Túy Hồng Y
Chương 69: Gặp lại lưu ly
“Ta có mấy lời muốn nói, mong ngươi lắng nghe.
Sai lầm khi xưa của ta và ngươi vốn không thể gán mọi tội lỗi cho kẻ khác, tự thân chúng ta cũng có trách nhiệm, luôn luôn lo lắng quá nhiều, vì quốc gia, vì dòng tộc, vì phụ mẫu, vì bao nhiêu kẻ khác… mà chưa từng nghĩ vì chính mình. Bởi vậy, ta muốn ích kỷ một lần, chỉ suy tính vì bản thân, mặc kệ đối phương là ai, thân phận như thế nào, nguyện đánh đổi tất thảy để giữ lấy hắn, bảo vệ hắn, để nhân sinh ngắn ngủi này, không phải lưu lại tiếc nuối, không phải nhắm mắt ra đi mà chưa một lần sống vì chính mình.
Ta cũng từng do dự, từng trốn tránh, thế nhưng đến tột cùng, né tránh không xong, mà chạy thoát càng không thể. Từ ngày hắn bị cướp đi, lòng ta đã không còn chỗ cho bất cứ thứ gì nữa, mà đến khi hắn trở lại bên người, mảnh tình cảm ấy trong ta dần dần thay đổi, đợi đến sau này, dù chỉ thoáng nghĩ phải xa hắn, để hắn lập thê sinh tử, để người khác chiếu cố hắn… lòng ta đã không thể chịu đựng nổi.
Ngoại trừ ta, trên đời không có bất cứ kẻ nào có thể thương yêu hắn, suy nghĩ cho hắn, và cả đem đến cho hắn mọi điều hắn mong muốn như vậy. Thế gian này, người có thể chăm sóc hắn vẹn toàn nhất…
Chỉ có ta. Chỉ mình ta.
Bởi vậy, ta thỉnh cầu ngươi, bất luận ngươi thống hận ta, phỉ nhổ ta thế nào, ta đều có thể chấp nhận, nhưng mong ngươi tha thứ cho Gia Gia, hắn là hài tử của ngươi, hắn để tâm đến cách nhìn của ngươi, suy nghĩ của ngươi, hắn sẽ vì sự phản đối và ngăn cản của ngươi mà khổ sở, thậm chí đêm ngủ không yên giấc.
Chấp nhận chúng ta, tán thành chúng ta, để hắn và cả ta nữa, từ nay về sau, dù ở chân trời góc bể nào vẫn có thể thanh thản mỉm cười, trải lòng bỏ qua mọi vướng bận âu lo."
Đường Tử Ngạo nói dứt lời rồi chậm rãi đứng lên nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Tiết Uyển Nghi gồng mình bặm môi, hai mắt mở trừng nhìn Đường Tử Ngạo.
Nếu nàng không đáp ứng, Đường Tử Ngạo chắc chắn sẽ không lưu lại đây thêm một ngày, mà Thiên Gia tự nhiên cũng sẽ theo hắn đi, như vậy hai người bọn họ, nhất là Thiên Gia từ nay về sau trong lòng luôn đọng lại một nút thắt, sẽ vô pháp thoải mái tươi cười, nàng làm một mẫu thân, có đời nào mong muốn điều ấy… thế nhưng nàng cũng không thể thoáng chốc thừa nhận cho hai người bọn họ ở bên nhau, triệt để buông tay làm ngơ mọi sự.
Tâm tư bị giày vò quay cuồng, những ngón tay Tiết Uyển Nghi vịn trên tay Trịnh Viễn Kính càng vô thức bấm sâu vào da thịt hắn, mà Trịnh Viễn Kính chỉ lo nàng quá tự ép mình, ảnh hưởng đến thân thể, ngộ nhỡ thai nhi trong bụng sinh chuyện khó lường, hắn nhích lại gần, xoa xoa lưng nàng, khẽ vỗ về: “Đừng vội, đừng tức giận, Gia Gia là hài tử ngươi thương yêu nhất, thôi thì bỏ qua mọi sự, cứ để hắn được làm điều hắn thực lòng muốn làm là tốt rồi."
“Sao có thể nói dễ dàng như vậy? Đây là loạn luân a…" Tiết Uyển Nghi đau đớn bật khóc thành tiếng.
Thiên Gia vừa quỳ vừa lê gối lại gần, ôm lấy hai chân Tiết Uyển Nghi, đầu tựa bên đùi nàng, áp tai vào bụng nàng, như đương lắng nghe động tĩnh bên trong, hắn nhỏ giọng nói: “Nương, ngươi đừng khóc nữa, muội muội sợ mà…
Chuyện này đều là ta sai, vốn cha cũng không muốn, là ta không tốt, câu dẫn cha… thế nhưng vì ta thích cha a, thực sự, ta ai cũng không thích, chỉ cần cha, chỉ muốn cùng hắn cả đời này, mỗi ngày có thể nói cười với hắn, cùng hắn du ngoạn, như vậy ta đã thấy thỏa mãn rồi, không cần thêm gì khác nữa… nếu như bắt ta phải thành thân với một nữ tử, rồi cùng nàng sinh hoạt, vậy thà ta tình nguyện bỏ đi cuộc đời này, lập tức đầu thai sang kiếp khác, đợi kiếp sau ta và cha không còn là phụ tử, có thể ở bên nhau rồi, mới cùng sống trọn đời. Thực là vậy, nương, ngươi cũng đừng tức giận, ta không muốn gạt ngươi, cũng không muốn ngươi phản đối, ta chỉ mong sao có thể không chút bận lòng cùng cha chu du đại giang Nam Bắc, đến giờ, chỉ còn thiếu một cái gật đầu của ngươi mà thôi.
Nương, ngươi gật đầu, nói một tiếng hảo, được không? Cầu ngươi mà."
“Ta…"
“Uyển Nghi, đừng làm khó bọn họ nữa." Trịnh Viễn Kính khẽ thở dài, biết rõ vô luận đồng ý hay không chuyện cũng đã rồi, hà tất mãi cố chấp.
“Nương, van cầu ngươi mà." Thiên Gia chau mày, tội nghiệp nhìn nàng.
Đường Tử Ngạo đột nhiên lên tiếng: “Tin tưởng ta, ta sẽ cho hắn cả đời hài lòng."
“Ta…"
“Nương, cầu ngươi, một chữ thôi, hảo."
“Hảo… hảo."
Tiết Uyển Nghi vừa dứt lời, nước mắt đã lại tuôn như mưa, Trịnh Viễn Kính vội vã ôm nàng vào lòng, bàn tay không ngừng vỗ vỗ lưng nàng.
Đường Tử Ngạo kéo tay Đường Thiên Gia, rời khỏi phòng, hắn muốn cho Tiết Uyển Nghi một chút thời gian, để nàng tự thông suốt tâm tình.
Hai người vào gian phòng bên cạnh, còn nghe thấy tiếng nức nở mơ hồ vọng qua bức vách, bầu không khí từ lúc nào đã trở nên nặng trĩu. Đường Tử Ngạo khẽ thở dài, Thiên Gia lập tức ôm cổ hắn, ngồi trèo lên lòng hắn, vùi mặt vào hõm vai hắn: “Cha, ngươi đừng hối hận."
“Không hối hận."
“Vậy chờ nương ổn rồi, chúng ta sẽ đi, có được không?"
“Hảo."
“Tới nữa tới chỗ Lưu Ly ha, ta nhớ hắn a."
“Ừm, tới đó, ngươi muốn đến nơi nào cũng được."
