Tựu Ngoạn Tiểu Hào Đích Mệnh (Kiếp Tiểu Hào)
Chương 58: Phiên ngoại: Khắc khẩu
Thực tập đã nửa năm…
Nhớ lại lúc mới đầu, ông Nhạc bà Nhạc vẫn luôn rất phản đối Nhạc Doanh Phong đột nhiên chuyển tới một thành phố hoàn toàn xa lạ để công tác, đến hiện tại đấu tranh xong tìm được một đơn vị thực tập, đã qua mấy tháng.
Hai người đương nhiên không muốn cầm tiền trong nhà ra ngoài thuê phòng ở chung, vậy nên, ngoài thực tập, mỗi người còn đi làm thêm.
Hằng ngày về nhà mệt đến chết khiếp, tắm rửa xong liền đi ngủ, thời gian thân mật thật sự ít đến có thể đếm được.
Đêm giáng sinh cuối cùng của đại học, hai người sớm đã cùng xin nghỉ ở nơi làm thêm, chuẩn bị tan ca về hẹn hò một lần.
Từ khi sống chung đến nay, quả thật chưa từng lãng mạn qua.
Triệu Ngang tan ca sớm hơn, Nhạc Doanh Phong từ sau 4 giờ, vẫn một cặp mắt trông mong dán vào cửa, chờ người kia xuất hiện.
Tuy mỗi ngày đều không thể nói với nhau vài lời thân tình, nhưng, cảm giác thỏa mãn khi có thể ở cùng nhau vẫn không hề tiêu tan.
Một mực đợi đến sau tan ca thật lâu, người khác đều đã đi sạch, Triệu Ngang vẫn chưa xuất hiện.
Nhạc Doanh Phong buồn bực bấm số gọi Triệu Ngang, ngoài mong đợi chính là, bên kia lại tạm thời không thể kết nối.
Nhạc Doanh Phong lập tức lo lắng.
Giờ này, Triệu Ngang phải đã sớm nên tan ca, nhưng Nhạc Doanh Phong vẫn vội vàng gọi tới công ty cậu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, công ty đã không còn ai.
Sốt ruột không ngừng gọi vào số máy luôn ở tình trạng không thể kết nối, Nhạc Doanh Phong ngựa không dừng vó chạy về nhà.
Đoạn trên Doanh Phong chờ Ngang Ngang ở công ty của mình nhé.
Nơi hai người ở chính là phòng trọ nhỏ gồm một phòng ngủ một nhà bếp một nhà vệ sinh mà người ta chuyên dành cho nhóm nhân sĩ độc thân thuê, từ từ trèo lên lầu lấy chìa khóa mở cửa, lập tức nhìn thấy ánh đèn mờ nhạt nơi đầu giường, Triệu Ngang đã nằm ngủ, điện thoại đặt một bên, Nhạc Doanh Phong cầm lên nhìn, phát hiện pin bị tháo ra, đang dùng đồ sạc đa năng sạc.
Sạc điện điện thoại của Triệu Ngang hai ngày trước rớt hư, còn chưa đi mua cái mới.
Tâm luôn buộc chặt thoáng chốc thả lỏng, thay vào đó là lửa giận nồng đậm.
Không ngờ đêm giáng sinh hẹn hò mình mong chờ thật lâu, lại bị tên nhóc này quên mất! Mà khi mình tốn phí xe cho N ngày đi khắp thế giới tìm kiếm cậu ấy, cậu ấy lại ở nhà ngủ một giấc no nê!
Cởi áo khoác tây trang tiện tay ném lên mắc áo ở cửa, Nhạc Doanh Phong không đổi dép lê, một bụng tức giận vọt tới bên giường, trèo lên.
Triệu Ngang luôn ngủ ở bên trong, bây giờ đương nhiên cũng thế, hơn nữa, mặt cũng xoay vào trong, chăn bị cậu xoắn thành khối ôm chặt trong ngực.
Nhạc Doanh Phong nhìn thấy cậu cái dạng này,tâm liền mềm nhũn ra.
Ngủ thành bộ dáng này, xem ra tên kia thật sự mệt chết đi.
Cúi đầu nhẹ hôn lên tóc cậu, cố gắng để không gây tiếng động quá lớn, từ trên giường đứng lên, vào nhà vệ sinh rửa mặt qua loa, thay áo ngủ lên giường.
Chăn còn đang ôm trong ngực Triệu Ngang, Nhạc Doanh Phong cẩn thận nghiêng người với tay qua thân thể cậu, Triệu Ngang vặn vẹo vài cái, buông chăn ra, mặt lại chôn vào trong gối đầu.
Bị động tác vô thức của cậu khiến có chút buồn cười, Nhạc Doanh Phong kéo chăn đắp lên hai người, lại nghiêng người qua, ôm Triệu Ngang vào ***g ngực.
Mặt Triệu Ngang tựa vào áo ngủ cậu, hình như bị cậu đánh thức, ư ử mấy tiếng, đầu vẫn cúi.
“Mệt lắm sao?" Nhạc Doanh Phong nhỏ giọng, tay nhẹ vuốt mái tóc cậu.
“Ưm…" Triệu Ngang mơ mơ màng màng trả lời, có lẽ thật sự quá mệt mỏi, rất nhanh lại nặng nề ngủ tiếp.
