Tường Vây Người
Chương 10
Hạ Dương bị thái độ quá mức kích động của Hạ Cẩn làm cho sợ hãi, không tự chủ được chuyển đề tài, “Tiểu Cẩn, gọi điện thoại cho nhà được không?" Hắn theo bản năng mà tách ra khỏi đề tài vừa rồi, “Anh hai không được thoải mái."
Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng đôi môi vừa mở ra lại bị Hạ Cẩn nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên ngăn lại, nên những câu chữ định nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
“Suỵt…" Hạ Cẩn cong mắt chậm rãi dán sát vào Hạ Dương, đôi môi mỏng manh nhếch lên độ cong yêu mị, nó giống như muốn thôi miên Hạ Dương thân mật nói, “Ngủ đi, anh hai, tâm ý của anh em đều biết, anh hai à, anh chỉ cần nghỉ ngơi thôi, ngủ đi nào."
Lời nói như làn gió thổi mang theo nét nhẹ nhàng khoan khoái đặc thù của thiếu niên lướt lên cổ Hạ Dương, trên người Hạ Cẩn toàn mùi thuốc nên làm y trông có vẻ rất hòa nhã điềm đạm. Hạ Dương bắt đầu thấy đầu mình nặng trĩu, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Người trước mắt không còn rõ nét nữa, Hạ Dương dùng sức nâng mí mắt lên, tay Hạ Cẩn buông tha môi hắn, trái lại dịu dàng che hai mắt hắn lại. Trước mắt nhất thời vây kín một màu đen kịt, Hạ Dương vô lực giãy dụa trong chốc lát, mà ngay cả sức lực để giãy dụa cũng không có.
“Ngủ đi, anh hai chắc chắn rất mệt với khó chịu rồi." Hạ Cẩn cười khúc khích, ngữ điệu trở nên quái dị mà ngọt ngào giống ngày hôm qua, “Ngủ thật ngon, chẳng mấy chốc nữa thôi sẽ tốt hơn, em bảo đảm đấy, không quá khó chịu đâu, rất nhanh thôi."
Ngữ điệu của nó giống như muốn dụ dỗ một đứa trẻ không nghe lời, gắng hết sức thu hẹp lại phần khiến người hoảng sợ.
“Ngủ đi." Nó nói, “Cái gì cũng đừng nghĩ nữa."
Hạ Dương giơ tay lên muốn gạt bàn tay chặn hai mắt mình ra, nhưng cánh tay vừa nâng lên đã bị một bàn tay khác của Hạ Cẩn nắm chặt.
Bàn tay nó lạnh ngắt không có lấy một tia nhiệt độ của con người, ngay cả đầu ngón tay cũng phát ra tử khí lạnh lẽo.
“Anh hai không ngoan." Hạ Cẩn thân mật xoa xoa mặt Hạ Dương, “Đã đến thời gian đi ngủ rồi."
Lời nói tựa như thần chú khiến người không thể phản kháng, thanh âm ôn hòa tràn ngập ác ý kéo Hạ Dương xuống giấc ngủ đầm lầy.
Bắt đầu từ ngày đó, Hạ Dương ngã bệnh không khỏi.
Bác sĩ cũng không thấy, hắn đã nghỉ ngơi ở phòng y tế 3 ngày trời, cơ thể càng lúc càng lạnh, chỉ có đến nửa đêm mới thoải mái hơn được một chút. Hắn quấn chăn lục tung cả phòng y tế để tìm điện thoại văn phòng — hắn có linh cảm, nếu còn không trị bệnh, nếu còn không rời khỏi nơi này, hắn sẽ bỏ mạng.
Chết ở cái chỗ quái quỷ này sẽ chẳng ai biết hắn đã chết, mà thậm chí hắn có khi còn không biết tại sao mình lại phải chết.
Hạ Dương ngồi xổm, tay run run vụng về lục ngăn tủ, một tay khác còn phải đề phòng chăn trên người rơi xuống.
Lạnh quá.
