Tuyệt Ái Nô Phi
Chương 72: Bức ra chân tướng
Bức ra chân tướng.
Tay Uyển phi, đã giận đến không ngừng phát run!
Sắc mặt nàng tái nhợt nhìn nam tử tà mị mà khinh cuồng kia, nàng nhìn ra được phẫn nộ trong mắt hắn, trong lòng nàng chấn kinh tột đỉnh, cho dù thế nào cũng thật không ngờ, hắn chỉ vì một tiểu nô mà giận cá chém thớt với nàng? Đã từng, trong mắt trong lòng của hắn cũng chỉ có một mình nàng, bất luận kẻ nào đều không thể chạm tới, mà hiện giờ…
Tay run rẩy, bởi vì sợ hãi, bởi vì chấn động, bởi vì bi thương…
Bàn tay mảnh khảnh vươn ra từ bên trong phượng bào, nặng nề mà đập vào trên ghế nàng ta đang ngồi ——
“Kha nhi!" Nàng vô thức tức giận quát một tiếng, cảm xúc trong mắt cuộn trào quá mức mãnh liệt, kích ra nước mắt, đôi môi nàng run run, nhìn tiểu cung nữ duy nhất mấy ngày trước làm chứng, sắc mặt tái nhợt đi ra từ đám người phía sau, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng. Giọng nói của nàng càng thêm âm lãnh vô tình, mang theo sự đau đớn oan ức lòng, yếu ớt nói: “Kha nhi, ngươi tới nói cho Uyên Vương điện hạ, ngày đó, ngươi rốt cuộc có nói sai hay không ——!"
Tiểu cung nữ bị sắc mặt của nàng hù dọa, bàn tay nhỏ bé chống xuống đất gắt gao nắm lấy tay áo mình, hoảng loạn dập trán xuống đất, nức nở nói: “Nương Nương bớt giận, Nương Nương bớt giận! Nương Nương thân mình vừa khỏe, không chịu nổi dày vò như vậy, có gì sai, đều là do nô tỳ đi! Xin mọi người không cần lại làm khó Nương Nương, Nương Nương mất đi hài tử của mình, đó mới là thống khổ nhất a…" Than thở khóc lóc, tiểu cung nữ đã dập trán đến phát ra tiếng nho nhỏ, lại hướng về phía Mặc Uyên mà lạy nói, “Điện hạ! Kha nhi tuổi tuy nhỏ, ở trong cung cũng ngây ngốc nhiều năm, Nương Nương là chủ tử mới của nô tỳ, Nương Nương tâm địa thiện lương, bằng không nô tỳ cũng sẽ không liều chết bước ra làm chứng, Nương Nương là người tốt, người muốn nghĩ hại Nương Nương, mới thực sự cần phải xử phạt ạ!"
Giọng nói sâu sắc, làm cho toàn bộ đại điện tràn đầy vẻ thê ai.
Mặc Húc đi qua, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng để trên ghế còn đang run run không ngừng.
“Ái phi…"Nheo mắt lại, y đánh giá sự đau lòng không khống chế được trong mắt nàng, trên mặt vẫn ôn nhu như cũ, “Nếu Ái phi thân mình không khoẻ, đi nghỉ ngơi trước đã, Trẫm… sẽ thay nàng đòi lại một cái công đạo."
Sắc mặt nháy mắt lại trắng thêm vài phần, Uyển phi đem đau thương trên mặt che dấu đi, nhưng phát hiện chỉ là phí công, chỉ có thể làm bộ như là thật thống khổ sau khi mất đi đứa nhỏ, giọng điệu sâu kín như trước nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần thiếp không có gì trở ngại…" Ánh mắt lại chậm rãi dời về phía nam tử khiến chính mình đau lòng thương tâm kia, “Điện hạ đã nghe được chưa? Lời nói Kha nhi, các vị muốn tin hay không, là chuyện các vị, còn điện hạ… có gì nghi hoặc muốn hỏi không?"
Lúc này, Lạc Cơ Nhi đang dựa trong lòng Mặc Uyên bỗng nhiên mở miệng: “… Có."
Giọng nói yếu ớt nhưng kiên định, truyền ra từ trong miệng nữ tử mị hoặc tuyệt thế trên đại điện, trong đôi mắt nàng từ đầu tới cuối là ngạo khí cùng không cam lòng.
Vùng ra khỏi vòm ngực ấm áp của nam tử kia, hơi thở nàng bất ổn, mang theo dấu vết đày đọa của mấy ngày lao ngục khổ sở, chậm rãi đi đến trước mặt cung nữ tên gọi Kha nhi kia, chậm rãi quỳ xuống, nhìn nàng ta.
Trên đại điện hai nam tử không hẹn mà lòng đều căng thẳng, trong mắt như chỉ có thân ảnh màu trắng kia, nhất cử nhất động của nàng, hơi thở mỏng manh của nàng, đều khiến người ta cảm thấy hơi đau lòng, sợ nàng sẽ có nguy hiểm, hận không thể giăng lưới bảo vệ dày đặc quanh thân nàng, để bất kỳ kẻ nào đều không thể chạm tới, không thể làm nàng thương tổn!
“Ta hỏi ngươi…" Đôi môi khẽ mở, giọng nói Lạc Cơ Nhi hơi khàn khàn, đôi mắt mù sương dịu dàng nhìn vào cặp mắt thống khổ của người cung nữ kia, “Uyển phi nói nàng ta từng uống ly trà mà ta dâng… Ngươi tin sao?"
