Túy Hóa Ấm - Tiêu
Chương 3: Hương doanh tay áo
(香盈袖)
Làn gió nhẹ ấm áp dường như còn mang theo chút mưa bụi, bay nhè nhẹ len qua cửa sổ, Thái tử Lưu Sắt chậm rãi cầm lên chén quỳnh tương sóng sánh ánh hổ phách, nhè nhẹ nhấp lên môi. Ánh mắt ý vị thâm trường nheo lại liếc Tô Ngọc Lăng đang đứng hầu rượu ở bên cạnh. Người y gần như dựa sát vào tường, sắc mặt tái nhợt, mấy ngón tay đặt trên bầu rượu ngọc niết chặt tới lộ từng khớp xương, y đang run rẩy không ngừng. Thái Tử lại một lần nữa nheo đôi mắt phượng hơi xếch, nhàn nhạt tự giễu: « Bổn cung phải chăng là phường tục tử không biết thương hương tiếc ngọc… Ngươi nói có phải không? Ngọc Lăng?… »
« ….. », nghe vậy Ngọc Lăng mạnh mẽ cắn chặt đôi môi đỏ sẫm ướt át, lảo đảo nâng bình rượu, chuẩn bị rót thêm vào chén. Song dù chỉ với một cử động nhỏ, dị vật khác lạ trong hạ thể lại khiến y không nhịn nổi cau chặt đôi mày thanh tú, đầu gối mềm nhũn té xuống!
May có Lưu Sắt đang chăm chú theo dõi sát sao thân ảnh tinh tế duyên dáng bên cạnh, thấy thế bèn nhanh chóng xuất thủ tựa mây trôi nước chảy đem một Tô Ngọc Lăng yếu đuối không xương ôm vào trong ngực
« Làm sao… Chịu không nổi sao? Ngọc Lăng… » – khêu gợi trêu chọc chiếc cằm thanh tú của người đang nằm xuội lơ trong lòng mình, Lưu Sắt hơi dùng sức đem thân hình nhẹ tựa mảnh lụa dựng đứng lên. Hắn bất kể Tô Ngọc Lăng đang nức nở giãy dụa, đặt thẳng y lên chiếc bàn tròn gỗ lim khắc hoa văn cầu kì, cũng chẳng chút lưu tình xé rách hạ bào phơi bày da thịt trắng nõn nà mịn mượt vẫn còn lưu vài dấu vết bị xâm phạm thô bạo, tất cả lõa lồ bầy ra trước mắt.
« Ô… », mới vừa muốn co rút hai chân lên, Tô Ngọc Lăng liền bị vật sâu trong huyệt kích thích làm đau, lại mềm nhũn nằm ngã xuống mặc cho người trước thân khóa tay mình lại, mặc cho hai chân của mình bị Lưu Sắt nâng lên, mặc cho cúc huyệt phấn tím của mình bị hắn trêu chọc. Cợt nhả gõ gõ dị vật do đích thân mình nhét vào cúc huyệt Ngọc Lăng, hài lòng nhìn mỹ nam tử thần kinh yếu ớt không chịu được sự tra tất khuất nhục này mà mím môi rên rỉ, Lưu Sắt cười lạnh cúi xuống, đột nhiên xuất thủ, hơi nới rộng phía dưới Tô Ngọc Lăng khiến cho nơi bị nhét dị vật có chút thư giãn.
« Thật đáng thương… Cũng sưng đỏ mất rồi… » – giả nhân giả nghĩa thở dài một hơi, Lưu Sắt vươn ra ngón trỏ cùng ngón giữa, nhẹ nhàng căng nội bích trong cúc huyệt Tô Ngọc Lăng một chút, hành động này khiến một luồng nhiệt từ huyệt đan điền thốc đi lên làm mỹ nam tử không tự chủ nổi, mở miệng phát ra âm thanh khó kìm nén: « A…. »
« Rất lợi hại a, bốn viên Dạ Minh Châu cũng bị ngươi làm ướt nha… », cười tà đưa ngón tay quậy phá nơi hậu đình mềm ấm, lại khuấy đảo vuốt ve tràng vách một vòng khiến Tô Ngọc Lăng vô thức trở nên *** loạn, hơi thở dồn dập. Lưu Sắt nương theo huyệt động chậm rãi lôi ra một dây bốn viên dạ minh châu dấp dính chất lỏng sền sệt lấp lánh, to ước chừng bằng quả trứng bồ câu. Hắn đem bốn viên lóng lánh trân bảo hiếm kia lắc lắc, chầm chậm đưa lên môi hôn.
