[Harry Potter/TomHar] Turn Back The Clock
Chương 25
[HP] TURN BACK THE CLOCK – CHƯƠNG 25
Tác giả: Băng Hô
Editor: Rin
"KHÔNGGG ----" Harry giơ đũa phép nhào qua, nhưng chỉ bắt được một khoảng không. Quỷ hút máu nhẹ nhàng vung lên khiến cậu đập vào một thân cây bên cạnh, nháy mắt cảm giác như nội tạng trong người dều đảo lộn hết cả.
Quỷ hút máu nắm lấy cổ Tom, nhấc cậu ta lên cao. Tom bắt lấy cánh tay to lớn dữ tợn giãy dụa, mặt từ từ trướng đỏ, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
"Dám có gan phá hủy đồ vật của ta, thì phải chịu trả giá!" Quỷ hút máu nhe răng rít gào.
Harry bám vào thân cây cố gắng đứng dậy, nhịn cảm giác muốn ói trong lồng ngực xuống, giơ đũa tiến lên, muốn ngăn cản động tác của quỷ hút máu. Ai cũng không chú ý tới dưới chân quỷ hút máu đang có một con rắn đang lặng lẽ tới gần, hé miệng hung hăng cắn lên ống quần hắn.
Quỷ hút máu nổi giận gầm lên, vứt con rắn ra, đồng thời thuận thế bổ thêm một vuốt, nhất thời một dòng máu đỏ tươi phun ra xung quanh, con rắn nhẹ nhàng rơi đáp lên mặt đất như một miễng vải rách, lẳng lặng giật giật.
Nọc độc từ từ ngấm vào ảnh hưởng tới tên quỷ hút máu, bước chân của hắn loạng choạng bất ổn, có vẻ càng thêm nóng vội. Tuy rằng sự hồi phục của quỷ hút máu rất mạnh, nọc độc không thể khiến hắt mất đi tính mạng, nhưng cũng sễ làm hắn suy yếu đi.
Harry nắm chặt thời cơ, lao tới đánh ngã tên quỷ hút máu, cứu được Tom gần như đã lâm vào hôn mê.
Tên quỷ hút máu ngồi rạp trên mặt đất, vẫn gầm gừ về phía bọn họ. Harry ôm lấy vai Tom, cố gắng kéo cậu ta xa ra khỏi phạm vi mà quỷ hút máu có thể chạm đến, liên tục kêu gọi Tom – thoạt nhìn đã mất đi ý thức.
Xương chân phải của Tom hẳn đã gãy nát bấy, sắc mặt cậu ta trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh, cổ có một vòng xanh tím rõ ràng, may vẫn còn hô hấp, nếu không Harry chắc chắn sẽ vô cùng hoảng hốt không biết phải làm gì nữa.
"Tom..." Harry ôm chặt vai Tom, đầy đau lòng.
Bọn họ sẽ chết ở đây sao.
Con rắn trung thành đã chết để bảo vệ bọn họ, Tom bị thương nặng, mà bọn họ vẫn không thể sử dụng phép thuật. Harry gần như tuyệt vọng, có lẽ một khắc sau bọn họ sẽ chết đi, chờ khi tên quỷ hút máu kia hồi phục lại.
Tom chậm rãi mở mắt, trong ánh nhìn mông lung thấy được vẻ mặt vô cùng khổ sở của Harry, cậu giơ tay, nhẹ nhàng mơn trớn đỉnh đầu cậu ấy, "Không sao, Harry..."
Quỷ hút máu mạnh lao về phía bọn họ, móng vuốt sắc nhọn trên tay phải của hắn phản xạ ánh sáng chói lóa dưới ánh mặt trời. Harry ôm chặt Tom, co người lại chuẩn bị đón nhận một đòn này.
Tom cố gắng nhướn người lên, để lộ một nụ cười lạnh lùng với tên quỷ hút máu đang lao đến, dùng sức đẩy Harry ra.
Toàn bộ như một thước phim được quay chậm lại, ánh trong đôi mắt đang mở lớn của Harry. Cậu nhìn Tom mỉm cười lạnh lùng cậu thấy bàn tay của tên quỷ hút máu xuyên qua lồng ngực Tom, thấy một mảng đỏ máu nhuộm đầy trong tầm mắt.
Harry nhìn chính mình giơ cao đũa phép trong tay, hướng về phía tên quỷ hút máu, toàn bộ cảnh vật dường như trở nên vặn vẹo lu mờ, luồng gió mạnh mẽ từ xung quanh cậu bốc lên dữ dội. Cậu thấy từ trong đầu đũa của mình phát ra một tia sáng xanh lục, như một con rắn đang nhe răng nanh dữ tợn lao về phía quỷ hút máu.
Vẻ mặt quỷ hút máu khựng lại trong chính khoảnh khắc hắn vừa đắc thủ - vui sướng điên cuồng, gương mặt vốn đã tái nhợt càng thêm trắng bệch, trắng hơn cả loại đá đã xây lên tòa thần điện, tên quỷ hút máu chậm rãi ngã xuống, một tay vẫn còn xuyên qua cơ thể Tom.
Harry cảm giác toàn bộ thế giới đang rung chuyển, những điểm trắng và vàng dường như đang nhảy nhót trong tầm mắt, gió thổi loạn mái tóc cậu, làm mờ thêm tầm nhìn mơ hồ trong ánh mắt, cậu nghĩ có lẽ kính mắt của cậu đã bị rớt mất, sờ sờ, nhưng phát hiện ra nó vẫn còn ở đó. Cậu mới đi một bước, sau đó té nhào.
Harry giật mình sửng sốt, chậm rãi bò về phía thi thể của Tom, thế giới của cậu vẫn còn đang lắc lư.
Cậu nâng Tom dậy, cố gắng rút móng vuốt xấu xí kia ra khỏi bụng Tom. Quỷ hút máu đã chết, nên không hề phản ứng gì, thế nhưng Tom cũng không hề động đậy.
Đũa phép rơi xuống bên cạnh Tom, nhưng Harry không thèm quan tâm, bàn tay đỡ lấy gương mặt anh tuấn nhưng tái nhợt của Tom, nhẹ nhàng vuốt ve. Trông Tom như đang ngủ, ngoại trừ sắc mặt không quá tốt lắm, cùng với nơi vẫn đang không ngừng chảy máu trên lồng ngực.
Harry dựa trán mình vào một bên thái dương Tom, tựa như bọn họ vẫn thường làm như vậy.
"Cậu sẽ không chết... sẽ không chết, cậu là Tom Riddle cơ mà, cậu sẽ thành công, cậu sẽ trở thành một Chúa tể Hắc Ám mà người người đều sợ hãi, cậu còn có thể sống thật lâu... Cậu còn có thể làm cho tui khổ sở bao nhiêu năm như vậy nữa..." Harry nhíu mày, không nhận ra nước mắt đã lăn dài theo gọng kính, rơi trên mặt Tom.
Harry giữ chặt đũa phép, đặt tại ngực Tom.
Phép thuật chữa trị mà cậu biết chỉ có loại đơn giản nhất, nhưng cậu biết pháp lực của mình rất mạnh, một mảnh linh hồn của Chúa Tể Hắc Ám, mỗi năm học ở trường đều trải qua chiến đấu, học tập sau khi tới thế giới này cũng không hề uổng phí, năng lực của cậu mạnh hơn rất nhiều người. Dù chỉ là phép thuật chữa trị cơ bản nhất cũng có thể.
Harry nhẹ nhàng dựa vào người Tom, chậm rãi lặp lại bùa phép, rất nhẹ rất nhẹ, nhưng vẫn từng chữ từng chữ rõ ràng, thế giới xung quanh lắc lư càng dữ dội hơn, nhưng không sao, cậu đang ôm người này – đã đủ để vực dậy cả thế giới của cậu.
