Tùy Ái Trầm Luân
Chương 15
Tính theo tuổi ta thì cũng vượt qua hơn tuổi mười bốn, chừng ấy năm trường nó phải gặp vô số ác mộng. Mỗi một lần bị đánh, mỗi một lần bị cưỡng gian đều là một giấc mộng kinh hoàng.
Nhưng cơn ác mộng tối nay, lại chính là ác mộng đáng sợ nhất trong tất cả các cơn ác mộng của nó.
Trước kia, mỗi một lần chịu lăng nhục đều là do người khác tổn thương nó, mà bây giờ chính nó sắp phải tự tổn thương chính mình!
“Quay người lại, đối diện với gương mà làm!" Vị đạo *** mĩ xông lên tràn lan khắp căn phòng ngủ tối mịt vắng lặng, tiếp đó thanh âm Âu Dương Phi lại lạnh lùng lần nữa truyền đến.
Lam Dược hiểu được đấy là hắn cố tình lăng nhục nó.
Nhưng nó căn bản không thể kháng cự, đành phải cố sức di chuyển thân mình, đưa lưng về phía Âu Dương Phi và giữ vững tư thế ngồi trên người hắn.
Tấm gương sáng ngời lập tức rọi lại hình ảnh một bộ dáng dơ bẩn hạ lưu cực kì xấu xí.
Lam Dược kinh ngạc mở to mắt nhìn, nó nhìn thấy thân ảnh *** loạn của nó đang chật vật cựa quậy, cũng nhìn thấy nốt Âu Dương Phi tàn nhẫn tươi cười giữa lúc vô tình chà đạp.
Trong nháy mắt này nó bỗng nhiên nghĩ tới Âu Dương Minh! Điều này làm cả người nó rùng mình kinh tởm, một thứ hạ lưu dơ bẩn như vậy làm sao có thể xứng đáng ở bên cạnh một Âu Dương Minh hồn nhiên lương thiện!?
“Chậm chạp quá! Làm nhanh lên!" Âu Dương Phi tức giận nói lời chặn ngay những suy tưởng viễn vông của nó.
Cắn chặt răng, nó bắt đầu hành vi tự tàn phá mình.
Bí huyệt kia sớm bị phân thân Âu Dương Phi bức đầy tắc nghẽn, không thể nhúc nhích, nên nó đành phải lấy đầu ngón tay mình chen vào bên trong, ý đồ từ nơi đó banh ra một khe hở nữa.
Tiếng da thịt nhớp nháp cọ xát, gợi lên hình ảnh của đêm hôm đó Trình Thư cũng hung ác làm ra những chuyện đáng căm giận như vậy, mà giờ phút này chính nó lại tiếp tục tái diễn điều dó!
Trong gương phản lại hình ảnh nơi non mềm yếu ớt kia đã bắt đầu chảy ra tơ máu, nó rất nhanh liền đau đến mồ hôi đầm đìa túa ra.
Nhưng nó không thể dừng lại, vì tia quang minh duy nhất xua đi đêm tối, vì hi vọng duy nhất vùng lên từ tận đáy tuyệt vọng, cho dù đau đến chết nó cũng phải tiếp tục kiên trì!
Huyệt khẩu chặt chẽ đã bị nó kéo ra được một khe hở, nó run rẩy đem giả phân thân thô to cường ngạnh nhét vào.
“Ư... A..." Tiếng rên rỉ thống khổ trong bóng tối tịch mịch nhẹ nhàng vang lên, hai mắt Lam Dược mơ hồ đẫm lệ ngóng nhìn cảnh tượng vô cùng thảm thiết phản xạ lại trước gương.
Một đứa trẻ mới chừng ấy tuổi, cố hết sức nhồi nhét một khối giả dương thô to vào bí huyệt tắc nghẽn sớm đã bị kéo căng đến cực hạn. Cứ đau đến khuôn mặt nó co rúm vặn vẹo, cứ đau đến tứ chi nó rụn rời run rẩy, song song trong run rẩy hai bàn tay kia vẫn như trước không dừng...
**************************************
Sáng sớm, Lam Dược đột nhiên bị ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, nhiễu tỉnh.
Đầu đau như búa bổ, trước ngực nặng nề như nổ tung khó chịu, hạ thân đau xót, nó cơ hồ ý nghĩ bản thân như đã bị người khác cắt làm hai đoạn.
Gian nan mở mắt ra, dĩ nhiên hình ảnh đầu tiên nó nhìn thấy là một Âu Dương Phi ăn mặc chỉnh tề nhàn rỗi từ bên cửa sổ đang chậm rãi thong thả đi về phía nó.
Tình cảnh bi thảm đêm qua vừa nghĩ đến đã kinh hồn bạt vía, từng hình ảnh cứ thế gợi lên trong đầu nó liên tục vọng về.
Điên cuồng tìm kiếm, tàn bạo áp bức, phân thân thật với cả phân thân giả cùng nhau song song gian *** khủng bố nó...
Chỉ mới hồi tưởng một chút, nó đã sợ hãi đến mức run lên từng trận.
Chậm rãi đi đến bên giường, Âu Dương Phi thản nhiên ngồi xuống, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, hắn ôn nhu với Lam Dược từ tốn hỏi: “Ngươi tỉnh rồi à, trên người có đau nhiều lắm không?"
Tâm Lam Dược từ từ thắt lại, sợ hãi nhìn hắn, không biết nên lắc đầu hay là phải gật đầu.
Nhìn thấy thiếu niên bất động không trả lời, Âu Dương Phi vươn cánh tay sờ nhẹ lên má nó.
Thiếu niên suy yếu mãnh liệt run rẩy, trong đôi mắt đen láy lập tức tản ra vẻ mặt khẩn trương hoảng loạn.
Khóe miệng Âu Dương Phi cong lên đắc ý hiện ra một tia mỉm cười khinh miệt.
Chậm rãi thu tay về, hắn cầm lấy một cái ly đặt trên tủ ở đầu giường, nói với thiếu niên đương nằm trên giường: “Uống chút sữa đi."
