Tùy Hứng - Thiên Diện Quái
Chương 11 Đề tài không thể vừa mắt
Phần diễn của Trang Chu ở đoàn phim《 Phượng Cửu Thiên 》đã đóng máy, khoảng thời gian gần đây anh đều ở Bắc Kinh vì để chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo.
Thời gian nhàn hạ thì thường tìm Hoắc Mộ Vân nhắn tin wechat nói chuyện phiếm.
Anh có thể cảm nhận được rõ ràng, tâm tình của tiểu nha đầu này mấy ngày nay rất tốt.
Triệu Việt nghi ngờ nhìn Hoắc Mộ Vân vài lần, “Mới buổi sáng đã cười vui vẻ như vậy, là tối hôm qua mơ được mộng đẹp, hay là gần đây có chuyện gì tốt xảy ra?"
Hoắc Mộ Vân lắc đầu, “Không có nha."
“Phải không?" Trần Phương Phỉ bán tín bán nghi, “Cảm giác dạo này cậu rất lạ."
Cô ấy chọc chọc trán của Hoắc Mộ Vân, “Cười đến một mặt xuân tâm nhộn nhạo, chúng tớ cũng không phải mù."
Triệu Việt tiến đến cạnh mặt cô, cẩn thận đánh giá một chút, hỏi, “Nói thật, không phải cậu đang yêu đương hả?"
“A?" Hoắc Mộ Vân dở khóc dở cười, “Này có liên quan gì đâu chứ."
Gần đây cô chỉ đơn thuần là tâm tình tốt mà thôi.
Lời của cô vừa nói ra, cánh cửa ký túc xá bỗng nhiên bị người đẩy ra từ bên ngoài, ba người kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy Đường Diệu Diệu ở cửa thì đều sửng sốt.
Yên lặng trong nháy mắt.
“Mọi người bị làm sao vậy? Không biết tôi sao?" Đường Diệu Diệu mặt đầy cảnh xuân mà chào hỏi với các cô.
Hoắc Mộ Vân vẫn còn đang ngây người, Triệu Việt cười lại trả lời, “Sao có thể chứ? Hiện tại ai chẳng biết đại minh tinh của chúng ta?"
Kỳ thật, ngay từ đầu quan hệ của bốn người vẫn khá tốt, chỉ là sau đó Đường Diệu Diệu dần dần không hợp đàn, cô ta thường mập mờ với các nam sinh, ban đêm không về ngủ là chuyện bình thường, giỏi về việc lợi dụng mối quan hệ để tranh đoạt vai diễn với các bạn học khác, phòng ký túc của các cô cũng thường xuyên bị bạn học bàn tán.
Tính cách của Triệu Việt ngay thẳng, trực diện khuyên cô ta vài câu, sau đó hai người cãi nhau, cuối cùng mấy người dần dần trở nên xa cách.
Hoắc Mộ Vân nghĩ, lúc này đại khái chính là cái mà gọi là ‘đạo bất đồng bất phân vi mưu [1]!’
[1] ‘Đạobất đồng bất phân vi mưu’: con đường đi khác nhau thì không thể cùng nhau trao đổi, làm việc với nhau.
Hiện tại Đường Diệu Diệu làm như không có việc gì chào hỏi với các cô, ngược lại làm cho Hoắc Mộ Vân kinh ngạc không thôi.
Đường Diệu Diệu không mảy may so đo với lời trào phúng nóng lạnh của Triệu Việt, cô ta quay đầu nhìn về Hoắc Mộ Vân ở một bên, thái độ hữu hảo, “Mộ Vân, đã lâu không gặp nha."
Hoắc Mộ Vân miễn cưỡng nở nụ cười, “Cũng không thể coi như vậy, dù sao tôi có thể thường xuyên nhìn thấy cô ở trên màn ảnh, hoặc là trên biển quảng cáo ở tàu điện ngầm."
Đường Diệu Diệu quyến rũ vén mái tóc xoăn gợn sóng của mình, khiêm tốn nói, “Nào có,《 Phượng Cửu Thiên 》sắp đóng máy, kế tiếp tôi còn chưa nhận được kịch bản thích hợp đây."
Lời tuy là nói vậy, nhưng Hoắc Mộ Vân từ biểu tình của cô ta thấy được một loại cảm giác ưu việt trời sinh.
Hiển nhiên, câu nói của Đường Diệu Diệu có hàm ý khác, đối với Triệu Việt và Trần Phương Phỉ chưa từng nhận kịch bản đại IP mà nói, đây quả thực là một loại châm chọc trần trụi.
Trong lòng các cô tuy rằng thừa nhận kỹ thuật diễn xuất của Đường Diệu Diệu, nhưng đối với việc cô ta thường xuyên lấy đó ra khoe lại có chút khinh thường.
Càng khinh thường chính là hành vi của Đường Diệu Diệu, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Mọi người trong ký túc xá trầm mặc, không tiếp lời.
Đường Diệu Diệu khẽ cười, không mặn không nhạt tiếp túc quảng ra một tin tức kinh ngạc, “Các cậu có nghe nói chưa? Hôm nay đoàn làm phim《 Thương Thần 》sẽ đến trường của chúng ta để tuyển diễn viên."
Hoắc Mộ Vân sửng sốt.
“《 Thương Thần 》?"Trần Phương Phỉ cùng Triệu Việt cũng có chút kinh ngạc, nhân viên đoàn phim của《 Thương Thần 》y nguyên đội ngũ nhân viên của《 Phượng Cửu Thiên 》, so với《 Phượng Cửu Thiên 》thì càng trâu bò hơn chính là sau lưng nó có đầu tư tài chính hùng hậu hơn.
Nghe nói, hiện tại chỉ mới xác định nam diễn viên chính là Trang Chu.
Bạn trên mạng đều hô hào nữ vương lưu lượng gần đây là Diệp Nhiễm đóng vai nữ chính, xinh đẹp quyến rũ, rất phù hợp với hình tượng của nữ chủ, nhưng đương sự vẫn luôn không lên tiếng.
Hiện tại đột nhiên lặng lẽ không tiếng động mà đến Trung Hí tuyển chọn diễn viên…..
Triệu Việt cùng Trần Phương Phỉ quay đầu hỏi Hoắc Mộ Vân, “Cậu cũng không nghe nói sao?"