Môi hắn gần như tím tái, loại lạnh lẽo từ tận sâu thân thể này tựa như cảm giác sinh mệnh trong thể xác đang bị rút đi dần dần.
Lạnh quá.
Hắn lục tung tất cả để tìm, nhưng mỗi lúc như thế, Hạ Cẩn liền sẽ không để ý đến giãy dụa của hắn mà mạnh mẽ ôm trở lại giường bệnh của phòng y tế.
— Không muốn… Không được như vậy, để anh tìm!
Hạ Dương lúng túng, dây thanh quản ma sát với nhau cũng không phát ra bất kỳ thanh âm nào như đã bị cắt bỏ, luồng hơi quanh quẩn tụ lại nơi yết hầu. Trong ánh mắt hắn tràn ngập sự nghi hoặc, tràn ngập sự lên án.
Tại sao lại không cho anh tìm chứ?
Hạ Cẩn cẩn thận giúp Hạ Dương đắp kín chăn, Hạ Dương thống khổ rúc lại một chỗ, tư thế này tràn ngập ý tứ phòng ngự, tay Hạ Cẩn dừng lại.
“Anh hai thật sự rất không nghe lời." Y cười đến âm u, chỉ có khóe miệng máy móc nhếch lên, còn trong mắt lại như xen lẫn mười phần ngông cuồng cùng hưng phấn, “Anh hai, em nói anh nên nghỉ ngơi đi rồi mà."
Thật nhiều ngày, thật nhiều ngày trôi qua, Hạ Dương bị ép nằm trên giường.
“Em không nỡ…" Hạ Cẩn có khi sẽ nằm nhoài trên đầu giường của hắn, chảy xuống giọt nước mắt không rõ ý nghĩa, “Em đau cho anh… Anh hai, em không thể không…"
Không thể không thế nào? Nhưng Hạ Cẩn trước giờ không hề nói tiếp.
Hạ Dương đã sắp không thể thở nổi, cái lạnh mãnh liệt như kim châm mỗi giây mỗi phút đều dằn vặt hắn. Lạnh đến mất cảm giác? Sai rồi, hình phạt nặng nề nhất chính là vĩnh viễn không thể mất đi cảm giác.
Hai gò má của hắn hõm sâu vào, có ăn nhiều hơn nữa cũng không thể bù đắp lại.
Mê man, bị lạnh tỉnh, rồi lại mê man.
Hạ Cẩn luôn ở cạnh hắn, y một khắc cũng không ngừng ngồi bên cạnh chăm sóc Hạ Dương, như thể làm vậy sẽ có thể lấp đầy được tội lỗi hổ thẹn của bản thân.
Hạ Dương nhìn nó, không hiểu em trai của mình định làm gì.
Lại nhiều ngày trôi qua.
Hạ Dương mơ hồ cảm thấy ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng, hắn lâu rồi chưa được ngồi thẳng dậy như vậy — giống như hồi dương.
*Hồi dương: những người bệnh nặng sắp chết, bỗng họ đột nhiên khỏe lại, ăn uống, đi lại bình thường nhưng chỉ hôm sau, họ đã bất ngờ qua đời.
Hạ Cẩn hiếm thấy không ngồi ở bên cạnh hắn, toàn bộ phòng y tế trống không, nên Hạ Dương lén từ trên giường bò xuống, lảo đảo đi đến cửa trước, còn thuận lợi cầm theo điện thoại của mình.
“Sắp đến hồi kết rồi." Hắn mơ mơ màng màng nghĩ vậy, trong màn đêm lảo đảo bước đi, nhưng lại không rõ bản thân muốn đi hướng nào, chỉ chấp nhất muốn rời khỏi phòng y tế, mãi đến khi hắn đẩy cánh cửa của căn phòng trước mặt ra, nhìn thấy ánh đèn u ám thì mới chợt tỉnh ngộ — hóa ra hắn lại đi tới phòng vệ sinh góc cuối hành lang của ký túc xá.
Điện thoại hiển thị hôm nay là ngày mùng 6 tháng 8, đúng 0h đêm.