Kha nhi sửng sốt vì bị hỏi, sau một lát mới giật mình hoàn hồn, bỗng nhiên cất cao giọng: “Nô tỳ đương nhiên tin…"
“Ngươi dựa vào cái gì mà tin?" Lạc Cơ Nhi quát lên khiến nàng ta ngừng nói tiếp, nước mắt lưu chuyển trong đôi mắt mỹ lệ, khiến cả người nàng càng thêm thê mỹ, “Bởi vì ngươi là nô tài của nàng ta, cho nên ngươi tin, nhưng, ngươi dựa vào cái gì muốn mọi người đều phải tin nàng ta như vậy?! Cũng là do ngươi cảm thấy mạng chủ tử của ngươi là mạng, những người khác thì không phải sao?"
Giọng nói bỗng nhiên trở nên xúc động phẫn nộ, kích một cơn sóng lớn trong lòng mọi người trỗi dậy!
Do bị ập nước lên đầu, ánh mắt mọi người trong đại điện đều tập trung vào trên người hai cô gái nhỏ bé đối diện nhau, một người hoảng loạn, một người trầm ổn, một người điềm đạm đáng yêu, một người mị hoặc tự nhiên…
“Ta…" Tiểu cung nữ bị hỏi nói không ra lời, sắc mặt tái nhợt, ngay cả khóc cũng quên mất, lòng bàn tay cũng bắt đầu run lên.
“Ta hỏi lại ngươi…" Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại vang lên, Lạc Cơ Nhi tiếp tục nói, “Ngày ấy trong cung, ta cũng bị độc phát từng ở Tích Uyển cung, mà khi đó từng tiếp xúc với ta chỉ có Uyển phi Nương Nương cùng Hoàng Thượng, Kha nhi, nếu ngươi là ta, ngươi nghĩ ta phải hoài nghi là do ai làm?"
Cả người Kha nhi đã run rẩy, lời nói kia quanh quẩn trong đầu nàng ta, câu nói mang theo sự sắc bén, nàng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể liên tiếp quay đầu ra, nhìn Uyển phi trên đại điện, truyền tới ánh mắt xin giúp đỡ mình, không ngờ Uyển phi vô thức quay đầu đi, né tránh ánh mắt của nàng ta ——
Trong lòng Kha nhi bỗng nhiên liền sụp đổ, một luồng dự cảm không tốt tự nhiên truyền đến…
“Nô tỳ… Nô tỳ không biết…" Nức nở khóc, Kha nhi mấy lần muốn gục xuống.
Một chút cười thản nhiên nổi lên khóe miệng, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt nói không nên lời, nàng kề sát vào bên tai của nàng ta, đè thấp giọng nói, cảm xúc cuồn cuộn, “Ngươi làm sao không biết, chỉ là ngươi sợ chết mà thôi… Thừa nhận chính mình sợ chết, rất khó sao? Ta cũng sợ chết, nhưng ta không thể chết được, ta còn có quốc hận gia cừu sâu nặng như vậy chờ ta đi báo, tới vu khống ta mưu hại đứa nhỏ căn bản chưa thành hình kia —— Kha nhi… Ta chẳng thèm!"
Không ai nghe rõ nàng nói điều gì.
Chỉ nhìn thấy thân thể Kha nhi run rẩy kịch liệt, dường như kiên định cho tới nay cứ như vậy đã bị phá hủy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng!
Đằng sau, Mặc Uyên chậm rãi đi tới.
Thở dài một tiếng, cúi người, giữ chặt bả vai nàng, ôn nhu ôm lấy nàng từ mặt đất.
“Không nên nói nữa…" Nắm chặt tay nàng đặt lên ngực mình, Mặc Uyên hôn lên đôi mắt ướt sũng của nàng, hôn lên dấu vết quật cường khiến người ta phải thương tiếc trên mắt nàng, khàn khàn nói, “Giao cho ta là được rồi…"
Lúc này bàn tay thon nhỏ của Uyển phi đã nắm chặt, dường như áp chế một sự không cam lòng vô cùng to lớn, hơi run rẩy.
“Đây là kết quả ngươi điều tra ra sao?" Mặc Húc nhíu mày, hành động vô cùng thân thiết kia nhìn vào trong mắt y, không hiểu vì sao lại khiến lửa giận của y bừng bừng bốc lên, “Ngươi khiến Trẫm tụ tập nhiều người như vậy ở đây, là vì không thể nghe lời nói của một người Tích Uyển cung? Không cảm thấy là quá hoang đường sao?!"
Quả thực là những lời lẽ vừa mới tranh cãi kia không hề có ý nghĩa, không nói rõ được vấn đề gì cả.
Chỉ chốc lát sau, Mặc Uyên nâng mắt lên, kiên nhẫn trong mắt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại có uy hiếp cùng hàn khí lạnh như băng.
Không cần phải lại vòng vo thêm nữa, hắn có thể cảm nhận được người trong lòng đã mệt đến không thể đứng thẳng, hắn không thể kéo dài thêm.
“Lô Thái y," Hắn gọi nhỏ, chậm rãi hỏi, “Tàng hoa hồng đi vào thân thể phụ nữ mang thai, phải bao lâu mới phát tác?"
Lô Thái y suy nghĩ một lúc lâu, rồi khom người cung kính đáp: “Khởi bẩm điện hạ, cái này phải xem lượng dược là bao nhiêu, nếu mau, không chừng nửa canh giờ, nếu chậm, cũng sẽ không vượt qua hai canh giờ, loại dược này dược tính rất mạnh, gây thương tổn khá lớn đối với thân thể Uyển phi Nương Nương ạ…"
“Như vậy… lấy thời gian dài nhất để tính," Mặc Uyên chống lại đôi mắt không kiên nhẫn đế vương kia, “Hoàng huynh, trước hai canh giờ Uyển phi Nương Nương sẩy thai, Cơ Nhi ở nơi nào, đang làm cái gì, hoàng huynh hẳn là rất rõ ràng mới phải. Nếu Uyển phi Nương Nương từ lúc uống một chén trà kia về sau không ăn cơm, như vậy một chén Tàng hoa hồng có thể lưu lại hơn ba bốn canh giờ trong cơ thể người mới phát tác, điều này thật rất ngạc nhiên…"
“Rầm —— " Bàn tay Uyển phi bưng chén trà chợt buông lỏng, chén trà nghiêng đổ, liền rơi xuống đất, một tiếng giòn vang!
