Tương Vọng Đào Hoa
Chương 25
Thái hậu mở mắt ra, nhìn bộ dạng nàng như vậy không nhịn được lại mỉm cười. Một nụ cười thật tự nhiên, đã từ rất lâu rồi bà không cười như thế. Cái kẻ nữ nhân trong bộ dạng thái giám này lại có ánh mắt kiên định, can đảm và mạnh mẽ như nam nhân. Lúc thì lại ôn nhu, nhẹ nhàng như nữ tử. Rõ ràng là trong lòng có tâm tư nhưng mở miệng ra thì thật thà, không biết che giấu. Vốn là có thể an phận ẩn cư sống cuộc đời nhàn hạ, vậy mà lại chui đầu vào nơi mạo hiểm chỉ vì muốn tìm chân hung kẻ hại chết người phụ thân hờ của mình. Đã có tâm tư mưu toan đại thù vậy nhưng vì một nữ nhân mà không suy không tính đưa thân mình lâm vào tử cảnh? Người này thật sự bà không nhìn thấu nhưng lại không chút lo lắng khi ở bên cạnh nàng. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nàng nhìn bà, bà không hiểu nổi, nàng như là đang thương tiếc bà. Nàng nhìn ra là bà đáng thương hay sao?
Cảm giác bờ má nóng hổi của Anh Ngọc áp lên chân mình khiến thái hậu đột nhiên nổi lên ý muốn trêu chọc. Bà đưa chân còn lại đến trước mặt nàng, khều khều ngón chân vào mũi nàng. Anh Ngọc đang ngủ say bị trêu chọc, bực bội liền kéo cả cái chân kia ôm vào lòng rồi áp mặt úp xuống hai chân thái hậu mà ngủ. Khoảnh khắc vô tình, đôi môi nàng chạm phải mu bàn chân của thái hậu. Bà bất chợt run bắn lên. Kẻ này là thứ người gì chứ? Như vậy cũng có thể ngủ? Ngay cả ngủ mà cũng...
Thái hậu nhìn lại đôi chân mình lại bị người kia ôm như gối mà gối đầu lên. Cái bộ dạng ngủ xấu hổ kia, còn có vẻ mặt say sưa như một đứa trẻ. Thái hậu chợt mỉm cười. Người này không ngờ lại thú vị thế! Ở trong hoàn cảnh cái chết cận kề thế mà vẫn có thể giữ được thái độ tĩnh tuệ lo âu lo. Xem nét mặt, độ tuổi của nàng thế kia chắc còn nhỏ hơn cả con trai hoàng đế của bà, đã vậy lại còn là một nữ nhân. Nhưng mà nữ nhân này đặt ở cạnh bên bà, bà lại cảm giác rất an ổn. Đứa trẻ này rốt cuộc có điều gì lại khác người thường như thế?
Lưu công công sau khi trở về thái y viện nghe Cao thái y nói lại Mạnh Kì Phong đã bị thái hậu giữ lại hầu hạ cho bà. Lưu công công sợ đến xanh mặt, liền vội vàng tìm cách báo tin cho Trần công công. Trần công công lập tức tìm cách báo tin cho Nguyễn Chấn cùng Lê Tông. Nguyễn Chấn hay tin cũng rụng rời. Ông đổ sập người xuống ghế, trong lòng lại không thôi tự trách. Ông vậy là đã phụ ủy thác của Mạnh Hiếu Khang, không bảo vệ được cho Kì Phong rồi! Rơi vào tay thái hậu, cho dù thái hậu không phải là người muốn gϊếŧ cả nhà Mạnh thái y, cho dù bà không biết thân phận Kì Phong là con của Mạnh thái y. Chỉ dựa vào việc Mạnh Kì Phong chính là kẻ mạo phạm thiên uy chắn nghi trượng cung phi thì cũng khó sống tốt với thái hậu. Ông áy náy ngước mặt lên trần nhà cảm thán: Hiền đệ ơi hiền đệ. Ta thật hồ đồ! Chỉ vì muốn biết bí mật của đệ và thái hậu, lại lợi dụng con trai duy nhất của đệ. Nếu Kì Phong thật sự chết đi, Nguyễn Chấn ta thật có lỗi với Mạnh gia của đệ!