Nói xong chồm người về phía trước nâng đầu nó dậy, đưa biên ly tới gần bên miệng nó.
Mặc dù động tác này rất nhỏ cũng làm cho Lam Dược đau đến mặt nhăn mày nhíu, nhưng nó không dám phát ra tiếng, thuận theo kề miệng gần sát chiếc ly, nó yên lặng uống hết chất lỏng trắng đục trong đó.
Sau đó, Âu Dương Phi để nó nằm trở lại trên giường, đắp chăn cho nó, nhẹ nhàng nói: “Ta đi làm đây, ngươi ngủ thêm một chút nữa đi."
Nói xong nhìn nó nở nụ cười quỷ dị, xoay người đi ra cửa phòng.
Đương khi bóng dáng Âu Dương Phi dần dần biến mất ngoài cửa phòng, nước mắt từ khóe mắt Lam Dược vô thanh vô tức chậm rãi chảy trượt xuống.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên, nó không biết những ngày về sau còn phải trải qua bao nhiêu lần bi thảm, mặc nhiên rơi xuống đầu nó nữa đây.
Nhưng nó không nghĩ sẽ bỏ đi, cũng không muốn chạy trốn, thân thể đã cực kì dơ bẩn, cho dù thêm một lần trầm luân nữa thì đã làm sao!? Có khác biệt gì đâu?
Vì nụ cười đẹp rực rỡ như ánh mai bừng lên trong cuộc đời tăm tối của nó, vì tình yêu quý báu duy nhất bừng lên từ đáy bùn tuyệt vọng sâu trong tâm khảm, nó tình nguyện chịu đựng hết thảy để bảo vệ mặt trời của nó, ôm lấy tình yêu nho nhỏ của nó.
Hỗn loạn ngủ đến giữa trưa, Lam Dược vì đói tỉnh lại, buổi sáng không hề ăn bất cứ gì ngoài một ly sữa nhạt, hiện tại nó đã đói đến bụng kêu rồn rột, mắt hoa tay run.
Âu Dương Phi đến chiều mới có thể trở về, nó định bụng tự thân lết xuống giường để tìm chút đồ ăn.
Thực tế khi còn ở cô nhi viện, nó vẫn luôn thường xuyên chịu đói, cũng đã dần hình thành thói quen. Nhưng lần này do bị thương quá nặng, nếu không ăn một chút thức ăn, bổ sung và bồi đắp lại năng lượng, chỉ sợ nó sẽ hạ máu nhanh chóng ngất đi.
Nhưng nó chỉ vừa nhẹ nhàng động thân một chút, lập tức cảm giác hạ thân truyền đến từng đợt đau đớn xuyên tâm thấu xương, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra, tâm thần suy sụp lặng thinh quay về giường nằm, lúc sau đó nó cũng không dám… nhúc nhích thêm nữa.
Trong gian phòng to lớn im ắng như vậy, Lam Dược cố sức chống lại từng trận duệ đau không ngừng dâng lên.
Mồ hôi túa ra càng lúc càng nhiều, nhịn không được âm thầm bi ai: Chẳng lẽ cả đời nhất định phải bị nam nhân tra tấn đến chết không được mà sống cũng không xong hay sao?!
Nước mắt không thể kiềm nén nổi trào ra không ngừng, nó bất lực bật khóc, vận mệnh đối với nó tại sao lại không công bằng như thế, là một đứa trẻ do loạn luân sinh ra làm sao có tư cách cầu xin ơn trên ban ân cho nó!? Chỉ có thể âm thầm than oán tại sao số phận lại khắc nghiệt như thế…?
Mãi cho đến khi chạng vạng, Âu Dương Phi mới huýt sáo tưng bừng, hưng phấn bước vào nhà.
Lại nhìn thấy ly sữa được đưa qua từ tay hắn, Lam Dược ủ rũ nhìn xuống, nó cả ngày đều không có thứ gì trong bụng, một ly sữa nho nhỏ làm sao có lấp đầy một bụng đói thôi kêu.
“Uống đi, sữa là thực phẩm dinh dưỡng tốt nhất đó!" Âu Dương Phi giả dối tươi cười với nó: “Vì để bảo vệ trực tràng của ngươi, về sau ngươi không được tùy tiện ăn bậy bạ bất cứ thứ gì nghe chưa!?"
Yên lặng hạ thấp mi xuống, Lam Dược đờ đẫn, mặc cho Âu Dương Phi đưa sữa tiến đến miệng mình.
Sữa loãng chậm rãi đổ xuống, Lam Dược chẳng những không cảm thấy dịu bớt, ngược lại càng cảm thấy bụng đói còn cồn cào hơn nữa.
Ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện Âu Dương Phi đã cởi bỏ quần áo, xốc chăn lên chui vào.
Lam Dược trong lòng kinh hãi, bây giờ mới là chạng vạng thôi, chẳng lẽ tên súc sinh này đã muốn....
Quả nhiên sau khi Âu Dương Phi tiến vào trong chăn, lập tức với một tay nắm lấy thắt lưng nó, một tay thuận thế trượt xuống giữa hai chân nó.
“A..." Vết thương bị tác động, Lam Dược phát ra tiêng kêu gào the thé suy yếu.
Âu Dương Phi vẫn nhẹ nhàng chồm đến ôm vội lấy nó, kề đầu sát một bên tai, lẩm bẩm nói: “Tiểu bảo bối, không cần phải sợ, sau khi bôi trơn sẽ không còn đau nữa đâu!"
Làm sao mà không đau được chứ!? Lam Dược phẫn hận trong lòng cuồng khiếu. Chỉ dùng một ngón tay cho vào cũng đã đủ làm cho nó cùng cực thống khổ, vậy mà cả phân thân thô to của Âu Dương Phi hung hăng cố tống vào trong, nó chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nhất thời cái gì cũng không biết.
***********************************
Vất vả lắm mới chờ được đến cuối tuần, sau buổi tan ca, Âu Dương Minh bằng tốc độ nhanh nhất mình có, lao vọt lên tuyến xe chuẩn bị lăng bánh về miền Tây yêu dấu.