“Nương Nương!" “Uyển nhi!"
Hai tiếng kêu nhỏ, Mặc Húc chăm chú nhìn vẻ mặt hoảng loạn trong nháy mắt của Uyển phi, còn công công bên cạnh thì vội vã tiến lên, dùng khăn lụa lau khô nước trà trên người vị phi tử này, sau đó lui về phía sau vuốt lưng, “Nương Nương người cẩn thận một chút, đừng nổi giận, không tốt cho thân thể chính mình…"
Đôi mắt Mặc Uyên, chăm chú nhìn vào sắc mặt tái nhợt của nữ tử kia.
Yết hầu Uyển phi như bị người khác bóp nghẹt, nói không ra lời, dường như chỉ ngồi thêm một lát, sẽ bị lời hắn nói đốt cháy đến thương tích đầy mình!
“Cho nên chỉ có một khả năng, " không hề để ý chút nào tới tiết mục nho nhỏ xen giữa như vậy, giọng nói Mặc Uyên trầm thấp mà rõ ràng, nói nốt câu, “Nương Nương uống xong nước trà thì cũng không có trúng độc, mà là sau đó lại bị người hạ độc, về phần lời của Kha nhi cô nương về chuyện Nương Nương sau khi uống trà không có ăn cơm, đã hoàn toàn tự sụp đổ rồi, nhưng mà sự tình đằng sau, Bản vương không thể biết được…"
Liếc mắt lần cuối, hắn chăm chú nhìn nữ tử sắc mặt kém tới cực điểm tựa như đã trải qua một kiếp nạn lớn kia, giọng nói khàn khàn nhưng vẫn dễ nghe như trước, “Nương Nương, phần còn lại, để người nói cho chư vị đi…"
Cung đình thật đáng ghê tởm.
Yên lặng.
Yên lặng như chết!
Lúc này Uyển phi như mất hồn, sức lực cả người đều bị lấy đi, cảm giác ngạt thở mãnh liệt truyền đến, nàng cơ hồ ngất đi…
Không có lối thoát sao…
Ánh mắt hơi ngây dại, sau một lúc lâu lơ lửng trên không trung, rốt cục chậm rãi nhìn xuống tiểu cung nữ Kha nhi đang quỳ kia…
“Kha nhi… Ngươi thật to gan…" Nước mắt tựa hồ ẩn nhẫn lâu ngày, không biết là bởi vì e ngại hay là thương tâm, cứ như vậy mà chạy ra khỏi hốc mắt, Uyển phi đứng lên, trong đôi mắt ngập tràn hận ý, “Sao ta lại đi tin ngươi? Sao ta lại đi tin ngươi cơ chứ? Bởi vì ngươi là nô tỳ thân cận của ta, cho nên ngươi nói thấy thương ta chưa ăn một chút cơm tối, liền nấu cháo cho ta ăn, ta còn khen ngươi là một nha đầu tốt, quan tâm chăm sóc chủ tử, đêm đó… đêm đó ta đau bụng mất đi đứa nhỏ, thế nhưng ta cũng không hề hoài nghi ngươi, chỉ là nghĩ là do ban ngày uống chén trà kia… Kha nhi a Kha nhi, sao ngươi dám như vậy, Bản cung tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi lại lừa gạt Bản cung, đùa bỡn Bản cung!!!! “
Giọng nói càng lúc càng lớn, giọng nói tê tâm liệt phế, từ trong miệng phi tử tuyệt mỹ kia tràn ra, như thanh kiếm sắc bén, đâm về phía tiểu cung nữ ở trên mặt đất!
Cả người Kha nhi chấn động, toàn thân bỗng chốc cứng ngắc!
Nâng mắt lên lên, nàng dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn vị cung phi được hoàng đế nâng niu trong lòng bàn tay, trong đôi mắt to tràn đầy sửng sốt…
Trong đầu hiện lên một ánh chớp sáng lóa, Mặc Húc đem phản ứng của tiểu cung nữ kia thu vào đáy mắt, cả người tỏa ra hơi khí rét lạnh, trầm giọng nói: “Cung nô Kha nhi thật càn rỡ, ngươi nói đi, có phải là ngươi đem Tàng hoa hồng bỏ vào trong thức ăn của Uyển phi không, ngươi thật muốn giết hại chính chủ tử ngươi như vậy sao?!"
Không…
Không phải…
Cả người Kha nhi như bị nước lạnh vạn năm đóng băng bao lấy, cả người đông lạnh đến rét run, nàng nhìn chằm chằm vào nữ tử đang bi thương rơi lệ trên đại điện kia, bàn tay nhỏ bé mau chóng nắm chính lòng bàn tay mình đến chảy máu, nàng muốn mở miệng, nhưng lại giống như bị ai đó bóp nghẹt yết hầu, khốn khổ đến đau đớn như bị dao cắt: “Nương Nương…"
Nước mắt mãnh liệt rơi xuống sàn đại điện, Kha nhi giàn giụa nước mắt, ánh mắt yếu ớt nhìn chằm chằm nữ tử trên điện kia: “Nương Nương, Kha nhi nấu cháo cho người ăn lúc nào… Kha nhi làm việc này lúc nào a !! Nương Nương, không phải người nói, chỉ cần nô tỳ đồng ý làm chứng cho người, chỉ cần có thể để người Đằng An kia gánh chịu tội danh, thì nô tỳ sẽ không có việc gì sao? Vì sao, vì sao Nương Nương người lại nói như vậy a! Kha nhi oan uổng a!!" Tiếng khóc chói tai, lúc đó đã thoát khỏi vẻ giả vờ, một đứa nhỏ khóc đến đau đớn từng khúc ruột, toàn thân Kha nhi run run, khóe miệng cứng đờ, khó có thể tự kiềm chế mà bò về phía trước…
“Đủ rồi!"Mặc Húc thấp giọng quát, bảo hộ Uyển phi ở đằng sau người, “Còn không ngăn cản nàng ta lại!"
