Túy Hồng Y
Chương 8: Ngày sớm –
Không còn một ý kiến phản đối nào nữa, trong gian phòng âm u ánh nến, hai hạt đậu tương, một cây kim thêu, xỏ lỗ tai cho tất cả đám hài tử. Sợi chỉ thô được tiếp tục xỏ vào, ngăn cái lỗ liền lại, Tô Giới xắn tay làm cho từng đứa một.
Hồng Y khẽ sờ sờ lên cái phân thân tai đang phát nhiệt nóng rực của mình, thầm nhủ cũng không sao cả, không cần vì những thứ này mà chọc giận Tô Giới.
Đêm hôm ấy, Hồng Y giật mình choàng tỉnh giữa giấc ngủ mơ hồ, hắn ngồi dậy trên giường, miệng hổn hển hớp không khí. Ngoài cửa sổ, gió thu đã về, những tán cây vươn cao trên tiền viện như khắc từng đường nét âm trầm vào bóng đêm u ám, vài cành trụi lá lắc lư loạng choạng theo gió, phiêu phiêu động động
Nến đã sớm tắt, trong phòng chỉ phủ trùm một màu tối đen, Hồng Y lại nằm xuống, kéo kéo chăn lên, vùi cả mặt xuống dưới, không dám hé đầu ra. Rất nhanh, dưỡng khí ít ỏi dưới lớp vải bông khiến hắn nghẹn thở, cả mặt muốn nóng bừng, lúc này hắn mới chịu quay người nằm đối diện với tường, vén chăn để lộ ra đúng phần mũi và miệng, tiếng thở gấp gáp khe khẽ thoát ra, hắn tiếp tục nhắm chặt hai mắt, thân thể cứng nhắc nặng nề chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Ngày hôm sau, Tô Giới không để Hồng Y đi luyện khiêu vũ buổi sáng mà gọi hắn vào phòng mình.
Nhìn nụ cười quen thuộc trên mặt Tô Giới, Hồng Y biết hắn muốn làm gì. Hắn vừa cởi y phục vừa thầm suy đoán, gần đây nhiều buổi tối hắn đều phải mở rộng hậu diện, rồi bị nhét vào bên trong một dị vật và phải chịu để như vậy ngủ một đêm, sáng hôm sau mới được rút ra. Có điều lần này không hiểu sao lại bị gọi vào ban ngày.
Hồng Y mặc dù vẫn không lý giải được nhưng cũng không hỏi nhiều, đối với Tô Giới Hồng Y luôn tuyệt đối nghe lời, vì vậy hắn một lời cũng không nói, im lặng cởi hết y phục rồi ngồi ghé vào mép giường.
Sớm nay, trời trong như vừa được gội rửa, màn sa hoa lệ bên cửa sổ cũng được cuốn lên, ánh nắng mai tràn ngập gian phòng, lung linh ướm trên lớp men đồ gốm và những rèm tơ lụa, lại khẽ khàng đậu xuống thân thể xích lõa của Hồng Y, khiến làn da trắng của hắn cũng như lấp lóe quang mang.
Tô Giới không làm như mọi khi: thoa mỡ heo đông quanh huyệt khẩu sau đó tiến hành mở rộng rồi dùng phân thân bằng ngọc từ từ nhấn vào trong; thay vào đó, hắn điềm nhiên quan sát thân thể Hồng Y, đầu ngón tay vươn tới rờ rẫm trên người hắn, từ cổ xuống tận gót chân; nương ánh nắng mai mà tỉ mỉ thăm dò từng chút từng chút một. Một hồi sau, tựa hồ không phát hiện điểm khuyết tật gì, Tô Giới nâng người Hồng Y dậy, lật hắn nằm ngửa lại.
Hồng Y trân mình, có chút bứt rứt, dù từng *** trước mặt Tô Giới nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên phải nằm đối diện với hắn thế này.
Tô Giới căn bản không để tâm đến thái độ của Hồng Y, hắn hơi nhỏm lên, con mắt chăm chú quan sát dưới ánh nắng hạ sáng rõ, nhìn từ đầu tới chân một lượt, rốt cuộc, ánh mắt hắn dừng lại giữa hai chân Hồng Y.