Hoắc Mộ Vân lắc đầu. Ngày thường cô không chú ý quan tâm đến mấy việc này đó, Trang Chu từng đề cập đến muốn tiến cử cô vào đoàn phim, nhưng quả thật cô cũng không nghe nói chuyện đoàn phim muốn đến Trung Hí.
Đường Diệu Diệu: “Chuyện này vẫn chưa công bố, tối nay đoán chừng cũng chỉ là đơn thuần dựa theo hình tượng mà tuyển một đợt, dù sao cũng không phải là thử vai công khai."
“Vì sao chúng ta một chút tiếng gió cũng không nghe được?" Hoắc Mộ Vân có chút khó hiểu, loại chuyện này, đáng lẽ ra trong khoa đã sớm phải phát thông báo từ trước.
“Đây là tin tức ở trong đoàn phim, người bình thường sao có thể biết trước?"
Đường Diệu Diệu tự hào nói xong, Hoắc Mộ Vân liền nhận được wechat của Trang Chu, cô lặng lẽ mở ra.
Trang Chu:【 Buổi tối lúc nào có thời gian? 】
Hoắc Mộ Vân nghiêng người tránh đi tầm mắt của các cô ấy, trả lời lại,【 Để làm gì? 】
Trang Chu:【 Anh và đoàn phim qua đó một chuyến, có thời gian thì cùng nhau ăn cơm. 】
Hoắc Mộ Vân giả vờ không hiểu, lại hỏi một câu,【?? Có chuyện gì vậy? 】
Trang Chu:【 Đoàn phim 《 Thương Thần 》đến Trung Hí tìm diễn viên, đầu tiên là cần phù hợp với hình tượng. 】
Hoắc Mộ Vân:【 Không phải anh nói muốn tiến cử em sao? 】
Trang Chu nhìn thấy những lời này của Hoắc Mộ Vân thì không khỏi nhăn mày,【 Em đã đọc bộ tiểu thuyết cùng tên chưa? 】
Không đợi Hoắc Mộ Vân trả lời, ngay sau đó Trang Chu đã gửi lại một câu,【 Về sau anh sẽ giới thiệu giúp em kịch bản thích hợp với em. 】
Hoắc Mộ Vân cũng chỉ là hỏi một chút, thật ra cô chẳng có tí hứng thú nào, hơn nữa, hình tượng của nữ chính quả thật không phải vai diễn mà cô có thể khống chế.
Cô hỏi như vậy kỳ thật cũng có chút tư tâm.
Hoắc Mộ Vân bất động thanh sắc mà nhìn Triệu Việt.
Ừm, không hiểu sao cô lại có cảm giác Triệu Việt có thể đem khí chất của nữ chính diễn ra một cách sống động.
Không khí trong ký túc xá kỳ lạ, Triệu Việt cùng Trần Phương Phỉ tự làm việc của mình không để ý Đường Diệu Diệu, Hoắc Mộ Vân cũng cúi đầu chơi điện thoại.
Đường Diệu Diệu cũng không tức giận, cô chuyển ánh mắt sang Hoắc Mộ Vân, cười hỏi, “Mộ Vân, có tiện nói chuyện một chút không?"
Hoắc Mộ Vân ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn về phía cô ta, có chút kinh ngạc chỉ vào chính mình, “Tôi? Tôi sao?"
Cô là thật sự không biết mình và Đường Diệu Diệu có thể có cái gì hay để mượn chút thời gian nói chuyện.
“Đúng vậy, chúng ta ra ngoài ban công nói đi." Đường Diệu Diệu lập tức đẩy cửa ban công ra.
Vẻ mặt Hoắc Mộ Vân mờ mịt nhìn về phía Triệu Việt cùng Trần Phương Phỉ, hai người cũng đều là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Cô chầm chậm nhấc chân đi qua, sau đó đóng cánh cửa lại, khó hiểu mà hỏi, “Chuyện gì vậy?"
“Mộ Vân, cậu thật không nghĩa khí, chuyện quen biết với Trang Chu sao cậu lại không nói?" Đường Diệu Diệu vào thẳng chủ đề, ngữ khí cùng biểu tình đều mang theo một tia hờn dỗi.
Hoắc Mộ Vân kinh ngạc, một lúc lâu sau, cô mới thầm nhớ đến hai ngày trước Khương Dịch cũng từng hỏi qua câu như thế này, vì thế, cô không mặn không nhạt cười cười, “Không có gì hay để nói cả, không phải là rất thân quen."
Nhiệt tình mà cô đối với Đường Diệu Diệu cũng theo những lời này biến mất gần hết.
Chính xác là cùng một loại người với Khương Dịch.
“Phải không?" Đường Diệu Diệu bán tín bán nghi, “Tôi nghe Trang Chu lão sư nói hai người đã quen biết từ bé, hai nhà thế giao."
“Đúng là như vậy." Hoắc Mộ Vân cười vô hại, “Là quen biết, nhưng quả thật là không thân."
Đường Diệu nhìn đôi mắt đen nhánh trong trẻo của cô, không phát giác ra một chút dấu hiệu nói dối.
“Làm sao cậu biết hai chúng tôi quen nhau?" Hoắc Mộ Vân bình tĩnh hỏi lại.
Nào biết, hai má Đường Diệu Diệu hơi đỏ lên, rũ mắt thẹn thùng cười, “Ai da, còn không phải là Trang Chu lão sư chủ động nhắc tới."
Hoắc Mộ Vân ngẩn người, “Hôm nào?"
Cô nhìn vẻ mặt ngượng ngùng mỉm cười của Đường Diệu Diệu, phản ứng một hồi, giật mình, “A, cậu nói đêm đó, là cái lần hai người lên hot search đó?"
Đường Diệu Diệu ngại ngùng cười mà không trả lời.
Vẻ mặt Hoắc Mộ Vân bình tĩnh, nói tiếp lời của cô, “Hot search tôi cũng xem rồi."
Cô dừng lại, cười khẽ nhìn Đường Diệu Diệu, “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi cùng Trang Chu thật sự chỉ là quen biết mà thôi."
Nói xong, cô không đợi người sau trả lời, đẩy cửa ban công ra chuẩn bị rời đi. Bỗng chốc, dừng bước chân lại, quay đầu có thâm ý khác mà khen một câu, “Làm không tồi, cố lên nhé."
