Túy Hồng Y
Chương 49: Cố nhân xuất hiện
Khi Đường Thiên Gia mơ màng tỉnh lại, theo thói quen liền nhích nhích sang bên cạnh, muốn dụi đầu vào khuôn ngực quen thuộc, nhưng hắn vừa khẽ động đã thấy cả người bủn rủn vô lực, cánh tay mới cục cựa một chút đã như dùng sạch khí lực toàn thân. Hắn chậm chạp mở mắt, chỉ thấy trên đầu là đỉnh màn trướng hoa lệ diêm dúa, còn chăng một tầng vải sa mỏng mảnh, đôi con ngươi đen láy của Thiên Gia chợt lấp lóe, gần như bất an cố sức liếc nhìn xung quanh.
Nơi này không phải Đường phủ.
Nằm tại chỗ một hồi lâu nữa mới chật vật xoay được người lại, hắn cố gắng xốc người ngồi dậy, cau mày nhìn lại y phục trên người, một màu đỏ thẫm, giống như những thứ từng mặc trong Thất Nhã lâu trước kia, đường thêu mũi chỉ hết sức tinh xảo trên lần tơ lụa nhuyễn nhu như nước.
Mà chủ yếu không hề cảm giác được một chút thô ráp của vải sợi đụng chạm trên da thịt, thực khiến hắn thấy phi thường bất hảo.
Hắn túm hai vạt áo sát lại, siết chặt dây lưng rồi mới xỏ giày đi ra cửa.
Khẽ khàng đẩy cửa ra, quả nhiên đã bị khóa từ bên ngoài, Thiên Gia thở dài, uể oải trở lại ngồi xuống bàn, ngồi yên một hồi, lại đứng dậy rút một lớp nệm giường hồng sắc phía dưới cùng ra, sau đó vừa dùng răng vừa kẹt dưới chân bàn, xé được ra một mảnh vải vuông vắn, trải ra trên mặt bàn.
Xong xuôi liền quay sang tìm được một nghiên mực còn đọng một chút, trên bàn cũng không có bút lông, hắn nhìn quanh một hồi, rốt cuộc nhúng luôn ngón trỏ vào mực, khuôn mặt nhỏ bé thập phần căng thẳng, khẽ bặm môi, chăm chú viết lên mảnh vải trắng.
Vừa viết, miệng vừa lẩm bẩm điều gì không rõ.
Viết xong rồi, hắn thở phù một hơi, chùi sạch tay rồi lại quay về giường, miệng khe khẽ ngâm nga khúc gì chẳng rõ, cái đầu thi thoảng còn lắc lắc gật gù, con mắt hấp háy, tuyền một bộ dạng say sưa hưởng thụ, phải cái hắn vóc dáng nhỏ bé, trên người lại mặc một thân hồng sắc, thành ra nhìn hoài chỉ ra bộ dạng một tiểu công tử nhà nào đi chơi kỹ viện rồi bị người ta quàng xiên chơi lại, thực vừa mắc cười vừa không rời mắt đi được.
Tới khi cửa gỗ bị người bên ngoài đẩy mở, Đường Thiên Gia cũng không buồn quay lại, càng không có chút biểu hiện kinh ngạc hay sợ hãi nào, hắn vẫn ngồi ngâm nga như trước, tay phải còn khua khua nhịp phách, rất đúng điệu với khúc nhạc trong đầu.
Tiếng chân càng lúc càng tiến tới gần, người nọ đã đến sau lưng hắn, hắn cũng đã ngâm tới khúc cuối, triền triền miên miên, ai ai thiết thiết, tựu chung lại một tiếng thán dài, thanh rung rung không dứt. Vừa vặn người nọ đi vòng tới trước mặt hắn, Thiên Gia hé đôi mắt lấp lánh, khóe miệng khẽ câu lên, mỉm cười hài lòng: “Tô lão bản, ngươi tới rồi sao?"