Hài tử qua nhiều năm bị ức chế phát triển, ngọc hành nhỏ bé hồng phấn non nớt, nhu thuận an tĩnh úp sấp một chỗ, đến lông tơ cũng chưa mọc, Tô Giới nhìn qua một hồi rồi mở miệng hỏi: “Đã thấy nó trướng cương lên lần nào chưa?"
Hồng Y lắc đầu.
“Tuổi này là được rồi." Tô Giới điềm nhiên buông một câu.
Hài tử trong viện đều đến tầm tuổi này sẽ chịu phá cúc, tuy nói hậu diện được điều giáo kĩ lưỡng là có thể khiến khách nhân vui vẻ, nhưng nếu phía trước cũng dùng được, khách nhân sẽ càng cao hứng hơn.
Tuổi này kỳ thực cũng còn hơi nhỏ, bất quá chỉ cần chịu kích thích và được chỉ dẫn đúng cách, đứa nào rồi cũng nhanh chóng xuất tinh, nhờ thế tự khắc sẽ cảm nhận và hiểu được cảm giác dục tình.
Đầu ngón tay Tô Giới lười biếng khẽ đặt trên eo Hồng Y, như có như không thoáng ve vuốt thoáng rời đi, cứ thế khiêu khích khơi gợi; ban đầu Hồng Y còn kiềm chế được, qua một hồi lâu, cơ thể hắn đã nhịn không được bắt đầu khẽ run lên, một luồng khí khô nóng bức bối từ đầu lan truyền trong thân thể, hắn vô thức vặn vẹo thắt lưng, tránh né sự đụng chạm của những ngón tay kia. Tô Giới lập tức giữ hai vai hắn lại, ôn nhu nói: “Đừng nhúc nhích."
Hồng Y cắn chặt hàm răng, kiệt lực kìm nén cảm giác muốn vùng dậy bỏ chạy, hắn trân mình nằm yên trên giường, để mặc Tô Giới đùa giỡn.
Tô Giới cúi đầu, tỉ mỉ nhìn thân thể Hồng Y, làn da đã phiếm một tầng hồng sắc nhàn nhạt, phảng phất tựa như màu cánh hoa đào, như mỹ nhân vừa bước khỏi bồn nước nóng, toát ra tình sắc mê mị không cần nói bằng lời. Tô Giới nhếch môi cười, trước đây đều là ban đêm, dù thắp nến cũng chỉ nhìn thấy đường nét mờ mờ, giờ nhân ban ngày xem tinh tế một lượt, cư nhiên lại thu được thành quả không ngờ. Hắn nhìn Hồng Y tuy thân thể đã bắt đầu run rẩy nhưng phần giữa hai chân vẫn một mực an tĩnh nhu thuận, hắn nhíu mày, ngón tay càng khẽ ve vuốt xuống bụng dưới.
Hồng Y cắn môi, cố không hé răng, cả người hắn lúc này đều nóng rực bức bối, phảng phất như một loại quái thú ẩn sâu trong huyết quản vừa giật mình thức tỉnh, cảm giác ngột ngạt hỗn loạn bủa vây xung quanh khiến hắn càng lúc càng bất an nhưng thủy chung không thể tự tìm được đường khả dĩ phát tiết, nhiệt độ vẫn tiếp tục cao dần, Hồng Y khó chịu đến mức cả người đã phủ một lớp mồ hôi lấm tấm.
Đầu mày Tô Giới càng lúc càng nhíu chặt, bụng tự hỏi không lẽ tuổi này vẫn còn quá nhỏ?!
Bàn tay hắn đổi hướng, nhắm tới hai hạt hồng đậu, ngón tay chạm tới rồi bắt đầu miết nhẹ, lực đạo khinh nhu, tinh tế ve vuốt. Tô Giới đã điều giáo qua không ít hài tử, những việc này đối với hắn đã quá quen thuộc, hắn biết rất rõ chỉ cần thực hiện một vài động tác nhẹ nhàng là đủ khiến đứa nhỏ tiết ra. Động tác vờn nghịch khi nhấn khi xoa của hắn khiến đầu Hồng Y càng lúc càng vẫy vùng mãnh liệt, ngửa hẳn ra sau, yết hầu còn chưa hiện rõ trượt gấp gáp, hàm răng cắn chặt môi dưới rốt cuộc đã nhịn không được phải nhả ra, tiếng rên rỉ bất lực vụt thoát ra khỏi cánh môi vừa hé mở, đôi con ngươi trong sáng từ lúc nào cũng bị phủ mờ bởi một màn sương dày.