Những điểm sáng nho nhỏ từ trong cơ thể Harry khuếch tán ra, nhưng cậu không phát hiện, đỏ - vàng - lục – lam... xen kẽ như một bức tranh tuyêt đẹp, xẹt qua không khí, cuồn cuộn cuốn theo bụi bậm. Ánh sáng đen từ trong thân thể Tom bay ra, chậm rãi chìm vào trong cơ thể gần nhất là Harry, đồng thời từng điểm sáng trên người Harry cũng chìm vào người Tom.
Harry vẫn thì thào niệm bùa phép, không hề phát hiện những biến hóa xung quanh, phải nói, trong mắt cậu giờ này chỉ còn lại một người.
Rất lâu, lâu tới mức Harry đã không đủ sức chống đỡ bản thân, chậm rãi ngã vào người Tom, nhưng vẫn không ngừng niệm chú, mỗi chữ mỗi câu vẫn không chút gián đoạn.
Tầm nhìn trở nên mơ hồ, cuối cùng Harry không đợi được Tom mở mắt, đã rơi vào bóng tối.
Mặt trời xuống núi, những động vật ban đêm bắt đầu tỉnh dậy, bắt đầu kiếm mồi, nhưng không có bất cứ một con vật nào dám bén mảng lại gần đây, tuy nơi này có mùi máu tanh nồng mê hoặc vô cùng, nhưng ánh sáng quỷ dị ở giữa bãi đất trống đó cản lại bước tiến của chúng.
Cả hai người đều chưa tỉnh lại, xung quanh bọn họ ánh sáng vẫn không ngừng chuyển động, đó là một loại ánh sáng mà mắt người không thể nhìn thấy, nhưng trong mắt những con thú thì lại rõ ràng vô cùng.
Tom biết mình đang nằm mơ, cậu mơ thấy Harry, nhưng không phải Harry mà cậu biết.
Vẫn nhỏ bé gầy teo như thế, cậu bé tóc đen, mắt xanh lục, nhưng trông có vẻ ngốc hơn một chút, vào Nhà Sư tử --- khiến Tom trong mộng không vui một hồi lâu, cậu ta có hai người bạn thân, một cậu bé tóc đỏ mặt đầy tàn nhang và một cô bạn sư tử nhỏ tóc nâu đầy nghiêm khắc, cậu thấy bọn họ cùng nhau đánh bại kẻ địch mặt rắn ở năm thứ nhất – Voldemort.
Sau đó tất cả nhanh chóng lướt qua trong mộng, Tom thấy năm thứ hai đã biết, kẻ mặt rắn kia chính là cậu... Điều này khiến cậu nhướn cao mày.
Xem càng nhiều, cậu càng hiểu được càng nhiều, phép thuật trường sinh, những thứ đó đều là điều cậu luôn theo đuổi không sai, điểm sai duy nhất đó là Harry trở thành kẻ thù của cậu.
Cảnh trong mơ càng lúc càng mơ hồ, như một làn nước chập chờn bồng bềnh, Tom cố gắng giãy giụa cũng không vén được màn sương đó, những thứ phía sau, cậu càng muốn biết hơn, nhưng, đã tới giờ.
Cậu tỉnh.
Cậu nghĩ rằng mình hẳn sẽ nhớ kỹ tất cả trong mộng, nhưng những hình ảnh đó cứ từ từ mờ dần, cậu không thể nhớ kỹ những điểm quan trọng, và cả chi tiết, nhưng có một thứ duy nhất vẫn nhớ thật kỹ, đó là cặp mắt xanh lục dừng trên người cậu.
"Harry." Cậu thì thầm.
Tom cảm giác hơi khó thở, cúi đầu vừa nhìn, mới phát hiện Harry đang ghé lên người mình ngủ say. Tom vỗ vỗ trán, chậm rãi nhớ lại đã xảy ra chuyện gì, điều đó cũng chẳng mấy khó khăn, nhất là khi vừa nhìn sang thấy cỗ thi thể cứng ngắc của tên quỷ hút máu và con rắn đã hi sinh lừng lẫy kia, cậu nhớ lại được quá trình trước đó.
Kỳ lạ là, rõ ràng cậu đã đẩy Harry ra, bị tên quỷ hút máu dùng móng vuốt xuyên qua thân thể, đau đớn nháy mắt đó khiến cậu nghĩ mình đã chết đi, đến tận lúc đó cậu mới hiểu được, tử vong thực sự không đáng sợ. Khoảnh khắc trực diện tử vong đó, cậu cũng không cần tự hỏi ý nghĩa khi làm như vậy là gì, cậu chỉ đơn giản là không muốn nhìn thấy Harry bị thương mà thôi.
Cậu vuốt mái tóc lộn xộn của Harry, cảm giác một chút, không hề thấy vị trí bị thương đau đớn gì, mà đùi phải tựa hồ cũng có thể cử động rồi. Tom thong thả ngồi dậy, không quấy rầy tới Harry.
Vết thương trên người cậu đúng thật đều đã khỏi hẳn, cậu tin mình cũng không có năng lực khôi phục biến thái như quỷ hút máu, như vậy... là do Harry?
Tom nhìn người đang nằm trên đùi mình chảy nước miếng, khóe miệng cong lên một chút.
Cậu đặt tay mình lên người Harry cảm nhận một hồi, phát hiện ra dao động pháp lực trong người Harry rất yếu ớt, có biểu hiện của cạn kiệt pháp lực. Tom nhíu mày, rút đũa phép trong người ra, thử làm một bùa chỉ hướng. Đũa phép xoay tròng trong lòng bàn tay một vòng, sau đó kiên định chỉ sang trái.
Pháp lực của cậu đã khôi phục. Tom mỉm cười, tiếp theo cũng không cần lo lắng gì nữa.
Harry bị mùi thức ăn kéo tỉnh, ngơ ngẩn một hồi mới nhổm dậy, Tom đang ngồi bên một đống lửa nướng cá, thấy cậu tỉnh lại, lập tức để cá lại đi qua.
"Đừng vội đứng dậy, pháp lực trong người cậu bị tiêu hao quá." Tom ngồi bên cạnh Harry, nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, xác nhận không có chỗ nào bất thường mới hài lòng gật đầu.
Harry vẫn chậm chạp chưa phản ứng được gì quay đầu nhìn xung quanh... Cậu không thấy tên quỷ hút máu và con rắn kia ở đâu.
Tựa hồ biết nghi hoặc trong lòng cậu, Tom giải thích, "Trong lúc cậu ngủ, tui đã chôn con rắn, còn tên quỷ hút máu, thì kéo ra chỗ xa xa một chút ném rồi."
Harry vội vàng kéo tay Tom, kiểm tra vết thương trên người cậu ta, sờ thấy trên ngực và đùi phải đều lành lặn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Là cậu đã chữa trị cho tui, Harry. Cám ơn." Tom đưa tay lên đỉnh đầu Harry xoa xoa, khẽ cười.
Harry giữ vạt áo Tom lắc đầu, làm mái tóc đen vốn rối bời càng thêm lộn xộn.
"Cậu cũng đã cứu tui, Tom." Cậu dừng một chút, "Hơn nữa chúng ta đã nói rõ rồi, phải cùng nhau trở về."
Hai người đối diện, bất giác càng lúc càng gần, bầu không khí rất tốt, Harry nhìn mặt Tom, cảm thấy mặt mình đã đỏ lên. Đột ngột, bọn họ cùng dừng lại, mùi cá cháy không xa phất qua.