Tiết Uyển Nghi dù rằng đã miễn cưỡng thừa nhận, nhưng hễ nhìn hai người bọn họ cùng nhau, lòng nàng lại như bị một mũi kim xuyên thấu, nhổ không được, mà nhắm mắt quên đi càng không xong, cứ như vậy gờn gợn trong lòng, day dứt không nguôi… chuyện thế này, kẻ khác khuyên giải không được, chỉ có thể nhờ thời gian lẳng lặng phôi phai, tự bản thân nghĩ thông suốt mà thôi.
Đường Tử Ngạo và Thiên Gia hẳn nhiên cũng biết vậy, đến ngày thứ ba liền từ biệt lên đường, để lại một phong thư, hôm sau trời còn chưa sáng đã âm thầm rời đi, thư là Thiên Gia viết, dặn Tiết Uyển Nghi hảo hảo tĩnh dưỡng, chờ nàng sinh tiểu muội muội rồi hắn sẽ trở lại thăm nàng, hiện tại hai người bọn họ đã không còn băn khoăn gì nữa, từ giờ bắt đầu thảnh thơi đi du ngoạn khắp nơi. Cuối thư còn nhắc Trịnh Viễn Kính phải hảo hảo chăm sóc nương hắn, ráng không được để nàng phải làm gì.
Nhắn gửi một phen như vậy, viết kín ba trang giấy, tóm lại trong một câu, mong sao nương được bình an hạnh phúc.
Cầm phong thư trong tay, Tiết Uyển Nghi nhìn những hàng chữ nắn nót xinh đẹp, nước mắt lại nhịn không được dâng ngập hai mi.
***
Thiên Gia và Lưu Ly nhiều năm chưa gặp lại, kỳ thực đôi bên cũng có trao đổi thư từ, nhưng bất quá cũng chỉ để tưởng tượng cho bớt phần nào nhớ nhung, tưởng tượng hắn giờ so với mình có cao hơn không, tưởng tượng thực nhiều, thực nhiều…
Ấy vậy nhưng tới khi đến vùng Lưu Ly ở, Thiên Gia lại có chút trù trừ, hồi hộp đến tim đập bình bình trong ngực, hắn nắm tay Đường Tử Ngạo, lắc tới lắc lui: “Ngươi nói xem, Lưu Ly còn nhận ra ta không a? Hắn lớn rồi thành thế nào a? Vạn nhất hắn khác quá ta nhận không ra, liệu hắn có buồn không a? Mấy bữa cứ phải tránh né bọn Nhị hoàng tử miết, lâu lắm không viết thư cho Lưu Ly, rồi hắn có trách ta không a? Ngươi nói…"
Đường Tử Ngạo bật cười ngắt lời hắn: “Làm sao nhiều vấn đề như vậy a? Ngươi yên tâm, hắn nhận ra ngươi, ngươi cũng sẽ nhận ra hắn."
“Thật na?"
“Ừm, đó, ngươi trông, người mặc áo xanh nhạt đứng trước đại môn kia không phải hắn sao?"
Quay đầu lại, đã thấy ngay một thân ảnh mảnh mai dong dỏng ngoài đại môn, đứng kế bên một đám người mặt mày rạng rỡ phấn chấn, gương mặt bình thản nhu hòa của hắn thấp thoáng nụ cười, đôi con ngươi trong vắt như nước suối tràn ngập quan tâm, mong nhớ.
“Hồng Y." Hai người còn cách một quãng ngắn, hắn đã mấp máy gọi không thành tiếng.
“Lưu Ly." Thiên Gia cũng lúng búng lại hệt như vậy.
Gọi rồi, đôi bên cùng nhìn nhau bật cười.
Ngựa tới gần đại môn, một tiểu tư trẻ tuổi chạy lên ghìm dây cương cho bọn họ, Thiên Gia vội vàng nhảy xuống đất, cười rạng rỡ nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly cũng cười, khẽ vươn tay ra, Thiên Gia lập tức nhào tới ôm chầm lấy hắn: “Lưu Ly!"
“Hồng Y."
Cả hai đều không còn là tiểu hài tử năm nào nữa, thế nhưng ôm lấy nhau như vậy, phảng phất như trở lại những ngày thơ ấu sống nương tựa bên nhau, lòng ngập tràn những điều không sao nói thành lời.
Đường Tử Ngạo đã sớm buông gánh nặng công cán trên thân, Sở Hi xưa nay vẫn đối với hắn như huynh đệ, sau khi nghe Đường Tử Ngạo kiên trì thuyết phục, mới đồng ý tiếp quản sự vụ vùng này, tính tình Sở Hi vốn đạm bạc giản dị, hôm nay gặp lại hắn cũng chỉ ngồi cùng Đường Tử Ngạo, thi thoảng lên tiếng đàm đạo việc giang hồ gần đây, còn thì hầu như chỉ nâng chén uống rượu, chẳng trò chuyện gì nhiều. Nhìn một màn này, Thiên Gia lại nhớ lại mấy năm trước, cũng bốn người ngồi chung bàn, bất quá ngày hôm nay tựa hồ càng thêm hòa hợp.
Màn đêm buông xuống, hai người cùng ngủ một giường.
Lưu Ly cũng giống Thiên Gia, đã không còn giữ tên gọi cũ nữa, hắn không biết phụ mẫu của mình ở nơi nào, Sở Hi cũng vì hắn mà bỏ công tìm kiếm, khổ nỗi năm xưa Lưu Ly bị bán đi khi còn quá nhỏ, căn bản chẳng còn chút ký ức nào, rốt cuộc, Sở Hi để Lưu Ly theo họ hắn, báo tính danh trên quan phủ là Sở Dịch Hiên, chất tử* của Sở Hi.
Hai hài tử xa nhau lâu như vậy, vẻn vẹn mấy phong thư sao đủ kể hết sự tình, khó có được hội ngộ, thật như ngày mai không còn, rì rầm trò chuyện đến khi miệng lưỡi khô rang, mí mắt ríu ríu vào nhau mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau cả hai đều là đói bụng mới tỉnh dậy, bên ngoài đã quá trưa tắt nắng, có lẽ hạ nhân trong viện đều được bọn Đường Tử Ngạo dặn dò nên không ai tới gọi, để mặc cho bọn hắn ngủ.
Lưu Ly vội vàng trở dậy mặc y phục, cập rập chạy ra ngoài, mặt mày có vẻ gấp gáp cực kỳ, mà hắn chưa chạy được tới cổng viện đã thấy Sở Hi đẩy cửa bước vào: “Không cần tới đâu, hắn còn ở đây thì ngươi cứ ở cùng hắn được rồi."
Sở Hi vừa nói ánh mắt vừa liếc qua y phục trên người hắn, lại vội dời mắt đi, mặt Lưu Ly thoáng cái đỏ hồng, hắn chạy ra vội vội vàng càng, y thường* bất chỉnh, mấy nút áo trên cùng còn chưa cài hẳn hoi, đầu tóc cũng chỉ búi sơ một chút, mấy lọn lòa xòa nương gió bay tán sau tai, hắn cúi đầu, thấp giọng đáp: “Ưm, hảo."
“Chơi cho thoải mái, không cần lo chuyện y quán." Sở Hi khẽ vỗ vỗ đầu hắn, ngón tay như lơ đãng trượt xuống sượt qua má hắn rồi quay lưng rời đi.
Mặt Lưu Ly đã đỏ bừng hết mức, một tay nắm chặt vạt áo, một tay tự ấp trên má, đứng ngây người một chỗ.
“Tối qua ngươi còn không nhận, hứ, từ sau ta không thèm tin ngươi nữa." Chẳng biết từ hồi nào Thiên Gia đã mò ra sau lưng hắn, miệng phù phù nói.
