Tuyến xe cuối ngày mang số 13
Chương 1: Chả ma nào muốn chạy chuyến cuối ngày
Dịch: Mộ Quân
***
Tôi là một gã lái xe bus, hơn 30 tuổi rồi, tính ra cũng thuộc dạng trẻ tuổi ở trong đội tài xế. Có lẽ không ít người cảm thấy thanh niên mà đi lái xe bus thì chả có triển vọng gì. Với tôi thì chả sao, mình tự lực cánh sinh, không ăn trộm cũng chẳng ăn cướp. Ờ ngoại trừ việc tôi chưa có bạn gái ra thì những chuyện khác đều ok hết.
Đúng 5 giờ sáng mỗi ngày tôi lái xe từ bến xuất phát, 7 giờ là vòng về lại bến. Buổi chiều chạy thêm một chuyến, nói chung khoảng 4 giờ rưỡi chiều là tan làm.
Ừ thì một người ăn no là cả nhà không đói, từ sáng đến tối chỉ bận tự sướng, cuộc sống trôi qua cứ gọi là sướng phây phây.
※Một người ăn no, cả nhà không đói(一人吃饱全家不饿) ý là nhà có 1 người nên là...(tự hiểu)
Lão Ngô là đội trưởng đội xe, ổng là người Hồ Bắc. Thường ngày chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong đội cũng phải nói trước với ổng một tiếng. Bởi mới có câu "Trên trời có chim chín đầu, dưới đất có thằng Hồ Bắc". Ổng là loại người cực kì giảo hoạt, là con chim chín đầu không thấy lợi thì còn khuya mới dậy sớm.
※Trên trời có chim chín đầu, dưới đất có thằng Hồ Bắc (天上九头鸟,地上湖北佬) một câu ngạn ngữ chê người Hồ Bắc tính tình khó chịu, khó sống chung
Hôm này là chủ nhật, đến lượt tôi nghỉ luân phiên, và...tôi...đang...có một giấc mơ hết sẩy. Tôi thế mà lại đang hẹn hò Phạm Băng Băng. Đi ăn này đi xem phim này. Vừa mới nắm được bàn tay bé nhỏ của ẻm thì bỗng nhiên tiếng nhạc "Tối huyễn dân tộc phong" vang vọng khắp nơi. Mới bắt đầu tôi còn không rõ đầu cua tai nheo thế nào, rõ ràng không phải thời gian tập thể dục tập thể, vì cái quần gì phát bài này? Sau rồi tôi nhìn thấy Phạm Băng Băng cứ dần dần mờ đi tôi mới chợt giật mình tỉnh giấc.
Tôi quờ quạng kiếm cái điện thoại đang kêu gào trên bàn, vừa nhấn nghe một cái liền kiềm không được mà mắng một câu
"Dở hơi hả, giờ này mà gọi điện"
Đầu bên kia im lặng một lúc rồi chất giọng khó ưa của lão Ngô từ từ truyền tới
"Tiểu Lý này, Ngô đại ca đây, cậu đang ở nhà hả, đừng ngủ nữa, nhanh chạy tới công ty đi, có cuộc họp gấp đấy"
Tuy là không khoái chút nào nhưng tôi vẫn đạp ừm một tiếng. Công ty mà có việc thì dù đang nghỉ cũng phải đến, cái này là quy định rồi. Rửa mặt qua loa rồi vội chạy đi, còn chả kịp ăn sáng. Lúc tôi phi đến nơi thì đồng nghiệp đã đứng đầy lúc nhúc trong văn phòng lão Ngô. Tôi khó khăn lắm mới chen được vào trong. Lão Ngô thấy tôi thì gật đầu rồi nói:
"Được rồi, đủ người rồi. Chuyện là như này, tuần trước thành phố vừa ra thông báo, muốn mở thêm một tuyến xe từ chỗ chúng ta đến xưởng giấy. Hôm nay chúng ta thương lượng một chút để xếp tài cho tuyến này"
"Gì? Xưởng giấy? Chỗ đó vắng như chùa bà đanh, người chả có mấy mống, mở tuyến đi qua đó cho ai đi?" Lão Ngô vừa dứt lời, trong đám người ngay lập tức có một ông lải nhải.