Âu Dương Phi lúc nào cũng khuyên hắn nên mua một chiếc xe để lái, nhưng hắn lại thấy mình vẫn còn là sinh viên, không cần thiết phải quá xa xỉ như thế.
Lảo đảo ngồi trên xe hơn hai giờ đồng hồ, hắn cuối cùng về đến, đứng trước cửa nhà mình.
Hưng phấn mở cửa chính ra, hắn bất thình lình chấn động!
Thân thể vừa mới khôi phục của Lam Dược sao có thể quỳ gối trên sàn nhà cực nhọc chà lau.
“Lam Dược! Ngươi đang làm gì vậy!?" Âu Dương Minh lập tức xông lên phía trước, với tay nâng đứa trẻ gầy yếu kia dậy, lại hoàn toàn không kịp chú ý tới thần sắc dưới đáy mắt của người kia rất nhanh xẹt qua một tia đau đớn.
“Thương thế ngươi vừa lành, sao có thể làm mấy việc nặng nhọc này chứ!" Âu Dương Minh thương xót nhìn Lam Dược, lại phát hiện đứa trẻ đáng thương này dường như so với trước khi xuất viện còn gầy yếu hơn chút.
Lam Dược kinh ngạc chăm chú nhìn hắn, bỗng nhiên mãnh liệt nhào vào ***g ngực hắn, ôm chặt lấy!
Nước mắt theo cặp mi dày rậm không sao kiềm nén nổi trào ra rơi xuống, nhưng nó vẫn cố cắn chặt môi dưới, nỗ lực không cho phép tiếng khóc nức từ khóe miệng tràn ra.
Mấy ngày khuất nhục, ẩn nhẫn qua đi, đều là vì thời khắc tuyệt với này đến, nó sao có thể không kích động như vậy được!
Yêu thương nhẹ nhàng vỗ về Lam Dược, Âu Dương Minh cúi đầu cười nói: “Làm sao vậy, mới một tuần không gặp ta, đã thành bộ dạng vậy rồi sao?"
Vùi sâu trong ngực hắn, Lam Dược không rên lên một tiếng nào, chỉ là gắt gao ôm chặt hắn, tham lam hưởng thụ chút ấm áp của giây phút bình yên hiếm hoi.
“Được rồi! Lam dược!" Thân ảnh cao lớn của Âu Dương Phi chợt xuất hiện ở cửa thư phòng, “Minh ca của ngươi ngồi lâu trên xe như vậy mới trở về, còn không mau đi chuẩn bị chút đồ ăn cho hắn đi."
Vốn đang ôm chặt lấy Âu Dương Minh, Lam Dược vội bật người nới lỏng, hai tay thả ra buông thõng xuống, rất nhanh quay người lại tiến thẳng vào phòng bếp.
“A, Lam Dược, ngươi không cần vội, ta tự mình làm là được rồi." Âu Dương Minh gọi với theo, định bụng cùng nó tiến vào phòng bếp, nhưng thình lình lại bị Âu Dương Phi ngăn lại.
“Anh, Lam Dược bệnh nặng mới khỏi, phải để nó tĩnh dưỡng mới đúng chứ! Ngươi sao lại có thể bắt nó làm mấy việc nặng đó? Người giúp việc của mình đâu?" Âu Dương Minh nhịn không được chất vấn huynh trưởng.
“Người giúp việc cho mình vừa xin nghỉ." Âu Dương Phi thản nhiên đáp: “Con nít cũng nên vận động chân tay nhiều một chút, đây đều là vì tốt cho nó thôi! Hơn nữa mấy việc vặt này đâu đến nỗi mệt chết người được, lo gì!"
Nhìn thấy thái độ của huynh trưởng chẳng mấy để tâm, Âu Dương Minh bất đắc dĩ vờ cười qua loa.
Mấy tiếng lách cách khua động vang lên, chỉ chốc lát sau, Lam Dược từ lò bếp hai tay bưng đến một đĩa rau xào còn nóng hôi hổi.
Ngửi được hương thơm mê người, Âu Dương Minh hưng phấn vọt miệng khen: “Lam Dược, ngươi thật là lợi hại nha! Làm đồ ăn thơm ngon như vậy, so với ta còn giỏi hơn nhiều lắm đó!"
Lam Dược vui mừng nở nụ cười, nó từ lúc bảy tuổi đã theo làm phụ phòng bếp trong cô nhi viện, xào rau nấu cơm có thể nói là cơm bữa hằng ngày.
Trịnh trọng gắp một đũa thức ăn cho vào miệng, Âu Dương Minh chỉ cảm thấy hương vị món ăn thơm ngon cực kỳ. Nhịn không được liên tiếp gật đầu khen ngợi.
Lam Dược vui vẻ càng cười tươi hơn nữa, gương mặt tái nhợt tuấn tú nở rộ nét rạng ngời loá mắt. Âu Dương Minh không khỏi nhìn thấy ngây người.
Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên như nhớ ra một chuyện nào đó, liền hướng Lam Dược vội hỏi: “Ngươi ăn chưa, ngồi xuống cùng ăn một ít đi."
Lam Dược chưa kịp trả lời, Âu Dương Phi vốn đang ngồi ở phòng khách xem TV đã lạnh lùng đáp thay: “Chúng ta tứ sớm ăn xong rồi, ngươi cứ tự mình ăn từ từ đi."
Âu Dương Minh nghĩ ngợi gì đó, rồi vội chạy vào trong bếp lấy ra một bộ bát ăn nữa, đặt ngay trước mặt Lam Dược, cười nói: “Lam Dược, ngươi ăn thêm một chút nữa đi, coi như là ăn phụ ta vậy."
Lam Dược cảm kích nhìn hắn, sau khi do dự một lúc, cố thu hết dũng khí rồi cầm lấy bát lên.
*************************************
Chẳng lẽ, những đứa trẻ ở ngưỡng tuổi sắp trưởng thành, đều có thể ăn khỏe như vậy sao? Nhìn thấy Lam Dược cơ hồ như ngấu nghiến chực ăn, Âu Dương Minh không khỏi tự trong lòng sinh ra nghi vấn.