“Không phải, không phải mà…" Lưu Ly vội vàng quay lại, cuống quýt xua tay, cơ mà đôi con ngươi lấp lánh nước lẫn gương mặt đỏ ửng hoàn toàn phản bội lại lời lẽ của hắn.
Thiên Gia nheo nheo mắt, khoác tay qua vai hắn, hỏi: “Hắn đã hơn ba mươi rồi, phải không?"
“Gì a? A, đúng vậy." Lưu Ly thấy hắn đột nhiên vòng vo lảng chuyện, có chút nghi hoặc gật đầu.
“Hắn còn không có lập thê sinh tử, phải không?"
“Phải."
“Vậy ngươi ở bên hắn bao nhiêu năm vậy, sao còn chưa quơ lấy hắn luôn đi."
Hai má Lưu Ly vốn đang dịu dịu bớt, thoáng cái lại nóng bừng, cánh môi phấn nộn run run cãi: “Không có, không phải vậy đâu. Hắn rất chiếu cố ta mà."
“À~ phải rồi phải rồi~ ta biết~" Thiên Gia ngáp suông một cái, khoát khoát tay nói.
Lưu Ly đã muốn nóng nảy: “Là thật mà, hắn tốt lắm."
“Tốt chỗ nào?"
“Hắn cho ta hộ tịch, cho ta theo họ hắn, làm người thân của hắn, còn nhờ người cho ta tới y quán coi bệnh."
“Nga~" Thiên Gia đầy mặt ngờ vực, bỏ vào phòng.
Lưu Ly xưa nay tính tình bình ổn, mà hễ đụng phải Thiên Gia cũng nhịn không được lộ ra vài phần tâm tính hài tử, hắn gấp đến cuống chân, chạy lên chắn trước mặt Thiên Gia: “Thật đó, là thật mà."
“Nga? Vậy rồi sao nữa? Hay là tìm thê tử giùm ngươi, cho ngươi thành thân sinh tử a?"
Lưu Ly bất chợt nghẹn lời, gương mặt đương đỏ hồng cũng dần trắng bệch, một hồi lâu mới cúi đầu, khẽ nói: “Ta không thể lập thê sinh tử, ngươi biết mà."
Thiên Gia thở dài kéo hắn ngồi xuống giường, ấp đầu hắn lại, để hắn dựa lên vai mình: “Ngươi hiểu chuyện hơn ta, nghe lời hơn ta, cũng khiến người ta thương yêu hơn ta, thế nhưng cũng vì tính cách này nên bao nhiêu năm như vậy ngươi vẫn có một mình, cũng chẳng biết làm nũng mè nheo một chút, cứ tới dán lấy hắn, quấn quanh hắn, quá lắm thì chuốc hắn một chén xuân dược, rồi bắt hắn chịu trách nhiệm a. Hắn vốn là đồ đầu gỗ, chớ đâu phải không thích đâu, yên, để ta nói xong đã. Trông bộ dạng hắn vậy, ai mà nhìn không ra chớ, chỉ có hai người các ngươi, một ngốc nghếch, một đầu gỗ, chẳng ai dám nhúc nhích tiến tới, dở chết đi được. Cứ như vậy hoài, cả hai cùng già xọm, tóc trắng xóa rồi, ta coi các ngươi làm thế nào? Xem ra, chỉ có thể dựa vào ta đây được thôi à, chờ các ngươi tự, chẳng biết còn phí hoài bao nhiêu năm nữa~"
“Ngươi, Hồng Y, ngươi đừng…" Lưu Ly vừa nhúc nhắc muốn ngẩng đầu dậy, lại bị Thiên Gia ấn lại, tay chân cố tình mạnh bạo khiến Lưu Ly đành ngồi yên, không dám phản đối.
Vài ngày tiếp theo, Lưu Ly mỗi bữa mỗi thấp thỏm bám theo Thiên Gia, chỉ e hắn làm trò gì, thế nhưng Thiên Gia tựa hồ hoàn toàn quên bẵng những lời hắn nói hôm đó, ngày nào cũng lôi kéo Lưu Ly ra ngoài du ngoạn, cả hai dung mạo đều quá gây chú ý, thành ra bên cạnh luôn luôn có người đi kèm, không phải Đường Tử Ngạo cũng là vài thị vệ của Sở Hi. Sở Hi vốn có công việc, bởi vậy cũng không được nhàn hạ, mấy hôm đầu còn đi cùng bọn họ, sau bận bịu quá nên thôi, Đường Tử Ngạo lại chẳng vướng bận gì, hầu hết thời gian hắn đều ở bên trông nom hai hài tử.
Thành trấn chỗ Sở Hi không lớn lắm, bất quá thương nghiệp rất phát đạt, là điểm trung chuyển trên đường thủy vận*, giờ hắn đang dần dần chuyển từ việc nhận ám sát trước kia sang công việc làm ăn chính đáng, tuy không mấy khó khăn, nhưng cũng không thể tùy tiện phân tâm. Lại nói, hai người Thiên Gia đi chơi sông núi quanh vùng mấy ngày rồi, bắt đầu chẳng có gì làm, vì vậy liền tới y quán chỗ Lưu Ly, vốn một mình Lưu Ly tuấn tú hiểu chuyện ngồi xem bệnh đã rất thu hút chú ý, giờ lại thêm cả Thiên Gia, thành ra không ít người đổ tới căn bản chẳng phải vì coi bệnh, mà là để xem tướng mạo hai người đang nổi tiếng khắp thành trấn.
Đường Tử Ngạo cũng không ngăn cản bọn họ, chỉ phóng túng nhìn hai người, nhìn đám tiểu hài tử túm tụm ngơ ngẩn trông bọn họ, nhìn Thiên Gia rạng rỡ xán lạn, nhìn Lưu Ly cười ngượng ngùng, nhìn tất thảy mọi sự xung quanh… Đường Tử Ngạo vốn không muốn Thiên Gia bị trói buộc bên mình, miễn hắn vui vẻ, được ung dung phóng túng làm những điều hắn muốn dưới ánh mặt trời, cả những sự nghịch ngợm, bốc đồng, còn mình chỉ cần ở sau lưng, lẳng lặng bảo vệ là đủ rồi.
Ngày nối ngày, thoáng cái đã hơn một tháng trôi qua, Sở Hi vẫn đi sớm về khuya như trước, thỉnh thoảng đương bữa cơm tối thấy bóng dáng hắn trở về, thường thường uể oải mệt nhoài, Lưu Ly cúi đầu gắp thức ăn, luôn nhịn không được lén nhìn hắn mấy lần, ánh mắt yêu thương chẳng chút nào giấu giếm.
Bình thường Thiên Gia mỗi ngày cùng hắn xem bệnh cho mọi người, nói cười cũng vui vẻ, đã sớm không nghe hắn nhắc chuyện kia nữa, Lưu Ly cho rằng hắn hẳn đã quên rồi, thành ra vừa thở phào nhẹ nhõm, mà trong lòng lại kìm không được có chút lạc lõng thất vọng, hắn biết cá tính mình không bằng Thiên Gia, hễ nhìn nhận chắc chắn rồi sẽ chủ động thực hiện, bản thân hắn thứ gì cũng là người khác chu cấp, lại thêm thân phận xuất thân như vậy, làm sao dám hy vọng gì xa vời.