Lão Ngô nghe xong lông mày nhăn lại, đáp:
"Cậu không cần quan tâm có người hay không có người, cậu không phục thì đi tìm lãnh đạo thành phố mà kiện cáo, ở đó lải nhải cái gì? "
Đám người thấy lão Ngô cáu rồi không ai dám hó hé. Lão Ngô ngó một vòng rồi nói tiếp:
"Tuyến xe này một ngày chạy một chuyến cả đi lẫn về là xong, ai nhận tài thì một tháng được phụ cấp thêm 500 đồng"
Lời này vừa nói xong mọi người lại ồn ào
"Một ngày chỉ chạy một chuyến lại còn có thêm 500 đồng, tôi nhận á"
"Tôi cũng muốn nhận"
Thấy đám người giành giật, lão Ngô liếc mắt một cái rồi cười nói
"Đấy các cậu xem đi, tôi đây có chuyện tốt lúc nào chả giật về cho các câu. Cậu nghĩ lại coi, dù sao mấy cậu ngày nào cũng gọi tôi một tiếng Ngô đại ca, hai tiếng Ngô đại ca, tôi lẽ nào lại để các cậu gọi vô ích chứ?"
Vừa dứt lời liền có một thằng nịnh nọt dẫn đầu vỗ tay hoan hô. Tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên không ngớt làm lão Ngô cười không thấy tổ quốc đâu.
Liếc mắt nhìn xung quanh lần nữa, tôi cứ cảm thấy ánh mắt lão Ngô có vấn đề. Quả nhiên không sai, lão lại nói:
"Chuyện lần này nói chung là chuyện tốt, chỉ là có chút xíu bất tiện, tuyến này chạy đêm"
"Hả? Chạy đêm? Bảo sao mà chạy có một chuyến lại cho thêm tiền, ban đêm chạy xe đến xưởng giấy làm cái khỉ gì? Đi đón quỷ hả? "
"Phải đó, tôi nghe đồn thôn Đường Oa Tử bên kia không sạch sẽ, thường xuyên có quỷ quấy phá"
"Coi mấy người nói kìa, quỷ ở đâu chứ, già đầu còn sợ ma hả. Bên đó có một cái thôn, đúng chưa. Người trong thôn phản ảnh lại với thành phố là nhiều người ban ngày vào thành phố buôn bán đến tối không có xe về. Thế nên vì để giúp người dân trong thôn đi lại tiện lợi hơn, thành phố đã phê chuẩn mở thêm một tuyến xe."
"Thế hử. Ra là để hỗ trợ dân đi buôn bán. Thế tuyến này mấy giờ bắt đầu chạy?"
Lão Ngô nhếch mép cười ha ha nói "11 giờ đêm"
Xưởng giấy kia nằm tít ngoài ngoại ô, 11 giờ từ bến xuất phát thì dù ban đêm không có kẹt xe thì cũng phải mất 1 tiếng mới đến. Mà như thế thì lúc từ xưởng giấy quay về chẳng phải là nửa đêm 12 giờ sao? Nghĩ tới đây tôi dẹp luôn ý tưởng nhận tài cho tuyến này, tựa vào cửa ngáp một cái.
Thấy mọi người không ai thèm nhận, lão Ngô xấu hổ hắng giọng nói
"Này, các cậu là tài xế đấy, còn muốn kén cá chọn canh hả?"
Lão Lý vọt miệng
"Lão Ngô này, không phải tụi tui không nhận tài tuyến này, mà là tụi tui còn có vợ con, chạy tuyến đêm vậy thì tới lúc về nhà là 2-3 giờ, bọn nhỏ ngủ hết rồi, đánh thức tụi nó không phải sẽ khiến tụi nó thi không tốt sao!"