Công việc của thực tập sinh đều rất nặng, Nhạc Doanh Phong cũng hơi có chút mệt mỏi.
Cơm tối còn chưa ăn, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới đứng dậy lần nữa để chuẩn bị, dứt khoát tắt đèn đầu giường, ôm Triệu Ngang ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Hôm sau khi tỉnh lại, Triệu Ngang đã làm xong bữa sáng.
Hai người lại vội vàng ăn uống, chạy cho kịp giờ làm việc.
Hôm nay mới là lễ giáng sinh, không khí lễ hội bao trùm khắp nẻo đường, nơi nơi treo chuông vang leng keng, chẳng qua chỉ một đoạn ngắn từ trạm xe buýt đến dưới công ty, Nhạc Doanh Phong đã nhận được một phần quà tặng từ ông già Noel cosplay.
Quét thẻ trong phòng làm việc, yên ổn vào chỗ ngồi, lúc này mới mở ra nhìn, bên trong chỉ là một hộp chocolate nho nhỏ, trong hộp còn có một phiếu quảng cảo bắt mắt, là giới thiệu của một studio, ưu đãi chụp hình cưới.
Nhìn đôi tình nhân ở mặt trên, Nhạc Doanh Phong lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Ở bên nhau đã sắp hai năm, hình như trừ tấm ảnh chụp chung trong điện thoại, quả thật chưa chụp qua tấm nào khác.
Bằng không, nhân dịp giáng sinh, hai người đi chụp một tá?
Nghĩ như vậy, Nhạc Doanh Phong càng động tâm.
Lễ giáng sinh, mọi người không mấy hứng thú làm việc, có lẽ đều đang chờ tan ca đi hẹn hò.
Cách giờ tan ca còn có hai tiếng, Nhạc Doanh Phong rốt cuộc nhịn không được xin phép về sớm.
Không biết đột nhiên xuất hiện ở cửa công ty cậu ấy, Triệu Ngang sẽ là vẻ mặt gì.
Nhạc Doanh Phong nghĩ, không tự chủ bật cười.
Chắc hẳn sẽ lại đỏ mặt càu nhàu mấy lời như “Hai đứa con trai đi chụp hình đôi thì ra cái gì".
Thói quen đỏ mặt của cậu ấy hình như vĩnh viễn không sửa được.
Tới công ty Triệu Ngang, mọi người đối với cậu ít nhiều có chút ấn tượng, trực tiếp có người nói cho cậu, Triệu Ngang vừa xuống tầng hầm lấy hàng mẫu.
Loại chuyện này rõ ràng không thuộc phận sự của cậu ấy, nhưng thân là thực tập sinh, chỉ có thể để người khác sai khiến.
Trước kia đã có một lần cùng Triệu Ngang đi xuống tầng hầm, Nhạc Doanh Phong theo đường cũ tìm đến nơi đó.
Cửa chính khép hờ, xem ra người còn ở bên trong.
Nhạc Doanh Phong đi tới đẩy cửa ra, ý cười cũng tại một giây đó đóng băng trên khuôn mặt.
Bên trong ngoại trừ Triệu Ngang, còn có một người đàn ông cao to, giờ phút này, đang ôm Triệu Ngang muốn hôn cậu ấy.
Mà Triệu Ngang, rõ ràng đang giãy dụa mãnh liệt.
Nhạc Doanh Phong tiến lên kéo người nọ, một đấm ngay trên mắt hắn.
“A… Doanh Phong!" Thấy cậu tới, Triệu Ngang lắp bắp kinh hãi, trên mặt còn rõ ràng kéo theo một rặng đỏ.
Nhạc Doanh Phong xanh mặt, rất nhanh cùng người kia đánh thành một đoàn.
“Này, Doanh Phong, dừng lại! Đừng đánh nữa!" Triệu Ngang ở một bên lo lắng, hai người lại không rên một tiếng, chỉ giơ nắm đấm.
Tầng hầm không có người đến, tuy hai người đánh binh binh bang bang không nhỏ, cũng không kinh động đến người khác.
Triệu Ngang cố hết sức kéo Nhạc Doanh Phong, không chú ý, bị một đấm của đối phương đánh trúng vai.
“Hự…" Triệu Ngang kêu lên đau đớn, nhưng thành công khiến hai người đang đánh nhau ngừng lại.
“Ngang Ngang, có sao không?" Nhạc Doanh Phong chưa kịp làm gì, người nọ đã ôm cậu vào ***g ngực.
“Ngang Ngang? Gọi thuận miệng nhỉ!" Nhạc Doanh Phong đẩy người kia ra, người kia tránh không kịp, ngã ngồi trên mặt đất, Nhạc Doanh Phong như bị điên tay đấm chân đá liên tục lên hắn, bị Triệu Ngang dùng sức kéo, mới tránh đi.
“Con mẹ nó mày sau này tránh xa Triệu Ngang một chút!" Nói xong, dắt tay Triệu Ngang rời khỏi tầng hầm.
Dọc theo đường đi hình dáng chật vật của hai người dẫn đến rất nhiều ánh mắt, còn chưa tới lúc tan ca, nhưng Nhạc Doanh Phong hoàn toàn không cho Triệu Ngang cơ hội xin phép, kéo thẳng người ra ngoài.