Tô Giới nhướng mày, hiển nhiên là có chút hiếu kỳ với phản ứng của hắn, đành rằng hắn không phải loại hài tử ưa khóc la kinh thiên động địa hay thích ủ dột tự oán thán thân phận, nhưng bị bắt tới đây rồi mà hắn cư nhiên một chút bất an, sợ sệt cũng không có. Từ khi Đường Thiên Gia mới tỉnh lại, Tô Giới đã đứng bên ngoài quan sát hắn, thấy hắn ngoại trừ mới đầu còn tỏ ra hơi kinh ngạc thì không còn chút biểu hiện nào khác, vô cùng thản nhiên như thể đang ở nhà mình, còn nhúng ngón tay thay bút lông, viết gì đó rất dài dòng.
Tô Giới tới ngồi xuống giường, bày ra bộ dạng yêu thương thân mật: “Làm sao lại biết là ta a?"
“Ờm, nhìn trang sức quanh đây thì biết là lão bản rồi, cũng chẳng khác căn phòng nhỏ ta ở ngày trước mấy, vẫn màu mè hồng sắc chói mắt, lại còn hoa văn diêm dúa phiền phức nữa."
“Hài tử thực thông minh."
“Cảm ơn Tô lão bản khích lệ."
Tô Giới vươn tay, sờ sờ khuôn mặt Thiên Gia, đầu mày khẽ nhíu lại: “Thuốc kia không uống nữa sao, coi gương mặt ngươi lớn lên rồi, thế này đâu đẹp a, giờ phải làm sao a, Hồng Y?"
Hắn mới hơn ba mươi tuổi, khóe mắt có chỗ đã thấp thoáng hiện những nếp nhăn tinh tế, thế nhưng xem hắn chau mày thế này, vẫn hiển lộ phong vận mười phần, khiến người ta chợt cảm giác muốn yêu thương ôm ấp.
Thiên Gia cười rộ lên: “Tô lão bản, ngươi nói Hồng Y giờ không đẹp sao?" Hắn nói rồi liền bĩu môi giận dỗi.
“Đâu có đâu, mấy năm nay bao nhiêu hài tử ta dạy dỗ, chỉ có Hồng Y là đẹp nhất, bất quá, nếu còn kiên trì uống thứ thuốc kia thì tốt rồi, thực đáng tiếc a, cứ như vậy lớn thêm dăm ba năm nữa, tới khi ria mép cũng muốn mọc ra rồi, ta xem ngươi còn biết làm sao đây?"
“Không việc gì, có cha ta chăm sóc ta." Đường Thiên Gia hãnh diện ưỡn ngực, vỗ vỗ.
“Nga~ là nói tên nam nhân vô dụng để mất ngươi tới hai lần kia a." Tô Giới nhếch môi cười đầy châm chọc.
“Tốt xấu vẫn là một nam nhân, không như mấy kẻ nào đó, cả đời đều không làm được nam nhân." Thiên Gia đưa mắt liếc một lượt trên người Tô Giới, gương mặt bé nhỏ cười ngây thơ, nhưng lời từ miệng hắn nói ra, thực một chút cũng không trong sáng.
Sắc mặt Tô Giới lập tức sa sầm, một cánh tay vung lên muốn giáng một cái tát, nhưng Đường Thiên Gia ngày hôm nay đã sớm không còn là Hồng Y năm xưa, hắn thoáng cúi đầu, nghiêng thắt lưng, thừa dịp Tô Giới nhoài người tới thì nhanh tay tát lại vào má hắn, ‘chát~’ một tiếng thanh thúy.
Mấy năm rèn luyện thân thể cùng tập kiếm cũng không phải vô ích, Thiên Gia cấp tốc nhảy vọt xuống đất, chân trần chạy tới cạnh bàn, cười híp mắt nói: “Xin lỗi, Tô lão bản, mấy năm nay ta luyện kiếm thành ra có chút phản xạ quen thói, hễ có cái gì lao tới bên mình ta cứ tự nhiên đánh lại như vậy đó. Tô lão bản, ngươi bỏ qua cho Hồng Y đi nha~ Hồng Y không phải cố ý mà~"
Hắn bày ra vẻ mặt vô tội đứng một chỗ, miệng nói toàn câu tội nghiệp, nhưng Tô Giới nhìn rõ mồn một hai con ngươi đen láy tràn trề ý trêu cợt hớn hở.
Tô Giới cắn răng, hắn thực sự một chút cũng không sợ sao, đã vậy còn quá sức tin tưởng nam nhân kia, không hề dao động đến mức này?