Anh Ngọc tỉnh dậy, nhận thấy mình đang ôm ngủ chính là đôi chân của thái hậu. Nàng hốt hoảng vội nhìn sang bà. Đúng lúc đáp lại là vẻ mặt kiêu sa dụ hoặc, ánh mắt phong tư, nụ cười hàm tiếu của bà. Tim của Anh Ngọc nhảy lên đến tận cổ họng. Nàng buông chân bà ra, quì sụp xuống đất:
- Thái hậu tha tội!
Thái hậu nửa nằm nửa ngồi, nghiêng đầu nhìn nàng, chân còn tùy ý giơ lên đến mặt Anh Ngọc, dùng ngón chân trêu ghẹo nhéo nhéo lỗ tai nàng. Anh Ngọc vô tình nhìn lại, đập vào mắt nàng là đôi chân trần trắng mịn màng lộ ra đến tận đùi. Anh Ngọc hốt hoảng vội nhìn xuống, căng thẳng đến mức hai vai run lên. Thái hậu vẫn không thôi trêu chọc, đôi chân bà như xà tinh cứ trêu chọc bên tai Anh Ngọc:
- Thế nào? Dùng chân của bổn cung làm gối, ngủ có ngon không?
Anh Ngọc run sợ, không dám ngẩng mặt lên:
- Thần có tội! Đã mạo phạm thái hậu...
Thái hậu mỉm cười, dùng mũi chân nâng cằm nàng lên:
- Ngươi cũng là nữ nhân như ta, ngươi có thể phạm mạo ta cái gì?
Khuôn mặt Anh Ngọc đỏ bừng, dù bị bà bức phải nhìn lên nhưng ánh mắt nàng vẫn tránh né không dám nhìn thẳng thái hậu.
Thái hậu cười nhạt nói:
- Vẻ mặt ngươi như vậy lại rất giống với nam nhân. Ngươi bảo về sau làm sao ngươi có thể gả đi đây?
Anh Ngọc lắc đầu:
- Bẩm thái hậu, Kì Phong từ khi được Mạnh thái y thu nhận thì chính là nhi tử của Mạnh thái y và Mạnh phu nhân. Nếu thái hậu có thể tha cho thần một mạng, cả đời thần mãi mãi vẫn là Mạnh Kì Phong nhi tử của Mạnh phu nhân, tận hiếu với bà.
Thái hậu lại bỡn cợt, dùng chân vuốt ve trước ngực của Anh Ngọc:
- Nhưng nếu sau này Mạnh phu nhân muốn ngươi cưới thê tử, ngươi làm thế nào? - Chân của thái hậu càng đi xuống, Anh Ngọc mặt càng đỏ hơn. - Chẳng lẽ, ngươi sẽ thích nữ tử sao?
Anh Ngọc không nhịn nổi, bất chợt đưa tay bắt lấy cái chân tác quái của thái hậu:
- Thái hậu, cầu xin người...
- Xin ta cái gì?
Thái hậu bất ngờ ngồi lên, bàn tay bà lướt nhẹ lên khuôn mặt tuấn mỹ của Anh Ngọc. Nàng căng thẳng quá mức, hít thở khó khăn nhưng lại không dám tránh thoát bàn tay của thái hậu, chỉ biết đưa đôi mắt tội nghiệp nhìn bà, mặc cho bà trêu chọc.
- Không nghĩ trêu ngươi lại vui đến như vậy!
Thái hậu bỗng đứng dậy, muốn bước khỏi giường, giọng điệu trở nên nghiêm túc:
- Ngươi ở đây cũng ba ngày rồi, cũng nên có chút động thái với bên ngoài. Ngươi chỉnh đốn bản thân một chút, hôm nay theo ta đến diện kiến hoàng thượng!