Đợi đến khi Thiên Gia và Đường Tử Ngạo mở lời nói phải rời đi, đã được gần tròn hai tháng. Tuy rằng không muốn, nhưng tự biết bọn họ chung quy vẫn đến lúc ly khai, Lưu Ly cũng không tỏ ý gì, chỉ là mấy ngày nay càng không ưng nói, âm thầm tựa như một hài tử bị vứt bỏ vậy.
Buổi tối trước ngày Thiên Gia và Đường Tử Ngạo quyết định lên đường, Thiên Gia đòi ngủ cùng với Lưu Ly, Lưu Ly tự nhiên cũng không ngờ vực gì hắn, mà lòng càng thêm khổ sở, rầu rĩ sang phòng bên ôm chăn nệm qua.
Cơm tối xong, Thiên Gia nổi hứng kéo Lưu Ly ra ngoài, hai người đi dạo liền hai vòng bờ sông, trở về nhà, vừa khát vừa mệt, thật hiếm thấy Thiên Gia chịu khó chăm chỉ, ấn Lưu Ly ngồi xuống, tự hắn chạy vào trù phòng rót hai bát nước ấm.
Uống nước rồi, Lưu Ly quệt quệt miệng, hỏi Thiên Gia: “Ngươi ngày mai đi rồi, tối nay còn đòi ra ngoài đi lâu vậy a, cũng đâu có gì hay, mệt chết đi được."
Thiên Gia chớp chớp mắt, ra bộ thần bí cực kỳ đáp: “Bí mật, đợi rồi ngươi coi~"
Lưu Ly cũng không để tâm lắm, ngồi nghỉ một lát rồi đi tắm, tới khi về phòng, Thiên Gia cũng không có ở đó, Lưu Ly nghĩ hắn lại chạy đi tìm Đường Tử Ngạo, liền vào thắp nến rồi lên giường nằm chờ hắn.
Một lát, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, cả người càng lúc càng phát nhiệt, hơi thở cũng bắt đầu bất ổn, bụng dưới như có một luồng nhiệt nóng cuồn cuộn không ngớt, chỉ một thoáng, phân thân bên dưới đã bất trị cương lên.
Hai tay hắn run run, hầu như vô thức lần lần xuống, Lưu Ly đột ngột bừng tỉnh, nhận ra nơi tay mình đang chực với tới lại là phía sau, hắn cắn môi, lập tức minh bạch, là tại bát nước vừa xong Thiên Gia bưng cho hắn.
Đương chật vật giãy giụa, lại nghe tiếng bước chân xa xa gần gần vọng đến, Lưu Ly đã toàn thân nóng rực, trán vã mướt mồ hôi, hai mắt mơ hồ không rõ, lỗ tai hắn ong ong, chỉ bập bùng nghe được giọng Thiên Gia cuống quýt nói: “Ta cũng không biết hắn làm sao, đột nhiên nói đau lắm, ta ôm hắn lên không được, đành phải gọi ngươi tới…"
“Đừng hoảng hốt, không việc gì đâu." Thanh âm trầm ổn của Sở Hi vang lên trấn an Thiên Gia, nhưng Lưu Ly dù đương hỏa nhiệt đốt người cũng thừa hiểu, tiểu tử kia chắc chắn trong bụng đang đắc ý cười sung sướng.
“A…" Lại một luồng nhiệt cường liệt xộc lên, Lưu Ly nhịn không được bật rên rỉ thành tiếng, vừa đến tai Sở Hi đã khiến hắn đi gấp gấp hơn, đến khi đẩy cửa chạy vào, giữa lúc nôn nóng hắn hoàn toàn không để ý sau lưng cửa gỗ đã bị đóng lại, liền tiếp sau là tiếng bấm khóa lách cách.
Trước mắt Lưu Ly cả người cuộn trong ổ chăn, chỉ lộ mỗi cái đầu, tóc đen ướt đẫm dán trên má, cánh môi cũng bị hắn cắn hằn dấu răng, hai mắt mê ly khép hờ, miệng vẫn không ngừng bật ra những âm thanh vừa như thống khổ vừa như hoan khoái.
“Sở Hi, Lưu Ly giao cho ngươi đó, nếu ngươi còn lùi bước nữa, ta liền đem hắn đi, từ nay về sau không đời nào cho hắn ở cùng ngươi nữa.
À nữa, quên nói cho ngươi, món dược này đích thân ta nghiên cứu đã lâu, chỉ có thể nhờ cái chuyện, ai nha~ chuyện chung đụng đó mới giải được, bằng không hắn cứ vậy đau chết đi nga~
Rồi rồi, không nói nữa, giờ ta đi à. Ta sẽ đóng cửa lớn giùm các ngươi, cứ yên tâm. Lưu Ly, ta đi đây, tái kiến nha, mà nhớ đối tốt với bản thân một chút, đừng chuyện gì cũng giữ trong lòng a!!"
Lại nghe tiếng cửa gỗ ngoài viện cọt kẹt mấy tiếng, một hồi sau xung quanh đã hoàn toàn im ắng.
Mà trong phòng rốt cuộc không sao yên tĩnh được, đến tốt cùng chuyện gì xảy ra, nhìn qua đã sáng tỏ, đã nói đến nước này, cũng chẳng còn viện cớ gì được nữa, Lưu Ly ngước đôi con ngươi mờ sương, dâng đầy khát vọng nhìn Sở Hi.
Sở Hi cúi đầu, thương yêu áp môi hôn lên gương mặt trắng nõn yếu đuối của hắn, rồi tự cởi y phục chống tay nằm xuống, khẽ nói: “Là ta bất hảo, để ngươi chịu khổ sở, đừng sợ, giao cho ta…"
Phụ tử Đường Tử Ngạo rõ làm chuyện đuối lý, chẳng chờ đến sáng sớm hôm sau mới rời đi, giữa đêm đã vội khởi hành, bất quá vừa hay gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái, bầu trời lại điểm điểm mấy vì sao, không gian thực dễ chịu thích ý, huống chi, có người mình yêu làm bạn bên cạnh, còn có gì hạnh phúc hơn được nữa.
Hai người cưỡi chung một ngựa, dưới trăng tròn đầy đặn, ung dung tự tại lên đường.
Đường mòn vắng vẻ, móng ngựa khua đều.
“Đường Đường."
“Ừm?"
“Ngươi nói, giờ chúng ta đi đâu nữa a?"
“Ngươi có nơi nào còn chưa gây họa nữa sao?"
“Sao ngươi hỏi vậy chớ?" Rõ cố tình làm bộ ủy khuất.
“Ha ha, vậy Gia Gia có người nào muốn gặp hay cảnh sắc nơi nào muốn đi xem nữa không? Đích đến kế tiếp của chúng ta tùy ngươi quyết định."
“Vầy còn được na, bất quá, ngươi để ta nghĩ coi… hình như hết mất rồi, giờ làm sao đây?"
“Ừm, nếu không có vậy để cha quyết định tiếp theo đi đâu nhé?"
“Cũng tốt. Ngươi nói giờ đi đâu a?"
“Chúng ta đi phương Bắc đi, tới đại thảo nguyên mênh mông ở đó được không?"
“Hảo."
“Gia Gia, nghe lời, đừng quấy, đằng trước có nhà trọ rồi."
“Ta không cơ~"
“Ngoan, nghe lời, ở bên ngoài không thể làm bừa vậy, bỏ tay nào."
“Cha rõ ràng thích."
“…"
“Có thích ha?!"
“…"
“A, đừng đánh ta, ta không nháo, không nháo nữa, thật mà, ta sai rồi, từ sau không có nháo nữa!"
———–
*chất tử: cháu trai.
*y thường: y phục, áo quần.
