Túy Hồng Y
Chương 50: Tình huống hữu biến
Sắc trời dần u ám, Thiên Gia vẫn nằm an tĩnh trên giường, một khắc cũng không dám thả lỏng, nhất nhất chú tâm nghe ngóng bên ngoài, chỉ cần một tiếng chim vỗ cánh cũng khiến hắn căng thẳng sợ hãi, tinh thần không ngừng hoảng động, hắn nghĩ hoài không ra phải làm sao mới trốn được khỏi đây… nhưng bảo hắn thôi đừng nghĩ nữa, đừng cố làm gì cả, chỉ cần ở một chỗ chờ đợi, hắn cũng làm không được.
Đến khi một tiếng bước chân khẽ khàng từ bên ngoài càng lúc càng tới gần, Thiên Gia càng thêm căng thẳng, đề phòng nhìn ra cửa, nhưng kẻ đẩy cửa vào không phải Tô Giới hay thị vệ, mà là một lão đầu khá già, lưng khòng khòng, hắn đặt thực hạp trên tay xuống, lấy những món ăn bên trong bày ra, tuy Thiên Gia hiện giờ cũng như tù nhân, bất quá đãi ngộ thế này cũng chẳng tệ, bốn món ăn một món canh, nhìn qua cũng ngon mắt.
“Đây là biệt viện của Nhị hoàng tử sao?" Thiên Gia hạ giọng hỏi, lão đầu có chút ngơ ngác ngẩng đầu, thấy thiếu niên trước mặt đích xác là đang hỏi mình, hắn vội vàng lắc đầu xua tay, sau đó chỉ chỉ vào miệng, ý bảo mình không thể nói được.
Thiên Gia biết không thể dễ dàng tìm hiểu tin tức như vậy, thấy lão nhân không chịu hé miệng hắn cũng không để ý, ngồi lại xuống bàn, ngẩn người nhìn những món ăn ngon lành đang không ngừng bốc hương ngào ngạt tới chóp mũi. Hắn thực chẳng muốn ăn chút nào, nhưng rốt cuộc vẫn cầm đũa lên, gắp một cái nấm bỏ vào miệng, máy móc nhai nuốt. Hắn căn bản không buồn nghĩ liệu bên trong có bỏ độc hay không, những người đó nếu muốn hại hắn cũng đâu cần bày trò con cỏn ấy, đường nào cũng đang nằm trong tay họ rồi thôi.
Hiện giờ Thiên Gia không thể mềm yếu, càng không thể chùn bước, nếu một miếng cơm cũng không chịu ăn, tự nhiên một chút sức lực cũng không có, vạn nhất có gì xảy ra thì lấy đâu ra sức phản kháng.
Lão đầu kia thấy Thiên Gia chăm chú ăn, đứng yên một bên chờ đợi, đến khi hắn buông đũa rồi liền thu thập tất cả lại, bỏ hết vào thực hạp rồi rời khỏi phòng, không quên quay lưng đóng cửa.
Thiên Gia nhìn bên ngoài, ngoại trừ mấy đĩa nến thắp trong viện này, nhìn xung quanh căn bản không thấy một tia sáng, xem ra nơi này đúng là vùng ngoại ô rồi. Hắn đi tới đi lui mấy vòng trong phòng, thủy chung không sao an tâm ngồi xuống được. Rót hết chén trà này tới chén trà khác, uống sao vẫn thấy khát. Nới nới cổ áo ra, Thiên Gia đẩy ô cửa sổ hình tròn trên tường ra, mới kẹt kẹt một tiếng, hai gã thị vệ đã từ đâu xuất hiện: “Công tử, thỉnh ngồi lại." Nói xong, không chút khách khí đóng cửa sổ lại.
“Ta chỉ thấy trong phòng oi bức quá, muốn có chút không khí." Thiên Gia đứng bên trong nói vọng ra, không nghe tiếng ai đáp lại, một hồi sau, bắt đầu nghe thấy tiếng côn trùng vang vang lên.
Lại nằm xuống giường, chẳng biết qua bao lâu, Thiên Gia đoán chừng đã gần giờ Tý, hắn lật qua lật lại sao cũng không ngủ được, trong ngực như có chút kích động rất kỳ quái.