Đường Diệu Diệu: “….."
Cô nhìn bóng dáng của Hoắc Mộ Vân mà khẽ nhíu mày, tổng cảm thấy dường như cô hiểu rõ hết thảy, nhưng lại không thể nói rõ chỗ nào có vấn đề.
“Cậu ta tìm cậu làm cái gì?"
Triệu Việt và Trần Phương Phỉ thấy Hoắc Mộ Vân đến đây nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Mộ Vân lắc đầu.
Đường Diệu Diệu trầm mặt đi qua đây, cố gắng giả vờ một bộ dạng hữu hảo, “Các cậu cũng cố lên nhé, sẽ không có miếng bánh ngon nào từ trên trời rơi xuống, muốn làm ra thành tích thì không thể mỗi ngày an nhàn như vậy."
Tư thái của cô ta cao ngạo, “Trước kia tôi cũng rất vất vả, mỗi ngày đi ra ngoài bôn ba, nhưng cuối cùng trời cũng không phụ người có lòng."
Biểu tình Hoắc Mộ Vân thanh đạm, mà Triệu Việt và Trần Phương Phỉ lại biểu hiện ghét bỏ hẳn ra mặt.
Đường Diệu Diệu cũng không biết sao lại tự tin như vậy, giảng đạo cho các cô một phen liền giống như con khổng tước xoay người rời đi.
“Các cậu nhìn cô ta như vậy kìa." Trần Phương Phỉ tức giận đến sắp phát điên.
Triệu Việt khẽ giễu, “Nghĩ xem chính mình là ai, vênh váo tự đắc như vậy."
Hoắc Mộ Vân ngược lại tâm bình khí hòa, “Đừng chấp nhặt với cậu ta, không để trong lòng là được."
Cô nhìn hai người bạn cùng phòng, nghiêm túc hỏi, “Nhưng mà, cậu ta nói chuyện đoàn phim《 Thương Thần 》, hai cậu có ý kiến gì không?"
“Tớ e rằng không được." Trần Phương Phỉ lắc đầu, “Trước không nói đến lịch trình bận rộn không dứt ra được, chỉ riêng cái vai diễn kia là tớ đã hold không nổi."
Hoắc Mộ Vân biết gần đây Trần Phương Phỉ đã ký một bộ phim truyền hình đô thị, thực lực của đoàn phim cũng khá, là một cơ hội khó có được.
Vì thế, cô nhìn về hướng Triệu Việt, “Cậu nghĩ như thế nào?"
Triệu Việt uể oải, “Cái này làm gì đến phiên tớ chọn? Tần đạo có thể liếc nhìn tớ nhiều hơn một cái, tớ liền A di đà Phật rồi."
Hoắc Mộ Vân bật cười, “Đừng bi quan như vậy, tớ cảm thấy cậu rất hợp với nhân vật nữ chính trong bộ điện ảnh này."
“Đúng thế, tớ cũng thấy vậy." Vẻ mặt của Trần Phương Phỉ nghiêm túc, “Tớ thật sự cho rằng đây là nhân vật được tạo ra dành cho cậu."
“Các cậu được rồi đấy, bớt an ủi tớ." Triệu Việt thở dài, “Làm sao đoàn phim lại dùng loại diễn viên tuyến năm mươi tám không đáng nhắc đến như tớ chứ."
Trần Phương Phỉ phản bác, “Tần Bính Sâm tuyển diễn viên luôn luôn là nhìn người không nhìn tư chất, cậu nghĩ, có bao nhiêu diễn viên nổi tiếng dưới tay của ngài ấy?"
Hoắc Mộ Vân gật đầu đồng ý, “Đúng rồi, tựa như lần Quách Nhạc lão sư đề cử tớ đó, ngài ấy lúc đó chẳng phải không để ý tớ hay sao?"
Cô tiếp cho Triệu Việt động lực cố gắng, “Yên tâm đi, Tần đạo tuyển diễn viên có quy tắc của chính mình."
Triệu Việt được các cô cổ vũ đến mức nóng lòng muốn thử, “Thật, thật vậy chăng?"
“Thật đó!" Trần Phương Phỉ vỗ vỗ bả vai của cô ấy, “Buổi tối cậu liền mạnh dạn tự tin đề cử mình cho bộ phim này."
Hoắc Mộ Vân phụ họa, “Dù sao cũng là xem xét, cũng không phải là chính thức thử vai."
Cô suy nghĩ, đề cử qua Triệu Việt thì tính khả thi có bao nhiêu lớn.
Đương lúc Triệu Việt đang kích động, Hoắc Mộ Vân bỗng nhiên nhận được điện thoại của Trang Chu, cô sửng sốt, sau đó ngăn lại hai người bạn cùng phòng rồi nghênh ngang nghe điện thoại.
Trang Chu nghe được đầu bên kia của cô còn có âm thanh nói chuyện của người khác, nhất thời sửng sốt một hồi. Trong trí nhớ của anh, nha đầu kia từ trước đến nay tiếp điện thoại đều là ở trong hoàn cảnh tĩnh lặng, cứ trắng trợn nghe như vậy thì là vẫn lần đầu tiên.
“Alo? Sao lại không nói lời nào?" Hoắc Mộ Vân bắt đầu hoài nghi là Trang chu không cẩn thận ấn nhầm vào nút gọi điện thoại.
Trang Chu hoàn hồn, tựa như không có việc gì mà hỏi, “Đang ở đâu?"
“Ký túc xá nha."
“À? Lần này không sợ bị phát hiện sao?" Anh trêu chọc nói.
Hoắc Mộ Vân đúng lý hợp tình đáp, “Anh còn không sợ, em sợ cái gì chứ."
Trang Chu hừ cười, bỗng nhiên chuyển đề tài, “Lịch trình buổi tối của đoàn phim bị hủy bỏ, qua mấy ngày nữa hẳn là có một buổi tuyển diễn viên công khai."
“Tuyển chọn hủy bỏ?" Hoắc Mộ Vân không khống chế được chính mình,kinh ngạc hỏi.
Hai bạn cùng phòng đều hoài nghi nhìn về phía cô.
Trang Chu không mặn không nhạt mở miệng, “Ừm, thời gian buổi tối thoải mái, đưa bạn cùng phòng của em đi cùng, anh mời họ ăn một bữa cơm."