« Đừng … là… A… » – miễn cưỡng ngẩng đầu, Tô Ngọc Lăng cố gắng ngăn lại trò đùa cợt của Thái tử Lưu Sắt nhưng cản sao nổi. Hắn chuyển mục tiêu trêu cợt sang hai hạt tiểu nhũ đế trên ngực mỹ nam mà hành hạ. Bị khoang miệng ẩm ướt ấm áp bao trùm tiểu châu, Ngọc Lăng chỉ có thể thở dốc trầm luân trong khoái cảm quen thuộc!
Theo chuyển động hấp duyện của đầu lưỡi, y uốn éo thắt lưng phối hợp, đến lúc Lưu Sắt cố ý cuốn liếm rồi hút mạnh tiểu châu, thân thể mềm dẻo của Tô Ngọc Lăng gặp phải cơn sóng khoái cảm quất mạnh, lớp lớp sóng dồn dập khiến cơ thể muốn vỡ tung.
« A… A… Thái tử… Không được… Ngọc Lăng… Đã không… Không được… A —— a ———— »
« Thế nhưng hưởng thụ khoái cảm triền miên tới hơi thở cũng nặng nề thế này a… », Lưu Sắt ánh mắt xấu xa, không để đối phương kịp phản ứng liền nâng nhẹ thắt lưng y lên bằng một tay, tay kia cũng không chịu để không lần theo thân thể quyến rũ xuống dưới vuốt ve, đụng chạm tới hạ thể nhạy cảm đã dựng cao vút, mạnh mẽ xoa nắn…
« Ư a —— » – suối tóc xõa tung ra đằng sau, Tô Ngọc Lăng ngửa đầu lắc lư, đôi mắt mỹ lệ dần tan rã thành ánh nhìn ngây dại, cánh môi trễ xuống vương từng sợi tơ bạc theo nụ hôn của Lưu Sắt. Ngọc Lăng cố gắng co đôi chân dài ngồi lên, không ngờ cơ thịt co rút đem khoái cảm từ hạ thể truyền lên quanh thân, trăm luồng hợp lại đồng thời làm ý thức trôi nổi, hơi thở càng dồn dập rối loạn. Nhìn đối phương thân thể co rút, Lưu Sắt càng mạnh mẽ tăng lực ở bàn tay liên tục xoa nắn nam căn, ngay lúc bàn tay hắn nắm chặt, Tô Ngọc Lăng kêu một tiếng ngã lưng thở hắt!
« Thoải mái chịu không được a… Thật là đã trêu choc tiểu chủ của ngươi quá… », Lưu Sắt nghiến chặt hàm răng nhếch môi son buông một câu, đột nhiên trong đầu hắn bỗng hiện lên một ý tưởng. Hắn lãnh băng băng cạy miệng Tô Ngọc Lăng hấp khí, sau đó đem thân thể người đã ngất đi kia thoát sạch sẽ y phục, thuận tay tháo xuống một sợi dây lụa dài…
« Ư… », cảm giác tê dại nơi nam căn truyền tới kích thích Tô Ngọc lăng tỉnh dậy nhưng toàn thân xuội lơ chưa kịp khôi phục đã bị một xúc cảm quái dị bao phủ. Y cố gắng mở mắt mới thấy thân thể trắng nõn đã bị mảnh lụa dài màu trắng sữa giăng trói bó buộc.
« Không, không nên ——" – trong phút chốc hiểu được ý định đắc ý của đối phương, Tô Ngọc Lăng tuyệt vọng kinh hô. Đôi mắt tròn xoe dịu dàng của chú nai dâng lên một tầng hơi nước đầy kinh hoảng nhưng sự sợ hãi của y càng kích thích ý đồ ngược đãi của Lưu Sắt mà thôi.
Thân hình mềm mại trên bàn bị trói chặt chỉ có thể ngọ nguậy chút xíu, hắn nhíu mày dùng sức thít chặt sợi dây lụa. Trường lăng theo lực đạo của hắn thít lại, thít thật sâu vào da thịt Tô Ngọc Lăng, thít vòng quanh làm nổi bật các đường cong hoàn mĩ vô khuyết.
