Tuyền Qua
Chương 70
Sài Gòn chiều mưa, nhớ về ngày xưa.Thời gian đã qua không thể quay lại.
Vu Nhất Xuyên đẩy hắn ra: “Ta đã biết ta thực có lỗi với ngươi, nhưng nếu ý ngươi là cùng ta cùng một chỗ, thật có lỗi, ta vẫn muốn nói xin tha thứ cho ta."
Kiều Tử Lam lăng lăng nhìn hắn, trầm mặc một hồi nói: “Cho dù ngươi mất trí nhớ, cũng vẫn là thích Diệp Miêu phải không?"
Vu Nhất Xuyên lắc đầu, sau một lúc lâu trả lời: “Hắn là đệ đệ của ta."
“Người nhà ngươi không có nói cho ngươi biết, ngươi cùng hắn không có quan hệ huyết thống sao? Hắn không phải đệ đệ của ngươi…"
“Hắn là như vậy!" Vu Nhất Xuyên đánh gảy lời của hắn: “Hắn một ngày là đệ đệ của ta, liền cả đời đều là đệ đệ của ta, hắn tựa như thiên sứ giống nhau…"
“Hắn là thiên sứ, ta đây là cái gì? Ác ma?" Kiều Tử Lam đột nhiên nở nụ cười một chút, hắn cúi đầu: “Ngươi có phải hay không… Có phải vĩnh viễn cũng không có khả năng thích ta hay không?"
Vu Nhất Xuyên cúi xuống đem áo khoác của hắn nhặt lên, cẩn thận phủ áo cho hắn, động tác của hắn ôn nhu mà bình tĩnh, sau đó hắn vỗ nhẹ nhẹ khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên, dán trên lỗ tai hắn ôn nhu nói: “Ngươi bắt đầu từ hiện tại quên ta, được không?"
—————————————————————-
Diệp Miêu đã muốn theo kịp bài vở, tan học hơn tám giờ rưỡi, khi đến bệnh viện đã gần mười giờ, hắn sợ Vu Nhất Xuyên ngủ vì thế khinh thủ khinh cước đến gần phòng bệnh.
Hắn phát hiện đèn phòng bệnh vẫn sáng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra: “Ngươi còn chưa ngủ a?"
Vu Nhất Xuyên cầm trong tay máy chơi game: “Xem, đây là ba ba hôm nay mua cho ta."
Diệp Miêu cười khổ lắc đầu: “Như thế nào giống tiểu hài tử, bác sĩ không phải nói tri thức và vân vân không bị ảnh hưởng sao?"
“Đại nhân cũng ngoạn máy chơi game được không!." Vu Nhất Xuyên bĩu môi: “Sao trễ như thế này còn đến?"
“Hôm nay ngươi không …" Diệp Miêu ngồi vào bên cạnh hắn: “Hôm nay thế nào?"
Vu Nhất Xuyên một bên ngoạn trò chơi, thuận miệng nói: “Kiều Tử Lam đã tới."
Diệp Miêu kinh hãi một chút: “Hắn đến đây?"
“Ân, ta giải thích với hắn , ta nói vẫn không thể thích hắn, sau đó hắn đi về."
“… Nhưng ngươi không biết là nói như vậy rất đả thương tâm người khác sao?"
Vu Nhất Xuyên buông máy chơi game: “Ta biết. Nhưng cảm tình không phải là lễ vật, không thể lấy đến tặng người, hơn nữa hắn cũng không cần đồng tình đi."
Diệp Miêu nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Nhưng hắn sẽ rất khó qua, ngươi thương tổn hắn sâu như vậy …"
“Ta nói muốn cho hắn tiền, hắn không cần, ân, hắn hôm nay mặc quần áo màu trắng, thật xinh đẹp a, so với nữ nhân còn mỹ…" Vu Nhất Xuyên vừa nghĩ vừa nói: “Chính là ta không thích hắn, ta đối hắn không có cảm giác này."
Diệp Miêu nhìn hắn, chỉ cảm thấy tim đập gia tốc: “Kia… ngươi đối với ai có cảm giác này?"
“Không nói cho ngươi, tiểu Miêu a, ta hôm nay nghe được một ca khúc, rất dễ nghe, ta đã học, ngươi muốn nghe không?"
Hắn đã không hề gọi ‘’hắn’’ là Miêu Miêu, cũng không lại giống như trước ca hát tránh né không kịp. Hắn đã bất đồng.