Hoắc Mộ Vân sửng sốt, “A?"
Vì cái gì vô duyên vô cớ lại phải mời bạn của cô? Cô cảm giác hành vi của Trang Chu thật sự làm người ta mê man.
“Như thế nào? Có vấn đề?" Trang Chu hỏi lại.
Cô nghĩ nghĩ, ngữ điệu xoay chuyển, vui vẻ đáp, “Được, em hỏi họ trước, một hồi nhắn tin báo cho anh."
Cúp điện thoại, cô cười lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, nhìn về phía hai người, “Buổi tối có muốn đi ra ngoài ăn cơm không?"
“Ai vậy?"
“Sẽ không phải là Khương Dịch mời cậu, cho nên muốn kéo chúng tớ đi đấy chứ?"
Hoắc Mộ Vân không nhịn được trở mặt xem thường, “Có thể không đề cập đến anh ta được không?"
Triệu Việt và Trần Phương Phỉ từ lời nói của cô ngửi thấy được hương vị bát quái nồng đậm. Vì thế, Hoắc Mộ Vân đem chuyện ngày đó mình ăn cơm cùng Khương Dịch nói qua một lần.
Đương nhiên, gạt chuyện kia với Trang Chu qua một bên.
“Vờ lờ, sao anh ta lại ghê tởm như vậy?"
“Ra vẻ đạo mạo! Ngụy quân tử [2]! Nhị à về sau cậu nhất định phải mở to đôi mắt, đỡ phải bị anh ta lừa đi."
[2] Ngụy quân tử: kẻ đạo đức giả, kẻ giả nhân giả nghĩa.
Hoắc Mộ Vân gật gật đầu, “Ăn một lần nhớ dài lâu, sau này tớ khẳng định không ở chung một mình với anh ta nữa."
“Cho nên, vừa rồi là ai hẹn cậu?"
Biểu tình của Triệu Việt một lời khó nói hết, “Sẽ không phải là anh cậu chứ?"
“Anh cậu lớn lên như thế nào? Đẹp trai không?" Đôi mắt Trần Phương Phỉ trông mong nhìn cô, “Có ảnh chụp không? Cho chúng tớ xem với?"
“Á….." Hoắc Mộ Vân khẽ nhếch khóe miệng, “Ảnh chụp thì có cái gì đẹp, buổi tối mang các cậu đi nhìn người thật, muốn đi hay không?"
“Đi chứ, bữa cơm miễn phí, không cọ sao được."
“Tớ thật muốn nhìn người anh trai thần bí của cậu trông như thế nào."
Mi tâm Hoắc Mộ Vân giật một cái, “Không khác lắm, so với Trang Chu ca ca của các cậu lớn lên cũng không khác nhau lắm."
Triệu Việt: “Ha ha, lớn lên giống Trang Chu, tớ khẳng định sẽ không chút do dự mà nhào đến."
Trần Phương Phỉ lắc đầu không đồng ý, cô liếc mắt nhìn Triệu Việt một cái, “Không phải vậy, như thế nào cũng phải xin Wechat trước đã."
Hoắc Mộ Vân: “….."
Cô nghĩ, nếu hai cô ấy gặp được người thật, còn có thể phóng khoáng được như thế hay không?
Hoắc Mộ Vân lo lắng, cô cảm thấy vẫn là cần nói chuyện trước với Trang Chu, tốt nhất là chuẩn bị tâm lý một chút.
Hoắc Mộ Vân:【 Trang Chu ca, tính cách của hai cô bạn này của em đều có chút hoạt bát, nếu có chỗ nào đắc tội, anh đừng để bụng. 】
Gửi xong cô thấy lời này hơi không tốt lắm, vừa định rút về, Trang Chu bỗng nhiên trả lời lại,【 Hoạt bát như thế nào? 】
Hoắc Mộ Vân cảm thấy cần thiết phải bẩm báo đúng sự thật,【 Các cô ấy là fan của anh. 】
Trang Chu:【 Không sao, fan của anh đều khá lý trí, nhiều lắm là phải ký tên thôi. 】
Hoắc Mộ Vân nhớ đến hai cô bạn cứ mỗi lần nói đến Trang Chu liền kích động như được bơm máu gà,【 Lỡ đâu gặp phải là fan cuồng thì sao? 】
Trang Chu:【 Cuồng bao nhiêu? Còn có thể điên cuồng hơn việc em ôm tay anh ngủ một đêm được hay sao?】
Hoắc Mộ Vân:???
Cô bị những lời này của Trang Chu chấn động đến mức cứng đờ tại chỗ, hình ảnh của đêm đó không thể khống chế mà hiện ra trong đầu, cô ngây ngẩn cả người, chợt thấy hai má nóng lên.
Hoắc Mộ Vân buộc chính mình bình tĩnh, dùng thái độ trước kia trêu chọc Trang Chu,【 Cánh tay của anh cứng đơ đơ, một chút cũng không thoải mái. 】
Trang Chu:【 Cứng sao? 】
Hoắc Mộ Vân:【 Cứng! 】
Sau đó, khung chat lâm vào sự tĩnh lặng như chết.
Hoắc Mộ Vân cào cào mũi, có chút không rõ vì sao, cô nhìn trước nhìn sau nội dung tin nhắn, thoáng thấy ngôn từ có hơi nhạy — cảm.
Phút chốc, máu cả người theo lòng bàn chân vọt lên não, huyết áp từ từ tăng lên, trong đầu cũng vang lên ‘ong ong’ không ngừng, trống rỗng.
Cả người Hoắc Mộ Vân cứng ngắc đứng tại chỗ.
A a a!!! Cô đang làm cái gì? Cô đây là đang nói cái đề tài quỷ quái gì vậy?!
——
Tác giả có lời muốn nói: Tôi nghi ngờ hai người đang ghs [3]!
Hoắc Mộ Vân: “Không phải cô khiến cho chúng tôi làm như vậy sao?"
[3]: Ghs: Mình tra được cái này là ‘talk something dirty’, làm những chuyện đồi trụy ý=))))
——
Cookie: Hà Nội trời mưa nên up 1 chương nha=))))
Tui không hề cố ý nhấn mạnh nhắc nhở mọi người về chữ ‘cứng’ này đâu. Thiệt đó!!! Edit đến đoạn ‘cứng’ này tui cũng cười lắm=))))
Thời gian nhàn hạ thì thường tìm Hoắc Mộ Vân nhắn tin wechat nói chuyện phiếm.