Nhưng vẫn không ăn thua, gần một canh giờ trôi qua, trán Tô Giới cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi mà phía dưới Hồng Y vẫn úp sấp, không một động tĩnh.
Đầu mày Tô Giới đã nhíu chặt lại, hắn thả tay ra, đứng dậy một lát rồi trở lại với một cây lông ngỗng mỏng mảnh trong tay, thứ lông tơ rất mềm, cầm lên nó sẽ dễ dàng lay động theo hơi thở phả ra, mà khi chạm vào vùng da ít nhạy cảm cũng hầu như không có cảm giác. Rất ít hài tử mẫn cảm tới mức phải dùng đến cây lông ngỗng này, đã nhiều năm Tô Giới không cần đến nó, giờ hắn giữ chặt phần đầu cây lông ngỗng giữa những ngón tay rồi bắt đầu xoát qua lại trên người Hồng Y.
“A…" Hồng Y đột ngột nẩy cong người, không còn đủ sức kêu trọn tiếng.
“Ha ha, tốt." Tô Giới lại đè vai hắn xuống, gương mặt tràn trề ý cười, đám lông tơ bạch sắc mảnh li ti theo bàn tay hắn trượt từ cổ xuống ngực, qua rốn rồi tới bụng dưới khiến Hồng Y hào hển thở dốc, tiếng rên rỉ ngắt quãng luẩn quẩn trong khoang miệng. Rất nhanh… hắn căn bản không thể tiếp tục đè nén được nữa, một thanh điệu đột ngột bật ra, vừa khàn khàn yếu ớt lại mang âm sắc trong trẻo niên thiếu đặc trưng; tiếng kêu như cùng lúc khiến toàn thân hắn chấn động, bụng dưới thoáng chốc vô thức thắt chặt lại.
Lông tơ chạm tới giữa hai đùi, mơn man rà khắp bốn phía, vừa tỉ mỉ vừa kiên nhẫn, nhãn thần Hồng Y đã mê mị, khí lực toàn thân cạn kiệt, hắn mềm nhũn nằm trên giường, trước mắt chỉ thấy vụt đen vụt trắng, mơ hồ cảm thấy một luồng nhiệt nóng rực đang tụ dồn về bụng dưới.
Khiến hắn hoang mang, rồi lại khiến hắn dần dần minh bạch.
“Chờ tới ngày ngươi quải bài, ta sẽ để ngươi bán được giá cao nhất, thực là một thân thể thượng hạng."
Lỗ tai Hồng Y ong ong lên, hắn mơ hồ nghe ra trong giọng nói của Tô Giới ngoài sự hưng phấn vì món lợi tiền tài trước mắt còn phảng phất một thứ khoái cảm khó hiểu.
Một hồi sau, cảm giác lạ lẫm khiến thân thể Hồng Y đổ mồ hôi nhễ nhại, mỗi lần khẽ dời ánh mắt lập tức sẽ thấy phía trước mình, thứ ở nơi bụng dưới đã dựng thẳng lên, ác cảm lập tức ập tới, hắn lại gượng ngước mắt lên đầu giường, yết hầu trượt gấp gáp, toàn thân thoát lực đến ý thức cũng đã muốn lịm đi, đầu nhức nhối như vừa bị thứ gì đập mạnh… hắn chợt nghĩ phải chăng lúc chết cũng chính là cảm giác này? Thế nhưng Tô Giới vẫn tuyệt không để tâm tới lời van xin ngừng lại của hắn, huống chi, miệng từ lâu đã không thể nói nên lời nữa.
Hắn nhắm mắt lại, vừa mơ hồ nghĩ mình sắp buông rơi thân thể thì bên ngoài đột nhiên truyền vào một tràng tiếng đập cửa rất nhỏ, vật trong tay Tô Giới lập tức rời đi, Hồng Y thở hắt ra một hơi rồi ngất lịm.
“Ai?"