Anh Ngọc còn chưa tỉnh táo, đưa đôi mắt ngây ngô nhìn lên bà. Chỉ thấy thái hậu bình thản ngồi dậy, đưa chân bước xuống giường. Nàng ra vẻ lanh lẹ, bước xuống trước định đưa tay dìu đỡ bà. Không ngờ tay chân lóng ngóng thế nào, lúc vừa vươn tay thì trượt chân, toàn thân mất trọng lực lực liền đem cả thân người áp lên thân thái hậu. Cảm giác trước mặt mình mềm mại thơm tho đến mê mẩn, Anh Ngọc nhướng to mắt nhìn lên thì tái mặt, suýt nữa thì cắn đứt lưỡi chính mình. Ông trời ơi! Nàng ngã thế nào mà áp mặt lên ngực của đương triều thái hậu một cách triệt để ám muội như thế?
Thái hậu mới đầu bị áp ngã xuống, cảm giác kinh hãi cùng đau đớn. Đến khi nhận ra trước ngực của mình là khuôn mặt ngây ngốc của tên tiểu "thái giám" giả mạo cốt nữ nhân kia thì thật sự là dở khóc dở cười. Nhưng ngay sau đó, thấy kẻ kia ngu ngốc đến mức...làm động tác lắc đầu ngay ở trên ngực của bà. Những sợi tóc của nàng tác quái trên vị trí mẫn cảm của bà, thái hậu thật sự không thể hình dung. Thật là muốn nổi giận, nhưng lại không đành nổi giận.
Ngay lúc Anh Ngọc nhận ra hành vi tội lỗi của mình, liền bò dậy và quì sụp xuống sát đất. Thái hậu ngồi dậy, nhìn bộ dạng của nàng, tự nhiên bà buồn cười không thôi. Nàng cúi đầu sát quá, bà chỉ nhìn thấy hai vành tai của nàng. Nhưng mà chỉ là hai vành tai ấy đỏ phi thường. Tên vô lại này vậy nhưng thẹn thùng hay sao? Bà thích thú, nảy ra ý muốn trêu chọc nàng, liền ra lệnh:
- Ngẩng mặt lên cho ta!
Anh Ngọc sợ hãi, chậm chậm ngước mặt lên nhưng ánh mắt vẫn khép nép thật sự không dám nhìn thẳng người trước mặt. Thái hậu nhìn lướt qua khuôn mặt nàng, không nhịn được nữa rồi liền bật cười thật to:
- Ngươi...ngươi đỏ mặt sao?
Thật sự không tin nổi một nữ nhân lỡ chạm trúng một nữ nhân khác lại có thể thẹn đến mức độ mặt đỏ như thế sao? Nữ nhân trước mắt này có thật sự là nữ nhân không đây?
Thái hậu càng cười, Anh Ngọc càng run. Tình huống này quái quỉ làm sao! Anh Ngọc thừa nhận bản thân nàng nhạy cảm, rất dễ nảy sinh tình cảm với nữ nhân. Nhưng tuyệt đối là kẻ có sắc tâm, không có sắc đảm. Đừng nói là người kia là đương triều thái hậu quyền thế kinh người, ngay cả với người trong mộng là Đinh Mộng Khuê, nàng đã bao lần có cơ hội kề bên mà cả một lần nắm tay cũng không dám tùy tiện. Thế nào lại hồ đồ bất cẩn liên tục đụng chạm với thái hậu thế này? Bất quá, dù thái hậu không nghĩ gì, không trách tội chi nhưng trong lòng nàng thật là oán thân hận phận đã làm chính mình hồi hộp muốn chết.
Trong mắt thái hậu lại nhìn thấy nàng đột nhiên có biểu hiện nửa như xấu hổ nửa như muốn lãng tránh nên khó hiểu, liền hỏi:
- Ngươi đó! Có phải có tà tâm dục niệm với cả bổn cung không? Ngẩng đầu lên xem! Mau!