Anh có thể cảm nhận được rõ ràng, tâm tình của tiểu nha đầu này mấy ngày nay rất tốt.
Triệu Việt nghi ngờ nhìn Hoắc Mộ Vân vài lần, “Mới buổi sáng đã cười vui vẻ như vậy, là tối hôm qua mơ được mộng đẹp, hay là gần đây có chuyện gì tốt xảy ra?"
Hoắc Mộ Vân lắc đầu, “Không có nha."
“Phải không?" Trần Phương Phỉ bán tín bán nghi, “Cảm giác dạo này cậu rất lạ."
Cô ấy chọc chọc trán của Hoắc Mộ Vân, “Cười đến một mặt xuân tâm nhộn nhạo, chúng tớ cũng không phải mù."
Triệu Việt tiến đến cạnh mặt cô, cẩn thận đánh giá một chút, hỏi, “Nói thật, không phải cậu đang yêu đương hả?"
“A?" Hoắc Mộ Vân dở khóc dở cười, “Này có liên quan gì đâu chứ."
Gần đây cô chỉ đơn thuần là tâm tình tốt mà thôi.
Lời của cô vừa nói ra, cánh cửa ký túc xá bỗng nhiên bị người đẩy ra từ bên ngoài, ba người kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy Đường Diệu Diệu ở cửa thì đều sửng sốt.
Yên lặng trong nháy mắt.
“Mọi người bị làm sao vậy? Không biết tôi sao?" Đường Diệu Diệu mặt đầy cảnh xuân mà chào hỏi với các cô.
Hoắc Mộ Vân vẫn còn đang ngây người, Triệu Việt cười lại trả lời, “Sao có thể chứ? Hiện tại ai chẳng biết đại minh tinh của chúng ta?"
Kỳ thật, ngay từ đầu quan hệ của bốn người vẫn khá tốt, chỉ là sau đó Đường Diệu Diệu dần dần không hợp đàn, cô ta thường mập mờ với các nam sinh, ban đêm không về ngủ là chuyện bình thường, giỏi về việc lợi dụng mối quan hệ để tranh đoạt vai diễn với các bạn học khác, phòng ký túc của các cô cũng thường xuyên bị bạn học bàn tán.
Tính cách của Triệu Việt ngay thẳng, trực diện khuyên cô ta vài câu, sau đó hai người cãi nhau, cuối cùng mấy người dần dần trở nên xa cách.
Hoắc Mộ Vân nghĩ, lúc này đại khái chính là cái mà gọi là ‘đạo bất đồng bất phân vi mưu [1]!’
[1] ‘Đạobất đồng bất phân vi mưu’: con đường đi khác nhau thì không thể cùng nhau trao đổi, làm việc với nhau.
Hiện tại Đường Diệu Diệu làm như không có việc gì chào hỏi với các cô, ngược lại làm cho Hoắc Mộ Vân kinh ngạc không thôi.
Đường Diệu Diệu không mảy may so đo với lời trào phúng nóng lạnh của Triệu Việt, cô ta quay đầu nhìn về Hoắc Mộ Vân ở một bên, thái độ hữu hảo, “Mộ Vân, đã lâu không gặp nha."
Hoắc Mộ Vân miễn cưỡng nở nụ cười, “Cũng không thể coi như vậy, dù sao tôi có thể thường xuyên nhìn thấy cô ở trên màn ảnh, hoặc là trên biển quảng cáo ở tàu điện ngầm."
Đường Diệu Diệu quyến rũ vén mái tóc xoăn gợn sóng của mình, khiêm tốn nói, “Nào có,《 Phượng Cửu Thiên 》sắp đóng máy, kế tiếp tôi còn chưa nhận được kịch bản thích hợp đây."
Lời tuy là nói vậy, nhưng Hoắc Mộ Vân từ biểu tình của cô ta thấy được một loại cảm giác ưu việt trời sinh.
Hiển nhiên, câu nói của Đường Diệu Diệu có hàm ý khác, đối với Triệu Việt và Trần Phương Phỉ chưa từng nhận kịch bản đại IP mà nói, đây quả thực là một loại châm chọc trần trụi.
Trong lòng các cô tuy rằng thừa nhận kỹ thuật diễn xuất của Đường Diệu Diệu, nhưng đối với việc cô ta thường xuyên lấy đó ra khoe lại có chút khinh thường.
Càng khinh thường chính là hành vi của Đường Diệu Diệu, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Mọi người trong ký túc xá trầm mặc, không tiếp lời.
Đường Diệu Diệu khẽ cười, không mặn không nhạt tiếp túc quảng ra một tin tức kinh ngạc, “Các cậu có nghe nói chưa? Hôm nay đoàn làm phim《 Thương Thần 》sẽ đến trường của chúng ta để tuyển diễn viên."
Hoắc Mộ Vân sửng sốt.
“《 Thương Thần 》?"Trần Phương Phỉ cùng Triệu Việt cũng có chút kinh ngạc, nhân viên đoàn phim của《 Thương Thần 》y nguyên đội ngũ nhân viên của《 Phượng Cửu Thiên 》, so với《 Phượng Cửu Thiên 》thì càng trâu bò hơn chính là sau lưng nó có đầu tư tài chính hùng hậu hơn.
Nghe nói, hiện tại chỉ mới xác định nam diễn viên chính là Trang Chu.
Bạn trên mạng đều hô hào nữ vương lưu lượng gần đây là Diệp Nhiễm đóng vai nữ chính, xinh đẹp quyến rũ, rất phù hợp với hình tượng của nữ chủ, nhưng đương sự vẫn luôn không lên tiếng.
Hiện tại đột nhiên lặng lẽ không tiếng động mà đến Trung Hí tuyển chọn diễn viên…..
Triệu Việt cùng Trần Phương Phỉ quay đầu hỏi Hoắc Mộ Vân, “Cậu cũng không nghe nói sao?"