Mãi đến khi ngồi taxi về phòng trọ, vào cửa, rốt cuộc bùng nổ.
“Hắn là ai?" Nhạc Doanh Phong chưa bao giờ dùng ngữ điệu âm trầm như vậy nói chuyện với Triệu Ngang.
Triệu Ngang cúi đầu, đá giày thay dép lê, “Trong công ty… đồng sự."
Phản ứng không lạnh không nhạt của Triệu Ngang chọc giận cậu, “Thái độ cậu là sao? Không thể nghiêm túc hơn?"
Triệu Ngang vẫn không ngẩng đầu, chậm rãi đến bên giường ngồi xuống.
“Hắn quấn lấy cậu đã bao lâu? Hử? Nếu hôm nay tớ không tới, có phải hắn sẽ hôn cậu không?" Nhạc Doanh Phong càng tức giận, “Còn nữa, tối qua tại sao cậu sai hẹn? Rõ ràng tớ đã cường điệu nhiều lần, cậu…"
Lý lẽ hùng hồn đầy miệng khi nhìn thấy Triệu Ngang đột nhiên nâng mặt lên tức khắc nín nghẹn.
Hốc mắt Triệu Ngang đỏ bừng, không rơi lệ, nhưng nước mắt trong vành cũng sắp tràn ra.
“Cậu… cậu khóc cái gì! Tớ nói sai sao?" Trước đây thấy bộ dáng này của cậu, Nhạc Doanh Phong đã sớm lại vuốt lông ngoan ngoãn dỗ người, nhưng hôm nay, cơn tức trong lòng chiếm ưu thế hơn.
“Hôm qua tớ có tới."
“A?" Câu nói bất ngờ của Triệu Ngang khiến cậu sửng sốt, Nhạc Doanh Phong nhíu chặt mày, “Có tới?"
“Đúng, đã tới!" Triệu Ngang bĩu môi, hốc mắt lại đỏ vài phần, “Vừa lúc thấy một mỹ nữ ôm hôn môi cậu…"
Nói tới đây, nước mắt Triệu Ngang đã trào ra, Nhạc Doanh Phong ngây người, “Hôn môi?"
Ký ức nháy mắt trở về, chiều hôm qua có một cô gái đột nhiên chạy tới, nói thích cậu, loại chuyện nhân dịp giáng sinh để thổ lộ này Nhạc Doanh Phong đã gặp nhiều, cho nên lúc đó cũng không để ý, chỉ nói với đối phương mình đã có người yêu.
Nhưng cô gái kia lại nhào đến ôm hôn cậu.
Mà cậu không phản kháng, hoàn toàn vì bị sự can đảm của cô dọa sợ.
Khóe miệng Nhạc Doanh Phong giật giật, “Cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi bỏ đi?"
“Cậu còn muốn tớ nhìn mấy lần? Chẳng lẽ bảo tớ tới hỏi rốt cuộc cậu chọn ai? Ngay cả tư cách đứng trước mặt người khác nói cậu là người yêu tớ chắc tớ cũng không có?" Triệu Ngang lấy tay che mũi, “Người hôm nay, thấy tớ và cậu ở cùng, cho nên đột nhiên đến quấn lấy tớ, tớ lại sợ cậu sẽ thấy chuyện này quá phiền phức, không dám nói với cậu một lời, vừa rồi cậu đi vào không thấy tớ đang phản kháng sao? Bị hắn làm vậy, tớ cũng rất khó chịu, cậu…"
Tâm Nhạc Doanh Phong sớm đã nhũn thành bãi bùn, tiến lên ôm chặt lấy cậu, “Ngốc…"
“Rõ ràng cậu có rất nhiều lựa chọn tốt hơn, nhưng hiện tại lại ở cùng tớ, tớ thường nghĩ, nếu cậu thật sự thích mấy người ưu tú đó, tớ nên làm gì bây giờ, tớ vẫn cho rằng sẽ có can đảm hỏi thẳng, nhưng hôm qua thấy hai người mới biết được, ngay cả dũng khí để hỏi tớ cũng không có… tớ…"
Triệu Ngang đã rơi lệ đầy mặt, hai tay nắm chặt vạt áo Nhạc Doanh Phong, “Tớ thật sự rất sợ, cậu theo tớ, giờ đã vất vả như vậy, huống chi về sau… Nếu người phụ nữ đó, cậu…"
“Ngốc…" Nhạc Doanh Phong vừa đau lòng vừa buồn cười, hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cậu, “Mỗi ngày cậu suy nghĩ cái gì vậy! Cô gái kia, chẳng qua đột nhiên bổ nhào tới, nếu cậu nhìn thêm một chút, có lẽ sẽ thấy tớ đẩy cô ta ra."
Ngồi trên giường, ôm chặt lấy Triệu Ngang, Nhạc Doanh Phong tiếp tục nói, “Thật xin lỗi… Tớ không biết mỗi ngày cậu lo lắng nhiều vậy, Ngang Ngang, tớ yêu cậu, thật sự yêu cậu! Chưa từng có người khác, ai ưu tú hơn cậu, tới bây giờ tớ chưa từng thấy qua."