Đĩa rau xào trên bàn Lam Dược cũng chưa ăn được bao nhiêu, mà trong nháy mắt nó lại ăn luôn những ba bát cơm đầy! Âu Dương Minh không khỏi thầm nghĩ: may là đã ăn no rồi mà còn ăn được nhiều như thế, nếu mà chưa ăn no không biết sẽ còn ăn nhiều đến đâu đây.
Nhận thấy vẻ mặt khác thường của Âu Dương Minh, đột nhiên Lam Dược như bừng tỉnh lập tức buông bát cơm xuống. Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng.
Âu Dương Minh nhịn không được cười nói: “Lam Dược, không cần phải ngại đâu, nếu còn chưa no, thì ăn nhiều một chút nữa đi."
Lam Dược ngượng ngùng cười gượng, lấy tay xoa bụng rồi khoa tay múa chân vài cái, làm ra những hình dạng trông đến buồn cười, ý tứ bảo bản thân đã ăn đến no căng.
Nhìn thấy hành động của thiếu niên ngây thơ đáng yêu, Âu Dương Minh cao hứng cười lên khanh khách.
Trong gian phòng ăn lịch sự tao nhã tràn ngập một bầu không khí ấm áp thân tình, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không chú ý tới nét mặt của người đương ngồi trong phòng khách hiện lên một biểu tình u ám dị thường.
Cơm nước đã xong, Lam Dược lập tức nhanh nhẹn thu dọn bát đĩa, đưa vào bồn rửa.
Âu Dương Phi đối diện Âu Dương Minh nói: “Đã khuya rồi, tắm rửa một chút rồi ngủ đi." Lam Dược nghe được lại lập tức chạy vào phòng vệ sinh của Âu Dương Minh chuẩn bị nước tắm.
Chờ Âu Dương Minh tắm xong đi ra, lại nhìn thấy Lam Dược chạy vào ngay bên biên bồn thay hắn ôm quần áo bẩn đi giặt.
Cánh tay gầy trơ của Lam Dược trong làn nước băng lạnh cố sức vò giặt, Âu Dương Minh nhìn thấy rất đau lòng, vội đi lên khuyên can nó, nhưng đứa nhỏ hiền lành này vẫn là kiên trì đem tất cả quần áo giặt xong. Giờ phút này, Âu Dương Minh không nói được gì, chỉ cảm thấy cõi lòng mình rung động không thôi.
Tới lúc đi ngủ, Âu Dương Minh níu tay Lam Dược lại nói: “Đêm nay sang ngủ cùng với ta đi."
Ở nhà hắn, chỉ có ba gian phòng để ở, một gian là phòng hắn, một gian là của ca ca, gian còn lại đương là thư phòng, bình thường khi hắn không có nhà, chắc Lam Dược nhất định đều ngủ trong phòng hắn, còn giờ hắn đã trở về, Lam Dược đương nhiên nên cùng hắn ngủ chung mới phải, đây cũng là hy vọng bức thiết nhất của hắn lúc này.
Ai ngờ Âu Dương Phi lại lên tiếng ngăn chặn: “Giường của ngươi quá nhỏ, hai người cùng ngủ làm sao tiện được, hay để Lam Dược theo sang phòng ta ngủ đi."
Âu Dương Minh thấy Lam Dược cũng không có ý kiến gì, đành phải thất vọng lủi thủi quay về phòng mình.
Mà Lam Dược thì âm trầm sợ hãi nhìn Âu Dương Phi lẳng lặng bước theo vào gian phòng mang đến cho nó sự khủng bố lớn nhất từ trước tới nay.
Cửa vừa được khóa lại, Âu Dương Phi liền lộ ra bản tính hung ác, hung hăng vung tay một tát đánh nó ngã vật xuống đất!
“Bộ ta chưa cảnh cáo ngươi rằng không được phép tùy tiện ăn bất cứ thứ gì hay sao!?" Âu Dương Phi lạnh lùng tiến đến gần Lam Dược đang nửa ngồi trên đất, “Ngươi cư nhiên dám không nghe theo! Còn hệt như quỷ đói ăn mãi không dứt! Ngươi muốn chống đối lại ta chứ gì!?"
Âu Dương Phi khí thế cường đại, lấn áp Lam Dược không một chút nào dám động đậy phản kháng, chỉ có thể ôm mặt liên tiếp lui dần về phía sau.
Nhìn thấy Lam Dược cùng ở bên Âu Dương Minh trước sau khác biệt với bộ dáng hoảng sợ này đối với hắn, lửa giận trong lòng Âu Dương Phi lập tức sôi trào dâng lên tới đỉnh điểm.
Từ trên mặt đất túm lên tấm thân đơn bạc của nó, Âu Dương Phi hung hăng ném mạnh vào ngay giữa mấy chấn song kim loại ở lan can cuối giường.
Hoa văn của kim loại đột ngột va vào phía sau thắt lưng Lam Dược cấn đau như muốn chọc thủng lưng nó, nó thống khổ trượt xuống mặt đất, răng cắn chặt vào môi dưới đến tươm máu, lại cố nén không kêu ra âm tiếng.
Loại kiên cường khác thường này khiến Âu Dương Phi có chút kinh ngạc, nhưng hắn lập tức hiểu ngay vấn đề, Lam Dược khẳng định là sợ tiếng kêu thất thanh của mình làm kinh động đến Âu Dương Minh đang ngủ ở phòng bên cạnh, nên buộc lòng phải cố nén đau đớn.
Âu Dương Phi đứng một bên nhìn thấu mọi lẽ, liền nở nụ cười đắc ý, trong đầu nảy lên một ý tưởng âm độc đáng sợ.
Cười lạnh đi tới, Âu Dương Phi kéo Lam Dược từ trên mặt đất lôi lên giường, chậm rãi áp gần mặt nó, nhẹ nhàng nói với nó: “Ngươi có phải là rất sợ tiếng kêu thảm của mình làm kinh động đệ đệ ta không? Vậy, đêm nay ta sẽ khảo nghiệm thử, xem ngươi có thể nhẫn được bao lâu!?"
