Túy Linh Lung
Chương 53: Tình từ đáy lòng tự biết khổ
Khanh Trần nhìn bóng dáng yêu dã của hắn dần dần đến gần, cảm giác nguy hiểm cũng càng ngày càng trầm trọngNàng lui về sau từng bước, phát hiện phía sau đã là tường trắng không thể lui nữa. Dạ Thiên Minh không có bởi vậy mà dừng lại, thẳng đem nàng bức đến dựa vào tường, tay trái chống lên, đem hai người vòng trong một không gian nhỏ hẹp, nhìn chằm chằm Khanh Trần nói:“Nữ nhân giống Tiêm Vũ, ta sẽ không bỏ qua, nàng một ngày nào đó sẽ là của ta."
Khanh Trần mắt phượng trầm lãnh, nhìn thẳng vào mắt hắn, thâm u thanh linh lại hết sức căng thẳng lưng duệ, nhưng lại khiến cho Dạ Thiên Minh sửng sốt, thời điểm tranh đấu tinh thần dữ dội như vậy, nữ nhân này cư nhiên còn giữ được bình tỉnh vững như bàn thạch, thật sự là hiếm thấy. Nghe được thanh âm Khanh Trần trầm thấp nhu nhã không chút cảm tình nói:“Sau khi dùng xong rồi liền một cước đá văng đi? Cửu hoàng tử tính toán thật tốt."
Dạ Thiên Minh trên mặt hiện lên tà mị cười:“Chờ ngày thành nữ nhân của ta nói sau cũng không muộn."
Khanh Trần không giận mà cười, ngọc dung cười gian ung dung nghiêm nghị, làm người không dám nhìn gần: “Cửu hoàng tử không ngại liền thử xem, nói không chừng kết quả là ‘biết vậy chẳng làm’."
Dạ Thiên Minh thân mình áp về phía trước: “Muốn hay không hiện tại liền thử xem?"
Khanh Trần đem hòm gỗ nhỏ giơ lên phía trước nhất chống đỡ, gằn từng chữ một:“Cẩn thận sổ con của hoàng đế, nếu là làm hỏng rồi, Cửu hoàng tử xin ai tha thứ đây?"
Dạ Thiên Minh nhìn xuống nhìn hòm gỗ nhỏ ngăn giữa hai người, rảnh rỗi đưa tay áp chế nó:“Ta không được tha thứ, nàng cũng không ngóc đầu lên được."
Khanh Trần đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên:“Chuyện thái tử, không biết Cửu hoàng tử tự hỏi ở nơi hoàng đế có gánh vác được phần nào?"
Dạ Thiên Minh chậm rãi thẳng đứng lên nói:“Ta gánh vác vài phần, Phượng gia cũng còn có vài phần, quận chúa sẽ không đi tự bộc việc xấu trong nhà đi? Còn nhiều thời gian, bổn hoàng tử không vội."
Trong Từ An cung Khanh Trần biết hắn cũng không dám xằng bậy, Khanh Trần lạnh lùng đem hòm trầm xuống:“Việc xấu của Phượng gia điểm ấy trong nhà cùng hoàng gia so sánh với, bất quá ai cũng hiểu rõ thôi, cửu hoàng tử vẫn nên tự trọng thì hơn."
Dạ Thiên Minh đáy mắt không ngờ sinh ra vài phần nhu tình, nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt kia: “Nàng muốn nói ta vô tình, tả tướng cũng không kém đi. Trở về chuyển cáo tả tướng, nói ta sẽ không bạc đãi Phượng gia, tang nữ đau đớn, đều có được lợi ích tương đương, tuyệt không để hắn lỗ vốn. Bất quá cũng nói cho hắn, nữ nhi hiện nay của hắn, bổn hoàng tử cũng muốn định rồi."
Khanh Trần thanh lệ tố nhan so với tuyết ngoài cửa sổ càng muốn lạnh nhạt, chậm rãi nói:“Trên đời này thứ gì ngươi muốn, vị tất liền có thể có được."