“Tuy chồng của vợ quả thật rất ưu tú… Nhưng lại chỉ thích một mình vợ, có lẽ người vừa đẹp trai vừa chung tình trên toàn thế giới, cũng chỉ thừa lại mình tớ thôi, được một ông chồng như vậy, không lén cười, mỗi ngày lại vụng trộm khóc…"
Lời Nhạc Doanh Phong thành công khiến khóe môi Triệu Ngang hơi giơ lên, “Da mặt dày…"
“Chồng nói thật, vợ yêu… Chồng thật sự chỉ yêu một mình vợ, vợ không tin tưởng chồng như vậy… Chồng cũng rất khổ sở." Nhạc Doanh Phong nghiêm túc cúi đầu nhìn cậu, “Sau này có gì không yên lòng, phải nói với tớ, đừng để trong bụng!"
Triệu Ngang đưa tay ôm ngược lại cậu, ghé đầu lên vai cậu, “Tớ biết tớ không tin tưởng cậu như vậy thật quá đáng… Nhưng là, có đôi khi tớ thật sự không nhịn được lo lắng."
“Tớ sẽ không gạt cậu bất cứ điều gì, cậu có gì lo lắng nhất định phải nói với tớ. Con đường chúng ta đi mặc dù khá khó khăn, nhưng, tớ vĩnh viễn sẽ không buông tay, cuộc sống hiện tại là do chính tớ lựa chọn, không phải vì cậu, nếu không có tớ, nhân sinh của cậu chẳng phải sẽ trôi chảy hơn rất nhiều sao, nhưng tớ tuyệt đối sẽ không thả cậu rời khỏi tớ, vậy nên, cậu cũng đem cái đống suy nghĩ ngu ngốc muốn tác thành cho tớ quăng đi là vừa, có biết không?" Nhạc Doanh Phong nói xong, xoay người đè Triệu Ngang lên giường.
Suy nghĩ bảo thủ đã được tháo gỡ, trên mặt Triệu Ngang một mảng đỏ ửng, “Thực xin lỗi…"
“Sau này chuyện gì cũng không được phép gạt tớ, nhất là khi gặp phải mấy tên biến thái kia! Bằng không… không cho phép đi làm…" Nhạc Doanh Phong nhẹ cắn lỗ tai cậu thì thầm, “Hôm nay quả thật đánh hắn còn quá nhẹ."
“Sao có thể không đi làm! Đang thực tập mà! Tớ sẽ cẩn thận hơn…" Triệu Ngang đưa tay khẽ vuốt vết sưng đỏ trên mặt Nhạc Doanh Phong, “Còn đau không?"
Nhạc Doanh Phong nắm chặt tay cậu trong tay mình, “Tớ không sao, còn cậu? Không phải vừa rồi cũng bị đánh trúng sao?"
“Tớ cũng không sao…" Triệu Ngang khẽ giãy, nhưng quần áo trên người vẫn thuận lợi bị lột bỏ hơn nữa.
“Lát nữa còn phải đi làm…"
“Hôm nay không đi…" Nhạc Doanh Phong ấn những nụ hôn nhỏ vụn lên bờ vai trần trụi của cậu, “Đã mấy ngày không làm, tớ rất nhớ cậu…"
Vừa nói, còn vừa lưu manh dùng sức cọ cọ thân dưới lên người cậu.
Sống chung lâu vậy, loại chuyện này sớm đã không còn xa lạ, nhưng Triệu Ngang vẫn nóng đỏ mặt.
Dường như nụ hôn đã lâu không có khiến hô hấp hai người đều nặng nề, cỡi đi mớ quần áo rườm rà, Nhạc Doanh Phong đưa tay từ tủ đầu giường lấy ra chai bôi trơn, vội vàng làm ít chuẩn bị, vừa trơn trượt một tí đã không thể chờ được gấp gáp húc vào.
Mật huyệt nóng cháy khiến cả hai người đều rên rỉ ra tiếng, “Vợ… Vợ yêu…" Nhạc Doanh Phong thỉnh thoảng lại thấp giọng gọi cậu, xông vào cơ thể Triệu Ngang.
Lời bộc bạch vừa rồi khiến hai người càng hưng phấn, Triệu Ngang khẽ thở gấp bám chặt tấm lưng của Nhạc Doanh Phong.
Tích tụ lâu ngày kết quả chính là, hai thân thể khỏe mạnh quấn lấy nhau quay cuồng hơn nửa đêm, lúc này mới mệt mỏi bày trên giường.
Nhạc Doanh Phong vẫn nhớ tắm rửa qua cho Triệu Ngang, rồi mới ôm cậu nằm xuống.
Khi sắp ngủ, đột nhiên nhớ tới mục đích mình tìm Triệu Ngang hôm nay, “Ngang Ngang, nghỉ nguyên đán, đi chụp hình tình nhân đi?"
Người trong ***g ngực không có động tĩnh gì, Nhạc Doanh Phong cúi đầu nhìn, phát hiện Triệu Ngang không biết khi nào đã nặng nề ngủ say.
Nhẹ hôn lên đôi môi cậu, Nhạc Doanh Phong siết chặt cánh tay một chút.