"Đúng đó, thằng nhỏ nhà tui học lớp 9, phải thi tốt nghiệp trung học"
"Đứa nhà tui lớp 12, phải thi tốt nghiệp phổ thông"
"Còn con nhà tui năm 3 đại học, cũng phải thi học kì đó"
。。。。。。
Vì né chạy tuyến đêm mà mấy tên này cái gì cũng chém được, con nhiêu tuổi cũng bảo sắp thi tới nơi. Ngay lúc tôi đang chửi thầm trong bụng thì lão Ngô nhìn trúng tôi, cười một cách đen tối rồi nói
"Nè nè tiểu Lý, trong đám này thì mỗi cậu vẫn còn độc thân phải không? Cũng chưa có con luôn, đúng không nào?"
Cả đám tài xế già trong phòng đểu đổ mắt nhìn qua chỗ tôi, tôi nhất thời nghẹn họng, còn chưa kịp trả lời thì một bàn tay khoác lên vai tôi.
"Tiểu Lý, cậu vẫn còn trẻ, chính là lúc cần nỗ lực kiếm tiền, cố gắng lên nha"
Tôi vừa định mở miệng thì lại có một bàn tay khác đặt lên vai tôi.
"Tiểu Lý, chạy tuyến đêm không có kẹt xe này, không mệt này, các cô em lên xe cũng nhiều này, phải nắm chặt cơ hội đấy"
Tên chết tiệt này lại chặn họng không cho tôi từ chối, cứ y như điều động nội bộ vậy. Ai cũng nhanh chóng cười hi hi rồi chạy mất. Mọi người nối đuôi đi sạch trơn, trong phòng chỉ còn lại tôi và lão Ngô. Mặt lão Ngô chồng chất nếp nhăn, giống như một bắp cải thảo to bị héo vậy. Ổng mặt cười mà bụng không cười nói:
"Tiểu Lý, đã đến nước này rồi cậu cũng đừng từ chối nữa. Như này đi, tôi tăng thêm cho cậu 200 đồng, vậy tổng cộng phụ cấp tuyến đêm là 700 đồng"
Tôi nghe mà cảm thấy rất mắc cười, đang định mở miệng chửi lão một câu thì lão đã tóm tay tôi, nhét vào lòng bàn tay tôi một cái chìa khóa xe, rồi nói
"Tuyến ban ngày của câu không cần chạy nữa, tôi sẽ sắp xếp. Sau này cậu sẽ lái xe số 2386 đang đậu ở góc tây bắc bên kia. Có chuyện gì cứ nói với tôi, Ngộ đại ca tôi coi trọng cậu đấy"
Tôi vừa định mở mồm thì lão Ngô đã phủi đít đi ra cửa. Đi nửa chừng lại quay đầu ngó tôi nói:
"Ai da, quên nữa, tối hôm qua tôi mới nhớ ra chuyện thành phố thông báo hồi tuần trước, nên là á, mặc dù có chút hơi gấp gáp nhưng tối nay cậu phải chạy rồi đấy. Đúng 11 giờ, đừng quên nha"
Từ nãy đến giờ tôi không ngáp được một câu nào, cứ thế bị ép đổi xe. Nhìn chìa khóa trong tay, chả biết nên cười hay khóc. Nhưng mà thôi...Mỗi tháng kiếm thêm 700 đồng, mình có thể đổi sang hút loại thuốc lá ngon hơn chút nhỉ!
Lúc tôi đang ăn tối trong nhà ăn, lão Đương bê một tô cơm chạy đến ngồi cạnh tôi, ra vẻ bí mật rồi hỏi:
"Người anh em, anh nghe nói lão Ngô bảo chú chạy tuyến đếm đi xưởng giấy hả?"
Tôi lùa cơm vào miệng, gật gật đầu.
"Ài, mợ nó, người anh em, sao chú "khôn" vậy, có biết đường đi xưởng giấy kia thế nào không mà tùy tiện nhận tài thế?"
Tôi cảm thấy trong lời nói của lão Đường có ẩn ý, bèn xoay ra nhìn lão một cách nghiêm túc.
"Như nào Đường ca, không phải chỉ là chạy tuyến đêm thôi sao, chả vấn đề, em đây dương khí nhiều như thế, lại còn là xử nam, sợ cái lông gì"
Lão Đường nghe mà lắc lắc đầu, mang vẻ mặt cạn lời mà nói tiếp
"Chú vào công ty chưa lâu, có nhiều chuyện chú không biết, chú thực sự cho rằng bọn anh là sợ ma, sợ đánh thức tụi nhỏ đang ngủ mới không nhận chạy tuyến qua xưởng giấy sao?"
