, ngay cả kẻ bên cạnh Uyên Vương ta cũng dám động tới…"
Mặt khẽ biến sắc, kẻ áo đen chậm rãi phóng kiếm tới, trong ánh mắt ẩn hiện lộ ra sát khí: “Vương gia, đã đến nước này, đừng trách tại hạ không nể mặt lưu tình!"
Nói xong liền đâm thẳng mũi kiếm tới!
“A…" Lưng đập lên thân cây đau đớn, cơn đau nhói xuyên thấu qua lồng ngực truyền tới, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy thân mình bị ôm chặt nhanh chóng xoay tròn, nhịn không được cất tiếng than nhẹ!
Tay áo bào rộng lớn bị cắt rời ra, cả người Mặc Uyên đã trở nên cảnh giác, lạnh giọng nói với nàng: “Ở im chỗ này, không được cử động."
Cơn đau nhói vẫn còn tiếp diễn, còn hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng thật sâu, nhanh chóng kéo ra, để nàng dưới tàng cây, bảo vệ nàng.
Trong rừng cây, đằng đằng sát khí, mấy người áo đen từ khắp nơi dùng dây phi thân xuống, trong mắt những kẻ tử sĩ liều mạng tràn ngập ánh khát máu!
Nam tử tà mị bị vây ở giữa, ánh mắt lạnh băng lóe sáng giống như ma quỷ trong đêm, không hề sợ hãi, ánh mắt như muốn giẫm nát dưới chân bọn áo đen xung quanh. Khí thế lẫm liệt quá mức khiếp người, bọn người áo đen rút kiếm ra, mũi kiếm gào thét xé không khí mà đến!
Đây là chiêu thức hắn quen thuộc nhất !!
Sắc mặt Lạc Cơ Nhi trắng bệch nhìn một màn trước mắt, muốn vịn vào thân cây mà đứng lên, nhưng hai chân không còn chút khí lực. Nàng nhận thấy những người này có thể nói đều là cao thủ kiếm khách, xuất kiếm rất hung ác, chiêu nào chiêu nấy trí mạng, tàn nhẫn đến không lưu một kẽ hở, lực đạo làm cho người ta sợ hãi cùng mũi kiếm sắc bén chém vào cây cối xung quanh, tạo ra từng đường vết cắt! Tay áo bào của hắn bị cắt qua, không kịp nhíu mày, lưỡi kiếm lại mãnh liệt liên tiếp đâm tới, hắn tránh không kịp, trên cánh tay bỗng nhiên liền truyền đến tiếng da thịt bị cắt!!
Không!!!
Đau lòng kịch liệt ập tới, Lạc Cơ Nhi lảo đảo đứng dậy từ mặt đất, nước mắt xối xả theo hốc mắt rơi xuống, cổ họng của nàng giống là bị ai đó bóp nghẹt, phát không ra tiếng, như có người dùng ma chưởng hung hăng chà đạp lồng ngực của nàng, khiến nàng đau đến tận xương tuỷ, thấu tận tâm can!
Ít người không địch lại được đông người, mũi kiếm tiếp theo, hung hăng quét qua ngực hắn!
Thét lớn một tiếng, Mặc Uyên đoạt kiếm trong tay đối phương, một kiếm xẹt qua yết hầu người nọ, máu tươi bắn tung toé nhuốm đỏ y bào, hắn suýt nữa không đứng thẳng được, dùng kiếm chống xuống, nặng nề nửa quỳ trên mặt đất!
“Đủ rồi —— !" Một tiếng thét thê thảm chói tai, rốt cục tiếng nói từ trong miệng nàng khàn khàn vỡ ra! Cả người Lạc Cơ Nhi run run, rưng rưng nước mắt, “Mặc Uyên! Bọn họ muốn là mạng của ta, không liên quan đến ngươi! Ngươi tránh ra, ta không cần ngươi liều mạng vì ta, ta không cần! Ngươi nghe có hiểu không!"
“Đừng dằn vặt ta như vậy…" giọng nói kìm nén, từ trong lồng ngực phát ra, khàn khàn mang theo sự tuyệt vọng, bao bọc lấy nàng
Nàng có thể cảm nhận được thân thể của hắn hơi căng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn lên khoảng không trong rừng, mây ở trên cao che bớt ánh nắng khiến ánh sáng xuyên qua lá cây mờ nhạt, có vẻ thần bí không gì sánh được, làm cho người ta thấy nghẹt thở…
“Vù—— “
Lại là một tiếng động rất nhỏ, một bóng đen nhanh chóng lướt qua đỉnh cây.
Cặp mắt Phong Dực nghiêm nghị, thanh kiếm trong tay đột nhiên chuyển động, mắt toả ra hàn quang sắc bén
—— Thấy rồi!