Tuy hắn bị bắt tới nơi này, nhưng tự mình vượt qua được một ngày hôm nay rồi, trong lòng hắn càng vững tin hơn, Đường Tử Ngạo nhất định sẽ đến cứu hắn, hơn nữa sẽ rất mau thôi, người đó tuyệt đối không muốn hắn chịu khổ một chút nào, nói không chừng, hiện giờ hắn đã ẩn nấp đâu đó ngay cạnh đây rồi, chờ thời cơ thích hợp sẽ xông vào cứu mình, bởi vậy, hắn căn bản không thể nhắm mắt ngủ, toàn bộ tinh thần thân thể đều bị vây trong vòng khẩn trương hồi hộp, chỉ e bỏ lỡ mất bất cứ động tĩnh gì từ bên ngoài.
Nhưng càng về đêm, hắn cũng chống chọi hết nổi, ý thức dần dần hỗn độn, hai con mắt díp díp lại, rốt cuộc vẫn chìm vào giấc ngủ.
Ngủ cũng không phải thực sâu, vì trong tiềm thức hắn biết nơi này không an toàn, hơn nữa bên người không có ai, thủy chung vẫn cảm thấy thực lạnh lẽo, Thiên Gia khẽ nhăn mày, trở mình liên tục, lại bắt đầu mộng mị… trong mộng, bên ngoài bỗng nhiên rực hồng, tiếng đao kiếm va chạm chát chúa vang lên, hắn vội vàng nhảy xuống giường, cửa vẫn khóa trái từ ngoài, đẩy không ra, hắn chỉ có thể mở toang cửa sổ, tuy rằng giữa đêm tối nhưng lửa đỏ thiêu rừng rực, hai nhóm người mặc hắc y đang xông vào giao chiến kịch liệt, chốc chốc còn nghe được tiếng gào rú thê lương cùng tiếng đao kiếm đâm phập vào da thịt. Hắn muốn chạy ra ngay lập tức để tìm Đường Tử Ngạo, nhưng cửa sổ rất cao, hắn trèo qua không được, giữa lúc đang cuống cuồng muốn tìm bàn ghế để kê lên thì một người từ đâu xuất hiện, bước từng bước trầm trọng, chậm rãi tiến về phía hắn.
Lửa càng cháy càng lớn, cả dãy phòng phía trước đã đổ sụp, mùi gỗ cháy khét lẹt ngập đầy trong không gian, mà phảng phất còn hít được cả mùi máu tươi tanh nồng, diện mục người nọ không sao nhìn rõ được, Thiên Gia nôn nóng day day hai mắt, muốn xem có phải là Đường Tử Ngạo hay không, nhưng chỉ thấy được hai con mắt rất sáng, còn dáng dấp đã chìm trong ánh khói lửa mù mịt.
“A…" Thiên Gia ngồi bật dậy, một hồi lâu mới dần dần định trí lại từ giấc mộng, hắn thở gấp gáp hổn hển mấy hơi, đang muốn thả lỏng một chút đột nhiên khựng lại, cả người đông cứng, hắn run run quay đầu lại, đã thấy một hắc y nam tử bịt mặt đang đứng trong bóng tối, tựa hồ chìm lẩn vào màn đêm, lặng yên không một tiếng động, chỉ có đôi mắt vẫn lấp lánh ánh lên những tia sáng rực.
Người nọ từng bước bước lại, chìa tay ra với Thiên Gia.
***
Đường Tử Ngạo từ trong phòng đi ra, nghe tiếng khóc thương tâm xé ruột của Tiết Uyển Nghi đằng sau, lòng hắn thoáng chốc chùng xuống.
Lên tới tiền thính, phân phó Thường Văn lập tức triệu tập nhân thủ đi dò la tin tức, sau đó vội vã viết một phong thư cột vào chân bồ câu thả đi, nhằm hướng Thái tử ngoài biên cương.
Lo chu tất mọi sự rồi, người đã đến đông đủ tiền thính, Đường Tử Ngạo mới đi ra, truyền đạt cho bọn họ những địa điểm và đối tượng trọng yếu, phân phó bọn họ đi điều tra.