Trong mắt yêu mỵ của Dạ Thiên Minh kia hơi hơi nhảy dựng, nổi lên nhiều điểm huyết sắc mê hoặc lòng người, ôn nhu nói:“Vậy nàng chưa hiểu nam nhân, nam nhân nếu thật muốn một nữ nhân, vốn không có ai chống đỡ được." Dứt lời nhìn Loan Phi trên giường liếc mắt một cái, đáng tiếc nữ nhân này biết được sự tình thật sự nhiều lắm, áo choàng trên người run lên, đắp trên mình Loan Phi:“Tiêm Vũ thích nhất màu đỏ, lấy thứ này đưa Loan Phi đi đi." Lập tức cũng không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng.
Khanh Trần đưa tay đóng cửa sổ, mới phát hiện trong lòng bàn tay mình kỳ thật đã đầy mồ hôi lạnh li li, Dạ Thiên Minh đối với Tiêm Vũ si tình cơ hồ đã trở thành một loại trạng thái vặn vẹo, nữ nhân giống Tiêm Vũ đều không buông tha, nếu ở hiện đại, Khanh Trần thật sự muốn đề nghị hắn đi gặp bác sĩ tâm lí. Giương mắt nhìn lại, Loan Phi nằm lẳng lặng, một chút tiếng vang cũng không thấy, trong lòng hơi hơi bất an, tiến lên nhìn nàng. Đã thấy Loan Phi nhắm chặt hai mắt, ngửa mặt nằm, áo choàng đỏ thẫm Dạ Thiên Minh lúc gần đi lưu lại ở trên người nàng, ngọc dung trắng bệch. Khanh Trần liếc mắt một cái nhìn tay Loan Phi, gắt gao, giống như dùng hết lực lượng toàn thân cầm lấy kiện áo choàng, ngón tay thon gầy đột ngột tái nhợt, cơ hồ là muốn gãy.
Khanh Trần nhìn tình hình này, biết Loan Phi quả thật vẫn tỉnh, từng câu từng chữ Dạ Thiên Minh nói nàng đều nghe vào trong tai, không khỏi bội phục Loan Phi thế nhưng có thể ẩn nhẫn. Nhớ tới Dạ Thiên Minh mới nói, đối với Loan Phi có thể nói là một búa nặng nề đánh vào tâm, nếu đổi lại nữ tử bình thường, sợ rằng đã sớm khóc mắng đứng lên, mà Loan Phi im lặng như thế, im lặng giống như đã muốn chết đi, đã muốn quên, không hề cảm giác.
Không biết nói cái gì cho phải, lông mi Loan Phi run nhè nhẹ, một đạo nước mắt trong suốt từ khóe mắt nàng lặng yên chảy xuống, nháy mắt biến mất ở tóc mai, trên mặt để lại một tia dấu vết dài.
Khanh Trần không đành lòng, nhẹ giọng gọi:“Loan Phi, không đáng vì hắn mà khóc."
Loan Phi không chịu đáp ứng, ngực phập phồng lợi hại, hiển nhiên cực lực khống chế bản thân, rốt cục một lát sau, chậm rãi mở to mắt, trong mắt đã không phải nước mắt liên liên, mà thay vào là ánh mắt rét lạnh trống rỗng. Nàng cố hết sức ngồi dậy, đem kiện áo choàng kia hung hăng nắm:“Ta nhưng lại tin hắn, trong lòng hắn nguyên lai chỉ có Tiêm Vũ, cho tới bây giờ cũng không có ta."
Khanh Trần đưa tay an ủi nói:“Yêu hận của hắn đã không phải cảm tình thường nhân, chớ lại vì hắn dây dưa, thật là hại chính mình, bây giờ nên nghĩ về mình cùng đứa nhỏ đi."
Nghe nàng nhắc tới đứa nhỏ, Loan Phi tựa hồ theo cảm xúc chính mình ngẩn ra:“Đứa nhỏ...... Tỷ tỷ, thái tử hắn...... Đến tột cùng ra sao?"
Khanh Trần nói: “Trước mắt bị giam ở Tùng Vũ đài, không biết hoàng đế có ý tứ gì, bất quá thoạt nhìn sẽ không phạt quá nặng."
Loan Phi nhớ tới thái tử ngày xưa đối đãi sủng ái có thêm, cảm thấy chua xót không thôi, đối với Dạ Thiên Minh là hận thật sâu, đối với thái tử là áy náy. Nhưng sai là sai, bây giờ làm gì cũng là mất bò mới lo làm chuồng, nàng giống như hạ quyết tâm, nói với Khanh Trần: “Tỷ tỷ, cầu ngươi giúp ta, ta mặc dù làm chuyện không thể tha thứ, tốt xấu gì cũng muốn thay thái tử lưu lại huyết mạch."
“Đứa nhỏ là của thái tử?" Khanh Trần hỏi. Loan Phi gật đầu.
Mặc dù là như vậy sợ cũng tránh không được hoàng đế xử phạt, chỉ có đưa nàng xuất cung, Phượng Diễn đã biết Loan Phi tỉnh, nhưng là thái độ ái muội không rõ, Phượng gia sợ không thể trở về. Khanh Trần cúi đầu suy tư, nhất thời cũng nghĩ không ra cái biện pháp chu toàn nào. Loan Phi thấy nàng trầm ngâm không nói, lẳng lặng nói:“Tỷ tỷ kỳ thật nên đem ta giao cho hoàng đế xử trí ."
Khanh Trần thấy nàng mặt không chút thay đổi, hoàn toàn mất đi thần thái rạng rỡ ngày xưa, mặc dù thấy nàng cùng Dạ Thiên Minh mưu hãm thái tử là sai, nhưng là không đành lòng thấy chết mà không cứu được, Dạ Thiên Minh đã sớm có tâm giết người diệt khẩu, đó là vô luận như thế nào cũng sẽ không để nàng còn sống.
Nói: “Nếu biết ngươi đã tỉnh, Cửu hoàng tử sẽ bỏ qua ngươi sao? Tốt nhất đó là nghĩ cách lặng lẽ đưa ngươi xuất cung, nhưng nhất định phải phí chút công phu, ngươi thử ngẫm lại, xem bây giờ làm sao mới chu toàn."
Loan Phi nhẹ nhàng cúi đầu, Khanh Trần không có nhìn đến cặp mắt nàng, ánh mắt thương tâm, thất vọng, sau lưng tụ tập nồng đậm cừu hận. Đó là do cực độ yêu thượng sinh thành hận, yêu sâu đậm, hận có bao sâu, làm một nữ nhân thời điểm yêu cùng hy sinh bị giẫm lên dập nát, nếu còn có thể sinh tồn cũng chỉ còn nghiến răng căm hận.
Loan Phi ở trên giường dập đầu với Khanh Trần: “Tỷ tỷ đại ân đại đức, Loan Phi không thể báo đáp......"
Khanh Trần nâng tay kéo nàng dậy:“Ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta như thế nào nhìn ngươi mặc kệ, nhưng là có chuyện ngươi phải đáp ứng ta."
Loan Phi nói:“Tỷ tỷ mời nói."
Khanh Trần nói: “Ngọn nguồn việc này ngươi phải cùng thái tử nói rõ ràng, trong lòng thái tử, đối với ngươi là một mảnh chân tình, chớ lại lừa bịp hắn, bị người lừa gạt thống khổ bao nhiêu ngươi cũng biết."
Loan Phi trầm mặc một chút, nói:“Gặp thái tử sợ là không thể, ta sẽ viết một phong thư đưa cho hắn. Hắn nếu đối với ta chết tâm, ở trước mặt hoàng đế thành ý ăn năn, còn có thể bình an làm thái tử Thiên triều, Dạ Thiên Minh còn không có nhanh như vậy có thể đoạt vị."
Khanh Trần tìm giấy bút đến, Loan Phi có chút suy tư, huy bút mà viết, viết chính nàng kinh ngạc cầm lên, trong mắt lại rơi đầy lệ, không biết lệ này là vì thái tử, hay là vì chính nàng mà khóc. Loan Phi thương tâm một trận, đem thư cất cẩn thận, lại chậm rãi suy tư viết ra danh sách đưa cho Khanh Trần: “Tỷ tỷ, đây là Dạ Thiên Minh trong triều an bài nhiều năm qua, ta chỉ biết như vậy, tỷ tỷ ngày sau có thể sử dụng ."
Khanh Trần tiếp nhận, mặt trên không hề thiếu người quan trọng trong kinh, cũng có mấy vị quan ngoại tỉnh, đem hai phong thư cất trong tay áo: “Thả lỏng tâm tính, có thời cơ thích hợp, ta sẽ tới tìm ngươi."
Loan Phi gật đầu, nhìn Khanh Trần ra cửa, quật cường lúc trước rốt cục hỏng mất, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm chân ức thanh khóc rống lên.
Khanh Trần mắt phượng trầm lãnh, nhìn thẳng vào mắt hắn, thâm u thanh linh lại hết sức căng thẳng lưng duệ, nhưng lại khiến cho Dạ Thiên Minh sửng sốt, thời điểm tranh đấu tinh thần dữ dội như vậy, nữ nhân này cư nhiên còn giữ được bình tỉnh vững như bàn thạch, thật sự là hiếm thấy. Nghe được thanh âm Khanh Trần trầm thấp nhu nhã không chút cảm tình nói:“Sau khi dùng xong rồi liền một cước đá văng đi? Cửu hoàng tử tính toán thật tốt."
Dạ Thiên Minh trên mặt hiện lên tà mị cười:“Chờ ngày thành nữ nhân của ta nói sau cũng không muộn."
Khanh Trần không giận mà cười, ngọc dung cười gian ung dung nghiêm nghị, làm người không dám nhìn gần: “Cửu hoàng tử không ngại liền thử xem, nói không chừng kết quả là ‘biết vậy chẳng làm’."
Dạ Thiên Minh thân mình áp về phía trước: “Muốn hay không hiện tại liền thử xem?"
Khanh Trần đem hòm gỗ nhỏ giơ lên phía trước nhất chống đỡ, gằn từng chữ một:“Cẩn thận sổ con của hoàng đế, nếu là làm hỏng rồi, Cửu hoàng tử xin ai tha thứ đây?"
Dạ Thiên Minh nhìn xuống nhìn hòm gỗ nhỏ ngăn giữa hai người, rảnh rỗi đưa tay áp chế nó:“Ta không được tha thứ, nàng cũng không ngóc đầu lên được."
Khanh Trần đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên:“Chuyện thái tử, không biết Cửu hoàng tử tự hỏi ở nơi hoàng đế có gánh vác được phần nào?"
Dạ Thiên Minh chậm rãi thẳng đứng lên nói:“Ta gánh vác vài phần, Phượng gia cũng còn có vài phần, quận chúa sẽ không đi tự bộc việc xấu trong nhà đi? Còn nhiều thời gian, bổn hoàng tử không vội."
Trong Từ An cung Khanh Trần biết hắn cũng không dám xằng bậy, Khanh Trần lạnh lùng đem hòm trầm xuống:“Việc xấu của Phượng gia điểm ấy trong nhà cùng hoàng gia so sánh với, bất quá ai cũng hiểu rõ thôi, cửu hoàng tử vẫn nên tự trọng thì hơn."
Dạ Thiên Minh đáy mắt không ngờ sinh ra vài phần nhu tình, nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt kia: “Nàng muốn nói ta vô tình, tả tướng cũng không kém đi. Trở về chuyển cáo tả tướng, nói ta sẽ không bạc đãi Phượng gia, tang nữ đau đớn, đều có được lợi ích tương đương, tuyệt không để hắn lỗ vốn. Bất quá cũng nói cho hắn, nữ nhi hiện nay của hắn, bổn hoàng tử cũng muốn định rồi."
Khanh Trần thanh lệ tố nhan so với tuyết ngoài cửa sổ càng muốn lạnh nhạt, chậm rãi nói:“Trên đời này thứ gì ngươi muốn, vị tất liền có thể có được."
Trong mắt yêu mỵ của Dạ Thiên Minh kia hơi hơi nhảy dựng, nổi lên nhiều điểm huyết sắc mê hoặc lòng người, ôn nhu nói:“Vậy nàng chưa hiểu nam nhân, nam nhân nếu thật muốn một nữ nhân, vốn không có ai chống đỡ được." Dứt lời nhìn Loan Phi trên giường liếc mắt một cái, đáng tiếc nữ nhân này biết được sự tình thật sự nhiều lắm, áo choàng trên người run lên, đắp trên mình Loan Phi:“Tiêm Vũ thích nhất màu đỏ, lấy thứ này đưa Loan Phi đi đi." Lập tức cũng không quay đầu lại, bước ra khỏi phòng.
Khanh Trần đưa tay đóng cửa sổ, mới phát hiện trong lòng bàn tay mình kỳ thật đã đầy mồ hôi lạnh li li, Dạ Thiên Minh đối với Tiêm Vũ si tình cơ hồ đã trở thành một loại trạng thái vặn vẹo, nữ nhân giống Tiêm Vũ đều không buông tha, nếu ở hiện đại, Khanh Trần thật sự muốn đề nghị hắn đi gặp bác sĩ tâm lí. Giương mắt nhìn lại, Loan Phi nằm lẳng lặng, một chút tiếng vang cũng không thấy, trong lòng hơi hơi bất an, tiến lên nhìn nàng. Đã thấy Loan Phi nhắm chặt hai mắt, ngửa mặt nằm, áo choàng đỏ thẫm Dạ Thiên Minh lúc gần đi lưu lại ở trên người nàng, ngọc dung trắng bệch. Khanh Trần liếc mắt một cái nhìn tay Loan Phi, gắt gao, giống như dùng hết lực lượng toàn thân cầm lấy kiện áo choàng, ngón tay thon gầy đột ngột tái nhợt, cơ hồ là muốn gãy.
Khanh Trần nhìn tình hình này, biết Loan Phi quả thật vẫn tỉnh, từng câu từng chữ Dạ Thiên Minh nói nàng đều nghe vào trong tai, không khỏi bội phục Loan Phi thế nhưng có thể ẩn nhẫn. Nhớ tới Dạ Thiên Minh mới nói, đối với Loan Phi có thể nói là một búa nặng nề đánh vào tâm, nếu đổi lại nữ tử bình thường, sợ rằng đã sớm khóc mắng đứng lên, mà Loan Phi im lặng như thế, im lặng giống như đã muốn chết đi, đã muốn quên, không hề cảm giác.
Không biết nói cái gì cho phải, lông mi Loan Phi run nhè nhẹ, một đạo nước mắt trong suốt từ khóe mắt nàng lặng yên chảy xuống, nháy mắt biến mất ở tóc mai, trên mặt để lại một tia dấu vết dài.
Khanh Trần không đành lòng, nhẹ giọng gọi:“Loan Phi, không đáng vì hắn mà khóc."
Loan Phi không chịu đáp ứng, ngực phập phồng lợi hại, hiển nhiên cực lực khống chế bản thân, rốt cục một lát sau, chậm rãi mở to mắt, trong mắt đã không phải nước mắt liên liên, mà thay vào là ánh mắt rét lạnh trống rỗng. Nàng cố hết sức ngồi dậy, đem kiện áo choàng kia hung hăng nắm:“Ta nhưng lại tin hắn, trong lòng hắn nguyên lai chỉ có Tiêm Vũ, cho tới bây giờ cũng không có ta."
Khanh Trần đưa tay an ủi nói:“Yêu hận của hắn đã không phải cảm tình thường nhân, chớ lại vì hắn dây dưa, thật là hại chính mình, bây giờ nên nghĩ về mình cùng đứa nhỏ đi."
Nghe nàng nhắc tới đứa nhỏ, Loan Phi tựa hồ theo cảm xúc chính mình ngẩn ra:“Đứa nhỏ...... Tỷ tỷ, thái tử hắn...... Đến tột cùng ra sao?"
Khanh Trần nói: “Trước mắt bị giam ở Tùng Vũ đài, không biết hoàng đế có ý tứ gì, bất quá thoạt nhìn sẽ không phạt quá nặng."
Loan Phi nhớ tới thái tử ngày xưa đối đãi sủng ái có thêm, cảm thấy chua xót không thôi, đối với Dạ Thiên Minh là hận thật sâu, đối với thái tử là áy náy. Nhưng sai là sai, bây giờ làm gì cũng là mất bò mới lo làm chuồng, nàng giống như hạ quyết tâm, nói với Khanh Trần: “Tỷ tỷ, cầu ngươi giúp ta, ta mặc dù làm chuyện không thể tha thứ, tốt xấu gì cũng muốn thay thái tử lưu lại huyết mạch."
“Đứa nhỏ là của thái tử?" Khanh Trần hỏi. Loan Phi gật đầu.
Mặc dù là như vậy sợ cũng tránh không được hoàng đế xử phạt, chỉ có đưa nàng xuất cung, Phượng Diễn đã biết Loan Phi tỉnh, nhưng là thái độ ái muội không rõ, Phượng gia sợ không thể trở về. Khanh Trần cúi đầu suy tư, nhất thời cũng nghĩ không ra cái biện pháp chu toàn nào. Loan Phi thấy nàng trầm ngâm không nói, lẳng lặng nói:“Tỷ tỷ kỳ thật nên đem ta giao cho hoàng đế xử trí ."
Khanh Trần thấy nàng mặt không chút thay đổi, hoàn toàn mất đi thần thái rạng rỡ ngày xưa, mặc dù thấy nàng cùng Dạ Thiên Minh mưu hãm thái tử là sai, nhưng là không đành lòng thấy chết mà không cứu được, Dạ Thiên Minh đã sớm có tâm giết người diệt khẩu, đó là vô luận như thế nào cũng sẽ không để nàng còn sống.
Nói: “Nếu biết ngươi đã tỉnh, Cửu hoàng tử sẽ bỏ qua ngươi sao? Tốt nhất đó là nghĩ cách lặng lẽ đưa ngươi xuất cung, nhưng nhất định phải phí chút công phu, ngươi thử ngẫm lại, xem bây giờ làm sao mới chu toàn."
Loan Phi nhẹ nhàng cúi đầu, Khanh Trần không có nhìn đến cặp mắt nàng, ánh mắt thương tâm, thất vọng, sau lưng tụ tập nồng đậm cừu hận. Đó là do cực độ yêu thượng sinh thành hận, yêu sâu đậm, hận có bao sâu, làm một nữ nhân thời điểm yêu cùng hy sinh bị giẫm lên dập nát, nếu còn có thể sinh tồn cũng chỉ còn nghiến răng căm hận.
Loan Phi ở trên giường dập đầu với Khanh Trần: “Tỷ tỷ đại ân đại đức, Loan Phi không thể báo đáp......"
Khanh Trần nâng tay kéo nàng dậy:“Ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta như thế nào nhìn ngươi mặc kệ, nhưng là có chuyện ngươi phải đáp ứng ta."
Loan Phi nói:“Tỷ tỷ mời nói."
Khanh Trần nói: “Ngọn nguồn việc này ngươi phải cùng thái tử nói rõ ràng, trong lòng thái tử, đối với ngươi là một mảnh chân tình, chớ lại lừa bịp hắn, bị người lừa gạt thống khổ bao nhiêu ngươi cũng biết."
Loan Phi trầm mặc một chút, nói:“Gặp thái tử sợ là không thể, ta sẽ viết một phong thư đưa cho hắn. Hắn nếu đối với ta chết tâm, ở trước mặt hoàng đế thành ý ăn năn, còn có thể bình an làm thái tử Thiên triều, Dạ Thiên Minh còn không có nhanh như vậy có thể đoạt vị."
Khanh Trần tìm giấy bút đến, Loan Phi có chút suy tư, huy bút mà viết, viết chính nàng kinh ngạc cầm lên, trong mắt lại rơi đầy lệ, không biết lệ này là vì thái tử, hay là vì chính nàng mà khóc. Loan Phi thương tâm một trận, đem thư cất cẩn thận, lại chậm rãi suy tư viết ra danh sách đưa cho Khanh Trần: “Tỷ tỷ, đây là Dạ Thiên Minh trong triều an bài nhiều năm qua, ta chỉ biết như vậy, tỷ tỷ ngày sau có thể sử dụng ."
Khanh Trần tiếp nhận, mặt trên không hề thiếu người quan trọng trong kinh, cũng có mấy vị quan ngoại tỉnh, đem hai phong thư cất trong tay áo: “Thả lỏng tâm tính, có thời cơ thích hợp, ta sẽ tới tìm ngươi."
Loan Phi gật đầu, nhìn Khanh Trần ra cửa, quật cường lúc trước rốt cục hỏng mất, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm chân ức thanh khóc rống lên.
Tác giả :
Thập Tứ Dạ