Tô Giới vốn da thịt mịn màng, bị Thiên Gia tát một cái tuy lực đạo không nặng, nhưng cũng in lại một vết hồng nhàn nhạt, hắn đứng ôm mặt, nhìn chằm chằm Thiên Gia một hồi rồi đột nhiên cười rộ lên: “Không sai, hài tử này, năm xưa ngươi thông minh hơn những đứa nhỏ khác, chưa bao giờ phản kháng, hễ nói ngươi làm gì thì mặc kệ khuất nhục đến đâu ngươi cũng làm, bởi vậy Tô lão bản ta từ trước tới nay vẫn yêu thích ngươi, thích tới mức đã vài lần ta muốn cãi lại lệnh trên, đem giấu ngươi đi, chờ sau này ta rời khỏi đây rồi, sẽ đưa ngươi theo, nhận làm dưỡng tử. Nhưng ta còn tỉnh táo, không có làm vậy. Ấy vậy mà hôm nay, ngươi đã rơi vào đây, sao không nhìn thời thế mà làm bộ yếu đuối ngây thơ một chút a? Thế nào lại ra vẻ thứ gì cũng biết, làm vậy mới bất hảo a, bộ dạng này mới thực dễ khiến người ta muốn chà đạp ức hiếp a. Ngươi cũng biết hôm nay vì sao ta lại bị gọi tới coi sóc ngươi chứ?"
Đường Thiên Gia lắc đầu: “Không biết, cũng chẳng cần biết", lời lẽ nói ra lộ rõ vẻ chắc chắn.
“Ai da~ hài tử này, ngây ngô một chút, ta cũng muốn cho để ngươi bớt chịu tội, nhưng ngươi lại cứ làm ra bộ dạng cứng đầu thế này~"
“Tô lão bản, ta biết ngươi rất tốt với ta, ta cũng biết, ngươi không thuần túy là người xấu, nhưng chủ tử của ngươi với ta mà nói, là một kẻ xấu xa vô cùng, hơn nữa, ngươi lúc nào cũng nghe lời bọn họ, cố sức hành hạ ta." Thiên Gia bĩu môi, có chút trẻ nít, rồi lại nói tiếp: “Tô lão bản, ngươi an tâm, sau này chờ lão đại nhà các ngươi lụi bại rồi, ta nhất định nói người ta thả ngươi đi, kiếm cho ngươi một tiểu thôn trang an tĩnh đặng ngươi an hưởng tuổi già."
“Ha ha…" Tô giới cười khẽ, khóe mắt lấp lóe, như vừa trào phúng vừa miệt thị, một hồi mới ngẩng đầu, thở dài một hơi: “Dám tự tin ngươi sẽ bình an rời khỏi đây vậy a?"
“Đương nhiên tin a, cha ta nhất định sẽ tới cứu ta." Thiên Gia gật đầu dứt khoát, không chút sợ sệt: “Hơn nữa, ta đâu phải Hồng Y trước kia nữa, ta là Đường Thiên Gia, là người Đường gia, ta không còn là hài tử thân cô thế cố, không biết phụ mẫu mình là ai, chỉ ngày ngày bất lực sống trong mịt mù nữa, giờ ta có người yêu thương, còn có cả một đại nam nhân là mục tiêu trong mộng."
Tô Giới bật cười một tiếng, gương mặt từ từ đanh lại: “Chuyện sau này cứ để sau này nói, còn hôm nay chủ tử chúng ta nói muốn ta cho ngươi nếm mùi đau khổ, ngươi đại khái cũng minh bạch chứ hả?"
“Minh bạch, ta không sợ đau." Hồng Y ngồi lại xuống giường, bất chấp đáp.