Tom cười khổ, vén tóc Harry, đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Một con cá nướng đã cháy đen, còn may Tom mang về hai con. Bọn họ cùng nhau chia sẻ con cá còn lại, dành một chút thời gian cầu nguyện cho con rắn kia. Nó là một đồng đội đáng giá kính trọng. Harry dùng phép khắc tên nó lên tảng đá, đặt lên đống đất.
Đã không còn nguy hiểm đuổi theo sau lưng, bọn họ không cần gấp rút chạy trốn, vì Harry bị tiêu hao pháp lực nên bọn họ vẫn nghỉ ngơi ở chỗ cũ một ngày đêm. Với hai người đã có thể dùng lại phép thuật thì cánh rừng âm u này cũng không quá nguy hiểm cho lắm.
Hai người đi đến bờ sông, Tom bắt hai con cá chính là ở đây ra. Mặc dù có bùa vệ sinh, nhưng Harry vẫn muốn đem bụi đất bám trên người hồi lâu gột rửa sạch, cẩn thận tắm rửa một cái, nên nói Tom đi xa xa ra chút.
Cậu chậm rãi cởi áo chùng, cởi áo sơ mi, dưới dánh nắng mặt trời, một ấn ký màu đen nổi bật xuất hiện trên cánh tay vốn trắng nõn. Đó là một vòng pháp trận, là thứ lúc trước nằm trên người Tom.
Harry mím môi, ngón tay trái nhẹ nhàng chạm vào dấu ấn đó. Kỳ thực cậu cũng đã sớm phát hiện ra, từ lúc tỉnh lại, nơi này vẫn mơ hồ đau đớn, nhưng cậu không nói cho Tom biết.
Harry chìm cả người vào trong nước, bịt chặt lỗ tai.
Cậu không muốn Tom biết chuyện này.
Có thể bởi lúc đó bạo phát pháp lực, cậu muốn cứu Tom, nên không chỉ chữa khỏi vết thương trên người Tom mà cả lời nguyền kia cũng dời đi luôn. Đây là một chuyện tốt đối với Tom, cậu vốn không phải người thuộc thế giới này, lúc đến giờ, tự nhiên sẽ phải đi về.
Harry trồi lên mặt nước, thở hổn hển, giọt nước từ sợi tóc chảy xuống, cậu nhìn thoáng qua dấu ấn kia một lần nữa.
Đó là một ma pháp trận, nhưng càng giống một cái đồng hồ báo thức, chỉ có một cây kim, chỉ vào vị trí bảy giờ.
Tom đi dọc theo dòng suối trở về, thấy được một cảnh sắc khiến cậu suýt quên hô hấp.
Cậu bé tóc đen... không, đã là một thiếu niên, tuy gương mặt còn có chút ngây ngô, nhưng thân thể đã từ từ nảy nở, chân tay thon dài cùng vòng eo mảnh khảnh, bình thường đều bị giấu sau lớp áo chùng, lúc này cậu gần như chỉ mặc mỗi áo sơ mi, dưới đùi hoàn toàn không bị che đậy.
Harry tựa hồ không ngờ Tom sẽ về sớm vậy, cậu nhắm hờ mắt, đầu hơi ngửa ra sau, ngồi phơi nắng trên một tảng đá ven bờ sông, hưởng thụ sự im lặng đã lâu mới có được này. Mái tóc đen vẫn còn ẩm ướt, những giọt nước trượt dài theo đường cong từ cần cổ rồi biến mất sau lớp áo sơ mi.
Tom ngừng thở, thong thả tới gần, cậu không biết tại sao mình lại cẩn trọng tới như vậy, có thể chỉ là không muốn quấy rầy tới hình ảnh đẹp như một bức tranh ấy.
Harry chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn về phía trước, như thể nghĩ rằng mình nên mặc quần áo lại gọn gàng rồi, bèn cầm lấy cái quần đặt bên cạnh.
Lúc này, một bàn tay ngăn lại động tác của cậu.
Harry cứng đờ, chậm chạp ngẩng đầu, đối diện Tom, cặp mắt đen láy đang nhìn thẳng cậu như đang có một ngọn lửa đang thiêu đốt, tràn ngập ham muốn mơ hồ.
Harry cảm giác mặt mình đỏ lựng trong nháy mắt, nhiệt độ từ cổ bốc lên, lúng túng tránh né ánh nhìn của Tom, muốn đoạt lại cái quần của mình. Cậu hối hận, không nên vì ánh nắng ấm áp quá mà đợi một lát nữa mới mặc quần vào, cậu có nên may mắn rằng ít ra mình đã mặc được cái quần lót vào trước không?
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần tới mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau, Tom chỉ cần cúi đầu là chạm được vào môi của Harry, cậu rất muốn làm thế, nhưng ngọn lửa nóng bỏng trong cơ thể đang cuồn cuộn bốc lên khiến cậu không dám làm nó, cậu không có đủ tự chủ để khống chế được chuyện tiếp theo sẽ có thể phát sinh.
Cậu không muốn bày ra một "mình" như vậy ngay lúc này trước mặt Harry, bọn họ vừa mới xác nhận quan hệ không lâu. Con mồi vừa mới e dè bẽn lẽn bước lại gần bẫy rập, cậu không dám nóng vội, trước khi con mồi hoàn toàn rơi vào trong cái lưới đã giăng sẵn, cậu phải có đủ kiên trì.
Tom hít sâu một hơi, thì thầm bên tai Harry: "Tui giúp cậu..."
Tuy rằng như vậy, nhưng cũng không thể ảnh hưởng cậu hưởng thụ chút ngọt ngào đầu tiên được.
Harry cảm giác mặt mình đã nóng chín lên, cậu cúi đầu, để mặc Tom lấy đi cái quần của cậu.
Tom giơ một chân Harry lên, xỏ vào một bên ống quần, kéo dài động tác vừa thong thả vừa mềm nhẹ. Nhưng động tác cẩn thận như vậy khiến Harry cảm giác miệng lưỡi khô khốc, ngón tay trên cổ chân hơi lành lạnh, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn chân, đều khiến Harry run lên khe khẽ.
"Đứng vững." Tom nhẹ giọng nói, giọng thấp hơn bình thường một chút, âm thanh khắc chế ẩn nhẫn tiết lộ tâm tình của cậu ta cũng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Harry lung lay đứng dậy, loạng choạng, nhưng nhanh chóng được Tom đỡ lấy, bàn tay chính xác rơi lên vòng eo của cậu, dịu dàng nhưng kiên định. Tay kia của Tom còn giữ lấy quần của Harry chậm rãi kéo lên, lướt qua đầu gối, bắp đùi, ngón tay quyến luyến cũng lướt qua từng nơi đó, cuối cùng dừng lại ở eo.
Hai bàn tay từ thắt lưng, lướt một vòng tròn ra phía trước, thong thả kéo xong khóa kéo và khuy quần.
Harry hầu như đã dựa cả người mình vào lòng Tom, trong hơi thở tất cả đều là khí tức của cậu ấy, nhiệt độ trên mặt nóng tới mức có thể chiên được trứng. Tom cười khẽ, kéo tay Harry để cậu đứng vững, trong đôi mắt mang theo chút trêu chọc.
"Xem ra thân thể cậu còn chưa khôi phục hoàn toàn ha?" Tom cười hỏi.
Harry tàn bạo trừng lại, mặc dù với gương mặt còn đỏ ửng đó thì sức sát thương đã giảm đi không biết bao nhiêu lần.
Hưởng thụ thưởng thức thỏa thuê vẻ mặt của Harry xong Tom mới thu lại vẻ cợt nhả, giúp Harry khoác thêm áo chùng.
"Bọn mình cần phải trở về, tuy giờ còn là ngày nghỉ Giáng Sinh, nhưng các giáo sư chắc chắn sẽ nghi ngờ khi không thấy bọn mình tới sảnh ăn cơm."
