Tuyến Thời Gian

Chương 4

Đinh linh linh – tiếng chuông cửa vang lên.

“Đến đây." Đang ở phòng bếp quấy nồi nước Duy Duy vội vàng ra ngoài mở cửa.

Cửa vừa mở ra, sửng sốt.

Cô quay đầu lại nhìn đồng hồ điện tử treo tường — năm giờ.

Cảm thấy loại chuyện đàm phán này, từ “Hẹn" đến “Gặp" đến “Nói chuyện" đến “Nói chuyện ra kết quả", dù nhanh cũng phải ba, năm ngày, cho nên cô tự mình tính, Đường Kiện sẽ lại xuất hiện trước mặt cô, tốt xấu cũng phải vài ngày sau.

Cô nhìn vị đại ca trước mắt này. Từ lúc cô bảo anh “Đi xử lý cho xong một đoạn tình cảm trước", đến lúc anh lại lần nữa xuất hiện, trong lúc đó chỉ cách có năm giờ.

Động tác của anh có phải có chút hơi nhanh hay không?

“Anh và Văn tiểu thư đã nói chuyện rồi." Đường Kiện nhàn nhã từ một bên người cô lách đi vào.

“Tôi có thể xin hỏi chút, anh nói chuyện cùng cô ấy thế nào?" Chủ nhà đáng thương theo sau người đàn ông cao lớn, trong lòng một đường run sợ.

Đường Kiện quay đầu lại, vẻ mặt thậm chí có chút kỳ quái.

“Sao em lại trở nên dài dòng như vậy?"

“……" Duy Duy trúng tên té ngựa.

Đôi chân dài tiếp tục đi về phía trước, theo mùi hương mà đi, phía sau bắt đầu toát ra một chuỗi lại một chuỗi tiếng nói thầm bất mãn.

“Cái gì mà dài dòng? Đây là săn sóc, đây là quan tâm, đây là phụ nữ đồng tình phụ nữ –" Lầm nhầm lầm nhầm. “Đây là vấn đề của đàn ông các anh, các anh chưa bao giờ hiểu rõ tâm lý phụ nữ –" Lầm nhầm lầm nhầm.

Đường Kiện đi vào phòng bếp, vì mùi thơm đậm đà kia mà tinh thần rung lên.

“Cái gì thơm vậy?"

“Có lẽ đối với anh đây chỉ là một đoạn tình cảm bình thường, nhưng trong mắt người kia, nó có thể là — a? Tôi đang chưng gà dầu vừng."

Đường Kiện lại dừng lại nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lần này ý vị thâm trường.

“…… Nhìn cái gì?" Duy Duy bị anh nhìn không khỏi sờ sờ mặt mình.

“Không có gì." Đường Kiện lắc đầu mỉm cười.

Duy Duy của anh biết nấu ăn, thực mới mẻ.

Mặc dù có chút ngốc nghếch, tuy rằng không thật rõ ràng, mặc dù thiếu chút cá tính, nhưng đây là Duy Duy phiên bản hiền thê lương mẫu, anh thích.

Vì thế anh dành chút thời gian đánh giá Duy Duy phiên bản ở nhà –

Tóc đen mềm mại dùng một cái cặp cá mập kẹp sau đầu, áo bông vải trắng ngắn tay lộ ra làn da trơn bóng trắng đẹp cùng xương quai xanh, một chiếc tạp dề ca rô trắng đen thắt ở trước người, che đi đôi ngực xinh đẹp thanh tú. Đường Kiện trong đầu nhớ lại một chút cảm giác hai tuyết nộn kia ở trong tay mình cùng trong miệng.

Lâu lắm rồi……

Thân thể khiết mĩ trắng mềm của cô, uyển chuyển dưới thân anh như vậy, thừa nhận anh, anh chỉ cần thoáng dùng sức sẽ để lại dấu vết lưu trên cơ thể tuyết trắng kia. Hơn nữa còn làm cô cuồng dã, đảo khách thành chủ, vắt chân qua ngang hông anh thúc ngựa……

Một trận dục vọng mãnh liệt đâm thủng anh. (aoi: hự…=..=)

Duy Duy thấy anh đột nhiên ngơ ngác đứng giữa phòng bếp nhìn mình, càng nhìn sắc mặt càng kì quái, tiếp theo……

“Anh nghĩ gì đó?"

Gương mặt xinh đẹp của cô cuồng thiêu, vội vàng trốn sau quầy bar nhỏ ngăn cách giữa phòng bếp và phòng khách, đoạt lấy cái thìa gỗ vung vẩy với anh.

Đường Kiện bước đi tới phía cô chậm lại, dục vọng trên khuôn mặt thâm trầm dù cho ai đi nữa cũng không có khả năng nhận nhầm.