*đường thủy vận: vận tải đường thủy =)))~ Du xoắn chưa =)))~
– Chính văn hoàn –
***
Sai lầm khi xưa của ta và ngươi vốn không thể gán mọi tội lỗi cho kẻ khác, tự thân chúng ta cũng có trách nhiệm, luôn luôn lo lắng quá nhiều, vì quốc gia, vì dòng tộc, vì phụ mẫu, vì bao nhiêu kẻ khác… mà chưa từng nghĩ vì chính mình. Bởi vậy, ta muốn ích kỷ một lần, chỉ suy tính vì bản thân, mặc kệ đối phương là ai, thân phận như thế nào, nguyện đánh đổi tất thảy để giữ lấy hắn, bảo vệ hắn, để nhân sinh ngắn ngủi này, không phải lưu lại tiếc nuối, không phải nhắm mắt ra đi mà chưa một lần sống vì chính mình.
Ta cũng từng do dự, từng trốn tránh, thế nhưng đến tột cùng, né tránh không xong, mà chạy thoát càng không thể. Từ ngày hắn bị cướp đi, lòng ta đã không còn chỗ cho bất cứ thứ gì nữa, mà đến khi hắn trở lại bên người, mảnh tình cảm ấy trong ta dần dần thay đổi, đợi đến sau này, dù chỉ thoáng nghĩ phải xa hắn, để hắn lập thê sinh tử, để người khác chiếu cố hắn… lòng ta đã không thể chịu đựng nổi.
Ngoại trừ ta, trên đời không có bất cứ kẻ nào có thể thương yêu hắn, suy nghĩ cho hắn, và cả đem đến cho hắn mọi điều hắn mong muốn như vậy. Thế gian này, người có thể chăm sóc hắn vẹn toàn nhất…
Chỉ có ta. Chỉ mình ta.
Bởi vậy, ta thỉnh cầu ngươi, bất luận ngươi thống hận ta, phỉ nhổ ta thế nào, ta đều có thể chấp nhận, nhưng mong ngươi tha thứ cho Gia Gia, hắn là hài tử của ngươi, hắn để tâm đến cách nhìn của ngươi, suy nghĩ của ngươi, hắn sẽ vì sự phản đối và ngăn cản của ngươi mà khổ sở, thậm chí đêm ngủ không yên giấc.
Chấp nhận chúng ta, tán thành chúng ta, để hắn và cả ta nữa, từ nay về sau, dù ở chân trời góc bể nào vẫn có thể thanh thản mỉm cười, trải lòng bỏ qua mọi vướng bận âu lo."
Đường Tử Ngạo nói dứt lời rồi chậm rãi đứng lên nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Tiết Uyển Nghi gồng mình bặm môi, hai mắt mở trừng nhìn Đường Tử Ngạo.
Nếu nàng không đáp ứng, Đường Tử Ngạo chắc chắn sẽ không lưu lại đây thêm một ngày, mà Thiên Gia tự nhiên cũng sẽ theo hắn đi, như vậy hai người bọn họ, nhất là Thiên Gia từ nay về sau trong lòng luôn đọng lại một nút thắt, sẽ vô pháp thoải mái tươi cười, nàng làm một mẫu thân, có đời nào mong muốn điều ấy… thế nhưng nàng cũng không thể thoáng chốc thừa nhận cho hai người bọn họ ở bên nhau, triệt để buông tay làm ngơ mọi sự.
Tâm tư bị giày vò quay cuồng, những ngón tay Tiết Uyển Nghi vịn trên tay Trịnh Viễn Kính càng vô thức bấm sâu vào da thịt hắn, mà Trịnh Viễn Kính chỉ lo nàng quá tự ép mình, ảnh hưởng đến thân thể, ngộ nhỡ thai nhi trong bụng sinh chuyện khó lường, hắn nhích lại gần, xoa xoa lưng nàng, khẽ vỗ về: “Đừng vội, đừng tức giận, Gia Gia là hài tử ngươi thương yêu nhất, thôi thì bỏ qua mọi sự, cứ để hắn được làm điều hắn thực lòng muốn làm là tốt rồi."
“Sao có thể nói dễ dàng như vậy? Đây là loạn luân a…" Tiết Uyển Nghi đau đớn bật khóc thành tiếng.
Thiên Gia vừa quỳ vừa lê gối lại gần, ôm lấy hai chân Tiết Uyển Nghi, đầu tựa bên đùi nàng, áp tai vào bụng nàng, như đương lắng nghe động tĩnh bên trong, hắn nhỏ giọng nói: “Nương, ngươi đừng khóc nữa, muội muội sợ mà…
Chuyện này đều là ta sai, vốn cha cũng không muốn, là ta không tốt, câu dẫn cha… thế nhưng vì ta thích cha a, thực sự, ta ai cũng không thích, chỉ cần cha, chỉ muốn cùng hắn cả đời này, mỗi ngày có thể nói cười với hắn, cùng hắn du ngoạn, như vậy ta đã thấy thỏa mãn rồi, không cần thêm gì khác nữa… nếu như bắt ta phải thành thân với một nữ tử, rồi cùng nàng sinh hoạt, vậy thà ta tình nguyện bỏ đi cuộc đời này, lập tức đầu thai sang kiếp khác, đợi kiếp sau ta và cha không còn là phụ tử, có thể ở bên nhau rồi, mới cùng sống trọn đời. Thực là vậy, nương, ngươi cũng đừng tức giận, ta không muốn gạt ngươi, cũng không muốn ngươi phản đối, ta chỉ mong sao có thể không chút bận lòng cùng cha chu du đại giang Nam Bắc, đến giờ, chỉ còn thiếu một cái gật đầu của ngươi mà thôi.
Nương, ngươi gật đầu, nói một tiếng hảo, được không? Cầu ngươi mà."
“Ta…"
“Uyển Nghi, đừng làm khó bọn họ nữa." Trịnh Viễn Kính khẽ thở dài, biết rõ vô luận đồng ý hay không chuyện cũng đã rồi, hà tất mãi cố chấp.
“Nương, van cầu ngươi mà." Thiên Gia chau mày, tội nghiệp nhìn nàng.
Đường Tử Ngạo đột nhiên lên tiếng: “Tin tưởng ta, ta sẽ cho hắn cả đời hài lòng."
“Ta…"
“Nương, cầu ngươi, một chữ thôi, hảo."
“Hảo… hảo."
Tiết Uyển Nghi vừa dứt lời, nước mắt đã lại tuôn như mưa, Trịnh Viễn Kính vội vã ôm nàng vào lòng, bàn tay không ngừng vỗ vỗ lưng nàng.
Đường Tử Ngạo kéo tay Đường Thiên Gia, rời khỏi phòng, hắn muốn cho Tiết Uyển Nghi một chút thời gian, để nàng tự thông suốt tâm tình.
Hai người vào gian phòng bên cạnh, còn nghe thấy tiếng nức nở mơ hồ vọng qua bức vách, bầu không khí từ lúc nào đã trở nên nặng trĩu. Đường Tử Ngạo khẽ thở dài, Thiên Gia lập tức ôm cổ hắn, ngồi trèo lên lòng hắn, vùi mặt vào hõm vai hắn: “Cha, ngươi đừng hối hận."
“Không hối hận."
“Vậy chờ nương ổn rồi, chúng ta sẽ đi, có được không?"
“Hảo."
“Tới nữa tới chỗ Lưu Ly ha, ta nhớ hắn a."
“Ừm, tới đó, ngươi muốn đến nơi nào cũng được."