Diệp Miêu mỉm cười gật đầu: “Hảo, ngươi xướng."
“Ừ, không cho phép cười nga. " Vu Nhất Xuyên ngổi thẳng lên, nghiêm túc hát:
Em chính là thiên sứ của anh
Là thiên thần bảo hộ
Từ bây giờ anh không còn ưu phiền,đau thương
Em chính là thiên sứ của anh
Mang cho anh hạnh phúc của một thiên thần
Thậm chí anh còn học được cách bay lượn
Diệp Miêu nhìn ánh mắt trong suốt mang theo ý cười của nam nhân, đột nhiên rất muốn rơi lệ. Hắn cái gì cũng không nhớ , nhưng vẫn là hát bài hát này, đây rốt cuộc là trùng hợp hay là trúng mục tiêu nhất định… Hắn vươn tay, chậm rãi cầm tay nam nhân.
Vu Nhất Xuyên cười cười, cùng mười ngón nhanh hợp lại, hắn hát tiếp:
“Mặc kệ thế giới trở nên thế nào
Chỉ cần có em sẽ là thiên đường…"
Sau đó hắn đột nhiên dừng lại: “A, quên ca từ."
Diệp Miêu nhịn không được cười rộ lên: “Đã quên coi như xong."
“Ai ai~~ đầu óc thật không tốt, không chỉ quên chuyện trước kia, ngay cả ca từ mới nghe hôm nay cũng quên. " Vu Nhất Xuyên ảo não lắc đầu: “Ta hảo bổn…"
Diệp Miêu giữ chặt tay hắn: “Đã quên liền quên đi."
Hắn đã cùng trước kia bất đồng, không có quá khứ cứ như vậy quên đi? Còn có thể bắt đầu một lần nữa hay không? Chính là…
Vu Nhất Xuyên đột nhiên kéo Diệp Miêu lại gần, khí lực hắn rất lớn, Diệp Miêu trực tiếp đụng vào trong ngực của hắn, Vu Nhất Xuyên dán lên mặt của hắn nhẹ giọng nói: “Quá khứ ta làm sai rất nhiều chuyện, ta không tìm lý do, tuy rằng ta không nhớ rõ nhưng là phát sinh qua chính là phát sinh qua, ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm, ta quên mất những việc không tốt này, ngươi chậm rãi mỗi ngày mỗi ngày nói cho ta biết, được không?"
Diệp Miêu nói không nên lời, hắn nhắm mắt lại, cảm thấy ngực Vu Nhất Xuyên ấm áp cùng tiếng tim đập đều đều.
Vu Nhất Xuyên ngừng một chút, hắn tới gần lổ tai đệ đệ, thấp giọng nói: “Ta trước kia thích ngươi nhất, ngươi cũng thích ta, chúng ta một lần nữa bắt đầu, được không!"
Thanh âm của hắn nhào vào lỗ tai, có điểm dương. Vẫn chỉ là ấm áp thuộc một người không thể thay thế.
Mà Diệp Miêu không bao giờ … muốn mất đi nữa.
——————————————
“Ngươi thật sự không theo ta đi?" Vu Cảnh Đường vẫn chưa từ bỏ ý định, trước khi đi đến sân bay còn giữ chặt tay Vu Nhất Xuyên: “New Zealand không khí hảo, hoàn cảnh tốt,ở nhà xưởng của ba ba có đồng cỏ…. ngươi muốn như thế nào đều được."
Vu Nhất Xuyên vẫn là lắc đầu: “Về sau sẽ đi dưỡng lão, tuổi ta còn trẻ muốn lưu ở quốc nội."
“Tùy ngươi đi. " Vu Cảnh Đường nhìn mặt đứa con như thế nào cũng nhìn không đủ: “Cảm thấy được không như ý đi đến nơi ba ba, chuyện lúc trước thực xin lỗi ngươi, về sau cái gì cũng nghe theo ngươi."
Y Phân ở một bên thấp giọng nói: “Lớn tuổi đổi tính? Tin ngươi mới là lạ."
Vu Cảnh Đường lại muốn phát hỏa: “Ta không muốn cùng ngươi sảo, là bởi vì ngươi nói như vậy ta, Nhất Xuyên mới có ý kiến với ta."
“Không nhìn xem ngươi đã làm chuyện gì…"
Vu Nhất Xuyên có chút không kiên nhẫn: “Được rồi, mẹ, ngươi có muốn mua thêm vé máy bay cùng ba đi Mew Zealand tiếp tục sảo?"