Thị vệ chung quanh lúc này mới phản ứng lại, mấy thanh đao sáng loáng giương lên, chĩa ra chắn tiểu cung nữ đang khóc loạn bò tới phía trước kia!
“Hoàng Thượng…" Gắt gao nắm lấy tay áo vị đế vương kia, như là nắm lấy một tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng, Uyển phi rơi lệ, “Hoàng Thượng, thần thiếp hồ đồ! Là thần thiếp cả tin đối với người ở bên cạnh mình nên mới đổi lại kết cục như thế, thần thiếp chỉ biết đối tốt với các nàng, cũng chưa từng nghĩ tới, các nàng cũng là cung nữ của tần phi ở biệt viện lúc trước điều đến, làm sao lại… làm sao lại đối xử như vậy với thần thiếp trong khi thần thiếp không hề có địch ý, là lỗi của thần thiếp, là thần thiếp hại chết con của chúng ta a…"
“Được rồi…" Kéo nữ tử đang khóc như đứt từng khúc ruột kia vào trong lòng, trong lòng Mặc Húc không hiểu sao lại hiện lên một tia chán ghét, nhưng nhanh chóng tao nhã che dấu đi theo quán tính, “Ái phi không cần nghĩ nhiều, cẩn thận lại chọc tức chính mình…"
Giọng điệu, ánh mắt tràn đầy hàn khí lại nhìn về phía tiểu cung nữ trên điện: “Nô tài chết tiệt… Ngươi còn có cái gì để nói?"
“Không phải nô tỳ… Không phải nô tỳ a!!!!" Kha nhi không để ý đao kiếm ngăn trở, bàn tay trắng nõn nhỏ bé liền cứ không kiêng nể gì như vậy, mạo hiểm bắt lấy mũi đao hàn khí! Nhất thời, màu máu đỏ tươi từ cổ tay chảy xuống, Kha nhi đã khóc đến hai mắt sưng đỏ không chịu nổi, đau lòng khôn xiết! “Nương Nương, người sao có thể như vậy… Cho tới bây giờ nô tỳ đều không làm gì có lỗi với người, nô tỳ phạm vào lỗi gì! Mà người phải trừng phạt nô tỳ như vậy…"
Đôi mắt càng ngày càng khẩn thiết, bàn tay nhỏ bé nắm ở lưỡi đao đã huyết nhục mơ hồ, ngay cả thị vệ cầm kiếm, tay cũng bắt đầu có chút run run…
“Bảo nàng ta câm miệng… Dẫn đi, chờ xử lý!" Mặc Húc đem ánh mắt tàn nhẫn dời đi, lạnh giọng ra lệnh.
Thị vệ nhất tề đáp lại một tiếng “Rõ!", kéo nàng kia đi, túm ra khói cửa điện!
Lúc này những tiếng kêu rên nghe thê thảm hoàn toàn biến mất, thân thể Mặc Uyên có chút cứng ngắc, cũng chưa hồi lại, chỉ theo bản năng ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, đặt đầu nàng vào trong ngực mình, không muốn nàng xem màn đẫm máu kia.
“Không phải nàng ta…"
Một tiếng ưm nhỏ vụn, từ trong lồng ngực tràn ra.
Thân thể Mặc Uyên cứng đờ.
Hắn có thể cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng run lên nhè nhẹ, hắn hận không thể nhập nàng vào trong thân thể của chính mình, không muốn nàng thấy một mặt dơ bẩn đáng ghê tởm trong cung đình kia. “Ta biết…" giọng nói khàn khàn mà trầm ổn ở bên tai vang lên, hắn ôm chặt nàng, bàn tay nóng cháy đặt trên tấm lưng mỏng manh của nàng, giống như muốn đem tình thương của mình xuyên thấu qua bày tay nóng rực này mà truyền cho nàng, “Không nên nhìn… Đó không phải là việc chúng ta có thể khống chế được…"
Tay nàng, chậm rãi từ trên quần áo hắn, nhanh chóng lại suy sụp buông ra.
Một cỗ cảm giác chua xót dày đặc ngưng trên chóp mũi, Lạc Cơ Nhi nhắm mắt lại, cảm giác hoang liêu vô cùng đang vây quanh mình.
Nàng không hiểu.
Không hiểu vì sao những người vô tội này đều phải chết.
Nàng nhớ tới ánh mắt oan tâm thê thảm của điên phụ trong phòng giam kia, nàng nghe thấy tiếng la khóc thê lương của Kha nhi tràn ngập đại điện!
Mà tại sao, nữ tử đầu sỏ gây nên kia, còn có thể bình yên vô sự đứng ở trên đại điện, đứng bên cạnh đế vương, dùng bộ dáng đáng thương đổi lấy sự thương cảm của mọi người, đổi lấy bình yên vô sự của chính mình!
Dựa vào cái gì…
Nàng ta dựa vào cái gì?!!
Hận ý khắc cốt vây quanh cả người Lạc Cơ Nhi, nàng không nhớ rõ chính mình là như thế nào rời khỏi hoàng cung, nàng muốn đẩy nam nhân bên cạnh kia ra, nhưng căn bản không kháng cự được sự kiềm chế của hắn, môi hắn ấm áp đặt ở bên tai nàng, hết sức nói những lời trấn an, nhưng chỉ làm cho nàng cảm thấy ác tâm khiến người khác buồn nôn ghê tởm.
Ngoài điện, ánh mặt trời chói mắt lại một lần nữa kéo tới, nàng bị một người ôm lấy bay lên không, rời khỏi đại điện
Tay Uyển phi, đã giận đến không ngừng phát run!