« Ngươi thật là một vưu vật a… Ngọc Lăng… », thương tiếc vuốt ve lên xuống tính khí nhạy cảm căng cứng, nhẹ nhàng xoa nắn dọc phân thân, trêu đùa lại ôm trọn hai tinh hoàn, hết lần này đến lần khác mỗi khi mỹ nam mê ly rên rỉ chuẩn bị phát tiết, ngón tay ác độc lại giữ chặt khiến y chỉ có thể rỉ ra chút mật dịch!
« ——! » – miệng mở to, đầu óc trống rỗng tới thanh âm cũng quên không kêu nổi, Tô Ngọc Lăng cong người muốn khép hai chân lại nhưng bị sợi dây trói chặt, không thể che nổi hạ thể lõa lồ. Tính khí run rẩy lắc lư, mềm mại như hoa bơ vơ trong gió, như bông hoa khơi gợi chờ hái khỏi cành, thật kích thích thị giác người khác a.
« Thật là *** mỹ a… » – ôm cao mông mỹ nam tử, vùi đầu mút vào tính khí đối phương, mặc kệ người đó bị liếm láp mà kêu cầu liên tục, Lưu Sắt còn là không cho phép y được phát tiết, mỗi lúc cao trào kiên quyết giữ chặt hạ thể Tô Ngọc Lăng!
« … Ư… Không… A a a không được… »
« Bị đầu lưỡi xâm phạm cảm giác rất thoải mái sao… Phía sau của ngươi lại hé ra nữa à… » Hai tay búng cúc huyệt Tô Ngọc Lăng, đầu lưỡi đưa vào tới nội bích mềm mại liếm mút, Lưu Sắt tận tình kích thích Tô Ngọc Lăng – người đã không còn chịu được kích thích hơn nữa. Hắn thỏa mãn nhìn Tô Ngọc Lăng chật vật chống cự không được đành yếu ớt cựa quậy dưới thân.
Dần dần sợi dây thít càng chặt, ở phía sau người kia vốn đã tìm được điểm hưng phấn nhất trên cơ thể mà đùa giỡn, xâm phạm. Khoái cảm trào lên cùng đớn đau, Tô Ngọc Lăng kêu rên: « A… »
Ngẩng đầu lên, nhũ tiêm bị sợi dây ma sát cảm thụ làm y vừa thẹn vừa thoải mái hận không thể lúc đó chết đi!
« Như vậy có cảm giác sao? » Cuối cùng cũng quyết định bỏ qua cho Tô Ngọc Lăng lúc này hô hấp đương rối loạn, thân thể run sợ, ánh mắt phiêu du, sợi tóc thất thần, trên dưới nhũ đế sưng đỏ cùng nam căn lay động. Lưu Sắt ý do vị tẫn lại một lần nữa dùng đầu lưỡi tấn công vào sâu trong cúc huyệt đối phương, đem bắp đùi đang co quắp của người dưới thân gác lên trên hai vai mình, đầu ngón tay nắm nắm xoa xoa đầu nhũ, quầng nhũ nhạy cảm được vuốt ve chung quanh, sau đó khẽ thẳng tiến, đánh vỡ thân thể Tô Ngọc Lăng!
« A a a —— »
« Như thế nào… Muốn sao? » – gõ gõ nam căn đang lay động, Lưu Sắt dùng sức, nắm giữ toàn bộ khoái cảm của Ngọc Lăng!