Vòng vây tìm kiếm không ngoài mấy người kia, đầu tiên là Lê quý phi, nhưng nàng ta thân ở trong cung, mỗi ngày đều túc trực bên cạnh Hoàng đế, hẳn không có cả tâm tư lẫn thời giờ quản đến việc này. Còn Nhị hoàng tử, hắn ở bên ngoài có phủ đệ, thủ hạ đông đảo, muốn giấu một người không khó. Cả Lê thừa tướng, làm quan nhiều năm, dây mơ rễ má nơi nơi, là đầu lĩnh bè phái của Nhị hoàng tử.
Đường Tử Ngạo biết, tra từ ba người này tuyệt đối sẽ ra. Mà Hoàng cung hiện giờ đề phòng dị thường cẩn mật, không hề dễ ra vào, huống hồ Hoàng đế bệnh nặng, trong cung nơi nơi đều cảnh giới rất cao, sở dĩ khả năng Gia Gia ở nơi đó là rất nhỏ.
Tối hậu, Đường Tử Ngạo căn dặn thủ hạ chỉ cần tìm kiếm vòng ngoài, bảo trọng tính mệnh.
Sắp đặt xong xuôi, đại sảnh thoáng chốc đã lại vắng vẻ, chỉ còn hắn và Thường Văn, hốt nhiên một cơn đau thắt quặn lên trong lòng hắn, hắn chống tay đứng dậy, hít một hơi thật sâu, cố ép mình không được nghĩ xa hơn nữa, để Thường Văn lại, Đường Tử Ngạo tự thay y phục dạ hành, cũng cấp tốc rời đi.
Giờ hắn không thể dừng lại, một khắc cũng không thể, bởi chỉ cần một thoáng lơi lỏng, hắn lập tức sẽ nghĩ đến hài tử kia.
Vừa nghĩ tới hắn, Đường Tử Ngạo lại một lần không dám xác định mình liệu có thể chống đỡ được nữa hay không.
Hắn biết, những thủ đoạn giày vò tàn khốc ấy, hài tử kia chịu đựng không được đến thời gian uống một chén trà, sẽ cứ thế tiêu thất khỏi thế gian. Hai tròng mắt hắn đột nhiên co rút lại, trừng trừng nhìn phía trước, khóa chặt một hướng đã định sẵn trong đầu, tựa hồ, Gia Gia đang ở chính nơi ấy.
Mạnh mẽ hít một hơi không khí lạnh giá, ép chính mình tỉnh táo một chút, tập trung toàn bộ tinh thần vào những tình huống sắp phát sinh. Hắn lao đi vun vút trong gió đêm, mũi chân thoăn thoắt điểm khí, vọt qua mái hiên một tòa nhà, nhắm tới phủ đệ của Nhị hoàng tử.
Cách phủ của Nhị hoàng tử không xa có một gốc đại thụ sừng sững, Đường Tử Ngạo phóng mắt nhìn tình hình trong phủ. Giờ này, giữa đêm khuya yên ắng, ngoại trừ đám thị vệ trực đêm và mấy tiểu nha hoàn, tiểu tư hầu hạ bên người chủ tử, ai nấy đều đã ngủ say, thoạt nhìn hoàn toàn bình lặng.
Trên hành lang, treo một dãy đèn ***g, khiến một vài khu viện vẫn được chiếu sáng sủa, đại khái là nơi ở của Nhị hoàng tử và những thê thiếp của hắn.
Đường Tử Ngạo quan sát kĩ hồi lâu, thừa dịp đám thị vệ đi khuất vào một khúc quanh, lập tức lẻn vào trong phủ.
Phủ đệ rất rộng lớn, bất quá hầu đa đều là hồ sen và giả sơn, nhìn qua một lượt những khu viện có người ở, không hề phát hiện chỗ nào có thể giam người. Đường Tử Ngạo đột nhiên cảm nhận được phía sau có tiếng hô hấp rất khẽ, hắn lập tức điểm chân nương theo những cành cây lúp xúp trong phủ, phi thân ra ngoài.