Nhưng cơn ác mộng tối nay, lại chính là ác mộng đáng sợ nhất trong tất cả các cơn ác mộng của nó.
Trước kia, mỗi một lần chịu lăng nhục đều là do người khác tổn thương nó, mà bây giờ chính nó sắp phải tự tổn thương chính mình!
“Quay người lại, đối diện với gương mà làm!" Vị đạo *** mĩ xông lên tràn lan khắp căn phòng ngủ tối mịt vắng lặng, tiếp đó thanh âm Âu Dương Phi lại lạnh lùng lần nữa truyền đến.
Lam Dược hiểu được đấy là hắn cố tình lăng nhục nó.
Nhưng nó căn bản không thể kháng cự, đành phải cố sức di chuyển thân mình, đưa lưng về phía Âu Dương Phi và giữ vững tư thế ngồi trên người hắn.
Tấm gương sáng ngời lập tức rọi lại hình ảnh một bộ dáng dơ bẩn hạ lưu cực kì xấu xí.
Lam Dược kinh ngạc mở to mắt nhìn, nó nhìn thấy thân ảnh *** loạn của nó đang chật vật cựa quậy, cũng nhìn thấy nốt Âu Dương Phi tàn nhẫn tươi cười giữa lúc vô tình chà đạp.
Trong nháy mắt này nó bỗng nhiên nghĩ tới Âu Dương Minh! Điều này làm cả người nó rùng mình kinh tởm, một thứ hạ lưu dơ bẩn như vậy làm sao có thể xứng đáng ở bên cạnh một Âu Dương Minh hồn nhiên lương thiện!?
“Chậm chạp quá! Làm nhanh lên!" Âu Dương Phi tức giận nói lời chặn ngay những suy tưởng viễn vông của nó.
Cắn chặt răng, nó bắt đầu hành vi tự tàn phá mình.
Bí huyệt kia sớm bị phân thân Âu Dương Phi bức đầy tắc nghẽn, không thể nhúc nhích, nên nó đành phải lấy đầu ngón tay mình chen vào bên trong, ý đồ từ nơi đó banh ra một khe hở nữa.
Tiếng da thịt nhớp nháp cọ xát, gợi lên hình ảnh của đêm hôm đó Trình Thư cũng hung ác làm ra những chuyện đáng căm giận như vậy, mà giờ phút này chính nó lại tiếp tục tái diễn điều dó!
Trong gương phản lại hình ảnh nơi non mềm yếu ớt kia đã bắt đầu chảy ra tơ máu, nó rất nhanh liền đau đến mồ hôi đầm đìa túa ra.
Nhưng nó không thể dừng lại, vì tia quang minh duy nhất xua đi đêm tối, vì hi vọng duy nhất vùng lên từ tận đáy tuyệt vọng, cho dù đau đến chết nó cũng phải tiếp tục kiên trì!
Huyệt khẩu chặt chẽ đã bị nó kéo ra được một khe hở, nó run rẩy đem giả phân thân thô to cường ngạnh nhét vào.
“Ư... A..." Tiếng rên rỉ thống khổ trong bóng tối tịch mịch nhẹ nhàng vang lên, hai mắt Lam Dược mơ hồ đẫm lệ ngóng nhìn cảnh tượng vô cùng thảm thiết phản xạ lại trước gương.
Một đứa trẻ mới chừng ấy tuổi, cố hết sức nhồi nhét một khối giả dương thô to vào bí huyệt tắc nghẽn sớm đã bị kéo căng đến cực hạn. Cứ đau đến khuôn mặt nó co rúm vặn vẹo, cứ đau đến tứ chi nó rụn rời run rẩy, song song trong run rẩy hai bàn tay kia vẫn như trước không dừng...
**************************************
Sáng sớm, Lam Dược đột nhiên bị ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, nhiễu tỉnh.
Đầu đau như búa bổ, trước ngực nặng nề như nổ tung khó chịu, hạ thân đau xót, nó cơ hồ ý nghĩ bản thân như đã bị người khác cắt làm hai đoạn.
Gian nan mở mắt ra, dĩ nhiên hình ảnh đầu tiên nó nhìn thấy là một Âu Dương Phi ăn mặc chỉnh tề nhàn rỗi từ bên cửa sổ đang chậm rãi thong thả đi về phía nó.
Tình cảnh bi thảm đêm qua vừa nghĩ đến đã kinh hồn bạt vía, từng hình ảnh cứ thế gợi lên trong đầu nó liên tục vọng về.
Điên cuồng tìm kiếm, tàn bạo áp bức, phân thân thật với cả phân thân giả cùng nhau song song gian *** khủng bố nó...
Chỉ mới hồi tưởng một chút, nó đã sợ hãi đến mức run lên từng trận.
Chậm rãi đi đến bên giường, Âu Dương Phi thản nhiên ngồi xuống, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, hắn ôn nhu với Lam Dược từ tốn hỏi: “Ngươi tỉnh rồi à, trên người có đau nhiều lắm không?"
Tâm Lam Dược từ từ thắt lại, sợ hãi nhìn hắn, không biết nên lắc đầu hay là phải gật đầu.
Nhìn thấy thiếu niên bất động không trả lời, Âu Dương Phi vươn cánh tay sờ nhẹ lên má nó.
Thiếu niên suy yếu mãnh liệt run rẩy, trong đôi mắt đen láy lập tức tản ra vẻ mặt khẩn trương hoảng loạn.
Khóe miệng Âu Dương Phi cong lên đắc ý hiện ra một tia mỉm cười khinh miệt.
Chậm rãi thu tay về, hắn cầm lấy một cái ly đặt trên tủ ở đầu giường, nói với thiếu niên đương nằm trên giường: “Uống chút sữa đi."
Nói xong chồm người về phía trước nâng đầu nó dậy, đưa biên ly tới gần bên miệng nó.