“Mẹ chỉ cần có ngươi là đủ rồi. " Y Phân đem tay chồng trước kéo xuống dưới, chính mình nắm tay đứa con: “Chúng ta, còn có tiểu Miêu, cùng nhau hảo hảo sống, làm ba của ngươi tức chết đi."
“Uy…"
Đang nói đại sảnh đã vang lên thanh âm của sân bay, Vu Cảnh Đường vỗ vỗ cánh tay đứa con: “Nhất Xuyên a, nếukhông vui đi đến New Zealand, quốc nội có một số việc áp lực lớn…" Hắn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Diệp Miêu đứng một bên: “Đến New Zealnd ba ba chủ trì hôn lễ cho ngươi, bất quá cũng có thể không mang theo hắn …"
Diệp Miêu vội quay đầu, hắn cảm thấy được kết hôn và vân vân là chuyện rất xa xôi.
“Đừng lấy tiểu Miêu đùa. " Vu Nhất Xuyên cũng nói: “Mau lên phi cơ đi, tái kiến."
“Vội đuổi ta đi a. " Vu Cảnh Đường căm giận quay đầu: “Tái kiến."
Y Phân nhìn bóng dáng hắn rời đi cũng quay đầu, Vu Nhất Xuyên nghiêng mắt nhìn nàng: “Còn thích hắn sao?"
Y Phân trừng hắn một cái: “Nói bậy bạ gì đó!"
———————————————————–
Lê Húc rốt cục hết ngày bị tạm thời cách chức, có thể một lần nữa mặc vào cảnh phục đi làm, Từ Chiến Thắng đứng ở cửa nhà chờ hắn: “Ta vừa lúc đi ngang qua, cùng nhau đi."
“Ngươi không nên nhiều cái “vừa lúc" như vậy." Lê Húc ôm lấy cổ bạn tốt: “Rốt cục có thể đi làm."
Từ Chiến Thắng nhìn hắn: “Tiếp tục tra án Vu Nhất Xuyên?"
“Ai, nhân gia đều bị xem là mất trí nhớ, ta còn tra cái gì, ta hiện tại muốn xem hắn có phải thật mất trí nhớ hay không, lần đó ta đi điều tra hắn, cố ý nói những lời kia,cẩn thận quan sát … Hơn nữa lấy tác phong của hắn, ta bị tạm thời cách chức còn chạy tới lừa hắn, hắn có thể không ở sau lưng chỉnh ta một chút hay sao?" Lê Húc thở dài: “Tuy rằng ta vẫn đang cảm thấy được hắn có điểm đáng ngờ, vẫn là không có chứng cớ, lần trước lão bản khách sạn kia nói, lúc sau lại nói thời gian lâu quá nhớ không rõ, quả thực đùa giỡn ta."
“Lời nói của một bên đã nhiều năm trước, cũng không phải mấu chốt, quan toà tin tưởng đích xác không cao, ta lúc ấy là sợ đả kích ngươi. " Từ Chiến Thắng sờ sờ cằm: “Chẳng lẽ cứ như vậy quên đi?"
“Còn có thể làm sao bây giờ, bên hình sự có rất nhiều án, ta đây lần này đi làm lại không biết có bao nhiêu đại án nghênh đón ta, ai, chuyên chức ta không phải trinh thám một người a, tiểu Từ Từ à. ngươi nói đi?"
“Ngươi bảo ta cái gì a, ghê tởm muốn chết!!"
“Đi thôi, bất quá Vu Nhất Xuyên này cũng đừng lại cho ta thấy một chút nhược điểm, bằng không ta nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt, hừ."
Hai cảnh sát kề vai sát cánh đi tới, hai nữ hài tử trẻ tuổi phía sau bọn họ đi qua, lập tức nhìn cùng một chỗ nói: “Oa! Sáng sớm liền nhìn thấy JQ ( gian tình) như vậy, thật không sai nga."
“Cường cường a, thích chế phục nhất …"
————————————————————————
Vu Nhất Xuyên đã xuất viện, chỉ đến định kỳ phải trở lại bệnh viện kiểm tra sức khỏe, Diệp Miêu không có giờ học sẽ đi cùng hắn, Vu Nhất Xuyên làm xong kiểm tra ngồi ở phòng nghỉ nghỉ ngơi, Diệp Miêu đi đến chỗ bác sĩ lấy kết quả cho hắn.