Tiết Uyển Nghi dù rằng đã miễn cưỡng thừa nhận, nhưng hễ nhìn hai người bọn họ cùng nhau, lòng nàng lại như bị một mũi kim xuyên thấu, nhổ không được, mà nhắm mắt quên đi càng không xong, cứ như vậy gờn gợn trong lòng, day dứt không nguôi… chuyện thế này, kẻ khác khuyên giải không được, chỉ có thể nhờ thời gian lẳng lặng phôi phai, tự bản thân nghĩ thông suốt mà thôi.
Đường Tử Ngạo và Thiên Gia hẳn nhiên cũng biết vậy, đến ngày thứ ba liền từ biệt lên đường, để lại một phong thư, hôm sau trời còn chưa sáng đã âm thầm rời đi, thư là Thiên Gia viết, dặn Tiết Uyển Nghi hảo hảo tĩnh dưỡng, chờ nàng sinh tiểu muội muội rồi hắn sẽ trở lại thăm nàng, hiện tại hai người bọn họ đã không còn băn khoăn gì nữa, từ giờ bắt đầu thảnh thơi đi du ngoạn khắp nơi. Cuối thư còn nhắc Trịnh Viễn Kính phải hảo hảo chăm sóc nương hắn, ráng không được để nàng phải làm gì.
Nhắn gửi một phen như vậy, viết kín ba trang giấy, tóm lại trong một câu, mong sao nương được bình an hạnh phúc.
Cầm phong thư trong tay, Tiết Uyển Nghi nhìn những hàng chữ nắn nót xinh đẹp, nước mắt lại nhịn không được dâng ngập hai mi.
***
Thiên Gia và Lưu Ly nhiều năm chưa gặp lại, kỳ thực đôi bên cũng có trao đổi thư từ, nhưng bất quá cũng chỉ để tưởng tượng cho bớt phần nào nhớ nhung, tưởng tượng hắn giờ so với mình có cao hơn không, tưởng tượng thực nhiều, thực nhiều…
Ấy vậy nhưng tới khi đến vùng Lưu Ly ở, Thiên Gia lại có chút trù trừ, hồi hộp đến tim đập bình bình trong ngực, hắn nắm tay Đường Tử Ngạo, lắc tới lắc lui: “Ngươi nói xem, Lưu Ly còn nhận ra ta không a? Hắn lớn rồi thành thế nào a? Vạn nhất hắn khác quá ta nhận không ra, liệu hắn có buồn không a? Mấy bữa cứ phải tránh né bọn Nhị hoàng tử miết, lâu lắm không viết thư cho Lưu Ly, rồi hắn có trách ta không a? Ngươi nói…"
Đường Tử Ngạo bật cười ngắt lời hắn: “Làm sao nhiều vấn đề như vậy a? Ngươi yên tâm, hắn nhận ra ngươi, ngươi cũng sẽ nhận ra hắn."
“Thật na?"
“Ừm, đó, ngươi trông, người mặc áo xanh nhạt đứng trước đại môn kia không phải hắn sao?"
Quay đầu lại, đã thấy ngay một thân ảnh mảnh mai dong dỏng ngoài đại môn, đứng kế bên một đám người mặt mày rạng rỡ phấn chấn, gương mặt bình thản nhu hòa của hắn thấp thoáng nụ cười, đôi con ngươi trong vắt như nước suối tràn ngập quan tâm, mong nhớ.
“Hồng Y." Hai người còn cách một quãng ngắn, hắn đã mấp máy gọi không thành tiếng.
“Lưu Ly." Thiên Gia cũng lúng búng lại hệt như vậy.
Gọi rồi, đôi bên cùng nhìn nhau bật cười.
Ngựa tới gần đại môn, một tiểu tư trẻ tuổi chạy lên ghìm dây cương cho bọn họ, Thiên Gia vội vàng nhảy xuống đất, cười rạng rỡ nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly cũng cười, khẽ vươn tay ra, Thiên Gia lập tức nhào tới ôm chầm lấy hắn: “Lưu Ly!"
“Hồng Y."
Cả hai đều không còn là tiểu hài tử năm nào nữa, thế nhưng ôm lấy nhau như vậy, phảng phất như trở lại những ngày thơ ấu sống nương tựa bên nhau, lòng ngập tràn những điều không sao nói thành lời.
Đường Tử Ngạo đã sớm buông gánh nặng công cán trên thân, Sở Hi xưa nay vẫn đối với hắn như huynh đệ, sau khi nghe Đường Tử Ngạo kiên trì thuyết phục, mới đồng ý tiếp quản sự vụ vùng này, tính tình Sở Hi vốn đạm bạc giản dị, hôm nay gặp lại hắn cũng chỉ ngồi cùng Đường Tử Ngạo, thi thoảng lên tiếng đàm đạo việc giang hồ gần đây, còn thì hầu như chỉ nâng chén uống rượu, chẳng trò chuyện gì nhiều. Nhìn một màn này, Thiên Gia lại nhớ lại mấy năm trước, cũng bốn người ngồi chung bàn, bất quá ngày hôm nay tựa hồ càng thêm hòa hợp.
Màn đêm buông xuống, hai người cùng ngủ một giường.
Lưu Ly cũng giống Thiên Gia, đã không còn giữ tên gọi cũ nữa, hắn không biết phụ mẫu của mình ở nơi nào, Sở Hi cũng vì hắn mà bỏ công tìm kiếm, khổ nỗi năm xưa Lưu Ly bị bán đi khi còn quá nhỏ, căn bản chẳng còn chút ký ức nào, rốt cuộc, Sở Hi để Lưu Ly theo họ hắn, báo tính danh trên quan phủ là Sở Dịch Hiên, chất tử* của Sở Hi.
Hai hài tử xa nhau lâu như vậy, vẻn vẹn mấy phong thư sao đủ kể hết sự tình, khó có được hội ngộ, thật như ngày mai không còn, rì rầm trò chuyện đến khi miệng lưỡi khô rang, mí mắt ríu ríu vào nhau mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau cả hai đều là đói bụng mới tỉnh dậy, bên ngoài đã quá trưa tắt nắng, có lẽ hạ nhân trong viện đều được bọn Đường Tử Ngạo dặn dò nên không ai tới gọi, để mặc cho bọn hắn ngủ.
Lưu Ly vội vàng trở dậy mặc y phục, cập rập chạy ra ngoài, mặt mày có vẻ gấp gáp cực kỳ, mà hắn chưa chạy được tới cổng viện đã thấy Sở Hi đẩy cửa bước vào: “Không cần tới đâu, hắn còn ở đây thì ngươi cứ ở cùng hắn được rồi."
Sở Hi vừa nói ánh mắt vừa liếc qua y phục trên người hắn, lại vội dời mắt đi, mặt Lưu Ly thoáng cái đỏ hồng, hắn chạy ra vội vội vàng càng, y thường* bất chỉnh, mấy nút áo trên cùng còn chưa cài hẳn hoi, đầu tóc cũng chỉ búi sơ một chút, mấy lọn lòa xòa nương gió bay tán sau tai, hắn cúi đầu, thấp giọng đáp: “Ưm, hảo."
“Chơi cho thoải mái, không cần lo chuyện y quán." Sở Hi khẽ vỗ vỗ đầu hắn, ngón tay như lơ đãng trượt xuống sượt qua má hắn rồi quay lưng rời đi.
Mặt Lưu Ly đã đỏ bừng hết mức, một tay nắm chặt vạt áo, một tay tự ấp trên má, đứng ngây người một chỗ.
“Tối qua ngươi còn không nhận, hứ, từ sau ta không thèm tin ngươi nữa." Chẳng biết từ hồi nào Thiên Gia đã mò ra sau lưng hắn, miệng phù phù nói.