Trở lại Đường phủ rồi, có vài thủ hạ đã trở về, bọn họ đã đi tra xét nơi ở của những kẻ thân cận Nhị hoàng tử và thừa tướng xưa nay, cũng không tìm được gì. Đường Tử Ngạo chắp tay sau lưng, đứng lừng lững nhìn những điểm sao chớp lóe trên bầu trời, trong lòng hắn thực đã nặng nề đến hầu như không thở nổi.
Hắn quay đầu lại, thanh âm tuyệt không lộ một tia khác thường: “Còn mấy người nữa bao giờ trở lại?"
“Ừm, còn phải đi điều tra biệt trang của Nhị hoàng tử, nơi ấy khá xa."
Đường Tử Ngạo gật đầu, Nhị hoàng tử có một biệt viện, mỗi năm chỉ vào mùa săn mới tới đó ở lại một thời gian ngắn, Đường Tử Ngạo không muốn bỏ qua bất cứ nơi nào nên đã cố ý căn dặn bọn thủ hạ tới đó kiểm tra.
“Chử tử." Hai người vừa gấp gáp trở về, chính thị là những người phụ trách tới biệt viện của Nhị hoàng tử.
“Sao rồi?"
“Chủ tử, nơi đó có chút kỳ lạ, có một tiểu viện thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng tới gần sẽ nhận thấy có cao thủ ẩn nấp trong sân, tựa hồ đang bảo vệ kẻ nào đó nên chúng không hiện thân."
Đường Tử Ngạo vừa nghe vậy, con ngươi đã lấp lóe, hắn quay lại nói với Thường Văn: “Ngươi đi chăm sóc phu nhân, phải bảo đảm an toàn cho nàng. Từ hôm nay, bất luận các ngươi nghe được tin gì đều không cần để ý, nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ nàng, tuyệt đối không được để nàng ra ngoài hay làm bất cứ việc gì, nghe rõ chưa?"
“Vâng, chủ tử." Thường Văn trịnh trọng đáp: “Chủ tử, ngươi muốn làm gì?"
“Ta tới biệt trang của Nhị hoàng tử, các ngươi không cần theo."
Mấy người lập tức ồn ào kháng nghị, đặc biệt là Thường Văn, hắn vô cùng kích động: “Chủ tử, ngươi không thể đi một mình, để mấy người bọn họ theo ngươi, đơn thương độc mã nguy hiểm lắm, vạn nhất tiểu thiếu gia thực sự ở trong đó, một mình ngươi cũng chiếu cố không được hắn, phải có người theo yểm hộ trợ giúp mới được."
Đường Tử Ngạo trầm giọng đáp: “Chưa chắc Gia Gia đã ở bên trong, mà dù có thật, một mình ta cũng ứng phó được, ta để các ngươi ở lại đây mục đích là muốn các ngươi hảo hảo bảo vệ phu nhân, chuyện khác, không cần lo lắng."
Đám người quay sang nhìn nhau, ai nấy đều không cam lòng, chỉ e hắn gặp chuyện chẳng lành.
Đường Tử Ngạo không muốn nhiều lời, dặn dò thêm Thường Văn mấy câu, nói hắn hảo hảo chiếu cố Tiết Uyển Nghi, thời gian này phủ đệ để hắn toàn quyền phụ trách. Thường Văn nghe hắn nói, thực kinh hoàng hỏi dồn có phải hắn đương tính đi không trở lại. Đường Tử Ngạo nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn, chỉ buông một câu mọi sự hắn đã định đoạt tính toán cả rồi.
Quay đầu nhìn lại vài lần, Đường Tử Ngạo rời đi, nhằm hướng Tây Bắc, không bao lâu, hắn đã cảm nhận được phía sau có mấy người lén bám theo, tuy rằng những người đó cực lực che giấu hành tung, nhưng Đường Tử Ngạo sẵn đã đề cao cảnh giác, sao có thể không phát hiện ra.
Hắn biết, mấy người đó là những thủ hạ lo lắng cho hắn, bởi vậy hắn chỉ hít một hơi rồi đề khí, vung tay bứt một nắm lá cây, vận khí búng mạnh về phía sau, chớp mắt đã nghe mấy tiếng trọng vật rơi xuống huỵch huỵch, Đường Tử Ngạo lập tức tăng tốc, tiêu thất trong bóng đêm.