“Thân thể khôi phục tương đối hảo,là người trẻ tuổi, trên cơ bản phế bộ cũng không có vấn đề. " Bác sĩ đem cuộn phim cho Diệp Miêu xem: “Kiểm tra đầu vẫn bình thường, không thể khôi phục trí nhớ vẫn tìm không thấy nguyên nhân."
Diệp Miêu gật gật đầu: “Cám ơn."
“Làm người nhà bệnh nhân nhìn đến người bệnh cái gì cũng không nhớ, trong lòng thật không dễ chịu đi, cũng may hắn không có bị ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, tri thức kỹ năng vẫn tồn tại như cũ. " Bác sĩ an ủi: “Vẫn là nên thuận theo tự nhiên, não bộ con người kết cấu thực phức tạp."
“Ân." Diệp Miêu tiếp nhận bệnh án: “Ta sẽ định kỳ mang ca ca đến kiểm tra."
Hắn đi ra phòng làm việc của bác sĩ đi đến phòng nghĩ, đi thông phòng nghỉ có một đoạn hành lang, hắn đi ở trên hành lang nhanh đến phòng nghỉ .
Phòng nghỉ, Vu Nhất Xuyên ngồi ở trên ghế xem báo, vẻ mặt tự nhiên bình thản, bên cạnh hắn không biết từ đâu chạy tới một tiểu nam hài chụp bóng cao su bên chân hắn, Vu Nhất Xuyên nhìn thấy tiểu nam hài cũng buông báo xuống, cùng tiểu hài tử thưởng cầu.
Diệp Miêu cảm thấy bức họa này thực đáng yêu, nếu ca ca có hài tử thì tốt rồi… Đáng tiếc, đời này chỉ sợ không có khả năng … Hắn mang theo tình tự có chút tiếc hận nhìn tiểu nam hài cùng ca ca.
Đúng lúc này tiểu nam hài nhảy dựng lên thưởng cầu, bộ dáng chỉ năm sáu tuổi, không giữ được trọng tâm đột nhiên ngã sấp xuống, hắn đặt mông ngồi dưới đất, đầu ‘’phanh’’ một tiếng đụng vào trên ghế, tiểu hài tử lập tức khóc lên.
Ai… Diệp Miêu đang chuẩn bị đi qua, Vu Nhất Xuyên đã ôm lấy tiểu hài tử: “Không khóc không khóc, nam hài tử tùy tùy tiện khóc giống bộ dáng gì, ngoan, thúc thúc xoa bóp cho ngươi." Hắn đem tiểu hài tử ôm vào trong ngực, tay đặt sau đầu, nhẹ nhàng xoa nơi bị đụng trúng của tiểu hài tử, miệng hống: “Bất quá đụng vào đầu là đại sự, không cẩn thận sẽ thành chàng ngốc a, làm không tốt còn có di chứng, ai cũng may Miêu Miêu nhà của ta đụng một cái không có việc gì…"
Diệp Miêu cảm thấy máu toàn thân đông lại..
Vì cái gì hắn nhớ rõ gọi Miêu Miêu, hắn hiện tại rõ ràng giống mụ mụ gọi hắn tiểu Miêu, trọng yếu hơn là, vì cái gì hắn còn nhớ rõ hắn từng đụng đầu …, rõ ràng là chuyện trước khi mất trí nhớ …
Diệp Miêu vô lực dựa vào vách tường, hắn chưa bao giờ cảm thấy lạnh như vậy.
Chính là nam nhân kia vì hắn mà làm đến tình trạng này, hắn còn có thể nói cái gì.
Diệp Miêu xoay người, hắn nhìn bóng dáng nam nhân, nhớ tới ánh mắt nam nhân tối như mực, sâu không thấy đáy, giống như một cái lốc xoáy có thể thôn tính hết thảy.
Hắn nguyện ý cùng hắn cùng nhau vạn kiếp bất phục, tan xương nát thịt.
Diệp Miêu nhẹ giọng gọi hắn: “Ca."
Vu Nhất Xuyên quay đầu lại: “Mới đi ra à, chờ ngươi thật lâu."
Diệp Miêu gật gật đầu, hắn vươn tay: “Chúng ta về nhà đi."
——————————————————-
Ngươi là đệ đệ của ta, ta là ca ca ngươi, ta nói rồi hội bảo hộ ngươi, ta sẽ từ trước đến nay cùng ngươi một chỗ, chính là thích như vậy.