“Không phải, không phải mà…" Lưu Ly vội vàng quay lại, cuống quýt xua tay, cơ mà đôi con ngươi lấp lánh nước lẫn gương mặt đỏ ửng hoàn toàn phản bội lại lời lẽ của hắn.
Thiên Gia nheo nheo mắt, khoác tay qua vai hắn, hỏi: “Hắn đã hơn ba mươi rồi, phải không?"
“Gì a? A, đúng vậy." Lưu Ly thấy hắn đột nhiên vòng vo lảng chuyện, có chút nghi hoặc gật đầu.
“Hắn còn không có lập thê sinh tử, phải không?"
“Phải."
“Vậy ngươi ở bên hắn bao nhiêu năm vậy, sao còn chưa quơ lấy hắn luôn đi."
Hai má Lưu Ly vốn đang dịu dịu bớt, thoáng cái lại nóng bừng, cánh môi phấn nộn run run cãi: “Không có, không phải vậy đâu. Hắn rất chiếu cố ta mà."
“À~ phải rồi phải rồi~ ta biết~" Thiên Gia ngáp suông một cái, khoát khoát tay nói.
Lưu Ly đã muốn nóng nảy: “Là thật mà, hắn tốt lắm."
“Tốt chỗ nào?"
“Hắn cho ta hộ tịch, cho ta theo họ hắn, làm người thân của hắn, còn nhờ người cho ta tới y quán coi bệnh."
“Nga~" Thiên Gia đầy mặt ngờ vực, bỏ vào phòng.
Lưu Ly xưa nay tính tình bình ổn, mà hễ đụng phải Thiên Gia cũng nhịn không được lộ ra vài phần tâm tính hài tử, hắn gấp đến cuống chân, chạy lên chắn trước mặt Thiên Gia: “Thật đó, là thật mà."
“Nga? Vậy rồi sao nữa? Hay là tìm thê tử giùm ngươi, cho ngươi thành thân sinh tử a?"
Lưu Ly bất chợt nghẹn lời, gương mặt đương đỏ hồng cũng dần trắng bệch, một hồi lâu mới cúi đầu, khẽ nói: “Ta không thể lập thê sinh tử, ngươi biết mà."
Thiên Gia thở dài kéo hắn ngồi xuống giường, ấp đầu hắn lại, để hắn dựa lên vai mình: “Ngươi hiểu chuyện hơn ta, nghe lời hơn ta, cũng khiến người ta thương yêu hơn ta, thế nhưng cũng vì tính cách này nên bao nhiêu năm như vậy ngươi vẫn có một mình, cũng chẳng biết làm nũng mè nheo một chút, cứ tới dán lấy hắn, quấn quanh hắn, quá lắm thì chuốc hắn một chén xuân dược, rồi bắt hắn chịu trách nhiệm a. Hắn vốn là đồ đầu gỗ, chớ đâu phải không thích đâu, yên, để ta nói xong đã. Trông bộ dạng hắn vậy, ai mà nhìn không ra chớ, chỉ có hai người các ngươi, một ngốc nghếch, một đầu gỗ, chẳng ai dám nhúc nhích tiến tới, dở chết đi được. Cứ như vậy hoài, cả hai cùng già xọm, tóc trắng xóa rồi, ta coi các ngươi làm thế nào? Xem ra, chỉ có thể dựa vào ta đây được thôi à, chờ các ngươi tự, chẳng biết còn phí hoài bao nhiêu năm nữa~"
“Ngươi, Hồng Y, ngươi đừng…" Lưu Ly vừa nhúc nhắc muốn ngẩng đầu dậy, lại bị Thiên Gia ấn lại, tay chân cố tình mạnh bạo khiến Lưu Ly đành ngồi yên, không dám phản đối.
Vài ngày tiếp theo, Lưu Ly mỗi bữa mỗi thấp thỏm bám theo Thiên Gia, chỉ e hắn làm trò gì, thế nhưng Thiên Gia tựa hồ hoàn toàn quên bẵng những lời hắn nói hôm đó, ngày nào cũng lôi kéo Lưu Ly ra ngoài du ngoạn, cả hai dung mạo đều quá gây chú ý, thành ra bên cạnh luôn luôn có người đi kèm, không phải Đường Tử Ngạo cũng là vài thị vệ của Sở Hi. Sở Hi vốn có công việc, bởi vậy cũng không được nhàn hạ, mấy hôm đầu còn đi cùng bọn họ, sau bận bịu quá nên thôi, Đường Tử Ngạo lại chẳng vướng bận gì, hầu hết thời gian hắn đều ở bên trông nom hai hài tử.
Thành trấn chỗ Sở Hi không lớn lắm, bất quá thương nghiệp rất phát đạt, là điểm trung chuyển trên đường thủy vận*, giờ hắn đang dần dần chuyển từ việc nhận ám sát trước kia sang công việc làm ăn chính đáng, tuy không mấy khó khăn, nhưng cũng không thể tùy tiện phân tâm. Lại nói, hai người Thiên Gia đi chơi sông núi quanh vùng mấy ngày rồi, bắt đầu chẳng có gì làm, vì vậy liền tới y quán chỗ Lưu Ly, vốn một mình Lưu Ly tuấn tú hiểu chuyện ngồi xem bệnh đã rất thu hút chú ý, giờ lại thêm cả Thiên Gia, thành ra không ít người đổ tới căn bản chẳng phải vì coi bệnh, mà là để xem tướng mạo hai người đang nổi tiếng khắp thành trấn.
Đường Tử Ngạo cũng không ngăn cản bọn họ, chỉ phóng túng nhìn hai người, nhìn đám tiểu hài tử túm tụm ngơ ngẩn trông bọn họ, nhìn Thiên Gia rạng rỡ xán lạn, nhìn Lưu Ly cười ngượng ngùng, nhìn tất thảy mọi sự xung quanh… Đường Tử Ngạo vốn không muốn Thiên Gia bị trói buộc bên mình, miễn hắn vui vẻ, được ung dung phóng túng làm những điều hắn muốn dưới ánh mặt trời, cả những sự nghịch ngợm, bốc đồng, còn mình chỉ cần ở sau lưng, lẳng lặng bảo vệ là đủ rồi.
Ngày nối ngày, thoáng cái đã hơn một tháng trôi qua, Sở Hi vẫn đi sớm về khuya như trước, thỉnh thoảng đương bữa cơm tối thấy bóng dáng hắn trở về, thường thường uể oải mệt nhoài, Lưu Ly cúi đầu gắp thức ăn, luôn nhịn không được lén nhìn hắn mấy lần, ánh mắt yêu thương chẳng chút nào giấu giếm.
Bình thường Thiên Gia mỗi ngày cùng hắn xem bệnh cho mọi người, nói cười cũng vui vẻ, đã sớm không nghe hắn nhắc chuyện kia nữa, Lưu Ly cho rằng hắn hẳn đã quên rồi, thành ra vừa thở phào nhẹ nhõm, mà trong lòng lại kìm không được có chút lạc lõng thất vọng, hắn biết cá tính mình không bằng Thiên Gia, hễ nhìn nhận chắc chắn rồi sẽ chủ động thực hiện, bản thân hắn thứ gì cũng là người khác chu cấp, lại thêm thân phận xuất thân như vậy, làm sao dám hy vọng gì xa vời.
Đợi đến khi Thiên Gia và Đường Tử Ngạo mở lời nói phải rời đi, đã được gần tròn hai tháng. Tuy rằng không muốn, nhưng tự biết bọn họ chung quy vẫn đến lúc ly khai, Lưu Ly cũng không tỏ ý gì, chỉ là mấy ngày nay càng không ưng nói, âm thầm tựa như một hài tử bị vứt bỏ vậy.