Hoắc Mộ Vân lắc đầu. Ngày thường cô không chú ý quan tâm đến mấy việc này đó, Trang Chu từng đề cập đến muốn tiến cử cô vào đoàn phim, nhưng quả thật cô cũng không nghe nói chuyện đoàn phim muốn đến Trung Hí.
Đường Diệu Diệu: “Chuyện này vẫn chưa công bố, tối nay đoán chừng cũng chỉ là đơn thuần dựa theo hình tượng mà tuyển một đợt, dù sao cũng không phải là thử vai công khai."
“Vì sao chúng ta một chút tiếng gió cũng không nghe được?" Hoắc Mộ Vân có chút khó hiểu, loại chuyện này, đáng lẽ ra trong khoa đã sớm phải phát thông báo từ trước.
“Đây là tin tức ở trong đoàn phim, người bình thường sao có thể biết trước?"
Đường Diệu Diệu tự hào nói xong, Hoắc Mộ Vân liền nhận được wechat của Trang Chu, cô lặng lẽ mở ra.
Trang Chu:【 Buổi tối lúc nào có thời gian? 】
Hoắc Mộ Vân nghiêng người tránh đi tầm mắt của các cô ấy, trả lời lại,【 Để làm gì? 】
Trang Chu:【 Anh và đoàn phim qua đó một chuyến, có thời gian thì cùng nhau ăn cơm. 】
Hoắc Mộ Vân giả vờ không hiểu, lại hỏi một câu,【?? Có chuyện gì vậy? 】
Trang Chu:【 Đoàn phim 《 Thương Thần 》đến Trung Hí tìm diễn viên, đầu tiên là cần phù hợp với hình tượng. 】
Hoắc Mộ Vân:【 Không phải anh nói muốn tiến cử em sao? 】
Trang Chu nhìn thấy những lời này của Hoắc Mộ Vân thì không khỏi nhăn mày,【 Em đã đọc bộ tiểu thuyết cùng tên chưa? 】
Không đợi Hoắc Mộ Vân trả lời, ngay sau đó Trang Chu đã gửi lại một câu,【 Về sau anh sẽ giới thiệu giúp em kịch bản thích hợp với em. 】
Hoắc Mộ Vân cũng chỉ là hỏi một chút, thật ra cô chẳng có tí hứng thú nào, hơn nữa, hình tượng của nữ chính quả thật không phải vai diễn mà cô có thể khống chế.
Cô hỏi như vậy kỳ thật cũng có chút tư tâm.
Hoắc Mộ Vân bất động thanh sắc mà nhìn Triệu Việt.
Ừm, không hiểu sao cô lại có cảm giác Triệu Việt có thể đem khí chất của nữ chính diễn ra một cách sống động.
Không khí trong ký túc xá kỳ lạ, Triệu Việt cùng Trần Phương Phỉ tự làm việc của mình không để ý Đường Diệu Diệu, Hoắc Mộ Vân cũng cúi đầu chơi điện thoại.
Đường Diệu Diệu cũng không tức giận, cô chuyển ánh mắt sang Hoắc Mộ Vân, cười hỏi, “Mộ Vân, có tiện nói chuyện một chút không?"
Hoắc Mộ Vân ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn về phía cô ta, có chút kinh ngạc chỉ vào chính mình, “Tôi? Tôi sao?"
Cô là thật sự không biết mình và Đường Diệu Diệu có thể có cái gì hay để mượn chút thời gian nói chuyện.
“Đúng vậy, chúng ta ra ngoài ban công nói đi." Đường Diệu Diệu lập tức đẩy cửa ban công ra.
Vẻ mặt Hoắc Mộ Vân mờ mịt nhìn về phía Triệu Việt cùng Trần Phương Phỉ, hai người cũng đều là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Cô chầm chậm nhấc chân đi qua, sau đó đóng cánh cửa lại, khó hiểu mà hỏi, “Chuyện gì vậy?"
“Mộ Vân, cậu thật không nghĩa khí, chuyện quen biết với Trang Chu sao cậu lại không nói?" Đường Diệu Diệu vào thẳng chủ đề, ngữ khí cùng biểu tình đều mang theo một tia hờn dỗi.
Hoắc Mộ Vân kinh ngạc, một lúc lâu sau, cô mới thầm nhớ đến hai ngày trước Khương Dịch cũng từng hỏi qua câu như thế này, vì thế, cô không mặn không nhạt cười cười, “Không có gì hay để nói cả, không phải là rất thân quen."
Nhiệt tình mà cô đối với Đường Diệu Diệu cũng theo những lời này biến mất gần hết.
Chính xác là cùng một loại người với Khương Dịch.
“Phải không?" Đường Diệu Diệu bán tín bán nghi, “Tôi nghe Trang Chu lão sư nói hai người đã quen biết từ bé, hai nhà thế giao."
“Đúng là như vậy." Hoắc Mộ Vân cười vô hại, “Là quen biết, nhưng quả thật là không thân."
Đường Diệu nhìn đôi mắt đen nhánh trong trẻo của cô, không phát giác ra một chút dấu hiệu nói dối.
“Làm sao cậu biết hai chúng tôi quen nhau?" Hoắc Mộ Vân bình tĩnh hỏi lại.
Nào biết, hai má Đường Diệu Diệu hơi đỏ lên, rũ mắt thẹn thùng cười, “Ai da, còn không phải là Trang Chu lão sư chủ động nhắc tới."
Hoắc Mộ Vân ngẩn người, “Hôm nào?"
Cô nhìn vẻ mặt ngượng ngùng mỉm cười của Đường Diệu Diệu, phản ứng một hồi, giật mình, “A, cậu nói đêm đó, là cái lần hai người lên hot search đó?"
Đường Diệu Diệu ngại ngùng cười mà không trả lời.
Vẻ mặt Hoắc Mộ Vân bình tĩnh, nói tiếp lời của cô, “Hot search tôi cũng xem rồi."
Cô dừng lại, cười khẽ nhìn Đường Diệu Diệu, “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi cùng Trang Chu thật sự chỉ là quen biết mà thôi."
Nói xong, cô không đợi người sau trả lời, đẩy cửa ban công ra chuẩn bị rời đi. Bỗng chốc, dừng bước chân lại, quay đầu có thâm ý khác mà khen một câu, “Làm không tồi, cố lên nhé."
Đường Diệu Diệu: “….."