Người đàn ông này…… Cô không trêu chọc anh, tại sao mỗi lần gặp cô liền đã trong dục hỏa thiêu đốt? Cô rất tự biết mình, rõ ràng không phải loại phụ nữ gợi cảm đẫy đà.

Sau khi đắn đo, anh vuốt mặt, sắc mặt còn chút cứng ngắc, nhưng đại khái đã khôi phục được bình tĩnh.

Sắc mặt thì bình tĩnh, nhưng mà, anh cúi đầu một chút xem mình, tầm mắt Duy Duy cũng theo anh hạ xuống –

“Sắc, sắc lang!" Cô tiếp tục vung thìa gỗ.

“Anh là đàn ông." Đường Kiện buông tay, chính đáng giải thích.

Duy Duy xấu hổ khuôn mặt xinh đẹp có xu thế lan thành rừng lửa.

Anh thở dài, đi tới trước tủ lạnh mở ra. Trong tủ lạnh không tìm thấy bia khô anh thích, anh bất mãn nói thầm hai tiếng, lui mà cầu lấy ra một lon Côca, ngửa đầu mặc sức uống.

“Trời rất nóng, sao lại nghĩ chưng gà dầu vừng?" Anh đến trước nồi đun nóng hôi nóng hổi, hít thật sâu một hơi.

“…… Chính là muốn ăn a."

Cô thể chất thiên hàn, hàng tháng khi đến kì sinh lý, cô đều tự mình nấu nồi gà dầu vừng điều trị một chút, nếu không đến ngày đầu tiên xác định sẽ đau đến mưa gió biến sắc.

Loại chuyện này, kì thật nói cho anh cũng không sao, nhưng mà, trải qua một phen “Xúc động" vừa rồi, cô cảm thấy vẫn là không nên nói những thứ có liên quan đến bộ vị nữ tính của cô cho anh thì tốt hơn.

“Thơm quá, anh đói bụng." Anh nghĩ, tay đã trực tiếp cầm lấy miếng thịt gà trong nồi.

“Ai! Nóng quá!" Duy Duy vội vàng vuốt ve bàn tay của An Lộc Sơn[1], lấy một cái bát con, lấy trước một ít thịt gà cho anh đỡ thèm. “Chưng thêm mấy phút nữa thịt gà sẽ càng ngon hơn, ăn tạm trước một bát. Cơm nấu sắp xong rồi, anh đừng đứng ở trong này vướng tay vướng chân."

[1] xem tại đây

Phòng bếp nhỏ hẹp, để cho con ngựa cao to là anh lấp kín, cô cũng không còn chỗ để làm việc.

“Hô……" Đường Kiện thỏa mãn cắn thịt gà, vừa ăn vừa thổi, trở về phòng khách xem tivi.

Duy Duy nhìn tướng tham ăn của anh nhịn không được buồn cười. Vừa rồi còn một dáng “Oai hùng anh phát" đâu! Được cho ăn một cái, lập tức liền như con mèo lớn được vuốt thuận lông.

Duy Duy một bên rửa rau xắt thức ăn, một bên không yên lòng nghe tiếng tin tức truyền đến từ phòng khách. Nghe được một lát, đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Hình như tất cả đều là tiếng Anh, anh đang xem CNN?

Dao thái trong tay cô không khỏi dừng lại.

Hai người bọn họ học Đại học rõ ràng đều trùng tu lại tiếng Anh, cô và anh còn chọn cùng khóa. Trình độ tiếng Anh như vậy, sao có thể ngắn ngủi trong vài năm, đột nhiên luyện được đến trình độ xem CNN?

Cô quay đầu liếc mắt về phòng khách một cái, lông mày nhíu lại, rồi vòng vo trở về.

Kì là, thật sự rất kì lạ.

Yên lặng xào bắp cải, cô đến tủ lạnh muốn lấy ra thịt băm đông lạnh, đột nhiên nghĩ đến — không tốt!

Laptop của cô còn để mở, lại để ở trên bàn trà phòng khách, mà hình ảnh đang dừng ở……

“Này!"

Duy Duy vội vàng buông chuyện trong tay, vội vã chạy ra phòng khách.

Đã quá muộn, Đường Kiện đã chuyển laptop của cô ra trước mặt, rất có hứng thú nhìn trang web trên màn hình.

“Sao anh lại tự tiện nhìn máy tính người khác thế!" Duy Duy ảo não đoạt lấy laptop.

Đường Kiện lông mày sắc bén hạ xuống, chậm rãi mở miệng.

“Mượn, xác, hoàn, hồn?"

“Tôi…… Đó là……" Cô cãi chày cãi cối nói: “Tôi nhàn rỗi nhàm chán, đang muốn sưu tầm trang web truyện ma thời xưa!"