Anh Ngọc sợ đến ríu môi, vội cúi đầu dập lạy liên hồi:
- Thái hậu tha tội! Thần không có...Thần không dám! Chỉ là...thần vô...vô ý! Xin thái hậu tha tội cho!
Thái hậu nguýt nàng:
- Nếu chỉ vô ý, tại sao lại hoảng sợ? Tại sao lại mặt đỏ? Nói, ngươi đang nghĩ cái gì?
Anh Ngọc run đến lợi hại, cũng không biết phải giải thích làm sao:
- Thái hậu, xin...xin lỗi người! Kì Phong...không phải cố ý!
Thái hậu chợt đứng dậy, ngoắc tay bảo Anh Ngọc:
- Ngươi đến đây!
Anh Ngọc kinh ngạc nhưng cũng không dám phản kháng liền đứng dậy, từ từ bước đến gần. Thái hậu đưa tay giật lấy dây thắt lưng của nàng. Anh Ngọc hốt hoảng liền giữ lại, ánh mắt sợ hãi cùng van cầu nhìn thái hậu. Thái hậu lạnh lùng nói:
- Buông tay, đứng yên cho ta!
Anh Ngọc thật sự sợ đến muốn khóc, nhìn thái hậu từng món từng món cởi bỏ y phục của mình.
Thật là xui xẻo! Khi không muốn đỡ bà ta làm chi, thành ra khiến bà ta hiểu nhầm bản thân muốn vô lễ. Bây giờ bà ta là đang...trừng trị mình sao? Nhưng mà cách trừng trị kiểu này chưa từng nghe trong lịch sử cũng như cả trên phim ảnh? Anh Ngọc run đến lẩy bẩy. Khi thái hậu bóc luôn cả miếng vải che ngực của Anh Ngọc xuống, bà mới khẽ mỉm cười, thản nhiên buông một câu:
- Quả nhiên là nữ nhân! Hừ. Nếu không phải tận mắt thấy, ta thật hoài nghi ngươi chính là nam nhân mới phải!
Thái hậu nói xong, tiêu sái bước ra ngoài. Anh Ngọc nhìn ra bước chân bà khuất xa mới hoàn hồn, nhặt lấy y phục mặc lại. Nàng còn đang do dự không biết nên bước ra ngoài ngay hay là đợi thái hậu quay lại thì đã nghe tiếng thái hậu ở bên ngoài vang lên:
- Người đâu! Lôi Mạnh Kì Phong ra ngoài, tát mặt hắn mười cái cho ta!
Anh Ngọc choáng váng muốn ngất. Lý thái hậu, bà thật sự khiến người ta không thể nào hiểu nổi!
Cảm giác bờ má nóng hổi của Anh Ngọc áp lên chân mình khiến thái hậu đột nhiên nổi lên ý muốn trêu chọc. Bà đưa chân còn lại đến trước mặt nàng, khều khều ngón chân vào mũi nàng. Anh Ngọc đang ngủ say bị trêu chọc, bực bội liền kéo cả cái chân kia ôm vào lòng rồi áp mặt úp xuống hai chân thái hậu mà ngủ. Khoảnh khắc vô tình, đôi môi nàng chạm phải mu bàn chân của thái hậu. Bà bất chợt run bắn lên. Kẻ này là thứ người gì chứ? Như vậy cũng có thể ngủ? Ngay cả ngủ mà cũng...
Thái hậu nhìn lại đôi chân mình lại bị người kia ôm như gối mà gối đầu lên. Cái bộ dạng ngủ xấu hổ kia, còn có vẻ mặt say sưa như một đứa trẻ. Thái hậu chợt mỉm cười. Người này không ngờ lại thú vị thế! Ở trong hoàn cảnh cái chết cận kề thế mà vẫn có thể giữ được thái độ tĩnh tuệ lo âu lo. Xem nét mặt, độ tuổi của nàng thế kia chắc còn nhỏ hơn cả con trai hoàng đế của bà, đã vậy lại còn là một nữ nhân. Nhưng mà nữ nhân này đặt ở cạnh bên bà, bà lại cảm giác rất an ổn. Đứa trẻ này rốt cuộc có điều gì lại khác người thường như thế?