Mấy người kia thực khốn đốn, đến cất tiếng gọi cũng không được, đương tư thế kỳ quái lại bị búng rơi xuống đất, cả người nửa phân khí lực cũng không vận được, chỉ còn biết trừng trừng mở mắt nhìn Đường Tử Ngạo biến mất trong màn đêm.
*
Đến khi một tiếng bước chân khẽ khàng từ bên ngoài càng lúc càng tới gần, Thiên Gia càng thêm căng thẳng, đề phòng nhìn ra cửa, nhưng kẻ đẩy cửa vào không phải Tô Giới hay thị vệ, mà là một lão đầu khá già, lưng khòng khòng, hắn đặt thực hạp trên tay xuống, lấy những món ăn bên trong bày ra, tuy Thiên Gia hiện giờ cũng như tù nhân, bất quá đãi ngộ thế này cũng chẳng tệ, bốn món ăn một món canh, nhìn qua cũng ngon mắt.
“Đây là biệt viện của Nhị hoàng tử sao?" Thiên Gia hạ giọng hỏi, lão đầu có chút ngơ ngác ngẩng đầu, thấy thiếu niên trước mặt đích xác là đang hỏi mình, hắn vội vàng lắc đầu xua tay, sau đó chỉ chỉ vào miệng, ý bảo mình không thể nói được.
Thiên Gia biết không thể dễ dàng tìm hiểu tin tức như vậy, thấy lão nhân không chịu hé miệng hắn cũng không để ý, ngồi lại xuống bàn, ngẩn người nhìn những món ăn ngon lành đang không ngừng bốc hương ngào ngạt tới chóp mũi. Hắn thực chẳng muốn ăn chút nào, nhưng rốt cuộc vẫn cầm đũa lên, gắp một cái nấm bỏ vào miệng, máy móc nhai nuốt. Hắn căn bản không buồn nghĩ liệu bên trong có bỏ độc hay không, những người đó nếu muốn hại hắn cũng đâu cần bày trò con cỏn ấy, đường nào cũng đang nằm trong tay họ rồi thôi.
Hiện giờ Thiên Gia không thể mềm yếu, càng không thể chùn bước, nếu một miếng cơm cũng không chịu ăn, tự nhiên một chút sức lực cũng không có, vạn nhất có gì xảy ra thì lấy đâu ra sức phản kháng.
Lão đầu kia thấy Thiên Gia chăm chú ăn, đứng yên một bên chờ đợi, đến khi hắn buông đũa rồi liền thu thập tất cả lại, bỏ hết vào thực hạp rồi rời khỏi phòng, không quên quay lưng đóng cửa.
Thiên Gia nhìn bên ngoài, ngoại trừ mấy đĩa nến thắp trong viện này, nhìn xung quanh căn bản không thấy một tia sáng, xem ra nơi này đúng là vùng ngoại ô rồi. Hắn đi tới đi lui mấy vòng trong phòng, thủy chung không sao an tâm ngồi xuống được. Rót hết chén trà này tới chén trà khác, uống sao vẫn thấy khát. Nới nới cổ áo ra, Thiên Gia đẩy ô cửa sổ hình tròn trên tường ra, mới kẹt kẹt một tiếng, hai gã thị vệ đã từ đâu xuất hiện: “Công tử, thỉnh ngồi lại." Nói xong, không chút khách khí đóng cửa sổ lại.
“Ta chỉ thấy trong phòng oi bức quá, muốn có chút không khí." Thiên Gia đứng bên trong nói vọng ra, không nghe tiếng ai đáp lại, một hồi sau, bắt đầu nghe thấy tiếng côn trùng vang vang lên.
Lại nằm xuống giường, chẳng biết qua bao lâu, Thiên Gia đoán chừng đã gần giờ Tý, hắn lật qua lật lại sao cũng không ngủ được, trong ngực như có chút kích động rất kỳ quái.