Người gõ cửa không trả lời mà trực tiếp đẩy cửa vào, Tô Giới nhìn thấy hắn, lập tức chỉnh trang vẻ mặt, thu liễm thần sắc. Hắn đặt ngay thứ trong tay xuống, tới mồ hôi trên trán cũng không buồn lau, vội vã khom người cúi chào: “Tham kiến…"
“Miễn." Người kia khoát tay ngăn hắn lại.
“Lần này có việc gì cần phân phó vậy?"
“Ừm, chủ nhân muốn ngươi tiến hành sớm vài ngày, tình hình bên kia có chút biến động. Nữ nhân kia lo lắng sinh bệnh nặng, nam nhân gần đây bắt đầu gia tăng tìm kiếm, nhất định phải làm xong xuôi trước khi hắn phát hiện manh mối." Nam tử vừa xuất hiện mặc áo vải màu tro, thoạt nhìn dung mạo phổ thông nhưng vì cặp mắt mà lộ ra thân phận không tầm thường, hắn nói rất mơ hồ, tên người cũng không đề cập mà chỉ dùng nam nhân, nữ nhân ám chỉ.
Tô Giới quay lại liếc nhìn Hồng Y đã kiệt sức ngất đi, gật đầu: “Cho ta thêm chút thời gian, ta sẽ tiến hành nhanh lên, chủ nhân còn dặn dò thêm gì không?"
“Không có, ngươi hành sự cẩn thận." Nam nhân nói xong, không đợi Tô Giới trả lời, nhanh chóng mở cửa, điểm nhẹ mũi chân phi vụt qua tường biến mất.
Tô Giới ngồi lại bên giường, tay chống má nhìn gương mặt đỏ hồng của Hồng Y, trên trán hắn mồ hôi ướt đẫm, tóc bết thành búi, cánh môi cũng bị cắn sưng đỏ, tuy niên kỷ còn nhỏ đã toát ra vẻ mị hoặc dị thường, xem ra, dáng vẻ này nếu không khiến người càng thương yêu thì ắt chỉ chọc kẻ khác càng có cảm giác muốn giày vò, chà đạp. Ánh mắt Tô Giới bất chợt rã rời, như vừa nhớ tới điều gì, toàn thân hắn bất giác run rẩy, hắn vươn tay áo quệt khô mồ hôi trên trán Hồng Y rồi kéo lại chăn cho hắn.
Đoạn, thở dài, ra khỏi phòng.
Hồng Y khẽ sờ sờ lên cái phân thân tai đang phát nhiệt nóng rực của mình, thầm nhủ cũng không sao cả, không cần vì những thứ này mà chọc giận Tô Giới.
Đêm hôm ấy, Hồng Y giật mình choàng tỉnh giữa giấc ngủ mơ hồ, hắn ngồi dậy trên giường, miệng hổn hển hớp không khí. Ngoài cửa sổ, gió thu đã về, những tán cây vươn cao trên tiền viện như khắc từng đường nét âm trầm vào bóng đêm u ám, vài cành trụi lá lắc lư loạng choạng theo gió, phiêu phiêu động động
Nến đã sớm tắt, trong phòng chỉ phủ trùm một màu tối đen, Hồng Y lại nằm xuống, kéo kéo chăn lên, vùi cả mặt xuống dưới, không dám hé đầu ra. Rất nhanh, dưỡng khí ít ỏi dưới lớp vải bông khiến hắn nghẹn thở, cả mặt muốn nóng bừng, lúc này hắn mới chịu quay người nằm đối diện với tường, vén chăn để lộ ra đúng phần mũi và miệng, tiếng thở gấp gáp khe khẽ thoát ra, hắn tiếp tục nhắm chặt hai mắt, thân thể cứng nhắc nặng nề chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Ngày hôm sau, Tô Giới không để Hồng Y đi luyện khiêu vũ buổi sáng mà gọi hắn vào phòng mình.
Nhìn nụ cười quen thuộc trên mặt Tô Giới, Hồng Y biết hắn muốn làm gì. Hắn vừa cởi y phục vừa thầm suy đoán, gần đây nhiều buổi tối hắn đều phải mở rộng hậu diện, rồi bị nhét vào bên trong một dị vật và phải chịu để như vậy ngủ một đêm, sáng hôm sau mới được rút ra. Có điều lần này không hiểu sao lại bị gọi vào ban ngày.