« A… A… »
« Thoải mái sao? »
« Ư a… »
« Bị xoa nắn tới hưng phấn lên đi? »
« A… Ư… … »
« Rất thích ta xoa bóp phía dưới của ngươi sao, nhìn xem, cũng đã chảy ra rồi nha… »
« Yaaaa.. A Ưm, ưmm a —— »
« Ngươi đẹp quá a… Ta muốn phóng ở trong ngươi… Ngọc Lăng… »
« Ư… Ư ư a, a a a a ———— »
Một mảnh xạ hương ở bên trong, Tô Ngọc Lăng mật dịch phun bắn vào đám quần áo đã rối nùi, hương thơm loang lổ bao phủ xuống, hắn kinh luyến chật vật không chịu nổi thân thể mười phần gợi cảm kia, Lưu Sắt như hòa tan trong dư vị của đối phương…
Thoải mái đến ngay cả một cái đầu ngón tay cũng không thể động, đồng thời chịu đựng từng đợt vuốt ve trên thân thể, mỹ nam tử thở dài mềm yếu hư thoát dựa vào ***g ngực rộng lớn của Thái Tử. Chỉ có âm mũi mỏi mệt còn có thể phối hợp hừ ra câu hồn tiêu cốt thanh âm…
« Ư… »
Làn gió nhẹ ấm áp dường như còn mang theo chút mưa bụi, bay nhè nhẹ len qua cửa sổ, Thái tử Lưu Sắt chậm rãi cầm lên chén quỳnh tương sóng sánh ánh hổ phách, nhè nhẹ nhấp lên môi. Ánh mắt ý vị thâm trường nheo lại liếc Tô Ngọc Lăng đang đứng hầu rượu ở bên cạnh. Người y gần như dựa sát vào tường, sắc mặt tái nhợt, mấy ngón tay đặt trên bầu rượu ngọc niết chặt tới lộ từng khớp xương, y đang run rẩy không ngừng. Thái Tử lại một lần nữa nheo đôi mắt phượng hơi xếch, nhàn nhạt tự giễu: « Bổn cung phải chăng là phường tục tử không biết thương hương tiếc ngọc… Ngươi nói có phải không? Ngọc Lăng?… »
« ….. », nghe vậy Ngọc Lăng mạnh mẽ cắn chặt đôi môi đỏ sẫm ướt át, lảo đảo nâng bình rượu, chuẩn bị rót thêm vào chén. Song dù chỉ với một cử động nhỏ, dị vật khác lạ trong hạ thể lại khiến y không nhịn nổi cau chặt đôi mày thanh tú, đầu gối mềm nhũn té xuống!
May có Lưu Sắt đang chăm chú theo dõi sát sao thân ảnh tinh tế duyên dáng bên cạnh, thấy thế bèn nhanh chóng xuất thủ tựa mây trôi nước chảy đem một Tô Ngọc Lăng yếu đuối không xương ôm vào trong ngực
« Làm sao… Chịu không nổi sao? Ngọc Lăng… » – khêu gợi trêu chọc chiếc cằm thanh tú của người đang nằm xuội lơ trong lòng mình, Lưu Sắt hơi dùng sức đem thân hình nhẹ tựa mảnh lụa dựng đứng lên. Hắn bất kể Tô Ngọc Lăng đang nức nở giãy dụa, đặt thẳng y lên chiếc bàn tròn gỗ lim khắc hoa văn cầu kì, cũng chẳng chút lưu tình xé rách hạ bào phơi bày da thịt trắng nõn nà mịn mượt vẫn còn lưu vài dấu vết bị xâm phạm thô bạo, tất cả lõa lồ bầy ra trước mắt.
« Ô… », mới vừa muốn co rút hai chân lên, Tô Ngọc Lăng liền bị vật sâu trong huyệt kích thích làm đau, lại mềm nhũn nằm ngã xuống mặc cho người trước thân khóa tay mình lại, mặc cho hai chân của mình bị Lưu Sắt nâng lên, mặc cho cúc huyệt phấn tím của mình bị hắn trêu chọc. Cợt nhả gõ gõ dị vật do đích thân mình nhét vào cúc huyệt Ngọc Lăng, hài lòng nhìn mỹ nam tử thần kinh yếu ớt không chịu được sự tra tất khuất nhục này mà mím môi rên rỉ, Lưu Sắt cười lạnh cúi xuống, đột nhiên xuất thủ, hơi nới rộng phía dưới Tô Ngọc Lăng khiến cho nơi bị nhét dị vật có chút thư giãn.
« Thật đáng thương… Cũng sưng đỏ mất rồi… » – giả nhân giả nghĩa thở dài một hơi, Lưu Sắt vươn ra ngón trỏ cùng ngón giữa, nhẹ nhàng căng nội bích trong cúc huyệt Tô Ngọc Lăng một chút, hành động này khiến một luồng nhiệt từ huyệt đan điền thốc đi lên làm mỹ nam tử không tự chủ nổi, mở miệng phát ra âm thanh khó kìm nén: « A…. »
« Rất lợi hại a, bốn viên Dạ Minh Châu cũng bị ngươi làm ướt nha… », cười tà đưa ngón tay quậy phá nơi hậu đình mềm ấm, lại khuấy đảo vuốt ve tràng vách một vòng khiến Tô Ngọc Lăng vô thức trở nên *** loạn, hơi thở dồn dập. Lưu Sắt nương theo huyệt động chậm rãi lôi ra một dây bốn viên dạ minh châu dấp dính chất lỏng sền sệt lấp lánh, to ước chừng bằng quả trứng bồ câu. Hắn đem bốn viên lóng lánh trân bảo hiếm kia lắc lắc, chầm chậm đưa lên môi hôn.