“Nha."

Anh không hề nhiều lời, nhưng vẻ mặt ý vị sâu xa.

Duy Duy nói thầm hai tiếng, đặt laptop lại trên bàn làm việc, cho anh một ánh mắt cảnh cáo, sau đó chui về phòng bếp làm cơm.

Anh nhất định sẽ cảm thấy cô thật buồn cười, cả đầu đều là những ý tưởng không thực tế, đáng ghét!

…… Khoan đã.

Cho dù bị anh thấy như thế, Đường Kiện cũng không nhất định đoán được cô đang nghi ngờ cái gì. Cho dù anh đoán được, cô cần gì quản anh nghĩ về cô như thế nào?

Một tháng trước đó, Đường Kiện với cô mà nói chỉ là một người đàn ông xa lạ, bây giờ cô cũng đã bắt đầu để ý đến anh đối đãi với cô thế nào?

Duy Duy bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhất định là bên cạnh lâu lắm không có người, bằng không cô sẽ không toan tính ý nghĩ của người đàn ông kia. Nhưng, bạn trai trước cũng không lâu như vậy a…… (aoi: chỗ cuối này bạn hem hiểu lắm = =)

Quên đi. Cô lại lần nữa đà điểu rụt về, lấy thịt băm ra.

Vừa quay người, Duy Duy ấn ngực thiếu chút nữa bị anh dọa ngất. Đường Kiện không biết từ lúc nào đứng sau cô.

“Anh nhất định phải dọa người như vậy sao?" Người này làm sao mà đi đến một chút tiếng động cũng không có?

Đường Kiện dựa vào bàn di động, đáy mắt có một mạt ánh sáng thần bí chuyển động. Hai mắt anh vốn là bộ phận trung tâm nhất của ngũ quan, lúc này thâm trầm ý tứ hàm xúc, làm hô hấp cô không tự chủ được ngừng lại.

“Em cảm thấy anh là người mượn xác hoàn hồn?" Anh giơ lên khóe môi cười.

“Làm ơn đừng nhắc lại chuyện này, tôi chỉ là xem truyện ma." Nặn bột tốt rồi. Duy Duy cho thịt vào lò vi sóng quay, hoàn toàn không dám quay đầu.

Một trận cười khẽ bật ra, cơ thể nóng rực của anh lập tức dán đến, hai tay chống vào bàn di động bên cạnh cô, đem cô hoàn toàn vây kín giữa mình và bàn tủ.

“Em thấy anh là hồn ai?" Anh vẫn dùng ngữ điệu chậm rãi.

Duy Duy cẩn thận liếc trộm anh một cái.

“Cũng…… Không có riêng ai nha." Sao thấy vấn đề này như cái bẫy vậy?

Đường Kiện hai mắt híp lại, lưu quang mê ly ban đầu biến thành cảm giác áp bách.

Cô cảm thấy anh vốn không phải “Đường Kiện", tốt, điểm này có thể chấp nhận.

Nhưng cô cảm thấy hồn phách anh là của người khác. Đây không phải tỏ vẻ, bên người cô cũng có một người đàn ông như vậy, sẽ quấn lấy hôn cô, hôn cô ôm cô, thậm chí hắn (chỉ bạn zai cũ của chị ý) còn muốn nhiều hơn nhưng vẫn chưa có làm, cho nên cô nghĩ anh là người kia?

Điểm này, không thể chấp nhận! Vô cùng không thể chấp nhận!

“Duy Duy." Đường công tử nhẹ nhàng khẽ gọi, môi nóng mạnh mẽ tiến đến bên tai cô, hơi thở làm cô hơi ngứa.

“Anh, anh muốn làm gi?" Tầm mắt của cô chỉ dám nhìn chằm chằm chỗ phía dưới một góc ba mươi độ, trái tim nhảy trong ngực suýt nữa xuyên qua áo mà ra.

Môi của anh có như không lướt qua tai cô, hai lỗ tai màu trắng ngọc nhanh chóng nhiễm một tầng ráng hồng, đáng yêu đến cực điểm, thật muốn một ngụm nuốt cô……

“Duy Duy, anh muốn em." Anh ngậm vành tai cô, mập mờ lầm bẩm.

Trái tim Duy Duy lúc này đã chạy tới chỗ anh ngậm, ra sức cổ động ấm áp trong miệng anh.

Cô thích hương vị của anh. Sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, dễ ngửi, gợi cảm mê người nói không nên lời.

A! Không được!

Hai tay Duy Duy mềm mại kiên định chống đỡ ngực anh, cố chấp kéo ra một tia khoảng cách.

“Không thể!"

Đường Kiện nhìn ngón trỏ chuyển động trước mũi mình.