Lưu công công sau khi trở về thái y viện nghe Cao thái y nói lại Mạnh Kì Phong đã bị thái hậu giữ lại hầu hạ cho bà. Lưu công công sợ đến xanh mặt, liền vội vàng tìm cách báo tin cho Trần công công. Trần công công lập tức tìm cách báo tin cho Nguyễn Chấn cùng Lê Tông. Nguyễn Chấn hay tin cũng rụng rời. Ông đổ sập người xuống ghế, trong lòng lại không thôi tự trách. Ông vậy là đã phụ ủy thác của Mạnh Hiếu Khang, không bảo vệ được cho Kì Phong rồi! Rơi vào tay thái hậu, cho dù thái hậu không phải là người muốn gϊếŧ cả nhà Mạnh thái y, cho dù bà không biết thân phận Kì Phong là con của Mạnh thái y. Chỉ dựa vào việc Mạnh Kì Phong chính là kẻ mạo phạm thiên uy chắn nghi trượng cung phi thì cũng khó sống tốt với thái hậu. Ông áy náy ngước mặt lên trần nhà cảm thán: Hiền đệ ơi hiền đệ. Ta thật hồ đồ! Chỉ vì muốn biết bí mật của đệ và thái hậu, lại lợi dụng con trai duy nhất của đệ. Nếu Kì Phong thật sự chết đi, Nguyễn Chấn ta thật có lỗi với Mạnh gia của đệ!
Anh Ngọc tỉnh dậy, nhận thấy mình đang ôm ngủ chính là đôi chân của thái hậu. Nàng hốt hoảng vội nhìn sang bà. Đúng lúc đáp lại là vẻ mặt kiêu sa dụ hoặc, ánh mắt phong tư, nụ cười hàm tiếu của bà. Tim của Anh Ngọc nhảy lên đến tận cổ họng. Nàng buông chân bà ra, quì sụp xuống đất:
- Thái hậu tha tội!
Thái hậu nửa nằm nửa ngồi, nghiêng đầu nhìn nàng, chân còn tùy ý giơ lên đến mặt Anh Ngọc, dùng ngón chân trêu ghẹo nhéo nhéo lỗ tai nàng. Anh Ngọc vô tình nhìn lại, đập vào mắt nàng là đôi chân trần trắng mịn màng lộ ra đến tận đùi. Anh Ngọc hốt hoảng vội nhìn xuống, căng thẳng đến mức hai vai run lên. Thái hậu vẫn không thôi trêu chọc, đôi chân bà như xà tinh cứ trêu chọc bên tai Anh Ngọc:
- Thế nào? Dùng chân của bổn cung làm gối, ngủ có ngon không?
Anh Ngọc run sợ, không dám ngẩng mặt lên:
- Thần có tội! Đã mạo phạm thái hậu...
Thái hậu mỉm cười, dùng mũi chân nâng cằm nàng lên:
- Ngươi cũng là nữ nhân như ta, ngươi có thể phạm mạo ta cái gì?
Khuôn mặt Anh Ngọc đỏ bừng, dù bị bà bức phải nhìn lên nhưng ánh mắt nàng vẫn tránh né không dám nhìn thẳng thái hậu.
Thái hậu cười nhạt nói:
- Vẻ mặt ngươi như vậy lại rất giống với nam nhân. Ngươi bảo về sau làm sao ngươi có thể gả đi đây?
Anh Ngọc lắc đầu:
- Bẩm thái hậu, Kì Phong từ khi được Mạnh thái y thu nhận thì chính là nhi tử của Mạnh thái y và Mạnh phu nhân. Nếu thái hậu có thể tha cho thần một mạng, cả đời thần mãi mãi vẫn là Mạnh Kì Phong nhi tử của Mạnh phu nhân, tận hiếu với bà.