Tuy hắn bị bắt tới nơi này, nhưng tự mình vượt qua được một ngày hôm nay rồi, trong lòng hắn càng vững tin hơn, Đường Tử Ngạo nhất định sẽ đến cứu hắn, hơn nữa sẽ rất mau thôi, người đó tuyệt đối không muốn hắn chịu khổ một chút nào, nói không chừng, hiện giờ hắn đã ẩn nấp đâu đó ngay cạnh đây rồi, chờ thời cơ thích hợp sẽ xông vào cứu mình, bởi vậy, hắn căn bản không thể nhắm mắt ngủ, toàn bộ tinh thần thân thể đều bị vây trong vòng khẩn trương hồi hộp, chỉ e bỏ lỡ mất bất cứ động tĩnh gì từ bên ngoài.
Nhưng càng về đêm, hắn cũng chống chọi hết nổi, ý thức dần dần hỗn độn, hai con mắt díp díp lại, rốt cuộc vẫn chìm vào giấc ngủ.
Ngủ cũng không phải thực sâu, vì trong tiềm thức hắn biết nơi này không an toàn, hơn nữa bên người không có ai, thủy chung vẫn cảm thấy thực lạnh lẽo, Thiên Gia khẽ nhăn mày, trở mình liên tục, lại bắt đầu mộng mị… trong mộng, bên ngoài bỗng nhiên rực hồng, tiếng đao kiếm va chạm chát chúa vang lên, hắn vội vàng nhảy xuống giường, cửa vẫn khóa trái từ ngoài, đẩy không ra, hắn chỉ có thể mở toang cửa sổ, tuy rằng giữa đêm tối nhưng lửa đỏ thiêu rừng rực, hai nhóm người mặc hắc y đang xông vào giao chiến kịch liệt, chốc chốc còn nghe được tiếng gào rú thê lương cùng tiếng đao kiếm đâm phập vào da thịt. Hắn muốn chạy ra ngay lập tức để tìm Đường Tử Ngạo, nhưng cửa sổ rất cao, hắn trèo qua không được, giữa lúc đang cuống cuồng muốn tìm bàn ghế để kê lên thì một người từ đâu xuất hiện, bước từng bước trầm trọng, chậm rãi tiến về phía hắn.
Lửa càng cháy càng lớn, cả dãy phòng phía trước đã đổ sụp, mùi gỗ cháy khét lẹt ngập đầy trong không gian, mà phảng phất còn hít được cả mùi máu tươi tanh nồng, diện mục người nọ không sao nhìn rõ được, Thiên Gia nôn nóng day day hai mắt, muốn xem có phải là Đường Tử Ngạo hay không, nhưng chỉ thấy được hai con mắt rất sáng, còn dáng dấp đã chìm trong ánh khói lửa mù mịt.
“A…" Thiên Gia ngồi bật dậy, một hồi lâu mới dần dần định trí lại từ giấc mộng, hắn thở gấp gáp hổn hển mấy hơi, đang muốn thả lỏng một chút đột nhiên khựng lại, cả người đông cứng, hắn run run quay đầu lại, đã thấy một hắc y nam tử bịt mặt đang đứng trong bóng tối, tựa hồ chìm lẩn vào màn đêm, lặng yên không một tiếng động, chỉ có đôi mắt vẫn lấp lánh ánh lên những tia sáng rực.
Người nọ từng bước bước lại, chìa tay ra với Thiên Gia.
***
Đường Tử Ngạo từ trong phòng đi ra, nghe tiếng khóc thương tâm xé ruột của Tiết Uyển Nghi đằng sau, lòng hắn thoáng chốc chùng xuống.
Lên tới tiền thính, phân phó Thường Văn lập tức triệu tập nhân thủ đi dò la tin tức, sau đó vội vã viết một phong thư cột vào chân bồ câu thả đi, nhằm hướng Thái tử ngoài biên cương.
Lo chu tất mọi sự rồi, người đã đến đông đủ tiền thính, Đường Tử Ngạo mới đi ra, truyền đạt cho bọn họ những địa điểm và đối tượng trọng yếu, phân phó bọn họ đi điều tra.
Vòng vây tìm kiếm không ngoài mấy người kia, đầu tiên là Lê quý phi, nhưng nàng ta thân ở trong cung, mỗi ngày đều túc trực bên cạnh Hoàng đế, hẳn không có cả tâm tư lẫn thời giờ quản đến việc này. Còn Nhị hoàng tử, hắn ở bên ngoài có phủ đệ, thủ hạ đông đảo, muốn giấu một người không khó. Cả Lê thừa tướng, làm quan nhiều năm, dây mơ rễ má nơi nơi, là đầu lĩnh bè phái của Nhị hoàng tử.
