Tuyền Qua

Chương 25

Diệp Tự Lập đi ở phía trước, Vu Nhất Xuyên theo sau. Hai người một trước một sau, thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách, đi đến công viên gần nhà. Công viên này là nơi miễn phí cho dân chúng đến chơi, chính giữa là một hồ lớn.Lúc gần hoàng hôn, mặt trời chiều trên mặt hồ, ba quang lân lân như kim lân chớp động.

Bên hồ có một đường nhỏ có thể thông đến giữa hồ, giữa hồ còn có cái đình lớn. Diệp Tự Lập chỉ vào đình giữa hồ: “Chúng ta đến bên kia nói."

Vu Nhất Xuyên tỏ vẻ sao cũng được, đi theo hắn.

Đình giữa hồ đã có hai nữ hài tử trẻ tuổi ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, Ngồi đối diện bên kia là một lão nhân đang nghĩ ngơi, một bên đình là cầu thang đi xuống hồ, bên cạnh có cái bài tử: “Khu nước sâu, cấm chơi đùa."

Hai người đi đến phía trên gần cầu thang, Diệp Tự Lập quay đầu lại: “Ngươi có biết, ta vì cái gì muốn kêu ngươi đi đến tận đây nói không?"

Vu Nhất Xuyên cười một chút: “Còn có thể vì cái gì!."

Diệp Tự Lập nhìn hắn: “Thẳng thắn mà nói, ta không thích ngươi, ngươi tới nhà của ta hơn hai năm, đừng xem người khác như ngốc tử."

“Kia thì thế nào?"

“Tiểu Miêu là hài tử duy nhất của ta, hẳn có cuộc sống của người bình thường, ta không cho phép có người hủy cuộc đời của hắn, ai đều không được."

Vu Nhất Xuyên đi đến cạnh cầu thang gần mặt nước, ánh mắt nhìn mặt hồ xa xa: “Ta sẽ sao?"

“Các ngươi đến cái tình trạng gì, ta không rõ ràng lắm. Nhưng có thể làm cho tiểu Miêu thành thật như thế,nói dối cho ngươi. Ta chỉ biết,quan hệ các ngươi không đơn giản như vậy. " Diệp Tự Lập đi đến bên cạnh hắn: “Ta mặc kệ quá khứ là thế nào, tóm lại về sau yêu cầu ngươi về đúng vị trí của mình, không cần có quan hệ khác với hắn."

“Nếu ta không đồng ý?"

“Không phải do ngươi, ta sẽ dẫn tiểu Miêu đi ra ngoài ở, ta sẽ không cho phép con ta là đồng tính luyến ái, hơn nữa là cùng với hạng người như ngươi."

Vu Nhất Xuyên ngược lại nở nụ cười: “Ta như thế nào?"

“Bắt đầu từ lúc người đến nhà của ta, liền không lớn không nhỏ,không hiểu lễ phép, đối với người khác có thiện ý quản giáo, ngươi cũng không nghe. Bao nhiêu đó cũng đủ làm cho ta không thích ngươi.Nhưng ta không thích nhất chính là ngươi, ngươi còn nhỏ tuổi mà tâm địa ác độc như vậy. " Diệp Tự Lập đè thấp thanh âm: “Cấp ba ngươi làm việc kia, ngươi đã quên sao?"

“Ta làm cái gì?"

“Đêm hôm đó mụ mụ ngươi đi ra ngoài, ta trực ban đêm, trong nhà chỉ có tiểu Miêu, ta lo lắng gọi điện thoại về nhà.Thời điểm mười giờ vẫn là tiểu Miêu ở nhà một mình, ngươi sớm nhất là sau mười giờ mới về nhà. Năm giờ ngươi tan học, đến hơn mười giờ,ngươi mới về nhà, trong khoảng thời gian ấy, ngươi ở nơi nào?."

Vu Nhất Xuyên biểu tình cũng không có gì bối rối: “Chuyện lúc trước lâu như vậy,ta làm sao còn nhớ rõ, thúc thúc ngươi muốn nói cái gì?"