Hồng Y mặc dù vẫn không lý giải được nhưng cũng không hỏi nhiều, đối với Tô Giới Hồng Y luôn tuyệt đối nghe lời, vì vậy hắn một lời cũng không nói, im lặng cởi hết y phục rồi ngồi ghé vào mép giường.
Sớm nay, trời trong như vừa được gội rửa, màn sa hoa lệ bên cửa sổ cũng được cuốn lên, ánh nắng mai tràn ngập gian phòng, lung linh ướm trên lớp men đồ gốm và những rèm tơ lụa, lại khẽ khàng đậu xuống thân thể xích lõa của Hồng Y, khiến làn da trắng của hắn cũng như lấp lóe quang mang.
Tô Giới không làm như mọi khi: thoa mỡ heo đông quanh huyệt khẩu sau đó tiến hành mở rộng rồi dùng phân thân bằng ngọc từ từ nhấn vào trong; thay vào đó, hắn điềm nhiên quan sát thân thể Hồng Y, đầu ngón tay vươn tới rờ rẫm trên người hắn, từ cổ xuống tận gót chân; nương ánh nắng mai mà tỉ mỉ thăm dò từng chút từng chút một. Một hồi sau, tựa hồ không phát hiện điểm khuyết tật gì, Tô Giới nâng người Hồng Y dậy, lật hắn nằm ngửa lại.
Hồng Y trân mình, có chút bứt rứt, dù từng *** trước mặt Tô Giới nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên phải nằm đối diện với hắn thế này.
Tô Giới căn bản không để tâm đến thái độ của Hồng Y, hắn hơi nhỏm lên, con mắt chăm chú quan sát dưới ánh nắng hạ sáng rõ, nhìn từ đầu tới chân một lượt, rốt cuộc, ánh mắt hắn dừng lại giữa hai chân Hồng Y.
Hài tử qua nhiều năm bị ức chế phát triển, ngọc hành nhỏ bé hồng phấn non nớt, nhu thuận an tĩnh úp sấp một chỗ, đến lông tơ cũng chưa mọc, Tô Giới nhìn qua một hồi rồi mở miệng hỏi: “Đã thấy nó trướng cương lên lần nào chưa?"
Hồng Y lắc đầu.
“Tuổi này là được rồi." Tô Giới điềm nhiên buông một câu.
Hài tử trong viện đều đến tầm tuổi này sẽ chịu phá cúc, tuy nói hậu diện được điều giáo kĩ lưỡng là có thể khiến khách nhân vui vẻ, nhưng nếu phía trước cũng dùng được, khách nhân sẽ càng cao hứng hơn.
Tuổi này kỳ thực cũng còn hơi nhỏ, bất quá chỉ cần chịu kích thích và được chỉ dẫn đúng cách, đứa nào rồi cũng nhanh chóng xuất tinh, nhờ thế tự khắc sẽ cảm nhận và hiểu được cảm giác dục tình.
Đầu ngón tay Tô Giới lười biếng khẽ đặt trên eo Hồng Y, như có như không thoáng ve vuốt thoáng rời đi, cứ thế khiêu khích khơi gợi; ban đầu Hồng Y còn kiềm chế được, qua một hồi lâu, cơ thể hắn đã nhịn không được bắt đầu khẽ run lên, một luồng khí khô nóng bức bối từ đầu lan truyền trong thân thể, hắn vô thức vặn vẹo thắt lưng, tránh né sự đụng chạm của những ngón tay kia. Tô Giới lập tức giữ hai vai hắn lại, ôn nhu nói: “Đừng nhúc nhích."
Hồng Y cắn chặt hàm răng, kiệt lực kìm nén cảm giác muốn vùng dậy bỏ chạy, hắn trân mình nằm yên trên giường, để mặc Tô Giới đùa giỡn.
Tô Giới cúi đầu, tỉ mỉ nhìn thân thể Hồng Y, làn da đã phiếm một tầng hồng sắc nhàn nhạt, phảng phất tựa như màu cánh hoa đào, như mỹ nhân vừa bước khỏi bồn nước nóng, toát ra tình sắc mê mị không cần nói bằng lời. Tô Giới nhếch môi cười, trước đây đều là ban đêm, dù thắp nến cũng chỉ nhìn thấy đường nét mờ mờ, giờ nhân ban ngày xem tinh tế một lượt, cư nhiên lại thu được thành quả không ngờ. Hắn nhìn Hồng Y tuy thân thể đã bắt đầu run rẩy nhưng phần giữa hai chân vẫn một mực an tĩnh nhu thuận, hắn nhíu mày, ngón tay càng khẽ ve vuốt xuống bụng dưới.