Mặc dù động tác này rất nhỏ cũng làm cho Lam Dược đau đến mặt nhăn mày nhíu, nhưng nó không dám phát ra tiếng, thuận theo kề miệng gần sát chiếc ly, nó yên lặng uống hết chất lỏng trắng đục trong đó.
Sau đó, Âu Dương Phi để nó nằm trở lại trên giường, đắp chăn cho nó, nhẹ nhàng nói: “Ta đi làm đây, ngươi ngủ thêm một chút nữa đi."
Nói xong nhìn nó nở nụ cười quỷ dị, xoay người đi ra cửa phòng.
Đương khi bóng dáng Âu Dương Phi dần dần biến mất ngoài cửa phòng, nước mắt từ khóe mắt Lam Dược vô thanh vô tức chậm rãi chảy trượt xuống.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên, nó không biết những ngày về sau còn phải trải qua bao nhiêu lần bi thảm, mặc nhiên rơi xuống đầu nó nữa đây.
Nhưng nó không nghĩ sẽ bỏ đi, cũng không muốn chạy trốn, thân thể đã cực kì dơ bẩn, cho dù thêm một lần trầm luân nữa thì đã làm sao!? Có khác biệt gì đâu?
Vì nụ cười đẹp rực rỡ như ánh mai bừng lên trong cuộc đời tăm tối của nó, vì tình yêu quý báu duy nhất bừng lên từ đáy bùn tuyệt vọng sâu trong tâm khảm, nó tình nguyện chịu đựng hết thảy để bảo vệ mặt trời của nó, ôm lấy tình yêu nho nhỏ của nó.
Hỗn loạn ngủ đến giữa trưa, Lam Dược vì đói tỉnh lại, buổi sáng không hề ăn bất cứ gì ngoài một ly sữa nhạt, hiện tại nó đã đói đến bụng kêu rồn rột, mắt hoa tay run.
Âu Dương Phi đến chiều mới có thể trở về, nó định bụng tự thân lết xuống giường để tìm chút đồ ăn.
Thực tế khi còn ở cô nhi viện, nó vẫn luôn thường xuyên chịu đói, cũng đã dần hình thành thói quen. Nhưng lần này do bị thương quá nặng, nếu không ăn một chút thức ăn, bổ sung và bồi đắp lại năng lượng, chỉ sợ nó sẽ hạ máu nhanh chóng ngất đi.
Nhưng nó chỉ vừa nhẹ nhàng động thân một chút, lập tức cảm giác hạ thân truyền đến từng đợt đau đớn xuyên tâm thấu xương, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra, tâm thần suy sụp lặng thinh quay về giường nằm, lúc sau đó nó cũng không dám… nhúc nhích thêm nữa.
Trong gian phòng to lớn im ắng như vậy, Lam Dược cố sức chống lại từng trận duệ đau không ngừng dâng lên.
Mồ hôi túa ra càng lúc càng nhiều, nhịn không được âm thầm bi ai: Chẳng lẽ cả đời nhất định phải bị nam nhân tra tấn đến chết không được mà sống cũng không xong hay sao?!
Nước mắt không thể kiềm nén nổi trào ra không ngừng, nó bất lực bật khóc, vận mệnh đối với nó tại sao lại không công bằng như thế, là một đứa trẻ do loạn luân sinh ra làm sao có tư cách cầu xin ơn trên ban ân cho nó!? Chỉ có thể âm thầm than oán tại sao số phận lại khắc nghiệt như thế…?
Mãi cho đến khi chạng vạng, Âu Dương Phi mới huýt sáo tưng bừng, hưng phấn bước vào nhà.
Lại nhìn thấy ly sữa được đưa qua từ tay hắn, Lam Dược ủ rũ nhìn xuống, nó cả ngày đều không có thứ gì trong bụng, một ly sữa nho nhỏ làm sao có lấp đầy một bụng đói thôi kêu.
“Uống đi, sữa là thực phẩm dinh dưỡng tốt nhất đó!" Âu Dương Phi giả dối tươi cười với nó: “Vì để bảo vệ trực tràng của ngươi, về sau ngươi không được tùy tiện ăn bậy bạ bất cứ thứ gì nghe chưa!?"
Yên lặng hạ thấp mi xuống, Lam Dược đờ đẫn, mặc cho Âu Dương Phi đưa sữa tiến đến miệng mình.
Sữa loãng chậm rãi đổ xuống, Lam Dược chẳng những không cảm thấy dịu bớt, ngược lại càng cảm thấy bụng đói còn cồn cào hơn nữa.
Ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện Âu Dương Phi đã cởi bỏ quần áo, xốc chăn lên chui vào.
Lam Dược trong lòng kinh hãi, bây giờ mới là chạng vạng thôi, chẳng lẽ tên súc sinh này đã muốn....
Quả nhiên sau khi Âu Dương Phi tiến vào trong chăn, lập tức với một tay nắm lấy thắt lưng nó, một tay thuận thế trượt xuống giữa hai chân nó.
“A..." Vết thương bị tác động, Lam Dược phát ra tiêng kêu gào the thé suy yếu.
Âu Dương Phi vẫn nhẹ nhàng chồm đến ôm vội lấy nó, kề đầu sát một bên tai, lẩm bẩm nói: “Tiểu bảo bối, không cần phải sợ, sau khi bôi trơn sẽ không còn đau nữa đâu!"
Làm sao mà không đau được chứ!? Lam Dược phẫn hận trong lòng cuồng khiếu. Chỉ dùng một ngón tay cho vào cũng đã đủ làm cho nó cùng cực thống khổ, vậy mà cả phân thân thô to của Âu Dương Phi hung hăng cố tống vào trong, nó chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nhất thời cái gì cũng không biết.
***********************************
Vất vả lắm mới chờ được đến cuối tuần, sau buổi tan ca, Âu Dương Minh bằng tốc độ nhanh nhất mình có, lao vọt lên tuyến xe chuẩn bị lăng bánh về miền Tây yêu dấu.
Âu Dương Phi lúc nào cũng khuyên hắn nên mua một chiếc xe để lái, nhưng hắn lại thấy mình vẫn còn là sinh viên, không cần thiết phải quá xa xỉ như thế.