Cậu ấy đã mệt mỏi như vậy, thế thì mai nói lại cũng được…
Nhớ lại lúc mới đầu, ông Nhạc bà Nhạc vẫn luôn rất phản đối Nhạc Doanh Phong đột nhiên chuyển tới một thành phố hoàn toàn xa lạ để công tác, đến hiện tại đấu tranh xong tìm được một đơn vị thực tập, đã qua mấy tháng.
Hai người đương nhiên không muốn cầm tiền trong nhà ra ngoài thuê phòng ở chung, vậy nên, ngoài thực tập, mỗi người còn đi làm thêm.
Hằng ngày về nhà mệt đến chết khiếp, tắm rửa xong liền đi ngủ, thời gian thân mật thật sự ít đến có thể đếm được.
Đêm giáng sinh cuối cùng của đại học, hai người sớm đã cùng xin nghỉ ở nơi làm thêm, chuẩn bị tan ca về hẹn hò một lần.
Từ khi sống chung đến nay, quả thật chưa từng lãng mạn qua.
Triệu Ngang tan ca sớm hơn, Nhạc Doanh Phong từ sau 4 giờ, vẫn một cặp mắt trông mong dán vào cửa, chờ người kia xuất hiện.
Tuy mỗi ngày đều không thể nói với nhau vài lời thân tình, nhưng, cảm giác thỏa mãn khi có thể ở cùng nhau vẫn không hề tiêu tan.
Một mực đợi đến sau tan ca thật lâu, người khác đều đã đi sạch, Triệu Ngang vẫn chưa xuất hiện.
Nhạc Doanh Phong buồn bực bấm số gọi Triệu Ngang, ngoài mong đợi chính là, bên kia lại tạm thời không thể kết nối.
Nhạc Doanh Phong lập tức lo lắng.
Giờ này, Triệu Ngang phải đã sớm nên tan ca, nhưng Nhạc Doanh Phong vẫn vội vàng gọi tới công ty cậu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, công ty đã không còn ai.
Sốt ruột không ngừng gọi vào số máy luôn ở tình trạng không thể kết nối, Nhạc Doanh Phong ngựa không dừng vó chạy về nhà.
Đoạn trên Doanh Phong chờ Ngang Ngang ở công ty của mình nhé.
Nơi hai người ở chính là phòng trọ nhỏ gồm một phòng ngủ một nhà bếp một nhà vệ sinh mà người ta chuyên dành cho nhóm nhân sĩ độc thân thuê, từ từ trèo lên lầu lấy chìa khóa mở cửa, lập tức nhìn thấy ánh đèn mờ nhạt nơi đầu giường, Triệu Ngang đã nằm ngủ, điện thoại đặt một bên, Nhạc Doanh Phong cầm lên nhìn, phát hiện pin bị tháo ra, đang dùng đồ sạc đa năng sạc.
Sạc điện điện thoại của Triệu Ngang hai ngày trước rớt hư, còn chưa đi mua cái mới.
Tâm luôn buộc chặt thoáng chốc thả lỏng, thay vào đó là lửa giận nồng đậm.
Không ngờ đêm giáng sinh hẹn hò mình mong chờ thật lâu, lại bị tên nhóc này quên mất! Mà khi mình tốn phí xe cho N ngày đi khắp thế giới tìm kiếm cậu ấy, cậu ấy lại ở nhà ngủ một giấc no nê!
Cởi áo khoác tây trang tiện tay ném lên mắc áo ở cửa, Nhạc Doanh Phong không đổi dép lê, một bụng tức giận vọt tới bên giường, trèo lên.
Triệu Ngang luôn ngủ ở bên trong, bây giờ đương nhiên cũng thế, hơn nữa, mặt cũng xoay vào trong, chăn bị cậu xoắn thành khối ôm chặt trong ngực.
Nhạc Doanh Phong nhìn thấy cậu cái dạng này,tâm liền mềm nhũn ra.
Ngủ thành bộ dáng này, xem ra tên kia thật sự mệt chết đi.
Cúi đầu nhẹ hôn lên tóc cậu, cố gắng để không gây tiếng động quá lớn, từ trên giường đứng lên, vào nhà vệ sinh rửa mặt qua loa, thay áo ngủ lên giường.
Chăn còn đang ôm trong ngực Triệu Ngang, Nhạc Doanh Phong cẩn thận nghiêng người với tay qua thân thể cậu, Triệu Ngang vặn vẹo vài cái, buông chăn ra, mặt lại chôn vào trong gối đầu.
Bị động tác vô thức của cậu khiến có chút buồn cười, Nhạc Doanh Phong kéo chăn đắp lên hai người, lại nghiêng người qua, ôm Triệu Ngang vào ***g ngực.
Mặt Triệu Ngang tựa vào áo ngủ cậu, hình như bị cậu đánh thức, ư ử mấy tiếng, đầu vẫn cúi.
“Mệt lắm sao?" Nhạc Doanh Phong nhỏ giọng, tay nhẹ vuốt mái tóc cậu.
“Ưm…" Triệu Ngang mơ mơ màng màng trả lời, có lẽ thật sự quá mệt mỏi, rất nhanh lại nặng nề ngủ tiếp.