« Đừng … là… A… » – miễn cưỡng ngẩng đầu, Tô Ngọc Lăng cố gắng ngăn lại trò đùa cợt của Thái tử Lưu Sắt nhưng cản sao nổi. Hắn chuyển mục tiêu trêu cợt sang hai hạt tiểu nhũ đế trên ngực mỹ nam mà hành hạ. Bị khoang miệng ẩm ướt ấm áp bao trùm tiểu châu, Ngọc Lăng chỉ có thể thở dốc trầm luân trong khoái cảm quen thuộc!
Theo chuyển động hấp duyện của đầu lưỡi, y uốn éo thắt lưng phối hợp, đến lúc Lưu Sắt cố ý cuốn liếm rồi hút mạnh tiểu châu, thân thể mềm dẻo của Tô Ngọc Lăng gặp phải cơn sóng khoái cảm quất mạnh, lớp lớp sóng dồn dập khiến cơ thể muốn vỡ tung.
« A… A… Thái tử… Không được… Ngọc Lăng… Đã không… Không được… A —— a ———— »
« Thế nhưng hưởng thụ khoái cảm triền miên tới hơi thở cũng nặng nề thế này a… », Lưu Sắt ánh mắt xấu xa, không để đối phương kịp phản ứng liền nâng nhẹ thắt lưng y lên bằng một tay, tay kia cũng không chịu để không lần theo thân thể quyến rũ xuống dưới vuốt ve, đụng chạm tới hạ thể nhạy cảm đã dựng cao vút, mạnh mẽ xoa nắn…
« Ư a —— » – suối tóc xõa tung ra đằng sau, Tô Ngọc Lăng ngửa đầu lắc lư, đôi mắt mỹ lệ dần tan rã thành ánh nhìn ngây dại, cánh môi trễ xuống vương từng sợi tơ bạc theo nụ hôn của Lưu Sắt. Ngọc Lăng cố gắng co đôi chân dài ngồi lên, không ngờ cơ thịt co rút đem khoái cảm từ hạ thể truyền lên quanh thân, trăm luồng hợp lại đồng thời làm ý thức trôi nổi, hơi thở càng dồn dập rối loạn. Nhìn đối phương thân thể co rút, Lưu Sắt càng mạnh mẽ tăng lực ở bàn tay liên tục xoa nắn nam căn, ngay lúc bàn tay hắn nắm chặt, Tô Ngọc Lăng kêu một tiếng ngã lưng thở hắt!
« Thoải mái chịu không được a… Thật là đã trêu choc tiểu chủ của ngươi quá… », Lưu Sắt nghiến chặt hàm răng nhếch môi son buông một câu, đột nhiên trong đầu hắn bỗng hiện lên một ý tưởng. Hắn lãnh băng băng cạy miệng Tô Ngọc Lăng hấp khí, sau đó đem thân thể người đã ngất đi kia thoát sạch sẽ y phục, thuận tay tháo xuống một sợi dây lụa dài…
« Ư… », cảm giác tê dại nơi nam căn truyền tới kích thích Tô Ngọc lăng tỉnh dậy nhưng toàn thân xuội lơ chưa kịp khôi phục đã bị một xúc cảm quái dị bao phủ. Y cố gắng mở mắt mới thấy thân thể trắng nõn đã bị mảnh lụa dài màu trắng sữa giăng trói bó buộc.
« Không, không nên ——" – trong phút chốc hiểu được ý định đắc ý của đối phương, Tô Ngọc Lăng tuyệt vọng kinh hô. Đôi mắt tròn xoe dịu dàng của chú nai dâng lên một tầng hơi nước đầy kinh hoảng nhưng sự sợ hãi của y càng kích thích ý đồ ngược đãi của Lưu Sắt mà thôi.
Thân hình mềm mại trên bàn bị trói chặt chỉ có thể ngọ nguậy chút xíu, hắn nhíu mày dùng sức thít chặt sợi dây lụa. Trường lăng theo lực đạo của hắn thít lại, thít thật sâu vào da thịt Tô Ngọc Lăng, thít vòng quanh làm nổi bật các đường cong hoàn mĩ vô khuyết.
« Ngươi thật là một vưu vật a… Ngọc Lăng… », thương tiếc vuốt ve lên xuống tính khí nhạy cảm căng cứng, nhẹ nhàng xoa nắn dọc phân thân, trêu đùa lại ôm trọn hai tinh hoàn, hết lần này đến lần khác mỗi khi mỹ nam mê ly rên rỉ chuẩn bị phát tiết, ngón tay ác độc lại giữ chặt khiến y chỉ có thể rỉ ra chút mật dịch!