Harry hừ hừ hai tiếng, bỏ qua Tom đi về phía trước vài bước.
Tom cười cười, không nói gì nữa, đuổi theo Harry lặng lẽ cầm lấy tay cậu.
Tuy pháp lực đã hồi phục, nhưng bọn họ vẫn giữ tốc độ bình thản dạo bước trong rừng, có thể do tình cảm hai người vừa mới được thừa nhận, có chút muốn để những ngày ở đây thành một kỷ niệm đẹp cất giữ vào trong lòng.
Harry lại càng tự mình biết rõ, thời gian cậu còn có thể nắm tay Tom như vậy đã không còn nhiều nữa.
Mỗi lần nghỉ ngơi, Harry đều kiếm lý do tách Tom ra, vụng trộm quan sát ma pháp trận trên cánh tay, lần cuối cùng kéo tay áo lên trước khi hoàng hôn buông xuống, kim đồng hồ đã chạy đến vị trí bốn giờ. Kim đồng hồ này chạy ngược, quả thực như đang đếm ngược thời gian.
Harry có chút kinh hoảng, cậu không biết khi kim đồng hồ chạm tới cuối thì chuyện gì sẽ xảy ra. Liệu có phải cậu sẽ chết đi? Hoặc là bị nguyền rủa phản phệ? Cậu chưa từng nghiên cứu những ngôn ngữ xa xưa như Tom, cậu tuyệt không hiểu gì về ý nghĩa của pháp trận. Cậu chỉ biết là, Tom đã từng nói, phép thuật Đen này tác dụng lên linh hồn.
Nếu suy ngược lại, linh hồn của cậu sẽ chết đi ở chỗ này, sẽ có thể trở lại thế giới ban đầu, đây cũng là khát vọng lúc cậu vừa tới nơi này.
Thế giới ban đầu, còn có bạn bè của cậu, những đồng đội từng kề vai chiến đấu, còn những trưởng bối hiền lành đang chờ đợi...
Nhưng nơi đó, không có sự tồn tại của Tom Riddle.
Cậu có thể khẳng định lời nguyền Chết Chóc lúc trước khi cậu biến mất đã có hiệu lực, kẻ địch số mệnh của cậu – Voldemort, đã chết, cũng đồng nghĩa với là, ở thế giới kia không hề có người này nữa.
Một khi rời khỏi đây, cậu sẽ không còn được gặp Tom. Chỉ cần mới nghĩ như vậy, đã khiến Harry cảm thấy không thể thở nổi.
Chẳng biết tự bao giờ, cậu đã quen với sự làm bạn của Tom, tự nhiên mà lại không thể thiếu như là không khí vậy, cậu luôn hi vọng Tom chú ý đến mình, đến tận khi thẳng thắn tình cảm, cậu mới hiểu được thì ra mình đã rơi vào tay giặc từ lâu lắm rồi.
Có thể vì trong thế giới này, bọn họ chỉ có lẫn nhau, nên phần ràng buộc này mới có thể sâu nặng đến vậy.
Harry cầu khẩn, với Merlin, với thần, cầu cho kim đồng hồ chạy chậm đi một chút, chỉ một chút thôi cũng được.
Cậu còn chưa nói với Tom rất nhiều thứ, cũng chưa từng cùng Tom đi phiêu lưu, còn rất nhiều thứ, khiến người ta cảm thây tiếc nuối biết bao.
Thời gian thong thả trôi qua, tới buổi tối, sao trên trời vẫn lấp lánh như những ngày trước, Harry nằm trên cỏ, nhưng lại không có tâm tình đi thưởng thức nó.
Cậu nhẹ nhàng nghiêng người, nhìn gương mặt đang ngủ của Tom.
Cậu vẫn luyến tiếc nói ra, về cái nguyền rủa kia, về chuyện liên quan tới chiếc đồng hồ.
Harry lẳng lặng cười cười, vươn tay, im lặng mô phỏng gương mặt Tom, cái trán, sống mũi, đôi môi...
Bàn tay cậu bị bắt được.
Tom mở mắt, nghiêng đầu nhìn Harry còn chưa ngủ, nhướn máy, nhìn vẻ mặt chột dạ của cậu ta, cười cười, "Không ngủ được à?"
"Ừ." Harry cũng cười, rút tay về, nhìn Tom chăm chú.
Mái tóc đen thùi hơi cuộn sóng, ánh mắt đen hữu thần, ngũ quan anh tuấn tinh tế, độ cong nơi khóe miệng, tất cả tất cả, đều là những thứ Harry muốn ghi nhớ thật kỹ.
"Tom Riddle, tui thích cậu." Harry nhỏ giọng thì thầm, ánh mắt xanh biếc hấp háy.
Tom dừng một chút, đè xuống cảm xúc vui sướng cuộn trào bốc lên trong lòng, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên rất cao, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Harry lại cười.
Cậu có rất nhiều chuyện chưa kịp nói, nhưng giờ khắc này, tựa hồ tất cả đều không quan trọng nữa. Cậu thấy những điểm sáng li ti từ từ bay ra từ trên người mình, nhưng dường như Tom không nhìn thấy.
Harry vươn tay, để Tom giữ lấy mình.
"Cậu phải vĩnh viễn là Tom Riddle, như vậy tui mới có thể tìm thấy cậu..." Harry mỉm cười, nắm tay Tom áp lên má mình cọ cọ, "Tui ở tương lai, chờ cậu."
"Harry?" Tom khẽ hỏi, mày nhăn lại, tựa hồ không hiểu cậu đang nói gì.
Harry cảm thấy thế giới đang lắc lư, tầm nhìn dần mờ đi, những đường nét dần vặn vẹo, biến thành những điểm sáng, ngay cả gương mặt Tom trước mặt cũng trở nên mông lung.
"Harry! Cậu làm sao..." Tom dường như cuối cùng cũng phát hiện ra, ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm người trước mặt. Harry đang dần mờ đi, như là dần dần hòa vào cảnh vật xung quanh, màu sắc chậm rãi bị xóa nhòa.
"HARRYYY!!!!" Tom vươn tay, muốn chạm vào Harry, nhưng lần này tay cậu xuyên qua, nơi đó như chỉ còn không khí.
Harry biết chiếc kim kia đã chạy tới điểm cuối cùng, nhưng cũng không phải tử vong, mà là biến mất, như vậy chắc chắn còn giữ lại được một tia hi vọng. Pháp trận tác dụng lên linh hồn, linh hồn cậu tới từ một thế giới khác, ở thế giới này chỉ là ngược dòng thời gian, nếu linh hồn bị xóa khỏi nơi này, vậy tất cả sẽ trở lại bình thường.
Harry dùng chút sức lực cuối cùng mở to mắt, đôi mắt xanh lục lóe ra những điểm sáng mà chỉ cậu mới nhìn thấy.
"Nhớ phải tìm được tui đó..."
"KHÔNG! HARRRYYYYY -----"
Tom sụp xuống, ngã trên cỏ, cái cậu bắt được trong tay chỉ có cỏ dại và bùn đất.
Cả khu rừng lớn như vậy, yên lặng như chỉ còn tiếng sàn sạt của lá cây, cứ như đó giờ chỉ có một mình cậu ở nơi này.