Công việc của thực tập sinh đều rất nặng, Nhạc Doanh Phong cũng hơi có chút mệt mỏi.
Cơm tối còn chưa ăn, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới đứng dậy lần nữa để chuẩn bị, dứt khoát tắt đèn đầu giường, ôm Triệu Ngang ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Hôm sau khi tỉnh lại, Triệu Ngang đã làm xong bữa sáng.
Hai người lại vội vàng ăn uống, chạy cho kịp giờ làm việc.
Hôm nay mới là lễ giáng sinh, không khí lễ hội bao trùm khắp nẻo đường, nơi nơi treo chuông vang leng keng, chẳng qua chỉ một đoạn ngắn từ trạm xe buýt đến dưới công ty, Nhạc Doanh Phong đã nhận được một phần quà tặng từ ông già Noel cosplay.
Quét thẻ trong phòng làm việc, yên ổn vào chỗ ngồi, lúc này mới mở ra nhìn, bên trong chỉ là một hộp chocolate nho nhỏ, trong hộp còn có một phiếu quảng cảo bắt mắt, là giới thiệu của một studio, ưu đãi chụp hình cưới.
Nhìn đôi tình nhân ở mặt trên, Nhạc Doanh Phong lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Ở bên nhau đã sắp hai năm, hình như trừ tấm ảnh chụp chung trong điện thoại, quả thật chưa chụp qua tấm nào khác.
Bằng không, nhân dịp giáng sinh, hai người đi chụp một tá?
Nghĩ như vậy, Nhạc Doanh Phong càng động tâm.
Lễ giáng sinh, mọi người không mấy hứng thú làm việc, có lẽ đều đang chờ tan ca đi hẹn hò.
Cách giờ tan ca còn có hai tiếng, Nhạc Doanh Phong rốt cuộc nhịn không được xin phép về sớm.
Không biết đột nhiên xuất hiện ở cửa công ty cậu ấy, Triệu Ngang sẽ là vẻ mặt gì.
Nhạc Doanh Phong nghĩ, không tự chủ bật cười.
Chắc hẳn sẽ lại đỏ mặt càu nhàu mấy lời như “Hai đứa con trai đi chụp hình đôi thì ra cái gì".
Thói quen đỏ mặt của cậu ấy hình như vĩnh viễn không sửa được.
Tới công ty Triệu Ngang, mọi người đối với cậu ít nhiều có chút ấn tượng, trực tiếp có người nói cho cậu, Triệu Ngang vừa xuống tầng hầm lấy hàng mẫu.
Loại chuyện này rõ ràng không thuộc phận sự của cậu ấy, nhưng thân là thực tập sinh, chỉ có thể để người khác sai khiến.
Trước kia đã có một lần cùng Triệu Ngang đi xuống tầng hầm, Nhạc Doanh Phong theo đường cũ tìm đến nơi đó.
Cửa chính khép hờ, xem ra người còn ở bên trong.
Nhạc Doanh Phong đi tới đẩy cửa ra, ý cười cũng tại một giây đó đóng băng trên khuôn mặt.
Bên trong ngoại trừ Triệu Ngang, còn có một người đàn ông cao to, giờ phút này, đang ôm Triệu Ngang muốn hôn cậu ấy.
Mà Triệu Ngang, rõ ràng đang giãy dụa mãnh liệt.
Nhạc Doanh Phong tiến lên kéo người nọ, một đấm ngay trên mắt hắn.
“A… Doanh Phong!" Thấy cậu tới, Triệu Ngang lắp bắp kinh hãi, trên mặt còn rõ ràng kéo theo một rặng đỏ.
Nhạc Doanh Phong xanh mặt, rất nhanh cùng người kia đánh thành một đoàn.
“Này, Doanh Phong, dừng lại! Đừng đánh nữa!" Triệu Ngang ở một bên lo lắng, hai người lại không rên một tiếng, chỉ giơ nắm đấm.
Tầng hầm không có người đến, tuy hai người đánh binh binh bang bang không nhỏ, cũng không kinh động đến người khác.
Triệu Ngang cố hết sức kéo Nhạc Doanh Phong, không chú ý, bị một đấm của đối phương đánh trúng vai.
“Hự…" Triệu Ngang kêu lên đau đớn, nhưng thành công khiến hai người đang đánh nhau ngừng lại.
“Ngang Ngang, có sao không?" Nhạc Doanh Phong chưa kịp làm gì, người nọ đã ôm cậu vào ***g ngực.
“Ngang Ngang? Gọi thuận miệng nhỉ!" Nhạc Doanh Phong đẩy người kia ra, người kia tránh không kịp, ngã ngồi trên mặt đất, Nhạc Doanh Phong như bị điên tay đấm chân đá liên tục lên hắn, bị Triệu Ngang dùng sức kéo, mới tránh đi.
“Con mẹ nó mày sau này tránh xa Triệu Ngang một chút!" Nói xong, dắt tay Triệu Ngang rời khỏi tầng hầm.
Dọc theo đường đi hình dáng chật vật của hai người dẫn đến rất nhiều ánh mắt, còn chưa tới lúc tan ca, nhưng Nhạc Doanh Phong hoàn toàn không cho Triệu Ngang cơ hội xin phép, kéo thẳng người ra ngoài.