Hồng Y cắn môi, cố không hé răng, cả người hắn lúc này đều nóng rực bức bối, phảng phất như một loại quái thú ẩn sâu trong huyết quản vừa giật mình thức tỉnh, cảm giác ngột ngạt hỗn loạn bủa vây xung quanh khiến hắn càng lúc càng bất an nhưng thủy chung không thể tự tìm được đường khả dĩ phát tiết, nhiệt độ vẫn tiếp tục cao dần, Hồng Y khó chịu đến mức cả người đã phủ một lớp mồ hôi lấm tấm.
Đầu mày Tô Giới càng lúc càng nhíu chặt, bụng tự hỏi không lẽ tuổi này vẫn còn quá nhỏ?!
Bàn tay hắn đổi hướng, nhắm tới hai hạt hồng đậu, ngón tay chạm tới rồi bắt đầu miết nhẹ, lực đạo khinh nhu, tinh tế ve vuốt. Tô Giới đã điều giáo qua không ít hài tử, những việc này đối với hắn đã quá quen thuộc, hắn biết rất rõ chỉ cần thực hiện một vài động tác nhẹ nhàng là đủ khiến đứa nhỏ tiết ra. Động tác vờn nghịch khi nhấn khi xoa của hắn khiến đầu Hồng Y càng lúc càng vẫy vùng mãnh liệt, ngửa hẳn ra sau, yết hầu còn chưa hiện rõ trượt gấp gáp, hàm răng cắn chặt môi dưới rốt cuộc đã nhịn không được phải nhả ra, tiếng rên rỉ bất lực vụt thoát ra khỏi cánh môi vừa hé mở, đôi con ngươi trong sáng từ lúc nào cũng bị phủ mờ bởi một màn sương dày.
Nhưng vẫn không ăn thua, gần một canh giờ trôi qua, trán Tô Giới cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi mà phía dưới Hồng Y vẫn úp sấp, không một động tĩnh.
Đầu mày Tô Giới đã nhíu chặt lại, hắn thả tay ra, đứng dậy một lát rồi trở lại với một cây lông ngỗng mỏng mảnh trong tay, thứ lông tơ rất mềm, cầm lên nó sẽ dễ dàng lay động theo hơi thở phả ra, mà khi chạm vào vùng da ít nhạy cảm cũng hầu như không có cảm giác. Rất ít hài tử mẫn cảm tới mức phải dùng đến cây lông ngỗng này, đã nhiều năm Tô Giới không cần đến nó, giờ hắn giữ chặt phần đầu cây lông ngỗng giữa những ngón tay rồi bắt đầu xoát qua lại trên người Hồng Y.
“A…" Hồng Y đột ngột nẩy cong người, không còn đủ sức kêu trọn tiếng.
“Ha ha, tốt." Tô Giới lại đè vai hắn xuống, gương mặt tràn trề ý cười, đám lông tơ bạch sắc mảnh li ti theo bàn tay hắn trượt từ cổ xuống ngực, qua rốn rồi tới bụng dưới khiến Hồng Y hào hển thở dốc, tiếng rên rỉ ngắt quãng luẩn quẩn trong khoang miệng. Rất nhanh… hắn căn bản không thể tiếp tục đè nén được nữa, một thanh điệu đột ngột bật ra, vừa khàn khàn yếu ớt lại mang âm sắc trong trẻo niên thiếu đặc trưng; tiếng kêu như cùng lúc khiến toàn thân hắn chấn động, bụng dưới thoáng chốc vô thức thắt chặt lại.
Lông tơ chạm tới giữa hai đùi, mơn man rà khắp bốn phía, vừa tỉ mỉ vừa kiên nhẫn, nhãn thần Hồng Y đã mê mị, khí lực toàn thân cạn kiệt, hắn mềm nhũn nằm trên giường, trước mắt chỉ thấy vụt đen vụt trắng, mơ hồ cảm thấy một luồng nhiệt nóng rực đang tụ dồn về bụng dưới.