Lảo đảo ngồi trên xe hơn hai giờ đồng hồ, hắn cuối cùng về đến, đứng trước cửa nhà mình.
Hưng phấn mở cửa chính ra, hắn bất thình lình chấn động!
Thân thể vừa mới khôi phục của Lam Dược sao có thể quỳ gối trên sàn nhà cực nhọc chà lau.
“Lam Dược! Ngươi đang làm gì vậy!?" Âu Dương Minh lập tức xông lên phía trước, với tay nâng đứa trẻ gầy yếu kia dậy, lại hoàn toàn không kịp chú ý tới thần sắc dưới đáy mắt của người kia rất nhanh xẹt qua một tia đau đớn.
“Thương thế ngươi vừa lành, sao có thể làm mấy việc nặng nhọc này chứ!" Âu Dương Minh thương xót nhìn Lam Dược, lại phát hiện đứa trẻ đáng thương này dường như so với trước khi xuất viện còn gầy yếu hơn chút.
Lam Dược kinh ngạc chăm chú nhìn hắn, bỗng nhiên mãnh liệt nhào vào ***g ngực hắn, ôm chặt lấy!
Nước mắt theo cặp mi dày rậm không sao kiềm nén nổi trào ra rơi xuống, nhưng nó vẫn cố cắn chặt môi dưới, nỗ lực không cho phép tiếng khóc nức từ khóe miệng tràn ra.
Mấy ngày khuất nhục, ẩn nhẫn qua đi, đều là vì thời khắc tuyệt với này đến, nó sao có thể không kích động như vậy được!
Yêu thương nhẹ nhàng vỗ về Lam Dược, Âu Dương Minh cúi đầu cười nói: “Làm sao vậy, mới một tuần không gặp ta, đã thành bộ dạng vậy rồi sao?"
Vùi sâu trong ngực hắn, Lam Dược không rên lên một tiếng nào, chỉ là gắt gao ôm chặt hắn, tham lam hưởng thụ chút ấm áp của giây phút bình yên hiếm hoi.
“Được rồi! Lam dược!" Thân ảnh cao lớn của Âu Dương Phi chợt xuất hiện ở cửa thư phòng, “Minh ca của ngươi ngồi lâu trên xe như vậy mới trở về, còn không mau đi chuẩn bị chút đồ ăn cho hắn đi."
Vốn đang ôm chặt lấy Âu Dương Minh, Lam Dược vội bật người nới lỏng, hai tay thả ra buông thõng xuống, rất nhanh quay người lại tiến thẳng vào phòng bếp.
“A, Lam Dược, ngươi không cần vội, ta tự mình làm là được rồi." Âu Dương Minh gọi với theo, định bụng cùng nó tiến vào phòng bếp, nhưng thình lình lại bị Âu Dương Phi ngăn lại.
“Anh, Lam Dược bệnh nặng mới khỏi, phải để nó tĩnh dưỡng mới đúng chứ! Ngươi sao lại có thể bắt nó làm mấy việc nặng đó? Người giúp việc của mình đâu?" Âu Dương Minh nhịn không được chất vấn huynh trưởng.
“Người giúp việc cho mình vừa xin nghỉ." Âu Dương Phi thản nhiên đáp: “Con nít cũng nên vận động chân tay nhiều một chút, đây đều là vì tốt cho nó thôi! Hơn nữa mấy việc vặt này đâu đến nỗi mệt chết người được, lo gì!"
Nhìn thấy thái độ của huynh trưởng chẳng mấy để tâm, Âu Dương Minh bất đắc dĩ vờ cười qua loa.
Mấy tiếng lách cách khua động vang lên, chỉ chốc lát sau, Lam Dược từ lò bếp hai tay bưng đến một đĩa rau xào còn nóng hôi hổi.
Ngửi được hương thơm mê người, Âu Dương Minh hưng phấn vọt miệng khen: “Lam Dược, ngươi thật là lợi hại nha! Làm đồ ăn thơm ngon như vậy, so với ta còn giỏi hơn nhiều lắm đó!"
Lam Dược vui mừng nở nụ cười, nó từ lúc bảy tuổi đã theo làm phụ phòng bếp trong cô nhi viện, xào rau nấu cơm có thể nói là cơm bữa hằng ngày.
Trịnh trọng gắp một đũa thức ăn cho vào miệng, Âu Dương Minh chỉ cảm thấy hương vị món ăn thơm ngon cực kỳ. Nhịn không được liên tiếp gật đầu khen ngợi.
Lam Dược vui vẻ càng cười tươi hơn nữa, gương mặt tái nhợt tuấn tú nở rộ nét rạng ngời loá mắt. Âu Dương Minh không khỏi nhìn thấy ngây người.
Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên như nhớ ra một chuyện nào đó, liền hướng Lam Dược vội hỏi: “Ngươi ăn chưa, ngồi xuống cùng ăn một ít đi."
Lam Dược chưa kịp trả lời, Âu Dương Phi vốn đang ngồi ở phòng khách xem TV đã lạnh lùng đáp thay: “Chúng ta tứ sớm ăn xong rồi, ngươi cứ tự mình ăn từ từ đi."
Âu Dương Minh nghĩ ngợi gì đó, rồi vội chạy vào trong bếp lấy ra một bộ bát ăn nữa, đặt ngay trước mặt Lam Dược, cười nói: “Lam Dược, ngươi ăn thêm một chút nữa đi, coi như là ăn phụ ta vậy."
Lam Dược cảm kích nhìn hắn, sau khi do dự một lúc, cố thu hết dũng khí rồi cầm lấy bát lên.
*************************************
Chẳng lẽ, những đứa trẻ ở ngưỡng tuổi sắp trưởng thành, đều có thể ăn khỏe như vậy sao? Nhìn thấy Lam Dược cơ hồ như ngấu nghiến chực ăn, Âu Dương Minh không khỏi tự trong lòng sinh ra nghi vấn.