« ——! » – miệng mở to, đầu óc trống rỗng tới thanh âm cũng quên không kêu nổi, Tô Ngọc Lăng cong người muốn khép hai chân lại nhưng bị sợi dây trói chặt, không thể che nổi hạ thể lõa lồ. Tính khí run rẩy lắc lư, mềm mại như hoa bơ vơ trong gió, như bông hoa khơi gợi chờ hái khỏi cành, thật kích thích thị giác người khác a.
« Thật là *** mỹ a… » – ôm cao mông mỹ nam tử, vùi đầu mút vào tính khí đối phương, mặc kệ người đó bị liếm láp mà kêu cầu liên tục, Lưu Sắt còn là không cho phép y được phát tiết, mỗi lúc cao trào kiên quyết giữ chặt hạ thể Tô Ngọc Lăng!
« … Ư… Không… A a a không được… »
« Bị đầu lưỡi xâm phạm cảm giác rất thoải mái sao… Phía sau của ngươi lại hé ra nữa à… » Hai tay búng cúc huyệt Tô Ngọc Lăng, đầu lưỡi đưa vào tới nội bích mềm mại liếm mút, Lưu Sắt tận tình kích thích Tô Ngọc Lăng – người đã không còn chịu được kích thích hơn nữa. Hắn thỏa mãn nhìn Tô Ngọc Lăng chật vật chống cự không được đành yếu ớt cựa quậy dưới thân.
Dần dần sợi dây thít càng chặt, ở phía sau người kia vốn đã tìm được điểm hưng phấn nhất trên cơ thể mà đùa giỡn, xâm phạm. Khoái cảm trào lên cùng đớn đau, Tô Ngọc Lăng kêu rên: « A… »
Ngẩng đầu lên, nhũ tiêm bị sợi dây ma sát cảm thụ làm y vừa thẹn vừa thoải mái hận không thể lúc đó chết đi!
« Như vậy có cảm giác sao? » Cuối cùng cũng quyết định bỏ qua cho Tô Ngọc Lăng lúc này hô hấp đương rối loạn, thân thể run sợ, ánh mắt phiêu du, sợi tóc thất thần, trên dưới nhũ đế sưng đỏ cùng nam căn lay động. Lưu Sắt ý do vị tẫn lại một lần nữa dùng đầu lưỡi tấn công vào sâu trong cúc huyệt đối phương, đem bắp đùi đang co quắp của người dưới thân gác lên trên hai vai mình, đầu ngón tay nắm nắm xoa xoa đầu nhũ, quầng nhũ nhạy cảm được vuốt ve chung quanh, sau đó khẽ thẳng tiến, đánh vỡ thân thể Tô Ngọc Lăng!
« A a a —— »
« Như thế nào… Muốn sao? » – gõ gõ nam căn đang lay động, Lưu Sắt dùng sức, nắm giữ toàn bộ khoái cảm của Ngọc Lăng!
« A… A… »
« Thoải mái sao? »
« Ư a… »
« Bị xoa nắn tới hưng phấn lên đi? »
« A… Ư… … »
« Rất thích ta xoa bóp phía dưới của ngươi sao, nhìn xem, cũng đã chảy ra rồi nha… »
« Yaaaa.. A Ưm, ưmm a —— »
« Ngươi đẹp quá a… Ta muốn phóng ở trong ngươi… Ngọc Lăng… »
« Ư… Ư ư a, a a a a ———— »
Một mảnh xạ hương ở bên trong, Tô Ngọc Lăng mật dịch phun bắn vào đám quần áo đã rối nùi, hương thơm loang lổ bao phủ xuống, hắn kinh luyến chật vật không chịu nổi thân thể mười phần gợi cảm kia, Lưu Sắt như hòa tan trong dư vị của đối phương…
Thoải mái đến ngay cả một cái đầu ngón tay cũng không thể động, đồng thời chịu đựng từng đợt vuốt ve trên thân thể, mỹ nam tử thở dài mềm yếu hư thoát dựa vào ***g ngực rộng lớn của Thái Tử. Chỉ có âm mũi mỏi mệt còn có thể phối hợp hừ ra câu hồn tiêu cốt thanh âm…
« Ư… »
Tác giả :
Tiêu