…… Ngay cả ngón trỏ cũng đáng yêu như vậy! Anh muốn cắn một ngụm.

“Không, thể, được!" Ngón trỏ kia đẩy đẩy đỉnh mũi anh cảnh cáo.

Kết quả đồng tử của anh tụ tập lại trên ngón trỏ kia, cả người biến thành mắt gà chọi.

Duy Duy thiếu chút nữa không nhịn được cười.

“Vì sao không thể?" Đường Kiện nhìn ra quả quyết của cô, vẻ mặt buồn bực.

“Chính là không thể." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng. “Anh…… Chúng ta vừa mới…… Không được! Tóm lại, chờ thêm một thời gian nói sau."

“Chúng ta đã biết nhau mười năm." Anh đùa cô.

“Bắt đầu quen thuộc cũng mới hơn tháng nay." Cô nhe răng gầm nhẹ với anh.

“Được rồi, vậy phải đợi bao lâu?"

Cô gái nhỏ âm hiểm ở trước anh nói: “Anh mà lại làm phiền nữa, sẽ phải chờ một trăm năm."

Ai!

“Duy tiểu nhân cùng con gái khó nuôi giống nhau!" Người nào đó chưa thỏa mãn dục vọng bất mãn mà phát.

Cái gì?

“Nói đến con gái, anh rốt cuộc nói chuyện như thế nào cùng Văn Tuệ Linh?" Cô ép hỏi.

Nhìn xem! Mèo tiểu thư tinh thần cố chấp lại được dẫn lên đây. Đường Kiện thở dài, rất là thất sách.

“Em muốn anh nói rõ ràng với cô ta, anh liền đi nói rõ ràng, vậy thôi." Trên thực tế ngay từ đầu căn bản vốn không có chỗ nào không rõ ràng.

“Không phải tôi muốn anh, mà là anh vốn nên cùng người ta giải thích vì sao muốn chia tay." Bị anh nói, cô thật giống như một con hồ ly tinh muốn anh trở về bất luận thế nào cũng phải nói chuyện. Trên thực tế bọn họ muốn chia tay hay không, cùng cô căn bản không có quan hệ gì?

“‘Anh’, cùng cô ta đã sớm chia tay – xác thực cách nói là tiến vào giai đoạn nguội lạnh, nhưng mà cùng chia tay cũng không khác mấy. Vốn qua thời kì nguội lạnh, cô ta cũng muốn đề nghị chia tay, chỉ là cuối cùng biến thành anh đề xuất, cô ta không cam lòng, cho nên mắng cũng bị mắng rồi, hét cũng bị hét rồi, cà phê với trà đều bị cô ta hắt lên người, anh bị đuổi khỏi nhà, như vậy đủ chưa?"

Ách, nghe qua thật thảm thiết……

“Nha." Vậy cô không phản đối.

Đường Kiện thề cô trở nên có tính cách mẹ già như vậy, nhất định là tới khắc anh, có lẽ anh vẫn quen tính cách sảng khoái mạnh mẽ dễ dàng kia hơn một chút.

Nhưng, nhìn thiên hạ trước mắt, cô vẫn ở trong lòng anh, mềm mại lại tươi sáng, đây mới là điều quan trọng nhất.

“Duy Duy……" Anh lại dán đến.

Đinh linh linh – tiếng chuông cửa lại lần nữa vang lên.

Duy Duy nhẹ nhàng thở ra. May mắn. Cô không xác định mình còn có thế ứng phó được với đợt tiến công thứ hai của anh.

“Nhanh đi mở cửa!"

Tay Đường Kiện gãi lên mái tóc ngắn ngủn. Dù sao đêm còn dài, anh sẽ có thời gian “Thuyết phục" cô.

“Nấu cơm nhanh chút, anh đói bụng." Giọng người đàn ông rất to.

Đi qua bàn trà ở phòng khách, anh cầm lấy lon Côca còn mấy miếng, vừa uống vừa đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, hai người đàn ông trong ngoài cửa đồng thời dừng lại.

Sao lại là đàn ông?

Ý nghĩ giống hệt nhau đồng thời nổi lên.

Đường Kiện uống nốt ngụm Côca cuối cùng, bóp nghiến lon nhôm, tiện tay quăng về phía thùng rác bên cạnh, dáng vẻ tiêu sái, hai tròng mắt một giây cũng chưa rời khỏi cửa phòng khách.

“Anh tìm ai?" Anh thuận miệng hỏi.

Người tới xem chừng tuổi tương đương anh, thấp hơn anh mấy cm, trên khuôn mặt trắng nõn mang một chiếc kính mắt, bộ dáng thoạt nhìn có chút văn nhược (nho nhã yếu ớt). Bản thân Đường Kiện cũng thuộc loại hình đàn ông gầy yếu, nhưng anh hiện tại, tuyệt sẽ không có người dùng hai chữ “Văn nhược" gắn trên người anh.