… Mang ngươi về nhà, có thể.
Hoàn
Vu Nhất Xuyên đẩy hắn ra: “Ta đã biết ta thực có lỗi với ngươi, nhưng nếu ý ngươi là cùng ta cùng một chỗ, thật có lỗi, ta vẫn muốn nói xin tha thứ cho ta."
Kiều Tử Lam lăng lăng nhìn hắn, trầm mặc một hồi nói: “Cho dù ngươi mất trí nhớ, cũng vẫn là thích Diệp Miêu phải không?"
Vu Nhất Xuyên lắc đầu, sau một lúc lâu trả lời: “Hắn là đệ đệ của ta."
“Người nhà ngươi không có nói cho ngươi biết, ngươi cùng hắn không có quan hệ huyết thống sao? Hắn không phải đệ đệ của ngươi…"
“Hắn là như vậy!" Vu Nhất Xuyên đánh gảy lời của hắn: “Hắn một ngày là đệ đệ của ta, liền cả đời đều là đệ đệ của ta, hắn tựa như thiên sứ giống nhau…"
“Hắn là thiên sứ, ta đây là cái gì? Ác ma?" Kiều Tử Lam đột nhiên nở nụ cười một chút, hắn cúi đầu: “Ngươi có phải hay không… Có phải vĩnh viễn cũng không có khả năng thích ta hay không?"
Vu Nhất Xuyên cúi xuống đem áo khoác của hắn nhặt lên, cẩn thận phủ áo cho hắn, động tác của hắn ôn nhu mà bình tĩnh, sau đó hắn vỗ nhẹ nhẹ khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên, dán trên lỗ tai hắn ôn nhu nói: “Ngươi bắt đầu từ hiện tại quên ta, được không?"
—————————————————————-
Diệp Miêu đã muốn theo kịp bài vở, tan học hơn tám giờ rưỡi, khi đến bệnh viện đã gần mười giờ, hắn sợ Vu Nhất Xuyên ngủ vì thế khinh thủ khinh cước đến gần phòng bệnh.
Hắn phát hiện đèn phòng bệnh vẫn sáng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra: “Ngươi còn chưa ngủ a?"
Vu Nhất Xuyên cầm trong tay máy chơi game: “Xem, đây là ba ba hôm nay mua cho ta."
Diệp Miêu cười khổ lắc đầu: “Như thế nào giống tiểu hài tử, bác sĩ không phải nói tri thức và vân vân không bị ảnh hưởng sao?"
“Đại nhân cũng ngoạn máy chơi game được không!." Vu Nhất Xuyên bĩu môi: “Sao trễ như thế này còn đến?"
“Hôm nay ngươi không …" Diệp Miêu ngồi vào bên cạnh hắn: “Hôm nay thế nào?"
Vu Nhất Xuyên một bên ngoạn trò chơi, thuận miệng nói: “Kiều Tử Lam đã tới."
Diệp Miêu kinh hãi một chút: “Hắn đến đây?"
“Ân, ta giải thích với hắn , ta nói vẫn không thể thích hắn, sau đó hắn đi về."
“… Nhưng ngươi không biết là nói như vậy rất đả thương tâm người khác sao?"
Vu Nhất Xuyên buông máy chơi game: “Ta biết. Nhưng cảm tình không phải là lễ vật, không thể lấy đến tặng người, hơn nữa hắn cũng không cần đồng tình đi."
Diệp Miêu nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Nhưng hắn sẽ rất khó qua, ngươi thương tổn hắn sâu như vậy …"
“Ta nói muốn cho hắn tiền, hắn không cần, ân, hắn hôm nay mặc quần áo màu trắng, thật xinh đẹp a, so với nữ nhân còn mỹ…" Vu Nhất Xuyên vừa nghĩ vừa nói: “Chính là ta không thích hắn, ta đối hắn không có cảm giác này."
Diệp Miêu nhìn hắn, chỉ cảm thấy tim đập gia tốc: “Kia… ngươi đối với ai có cảm giác này?"
“Không nói cho ngươi, tiểu Miêu a, ta hôm nay nghe được một ca khúc, rất dễ nghe, ta đã học, ngươi muốn nghe không?"
Hắn đã không hề gọi ‘’hắn’’ là Miêu Miêu, cũng không lại giống như trước ca hát tránh né không kịp. Hắn đã bất đồng.
Diệp Miêu mỉm cười gật đầu: “Hảo, ngươi xướng."