Đĩa rau xào trên bàn Lam Dược cũng chưa ăn được bao nhiêu, mà trong nháy mắt nó lại ăn luôn những ba bát cơm đầy! Âu Dương Minh không khỏi thầm nghĩ: may là đã ăn no rồi mà còn ăn được nhiều như thế, nếu mà chưa ăn no không biết sẽ còn ăn nhiều đến đâu đây.
Nhận thấy vẻ mặt khác thường của Âu Dương Minh, đột nhiên Lam Dược như bừng tỉnh lập tức buông bát cơm xuống. Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng.
Âu Dương Minh nhịn không được cười nói: “Lam Dược, không cần phải ngại đâu, nếu còn chưa no, thì ăn nhiều một chút nữa đi."
Lam Dược ngượng ngùng cười gượng, lấy tay xoa bụng rồi khoa tay múa chân vài cái, làm ra những hình dạng trông đến buồn cười, ý tứ bảo bản thân đã ăn đến no căng.
Nhìn thấy hành động của thiếu niên ngây thơ đáng yêu, Âu Dương Minh cao hứng cười lên khanh khách.
Trong gian phòng ăn lịch sự tao nhã tràn ngập một bầu không khí ấm áp thân tình, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không chú ý tới nét mặt của người đương ngồi trong phòng khách hiện lên một biểu tình u ám dị thường.
Cơm nước đã xong, Lam Dược lập tức nhanh nhẹn thu dọn bát đĩa, đưa vào bồn rửa.
Âu Dương Phi đối diện Âu Dương Minh nói: “Đã khuya rồi, tắm rửa một chút rồi ngủ đi." Lam Dược nghe được lại lập tức chạy vào phòng vệ sinh của Âu Dương Minh chuẩn bị nước tắm.
Chờ Âu Dương Minh tắm xong đi ra, lại nhìn thấy Lam Dược chạy vào ngay bên biên bồn thay hắn ôm quần áo bẩn đi giặt.
Cánh tay gầy trơ của Lam Dược trong làn nước băng lạnh cố sức vò giặt, Âu Dương Minh nhìn thấy rất đau lòng, vội đi lên khuyên can nó, nhưng đứa nhỏ hiền lành này vẫn là kiên trì đem tất cả quần áo giặt xong. Giờ phút này, Âu Dương Minh không nói được gì, chỉ cảm thấy cõi lòng mình rung động không thôi.
Tới lúc đi ngủ, Âu Dương Minh níu tay Lam Dược lại nói: “Đêm nay sang ngủ cùng với ta đi."
Ở nhà hắn, chỉ có ba gian phòng để ở, một gian là phòng hắn, một gian là của ca ca, gian còn lại đương là thư phòng, bình thường khi hắn không có nhà, chắc Lam Dược nhất định đều ngủ trong phòng hắn, còn giờ hắn đã trở về, Lam Dược đương nhiên nên cùng hắn ngủ chung mới phải, đây cũng là hy vọng bức thiết nhất của hắn lúc này.
Ai ngờ Âu Dương Phi lại lên tiếng ngăn chặn: “Giường của ngươi quá nhỏ, hai người cùng ngủ làm sao tiện được, hay để Lam Dược theo sang phòng ta ngủ đi."
Âu Dương Minh thấy Lam Dược cũng không có ý kiến gì, đành phải thất vọng lủi thủi quay về phòng mình.
Mà Lam Dược thì âm trầm sợ hãi nhìn Âu Dương Phi lẳng lặng bước theo vào gian phòng mang đến cho nó sự khủng bố lớn nhất từ trước tới nay.
Cửa vừa được khóa lại, Âu Dương Phi liền lộ ra bản tính hung ác, hung hăng vung tay một tát đánh nó ngã vật xuống đất!
“Bộ ta chưa cảnh cáo ngươi rằng không được phép tùy tiện ăn bất cứ thứ gì hay sao!?" Âu Dương Phi lạnh lùng tiến đến gần Lam Dược đang nửa ngồi trên đất, “Ngươi cư nhiên dám không nghe theo! Còn hệt như quỷ đói ăn mãi không dứt! Ngươi muốn chống đối lại ta chứ gì!?"
Âu Dương Phi khí thế cường đại, lấn áp Lam Dược không một chút nào dám động đậy phản kháng, chỉ có thể ôm mặt liên tiếp lui dần về phía sau.
Nhìn thấy Lam Dược cùng ở bên Âu Dương Minh trước sau khác biệt với bộ dáng hoảng sợ này đối với hắn, lửa giận trong lòng Âu Dương Phi lập tức sôi trào dâng lên tới đỉnh điểm.
Từ trên mặt đất túm lên tấm thân đơn bạc của nó, Âu Dương Phi hung hăng ném mạnh vào ngay giữa mấy chấn song kim loại ở lan can cuối giường.
Hoa văn của kim loại đột ngột va vào phía sau thắt lưng Lam Dược cấn đau như muốn chọc thủng lưng nó, nó thống khổ trượt xuống mặt đất, răng cắn chặt vào môi dưới đến tươm máu, lại cố nén không kêu ra âm tiếng.
Loại kiên cường khác thường này khiến Âu Dương Phi có chút kinh ngạc, nhưng hắn lập tức hiểu ngay vấn đề, Lam Dược khẳng định là sợ tiếng kêu thất thanh của mình làm kinh động đến Âu Dương Minh đang ngủ ở phòng bên cạnh, nên buộc lòng phải cố nén đau đớn.
Âu Dương Phi đứng một bên nhìn thấu mọi lẽ, liền nở nụ cười đắc ý, trong đầu nảy lên một ý tưởng âm độc đáng sợ.
Cười lạnh đi tới, Âu Dương Phi kéo Lam Dược từ trên mặt đất lôi lên giường, chậm rãi áp gần mặt nó, nhẹ nhàng nói với nó: “Ngươi có phải là rất sợ tiếng kêu thảm của mình làm kinh động đệ đệ ta không? Vậy, đêm nay ta sẽ khảo nghiệm thử, xem ngươi có thể nhẫn được bao lâu!?"
Tác giả :
Thiên Nhai Khách