Khiến hắn hoang mang, rồi lại khiến hắn dần dần minh bạch.
“Chờ tới ngày ngươi quải bài, ta sẽ để ngươi bán được giá cao nhất, thực là một thân thể thượng hạng."
Lỗ tai Hồng Y ong ong lên, hắn mơ hồ nghe ra trong giọng nói của Tô Giới ngoài sự hưng phấn vì món lợi tiền tài trước mắt còn phảng phất một thứ khoái cảm khó hiểu.
Một hồi sau, cảm giác lạ lẫm khiến thân thể Hồng Y đổ mồ hôi nhễ nhại, mỗi lần khẽ dời ánh mắt lập tức sẽ thấy phía trước mình, thứ ở nơi bụng dưới đã dựng thẳng lên, ác cảm lập tức ập tới, hắn lại gượng ngước mắt lên đầu giường, yết hầu trượt gấp gáp, toàn thân thoát lực đến ý thức cũng đã muốn lịm đi, đầu nhức nhối như vừa bị thứ gì đập mạnh… hắn chợt nghĩ phải chăng lúc chết cũng chính là cảm giác này? Thế nhưng Tô Giới vẫn tuyệt không để tâm tới lời van xin ngừng lại của hắn, huống chi, miệng từ lâu đã không thể nói nên lời nữa.
Hắn nhắm mắt lại, vừa mơ hồ nghĩ mình sắp buông rơi thân thể thì bên ngoài đột nhiên truyền vào một tràng tiếng đập cửa rất nhỏ, vật trong tay Tô Giới lập tức rời đi, Hồng Y thở hắt ra một hơi rồi ngất lịm.
“Ai?"
Người gõ cửa không trả lời mà trực tiếp đẩy cửa vào, Tô Giới nhìn thấy hắn, lập tức chỉnh trang vẻ mặt, thu liễm thần sắc. Hắn đặt ngay thứ trong tay xuống, tới mồ hôi trên trán cũng không buồn lau, vội vã khom người cúi chào: “Tham kiến…"
“Miễn." Người kia khoát tay ngăn hắn lại.
“Lần này có việc gì cần phân phó vậy?"
“Ừm, chủ nhân muốn ngươi tiến hành sớm vài ngày, tình hình bên kia có chút biến động. Nữ nhân kia lo lắng sinh bệnh nặng, nam nhân gần đây bắt đầu gia tăng tìm kiếm, nhất định phải làm xong xuôi trước khi hắn phát hiện manh mối." Nam tử vừa xuất hiện mặc áo vải màu tro, thoạt nhìn dung mạo phổ thông nhưng vì cặp mắt mà lộ ra thân phận không tầm thường, hắn nói rất mơ hồ, tên người cũng không đề cập mà chỉ dùng nam nhân, nữ nhân ám chỉ.
Tô Giới quay lại liếc nhìn Hồng Y đã kiệt sức ngất đi, gật đầu: “Cho ta thêm chút thời gian, ta sẽ tiến hành nhanh lên, chủ nhân còn dặn dò thêm gì không?"
“Không có, ngươi hành sự cẩn thận." Nam nhân nói xong, không đợi Tô Giới trả lời, nhanh chóng mở cửa, điểm nhẹ mũi chân phi vụt qua tường biến mất.
Tô Giới ngồi lại bên giường, tay chống má nhìn gương mặt đỏ hồng của Hồng Y, trên trán hắn mồ hôi ướt đẫm, tóc bết thành búi, cánh môi cũng bị cắn sưng đỏ, tuy niên kỷ còn nhỏ đã toát ra vẻ mị hoặc dị thường, xem ra, dáng vẻ này nếu không khiến người càng thương yêu thì ắt chỉ chọc kẻ khác càng có cảm giác muốn giày vò, chà đạp. Ánh mắt Tô Giới bất chợt rã rời, như vừa nhớ tới điều gì, toàn thân hắn bất giác run rẩy, hắn vươn tay áo quệt khô mồ hôi trên trán Hồng Y rồi kéo lại chăn cho hắn.
Đoạn, thở dài, ra khỏi phòng.
Tác giả :
Mạc Thiên Thiên