“Nếu không đơn giản chỉ là chuyện đau hay không thì sao a? Tỷ dụ như…" Tô Giới đưa mắt nhìn ra cửa, thấy rõ bóng mấy tên thị vệ bên ngoài đảo qua đảo lại, hắn nhận ra sắc mặt Thiên Gia rõ ràng lộ một tia rung động, nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn lại hằn trên khóe môi: “Hồng Y, ngươi nói Tô lão bản có nên gọi bọn hắn vào giúp một tay không? Từ nhỏ đến lớn ta mất bao nhiêu tâm huyết dạy dỗ ngươi, chỉ cần ngươi có thể quải bài, tuyệt đối sẽ thành yêu tinh có thể mê hoặc tất thảy nam nhân, ấy vậy mà tên cha kia của ngươi lại đi cứu ngươi ra, thực hại ta có chút tiếc nuối a, cứ như thể khổ cực chăm bón cái cây con con, tới ngày đậu quả lại chẳng được thấy, chuyện ấy thực khiến người ta nhụt chí a!
Ta xem ra cha ngươi kia chắc cũng sẽ không chủ động tìm nam nhân cho ngươi, mà nữ nhân, chỉ sợ ngươi muốn đụng vào cũng chẳng được. Không bằng hôm nay ở đây, để Hồng Y nhà chúng ta hưởng thụ một chút cảm giác dục tình chân chính mà không thứ đạo cụ nào có thể cho ngươi được đi?"
Tô Giới rốt cuộc cũng thỏa mãn nhìn tầng phòng vệ cuối cùng bị nghiền nát, gương mặt nhỏ bé trước mắt hắn đã trắng bệch, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, sợ hãi, hầu như hoảng loạn không biết phải nhìn vào nơi nào, một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu, thanh âm khàn khàn khẽ rung động, viền mắt đã mơ hồ dâng lên một tầng hơi nước: “Tô lão bản, đừng như vậy có được không?"
Tô Giới mấy năm nay không biết đã qua tay bao nhiêu hài tử, ấn tượng khắc sâu với hắn bất quá cũng chỉ ba, bốn người, trong đó có duy nhất một, tuy nói rằng vì là nhiệm vụ cấp trên ban xuống khiến hắn phải ghi nhớ vài phần, nhưng hài tử này chính bản thân đã có nét gì đó khiến hắn không bao giờ quên được.
Vừa xong, bất quá hắn chỉ yếu đuối cầu xin mấy tiếng, Tô Giới đã nhận ra mình cư nhiên thấy không nỡ nhẫn tâm, liền vỗ vỗ tay gọi người bên ngoài vào dặn dò hắn hoàn thành nhiệm vụ cho tốt.
Qua lại mấy bước, Tô Giới lại vuốt vuốt má hắn: “Cũng chẳng vội, bữa nay là ngày đầu tiên, ngươi cứ nghỉ ngơi đã, dưỡng tinh thần cho tốt mới giỏi chịu đựng, miễn khỏi chưa được bao lâu đã ngất đi mất, chờ một lát ta cho người đưa cơm tới, nhớ phải ăn a."
“Cảm tạ… Tô lão bản." Thiên Gia cố sức chớp chớp mắt, ngăn hàng lệ rơi xuống, cánh môi run run, chật vật nói cho trọn câu.
“Ngoan."
Tô Giới mở cửa bỏ ra ngoài, tên thị vệ vẫn túc trực bên ngoài cũng bám gót đi theo.
Thiên Gia an tĩnh lắng nghe, chờ đến khi tiếng bước chân đã đi thật xa, hắn mới dám thả lỏng thân thể, nằm phịch xuống giường, vừa xong một khắc cửa mở ra hắn đã nhìn thoáng được khung cảnh bên ngoài, ngoài đó phòng ốc tựa hồ rất thưa thớt, chỉ thấy cây cỏ rậm rạp, xem ra đây hẳn là một sơn trang hay một biệt viện nào đó. Nếu hắn tính không sai, hắn mê man cũng không lâu lắm, vậy chỗ này rất có thể là vùng loanh quanh ngoại thành, cách Đường phủ không xa.
Mà xem phản ứng của Tô Giới, tựa hồ những kẻ này cũng không định giết hắn, chỉ là muốn mượn việc giày vò hắn để hiếp bức cha, nương và Thái tử ca ca. Nhưng nghĩ lại vừa xong suýt chút nữa bị những người đó… Thiên Gia lại phát rùng mình, cả người rịn rịn mồ hôi lạnh, cũng may hắn có chút hiểu biết về Tô Giới, thậm chí cũng kể như còn vài phần cảm tình, mới khiến hắn buông tha một lần, vô luận thế nào, hôm nay rốt cuộc cũng được an toàn.