Mãi đến khi ngồi taxi về phòng trọ, vào cửa, rốt cuộc bùng nổ.
“Hắn là ai?" Nhạc Doanh Phong chưa bao giờ dùng ngữ điệu âm trầm như vậy nói chuyện với Triệu Ngang.
Triệu Ngang cúi đầu, đá giày thay dép lê, “Trong công ty… đồng sự."
Phản ứng không lạnh không nhạt của Triệu Ngang chọc giận cậu, “Thái độ cậu là sao? Không thể nghiêm túc hơn?"
Triệu Ngang vẫn không ngẩng đầu, chậm rãi đến bên giường ngồi xuống.
“Hắn quấn lấy cậu đã bao lâu? Hử? Nếu hôm nay tớ không tới, có phải hắn sẽ hôn cậu không?" Nhạc Doanh Phong càng tức giận, “Còn nữa, tối qua tại sao cậu sai hẹn? Rõ ràng tớ đã cường điệu nhiều lần, cậu…"
Lý lẽ hùng hồn đầy miệng khi nhìn thấy Triệu Ngang đột nhiên nâng mặt lên tức khắc nín nghẹn.
Hốc mắt Triệu Ngang đỏ bừng, không rơi lệ, nhưng nước mắt trong vành cũng sắp tràn ra.
“Cậu… cậu khóc cái gì! Tớ nói sai sao?" Trước đây thấy bộ dáng này của cậu, Nhạc Doanh Phong đã sớm lại vuốt lông ngoan ngoãn dỗ người, nhưng hôm nay, cơn tức trong lòng chiếm ưu thế hơn.
“Hôm qua tớ có tới."
“A?" Câu nói bất ngờ của Triệu Ngang khiến cậu sửng sốt, Nhạc Doanh Phong nhíu chặt mày, “Có tới?"
“Đúng, đã tới!" Triệu Ngang bĩu môi, hốc mắt lại đỏ vài phần, “Vừa lúc thấy một mỹ nữ ôm hôn môi cậu…"
Nói tới đây, nước mắt Triệu Ngang đã trào ra, Nhạc Doanh Phong ngây người, “Hôn môi?"
Ký ức nháy mắt trở về, chiều hôm qua có một cô gái đột nhiên chạy tới, nói thích cậu, loại chuyện nhân dịp giáng sinh để thổ lộ này Nhạc Doanh Phong đã gặp nhiều, cho nên lúc đó cũng không để ý, chỉ nói với đối phương mình đã có người yêu.
Nhưng cô gái kia lại nhào đến ôm hôn cậu.
Mà cậu không phản kháng, hoàn toàn vì bị sự can đảm của cô dọa sợ.
Khóe miệng Nhạc Doanh Phong giật giật, “Cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi bỏ đi?"
“Cậu còn muốn tớ nhìn mấy lần? Chẳng lẽ bảo tớ tới hỏi rốt cuộc cậu chọn ai? Ngay cả tư cách đứng trước mặt người khác nói cậu là người yêu tớ chắc tớ cũng không có?" Triệu Ngang lấy tay che mũi, “Người hôm nay, thấy tớ và cậu ở cùng, cho nên đột nhiên đến quấn lấy tớ, tớ lại sợ cậu sẽ thấy chuyện này quá phiền phức, không dám nói với cậu một lời, vừa rồi cậu đi vào không thấy tớ đang phản kháng sao? Bị hắn làm vậy, tớ cũng rất khó chịu, cậu…"
Tâm Nhạc Doanh Phong sớm đã nhũn thành bãi bùn, tiến lên ôm chặt lấy cậu, “Ngốc…"
“Rõ ràng cậu có rất nhiều lựa chọn tốt hơn, nhưng hiện tại lại ở cùng tớ, tớ thường nghĩ, nếu cậu thật sự thích mấy người ưu tú đó, tớ nên làm gì bây giờ, tớ vẫn cho rằng sẽ có can đảm hỏi thẳng, nhưng hôm qua thấy hai người mới biết được, ngay cả dũng khí để hỏi tớ cũng không có… tớ…"
Triệu Ngang đã rơi lệ đầy mặt, hai tay nắm chặt vạt áo Nhạc Doanh Phong, “Tớ thật sự rất sợ, cậu theo tớ, giờ đã vất vả như vậy, huống chi về sau… Nếu người phụ nữ đó, cậu…"
“Ngốc…" Nhạc Doanh Phong vừa đau lòng vừa buồn cười, hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cậu, “Mỗi ngày cậu suy nghĩ cái gì vậy! Cô gái kia, chẳng qua đột nhiên bổ nhào tới, nếu cậu nhìn thêm một chút, có lẽ sẽ thấy tớ đẩy cô ta ra."
Ngồi trên giường, ôm chặt lấy Triệu Ngang, Nhạc Doanh Phong tiếp tục nói, “Thật xin lỗi… Tớ không biết mỗi ngày cậu lo lắng nhiều vậy, Ngang Ngang, tớ yêu cậu, thật sự yêu cậu! Chưa từng có người khác, ai ưu tú hơn cậu, tới bây giờ tớ chưa từng thấy qua."