“Ừ, không cho phép cười nga. " Vu Nhất Xuyên ngổi thẳng lên, nghiêm túc hát:
Em chính là thiên sứ của anh
Là thiên thần bảo hộ
Từ bây giờ anh không còn ưu phiền,đau thương
Em chính là thiên sứ của anh
Mang cho anh hạnh phúc của một thiên thần
Thậm chí anh còn học được cách bay lượn
Diệp Miêu nhìn ánh mắt trong suốt mang theo ý cười của nam nhân, đột nhiên rất muốn rơi lệ. Hắn cái gì cũng không nhớ , nhưng vẫn là hát bài hát này, đây rốt cuộc là trùng hợp hay là trúng mục tiêu nhất định… Hắn vươn tay, chậm rãi cầm tay nam nhân.
Vu Nhất Xuyên cười cười, cùng mười ngón nhanh hợp lại, hắn hát tiếp:
“Mặc kệ thế giới trở nên thế nào
Chỉ cần có em sẽ là thiên đường…"
Sau đó hắn đột nhiên dừng lại: “A, quên ca từ."
Diệp Miêu nhịn không được cười rộ lên: “Đã quên coi như xong."
“Ai ai~~ đầu óc thật không tốt, không chỉ quên chuyện trước kia, ngay cả ca từ mới nghe hôm nay cũng quên. " Vu Nhất Xuyên ảo não lắc đầu: “Ta hảo bổn…"
Diệp Miêu giữ chặt tay hắn: “Đã quên liền quên đi."
Hắn đã cùng trước kia bất đồng, không có quá khứ cứ như vậy quên đi? Còn có thể bắt đầu một lần nữa hay không? Chính là…
Vu Nhất Xuyên đột nhiên kéo Diệp Miêu lại gần, khí lực hắn rất lớn, Diệp Miêu trực tiếp đụng vào trong ngực của hắn, Vu Nhất Xuyên dán lên mặt của hắn nhẹ giọng nói: “Quá khứ ta làm sai rất nhiều chuyện, ta không tìm lý do, tuy rằng ta không nhớ rõ nhưng là phát sinh qua chính là phát sinh qua, ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm, ta quên mất những việc không tốt này, ngươi chậm rãi mỗi ngày mỗi ngày nói cho ta biết, được không?"
Diệp Miêu nói không nên lời, hắn nhắm mắt lại, cảm thấy ngực Vu Nhất Xuyên ấm áp cùng tiếng tim đập đều đều.
Vu Nhất Xuyên ngừng một chút, hắn tới gần lổ tai đệ đệ, thấp giọng nói: “Ta trước kia thích ngươi nhất, ngươi cũng thích ta, chúng ta một lần nữa bắt đầu, được không!"
Thanh âm của hắn nhào vào lỗ tai, có điểm dương. Vẫn chỉ là ấm áp thuộc một người không thể thay thế.
Mà Diệp Miêu không bao giờ … muốn mất đi nữa.
——————————————
“Ngươi thật sự không theo ta đi?" Vu Cảnh Đường vẫn chưa từ bỏ ý định, trước khi đi đến sân bay còn giữ chặt tay Vu Nhất Xuyên: “New Zealand không khí hảo, hoàn cảnh tốt,ở nhà xưởng của ba ba có đồng cỏ…. ngươi muốn như thế nào đều được."
Vu Nhất Xuyên vẫn là lắc đầu: “Về sau sẽ đi dưỡng lão, tuổi ta còn trẻ muốn lưu ở quốc nội."
“Tùy ngươi đi. " Vu Cảnh Đường nhìn mặt đứa con như thế nào cũng nhìn không đủ: “Cảm thấy được không như ý đi đến nơi ba ba, chuyện lúc trước thực xin lỗi ngươi, về sau cái gì cũng nghe theo ngươi."
Y Phân ở một bên thấp giọng nói: “Lớn tuổi đổi tính? Tin ngươi mới là lạ."
Vu Cảnh Đường lại muốn phát hỏa: “Ta không muốn cùng ngươi sảo, là bởi vì ngươi nói như vậy ta, Nhất Xuyên mới có ý kiến với ta."
“Không nhìn xem ngươi đã làm chuyện gì…"
Vu Nhất Xuyên có chút không kiên nhẫn: “Được rồi, mẹ, ngươi có muốn mua thêm vé máy bay cùng ba đi Mew Zealand tiếp tục sảo?"