Thái hậu lại bỡn cợt, dùng chân vuốt ve trước ngực của Anh Ngọc:
- Nhưng nếu sau này Mạnh phu nhân muốn ngươi cưới thê tử, ngươi làm thế nào? - Chân của thái hậu càng đi xuống, Anh Ngọc mặt càng đỏ hơn. - Chẳng lẽ, ngươi sẽ thích nữ tử sao?
Anh Ngọc không nhịn nổi, bất chợt đưa tay bắt lấy cái chân tác quái của thái hậu:
- Thái hậu, cầu xin người...
- Xin ta cái gì?
Thái hậu bất ngờ ngồi lên, bàn tay bà lướt nhẹ lên khuôn mặt tuấn mỹ của Anh Ngọc. Nàng căng thẳng quá mức, hít thở khó khăn nhưng lại không dám tránh thoát bàn tay của thái hậu, chỉ biết đưa đôi mắt tội nghiệp nhìn bà, mặc cho bà trêu chọc.
- Không nghĩ trêu ngươi lại vui đến như vậy!
Thái hậu bỗng đứng dậy, muốn bước khỏi giường, giọng điệu trở nên nghiêm túc:
- Ngươi ở đây cũng ba ngày rồi, cũng nên có chút động thái với bên ngoài. Ngươi chỉnh đốn bản thân một chút, hôm nay theo ta đến diện kiến hoàng thượng!
Anh Ngọc còn chưa tỉnh táo, đưa đôi mắt ngây ngô nhìn lên bà. Chỉ thấy thái hậu bình thản ngồi dậy, đưa chân bước xuống giường. Nàng ra vẻ lanh lẹ, bước xuống trước định đưa tay dìu đỡ bà. Không ngờ tay chân lóng ngóng thế nào, lúc vừa vươn tay thì trượt chân, toàn thân mất trọng lực lực liền đem cả thân người áp lên thân thái hậu. Cảm giác trước mặt mình mềm mại thơm tho đến mê mẩn, Anh Ngọc nhướng to mắt nhìn lên thì tái mặt, suýt nữa thì cắn đứt lưỡi chính mình. Ông trời ơi! Nàng ngã thế nào mà áp mặt lên ngực của đương triều thái hậu một cách triệt để ám muội như thế?
Thái hậu mới đầu bị áp ngã xuống, cảm giác kinh hãi cùng đau đớn. Đến khi nhận ra trước ngực của mình là khuôn mặt ngây ngốc của tên tiểu "thái giám" giả mạo cốt nữ nhân kia thì thật sự là dở khóc dở cười. Nhưng ngay sau đó, thấy kẻ kia ngu ngốc đến mức...làm động tác lắc đầu ngay ở trên ngực của bà. Những sợi tóc của nàng tác quái trên vị trí mẫn cảm của bà, thái hậu thật sự không thể hình dung. Thật là muốn nổi giận, nhưng lại không đành nổi giận.
Ngay lúc Anh Ngọc nhận ra hành vi tội lỗi của mình, liền bò dậy và quì sụp xuống sát đất. Thái hậu ngồi dậy, nhìn bộ dạng của nàng, tự nhiên bà buồn cười không thôi. Nàng cúi đầu sát quá, bà chỉ nhìn thấy hai vành tai của nàng. Nhưng mà chỉ là hai vành tai ấy đỏ phi thường. Tên vô lại này vậy nhưng thẹn thùng hay sao? Bà thích thú, nảy ra ý muốn trêu chọc nàng, liền ra lệnh:
- Ngẩng mặt lên cho ta!
Anh Ngọc sợ hãi, chậm chậm ngước mặt lên nhưng ánh mắt vẫn khép nép thật sự không dám nhìn thẳng người trước mặt. Thái hậu nhìn lướt qua khuôn mặt nàng, không nhịn được nữa rồi liền bật cười thật to:
- Ngươi...ngươi đỏ mặt sao?