Người nọ đầu tiên nghi hoặc nhìn dãy số bên cạnh, xác định mình không có ấn sai nhà.

“Xin hỏi…… Chu Duy Duy có nhà không?"

“Anh có việc gì?" Đường Kiện hai tay khoanh lại, bả vai dựa vào khung cửa.

Chắc là không sai. Ánh mắt người nọ lướt qua đầu vai anh, bắt đầu dò xét hướng vào trong phòng.

“Ách, tôi là bạn cô ấy, xin hỏi, cô ấy có ở nhà không?"

Đường Kiện vươn cánh tay kia chống vào khung cửa, hoàn toàn ngăn cản tầm mắt hắn.

“Anh là ai, tên là gì, có quan hệ thế nào với Duy Duy?"

Vấn đề của anh không chút khách khí, giống như con thú lớn bảo vệ lãnh thổ của mình. Người khách ngoài cửa sắc mặt trầm xuống, rốt cục đem ánh mắt trở lại lên người Đường Kiện.

Hai người bốn mắt giao nhau, toát ra ý tứ phân cao thấp. Đây là địch ý hai giống đực hiểu được mình đang cùng tranh đoạt một giống cái.

“Anh là ai?" Người nọ cũng không khách khí hỏi lại.

Đường Kiện hai tròng mắt nhíu lại, chậm rãi đứng thẳng lưng.

“Tôi là bạn trai cô ấy."

“Ai thế?" Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói mềm mại.

Người đàn ông ngoài cửa vừa nghe, vội vàng mở miệng kêu: “Duy Duy là anh, Trần Dục Cần."

Phía sau im lặng, Đường Kiện nhướn mày, chậm rãi xoay người.

Trong phòng khách, ba món ăn một món canh cùng cơm trắng đã chuẩn bị tốt lắm, trong tay Duy Duy cầm theo một miếng vải cách nhiệt đứng cạnh bàn, anh nhường lối, vừa vặn làm cho tầm mắt cô đối diện với người đàn ông ngoài cửa kia.

“Duy Duy?" Đường Kiện nguy hiểm thấp gọi.

“Ừ……" Duy Duy nhìn anh một cái, ho nhẹ một tiếng, “Cơm chuẩn bị tốt rồi, anh đói bụng có thể ăn trước."

Lúc này còn ai muốn ăn? Tiếng chuông phái nam cảnh báo của Đường Kiện liều chết rung.

Quả thật, đả kích rất lớn…… Anh chưa từng nghĩ tới, Duy Duy sẽ có thể có bạn trai khác! Địa bàn của anh có một kẻ xâm lăng, hơn nữa tình tiết so với anh dự kiến còn lớn hơn.

Duy Duy không dám đối mặt với ánh mắt anh, cúi đầu đi đến bên người hắn.

“…… Này."

“Hắc." Trần Dục Cần không có chắc chắn, mang theo một tia dáng vẻ lấy lòng. “Anh nhận được tin nhắn của em, em nói mấy quyển ngôn ngữ phần mềm máy tính cho anh mượn cần dùng đến, cho nên anh mang đến trả em." Hắn ôm lấy thùng giấy đang để một bên.

Duy Duy yên lặng nhìn bạn trai của cô — sửa chữa, là bạn trai trước.

Tin nhắn của cô từ tháng trước, hắn hiện tại mới đến đưa sách, cũng có chút quá lâu.

Cô biết Trần Dục Cần trong công việc, cũng cùng công ty MIS; Hai người tuổi gần nhau, sở học lại giống nhau, hơn nữa lúc ấy mọi người đều đùa giỡn vớ vẩn, vì thế thật tự nhiên ở cùng một chỗ.

Nhưng, kết giao ba năm, cuối cùng đi đến một cái bình cảnh, cô còn không kịp tìm hắn nói chuyện rõ ràng tiếp theo sẽ thế nào, liền truyền ra tin hắn cùng một cô đồng sự ở công ty có chuyện mập mờ.

Cô không phải không thương tâm, đây là đoạn tình cảm đầu tiên, cũng là duy nhất cô thật lòng bỏ ra. Một khi có khe hở, cũng khó có thể đắp lại, cho nên trằn trọc vài tuần lễ, cô quyết định buông tay thành toàn bọn họ, đây là chuyện ba tháng trước.

Nay, Trần Dục Cần lại lần nữa xuất hiện.

Từ vẻ mặt rất cẩn thận của hắn, cô đại khái hiểu được, một đoạn mập mờ kia, rốt cuộc không có tu thành chính quả, cho nên hắn muốn quay đầu.