“Mẹ chỉ cần có ngươi là đủ rồi. " Y Phân đem tay chồng trước kéo xuống dưới, chính mình nắm tay đứa con: “Chúng ta, còn có tiểu Miêu, cùng nhau hảo hảo sống, làm ba của ngươi tức chết đi."
“Uy…"
Đang nói đại sảnh đã vang lên thanh âm của sân bay, Vu Cảnh Đường vỗ vỗ cánh tay đứa con: “Nhất Xuyên a, nếukhông vui đi đến New Zealand, quốc nội có một số việc áp lực lớn…" Hắn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Diệp Miêu đứng một bên: “Đến New Zealnd ba ba chủ trì hôn lễ cho ngươi, bất quá cũng có thể không mang theo hắn …"
Diệp Miêu vội quay đầu, hắn cảm thấy được kết hôn và vân vân là chuyện rất xa xôi.
“Đừng lấy tiểu Miêu đùa. " Vu Nhất Xuyên cũng nói: “Mau lên phi cơ đi, tái kiến."
“Vội đuổi ta đi a. " Vu Cảnh Đường căm giận quay đầu: “Tái kiến."
Y Phân nhìn bóng dáng hắn rời đi cũng quay đầu, Vu Nhất Xuyên nghiêng mắt nhìn nàng: “Còn thích hắn sao?"
Y Phân trừng hắn một cái: “Nói bậy bạ gì đó!"
———————————————————–
Lê Húc rốt cục hết ngày bị tạm thời cách chức, có thể một lần nữa mặc vào cảnh phục đi làm, Từ Chiến Thắng đứng ở cửa nhà chờ hắn: “Ta vừa lúc đi ngang qua, cùng nhau đi."
“Ngươi không nên nhiều cái “vừa lúc" như vậy." Lê Húc ôm lấy cổ bạn tốt: “Rốt cục có thể đi làm."
Từ Chiến Thắng nhìn hắn: “Tiếp tục tra án Vu Nhất Xuyên?"
“Ai, nhân gia đều bị xem là mất trí nhớ, ta còn tra cái gì, ta hiện tại muốn xem hắn có phải thật mất trí nhớ hay không, lần đó ta đi điều tra hắn, cố ý nói những lời kia,cẩn thận quan sát … Hơn nữa lấy tác phong của hắn, ta bị tạm thời cách chức còn chạy tới lừa hắn, hắn có thể không ở sau lưng chỉnh ta một chút hay sao?" Lê Húc thở dài: “Tuy rằng ta vẫn đang cảm thấy được hắn có điểm đáng ngờ, vẫn là không có chứng cớ, lần trước lão bản khách sạn kia nói, lúc sau lại nói thời gian lâu quá nhớ không rõ, quả thực đùa giỡn ta."
“Lời nói của một bên đã nhiều năm trước, cũng không phải mấu chốt, quan toà tin tưởng đích xác không cao, ta lúc ấy là sợ đả kích ngươi. " Từ Chiến Thắng sờ sờ cằm: “Chẳng lẽ cứ như vậy quên đi?"
“Còn có thể làm sao bây giờ, bên hình sự có rất nhiều án, ta đây lần này đi làm lại không biết có bao nhiêu đại án nghênh đón ta, ai, chuyên chức ta không phải trinh thám một người a, tiểu Từ Từ à. ngươi nói đi?"
“Ngươi bảo ta cái gì a, ghê tởm muốn chết!!"
“Đi thôi, bất quá Vu Nhất Xuyên này cũng đừng lại cho ta thấy một chút nhược điểm, bằng không ta nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt, hừ."
Hai cảnh sát kề vai sát cánh đi tới, hai nữ hài tử trẻ tuổi phía sau bọn họ đi qua, lập tức nhìn cùng một chỗ nói: “Oa! Sáng sớm liền nhìn thấy JQ ( gian tình) như vậy, thật không sai nga."
“Cường cường a, thích chế phục nhất …"
————————————————————————
Vu Nhất Xuyên đã xuất viện, chỉ đến định kỳ phải trở lại bệnh viện kiểm tra sức khỏe, Diệp Miêu không có giờ học sẽ đi cùng hắn, Vu Nhất Xuyên làm xong kiểm tra ngồi ở phòng nghỉ nghỉ ngơi, Diệp Miêu đi đến chỗ bác sĩ lấy kết quả cho hắn.