Diệp Tự Lập thấp giọng nói: “Sự việc kia có phải ngươi làm hay không, trong lòng ngươi rõ ràng nhất. Lúc ấy trường học hỏi ta, ta sở dĩ không nói, là bởi vì người kia đánh tiểu Miêu,nên bị trừng phạt. Hơn nữa khi đó ta cảm thấy ngươi tuổi còn nhỏ, hẳn là nên cho ngươi cơ hội sửa đổi. Nhưng trên thực tế, ta cũng không nghĩ tới ngươi cư nhiên có thể nặng tay như vậy, ngươi quá độc ác!"

Vu Nhất Xuyên vẫn đang cười: “Chứng cớ đâu?"

“Ta không có chứng cớ, nhưng nếu ta nói cho tiểu Miêu đâu, kéo xuống mắt nạ dối trá của ngươi, hắn là hài tử thiện lương như vậy,sẽ không lại đối vơi ngươi có bất kì hảo cảm gì!."

Vu Nhất Xuyên quay đầu nhìn hắn: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?"

“Ta chỉ là nhắc lại quan điểm của ta, người như ngươi, cách xa con ta một chút!" Diệp Tự Lập nói xong, mạnh xoay người, nhưng hắn không chú ý tới,hắn bây giờ đang đứng trên cầu thang gần mặt nước nhất. Cầu thang dính nước có chút trơn, chân của hắn vừa trợt, thân thể toàn bộ ngã xuống.

Chỉ trong thời gian chớp mắt, Vu Nhất Xuyên sống thấy thúc thúc chìm xuống nước, hắn sửng sốt một chút, kêu lớn: “Có người rơi xuống nước!"

Mực nước hồ này cũng không sâu, nhưng giữa hồ là khu nước sâu, người không biết bơi lội ngã xuống… Vu Nhất Xuyên xoay người chạy lên tiểu đình, bối rối nhìn người trên đình: “Các ngươi ai biết bơi lội, nhanh đi cứu hắn!"

Hai nữ hài tử đang ngồi đã sợ đến không nói nên lời, một cái lắc đầu, lão nhân đang nghĩ ngơi chỉ vào đường nhỏ: “Chạy mau qua bên kia bờ tìm người cứu a!"

Trời chiều chiếu trên mặt hồ,giống như máu bình thường.

Vu Nhất Xuyên chạy đi: “Ai biết bơi lội a, ai biết bơi lội tới cứu thúc thúc ta!"

Công viên chạng vạng có rất ít người đến, trên đường nhỏ dẫn ra giữa hồ chỉ có một mình hắn, hắn chạy thật nhanh, vừa kêu cứu, nhưng không có bất luận kẻ nào trả lời.

————————————

Đang là giờ tự học, đột nhiên chủ nhiệm lớp đi tới: “Diệp Miêu, ngươi đi ra một chút."

Diệp Miêu buông bút đi đến hành lang, chờ chủ nhiệm lớp nói chuyện.

Chủ nhiệm lớp trầm mặc một hồi, biểu tình ngưng trọng: “Nhà ngươi xảy ra chuyện, ngươi trước chuẩn bị tâm lý."

Dự cảm bất tường, Diệp Miêu cảm thấy được chân phát run, hắn kiệt lực khống chế chính mình, dùng sức gật đầu.

Chủ nhiệm lớp lại trầm mặc một hồi, nói: “Vừa rồi cảnh cục gọi điện tới, ba ba của ngươi… hắn…"

“Ba ba của ta làm sao vậy…"

Diệp Miêu không phát giác nước mắt đã muốn chảy xuống.

Chủ nhiệm lớp nhìn thiếu niên mười sáu tuổi này: “Đừng khóc, ngươi phải kiên cường…"

“Ba ba của ta làm sao vậy! Ba ba của ta làm sao vậy!" Diệp Miêu bụm mặt khóc lên: “Ngươi nói ba ba của ta làm sao vậy…"

Trên hành lang, một bên là phòng học đèn đuốc sáng trưng, một bên bầu trời đêm tối đen sâu thẳm, đứng ở minh ám giao nhau, thiếu niên cúi đầu khóc không thành tiếng.

————————————————

Khi Lê Húc đi tới hiện trường bảo vệ đã đến, hắn hỏi đồng sự tới trước: “Thế nào?"

“Người rơi xuống nước đã đưa đến bệnh viện, bất quá… thời điểm cứu lên cũng đã không còn thở."