Ngẫm lại thật có chút bi ai, sao cô lại biến thành cái lốp xe phụ rồi?

“Anh……" Cô mở miệng muốn nói chút gì đó, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận ấm áp.

Môn thần[3] nhà cô cực kì khó chịu bị kẹt ở đâu đó.

[3] thần giữ cửa

Hai người bọn họ cứ im lặng nhìn tới nhìn lui là có ý gì? Coi anh là người chết sao?

Còn có, người này! Cũng dám dùng loại ánh mắt kia nhìn Duy Duy của anh! Đốt ngón tay Đường Kiện tanh tách rung động, vẻ mặt âm ngoan quả thực có thể dọa đứa trẻ nằm mơ thấy ác mộng.

Mẹ nó, anh muốn xé xác hắn!

“Anh đói bụng, chúng ta đi ăn cơm!"

Duy Duy đôi mi thanh tú nhíu lại, nghĩ anh nói mấy câu không lễ phép, nhưng khi mắt cô nghênh hướng ánh mắt Đường Kiện, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác khủng bố.

Trực giác nói cho cô, tốt nhất mau đuổi Trần Dục Cần đi, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Cô vội vàng cảm ơn người ngoài cửa.

“Cám ơn anh mang trả sách cho tôi……"

Chưa kịp nói xong, một trận lửa giận trong lòng Trần Dục Cần dâng trào. “Duy Duy, anh ta là ai vậy?"

Chất vấn này có điểm nồng, Đường Kiện nghiêng đầu, hai tròng mắt sâu híp càng chặt hơn.

Duy Duy bất đắc dĩ, đành thay hai người giới thiệu.

“Vị này là…… là bạn học hồi Đại học, Đường Kiện. Vị này là…… bạn của tôi, Trần Dục Cần."

Trần Dục Cần kia hai tay ôm thùng sách có chút run rẩy, không ai có ý muốn nhận lấy. Hắn có chút không chống đỡ được, đành phải đem thùng sách đặt xuống trước, bởi vậy, khí thế đã muốn thua người đàn ông sau cửa một mảng lớn.

“Xin chào." Đường Kiện nói có lệ.

“Khách khí."

Hai người đàn ông đều không có ý vươn tay hướng đối phương, không khí trong khoảng thời gian ngắn bế tắc tại đó.

Duy Duy nghĩ nghĩ, khẽ đẩy Đường Kiện.

“Cơm tôi nấu được rồi, anh ăn trước đi! Tôi cùng anh ta nói chuyện mấy câu, lập tức sẽ tới."

Có một số việc, chung quy cần nói rõ ràng.

Đường Kiện làm sao có thể không rõ ý tứ của cô, nhưng là, muốn anh cho Duy Duy cùng tên bạn trai cũ chó má ở cùng một chỗ? Giết hắn rồi hầm canh còn dứt khoát hơn.

Cô có lẽ tin rằng mỗi người đều phải có nghĩa vụ nói rõ ràng với người trước mặt, anh chắc chắn cũng vậy!

Nếu địch nhân xuất hiện trước mặt, phải lập tức loại bỏ, đây là tín điều[4] của anh.

[4] điều đặt ra để tin theo

“Anh đến trả sách?" Đường Kiện lộ ra nụ cười cá mập trắng với đối phương. “Đưa tôi, tạm biệt."

Anh một tay khiêng lên hộp giấy Trần Dục Cần phải ôm rất vất vả, quay chân muốn đá lên cửa sắt.

“Đường Kiện!" Duy Duy vội vàng giữ cửa, không cho anh lỗ mãng. “Anh thật không lễ phép nha!"

Gì? Đối với tính khí của anh, sao lại không nói gì phản lại tên ngốc ngoài cửa kia, từ đầu tới cuối tiếng nói nuốt cứng lại?

“Không phải trả lại sách sao? Lề mà lề mề đến bao giờ? Chờ cơm nước xong, chúng ta còn có việc phải làm." Đường Kiện lạnh lùng thốt.

“Làm cái gì?" Duy Duy tay co lại, đối với thái độ của anh bắt đầu bất mãn.

“Làm tình!" (aoi: saxxx…=..=)

Oanh! Nữ chủ nhân đáng thương ngây người tại chỗ.

“Tôi …… Tôi…… Tôi không có đồng ý, anh không cần tùy tiện nói lung tung!" Cô hổn hển đẩy anh một phen.

Nghĩ cũng biết, khí lực gà con của cô có đẩy hay không cũng như nhau, dưới cánh tay Đường Kiện đang mang thùng sách nặng, không chút động đậy.

“Chúng ta không phải vừa mới nói xong sao?"

“Ai nói được với anh, nghĩ hay quá nhỉ!" Cô gái nhỏ trước mặt anh giơ chân.