Ha ha, lại còn ngày mùng 6 tháng 8 cơ đấy.
Hạ Dương trầm thấp cười, hắn vịn lên tường, cười đến chảy nước mắt.
Hắn đến cùng đã trải qua bao nhiêu cái mùng 6 tháng 8 đây?
Nơi này rốt cục là chỗ nào?
“Kết thúc rồi." Hắn cười to đi về phía trước, tận lực bước một đường thẳng để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân, “Này, đi ra đi!! Tối hôm đó chẳng phải hù dọa tôi rất vui vẻ sao?!"
Hắn đương nhiên đang ám chỉ bàn tay của người phụ nữ mấy ngày trước cùng với tiếng cười của bà ta. Ngày hôm nay, vũng nước kia vẫn như trước vặn vẹo quái dị, nhưng cái gì cũng không xuất hiện.
Toàn bộ phòng vệ sinh bị một luồng hơi ẩm mốc bao quanh, Hạ Dương mở điện thoại lên, “Ha ha, này, ngay cả cột tín hiệu cũng muốn hù dọa người phải không? Có phải ngày tháng cũng bị biến đổi? Ông đây biết hết rồi, tới thử làm trò hù dọa khác đi xem nào!! Xem thử ông còn bị mày dọa sợ không?"
Hắn như bị điên mà lắc lắc điện thoại, trên người không còn chút lạnh lẽo nào, hắn cười lạnh ngồi xổm xuống.
“Tao căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì…" Hắn khó chịu nói, “Lăn ra đây xem?! Tại sao lại nhốt tao với Tiểu Cẩn ở chỗ này!!"
“Tiểu Cẩn… Đúng rồi, tụi mày đã làm gì em ấy?!" Hắn hỏi, ngẩng đầu lên, huyết dịch toàn thân tựa như đều tập trung lên đôi mắt vằn vện tia máu, “Em ấy… Em ấy không đúng lắm… Em ấy, em ấy bị bệnh…"
Hạ Dương liên tục lẩm bẩm nói năng lộn xộn, hắn có lẽ đã không còn hiểu được bản thân đang muốn nói gì, “Em ấy muốn tao cùng ở lại chỗ này… Em ấy muốn tao chết."
Hắn lại bắt đầu cười.
“Em ấy không cho tao tìm bất kỳ phương tiện truyền tin nào, thậm chí còn không cho tao đứng dậy… Em ấy muốn tao ở lại đây."
— Hạ Dương có lẽ sắp chết, hắn ngay cả ngồi cũng sắp ngồi không nổi, bắp thịt toàn thân đều đang run rẩy.
“Vật thì… Cùng em ấy vậy." Hắn cười ra tiếng thở dài cam chịu, “Tiểu Cẩn của tao… bị bệnh… Đi cùng với em ấy vậy. Chung quy thì tao vẫn luôn ở cùng em ấy mà."
Hạ Dương tuyệt vọng.
Hắn yêu Hạ Cẩn, hắn thương Hạ Cẩn đến tận xương tủy, hắn không hiểu vì sao Hạ Cẩn lại khăng khăng muốn hắn chết — thật ra hắn cũng không sợ chết, càng không sợ chết vì Hạ Cẩn, nhưng hắn sợ đối tượng hắn trả giá lại không phải là Hạ Cẩn của hắn.
Thời gian bất động ở thế giới này chắc là giả thôi.
Còn Hạ Cẩn, có phải là Hạ Cẩn thật không?
Hạ Dương rơi vào dòng suy nghĩ vô tận, nhưng vào lúc này, di động bỗng vang lên âm thanh “Tách tách tách tách" quen thuộc. Hạ Dương hai mắt vô thần nhận điện thoại, một giọng nói vô cùng quen thuộc đâm vào màng nhĩ.
Hắn ngồi sụp xuống đất, toàn thân run rẩy.
“Dương Dương…" Giọng nói ấy tràn ngập mệt mỏi cùng bất lực, “Con cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi…"
Mắt Hạ Dương đau xót.