Sắc mặt nàng tái nhợt nhìn nam tử tà mị mà khinh cuồng kia, nàng nhìn ra được phẫn nộ trong mắt hắn, trong lòng nàng chấn kinh tột đỉnh, cho dù thế nào cũng thật không ngờ, hắn chỉ vì một tiểu nô mà giận cá chém thớt với nàng? Đã từng, trong mắt trong lòng của hắn cũng chỉ có một mình nàng, bất luận kẻ nào đều không thể chạm tới, mà hiện giờ…
Tay run rẩy, bởi vì sợ hãi, bởi vì chấn động, bởi vì bi thương…
Bàn tay mảnh khảnh vươn ra từ bên trong phượng bào, nặng nề mà đập vào trên ghế nàng ta đang ngồi ——
“Kha nhi!" Nàng vô thức tức giận quát một tiếng, cảm xúc trong mắt cuộn trào quá mức mãnh liệt, kích ra nước mắt, đôi môi nàng run run, nhìn tiểu cung nữ duy nhất mấy ngày trước làm chứng, sắc mặt tái nhợt đi ra từ đám người phía sau, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng. Giọng nói của nàng càng thêm âm lãnh vô tình, mang theo sự đau đớn oan ức lòng, yếu ớt nói: “Kha nhi, ngươi tới nói cho Uyên Vương điện hạ, ngày đó, ngươi rốt cuộc có nói sai hay không ——!"
Tiểu cung nữ bị sắc mặt của nàng hù dọa, bàn tay nhỏ bé chống xuống đất gắt gao nắm lấy tay áo mình, hoảng loạn dập trán xuống đất, nức nở nói: “Nương Nương bớt giận, Nương Nương bớt giận! Nương Nương thân mình vừa khỏe, không chịu nổi dày vò như vậy, có gì sai, đều là do nô tỳ đi! Xin mọi người không cần lại làm khó Nương Nương, Nương Nương mất đi hài tử của mình, đó mới là thống khổ nhất a…" Than thở khóc lóc, tiểu cung nữ đã dập trán đến phát ra tiếng nho nhỏ, lại hướng về phía Mặc Uyên mà lạy nói, “Điện hạ! Kha nhi tuổi tuy nhỏ, ở trong cung cũng ngây ngốc nhiều năm, Nương Nương là chủ tử mới của nô tỳ, Nương Nương tâm địa thiện lương, bằng không nô tỳ cũng sẽ không liều chết bước ra làm chứng, Nương Nương là người tốt, người muốn nghĩ hại Nương Nương, mới thực sự cần phải xử phạt ạ!"
Giọng nói sâu sắc, làm cho toàn bộ đại điện tràn đầy vẻ thê ai.
Mặc Húc đi qua, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng để trên ghế còn đang run run không ngừng.
“Ái phi…"Nheo mắt lại, y đánh giá sự đau lòng không khống chế được trong mắt nàng, trên mặt vẫn ôn nhu như cũ, “Nếu Ái phi thân mình không khoẻ, đi nghỉ ngơi trước đã, Trẫm… sẽ thay nàng đòi lại một cái công đạo."
Sắc mặt nháy mắt lại trắng thêm vài phần, Uyển phi đem đau thương trên mặt che dấu đi, nhưng phát hiện chỉ là phí công, chỉ có thể làm bộ như là thật thống khổ sau khi mất đi đứa nhỏ, giọng điệu sâu kín như trước nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần thiếp không có gì trở ngại…" Ánh mắt lại chậm rãi dời về phía nam tử khiến chính mình đau lòng thương tâm kia, “Điện hạ đã nghe được chưa? Lời nói Kha nhi, các vị muốn tin hay không, là chuyện các vị, còn điện hạ… có gì nghi hoặc muốn hỏi không?"
Lúc này, Lạc Cơ Nhi đang dựa trong lòng Mặc Uyên bỗng nhiên mở miệng: “… Có."
Giọng nói yếu ớt nhưng kiên định, truyền ra từ trong miệng nữ tử mị hoặc tuyệt thế trên đại điện, trong đôi mắt nàng từ đầu tới cuối là ngạo khí cùng không cam lòng.
Vùng ra khỏi vòm ngực ấm áp của nam tử kia, hơi thở nàng bất ổn, mang theo dấu vết đày đọa của mấy ngày lao ngục khổ sở, chậm rãi đi đến trước mặt cung nữ tên gọi Kha nhi kia, chậm rãi quỳ xuống, nhìn nàng ta.
Trên đại điện hai nam tử không hẹn mà lòng đều căng thẳng, trong mắt như chỉ có thân ảnh màu trắng kia, nhất cử nhất động của nàng, hơi thở mỏng manh của nàng, đều khiến người ta cảm thấy hơi đau lòng, sợ nàng sẽ có nguy hiểm, hận không thể giăng lưới bảo vệ dày đặc quanh thân nàng, để bất kỳ kẻ nào đều không thể chạm tới, không thể làm nàng thương tổn!
“Ta hỏi ngươi…" Đôi môi khẽ mở, giọng nói Lạc Cơ Nhi hơi khàn khàn, đôi mắt mù sương dịu dàng nhìn vào cặp mắt thống khổ của người cung nữ kia, “Uyển phi nói nàng ta từng uống ly trà mà ta dâng… Ngươi tin sao?"
Kha nhi sửng sốt vì bị hỏi, sau một lát mới giật mình hoàn hồn, bỗng nhiên cất cao giọng: “Nô tỳ đương nhiên tin…"
“Ngươi dựa vào cái gì mà tin?" Lạc Cơ Nhi quát lên khiến nàng ta ngừng nói tiếp, nước mắt lưu chuyển trong đôi mắt mỹ lệ, khiến cả người nàng càng thêm thê mỹ, “Bởi vì ngươi là nô tài của nàng ta, cho nên ngươi tin, nhưng, ngươi dựa vào cái gì muốn mọi người đều phải tin nàng ta như vậy?! Cũng là do ngươi cảm thấy mạng chủ tử của ngươi là mạng, những người khác thì không phải sao?"