Cô nhìn bóng dáng của Hoắc Mộ Vân mà khẽ nhíu mày, tổng cảm thấy dường như cô hiểu rõ hết thảy, nhưng lại không thể nói rõ chỗ nào có vấn đề.
“Cậu ta tìm cậu làm cái gì?"
Triệu Việt và Trần Phương Phỉ thấy Hoắc Mộ Vân đến đây nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Mộ Vân lắc đầu.
Đường Diệu Diệu trầm mặt đi qua đây, cố gắng giả vờ một bộ dạng hữu hảo, “Các cậu cũng cố lên nhé, sẽ không có miếng bánh ngon nào từ trên trời rơi xuống, muốn làm ra thành tích thì không thể mỗi ngày an nhàn như vậy."
Tư thái của cô ta cao ngạo, “Trước kia tôi cũng rất vất vả, mỗi ngày đi ra ngoài bôn ba, nhưng cuối cùng trời cũng không phụ người có lòng."
Biểu tình Hoắc Mộ Vân thanh đạm, mà Triệu Việt và Trần Phương Phỉ lại biểu hiện ghét bỏ hẳn ra mặt.
Đường Diệu Diệu cũng không biết sao lại tự tin như vậy, giảng đạo cho các cô một phen liền giống như con khổng tước xoay người rời đi.
“Các cậu nhìn cô ta như vậy kìa." Trần Phương Phỉ tức giận đến sắp phát điên.
Triệu Việt khẽ giễu, “Nghĩ xem chính mình là ai, vênh váo tự đắc như vậy."
Hoắc Mộ Vân ngược lại tâm bình khí hòa, “Đừng chấp nhặt với cậu ta, không để trong lòng là được."
Cô nhìn hai người bạn cùng phòng, nghiêm túc hỏi, “Nhưng mà, cậu ta nói chuyện đoàn phim《 Thương Thần 》, hai cậu có ý kiến gì không?"
“Tớ e rằng không được." Trần Phương Phỉ lắc đầu, “Trước không nói đến lịch trình bận rộn không dứt ra được, chỉ riêng cái vai diễn kia là tớ đã hold không nổi."
Hoắc Mộ Vân biết gần đây Trần Phương Phỉ đã ký một bộ phim truyền hình đô thị, thực lực của đoàn phim cũng khá, là một cơ hội khó có được.
Vì thế, cô nhìn về hướng Triệu Việt, “Cậu nghĩ như thế nào?"
Triệu Việt uể oải, “Cái này làm gì đến phiên tớ chọn? Tần đạo có thể liếc nhìn tớ nhiều hơn một cái, tớ liền A di đà Phật rồi."
Hoắc Mộ Vân bật cười, “Đừng bi quan như vậy, tớ cảm thấy cậu rất hợp với nhân vật nữ chính trong bộ điện ảnh này."
“Đúng thế, tớ cũng thấy vậy." Vẻ mặt của Trần Phương Phỉ nghiêm túc, “Tớ thật sự cho rằng đây là nhân vật được tạo ra dành cho cậu."
“Các cậu được rồi đấy, bớt an ủi tớ." Triệu Việt thở dài, “Làm sao đoàn phim lại dùng loại diễn viên tuyến năm mươi tám không đáng nhắc đến như tớ chứ."
Trần Phương Phỉ phản bác, “Tần Bính Sâm tuyển diễn viên luôn luôn là nhìn người không nhìn tư chất, cậu nghĩ, có bao nhiêu diễn viên nổi tiếng dưới tay của ngài ấy?"
Hoắc Mộ Vân gật đầu đồng ý, “Đúng rồi, tựa như lần Quách Nhạc lão sư đề cử tớ đó, ngài ấy lúc đó chẳng phải không để ý tớ hay sao?"
Cô tiếp cho Triệu Việt động lực cố gắng, “Yên tâm đi, Tần đạo tuyển diễn viên có quy tắc của chính mình."
Triệu Việt được các cô cổ vũ đến mức nóng lòng muốn thử, “Thật, thật vậy chăng?"
“Thật đó!" Trần Phương Phỉ vỗ vỗ bả vai của cô ấy, “Buổi tối cậu liền mạnh dạn tự tin đề cử mình cho bộ phim này."
Hoắc Mộ Vân phụ họa, “Dù sao cũng là xem xét, cũng không phải là chính thức thử vai."
Cô suy nghĩ, đề cử qua Triệu Việt thì tính khả thi có bao nhiêu lớn.
Đương lúc Triệu Việt đang kích động, Hoắc Mộ Vân bỗng nhiên nhận được điện thoại của Trang Chu, cô sửng sốt, sau đó ngăn lại hai người bạn cùng phòng rồi nghênh ngang nghe điện thoại.
Trang Chu nghe được đầu bên kia của cô còn có âm thanh nói chuyện của người khác, nhất thời sửng sốt một hồi. Trong trí nhớ của anh, nha đầu kia từ trước đến nay tiếp điện thoại đều là ở trong hoàn cảnh tĩnh lặng, cứ trắng trợn nghe như vậy thì là vẫn lần đầu tiên.
“Alo? Sao lại không nói lời nào?" Hoắc Mộ Vân bắt đầu hoài nghi là Trang chu không cẩn thận ấn nhầm vào nút gọi điện thoại.
Trang Chu hoàn hồn, tựa như không có việc gì mà hỏi, “Đang ở đâu?"
“Ký túc xá nha."
“À? Lần này không sợ bị phát hiện sao?" Anh trêu chọc nói.
Hoắc Mộ Vân đúng lý hợp tình đáp, “Anh còn không sợ, em sợ cái gì chứ."
Trang Chu hừ cười, bỗng nhiên chuyển đề tài, “Lịch trình buổi tối của đoàn phim bị hủy bỏ, qua mấy ngày nữa hẳn là có một buổi tuyển diễn viên công khai."
“Tuyển chọn hủy bỏ?" Hoắc Mộ Vân không khống chế được chính mình,kinh ngạc hỏi.
Hai bạn cùng phòng đều hoài nghi nhìn về phía cô.
Trang Chu không mặn không nhạt mở miệng, “Ừm, thời gian buổi tối thoải mái, đưa bạn cùng phòng của em đi cùng, anh mời họ ăn một bữa cơm."
Hoắc Mộ Vân sửng sốt, “A?"