Tay chân Thiên Gia đã hầu như mềm nhũn, cả người vô lực nằm bẹp trên giường, sắc mặt trắng bệch muốn dọa người, nhưng cánh môi lợt lợt hồng hốt nhiên lại chầm chậm câu thành một nụ cười…
Nơi này không phải Đường phủ.
Nằm tại chỗ một hồi lâu nữa mới chật vật xoay được người lại, hắn cố gắng xốc người ngồi dậy, cau mày nhìn lại y phục trên người, một màu đỏ thẫm, giống như những thứ từng mặc trong Thất Nhã lâu trước kia, đường thêu mũi chỉ hết sức tinh xảo trên lần tơ lụa nhuyễn nhu như nước.
Mà chủ yếu không hề cảm giác được một chút thô ráp của vải sợi đụng chạm trên da thịt, thực khiến hắn thấy phi thường bất hảo.
Hắn túm hai vạt áo sát lại, siết chặt dây lưng rồi mới xỏ giày đi ra cửa.
Khẽ khàng đẩy cửa ra, quả nhiên đã bị khóa từ bên ngoài, Thiên Gia thở dài, uể oải trở lại ngồi xuống bàn, ngồi yên một hồi, lại đứng dậy rút một lớp nệm giường hồng sắc phía dưới cùng ra, sau đó vừa dùng răng vừa kẹt dưới chân bàn, xé được ra một mảnh vải vuông vắn, trải ra trên mặt bàn.
Xong xuôi liền quay sang tìm được một nghiên mực còn đọng một chút, trên bàn cũng không có bút lông, hắn nhìn quanh một hồi, rốt cuộc nhúng luôn ngón trỏ vào mực, khuôn mặt nhỏ bé thập phần căng thẳng, khẽ bặm môi, chăm chú viết lên mảnh vải trắng.
Vừa viết, miệng vừa lẩm bẩm điều gì không rõ.
Viết xong rồi, hắn thở phù một hơi, chùi sạch tay rồi lại quay về giường, miệng khe khẽ ngâm nga khúc gì chẳng rõ, cái đầu thi thoảng còn lắc lắc gật gù, con mắt hấp háy, tuyền một bộ dạng say sưa hưởng thụ, phải cái hắn vóc dáng nhỏ bé, trên người lại mặc một thân hồng sắc, thành ra nhìn hoài chỉ ra bộ dạng một tiểu công tử nhà nào đi chơi kỹ viện rồi bị người ta quàng xiên chơi lại, thực vừa mắc cười vừa không rời mắt đi được.
Tới khi cửa gỗ bị người bên ngoài đẩy mở, Đường Thiên Gia cũng không buồn quay lại, càng không có chút biểu hiện kinh ngạc hay sợ hãi nào, hắn vẫn ngồi ngâm nga như trước, tay phải còn khua khua nhịp phách, rất đúng điệu với khúc nhạc trong đầu.
Tiếng chân càng lúc càng tiến tới gần, người nọ đã đến sau lưng hắn, hắn cũng đã ngâm tới khúc cuối, triền triền miên miên, ai ai thiết thiết, tựu chung lại một tiếng thán dài, thanh rung rung không dứt. Vừa vặn người nọ đi vòng tới trước mặt hắn, Thiên Gia hé đôi mắt lấp lánh, khóe miệng khẽ câu lên, mỉm cười hài lòng: “Tô lão bản, ngươi tới rồi sao?"
Tô Giới nhướng mày, hiển nhiên là có chút hiếu kỳ với phản ứng của hắn, đành rằng hắn không phải loại hài tử ưa khóc la kinh thiên động địa hay thích ủ dột tự oán thán thân phận, nhưng bị bắt tới đây rồi mà hắn cư nhiên một chút bất an, sợ sệt cũng không có. Từ khi Đường Thiên Gia mới tỉnh lại, Tô Giới đã đứng bên ngoài quan sát hắn, thấy hắn ngoại trừ mới đầu còn tỏ ra hơi kinh ngạc thì không còn chút biểu hiện nào khác, vô cùng thản nhiên như thể đang ở nhà mình, còn nhúng ngón tay thay bút lông, viết gì đó rất dài dòng.