*** Hết chương 25 ***
===
P/s:
Rin: Đọc tới đây thật nhớ tới Hotaru no mori e. ;;_;;
Chương này cũng là chương mình thích nhất, lý do thôi thúc dịch cả bộ truyện. Cái cảnh tượng "thiên thần" (đoạn Harry ngồi sưởi nắng bên bờ sông đó) ấy thực sự đốn tym mình huhu <(") Hi vọng là mình có thể truyền tải lại nó thật tốt:"<
Tác giả: Băng Hô
Editor: Rin
"KHÔNGGG ----" Harry giơ đũa phép nhào qua, nhưng chỉ bắt được một khoảng không. Quỷ hút máu nhẹ nhàng vung lên khiến cậu đập vào một thân cây bên cạnh, nháy mắt cảm giác như nội tạng trong người dều đảo lộn hết cả.
Quỷ hút máu nắm lấy cổ Tom, nhấc cậu ta lên cao. Tom bắt lấy cánh tay to lớn dữ tợn giãy dụa, mặt từ từ trướng đỏ, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
"Dám có gan phá hủy đồ vật của ta, thì phải chịu trả giá!" Quỷ hút máu nhe răng rít gào.
Harry bám vào thân cây cố gắng đứng dậy, nhịn cảm giác muốn ói trong lồng ngực xuống, giơ đũa tiến lên, muốn ngăn cản động tác của quỷ hút máu. Ai cũng không chú ý tới dưới chân quỷ hút máu đang có một con rắn đang lặng lẽ tới gần, hé miệng hung hăng cắn lên ống quần hắn.
Quỷ hút máu nổi giận gầm lên, vứt con rắn ra, đồng thời thuận thế bổ thêm một vuốt, nhất thời một dòng máu đỏ tươi phun ra xung quanh, con rắn nhẹ nhàng rơi đáp lên mặt đất như một miễng vải rách, lẳng lặng giật giật.
Nọc độc từ từ ngấm vào ảnh hưởng tới tên quỷ hút máu, bước chân của hắn loạng choạng bất ổn, có vẻ càng thêm nóng vội. Tuy rằng sự hồi phục của quỷ hút máu rất mạnh, nọc độc không thể khiến hắt mất đi tính mạng, nhưng cũng sễ làm hắn suy yếu đi.
Harry nắm chặt thời cơ, lao tới đánh ngã tên quỷ hút máu, cứu được Tom gần như đã lâm vào hôn mê.
Tên quỷ hút máu ngồi rạp trên mặt đất, vẫn gầm gừ về phía bọn họ. Harry ôm lấy vai Tom, cố gắng kéo cậu ta xa ra khỏi phạm vi mà quỷ hút máu có thể chạm đến, liên tục kêu gọi Tom – thoạt nhìn đã mất đi ý thức.
Xương chân phải của Tom hẳn đã gãy nát bấy, sắc mặt cậu ta trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh, cổ có một vòng xanh tím rõ ràng, may vẫn còn hô hấp, nếu không Harry chắc chắn sẽ vô cùng hoảng hốt không biết phải làm gì nữa.
"Tom..." Harry ôm chặt vai Tom, đầy đau lòng.
Bọn họ sẽ chết ở đây sao.
Con rắn trung thành đã chết để bảo vệ bọn họ, Tom bị thương nặng, mà bọn họ vẫn không thể sử dụng phép thuật. Harry gần như tuyệt vọng, có lẽ một khắc sau bọn họ sẽ chết đi, chờ khi tên quỷ hút máu kia hồi phục lại.
Tom chậm rãi mở mắt, trong ánh nhìn mông lung thấy được vẻ mặt vô cùng khổ sở của Harry, cậu giơ tay, nhẹ nhàng mơn trớn đỉnh đầu cậu ấy, "Không sao, Harry..."
Quỷ hút máu mạnh lao về phía bọn họ, móng vuốt sắc nhọn trên tay phải của hắn phản xạ ánh sáng chói lóa dưới ánh mặt trời. Harry ôm chặt Tom, co người lại chuẩn bị đón nhận một đòn này.
Tom cố gắng nhướn người lên, để lộ một nụ cười lạnh lùng với tên quỷ hút máu đang lao đến, dùng sức đẩy Harry ra.
Toàn bộ như một thước phim được quay chậm lại, ánh trong đôi mắt đang mở lớn của Harry. Cậu nhìn Tom mỉm cười lạnh lùng cậu thấy bàn tay của tên quỷ hút máu xuyên qua lồng ngực Tom, thấy một mảng đỏ máu nhuộm đầy trong tầm mắt.
Harry nhìn chính mình giơ cao đũa phép trong tay, hướng về phía tên quỷ hút máu, toàn bộ cảnh vật dường như trở nên vặn vẹo lu mờ, luồng gió mạnh mẽ từ xung quanh cậu bốc lên dữ dội. Cậu thấy từ trong đầu đũa của mình phát ra một tia sáng xanh lục, như một con rắn đang nhe răng nanh dữ tợn lao về phía quỷ hút máu.
Vẻ mặt quỷ hút máu khựng lại trong chính khoảnh khắc hắn vừa đắc thủ - vui sướng điên cuồng, gương mặt vốn đã tái nhợt càng thêm trắng bệch, trắng hơn cả loại đá đã xây lên tòa thần điện, tên quỷ hút máu chậm rãi ngã xuống, một tay vẫn còn xuyên qua cơ thể Tom.
Harry cảm giác toàn bộ thế giới đang rung chuyển, những điểm trắng và vàng dường như đang nhảy nhót trong tầm mắt, gió thổi loạn mái tóc cậu, làm mờ thêm tầm nhìn mơ hồ trong ánh mắt, cậu nghĩ có lẽ kính mắt của cậu đã bị rớt mất, sờ sờ, nhưng phát hiện ra nó vẫn còn ở đó. Cậu mới đi một bước, sau đó té nhào.
Harry giật mình sửng sốt, chậm rãi bò về phía thi thể của Tom, thế giới của cậu vẫn còn đang lắc lư.
Cậu nâng Tom dậy, cố gắng rút móng vuốt xấu xí kia ra khỏi bụng Tom. Quỷ hút máu đã chết, nên không hề phản ứng gì, thế nhưng Tom cũng không hề động đậy.
Đũa phép rơi xuống bên cạnh Tom, nhưng Harry không thèm quan tâm, bàn tay đỡ lấy gương mặt anh tuấn nhưng tái nhợt của Tom, nhẹ nhàng vuốt ve. Trông Tom như đang ngủ, ngoại trừ sắc mặt không quá tốt lắm, cùng với nơi vẫn đang không ngừng chảy máu trên lồng ngực.
Harry dựa trán mình vào một bên thái dương Tom, tựa như bọn họ vẫn thường làm như vậy.
"Cậu sẽ không chết... sẽ không chết, cậu là Tom Riddle cơ mà, cậu sẽ thành công, cậu sẽ trở thành một Chúa tể Hắc Ám mà người người đều sợ hãi, cậu còn có thể sống thật lâu... Cậu còn có thể làm cho tui khổ sở bao nhiêu năm như vậy nữa..." Harry nhíu mày, không nhận ra nước mắt đã lăn dài theo gọng kính, rơi trên mặt Tom.
Harry giữ chặt đũa phép, đặt tại ngực Tom.
Phép thuật chữa trị mà cậu biết chỉ có loại đơn giản nhất, nhưng cậu biết pháp lực của mình rất mạnh, một mảnh linh hồn của Chúa Tể Hắc Ám, mỗi năm học ở trường đều trải qua chiến đấu, học tập sau khi tới thế giới này cũng không hề uổng phí, năng lực của cậu mạnh hơn rất nhiều người. Dù chỉ là phép thuật chữa trị cơ bản nhất cũng có thể.
Harry nhẹ nhàng dựa vào người Tom, chậm rãi lặp lại bùa phép, rất nhẹ rất nhẹ, nhưng vẫn từng chữ từng chữ rõ ràng, thế giới xung quanh lắc lư càng dữ dội hơn, nhưng không sao, cậu đang ôm người này – đã đủ để vực dậy cả thế giới của cậu.