“Cha…"
Hạ Dương… Dẫu sao cũng chỉ là đứa nhỏ mới 17 tuổi.
Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng đôi môi vừa mở ra lại bị Hạ Cẩn nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên ngăn lại, nên những câu chữ định nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
“Suỵt…" Hạ Cẩn cong mắt chậm rãi dán sát vào Hạ Dương, đôi môi mỏng manh nhếch lên độ cong yêu mị, nó giống như muốn thôi miên Hạ Dương thân mật nói, “Ngủ đi, anh hai, tâm ý của anh em đều biết, anh hai à, anh chỉ cần nghỉ ngơi thôi, ngủ đi nào."
Lời nói như làn gió thổi mang theo nét nhẹ nhàng khoan khoái đặc thù của thiếu niên lướt lên cổ Hạ Dương, trên người Hạ Cẩn toàn mùi thuốc nên làm y trông có vẻ rất hòa nhã điềm đạm. Hạ Dương bắt đầu thấy đầu mình nặng trĩu, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Người trước mắt không còn rõ nét nữa, Hạ Dương dùng sức nâng mí mắt lên, tay Hạ Cẩn buông tha môi hắn, trái lại dịu dàng che hai mắt hắn lại. Trước mắt nhất thời vây kín một màu đen kịt, Hạ Dương vô lực giãy dụa trong chốc lát, mà ngay cả sức lực để giãy dụa cũng không có.
“Ngủ đi, anh hai chắc chắn rất mệt với khó chịu rồi." Hạ Cẩn cười khúc khích, ngữ điệu trở nên quái dị mà ngọt ngào giống ngày hôm qua, “Ngủ thật ngon, chẳng mấy chốc nữa thôi sẽ tốt hơn, em bảo đảm đấy, không quá khó chịu đâu, rất nhanh thôi."
Ngữ điệu của nó giống như muốn dụ dỗ một đứa trẻ không nghe lời, gắng hết sức thu hẹp lại phần khiến người hoảng sợ.
“Ngủ đi." Nó nói, “Cái gì cũng đừng nghĩ nữa."
Hạ Dương giơ tay lên muốn gạt bàn tay chặn hai mắt mình ra, nhưng cánh tay vừa nâng lên đã bị một bàn tay khác của Hạ Cẩn nắm chặt.
Bàn tay nó lạnh ngắt không có lấy một tia nhiệt độ của con người, ngay cả đầu ngón tay cũng phát ra tử khí lạnh lẽo.
“Anh hai không ngoan." Hạ Cẩn thân mật xoa xoa mặt Hạ Dương, “Đã đến thời gian đi ngủ rồi."
Lời nói tựa như thần chú khiến người không thể phản kháng, thanh âm ôn hòa tràn ngập ác ý kéo Hạ Dương xuống giấc ngủ đầm lầy.
Bắt đầu từ ngày đó, Hạ Dương ngã bệnh không khỏi.
Bác sĩ cũng không thấy, hắn đã nghỉ ngơi ở phòng y tế 3 ngày trời, cơ thể càng lúc càng lạnh, chỉ có đến nửa đêm mới thoải mái hơn được một chút. Hắn quấn chăn lục tung cả phòng y tế để tìm điện thoại văn phòng — hắn có linh cảm, nếu còn không trị bệnh, nếu còn không rời khỏi nơi này, hắn sẽ bỏ mạng.
Chết ở cái chỗ quái quỷ này sẽ chẳng ai biết hắn đã chết, mà thậm chí hắn có khi còn không biết tại sao mình lại phải chết.
Hạ Dương ngồi xổm, tay run run vụng về lục ngăn tủ, một tay khác còn phải đề phòng chăn trên người rơi xuống.
Lạnh quá.
Môi hắn gần như tím tái, loại lạnh lẽo từ tận sâu thân thể này tựa như cảm giác sinh mệnh trong thể xác đang bị rút đi dần dần.
Lạnh quá.