“Tuy chồng của vợ quả thật rất ưu tú… Nhưng lại chỉ thích một mình vợ, có lẽ người vừa đẹp trai vừa chung tình trên toàn thế giới, cũng chỉ thừa lại mình tớ thôi, được một ông chồng như vậy, không lén cười, mỗi ngày lại vụng trộm khóc…"
Lời Nhạc Doanh Phong thành công khiến khóe môi Triệu Ngang hơi giơ lên, “Da mặt dày…"
“Chồng nói thật, vợ yêu… Chồng thật sự chỉ yêu một mình vợ, vợ không tin tưởng chồng như vậy… Chồng cũng rất khổ sở." Nhạc Doanh Phong nghiêm túc cúi đầu nhìn cậu, “Sau này có gì không yên lòng, phải nói với tớ, đừng để trong bụng!"
Triệu Ngang đưa tay ôm ngược lại cậu, ghé đầu lên vai cậu, “Tớ biết tớ không tin tưởng cậu như vậy thật quá đáng… Nhưng là, có đôi khi tớ thật sự không nhịn được lo lắng."
“Tớ sẽ không gạt cậu bất cứ điều gì, cậu có gì lo lắng nhất định phải nói với tớ. Con đường chúng ta đi mặc dù khá khó khăn, nhưng, tớ vĩnh viễn sẽ không buông tay, cuộc sống hiện tại là do chính tớ lựa chọn, không phải vì cậu, nếu không có tớ, nhân sinh của cậu chẳng phải sẽ trôi chảy hơn rất nhiều sao, nhưng tớ tuyệt đối sẽ không thả cậu rời khỏi tớ, vậy nên, cậu cũng đem cái đống suy nghĩ ngu ngốc muốn tác thành cho tớ quăng đi là vừa, có biết không?" Nhạc Doanh Phong nói xong, xoay người đè Triệu Ngang lên giường.
Suy nghĩ bảo thủ đã được tháo gỡ, trên mặt Triệu Ngang một mảng đỏ ửng, “Thực xin lỗi…"
“Sau này chuyện gì cũng không được phép gạt tớ, nhất là khi gặp phải mấy tên biến thái kia! Bằng không… không cho phép đi làm…" Nhạc Doanh Phong nhẹ cắn lỗ tai cậu thì thầm, “Hôm nay quả thật đánh hắn còn quá nhẹ."
“Sao có thể không đi làm! Đang thực tập mà! Tớ sẽ cẩn thận hơn…" Triệu Ngang đưa tay khẽ vuốt vết sưng đỏ trên mặt Nhạc Doanh Phong, “Còn đau không?"
Nhạc Doanh Phong nắm chặt tay cậu trong tay mình, “Tớ không sao, còn cậu? Không phải vừa rồi cũng bị đánh trúng sao?"
“Tớ cũng không sao…" Triệu Ngang khẽ giãy, nhưng quần áo trên người vẫn thuận lợi bị lột bỏ hơn nữa.
“Lát nữa còn phải đi làm…"
“Hôm nay không đi…" Nhạc Doanh Phong ấn những nụ hôn nhỏ vụn lên bờ vai trần trụi của cậu, “Đã mấy ngày không làm, tớ rất nhớ cậu…"
Vừa nói, còn vừa lưu manh dùng sức cọ cọ thân dưới lên người cậu.
Sống chung lâu vậy, loại chuyện này sớm đã không còn xa lạ, nhưng Triệu Ngang vẫn nóng đỏ mặt.
Dường như nụ hôn đã lâu không có khiến hô hấp hai người đều nặng nề, cỡi đi mớ quần áo rườm rà, Nhạc Doanh Phong đưa tay từ tủ đầu giường lấy ra chai bôi trơn, vội vàng làm ít chuẩn bị, vừa trơn trượt một tí đã không thể chờ được gấp gáp húc vào.
Mật huyệt nóng cháy khiến cả hai người đều rên rỉ ra tiếng, “Vợ… Vợ yêu…" Nhạc Doanh Phong thỉnh thoảng lại thấp giọng gọi cậu, xông vào cơ thể Triệu Ngang.
Lời bộc bạch vừa rồi khiến hai người càng hưng phấn, Triệu Ngang khẽ thở gấp bám chặt tấm lưng của Nhạc Doanh Phong.
Tích tụ lâu ngày kết quả chính là, hai thân thể khỏe mạnh quấn lấy nhau quay cuồng hơn nửa đêm, lúc này mới mệt mỏi bày trên giường.
Nhạc Doanh Phong vẫn nhớ tắm rửa qua cho Triệu Ngang, rồi mới ôm cậu nằm xuống.
Khi sắp ngủ, đột nhiên nhớ tới mục đích mình tìm Triệu Ngang hôm nay, “Ngang Ngang, nghỉ nguyên đán, đi chụp hình tình nhân đi?"
Người trong ***g ngực không có động tĩnh gì, Nhạc Doanh Phong cúi đầu nhìn, phát hiện Triệu Ngang không biết khi nào đã nặng nề ngủ say.
Nhẹ hôn lên đôi môi cậu, Nhạc Doanh Phong siết chặt cánh tay một chút.
Cậu ấy đã mệt mỏi như vậy, thế thì mai nói lại cũng được…
Tác giả :
Tô Biệt Tự