Tô Giới tới ngồi xuống giường, bày ra bộ dạng yêu thương thân mật: “Làm sao lại biết là ta a?"
“Ờm, nhìn trang sức quanh đây thì biết là lão bản rồi, cũng chẳng khác căn phòng nhỏ ta ở ngày trước mấy, vẫn màu mè hồng sắc chói mắt, lại còn hoa văn diêm dúa phiền phức nữa."
“Hài tử thực thông minh."
“Cảm ơn Tô lão bản khích lệ."
Tô Giới vươn tay, sờ sờ khuôn mặt Thiên Gia, đầu mày khẽ nhíu lại: “Thuốc kia không uống nữa sao, coi gương mặt ngươi lớn lên rồi, thế này đâu đẹp a, giờ phải làm sao a, Hồng Y?"
Hắn mới hơn ba mươi tuổi, khóe mắt có chỗ đã thấp thoáng hiện những nếp nhăn tinh tế, thế nhưng xem hắn chau mày thế này, vẫn hiển lộ phong vận mười phần, khiến người ta chợt cảm giác muốn yêu thương ôm ấp.
Thiên Gia cười rộ lên: “Tô lão bản, ngươi nói Hồng Y giờ không đẹp sao?" Hắn nói rồi liền bĩu môi giận dỗi.
“Đâu có đâu, mấy năm nay bao nhiêu hài tử ta dạy dỗ, chỉ có Hồng Y là đẹp nhất, bất quá, nếu còn kiên trì uống thứ thuốc kia thì tốt rồi, thực đáng tiếc a, cứ như vậy lớn thêm dăm ba năm nữa, tới khi ria mép cũng muốn mọc ra rồi, ta xem ngươi còn biết làm sao đây?"
“Không việc gì, có cha ta chăm sóc ta." Đường Thiên Gia hãnh diện ưỡn ngực, vỗ vỗ.
“Nga~ là nói tên nam nhân vô dụng để mất ngươi tới hai lần kia a." Tô Giới nhếch môi cười đầy châm chọc.
“Tốt xấu vẫn là một nam nhân, không như mấy kẻ nào đó, cả đời đều không làm được nam nhân." Thiên Gia đưa mắt liếc một lượt trên người Tô Giới, gương mặt bé nhỏ cười ngây thơ, nhưng lời từ miệng hắn nói ra, thực một chút cũng không trong sáng.
Sắc mặt Tô Giới lập tức sa sầm, một cánh tay vung lên muốn giáng một cái tát, nhưng Đường Thiên Gia ngày hôm nay đã sớm không còn là Hồng Y năm xưa, hắn thoáng cúi đầu, nghiêng thắt lưng, thừa dịp Tô Giới nhoài người tới thì nhanh tay tát lại vào má hắn, ‘chát~’ một tiếng thanh thúy.
Mấy năm rèn luyện thân thể cùng tập kiếm cũng không phải vô ích, Thiên Gia cấp tốc nhảy vọt xuống đất, chân trần chạy tới cạnh bàn, cười híp mắt nói: “Xin lỗi, Tô lão bản, mấy năm nay ta luyện kiếm thành ra có chút phản xạ quen thói, hễ có cái gì lao tới bên mình ta cứ tự nhiên đánh lại như vậy đó. Tô lão bản, ngươi bỏ qua cho Hồng Y đi nha~ Hồng Y không phải cố ý mà~"
Hắn bày ra vẻ mặt vô tội đứng một chỗ, miệng nói toàn câu tội nghiệp, nhưng Tô Giới nhìn rõ mồn một hai con ngươi đen láy tràn trề ý trêu cợt hớn hở.
Tô Giới cắn răng, hắn thực sự một chút cũng không sợ sao, đã vậy còn quá sức tin tưởng nam nhân kia, không hề dao động đến mức này?