Giọng nói bỗng nhiên trở nên xúc động phẫn nộ, kích một cơn sóng lớn trong lòng mọi người trỗi dậy!
Do bị ập nước lên đầu, ánh mắt mọi người trong đại điện đều tập trung vào trên người hai cô gái nhỏ bé đối diện nhau, một người hoảng loạn, một người trầm ổn, một người điềm đạm đáng yêu, một người mị hoặc tự nhiên…
“Ta…" Tiểu cung nữ bị hỏi nói không ra lời, sắc mặt tái nhợt, ngay cả khóc cũng quên mất, lòng bàn tay cũng bắt đầu run lên.
“Ta hỏi lại ngươi…" Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại vang lên, Lạc Cơ Nhi tiếp tục nói, “Ngày ấy trong cung, ta cũng bị độc phát từng ở Tích Uyển cung, mà khi đó từng tiếp xúc với ta chỉ có Uyển phi Nương Nương cùng Hoàng Thượng, Kha nhi, nếu ngươi là ta, ngươi nghĩ ta phải hoài nghi là do ai làm?"
Cả người Kha nhi đã run rẩy, lời nói kia quanh quẩn trong đầu nàng ta, câu nói mang theo sự sắc bén, nàng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể liên tiếp quay đầu ra, nhìn Uyển phi trên đại điện, truyền tới ánh mắt xin giúp đỡ mình, không ngờ Uyển phi vô thức quay đầu đi, né tránh ánh mắt của nàng ta ——
Trong lòng Kha nhi bỗng nhiên liền sụp đổ, một luồng dự cảm không tốt tự nhiên truyền đến…
“Nô tỳ… Nô tỳ không biết…" Nức nở khóc, Kha nhi mấy lần muốn gục xuống.
Một chút cười thản nhiên nổi lên khóe miệng, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt nói không nên lời, nàng kề sát vào bên tai của nàng ta, đè thấp giọng nói, cảm xúc cuồn cuộn, “Ngươi làm sao không biết, chỉ là ngươi sợ chết mà thôi… Thừa nhận chính mình sợ chết, rất khó sao? Ta cũng sợ chết, nhưng ta không thể chết được, ta còn có quốc hận gia cừu sâu nặng như vậy chờ ta đi báo, tới vu khống ta mưu hại đứa nhỏ căn bản chưa thành hình kia —— Kha nhi… Ta chẳng thèm!"
Không ai nghe rõ nàng nói điều gì.
Chỉ nhìn thấy thân thể Kha nhi run rẩy kịch liệt, dường như kiên định cho tới nay cứ như vậy đã bị phá hủy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng!
Đằng sau, Mặc Uyên chậm rãi đi tới.
Thở dài một tiếng, cúi người, giữ chặt bả vai nàng, ôn nhu ôm lấy nàng từ mặt đất.
“Không nên nói nữa…" Nắm chặt tay nàng đặt lên ngực mình, Mặc Uyên hôn lên đôi mắt ướt sũng của nàng, hôn lên dấu vết quật cường khiến người ta phải thương tiếc trên mắt nàng, khàn khàn nói, “Giao cho ta là được rồi…"
Lúc này bàn tay thon nhỏ của Uyển phi đã nắm chặt, dường như áp chế một sự không cam lòng vô cùng to lớn, hơi run rẩy.
“Đây là kết quả ngươi điều tra ra sao?" Mặc Húc nhíu mày, hành động vô cùng thân thiết kia nhìn vào trong mắt y, không hiểu vì sao lại khiến lửa giận của y bừng bừng bốc lên, “Ngươi khiến Trẫm tụ tập nhiều người như vậy ở đây, là vì không thể nghe lời nói của một người Tích Uyển cung? Không cảm thấy là quá hoang đường sao?!"
Quả thực là những lời lẽ vừa mới tranh cãi kia không hề có ý nghĩa, không nói rõ được vấn đề gì cả.
Chỉ chốc lát sau, Mặc Uyên nâng mắt lên, kiên nhẫn trong mắt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại có uy hiếp cùng hàn khí lạnh như băng.
Không cần phải lại vòng vo thêm nữa, hắn có thể cảm nhận được người trong lòng đã mệt đến không thể đứng thẳng, hắn không thể kéo dài thêm.
“Lô Thái y," Hắn gọi nhỏ, chậm rãi hỏi, “Tàng hoa hồng đi vào thân thể phụ nữ mang thai, phải bao lâu mới phát tác?"
Lô Thái y suy nghĩ một lúc lâu, rồi khom người cung kính đáp: “Khởi bẩm điện hạ, cái này phải xem lượng dược là bao nhiêu, nếu mau, không chừng nửa canh giờ, nếu chậm, cũng sẽ không vượt qua hai canh giờ, loại dược này dược tính rất mạnh, gây thương tổn khá lớn đối với thân thể Uyển phi Nương Nương ạ…"
“Như vậy… lấy thời gian dài nhất để tính," Mặc Uyên chống lại đôi mắt không kiên nhẫn đế vương kia, “Hoàng huynh, trước hai canh giờ Uyển phi Nương Nương sẩy thai, Cơ Nhi ở nơi nào, đang làm cái gì, hoàng huynh hẳn là rất rõ ràng mới phải. Nếu Uyển phi Nương Nương từ lúc uống một chén trà kia về sau không ăn cơm, như vậy một chén Tàng hoa hồng có thể lưu lại hơn ba bốn canh giờ trong cơ thể người mới phát tác, điều này thật rất ngạc nhiên…"
“Rầm —— " Bàn tay Uyển phi bưng chén trà chợt buông lỏng, chén trà nghiêng đổ, liền rơi xuống đất, một tiếng giòn vang!