Hai ngón tay dùng lực đạo hung mãnh bắn ra một viên đá, nặng nề đánh vào bóng dáng người đang muốn chạy trốn, phát ra một tiếng kêu rên nặng nề!
Bóng đen theo dõi bọn họ bị bắn trúng tay, thân thể quơ quơ giữa không trung, lao vào chỗ cây cối rậm rạp mong tìm đường trốn thoát! Phong Dực lạnh lùng quát một tiếng “Đứng lại!" nhanh chóng đứng thẳng lên, đuổi theo bóng dáng kia!
Bóng dáng hai người, ngươi truy ta chạy, biến mất trên không trung ở giữa khu rừng…
Cây cối bị kinh động phát ra tiếng vang ào ào, dần dần đi xa, khôi phục lại dáng vẻ hoàn toàn im ắng không một tiếng động.
Còn chưa hoàn hồn, Lạc Cơ Nhi đang ngơ ngác thì bị hắn ôm vào trong ngực, thời điểm phục hồi lại tinh thần liền cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, nàng nâng mắt lên đón nhận ánh mắt chăm chú thâm sâu như hồ nước của hắn, bên tai là giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng: “Dọa đến nàng sao?"
Giống như có một lớp cát mềm dần tản ra trong lòng, có chút đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt của nàng tràn ngập lạnh lùng, nhẹ nhàng đẩy ngực của hắn ra."Cảm tạ quan tâm, ta không sao…"
Nhịp tim của nàng còn rối loạn, bước chân cũng có chút hốt hoảng, vừa mới thoát khỏi vòng ôm của hắn nàng nhìn không rõ đường, lập tức bước hụt một cái, suýt nữa trượt chân.
Vẫn là một bàn tay lớn trên lưng, hơi thở ấm áp bên tai truyền đến, nóng rực mang theo sự trấn an: “Không cần tỏ ra mạnh mẽ…" Một tiếng than nhẹ, Mặc Uyên che giấu đi đau thương dày đặc trong mắt, cúi người, cánh tay hắn vòng qua đầu gối của nàng, ôm lấy thân mình nho nhắn mà bay lên không!
“Đừng… Buông ra, ta muốn tự đi!"
Cảm giác chua xót nồng đậm dâng lên mũi, như muốn hối thúc nàng rơi lệ
Vô dụng… Nàng thật vô dụng… Nàng hận nam nhân này, hận hắn tàn nhẫn thô bạo, hận hắn máu lạnh vô tình! Nàng tình nguyện muốn hắn tàn bạo đối với mình giống như trước còn tốt hơn dùng nhu tình như vậy từng chút từng chút phá huỷ thù hận của nàng. Nàng hận mình có thể sẽ không đứng dậy được, sẽ chết chìm trong nhu tình khắc cốt ghi tâm của hắn…
“Uyên Vương điện hạ… Xin dừng bước!" Một thanh âm u lãnh như âm hồn, vang lên trên bầu trời khu rừng!
Lạc Cơ Nhi sợ tới mức cả người run lên, cảm giác sợ hãi vừa mới thiếu chút nữa bị ám sát lúc nãy lại một lần nữa ùa về… Toàn bộ thân thể bị hắn ôm chặt trong lòng, khó khăn nghiêng mặt đi, chỉ nhìn thấy một thân ảnh màu đen đứng ở nơi cách bọn họ không xa, kiếm trong tay phát ra hàn quang lạnh như băng!
Sao lại…
Mặc Uyên hơi cau mày, chậm rãi nâng mắt lên, chăm chú nhìn thân ảnh đang phát ra thanh âm rét lạnh kia.
Trên bầu trời trong rừng cây, chim chóc đập cánh bay đi vì kinh sợ, phát ra chút âm thanh làm cho người ta sợ hãi, ánh sáng nhỏ nhoi, bỗng chốc trở nên chói mắt.
Hắn sớm nên nghĩ đến.
Người áo đen vừa nãy là cố ý bị thương, dụ Phong Dực rời đi, mà người bọn họ thực sự muốn chặn lại ám sát phải là hắn mới đúng.
A… Chỉ là đi hoàng cung một lần, liền rước lấy nhiều phiền toái như vậy, quả nhiên mất nhiều hơn được…
Không chút để ý đến uy hiếp của kẻ áo đen kia, hắn ôm chặt thân thể mềm mại đang hơi run nhẹ trong lòng, không coi ai ra gì mà đi thẳng về phía trước, trong đôi mắt tuấn lãng bức người tràn đầy vẻ bình tĩnh.
Trong mắt người áo đen đột nhiên lóe lên một tia hàn quang bị nhục nhã, kiếm trong tay chỉ thẳng hướng tới nam tử kia, nghiến răng nói: “Thứ cho tại hạ bất kính, Uyên Vương gia, tại hạ luôn khâm phục Vương gia dũng mãnh phi thường trên chiến trường, không dám có chút mạo phạm, chỉ là lần này tuân lệnh chủ tử, muốn dẫn nữ tử này đi, hy vọng Vương gia thành toàn!"