Đường Tử Ngạo biết, tra từ ba người này tuyệt đối sẽ ra. Mà Hoàng cung hiện giờ đề phòng dị thường cẩn mật, không hề dễ ra vào, huống hồ Hoàng đế bệnh nặng, trong cung nơi nơi đều cảnh giới rất cao, sở dĩ khả năng Gia Gia ở nơi đó là rất nhỏ.
Tối hậu, Đường Tử Ngạo căn dặn thủ hạ chỉ cần tìm kiếm vòng ngoài, bảo trọng tính mệnh.
Sắp đặt xong xuôi, đại sảnh thoáng chốc đã lại vắng vẻ, chỉ còn hắn và Thường Văn, hốt nhiên một cơn đau thắt quặn lên trong lòng hắn, hắn chống tay đứng dậy, hít một hơi thật sâu, cố ép mình không được nghĩ xa hơn nữa, để Thường Văn lại, Đường Tử Ngạo tự thay y phục dạ hành, cũng cấp tốc rời đi.
Giờ hắn không thể dừng lại, một khắc cũng không thể, bởi chỉ cần một thoáng lơi lỏng, hắn lập tức sẽ nghĩ đến hài tử kia.
Vừa nghĩ tới hắn, Đường Tử Ngạo lại một lần không dám xác định mình liệu có thể chống đỡ được nữa hay không.
Hắn biết, những thủ đoạn giày vò tàn khốc ấy, hài tử kia chịu đựng không được đến thời gian uống một chén trà, sẽ cứ thế tiêu thất khỏi thế gian. Hai tròng mắt hắn đột nhiên co rút lại, trừng trừng nhìn phía trước, khóa chặt một hướng đã định sẵn trong đầu, tựa hồ, Gia Gia đang ở chính nơi ấy.
Mạnh mẽ hít một hơi không khí lạnh giá, ép chính mình tỉnh táo một chút, tập trung toàn bộ tinh thần vào những tình huống sắp phát sinh. Hắn lao đi vun vút trong gió đêm, mũi chân thoăn thoắt điểm khí, vọt qua mái hiên một tòa nhà, nhắm tới phủ đệ của Nhị hoàng tử.
Cách phủ của Nhị hoàng tử không xa có một gốc đại thụ sừng sững, Đường Tử Ngạo phóng mắt nhìn tình hình trong phủ. Giờ này, giữa đêm khuya yên ắng, ngoại trừ đám thị vệ trực đêm và mấy tiểu nha hoàn, tiểu tư hầu hạ bên người chủ tử, ai nấy đều đã ngủ say, thoạt nhìn hoàn toàn bình lặng.
Trên hành lang, treo một dãy đèn ***g, khiến một vài khu viện vẫn được chiếu sáng sủa, đại khái là nơi ở của Nhị hoàng tử và những thê thiếp của hắn.
Đường Tử Ngạo quan sát kĩ hồi lâu, thừa dịp đám thị vệ đi khuất vào một khúc quanh, lập tức lẻn vào trong phủ.
Phủ đệ rất rộng lớn, bất quá hầu đa đều là hồ sen và giả sơn, nhìn qua một lượt những khu viện có người ở, không hề phát hiện chỗ nào có thể giam người. Đường Tử Ngạo đột nhiên cảm nhận được phía sau có tiếng hô hấp rất khẽ, hắn lập tức điểm chân nương theo những cành cây lúp xúp trong phủ, phi thân ra ngoài.
Trở lại Đường phủ rồi, có vài thủ hạ đã trở về, bọn họ đã đi tra xét nơi ở của những kẻ thân cận Nhị hoàng tử và thừa tướng xưa nay, cũng không tìm được gì. Đường Tử Ngạo chắp tay sau lưng, đứng lừng lững nhìn những điểm sao chớp lóe trên bầu trời, trong lòng hắn thực đã nặng nề đến hầu như không thở nổi.
Hắn quay đầu lại, thanh âm tuyệt không lộ một tia khác thường: “Còn mấy người nữa bao giờ trở lại?"