Hắn lục tung tất cả để tìm, nhưng mỗi lúc như thế, Hạ Cẩn liền sẽ không để ý đến giãy dụa của hắn mà mạnh mẽ ôm trở lại giường bệnh của phòng y tế.
— Không muốn… Không được như vậy, để anh tìm!
Hạ Dương lúng túng, dây thanh quản ma sát với nhau cũng không phát ra bất kỳ thanh âm nào như đã bị cắt bỏ, luồng hơi quanh quẩn tụ lại nơi yết hầu. Trong ánh mắt hắn tràn ngập sự nghi hoặc, tràn ngập sự lên án.
Tại sao lại không cho anh tìm chứ?
Hạ Cẩn cẩn thận giúp Hạ Dương đắp kín chăn, Hạ Dương thống khổ rúc lại một chỗ, tư thế này tràn ngập ý tứ phòng ngự, tay Hạ Cẩn dừng lại.
“Anh hai thật sự rất không nghe lời." Y cười đến âm u, chỉ có khóe miệng máy móc nhếch lên, còn trong mắt lại như xen lẫn mười phần ngông cuồng cùng hưng phấn, “Anh hai, em nói anh nên nghỉ ngơi đi rồi mà."
Thật nhiều ngày, thật nhiều ngày trôi qua, Hạ Dương bị ép nằm trên giường.
“Em không nỡ…" Hạ Cẩn có khi sẽ nằm nhoài trên đầu giường của hắn, chảy xuống giọt nước mắt không rõ ý nghĩa, “Em đau cho anh… Anh hai, em không thể không…"
Không thể không thế nào? Nhưng Hạ Cẩn trước giờ không hề nói tiếp.
Hạ Dương đã sắp không thể thở nổi, cái lạnh mãnh liệt như kim châm mỗi giây mỗi phút đều dằn vặt hắn. Lạnh đến mất cảm giác? Sai rồi, hình phạt nặng nề nhất chính là vĩnh viễn không thể mất đi cảm giác.
Hai gò má của hắn hõm sâu vào, có ăn nhiều hơn nữa cũng không thể bù đắp lại.
Mê man, bị lạnh tỉnh, rồi lại mê man.
Hạ Cẩn luôn ở cạnh hắn, y một khắc cũng không ngừng ngồi bên cạnh chăm sóc Hạ Dương, như thể làm vậy sẽ có thể lấp đầy được tội lỗi hổ thẹn của bản thân.
Hạ Dương nhìn nó, không hiểu em trai của mình định làm gì.
Lại nhiều ngày trôi qua.
Hạ Dương mơ hồ cảm thấy ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng, hắn lâu rồi chưa được ngồi thẳng dậy như vậy — giống như hồi dương.
*Hồi dương: những người bệnh nặng sắp chết, bỗng họ đột nhiên khỏe lại, ăn uống, đi lại bình thường nhưng chỉ hôm sau, họ đã bất ngờ qua đời.
Hạ Cẩn hiếm thấy không ngồi ở bên cạnh hắn, toàn bộ phòng y tế trống không, nên Hạ Dương lén từ trên giường bò xuống, lảo đảo đi đến cửa trước, còn thuận lợi cầm theo điện thoại của mình.
“Sắp đến hồi kết rồi." Hắn mơ mơ màng màng nghĩ vậy, trong màn đêm lảo đảo bước đi, nhưng lại không rõ bản thân muốn đi hướng nào, chỉ chấp nhất muốn rời khỏi phòng y tế, mãi đến khi hắn đẩy cánh cửa của căn phòng trước mặt ra, nhìn thấy ánh đèn u ám thì mới chợt tỉnh ngộ — hóa ra hắn lại đi tới phòng vệ sinh góc cuối hành lang của ký túc xá.
Điện thoại hiển thị hôm nay là ngày mùng 6 tháng 8, đúng 0h đêm.
Ha ha, lại còn ngày mùng 6 tháng 8 cơ đấy.
Hạ Dương trầm thấp cười, hắn vịn lên tường, cười đến chảy nước mắt.