Những điểm sáng nho nhỏ từ trong cơ thể Harry khuếch tán ra, nhưng cậu không phát hiện, đỏ - vàng - lục – lam... xen kẽ như một bức tranh tuyêt đẹp, xẹt qua không khí, cuồn cuộn cuốn theo bụi bậm. Ánh sáng đen từ trong thân thể Tom bay ra, chậm rãi chìm vào trong cơ thể gần nhất là Harry, đồng thời từng điểm sáng trên người Harry cũng chìm vào người Tom.
Harry vẫn thì thào niệm bùa phép, không hề phát hiện những biến hóa xung quanh, phải nói, trong mắt cậu giờ này chỉ còn lại một người.
Rất lâu, lâu tới mức Harry đã không đủ sức chống đỡ bản thân, chậm rãi ngã vào người Tom, nhưng vẫn không ngừng niệm chú, mỗi chữ mỗi câu vẫn không chút gián đoạn.
Tầm nhìn trở nên mơ hồ, cuối cùng Harry không đợi được Tom mở mắt, đã rơi vào bóng tối.
Mặt trời xuống núi, những động vật ban đêm bắt đầu tỉnh dậy, bắt đầu kiếm mồi, nhưng không có bất cứ một con vật nào dám bén mảng lại gần đây, tuy nơi này có mùi máu tanh nồng mê hoặc vô cùng, nhưng ánh sáng quỷ dị ở giữa bãi đất trống đó cản lại bước tiến của chúng.
Cả hai người đều chưa tỉnh lại, xung quanh bọn họ ánh sáng vẫn không ngừng chuyển động, đó là một loại ánh sáng mà mắt người không thể nhìn thấy, nhưng trong mắt những con thú thì lại rõ ràng vô cùng.
Tom biết mình đang nằm mơ, cậu mơ thấy Harry, nhưng không phải Harry mà cậu biết.
Vẫn nhỏ bé gầy teo như thế, cậu bé tóc đen, mắt xanh lục, nhưng trông có vẻ ngốc hơn một chút, vào Nhà Sư tử --- khiến Tom trong mộng không vui một hồi lâu, cậu ta có hai người bạn thân, một cậu bé tóc đỏ mặt đầy tàn nhang và một cô bạn sư tử nhỏ tóc nâu đầy nghiêm khắc, cậu thấy bọn họ cùng nhau đánh bại kẻ địch mặt rắn ở năm thứ nhất – Voldemort.
Sau đó tất cả nhanh chóng lướt qua trong mộng, Tom thấy năm thứ hai đã biết, kẻ mặt rắn kia chính là cậu... Điều này khiến cậu nhướn cao mày.
Xem càng nhiều, cậu càng hiểu được càng nhiều, phép thuật trường sinh, những thứ đó đều là điều cậu luôn theo đuổi không sai, điểm sai duy nhất đó là Harry trở thành kẻ thù của cậu.
Cảnh trong mơ càng lúc càng mơ hồ, như một làn nước chập chờn bồng bềnh, Tom cố gắng giãy giụa cũng không vén được màn sương đó, những thứ phía sau, cậu càng muốn biết hơn, nhưng, đã tới giờ.
Cậu tỉnh.
Cậu nghĩ rằng mình hẳn sẽ nhớ kỹ tất cả trong mộng, nhưng những hình ảnh đó cứ từ từ mờ dần, cậu không thể nhớ kỹ những điểm quan trọng, và cả chi tiết, nhưng có một thứ duy nhất vẫn nhớ thật kỹ, đó là cặp mắt xanh lục dừng trên người cậu.
"Harry." Cậu thì thầm.
Tom cảm giác hơi khó thở, cúi đầu vừa nhìn, mới phát hiện Harry đang ghé lên người mình ngủ say. Tom vỗ vỗ trán, chậm rãi nhớ lại đã xảy ra chuyện gì, điều đó cũng chẳng mấy khó khăn, nhất là khi vừa nhìn sang thấy cỗ thi thể cứng ngắc của tên quỷ hút máu và con rắn đã hi sinh lừng lẫy kia, cậu nhớ lại được quá trình trước đó.
Kỳ lạ là, rõ ràng cậu đã đẩy Harry ra, bị tên quỷ hút máu dùng móng vuốt xuyên qua thân thể, đau đớn nháy mắt đó khiến cậu nghĩ mình đã chết đi, đến tận lúc đó cậu mới hiểu được, tử vong thực sự không đáng sợ. Khoảnh khắc trực diện tử vong đó, cậu cũng không cần tự hỏi ý nghĩa khi làm như vậy là gì, cậu chỉ đơn giản là không muốn nhìn thấy Harry bị thương mà thôi.
Cậu vuốt mái tóc lộn xộn của Harry, cảm giác một chút, không hề thấy vị trí bị thương đau đớn gì, mà đùi phải tựa hồ cũng có thể cử động rồi. Tom thong thả ngồi dậy, không quấy rầy tới Harry.
Vết thương trên người cậu đúng thật đều đã khỏi hẳn, cậu tin mình cũng không có năng lực khôi phục biến thái như quỷ hút máu, như vậy... là do Harry?
Tom nhìn người đang nằm trên đùi mình chảy nước miếng, khóe miệng cong lên một chút.
Cậu đặt tay mình lên người Harry cảm nhận một hồi, phát hiện ra dao động pháp lực trong người Harry rất yếu ớt, có biểu hiện của cạn kiệt pháp lực. Tom nhíu mày, rút đũa phép trong người ra, thử làm một bùa chỉ hướng. Đũa phép xoay tròng trong lòng bàn tay một vòng, sau đó kiên định chỉ sang trái.
Pháp lực của cậu đã khôi phục. Tom mỉm cười, tiếp theo cũng không cần lo lắng gì nữa.
Harry bị mùi thức ăn kéo tỉnh, ngơ ngẩn một hồi mới nhổm dậy, Tom đang ngồi bên một đống lửa nướng cá, thấy cậu tỉnh lại, lập tức để cá lại đi qua.
"Đừng vội đứng dậy, pháp lực trong người cậu bị tiêu hao quá." Tom ngồi bên cạnh Harry, nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, xác nhận không có chỗ nào bất thường mới hài lòng gật đầu.
Harry vẫn chậm chạp chưa phản ứng được gì quay đầu nhìn xung quanh... Cậu không thấy tên quỷ hút máu và con rắn kia ở đâu.
Tựa hồ biết nghi hoặc trong lòng cậu, Tom giải thích, "Trong lúc cậu ngủ, tui đã chôn con rắn, còn tên quỷ hút máu, thì kéo ra chỗ xa xa một chút ném rồi."
Harry vội vàng kéo tay Tom, kiểm tra vết thương trên người cậu ta, sờ thấy trên ngực và đùi phải đều lành lặn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Là cậu đã chữa trị cho tui, Harry. Cám ơn." Tom đưa tay lên đỉnh đầu Harry xoa xoa, khẽ cười.
Harry giữ vạt áo Tom lắc đầu, làm mái tóc đen vốn rối bời càng thêm lộn xộn.
"Cậu cũng đã cứu tui, Tom." Cậu dừng một chút, "Hơn nữa chúng ta đã nói rõ rồi, phải cùng nhau trở về."
Hai người đối diện, bất giác càng lúc càng gần, bầu không khí rất tốt, Harry nhìn mặt Tom, cảm thấy mặt mình đã đỏ lên. Đột ngột, bọn họ cùng dừng lại, mùi cá cháy không xa phất qua.
Tom cười khổ, vén tóc Harry, đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Một con cá nướng đã cháy đen, còn may Tom mang về hai con. Bọn họ cùng nhau chia sẻ con cá còn lại, dành một chút thời gian cầu nguyện cho con rắn kia. Nó là một đồng đội đáng giá kính trọng. Harry dùng phép khắc tên nó lên tảng đá, đặt lên đống đất.