Vì cái gì vô duyên vô cớ lại phải mời bạn của cô? Cô cảm giác hành vi của Trang Chu thật sự làm người ta mê man.
“Như thế nào? Có vấn đề?" Trang Chu hỏi lại.
Cô nghĩ nghĩ, ngữ điệu xoay chuyển, vui vẻ đáp, “Được, em hỏi họ trước, một hồi nhắn tin báo cho anh."
Cúp điện thoại, cô cười lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, nhìn về phía hai người, “Buổi tối có muốn đi ra ngoài ăn cơm không?"
“Ai vậy?"
“Sẽ không phải là Khương Dịch mời cậu, cho nên muốn kéo chúng tớ đi đấy chứ?"
Hoắc Mộ Vân không nhịn được trở mặt xem thường, “Có thể không đề cập đến anh ta được không?"
Triệu Việt và Trần Phương Phỉ từ lời nói của cô ngửi thấy được hương vị bát quái nồng đậm. Vì thế, Hoắc Mộ Vân đem chuyện ngày đó mình ăn cơm cùng Khương Dịch nói qua một lần.
Đương nhiên, gạt chuyện kia với Trang Chu qua một bên.
“Vờ lờ, sao anh ta lại ghê tởm như vậy?"
“Ra vẻ đạo mạo! Ngụy quân tử [2]! Nhị à về sau cậu nhất định phải mở to đôi mắt, đỡ phải bị anh ta lừa đi."
[2] Ngụy quân tử: kẻ đạo đức giả, kẻ giả nhân giả nghĩa.
Hoắc Mộ Vân gật gật đầu, “Ăn một lần nhớ dài lâu, sau này tớ khẳng định không ở chung một mình với anh ta nữa."
“Cho nên, vừa rồi là ai hẹn cậu?"
Biểu tình của Triệu Việt một lời khó nói hết, “Sẽ không phải là anh cậu chứ?"
“Anh cậu lớn lên như thế nào? Đẹp trai không?" Đôi mắt Trần Phương Phỉ trông mong nhìn cô, “Có ảnh chụp không? Cho chúng tớ xem với?"
“Á….." Hoắc Mộ Vân khẽ nhếch khóe miệng, “Ảnh chụp thì có cái gì đẹp, buổi tối mang các cậu đi nhìn người thật, muốn đi hay không?"
“Đi chứ, bữa cơm miễn phí, không cọ sao được."
“Tớ thật muốn nhìn người anh trai thần bí của cậu trông như thế nào."
Mi tâm Hoắc Mộ Vân giật một cái, “Không khác lắm, so với Trang Chu ca ca của các cậu lớn lên cũng không khác nhau lắm."
Triệu Việt: “Ha ha, lớn lên giống Trang Chu, tớ khẳng định sẽ không chút do dự mà nhào đến."
Trần Phương Phỉ lắc đầu không đồng ý, cô liếc mắt nhìn Triệu Việt một cái, “Không phải vậy, như thế nào cũng phải xin Wechat trước đã."
Hoắc Mộ Vân: “….."
Cô nghĩ, nếu hai cô ấy gặp được người thật, còn có thể phóng khoáng được như thế hay không?
Hoắc Mộ Vân lo lắng, cô cảm thấy vẫn là cần nói chuyện trước với Trang Chu, tốt nhất là chuẩn bị tâm lý một chút.
Hoắc Mộ Vân:【 Trang Chu ca, tính cách của hai cô bạn này của em đều có chút hoạt bát, nếu có chỗ nào đắc tội, anh đừng để bụng. 】
Gửi xong cô thấy lời này hơi không tốt lắm, vừa định rút về, Trang Chu bỗng nhiên trả lời lại,【 Hoạt bát như thế nào? 】
Hoắc Mộ Vân cảm thấy cần thiết phải bẩm báo đúng sự thật,【 Các cô ấy là fan của anh. 】
Trang Chu:【 Không sao, fan của anh đều khá lý trí, nhiều lắm là phải ký tên thôi. 】
Hoắc Mộ Vân nhớ đến hai cô bạn cứ mỗi lần nói đến Trang Chu liền kích động như được bơm máu gà,【 Lỡ đâu gặp phải là fan cuồng thì sao? 】
Trang Chu:【 Cuồng bao nhiêu? Còn có thể điên cuồng hơn việc em ôm tay anh ngủ một đêm được hay sao?】
Hoắc Mộ Vân:???
Cô bị những lời này của Trang Chu chấn động đến mức cứng đờ tại chỗ, hình ảnh của đêm đó không thể khống chế mà hiện ra trong đầu, cô ngây ngẩn cả người, chợt thấy hai má nóng lên.
Hoắc Mộ Vân buộc chính mình bình tĩnh, dùng thái độ trước kia trêu chọc Trang Chu,【 Cánh tay của anh cứng đơ đơ, một chút cũng không thoải mái. 】
Trang Chu:【 Cứng sao? 】
Hoắc Mộ Vân:【 Cứng! 】
Sau đó, khung chat lâm vào sự tĩnh lặng như chết.
Hoắc Mộ Vân cào cào mũi, có chút không rõ vì sao, cô nhìn trước nhìn sau nội dung tin nhắn, thoáng thấy ngôn từ có hơi nhạy — cảm.
Phút chốc, máu cả người theo lòng bàn chân vọt lên não, huyết áp từ từ tăng lên, trong đầu cũng vang lên ‘ong ong’ không ngừng, trống rỗng.
Cả người Hoắc Mộ Vân cứng ngắc đứng tại chỗ.
A a a!!! Cô đang làm cái gì? Cô đây là đang nói cái đề tài quỷ quái gì vậy?!
——
Tác giả có lời muốn nói: Tôi nghi ngờ hai người đang ghs [3]!
Hoắc Mộ Vân: “Không phải cô khiến cho chúng tôi làm như vậy sao?"
[3]: Ghs: Mình tra được cái này là ‘talk something dirty’, làm những chuyện đồi trụy ý=))))
——
Cookie: Hà Nội trời mưa nên up 1 chương nha=))))
Tui không hề cố ý nhấn mạnh nhắc nhở mọi người về chữ ‘cứng’ này đâu. Thiệt đó!!! Edit đến đoạn ‘cứng’ này tui cũng cười lắm=))))
Tác giả :
Thiên Diện Quái