“Ừm, còn phải đi điều tra biệt trang của Nhị hoàng tử, nơi ấy khá xa."
Đường Tử Ngạo gật đầu, Nhị hoàng tử có một biệt viện, mỗi năm chỉ vào mùa săn mới tới đó ở lại một thời gian ngắn, Đường Tử Ngạo không muốn bỏ qua bất cứ nơi nào nên đã cố ý căn dặn bọn thủ hạ tới đó kiểm tra.
“Chử tử." Hai người vừa gấp gáp trở về, chính thị là những người phụ trách tới biệt viện của Nhị hoàng tử.
“Sao rồi?"
“Chủ tử, nơi đó có chút kỳ lạ, có một tiểu viện thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng tới gần sẽ nhận thấy có cao thủ ẩn nấp trong sân, tựa hồ đang bảo vệ kẻ nào đó nên chúng không hiện thân."
Đường Tử Ngạo vừa nghe vậy, con ngươi đã lấp lóe, hắn quay lại nói với Thường Văn: “Ngươi đi chăm sóc phu nhân, phải bảo đảm an toàn cho nàng. Từ hôm nay, bất luận các ngươi nghe được tin gì đều không cần để ý, nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ nàng, tuyệt đối không được để nàng ra ngoài hay làm bất cứ việc gì, nghe rõ chưa?"
“Vâng, chủ tử." Thường Văn trịnh trọng đáp: “Chủ tử, ngươi muốn làm gì?"
“Ta tới biệt trang của Nhị hoàng tử, các ngươi không cần theo."
Mấy người lập tức ồn ào kháng nghị, đặc biệt là Thường Văn, hắn vô cùng kích động: “Chủ tử, ngươi không thể đi một mình, để mấy người bọn họ theo ngươi, đơn thương độc mã nguy hiểm lắm, vạn nhất tiểu thiếu gia thực sự ở trong đó, một mình ngươi cũng chiếu cố không được hắn, phải có người theo yểm hộ trợ giúp mới được."
Đường Tử Ngạo trầm giọng đáp: “Chưa chắc Gia Gia đã ở bên trong, mà dù có thật, một mình ta cũng ứng phó được, ta để các ngươi ở lại đây mục đích là muốn các ngươi hảo hảo bảo vệ phu nhân, chuyện khác, không cần lo lắng."
Đám người quay sang nhìn nhau, ai nấy đều không cam lòng, chỉ e hắn gặp chuyện chẳng lành.
Đường Tử Ngạo không muốn nhiều lời, dặn dò thêm Thường Văn mấy câu, nói hắn hảo hảo chiếu cố Tiết Uyển Nghi, thời gian này phủ đệ để hắn toàn quyền phụ trách. Thường Văn nghe hắn nói, thực kinh hoàng hỏi dồn có phải hắn đương tính đi không trở lại. Đường Tử Ngạo nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn, chỉ buông một câu mọi sự hắn đã định đoạt tính toán cả rồi.
Quay đầu nhìn lại vài lần, Đường Tử Ngạo rời đi, nhằm hướng Tây Bắc, không bao lâu, hắn đã cảm nhận được phía sau có mấy người lén bám theo, tuy rằng những người đó cực lực che giấu hành tung, nhưng Đường Tử Ngạo sẵn đã đề cao cảnh giác, sao có thể không phát hiện ra.
Hắn biết, mấy người đó là những thủ hạ lo lắng cho hắn, bởi vậy hắn chỉ hít một hơi rồi đề khí, vung tay bứt một nắm lá cây, vận khí búng mạnh về phía sau, chớp mắt đã nghe mấy tiếng trọng vật rơi xuống huỵch huỵch, Đường Tử Ngạo lập tức tăng tốc, tiêu thất trong bóng đêm.
Mấy người kia thực khốn đốn, đến cất tiếng gọi cũng không được, đương tư thế kỳ quái lại bị búng rơi xuống đất, cả người nửa phân khí lực cũng không vận được, chỉ còn biết trừng trừng mở mắt nhìn Đường Tử Ngạo biến mất trong màn đêm.
*
Tác giả :
Mạc Thiên Thiên