“Tốt lắm, anh thích thuyết phục em."

Ngữ khí kia đủ làm cho người ta hiểu rõ, anh muốn “Thuyết phục" như thế nào.

“Anh……" Duy Duy vùi mặt vào hai tay. Cô không cần làm người! Cô thật sự không cần làm người!

Trần Dục Cần rốt cục nhịn không được.

Có lẽ chính cô không phát hiện, hai người bọn họ không coi ai ra gì kia vô cùng thân thiết, căn bản không giống quan hệ bạn bè bình thường.

Hắn biết rõ cá tính Duy Duy, cô sẽ không thân cận với một người không quan trọng như thế.

“Duy Duy, anh không thể nói chuyện với mình em sao?" Trần Dục Cần cứng ngắc nói.

“Không được." Nghĩ cũng biết người nói lại là ai.

“Có thể." Đây mới là đáp án của chính chủ.

Môn thần đại nhân bên cạnh cô lại khó chịu.

“Anh đi vào cho tôi!" Cô chỉ vào phòng khách hét lên ra lệnh.

Đáng giận! Cô gái này đã dưỡng thành thói quen dùng câu mệnh lệnh nói với anh – nhưng mà dáng vẻ tức nảy nảy của cô càng đáng yêu, so với dáng vẻ ôn thuận mềm mại bình thường, hoàn toàn không xinh đẹp đồng dạng như vậy, như thế sẽ hại anh về sau rất muốn chọc cô tức giận.

Đường Kiện cân nhắc một lát, quyết định không đuổi tới cùng.

“3 phút."

Duy Duy trở mặt xem thường.

“Chỉ có thể ở ngoài cửa."

Duy Duy tay co lại.

“Cửa không được đóng."

Duy Duy sắc mặt bắt đầu âm trầm.

“Cách ít nhất 2 mét."

“Anh có thôi hay không!" Nữ chủ nhân rống giận.

“Hừ."

Đường Kiện đem thùng sách của cô quay vào phòng khách.

Vừa quay người, ngoài cửa đã muốn không nhìn thấy hai người kia, nghe thanh âm là đi tới bên hành lang nói chuyện với nhau, bị cửa sắt che một chút, nhưng mà không có đóng hẳn, trên cửa lan can chạm rỗng, bởi vậy tiếng sẽ trực tiếp xuyên vào.

Anh không hề có cảm giác tội lỗi tiêu sái đến trước cửa nghe lén. (aoi: thực mất mặt a…Đường ca: *liếc* có ý kiến?…aoi: dạ, kh dám, anh cứ thoải mái ạ)

“Duy Duy, thật xin lỗi……" Mở màn rất yếu. Quả nhiên là gà bệnh.

“Không có gì phải thật xin lỗi, anh cũng không thiếu tôi cái gì." Duy Duy tiếng nói lãnh đạm. Tốt lắm, quả nhiên lập trường kiên định.

“Anh biết hiện tại có nói gì em cũng sẽ không tin, nhưng anh cùng cô ta trong lúc đó cũng không có chân chính phát sinh chuyện gì –"

Tiếp theo là một chuỗi giải thích thật dài, không có gì hơn là hắn cùng cô đồng sự kia thật ra là trong sạch ra sao, bọn họ trong lúc đó khuyết thiếu điểm giống nhau như thế nào, Duy Duy yêu cầu chia tay làm tim hắn bối rối như thế nào.

Trọng điểm là, bọn họ trước đó chẳng qua là trong “Giai đoạn nguội lạnh" mà thôi, hiện tại hai người hẳn là đều nghĩ qua rồi, họ Trần hy vọng có thể trở về.

Đường Kiện không hiểu nổi phụ nữ.

Với anh mà nói, chia tay liền cùng mang thai giống nhau, nếu có là có, không là không, không có gì mà giai đoạn nguội lạnh, giai đoạn đình trệ, nhiều một chút, ít một chút đạo lý đi.

Văn Tuệ Linh muốn một bộ này, Duy Duy cũng muốn một bộ này, có phải con gái đối với chuyện chia tay đều không dứt khoát hay không, nhất định phải có một giai đoạn làm ván cầu mới có thể?

Bên ngoài người nọ còn đang niệm kinh, Đường Kiện đã muốn hết kiên nhẫn, mắt nhìn đồng hồ, còn có khoảng chừng nửa phút.

“– đừng nữa nói, tóm lại, tôi đã không có cách nào đối với anh không có khúc mắc, chúng ta trong lúc đó không có khả năng." Duy Duy ngữ khí quả quyết.

Được! Không hổ là cô gái của Đường Kiện anh.

“Duy Duy……" Trần Dục Cần tựa hồ còn muốn cầu xin.