Tô Giới vốn da thịt mịn màng, bị Thiên Gia tát một cái tuy lực đạo không nặng, nhưng cũng in lại một vết hồng nhàn nhạt, hắn đứng ôm mặt, nhìn chằm chằm Thiên Gia một hồi rồi đột nhiên cười rộ lên: “Không sai, hài tử này, năm xưa ngươi thông minh hơn những đứa nhỏ khác, chưa bao giờ phản kháng, hễ nói ngươi làm gì thì mặc kệ khuất nhục đến đâu ngươi cũng làm, bởi vậy Tô lão bản ta từ trước tới nay vẫn yêu thích ngươi, thích tới mức đã vài lần ta muốn cãi lại lệnh trên, đem giấu ngươi đi, chờ sau này ta rời khỏi đây rồi, sẽ đưa ngươi theo, nhận làm dưỡng tử. Nhưng ta còn tỉnh táo, không có làm vậy. Ấy vậy mà hôm nay, ngươi đã rơi vào đây, sao không nhìn thời thế mà làm bộ yếu đuối ngây thơ một chút a? Thế nào lại ra vẻ thứ gì cũng biết, làm vậy mới bất hảo a, bộ dạng này mới thực dễ khiến người ta muốn chà đạp ức hiếp a. Ngươi cũng biết hôm nay vì sao ta lại bị gọi tới coi sóc ngươi chứ?"
Đường Thiên Gia lắc đầu: “Không biết, cũng chẳng cần biết", lời lẽ nói ra lộ rõ vẻ chắc chắn.
“Ai da~ hài tử này, ngây ngô một chút, ta cũng muốn cho để ngươi bớt chịu tội, nhưng ngươi lại cứ làm ra bộ dạng cứng đầu thế này~"
“Tô lão bản, ta biết ngươi rất tốt với ta, ta cũng biết, ngươi không thuần túy là người xấu, nhưng chủ tử của ngươi với ta mà nói, là một kẻ xấu xa vô cùng, hơn nữa, ngươi lúc nào cũng nghe lời bọn họ, cố sức hành hạ ta." Thiên Gia bĩu môi, có chút trẻ nít, rồi lại nói tiếp: “Tô lão bản, ngươi an tâm, sau này chờ lão đại nhà các ngươi lụi bại rồi, ta nhất định nói người ta thả ngươi đi, kiếm cho ngươi một tiểu thôn trang an tĩnh đặng ngươi an hưởng tuổi già."
“Ha ha…" Tô giới cười khẽ, khóe mắt lấp lóe, như vừa trào phúng vừa miệt thị, một hồi mới ngẩng đầu, thở dài một hơi: “Dám tự tin ngươi sẽ bình an rời khỏi đây vậy a?"
“Đương nhiên tin a, cha ta nhất định sẽ tới cứu ta." Thiên Gia gật đầu dứt khoát, không chút sợ sệt: “Hơn nữa, ta đâu phải Hồng Y trước kia nữa, ta là Đường Thiên Gia, là người Đường gia, ta không còn là hài tử thân cô thế cố, không biết phụ mẫu mình là ai, chỉ ngày ngày bất lực sống trong mịt mù nữa, giờ ta có người yêu thương, còn có cả một đại nam nhân là mục tiêu trong mộng."
Tô Giới bật cười một tiếng, gương mặt từ từ đanh lại: “Chuyện sau này cứ để sau này nói, còn hôm nay chủ tử chúng ta nói muốn ta cho ngươi nếm mùi đau khổ, ngươi đại khái cũng minh bạch chứ hả?"
“Minh bạch, ta không sợ đau." Hồng Y ngồi lại xuống giường, bất chấp đáp.
“Nếu không đơn giản chỉ là chuyện đau hay không thì sao a? Tỷ dụ như…" Tô Giới đưa mắt nhìn ra cửa, thấy rõ bóng mấy tên thị vệ bên ngoài đảo qua đảo lại, hắn nhận ra sắc mặt Thiên Gia rõ ràng lộ một tia rung động, nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn lại hằn trên khóe môi: “Hồng Y, ngươi nói Tô lão bản có nên gọi bọn hắn vào giúp một tay không? Từ nhỏ đến lớn ta mất bao nhiêu tâm huyết dạy dỗ ngươi, chỉ cần ngươi có thể quải bài, tuyệt đối sẽ thành yêu tinh có thể mê hoặc tất thảy nam nhân, ấy vậy mà tên cha kia của ngươi lại đi cứu ngươi ra, thực hại ta có chút tiếc nuối a, cứ như thể khổ cực chăm bón cái cây con con, tới ngày đậu quả lại chẳng được thấy, chuyện ấy thực khiến người ta nhụt chí a!