Trong lòng có chút buồn bực, Mặc Uyên hơi nhíu mày, trong cặp mắt hẹp dài thâm trầm có vài phần châm chọc.
“Ngươi muốn, ta nhất định phải cho sao?" Lời nói nhạt như gió mát tràn ra khỏi môi, vẻ cười cợt chợt lóe qua rồi biến mất tại khóe môi, “Ta ngược lại muốn biết các ngươi là người của ai, ngay cả kẻ bên cạnh Uyên Vương ta cũng dám động tới…"
Mặt khẽ biến sắc, kẻ áo đen chậm rãi phóng kiếm tới, trong ánh mắt ẩn hiện lộ ra sát khí: “Vương gia, đã đến nước này, đừng trách tại hạ không nể mặt lưu tình!"
Nói xong liền đâm thẳng mũi kiếm tới!
“A…" Lưng đập lên thân cây đau đớn, cơn đau nhói xuyên thấu qua lồng ngực truyền tới, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy thân mình bị ôm chặt nhanh chóng xoay tròn, nhịn không được cất tiếng than nhẹ!
Tay áo bào rộng lớn bị cắt rời ra, cả người Mặc Uyên đã trở nên cảnh giác, lạnh giọng nói với nàng: “Ở im chỗ này, không được cử động."
Cơn đau nhói vẫn còn tiếp diễn, còn hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng thật sâu, nhanh chóng kéo ra, để nàng dưới tàng cây, bảo vệ nàng.
Trong rừng cây, đằng đằng sát khí, mấy người áo đen từ khắp nơi dùng dây phi thân xuống, trong mắt những kẻ tử sĩ liều mạng tràn ngập ánh khát máu!
Nam tử tà mị bị vây ở giữa, ánh mắt lạnh băng lóe sáng giống như ma quỷ trong đêm, không hề sợ hãi, ánh mắt như muốn giẫm nát dưới chân bọn áo đen xung quanh. Khí thế lẫm liệt quá mức khiếp người, bọn người áo đen rút kiếm ra, mũi kiếm gào thét xé không khí mà đến!
Đây là chiêu thức hắn quen thuộc nhất !!
Sắc mặt Lạc Cơ Nhi trắng bệch nhìn một màn trước mắt, muốn vịn vào thân cây mà đứng lên, nhưng hai chân không còn chút khí lực. Nàng nhận thấy những người này có thể nói đều là cao thủ kiếm khách, xuất kiếm rất hung ác, chiêu nào chiêu nấy trí mạng, tàn nhẫn đến không lưu một kẽ hở, lực đạo làm cho người ta sợ hãi cùng mũi kiếm sắc bén chém vào cây cối xung quanh, tạo ra từng đường vết cắt! Tay áo bào của hắn bị cắt qua, không kịp nhíu mày, lưỡi kiếm lại mãnh liệt liên tiếp đâm tới, hắn tránh không kịp, trên cánh tay bỗng nhiên liền truyền đến tiếng da thịt bị cắt!!
Không!!!
Đau lòng kịch liệt ập tới, Lạc Cơ Nhi lảo đảo đứng dậy từ mặt đất, nước mắt xối xả theo hốc mắt rơi xuống, cổ họng của nàng giống là bị ai đó bóp nghẹt, phát không ra tiếng, như có người dùng ma chưởng hung hăng chà đạp lồng ngực của nàng, khiến nàng đau đến tận xương tuỷ, thấu tận tâm can!
Ít người không địch lại được đông người, mũi kiếm tiếp theo, hung hăng quét qua ngực hắn!
Thét lớn một tiếng, Mặc Uyên đoạt kiếm trong tay đối phương, một kiếm xẹt qua yết hầu người nọ, máu tươi bắn tung toé nhuốm đỏ y bào, hắn suýt nữa không đứng thẳng được, dùng kiếm chống xuống, nặng nề nửa quỳ trên mặt đất!
“Đủ rồi —— !" Một tiếng thét thê thảm chói tai, rốt cục tiếng nói từ trong miệng nàng khàn khàn vỡ ra! Cả người Lạc Cơ Nhi run run, rưng rưng nước mắt, “Mặc Uyên! Bọn họ muốn là mạng của ta, không liên quan đến ngươi! Ngươi tránh ra, ta không cần ngươi liều mạng vì ta, ta không cần! Ngươi nghe có hiểu không!"
“Đừng dằn vặt ta như vậy…" giọng nói kìm nén, từ trong lồng ngực phát ra, khàn khàn mang theo sự tuyệt vọng, bao bọc lấy nàng
Tác giả :
Cận Niên