“3 phút, đã đến giờ." Người ở cửa trước tính giờ trực tiếp đẩy cửa sắt ra kêu ngừng.

Duy Duy vốn cúi đầu, vẻ mặt có chút sầu não, thân ảnh lười biếng của anh vừa xuất hiện, cô thở dài, sở hữu tình cảm ôm ấp đều bị đuổi đi hết.

Trần Dục Cần vừa thấy anh, vốn đang chịu đựng lửa giận trong lòng liền vọt đi lên.

Duy Duy trước giờ là cô gái chậm chạp, bọn họ mới chỉ bắt đầu có ba tháng mà thôi, dưới tình huống bình thường cô không thể có một đoạn tình cảm khác nhanh như vậy.

Hắn ít nhiều cũng đã chăm sóc nơi này một chút, trong lòng có chút may mắn, cho rằng trong vòng ba tháng nếu không thể được cùng người yêu mới, tùy thời có thể về tìm cô.

Chỉ cần hắn bỏ chút công phu, lấy cá tính nhớ tình cũ của Duy Duy, muốn theo đuổi lại cô không phải khó. Nhưng là hiện tại…… Hiện tại!

Nhất định là vì người đàn ông này, Duy Duy mới có thể quyết tuyệt như vậy.

“Anh tính cái gì? Tôi nói chuyện với bạn gái tôi, ai cho anh xen mồm vào!" Trần Dục Cần đột nhiên tức giận mắng, đi nhanh đến phía anh.

Đường Kiện lộ ra những chiếc răng xinh đẹp, cười.

“……" Lông tơ sau gáy Duy Duy hoàn toàn dựng đứng!

Nụ cười kia, căn bản không thể nói là cười, kia căn bản là mãnh thú há mồm muốn nuốt thức ăn vào.

Cô không chút nghi ngờ, nếu Trần Dục Cần dám tiếp cận Đường Kiện trong vòng ba thước, tình huống tiếp theo nhất định sẽ thấy máu, hơn nữa máu kia tuyệt đối không phải của Đường Kiện!

“Chậm đã! Chậm đã!" Cô vội vàng chen giữa hai người đàn ông. “Trần Dục Cần, cứ như vậy, anh nhanh về đi. Đường Kiện, được rồi được rồi, chúng ta vào đi thôi."

Đường Kiện không có nhìn cô, ánh mắt dừng trên Trần Dục Cần tràn đầy cổ vũ cùng chờ mong — chờ mong Trần Dục Cần tiếp tục đi tới phía anh, cho anh cơ hội động tay.

Thậm chí hai tay anh mở ra, tư thái cực kì khiêu khích, hoan nghênh đối thủ tiếp tục đi tới phía mình, tinh quang bắn ra tứ phía cặp mắt đen kia ẩn ẩn lộ ra sát khí tanh nồng.

Duy Duy sởn gai ốc.

“Anh không cần như vậy!" Cô vội vàng đi qua, tay dán tại ngực anh. Cơ tay anh căng chặt, hoàn toàn vận sức chờ phát động.

Duy Duy hoàn toàn không nghi ngờ, nếu giờ khắc này cô không ngăn lại, kế tiếp nhất định sẽ phát sinh tình huống bất luận kẻ nào cũng không xử lý được.

Kỳ thật Trần Dục Cần vừa tiến hai bước liền hối hận.

Hắn từ trước tới giờ chỉ là thư sinh văn nhược ngồi bàn làm việc, hai người bọn họ tuy rằng đều là loại đàn ông gầy yếu, nhưng Đường Kiện gầy là gầy gò, anh gầy…… Cũng chỉ là gầy. Đường Kiện giơ tay nhấc chân hoàn toàn không cần nhiều lời, nhìn ánh mắt của anh căn bản chính là “Phệ huyết".

“Đường Kiện, Đường Kiện!" Duy Duy căn bản không ngăn được sát khí của anh, cô đành phải dùng tay ôm lấy hai gò má anh, buộc anh nhìn về mặt cô. “Được rồi, anh không cần như vậy…… Anh dọa tôi đó……" Cô nhẹ giọng lẩm bẩm.

Những lời này, rốt cục làm ánh mắt Đường Kiện thu về.

Duy Duy từ trước đến giờ sợ bộ dạng tức giận của anh, sao anh lại quên mất?

Đường Kiện nhắm mắt lại, khi lần nữa mở ra, sự tàn bạo dưới đáy mắt toàn bộ thu lại.

Anh cúi đầu hôn một chút lên tóc cô, mâu quang tùy ý quét qua người tình địch. Trần Dục Cần ngực ẩm ướt lạnh, có một loại cảm giác vừa thoát trở về từ tay tử thần.

“Cút."

Đường Kiện bình tĩnh ôm cô gái của anh, xoay người đi vào.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại