Tuy hữu Đồng Nhân Mẫu, Bất Tẩu Đam Mỹ Lộ
Chương 10
Đoàn người vội vã trở lại Tông phủ, cố ý tránh cửa trước từ cửa sau đi vào.
Tới Ngâm Tùng Trai nơi Tông Thế Công ở, Vương bánh nướng ngăn cản ta.
“Đại nhân, ngày mai còn phải yết kiến hoàng thượng, hôm nay vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút đi. Còn lại Tam gia sẽ xử lý."
“Thế nhưng hắn bị thương nặng……"
Tông Thế Công cắt đứt lời ta, lạnh lùng nói: “Chút tiểu thương ấy không có vấn đề. Ngươi chỉ cần quản tốt chuyện của mình là đủ rồi. Trên điện ngày mai đừng xảy ra sự cố cho ta."
Hanh! Bị thương lại còn như vậy.
“Ta đây trở về phòng." Ta tức giận mặt không còn chút máu, túm tiểu Nhất quay về Thính Trúc Cư. Nếu chính hắn đều nói không có việc gì, ta cũng không cần phải đem mặt nóng dán cái mông lạnh.
“Công tử, dùng bữa." Tiểu Nhất tiếp nhận cơm nước từ tay tỳ nữ đưa cơm bày ra ở trên bàn, tổng cộng có mười hai món. Dựa vào lương tâm mà nói, Tông Thế Công tuy rằng tính tình thối như quả hồng nhão, nhưng đối với chi phí ăn mặc của ta trái lại tuyệt đối nghiêm túc.
Lăn qua lăn lại một buổi chiều, ta quả thực cũng đói bụng, cầm lấy một chén canh tu ừng ực ừng ực rồi ngã xuống.
“Ô.... Thật khổ!" Vị đạo cứ quái quái, nghĩ đến chuyện buổi chiều, đột nhiên dự cảm sẽ không bị hạ độc đi.
Tiểu Nhất thấy ta hoảng sợ gần như đem ngón tay vói vào móc, vội vàng ngăn lại nói: “Công tử, đó là canh thảo dược Vương tổng quản sai trù phòng làm riêng, nói là cho ngài đỡ sợ."
Ta thở phào nhẹ nhõm, đến bắt chuyện tiểu Nhất: “Vậy ngươi cũng uống một chút đi. Ta xem buổi chiều ngươi cũng sợ đến mơ hồ."
Tiểu Nhất liên tiếp xua tay, hoảng sợ nói: “Công tử, tiểu Nhất…… không…. thể."
“Ta nói được là được, chủ tử ngươi hiện tại là ta, phải nghe ta."
Ta kéo hắn ngồi xuống, tiểu Nhất sợ đến tay cũng không biết đặt ở chỗ nào.
“Còn có a, sau đó cũng đừng gọi ta công tử công tử, nghe quái quái lại không thuận."
“Vậy tiểu Nhất gọi ngươi là ‘Đại nhân’ đi." Tiểu Nhất suy nghĩ một chút đáp.
“Cũng không tốt, nghe rất già."
“Vậy….. Vậy gọi ‘Công tử đại nhân’ đi."
“Như vậy đi, ngươi gọi tiểu Niên được rồi, tương đối thân thiết." ( Long mỗ: hắc hắc, gọi tiểu Thọ không phải thân thiết hơn sao?)
“Tiểu Niên….. Công tử đại nhân?"
“Đã bảo tiểu, Niên." Ai, khai thông cùng người cổ đại thật đúng là mệt.
“Tiểu Nhất….. Không dám."
Nhìn hắn một bộ dáng sắp khóc đến nơi, ta bất đắc dĩ nói: “Quên đi quên đi, tùy ngươi thích gọi thế nào thì gọi."
“Cảm tạ công tử!" Tiểu Nhất một bộ dáng nhận được đặc xá.
Ta hoài nghi nghiêm trọng người cổ đại có đúng hay không đều thích bị ngược, không thể không tự đem mình làm thấp hơn một bậc.
Dùng cơm xong vốn muốn hỏi tiểu Nhất có biết hay không người nọ buổi chiều có lai lịch gì, nhưng lại trực giác tiểu Nhất thế nào có khả năng biết. Nhìn hắn trải qua chuyện tình buổi chiều vẻ mặt uể oải liền cho hắn đi về nghỉ ngơi.
Nguyệt thượng liễu sảo đầu, nhân ước hoàng hôn hậu (*).
Ta một người ghé vào cửa sổ, tuy rằng mệt chết đi, nhưng nghĩ đến ngày mai phải gặp hoàng thượng, ngực vừa chờ mong vừa sợ hãi, ngủ không được.
Cũng không biết buổi tối người cổ đại làm gì, không TV, không máy vi tính, cái gì cũng không có — dù sao cũng không cần thiết ăn xong rồi ngủ đi! Thảo nào người cổ đại sinh nhiều hài tử. ( Vũ: đây là cái ý gì chứ (o_Olll))
Ánh trăng đêm nay rất tròn, nhìn nhìn cư nhiên nghĩ đến khuôn mặt Tông Thế Công, còn có bàn tay đầy máu đỏ tươi đỏ tươi…..
Nói đến cùng vẫn là vì ta, ngực khó tránh khỏi có chút hổ thẹn. Nhưng vừa nghĩ đến mấy lời nói lạnh nhạt của hắn, một điểm hổ thẹn duy nhất cũng không còn sót lại chút gì, thậm chí cho rằng hắn còn thẹn với ta. Nếu không phải hắn ép buộc ta đi giả làm cái gì khiển đường sử, ta làm sao rước lấy…… Chuyện phiền toái này? Còn nghĩ cũng do cái đồng hồ đeo tay chất lượng không đạt tiêu chuẩn kia phá hoại, đem ta đến sai triều đại; lại nghĩ nếu không phải lão mụ bức bách ta cũng sẽ không khổ sở đi đến cổ đại; lại suy cho cùng một chút, là tên tử bất tử nào tạo ra đam mỹ đem nhân sinh của ta toàn bộ đều bị hủy….. Ai, toàn bộ người trên thế giới đều có lỗi với ta ( Vũ: tên này… (>.
Tới Ngâm Tùng Trai nơi Tông Thế Công ở, Vương bánh nướng ngăn cản ta.
“Đại nhân, ngày mai còn phải yết kiến hoàng thượng, hôm nay vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút đi. Còn lại Tam gia sẽ xử lý."
“Thế nhưng hắn bị thương nặng……"
Tông Thế Công cắt đứt lời ta, lạnh lùng nói: “Chút tiểu thương ấy không có vấn đề. Ngươi chỉ cần quản tốt chuyện của mình là đủ rồi. Trên điện ngày mai đừng xảy ra sự cố cho ta."
Hanh! Bị thương lại còn như vậy.
“Ta đây trở về phòng." Ta tức giận mặt không còn chút máu, túm tiểu Nhất quay về Thính Trúc Cư. Nếu chính hắn đều nói không có việc gì, ta cũng không cần phải đem mặt nóng dán cái mông lạnh.
“Công tử, dùng bữa." Tiểu Nhất tiếp nhận cơm nước từ tay tỳ nữ đưa cơm bày ra ở trên bàn, tổng cộng có mười hai món. Dựa vào lương tâm mà nói, Tông Thế Công tuy rằng tính tình thối như quả hồng nhão, nhưng đối với chi phí ăn mặc của ta trái lại tuyệt đối nghiêm túc.
Lăn qua lăn lại một buổi chiều, ta quả thực cũng đói bụng, cầm lấy một chén canh tu ừng ực ừng ực rồi ngã xuống.
“Ô.... Thật khổ!" Vị đạo cứ quái quái, nghĩ đến chuyện buổi chiều, đột nhiên dự cảm sẽ không bị hạ độc đi.
Tiểu Nhất thấy ta hoảng sợ gần như đem ngón tay vói vào móc, vội vàng ngăn lại nói: “Công tử, đó là canh thảo dược Vương tổng quản sai trù phòng làm riêng, nói là cho ngài đỡ sợ."
Ta thở phào nhẹ nhõm, đến bắt chuyện tiểu Nhất: “Vậy ngươi cũng uống một chút đi. Ta xem buổi chiều ngươi cũng sợ đến mơ hồ."
Tiểu Nhất liên tiếp xua tay, hoảng sợ nói: “Công tử, tiểu Nhất…… không…. thể."
“Ta nói được là được, chủ tử ngươi hiện tại là ta, phải nghe ta."
Ta kéo hắn ngồi xuống, tiểu Nhất sợ đến tay cũng không biết đặt ở chỗ nào.
“Còn có a, sau đó cũng đừng gọi ta công tử công tử, nghe quái quái lại không thuận."
“Vậy tiểu Nhất gọi ngươi là ‘Đại nhân’ đi." Tiểu Nhất suy nghĩ một chút đáp.
“Cũng không tốt, nghe rất già."
“Vậy….. Vậy gọi ‘Công tử đại nhân’ đi."
“Như vậy đi, ngươi gọi tiểu Niên được rồi, tương đối thân thiết." ( Long mỗ: hắc hắc, gọi tiểu Thọ không phải thân thiết hơn sao?)
“Tiểu Niên….. Công tử đại nhân?"
“Đã bảo tiểu, Niên." Ai, khai thông cùng người cổ đại thật đúng là mệt.
“Tiểu Nhất….. Không dám."
Nhìn hắn một bộ dáng sắp khóc đến nơi, ta bất đắc dĩ nói: “Quên đi quên đi, tùy ngươi thích gọi thế nào thì gọi."
“Cảm tạ công tử!" Tiểu Nhất một bộ dáng nhận được đặc xá.
Ta hoài nghi nghiêm trọng người cổ đại có đúng hay không đều thích bị ngược, không thể không tự đem mình làm thấp hơn một bậc.
Dùng cơm xong vốn muốn hỏi tiểu Nhất có biết hay không người nọ buổi chiều có lai lịch gì, nhưng lại trực giác tiểu Nhất thế nào có khả năng biết. Nhìn hắn trải qua chuyện tình buổi chiều vẻ mặt uể oải liền cho hắn đi về nghỉ ngơi.
Nguyệt thượng liễu sảo đầu, nhân ước hoàng hôn hậu (*).
Ta một người ghé vào cửa sổ, tuy rằng mệt chết đi, nhưng nghĩ đến ngày mai phải gặp hoàng thượng, ngực vừa chờ mong vừa sợ hãi, ngủ không được.
Cũng không biết buổi tối người cổ đại làm gì, không TV, không máy vi tính, cái gì cũng không có — dù sao cũng không cần thiết ăn xong rồi ngủ đi! Thảo nào người cổ đại sinh nhiều hài tử. ( Vũ: đây là cái ý gì chứ (o_Olll))
Ánh trăng đêm nay rất tròn, nhìn nhìn cư nhiên nghĩ đến khuôn mặt Tông Thế Công, còn có bàn tay đầy máu đỏ tươi đỏ tươi…..
Nói đến cùng vẫn là vì ta, ngực khó tránh khỏi có chút hổ thẹn. Nhưng vừa nghĩ đến mấy lời nói lạnh nhạt của hắn, một điểm hổ thẹn duy nhất cũng không còn sót lại chút gì, thậm chí cho rằng hắn còn thẹn với ta. Nếu không phải hắn ép buộc ta đi giả làm cái gì khiển đường sử, ta làm sao rước lấy…… Chuyện phiền toái này? Còn nghĩ cũng do cái đồng hồ đeo tay chất lượng không đạt tiêu chuẩn kia phá hoại, đem ta đến sai triều đại; lại nghĩ nếu không phải lão mụ bức bách ta cũng sẽ không khổ sở đi đến cổ đại; lại suy cho cùng một chút, là tên tử bất tử nào tạo ra đam mỹ đem nhân sinh của ta toàn bộ đều bị hủy….. Ai, toàn bộ người trên thế giới đều có lỗi với ta ( Vũ: tên này… (>.
Tác giả :
Long Cửu