“Thân thể khôi phục tương đối hảo,là người trẻ tuổi, trên cơ bản phế bộ cũng không có vấn đề. " Bác sĩ đem cuộn phim cho Diệp Miêu xem: “Kiểm tra đầu vẫn bình thường, không thể khôi phục trí nhớ vẫn tìm không thấy nguyên nhân."
Diệp Miêu gật gật đầu: “Cám ơn."
“Làm người nhà bệnh nhân nhìn đến người bệnh cái gì cũng không nhớ, trong lòng thật không dễ chịu đi, cũng may hắn không có bị ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, tri thức kỹ năng vẫn tồn tại như cũ. " Bác sĩ an ủi: “Vẫn là nên thuận theo tự nhiên, não bộ con người kết cấu thực phức tạp."
“Ân." Diệp Miêu tiếp nhận bệnh án: “Ta sẽ định kỳ mang ca ca đến kiểm tra."
Hắn đi ra phòng làm việc của bác sĩ đi đến phòng nghĩ, đi thông phòng nghỉ có một đoạn hành lang, hắn đi ở trên hành lang nhanh đến phòng nghỉ .
Phòng nghỉ, Vu Nhất Xuyên ngồi ở trên ghế xem báo, vẻ mặt tự nhiên bình thản, bên cạnh hắn không biết từ đâu chạy tới một tiểu nam hài chụp bóng cao su bên chân hắn, Vu Nhất Xuyên nhìn thấy tiểu nam hài cũng buông báo xuống, cùng tiểu hài tử thưởng cầu.
Diệp Miêu cảm thấy bức họa này thực đáng yêu, nếu ca ca có hài tử thì tốt rồi… Đáng tiếc, đời này chỉ sợ không có khả năng … Hắn mang theo tình tự có chút tiếc hận nhìn tiểu nam hài cùng ca ca.
Đúng lúc này tiểu nam hài nhảy dựng lên thưởng cầu, bộ dáng chỉ năm sáu tuổi, không giữ được trọng tâm đột nhiên ngã sấp xuống, hắn đặt mông ngồi dưới đất, đầu ‘’phanh’’ một tiếng đụng vào trên ghế, tiểu hài tử lập tức khóc lên.
Ai… Diệp Miêu đang chuẩn bị đi qua, Vu Nhất Xuyên đã ôm lấy tiểu hài tử: “Không khóc không khóc, nam hài tử tùy tùy tiện khóc giống bộ dáng gì, ngoan, thúc thúc xoa bóp cho ngươi." Hắn đem tiểu hài tử ôm vào trong ngực, tay đặt sau đầu, nhẹ nhàng xoa nơi bị đụng trúng của tiểu hài tử, miệng hống: “Bất quá đụng vào đầu là đại sự, không cẩn thận sẽ thành chàng ngốc a, làm không tốt còn có di chứng, ai cũng may Miêu Miêu nhà của ta đụng một cái không có việc gì…"
Diệp Miêu cảm thấy máu toàn thân đông lại..
Vì cái gì hắn nhớ rõ gọi Miêu Miêu, hắn hiện tại rõ ràng giống mụ mụ gọi hắn tiểu Miêu, trọng yếu hơn là, vì cái gì hắn còn nhớ rõ hắn từng đụng đầu …, rõ ràng là chuyện trước khi mất trí nhớ …
Diệp Miêu vô lực dựa vào vách tường, hắn chưa bao giờ cảm thấy lạnh như vậy.
Chính là nam nhân kia vì hắn mà làm đến tình trạng này, hắn còn có thể nói cái gì.
Diệp Miêu xoay người, hắn nhìn bóng dáng nam nhân, nhớ tới ánh mắt nam nhân tối như mực, sâu không thấy đáy, giống như một cái lốc xoáy có thể thôn tính hết thảy.
Hắn nguyện ý cùng hắn cùng nhau vạn kiếp bất phục, tan xương nát thịt.
Diệp Miêu nhẹ giọng gọi hắn: “Ca."
Vu Nhất Xuyên quay đầu lại: “Mới đi ra à, chờ ngươi thật lâu."
Diệp Miêu gật gật đầu, hắn vươn tay: “Chúng ta về nhà đi."
——————————————————-
Ngươi là đệ đệ của ta, ta là ca ca ngươi, ta nói rồi hội bảo hộ ngươi, ta sẽ từ trước đến nay cùng ngươi một chỗ, chính là thích như vậy.
… Mang ngươi về nhà, có thể.
Hoàn
Tác giả :
Một hữu ngư đích thủy chử ngư