Tôi ngửi thấy có mùi gì đó không đúng rồi. Bỏ đôi đũa xuống, tôi hỏi ổng:
"Nói vậy là còn nguyên nhân khác?"
Lão Đường cười khổ nhẹ giọng trả lời
"10 năm trước đã mở tuyến qua xưởng giấy rồi, hồi đó tài xế phụ trách chuyến xe đã lái cả xe lao xuống đập thủy điện, chú nói xem có kì lạ không? "
Tôi cười một cái, nói
"Đường ca, nghề tài xế này gặp tại nạn này nọ là rất bình thường mà. Có gì kì lạ đâu"
"Còn không kì?" Lão Đường nóng nảy bỏ đũa xuống, ghé đầu sát lỗ tai tôi rồi nói
"Không phải chỉ có một tài xế lái xe lao xuống đập. Chỉ nửa năm, ba người, phóng ba xe, toàn bộ chết hết"
Ngay lập tức gường mặt vốn đang cười cười của tôi đông cứng lại, hỏi lão Đường
"Chuyện to như này sao em chưa từng nghe qua?"
Lão Đường ngẩng đầu ngó chung quanh một chút, thấy không có ai chú ý ổng mới tiếp tục nói
"Chú mà có thể nghe được vụ này mới là lạ đó. Trong thành phố có người ra mặt bồi thường, họ đã sớm chặn lại tin tức này rồi. Chú coi, chẳng phải chỗ chúng ta mới đổi thị trưởng sao. Ông ta khả năng là kiểu người không tin tà ma quỷ quái nên mới mở lại tuyến xe đêm này"
Tôi nghe lão Đường nói mà nhất thời cảm thấy phiền muộn đầy trong bụng. Lão Ngô chắc chắn biết chuyện này thế mà còn một hai ép cho mình, đây rõ ràng cmn lão chơi mình rồi. Lão Đường ngó thấy mặt mũi tôi hằm hằm liền vỗ vỗ tôi nói
"Chú với anh là chỗ thân thiết nên anh mới nói với chú chuyện này. Nói không chửng có thể thực sự là đường xá không tốt mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi. Dù gì chú cũng đã nhận rồi, chú ý cẩn thận là được."
Tôi gật gật đầu, móc bao Phù Dung Vương mới mua trong túi ra đưa cho lão Đường
※芙蓉王 Phù Dung Vương: nhãn hiệu thuốc lá
"Cảm ơn Đường ca, từ hồi vào công ty tới giờ cũng cả năm rồi em mới quen được một người bạn là anh"
Lão Đường đẩy ra, giọng tràn đầy lo âu
"Chú em khách sáo quá rồi. Nói chung có chuyện gì thì nhớ tìm anh, nếu có thể giúp anh nhất định giúp chú"
Cuối cùng tôi vẫn cố nhét bao thuốc cho lão Đường. Xã hội bây giờ mà, không dám cầu gì khác, chỉ cần người ta có thể nói thật lòng với mình thì có thể xem họ là bạn bè tốt rồi.
Ăn xong, tôi giận đùng đùng đi tìm lão Ngô tính sổ, nhưng lão lại không ở đó. Tôi nằm trằn trọc trong kí túc xá đến 10 giờ rưỡi, xoắn xuýt một hồi cuối cùng cũng ngồi lên con xe 13 mang biển số 2386. Bàn tay nắm vô-lăng quen thuộc nhưng lòng bàn tay lại đổ đầy mồ hôi. Tôi cắn răng, thầm nghĩ, anh chẳng việc gì phải sợ, anh đây vẫn còn là trai tân đấy. Nghĩ xong tôi khởi động xe. Lúc chạy qua cổng bảo vệ, tôi vô tình liếc vào trong một cái. Cái liếc nhìn này dọa tôi hết vía. Có một ông lão có gương mặt cực kì đáng sợ đang đứng cạnh cửa sổ trừng mắt nhìn tôi!
Tác giả :
Lão Già Tám Mươi