Buổi tối trước ngày Thiên Gia và Đường Tử Ngạo quyết định lên đường, Thiên Gia đòi ngủ cùng với Lưu Ly, Lưu Ly tự nhiên cũng không ngờ vực gì hắn, mà lòng càng thêm khổ sở, rầu rĩ sang phòng bên ôm chăn nệm qua.
Cơm tối xong, Thiên Gia nổi hứng kéo Lưu Ly ra ngoài, hai người đi dạo liền hai vòng bờ sông, trở về nhà, vừa khát vừa mệt, thật hiếm thấy Thiên Gia chịu khó chăm chỉ, ấn Lưu Ly ngồi xuống, tự hắn chạy vào trù phòng rót hai bát nước ấm.
Uống nước rồi, Lưu Ly quệt quệt miệng, hỏi Thiên Gia: “Ngươi ngày mai đi rồi, tối nay còn đòi ra ngoài đi lâu vậy a, cũng đâu có gì hay, mệt chết đi được."
Thiên Gia chớp chớp mắt, ra bộ thần bí cực kỳ đáp: “Bí mật, đợi rồi ngươi coi~"
Lưu Ly cũng không để tâm lắm, ngồi nghỉ một lát rồi đi tắm, tới khi về phòng, Thiên Gia cũng không có ở đó, Lưu Ly nghĩ hắn lại chạy đi tìm Đường Tử Ngạo, liền vào thắp nến rồi lên giường nằm chờ hắn.
Một lát, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, cả người càng lúc càng phát nhiệt, hơi thở cũng bắt đầu bất ổn, bụng dưới như có một luồng nhiệt nóng cuồn cuộn không ngớt, chỉ một thoáng, phân thân bên dưới đã bất trị cương lên.
Hai tay hắn run run, hầu như vô thức lần lần xuống, Lưu Ly đột ngột bừng tỉnh, nhận ra nơi tay mình đang chực với tới lại là phía sau, hắn cắn môi, lập tức minh bạch, là tại bát nước vừa xong Thiên Gia bưng cho hắn.
Đương chật vật giãy giụa, lại nghe tiếng bước chân xa xa gần gần vọng đến, Lưu Ly đã toàn thân nóng rực, trán vã mướt mồ hôi, hai mắt mơ hồ không rõ, lỗ tai hắn ong ong, chỉ bập bùng nghe được giọng Thiên Gia cuống quýt nói: “Ta cũng không biết hắn làm sao, đột nhiên nói đau lắm, ta ôm hắn lên không được, đành phải gọi ngươi tới…"
“Đừng hoảng hốt, không việc gì đâu." Thanh âm trầm ổn của Sở Hi vang lên trấn an Thiên Gia, nhưng Lưu Ly dù đương hỏa nhiệt đốt người cũng thừa hiểu, tiểu tử kia chắc chắn trong bụng đang đắc ý cười sung sướng.
“A…" Lại một luồng nhiệt cường liệt xộc lên, Lưu Ly nhịn không được bật rên rỉ thành tiếng, vừa đến tai Sở Hi đã khiến hắn đi gấp gấp hơn, đến khi đẩy cửa chạy vào, giữa lúc nôn nóng hắn hoàn toàn không để ý sau lưng cửa gỗ đã bị đóng lại, liền tiếp sau là tiếng bấm khóa lách cách.
Trước mắt Lưu Ly cả người cuộn trong ổ chăn, chỉ lộ mỗi cái đầu, tóc đen ướt đẫm dán trên má, cánh môi cũng bị hắn cắn hằn dấu răng, hai mắt mê ly khép hờ, miệng vẫn không ngừng bật ra những âm thanh vừa như thống khổ vừa như hoan khoái.
“Sở Hi, Lưu Ly giao cho ngươi đó, nếu ngươi còn lùi bước nữa, ta liền đem hắn đi, từ nay về sau không đời nào cho hắn ở cùng ngươi nữa.
À nữa, quên nói cho ngươi, món dược này đích thân ta nghiên cứu đã lâu, chỉ có thể nhờ cái chuyện, ai nha~ chuyện chung đụng đó mới giải được, bằng không hắn cứ vậy đau chết đi nga~
Rồi rồi, không nói nữa, giờ ta đi à. Ta sẽ đóng cửa lớn giùm các ngươi, cứ yên tâm. Lưu Ly, ta đi đây, tái kiến nha, mà nhớ đối tốt với bản thân một chút, đừng chuyện gì cũng giữ trong lòng a!!"
Lại nghe tiếng cửa gỗ ngoài viện cọt kẹt mấy tiếng, một hồi sau xung quanh đã hoàn toàn im ắng.
Mà trong phòng rốt cuộc không sao yên tĩnh được, đến tốt cùng chuyện gì xảy ra, nhìn qua đã sáng tỏ, đã nói đến nước này, cũng chẳng còn viện cớ gì được nữa, Lưu Ly ngước đôi con ngươi mờ sương, dâng đầy khát vọng nhìn Sở Hi.
Sở Hi cúi đầu, thương yêu áp môi hôn lên gương mặt trắng nõn yếu đuối của hắn, rồi tự cởi y phục chống tay nằm xuống, khẽ nói: “Là ta bất hảo, để ngươi chịu khổ sở, đừng sợ, giao cho ta…"
Phụ tử Đường Tử Ngạo rõ làm chuyện đuối lý, chẳng chờ đến sáng sớm hôm sau mới rời đi, giữa đêm đã vội khởi hành, bất quá vừa hay gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái, bầu trời lại điểm điểm mấy vì sao, không gian thực dễ chịu thích ý, huống chi, có người mình yêu làm bạn bên cạnh, còn có gì hạnh phúc hơn được nữa.
Hai người cưỡi chung một ngựa, dưới trăng tròn đầy đặn, ung dung tự tại lên đường.
Đường mòn vắng vẻ, móng ngựa khua đều.
“Đường Đường."
“Ừm?"
“Ngươi nói, giờ chúng ta đi đâu nữa a?"
“Ngươi có nơi nào còn chưa gây họa nữa sao?"
“Sao ngươi hỏi vậy chớ?" Rõ cố tình làm bộ ủy khuất.
“Ha ha, vậy Gia Gia có người nào muốn gặp hay cảnh sắc nơi nào muốn đi xem nữa không? Đích đến kế tiếp của chúng ta tùy ngươi quyết định."
“Vầy còn được na, bất quá, ngươi để ta nghĩ coi… hình như hết mất rồi, giờ làm sao đây?"
“Ừm, nếu không có vậy để cha quyết định tiếp theo đi đâu nhé?"
“Cũng tốt. Ngươi nói giờ đi đâu a?"
“Chúng ta đi phương Bắc đi, tới đại thảo nguyên mênh mông ở đó được không?"
“Hảo."
“Gia Gia, nghe lời, đừng quấy, đằng trước có nhà trọ rồi."
“Ta không cơ~"
“Ngoan, nghe lời, ở bên ngoài không thể làm bừa vậy, bỏ tay nào."
“Cha rõ ràng thích."
“…"
“Có thích ha?!"
“…"
“A, đừng đánh ta, ta không nháo, không nháo nữa, thật mà, ta sai rồi, từ sau không có nháo nữa!"
———–
*chất tử: cháu trai.
*y thường: y phục, áo quần.
*đường thủy vận: vận tải đường thủy =)))~ Du xoắn chưa =)))~
– Chính văn hoàn –
***
Tác giả :
Mạc Thiên Thiên