Ta xem ra cha ngươi kia chắc cũng sẽ không chủ động tìm nam nhân cho ngươi, mà nữ nhân, chỉ sợ ngươi muốn đụng vào cũng chẳng được. Không bằng hôm nay ở đây, để Hồng Y nhà chúng ta hưởng thụ một chút cảm giác dục tình chân chính mà không thứ đạo cụ nào có thể cho ngươi được đi?"
Tô Giới rốt cuộc cũng thỏa mãn nhìn tầng phòng vệ cuối cùng bị nghiền nát, gương mặt nhỏ bé trước mắt hắn đã trắng bệch, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, sợ hãi, hầu như hoảng loạn không biết phải nhìn vào nơi nào, một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu, thanh âm khàn khàn khẽ rung động, viền mắt đã mơ hồ dâng lên một tầng hơi nước: “Tô lão bản, đừng như vậy có được không?"
Tô Giới mấy năm nay không biết đã qua tay bao nhiêu hài tử, ấn tượng khắc sâu với hắn bất quá cũng chỉ ba, bốn người, trong đó có duy nhất một, tuy nói rằng vì là nhiệm vụ cấp trên ban xuống khiến hắn phải ghi nhớ vài phần, nhưng hài tử này chính bản thân đã có nét gì đó khiến hắn không bao giờ quên được.
Vừa xong, bất quá hắn chỉ yếu đuối cầu xin mấy tiếng, Tô Giới đã nhận ra mình cư nhiên thấy không nỡ nhẫn tâm, liền vỗ vỗ tay gọi người bên ngoài vào dặn dò hắn hoàn thành nhiệm vụ cho tốt.
Qua lại mấy bước, Tô Giới lại vuốt vuốt má hắn: “Cũng chẳng vội, bữa nay là ngày đầu tiên, ngươi cứ nghỉ ngơi đã, dưỡng tinh thần cho tốt mới giỏi chịu đựng, miễn khỏi chưa được bao lâu đã ngất đi mất, chờ một lát ta cho người đưa cơm tới, nhớ phải ăn a."
“Cảm tạ… Tô lão bản." Thiên Gia cố sức chớp chớp mắt, ngăn hàng lệ rơi xuống, cánh môi run run, chật vật nói cho trọn câu.
“Ngoan."
Tô Giới mở cửa bỏ ra ngoài, tên thị vệ vẫn túc trực bên ngoài cũng bám gót đi theo.
Thiên Gia an tĩnh lắng nghe, chờ đến khi tiếng bước chân đã đi thật xa, hắn mới dám thả lỏng thân thể, nằm phịch xuống giường, vừa xong một khắc cửa mở ra hắn đã nhìn thoáng được khung cảnh bên ngoài, ngoài đó phòng ốc tựa hồ rất thưa thớt, chỉ thấy cây cỏ rậm rạp, xem ra đây hẳn là một sơn trang hay một biệt viện nào đó. Nếu hắn tính không sai, hắn mê man cũng không lâu lắm, vậy chỗ này rất có thể là vùng loanh quanh ngoại thành, cách Đường phủ không xa.
Mà xem phản ứng của Tô Giới, tựa hồ những kẻ này cũng không định giết hắn, chỉ là muốn mượn việc giày vò hắn để hiếp bức cha, nương và Thái tử ca ca. Nhưng nghĩ lại vừa xong suýt chút nữa bị những người đó… Thiên Gia lại phát rùng mình, cả người rịn rịn mồ hôi lạnh, cũng may hắn có chút hiểu biết về Tô Giới, thậm chí cũng kể như còn vài phần cảm tình, mới khiến hắn buông tha một lần, vô luận thế nào, hôm nay rốt cuộc cũng được an toàn.
Tay chân Thiên Gia đã hầu như mềm nhũn, cả người vô lực nằm bẹp trên giường, sắc mặt trắng bệch muốn dọa người, nhưng cánh môi lợt lợt hồng hốt nhiên lại chầm chậm câu thành một nụ cười…
Tác giả :
Mạc Thiên Thiên