“Nương Nương!" “Uyển nhi!"
Hai tiếng kêu nhỏ, Mặc Húc chăm chú nhìn vẻ mặt hoảng loạn trong nháy mắt của Uyển phi, còn công công bên cạnh thì vội vã tiến lên, dùng khăn lụa lau khô nước trà trên người vị phi tử này, sau đó lui về phía sau vuốt lưng, “Nương Nương người cẩn thận một chút, đừng nổi giận, không tốt cho thân thể chính mình…"
Đôi mắt Mặc Uyên, chăm chú nhìn vào sắc mặt tái nhợt của nữ tử kia.
Yết hầu Uyển phi như bị người khác bóp nghẹt, nói không ra lời, dường như chỉ ngồi thêm một lát, sẽ bị lời hắn nói đốt cháy đến thương tích đầy mình!
“Cho nên chỉ có một khả năng, " không hề để ý chút nào tới tiết mục nho nhỏ xen giữa như vậy, giọng nói Mặc Uyên trầm thấp mà rõ ràng, nói nốt câu, “Nương Nương uống xong nước trà thì cũng không có trúng độc, mà là sau đó lại bị người hạ độc, về phần lời của Kha nhi cô nương về chuyện Nương Nương sau khi uống trà không có ăn cơm, đã hoàn toàn tự sụp đổ rồi, nhưng mà sự tình đằng sau, Bản vương không thể biết được…"
Liếc mắt lần cuối, hắn chăm chú nhìn nữ tử sắc mặt kém tới cực điểm tựa như đã trải qua một kiếp nạn lớn kia, giọng nói khàn khàn nhưng vẫn dễ nghe như trước, “Nương Nương, phần còn lại, để người nói cho chư vị đi…"
Cung đình thật đáng ghê tởm.
Yên lặng.
Yên lặng như chết!
Lúc này Uyển phi như mất hồn, sức lực cả người đều bị lấy đi, cảm giác ngạt thở mãnh liệt truyền đến, nàng cơ hồ ngất đi…
Không có lối thoát sao…
Ánh mắt hơi ngây dại, sau một lúc lâu lơ lửng trên không trung, rốt cục chậm rãi nhìn xuống tiểu cung nữ Kha nhi đang quỳ kia…
“Kha nhi… Ngươi thật to gan…" Nước mắt tựa hồ ẩn nhẫn lâu ngày, không biết là bởi vì e ngại hay là thương tâm, cứ như vậy mà chạy ra khỏi hốc mắt, Uyển phi đứng lên, trong đôi mắt ngập tràn hận ý, “Sao ta lại đi tin ngươi? Sao ta lại đi tin ngươi cơ chứ? Bởi vì ngươi là nô tỳ thân cận của ta, cho nên ngươi nói thấy thương ta chưa ăn một chút cơm tối, liền nấu cháo cho ta ăn, ta còn khen ngươi là một nha đầu tốt, quan tâm chăm sóc chủ tử, đêm đó… đêm đó ta đau bụng mất đi đứa nhỏ, thế nhưng ta cũng không hề hoài nghi ngươi, chỉ là nghĩ là do ban ngày uống chén trà kia… Kha nhi a Kha nhi, sao ngươi dám như vậy, Bản cung tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi lại lừa gạt Bản cung, đùa bỡn Bản cung!!!! “
Giọng nói càng lúc càng lớn, giọng nói tê tâm liệt phế, từ trong miệng phi tử tuyệt mỹ kia tràn ra, như thanh kiếm sắc bén, đâm về phía tiểu cung nữ ở trên mặt đất!
Cả người Kha nhi chấn động, toàn thân bỗng chốc cứng ngắc!
Nâng mắt lên lên, nàng dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn vị cung phi được hoàng đế nâng niu trong lòng bàn tay, trong đôi mắt to tràn đầy sửng sốt…
Trong đầu hiện lên một ánh chớp sáng lóa, Mặc Húc đem phản ứng của tiểu cung nữ kia thu vào đáy mắt, cả người tỏa ra hơi khí rét lạnh, trầm giọng nói: “Cung nô Kha nhi thật càn rỡ, ngươi nói đi, có phải là ngươi đem Tàng hoa hồng bỏ vào trong thức ăn của Uyển phi không, ngươi thật muốn giết hại chính chủ tử ngươi như vậy sao?!"
Không…
Không phải…
Cả người Kha nhi như bị nước lạnh vạn năm đóng băng bao lấy, cả người đông lạnh đến rét run, nàng nhìn chằm chằm vào nữ tử đang bi thương rơi lệ trên đại điện kia, bàn tay nhỏ bé mau chóng nắm chính lòng bàn tay mình đến chảy máu, nàng muốn mở miệng, nhưng lại giống như bị ai đó bóp nghẹt yết hầu, khốn khổ đến đau đớn như bị dao cắt: “Nương Nương…"
Nước mắt mãnh liệt rơi xuống sàn đại điện, Kha nhi giàn giụa nước mắt, ánh mắt yếu ớt nhìn chằm chằm nữ tử trên điện kia: “Nương Nương, Kha nhi nấu cháo cho người ăn lúc nào… Kha nhi làm việc này lúc nào a !! Nương Nương, không phải người nói, chỉ cần nô tỳ đồng ý làm chứng cho người, chỉ cần có thể để người Đằng An kia gánh chịu tội danh, thì nô tỳ sẽ không có việc gì sao? Vì sao, vì sao Nương Nương người lại nói như vậy a! Kha nhi oan uổng a!!" Tiếng khóc chói tai, lúc đó đã thoát khỏi vẻ giả vờ, một đứa nhỏ khóc đến đau đớn từng khúc ruột, toàn thân Kha nhi run run, khóe miệng cứng đờ, khó có thể tự kiềm chế mà bò về phía trước…
“Đủ rồi!"Mặc Húc thấp giọng quát, bảo hộ Uyển phi ở đằng sau người, “Còn không ngăn cản nàng ta lại!"