Đã không còn nguy hiểm đuổi theo sau lưng, bọn họ không cần gấp rút chạy trốn, vì Harry bị tiêu hao pháp lực nên bọn họ vẫn nghỉ ngơi ở chỗ cũ một ngày đêm. Với hai người đã có thể dùng lại phép thuật thì cánh rừng âm u này cũng không quá nguy hiểm cho lắm.
Hai người đi đến bờ sông, Tom bắt hai con cá chính là ở đây ra. Mặc dù có bùa vệ sinh, nhưng Harry vẫn muốn đem bụi đất bám trên người hồi lâu gột rửa sạch, cẩn thận tắm rửa một cái, nên nói Tom đi xa xa ra chút.
Cậu chậm rãi cởi áo chùng, cởi áo sơ mi, dưới dánh nắng mặt trời, một ấn ký màu đen nổi bật xuất hiện trên cánh tay vốn trắng nõn. Đó là một vòng pháp trận, là thứ lúc trước nằm trên người Tom.
Harry mím môi, ngón tay trái nhẹ nhàng chạm vào dấu ấn đó. Kỳ thực cậu cũng đã sớm phát hiện ra, từ lúc tỉnh lại, nơi này vẫn mơ hồ đau đớn, nhưng cậu không nói cho Tom biết.
Harry chìm cả người vào trong nước, bịt chặt lỗ tai.
Cậu không muốn Tom biết chuyện này.
Có thể bởi lúc đó bạo phát pháp lực, cậu muốn cứu Tom, nên không chỉ chữa khỏi vết thương trên người Tom mà cả lời nguyền kia cũng dời đi luôn. Đây là một chuyện tốt đối với Tom, cậu vốn không phải người thuộc thế giới này, lúc đến giờ, tự nhiên sẽ phải đi về.
Harry trồi lên mặt nước, thở hổn hển, giọt nước từ sợi tóc chảy xuống, cậu nhìn thoáng qua dấu ấn kia một lần nữa.
Đó là một ma pháp trận, nhưng càng giống một cái đồng hồ báo thức, chỉ có một cây kim, chỉ vào vị trí bảy giờ.
Tom đi dọc theo dòng suối trở về, thấy được một cảnh sắc khiến cậu suýt quên hô hấp.
Cậu bé tóc đen... không, đã là một thiếu niên, tuy gương mặt còn có chút ngây ngô, nhưng thân thể đã từ từ nảy nở, chân tay thon dài cùng vòng eo mảnh khảnh, bình thường đều bị giấu sau lớp áo chùng, lúc này cậu gần như chỉ mặc mỗi áo sơ mi, dưới đùi hoàn toàn không bị che đậy.
Harry tựa hồ không ngờ Tom sẽ về sớm vậy, cậu nhắm hờ mắt, đầu hơi ngửa ra sau, ngồi phơi nắng trên một tảng đá ven bờ sông, hưởng thụ sự im lặng đã lâu mới có được này. Mái tóc đen vẫn còn ẩm ướt, những giọt nước trượt dài theo đường cong từ cần cổ rồi biến mất sau lớp áo sơ mi.
Tom ngừng thở, thong thả tới gần, cậu không biết tại sao mình lại cẩn trọng tới như vậy, có thể chỉ là không muốn quấy rầy tới hình ảnh đẹp như một bức tranh ấy.
Harry chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn về phía trước, như thể nghĩ rằng mình nên mặc quần áo lại gọn gàng rồi, bèn cầm lấy cái quần đặt bên cạnh.
Lúc này, một bàn tay ngăn lại động tác của cậu.
Harry cứng đờ, chậm chạp ngẩng đầu, đối diện Tom, cặp mắt đen láy đang nhìn thẳng cậu như đang có một ngọn lửa đang thiêu đốt, tràn ngập ham muốn mơ hồ.
Harry cảm giác mặt mình đỏ lựng trong nháy mắt, nhiệt độ từ cổ bốc lên, lúng túng tránh né ánh nhìn của Tom, muốn đoạt lại cái quần của mình. Cậu hối hận, không nên vì ánh nắng ấm áp quá mà đợi một lát nữa mới mặc quần vào, cậu có nên may mắn rằng ít ra mình đã mặc được cái quần lót vào trước không?
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần tới mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau, Tom chỉ cần cúi đầu là chạm được vào môi của Harry, cậu rất muốn làm thế, nhưng ngọn lửa nóng bỏng trong cơ thể đang cuồn cuộn bốc lên khiến cậu không dám làm nó, cậu không có đủ tự chủ để khống chế được chuyện tiếp theo sẽ có thể phát sinh.
Cậu không muốn bày ra một "mình" như vậy ngay lúc này trước mặt Harry, bọn họ vừa mới xác nhận quan hệ không lâu. Con mồi vừa mới e dè bẽn lẽn bước lại gần bẫy rập, cậu không dám nóng vội, trước khi con mồi hoàn toàn rơi vào trong cái lưới đã giăng sẵn, cậu phải có đủ kiên trì.
Tom hít sâu một hơi, thì thầm bên tai Harry: "Tui giúp cậu..."
Tuy rằng như vậy, nhưng cũng không thể ảnh hưởng cậu hưởng thụ chút ngọt ngào đầu tiên được.
Harry cảm giác mặt mình đã nóng chín lên, cậu cúi đầu, để mặc Tom lấy đi cái quần của cậu.
Tom giơ một chân Harry lên, xỏ vào một bên ống quần, kéo dài động tác vừa thong thả vừa mềm nhẹ. Nhưng động tác cẩn thận như vậy khiến Harry cảm giác miệng lưỡi khô khốc, ngón tay trên cổ chân hơi lành lạnh, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn chân, đều khiến Harry run lên khe khẽ.
"Đứng vững." Tom nhẹ giọng nói, giọng thấp hơn bình thường một chút, âm thanh khắc chế ẩn nhẫn tiết lộ tâm tình của cậu ta cũng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Harry lung lay đứng dậy, loạng choạng, nhưng nhanh chóng được Tom đỡ lấy, bàn tay chính xác rơi lên vòng eo của cậu, dịu dàng nhưng kiên định. Tay kia của Tom còn giữ lấy quần của Harry chậm rãi kéo lên, lướt qua đầu gối, bắp đùi, ngón tay quyến luyến cũng lướt qua từng nơi đó, cuối cùng dừng lại ở eo.
Hai bàn tay từ thắt lưng, lướt một vòng tròn ra phía trước, thong thả kéo xong khóa kéo và khuy quần.
Harry hầu như đã dựa cả người mình vào lòng Tom, trong hơi thở tất cả đều là khí tức của cậu ấy, nhiệt độ trên mặt nóng tới mức có thể chiên được trứng. Tom cười khẽ, kéo tay Harry để cậu đứng vững, trong đôi mắt mang theo chút trêu chọc.
"Xem ra thân thể cậu còn chưa khôi phục hoàn toàn ha?" Tom cười hỏi.
Harry tàn bạo trừng lại, mặc dù với gương mặt còn đỏ ửng đó thì sức sát thương đã giảm đi không biết bao nhiêu lần.
Hưởng thụ thưởng thức thỏa thuê vẻ mặt của Harry xong Tom mới thu lại vẻ cợt nhả, giúp Harry khoác thêm áo chùng.
"Bọn mình cần phải trở về, tuy giờ còn là ngày nghỉ Giáng Sinh, nhưng các giáo sư chắc chắn sẽ nghi ngờ khi không thấy bọn mình tới sảnh ăn cơm."