Hắn đến cùng đã trải qua bao nhiêu cái mùng 6 tháng 8 đây?
Nơi này rốt cục là chỗ nào?
“Kết thúc rồi." Hắn cười to đi về phía trước, tận lực bước một đường thẳng để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân, “Này, đi ra đi!! Tối hôm đó chẳng phải hù dọa tôi rất vui vẻ sao?!"
Hắn đương nhiên đang ám chỉ bàn tay của người phụ nữ mấy ngày trước cùng với tiếng cười của bà ta. Ngày hôm nay, vũng nước kia vẫn như trước vặn vẹo quái dị, nhưng cái gì cũng không xuất hiện.
Toàn bộ phòng vệ sinh bị một luồng hơi ẩm mốc bao quanh, Hạ Dương mở điện thoại lên, “Ha ha, này, ngay cả cột tín hiệu cũng muốn hù dọa người phải không? Có phải ngày tháng cũng bị biến đổi? Ông đây biết hết rồi, tới thử làm trò hù dọa khác đi xem nào!! Xem thử ông còn bị mày dọa sợ không?"
Hắn như bị điên mà lắc lắc điện thoại, trên người không còn chút lạnh lẽo nào, hắn cười lạnh ngồi xổm xuống.
“Tao căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì…" Hắn khó chịu nói, “Lăn ra đây xem?! Tại sao lại nhốt tao với Tiểu Cẩn ở chỗ này!!"
“Tiểu Cẩn… Đúng rồi, tụi mày đã làm gì em ấy?!" Hắn hỏi, ngẩng đầu lên, huyết dịch toàn thân tựa như đều tập trung lên đôi mắt vằn vện tia máu, “Em ấy… Em ấy không đúng lắm… Em ấy, em ấy bị bệnh…"
Hạ Dương liên tục lẩm bẩm nói năng lộn xộn, hắn có lẽ đã không còn hiểu được bản thân đang muốn nói gì, “Em ấy muốn tao cùng ở lại chỗ này… Em ấy muốn tao chết."
Hắn lại bắt đầu cười.
“Em ấy không cho tao tìm bất kỳ phương tiện truyền tin nào, thậm chí còn không cho tao đứng dậy… Em ấy muốn tao ở lại đây."
— Hạ Dương có lẽ sắp chết, hắn ngay cả ngồi cũng sắp ngồi không nổi, bắp thịt toàn thân đều đang run rẩy.
“Vật thì… Cùng em ấy vậy." Hắn cười ra tiếng thở dài cam chịu, “Tiểu Cẩn của tao… bị bệnh… Đi cùng với em ấy vậy. Chung quy thì tao vẫn luôn ở cùng em ấy mà."
Hạ Dương tuyệt vọng.
Hắn yêu Hạ Cẩn, hắn thương Hạ Cẩn đến tận xương tủy, hắn không hiểu vì sao Hạ Cẩn lại khăng khăng muốn hắn chết — thật ra hắn cũng không sợ chết, càng không sợ chết vì Hạ Cẩn, nhưng hắn sợ đối tượng hắn trả giá lại không phải là Hạ Cẩn của hắn.
Thời gian bất động ở thế giới này chắc là giả thôi.
Còn Hạ Cẩn, có phải là Hạ Cẩn thật không?
Hạ Dương rơi vào dòng suy nghĩ vô tận, nhưng vào lúc này, di động bỗng vang lên âm thanh “Tách tách tách tách" quen thuộc. Hạ Dương hai mắt vô thần nhận điện thoại, một giọng nói vô cùng quen thuộc đâm vào màng nhĩ.
Hắn ngồi sụp xuống đất, toàn thân run rẩy.
“Dương Dương…" Giọng nói ấy tràn ngập mệt mỏi cùng bất lực, “Con cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi…"
Mắt Hạ Dương đau xót.
“Cha…"
Hạ Dương… Dẫu sao cũng chỉ là đứa nhỏ mới 17 tuổi.
Tác giả :
Nhị Bức Nham Tế Bào