Thị vệ chung quanh lúc này mới phản ứng lại, mấy thanh đao sáng loáng giương lên, chĩa ra chắn tiểu cung nữ đang khóc loạn bò tới phía trước kia!
“Hoàng Thượng…" Gắt gao nắm lấy tay áo vị đế vương kia, như là nắm lấy một tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng, Uyển phi rơi lệ, “Hoàng Thượng, thần thiếp hồ đồ! Là thần thiếp cả tin đối với người ở bên cạnh mình nên mới đổi lại kết cục như thế, thần thiếp chỉ biết đối tốt với các nàng, cũng chưa từng nghĩ tới, các nàng cũng là cung nữ của tần phi ở biệt viện lúc trước điều đến, làm sao lại… làm sao lại đối xử như vậy với thần thiếp trong khi thần thiếp không hề có địch ý, là lỗi của thần thiếp, là thần thiếp hại chết con của chúng ta a…"
“Được rồi…" Kéo nữ tử đang khóc như đứt từng khúc ruột kia vào trong lòng, trong lòng Mặc Húc không hiểu sao lại hiện lên một tia chán ghét, nhưng nhanh chóng tao nhã che dấu đi theo quán tính, “Ái phi không cần nghĩ nhiều, cẩn thận lại chọc tức chính mình…"
Giọng điệu, ánh mắt tràn đầy hàn khí lại nhìn về phía tiểu cung nữ trên điện: “Nô tài chết tiệt… Ngươi còn có cái gì để nói?"
“Không phải nô tỳ… Không phải nô tỳ a!!!!" Kha nhi không để ý đao kiếm ngăn trở, bàn tay trắng nõn nhỏ bé liền cứ không kiêng nể gì như vậy, mạo hiểm bắt lấy mũi đao hàn khí! Nhất thời, màu máu đỏ tươi từ cổ tay chảy xuống, Kha nhi đã khóc đến hai mắt sưng đỏ không chịu nổi, đau lòng khôn xiết! “Nương Nương, người sao có thể như vậy… Cho tới bây giờ nô tỳ đều không làm gì có lỗi với người, nô tỳ phạm vào lỗi gì! Mà người phải trừng phạt nô tỳ như vậy…"
Đôi mắt càng ngày càng khẩn thiết, bàn tay nhỏ bé nắm ở lưỡi đao đã huyết nhục mơ hồ, ngay cả thị vệ cầm kiếm, tay cũng bắt đầu có chút run run…
“Bảo nàng ta câm miệng… Dẫn đi, chờ xử lý!" Mặc Húc đem ánh mắt tàn nhẫn dời đi, lạnh giọng ra lệnh.
Thị vệ nhất tề đáp lại một tiếng “Rõ!", kéo nàng kia đi, túm ra khói cửa điện!
Lúc này những tiếng kêu rên nghe thê thảm hoàn toàn biến mất, thân thể Mặc Uyên có chút cứng ngắc, cũng chưa hồi lại, chỉ theo bản năng ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, đặt đầu nàng vào trong ngực mình, không muốn nàng xem màn đẫm máu kia.
“Không phải nàng ta…"
Một tiếng ưm nhỏ vụn, từ trong lồng ngực tràn ra.
Thân thể Mặc Uyên cứng đờ.
Hắn có thể cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng run lên nhè nhẹ, hắn hận không thể nhập nàng vào trong thân thể của chính mình, không muốn nàng thấy một mặt dơ bẩn đáng ghê tởm trong cung đình kia. “Ta biết…" giọng nói khàn khàn mà trầm ổn ở bên tai vang lên, hắn ôm chặt nàng, bàn tay nóng cháy đặt trên tấm lưng mỏng manh của nàng, giống như muốn đem tình thương của mình xuyên thấu qua bày tay nóng rực này mà truyền cho nàng, “Không nên nhìn… Đó không phải là việc chúng ta có thể khống chế được…"
Tay nàng, chậm rãi từ trên quần áo hắn, nhanh chóng lại suy sụp buông ra.
Một cỗ cảm giác chua xót dày đặc ngưng trên chóp mũi, Lạc Cơ Nhi nhắm mắt lại, cảm giác hoang liêu vô cùng đang vây quanh mình.
Nàng không hiểu.
Không hiểu vì sao những người vô tội này đều phải chết.
Nàng nhớ tới ánh mắt oan tâm thê thảm của điên phụ trong phòng giam kia, nàng nghe thấy tiếng la khóc thê lương của Kha nhi tràn ngập đại điện!
Mà tại sao, nữ tử đầu sỏ gây nên kia, còn có thể bình yên vô sự đứng ở trên đại điện, đứng bên cạnh đế vương, dùng bộ dáng đáng thương đổi lấy sự thương cảm của mọi người, đổi lấy bình yên vô sự của chính mình!
Dựa vào cái gì…
Nàng ta dựa vào cái gì?!!
Hận ý khắc cốt vây quanh cả người Lạc Cơ Nhi, nàng không nhớ rõ chính mình là như thế nào rời khỏi hoàng cung, nàng muốn đẩy nam nhân bên cạnh kia ra, nhưng căn bản không kháng cự được sự kiềm chế của hắn, môi hắn ấm áp đặt ở bên tai nàng, hết sức nói những lời trấn an, nhưng chỉ làm cho nàng cảm thấy ác tâm khiến người khác buồn nôn ghê tởm.
Ngoài điện, ánh mặt trời chói mắt lại một lần nữa kéo tới, nàng bị một người ôm lấy bay lên không, rời khỏi đại điện
Tác giả :
Cận Niên