Harry hừ hừ hai tiếng, bỏ qua Tom đi về phía trước vài bước.
Tom cười cười, không nói gì nữa, đuổi theo Harry lặng lẽ cầm lấy tay cậu.
Tuy pháp lực đã hồi phục, nhưng bọn họ vẫn giữ tốc độ bình thản dạo bước trong rừng, có thể do tình cảm hai người vừa mới được thừa nhận, có chút muốn để những ngày ở đây thành một kỷ niệm đẹp cất giữ vào trong lòng.
Harry lại càng tự mình biết rõ, thời gian cậu còn có thể nắm tay Tom như vậy đã không còn nhiều nữa.
Mỗi lần nghỉ ngơi, Harry đều kiếm lý do tách Tom ra, vụng trộm quan sát ma pháp trận trên cánh tay, lần cuối cùng kéo tay áo lên trước khi hoàng hôn buông xuống, kim đồng hồ đã chạy đến vị trí bốn giờ. Kim đồng hồ này chạy ngược, quả thực như đang đếm ngược thời gian.
Harry có chút kinh hoảng, cậu không biết khi kim đồng hồ chạm tới cuối thì chuyện gì sẽ xảy ra. Liệu có phải cậu sẽ chết đi? Hoặc là bị nguyền rủa phản phệ? Cậu chưa từng nghiên cứu những ngôn ngữ xa xưa như Tom, cậu tuyệt không hiểu gì về ý nghĩa của pháp trận. Cậu chỉ biết là, Tom đã từng nói, phép thuật Đen này tác dụng lên linh hồn.
Nếu suy ngược lại, linh hồn của cậu sẽ chết đi ở chỗ này, sẽ có thể trở lại thế giới ban đầu, đây cũng là khát vọng lúc cậu vừa tới nơi này.
Thế giới ban đầu, còn có bạn bè của cậu, những đồng đội từng kề vai chiến đấu, còn những trưởng bối hiền lành đang chờ đợi...
Nhưng nơi đó, không có sự tồn tại của Tom Riddle.
Cậu có thể khẳng định lời nguyền Chết Chóc lúc trước khi cậu biến mất đã có hiệu lực, kẻ địch số mệnh của cậu – Voldemort, đã chết, cũng đồng nghĩa với là, ở thế giới kia không hề có người này nữa.
Một khi rời khỏi đây, cậu sẽ không còn được gặp Tom. Chỉ cần mới nghĩ như vậy, đã khiến Harry cảm thấy không thể thở nổi.
Chẳng biết tự bao giờ, cậu đã quen với sự làm bạn của Tom, tự nhiên mà lại không thể thiếu như là không khí vậy, cậu luôn hi vọng Tom chú ý đến mình, đến tận khi thẳng thắn tình cảm, cậu mới hiểu được thì ra mình đã rơi vào tay giặc từ lâu lắm rồi.
Có thể vì trong thế giới này, bọn họ chỉ có lẫn nhau, nên phần ràng buộc này mới có thể sâu nặng đến vậy.
Harry cầu khẩn, với Merlin, với thần, cầu cho kim đồng hồ chạy chậm đi một chút, chỉ một chút thôi cũng được.
Cậu còn chưa nói với Tom rất nhiều thứ, cũng chưa từng cùng Tom đi phiêu lưu, còn rất nhiều thứ, khiến người ta cảm thây tiếc nuối biết bao.
Thời gian thong thả trôi qua, tới buổi tối, sao trên trời vẫn lấp lánh như những ngày trước, Harry nằm trên cỏ, nhưng lại không có tâm tình đi thưởng thức nó.
Cậu nhẹ nhàng nghiêng người, nhìn gương mặt đang ngủ của Tom.
Cậu vẫn luyến tiếc nói ra, về cái nguyền rủa kia, về chuyện liên quan tới chiếc đồng hồ.
Harry lẳng lặng cười cười, vươn tay, im lặng mô phỏng gương mặt Tom, cái trán, sống mũi, đôi môi...
Bàn tay cậu bị bắt được.
Tom mở mắt, nghiêng đầu nhìn Harry còn chưa ngủ, nhướn máy, nhìn vẻ mặt chột dạ của cậu ta, cười cười, "Không ngủ được à?"
"Ừ." Harry cũng cười, rút tay về, nhìn Tom chăm chú.
Mái tóc đen thùi hơi cuộn sóng, ánh mắt đen hữu thần, ngũ quan anh tuấn tinh tế, độ cong nơi khóe miệng, tất cả tất cả, đều là những thứ Harry muốn ghi nhớ thật kỹ.
"Tom Riddle, tui thích cậu." Harry nhỏ giọng thì thầm, ánh mắt xanh biếc hấp háy.
Tom dừng một chút, đè xuống cảm xúc vui sướng cuộn trào bốc lên trong lòng, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên rất cao, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Harry lại cười.
Cậu có rất nhiều chuyện chưa kịp nói, nhưng giờ khắc này, tựa hồ tất cả đều không quan trọng nữa. Cậu thấy những điểm sáng li ti từ từ bay ra từ trên người mình, nhưng dường như Tom không nhìn thấy.
Harry vươn tay, để Tom giữ lấy mình.
"Cậu phải vĩnh viễn là Tom Riddle, như vậy tui mới có thể tìm thấy cậu..." Harry mỉm cười, nắm tay Tom áp lên má mình cọ cọ, "Tui ở tương lai, chờ cậu."
"Harry?" Tom khẽ hỏi, mày nhăn lại, tựa hồ không hiểu cậu đang nói gì.
Harry cảm thấy thế giới đang lắc lư, tầm nhìn dần mờ đi, những đường nét dần vặn vẹo, biến thành những điểm sáng, ngay cả gương mặt Tom trước mặt cũng trở nên mông lung.
"Harry! Cậu làm sao..." Tom dường như cuối cùng cũng phát hiện ra, ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm người trước mặt. Harry đang dần mờ đi, như là dần dần hòa vào cảnh vật xung quanh, màu sắc chậm rãi bị xóa nhòa.
"HARRYYY!!!!" Tom vươn tay, muốn chạm vào Harry, nhưng lần này tay cậu xuyên qua, nơi đó như chỉ còn không khí.
Harry biết chiếc kim kia đã chạy tới điểm cuối cùng, nhưng cũng không phải tử vong, mà là biến mất, như vậy chắc chắn còn giữ lại được một tia hi vọng. Pháp trận tác dụng lên linh hồn, linh hồn cậu tới từ một thế giới khác, ở thế giới này chỉ là ngược dòng thời gian, nếu linh hồn bị xóa khỏi nơi này, vậy tất cả sẽ trở lại bình thường.
Harry dùng chút sức lực cuối cùng mở to mắt, đôi mắt xanh lục lóe ra những điểm sáng mà chỉ cậu mới nhìn thấy.
"Nhớ phải tìm được tui đó..."
"KHÔNG! HARRRYYYYY -----"
Tom sụp xuống, ngã trên cỏ, cái cậu bắt được trong tay chỉ có cỏ dại và bùn đất.
Cả khu rừng lớn như vậy, yên lặng như chỉ còn tiếng sàn sạt của lá cây, cứ như đó giờ chỉ có một mình cậu ở nơi này.
*** Hết chương 25 ***
===
P/s:
Rin: Đọc tới đây thật nhớ tới Hotaru no mori e. ;;_;;
Chương này cũng là chương mình thích nhất, lý do thôi thúc dịch cả bộ truyện. Cái cảnh tượng "thiên thần" (đoạn Harry ngồi sưởi nắng bên bờ sông đó) ấy thực sự đốn tym mình huhu <(") Hi vọng là mình có thể truyền tải lại nó thật tốt:"<
Tác giả :
Băng Hô