Thật sự không tin nổi một nữ nhân lỡ chạm trúng một nữ nhân khác lại có thể thẹn đến mức độ mặt đỏ như thế sao? Nữ nhân trước mắt này có thật sự là nữ nhân không đây?
Thái hậu càng cười, Anh Ngọc càng run. Tình huống này quái quỉ làm sao! Anh Ngọc thừa nhận bản thân nàng nhạy cảm, rất dễ nảy sinh tình cảm với nữ nhân. Nhưng tuyệt đối là kẻ có sắc tâm, không có sắc đảm. Đừng nói là người kia là đương triều thái hậu quyền thế kinh người, ngay cả với người trong mộng là Đinh Mộng Khuê, nàng đã bao lần có cơ hội kề bên mà cả một lần nắm tay cũng không dám tùy tiện. Thế nào lại hồ đồ bất cẩn liên tục đụng chạm với thái hậu thế này? Bất quá, dù thái hậu không nghĩ gì, không trách tội chi nhưng trong lòng nàng thật là oán thân hận phận đã làm chính mình hồi hộp muốn chết.
Trong mắt thái hậu lại nhìn thấy nàng đột nhiên có biểu hiện nửa như xấu hổ nửa như muốn lãng tránh nên khó hiểu, liền hỏi:
- Ngươi đó! Có phải có tà tâm dục niệm với cả bổn cung không? Ngẩng đầu lên xem! Mau!
Anh Ngọc sợ đến ríu môi, vội cúi đầu dập lạy liên hồi:
- Thái hậu tha tội! Thần không có...Thần không dám! Chỉ là...thần vô...vô ý! Xin thái hậu tha tội cho!
Thái hậu nguýt nàng:
- Nếu chỉ vô ý, tại sao lại hoảng sợ? Tại sao lại mặt đỏ? Nói, ngươi đang nghĩ cái gì?
Anh Ngọc run đến lợi hại, cũng không biết phải giải thích làm sao:
- Thái hậu, xin...xin lỗi người! Kì Phong...không phải cố ý!
Thái hậu chợt đứng dậy, ngoắc tay bảo Anh Ngọc:
- Ngươi đến đây!
Anh Ngọc kinh ngạc nhưng cũng không dám phản kháng liền đứng dậy, từ từ bước đến gần. Thái hậu đưa tay giật lấy dây thắt lưng của nàng. Anh Ngọc hốt hoảng liền giữ lại, ánh mắt sợ hãi cùng van cầu nhìn thái hậu. Thái hậu lạnh lùng nói:
- Buông tay, đứng yên cho ta!
Anh Ngọc thật sự sợ đến muốn khóc, nhìn thái hậu từng món từng món cởi bỏ y phục của mình.
Thật là xui xẻo! Khi không muốn đỡ bà ta làm chi, thành ra khiến bà ta hiểu nhầm bản thân muốn vô lễ. Bây giờ bà ta là đang...trừng trị mình sao? Nhưng mà cách trừng trị kiểu này chưa từng nghe trong lịch sử cũng như cả trên phim ảnh? Anh Ngọc run đến lẩy bẩy. Khi thái hậu bóc luôn cả miếng vải che ngực của Anh Ngọc xuống, bà mới khẽ mỉm cười, thản nhiên buông một câu:
- Quả nhiên là nữ nhân! Hừ. Nếu không phải tận mắt thấy, ta thật hoài nghi ngươi chính là nam nhân mới phải!
Thái hậu nói xong, tiêu sái bước ra ngoài. Anh Ngọc nhìn ra bước chân bà khuất xa mới hoàn hồn, nhặt lấy y phục mặc lại. Nàng còn đang do dự không biết nên bước ra ngoài ngay hay là đợi thái hậu quay lại thì đã nghe tiếng thái hậu ở bên ngoài vang lên:
- Người đâu! Lôi Mạnh Kì Phong ra ngoài, tát mặt hắn mười cái cho ta!
Anh Ngọc choáng váng muốn ngất. Lý thái hậu, bà thật sự khiến người ta không thể nào hiểu nổi!
Tác giả :
Triệu Kit