Lê Húc gật gật đầu: “Ngay lúc đó có vài người ở đây sao?"

“Tất cả ở bên kia, còn chưa kịp điều tra."

Lê cảnh quan đi qua, hắn liếc mắt một cái liền thấy Vu Nhất Xuyên đứng ở một bên, hắn sửng sốt một chút: “Tại sao là ngươi?"

Vu Nhất Xuyên cũng nhận ra Lê Húc, hắn miễn cưỡng giơ tay lên xem như chào hỏi, một bộ dáng nhu bị rút đi gân cốt.

Lê Húc theo lệ thường, từng bước điều tra, hắn trước đem những người khác dời đi, đầu tiên hỏi Vu Nhất Xuyên: “Lúc ấy tình huống thế nào?."

Vu Nhất Xuyên thanh âm đã muốn ách, hắn nuốt khẩu nước miếng, nói: “Ta cùng thúc thúc nói chuyện trên cầu thang bên kia. Sau hắn lại trượt chân, liền rớt xuống hồ, ta tìm người cứu hắn, tìm không thấy, vẫn tìm không thấy…" Hắn nói năng lộn xộn.

Người thứ hai nhận điều tra chính là lão nhân: “Ta tản bộ mệt mỏi, ngay tại bên kia nghỉ ngơi.Lúc sau hai nam nhân đến đây, một trung niên, một là hài tử kia, bọn họ đứng ở cầu thang kia. Ai, ta đã nói nơi đó phải có lan can, vì cái gì chính phủ các ngươi đều để xảy ra chuyện mới coi trọng, ai…"

Lê Húc đánh gảy lời của hắn: “Xin nói trọng điểm,lúc đứng ở trên cầu thang thì thế nào?"

“Lúc sau… lúc sau ta cũng không chú ý, ta là lão nhân gia lớn tuổi, làm sao mà chú ý bọn họ đang làm gì! Đột nhiên nam nhân tuổi trẻ kia liền lớn tiếng kêu có người rơi xuống nước. Hắn chạy đến đình hỏi ai biết bơi lội, ta cùng hai cô gái cũng không biết, ta kêu hắn chạy qua bờ bên kia gọi người, hắn liền một đường chạy qua, vừa chạy vừa gọi. Chính là…. Cũng không có người, ai…"

Người thứ ba nhận điều tra là một nữ hài tử trẻ tuổi: “Ta cùng bằng hữu tại đình nói chuyện phiếm, hàn huyên một hồi nhìn thấy hai nam nhân đi tới, đi qua đình đến phía trên cầu thang nói chuyện…"

“Ngươi nghe được bọn họ nói cái gì sao?"

“Bọn họ nói chuyện thanh âm không lớn, ta không nghe được."

“Hảo, thỉnh tiếp tục."

Nữ nhân nói tiếp: “Hai nam nhân kia đang nói chuyện, đột nhiên nam nhân lớn tuổi không biết vì sao ngã xuống …"

Lê Húc hỏi: “Không biết vì sao là có ý gì?"

Nữ nhân lắc đầu: “Không nhìn kỹ, có thể là trượt chân, cái cầu thang kia có nước, rất dễ rược."

“Hắn là tự mình ngã xuống?"

“Đúng vậy, nam nhân trẻ tuổi kia vẫn không nhúc nhích, thẳng đến hắn rơi xuống nước mới kêu lên, kêu có người rơi xuống nước, chạy tới hỏi bọn ta biết bơi không, ta cùng bằng hữu của ta cũng không biết, lão nhân gia kia kêu hắn đi gọi người, hắn chạy đi, sau đó chạy đến trên bờ, vẫn gọi người cứu thúc thúc hắn."

Lê Húc nhìn bản ghi chép: “Ta có một vấn đề, vì cái gì ngươi vẫn nhìn hai người nam nhân kia, các ngươi nhận thức?"

“Không biết, bởi vì… bởi vì…" Nữ nhân chần chờ, cúi đầu nói: “Nam nhân trẻ tuổi kia thật sự rất tuấn tú, ta cùng bằng hữu của ta trên đình luôn luôn nhìn hắn, đàm luận hắn, cho nên mới luôn nhìn."

END 25.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại