Tương Tư
Chương 58
Hứa Niệm đi đến tiệm thuốc tây mua que thử thai, kỳ thật trong lòng cô đại khái đã có kết luận, tuy rằng trước đây cũng từng có áp lực quá lớn dẫn đến chu kì lùi lại, nhưng lần này thế nhưng lại mất ba tháng! Cô thật sự là bận rộn đến hồ đồ.
Mấy phút chờ đợi kết quả kia quả thực khiến người ta đứng ngồi không yên, nhưng lúc này ngay cả người để nói chuyện cũng không có. Rốt cuộc nhìn thấy hai vạch hồng làm cho người ta vui sướng kia thì Hứa Niệm kích động thiếu chút nữa hô ra tiếng.
Đứa nhỏ này lựa chọn tới vào lúc này, có lẽ có ý nghĩa không đồng dạng như vậy. Cô cầm di động đang do dự rốt cuộc muốn lập tức nói cho Đường Trọng Kiêu hay không, nhưng cuối cùng vẫn quyết định để xuống trước.
Ít nhất chờ anh trở về, hai người giáp mặt nói chuyện sẽ tốt hơn.
Kế tiếp vài ngày Hứa Niệm liền đặc biệt chú ý, như trước tận tâm tận lực chăm sóc lão phu nhân, nhưng vấn đề về đồ ăn và động tác đều đặc biệt cẩn thận. Thời gian lâu dài, ngay cả lão phu nhân cũng bắt đầu nghi ngờ: “Gần dây thấy cháu sao là lạ, không thoải mái ở đâu sao?"
Lão phu nhân dù sao cũng khôn khéo, ngay cả dấu giếm Hứa Niệm cũng không thể gạt được, dù sao là chuyện tốt, vì thế liền hai năm rõ mười nói.
Vừa nói xong lão phu nhân liền bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bụng cô, môi run rẩy hồi lâu mới có thể lưu loát nói ra một câu: “Chuyện lớn như vậy… Người trẻ tuổi chính là không đúng mực!"
Lão phu nhân lúc này liền tuyên bố muốn lập tức trở về nhà, Hứa Niệm thấy bà ầm ĩ từ trên xuống dưới đều khẩn trương, vì thế liền kéo cánh tay bà an ủi nói: “Không có chuyện gì, thân thể cháu rất tốt, vận động nhiều cũng có chỗ tốt, chính cháu sẽ lưu tâm."
Nhưng lão phu nhân nghe lời này ngược lại giáo dục cô: “Cháu đây cũng sắp 30 đến nơi rồi, đương nhiên cái gì cũng phải chú ý, sản phụ lớn tuổi hiểu hay không."
Hứa Niệm bị câu “sản phụ lớn tuổi" kia của bà làm cho choáng váng không nhẹ, lão nhân gia đối với loại chuyện này vẫn luôn vô cùng coi trọng, vì thế cũng không nói thêm gì nữa ngoan ngoãn nghe đối phương sắp xếp.
Chuyện du lịch bị gián đoạn, sau khi trở về tổ trạch, lão phu nhân liền phân phó tiểu Khả một lần nữa thu dọn phòng cho cô, hễ có bài trí nhìn nguy hiểm tất cả đều loại bỏ.
Đường Trọng Kiêu bên kia ngược lại không có lập tức thông báo đến, có lẽ lão phu nhân cũng biết anh kiêng kị, không đề cập tới, chỉ dặn dò Hứa Niệm: “Cho dù nó kiên trì như thế nào, đứa nhỏ này là của Đường gia chúng ta, không phải một mình nó định đoạt. Huống chi đến cuộc đời này chính là một mạng sống, ai dám làm hung thủ giết người ta liền đưa người đó đến đồn công an."
Hứa Niệm bị lão phu nhân làm cho tức cười, liên tục gật đầu: “Có bà nội cháu tuyệt đối không lo lắng chút nào."
–
Ngày Đường Trọng Kiêu về nước lại không về một mình, còn mang theo Cầu Cầu.
Điều này kỳ thật Hứa Niệm đã đoán trước, Đường Mạc Ninh xảy ra chuyện, tình hình Đường phu nhân bên kia lại không tốt, Đường Khải Sâm căn bản không giúp được.
Cầu Cầu kỳ thật cũng không phải lần đầu tiên tới tổ trạch bên này; trước đó cũng cùng Đường Mạc Ninh đến gặp lão phu nhân rất nhiều lần. Nhưng hôm nay gặp người lại sợ hãi từ đầu đến cuối đều không dám chủ động chào hỏi, ánh mắt ướt át, đáy mắt tối đen dường như lúc nào cũng cất chứa một vũng nước.
Hứa Niệm nhìn đau lòng, người lớn cho dù không có một chút quan hệ với đứa trẻ, còn tuổi nhỏ trải qua biến cố như vậy, khó trách tính tình đại biến. Cô hướng đứa bé vẫy vẫy tay, tiểu gia hỏa vẫn như cũ nắm chặt góc áo Đường Trọng Kiêu không chịu động, trên mặt tràn đầy quật cường và xa cách.
Đường Trọng Kiêu vỗ vỗ bả vai nhỏ của nó, chậm rãi cúi người nói với nó: “Cầu Cầu ngoan, chúng ta tạm thời ở đây trước, có được không?"
Cầu Cầu cúi đầu lại cũng không chịu nói gì, có lẽ ở trong lòng nó ngoài mẹ ra cùng ai cùng một chỗ cũng không tốt.
Lão phu nhân thở dài: “Trước mắt chuyện đã như vậy, tìm Lục gia nói chuyện một chút đi, đứa trẻ đi theo các cháu không thỏa đáng."
Cầu Cầu như nghe hiểu lời này, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Đường Trọng Kiêu, lại từng chút một buông đầu nhỏ xuống, nhìn cực kì đáng thương.
Đường Trọng Kiêu không nói tiếp, đứa nhỏ này từ nhỏ liền ở dưới mí mắt anh lớn lên, vốn chuyện Đường Mạc Ninh trong lòng anh vẫn luôn áy náy, nay lại muốn anh đem Cầu Cầu tiễn bước…
Lão phu nhân đương nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, cuối cùng cũng không kiên trì, tự mình bảo người sắp xếp tiệc tối.
Đại sảnh nhất thời chỉ còn lại có ba người, Hứa Niệm đi qua chủ động ôm ôm tiểu gia hỏa, hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cu cậu: “Cầu Cầu là tiểu nam tử hán, nhất định sẽ rất dũng cảm, không để bà và cậu lo lắng đúng không?"
Cầu Cầu mím cái miệng nhỏ nhắn, khi ngẩng đầu nhìn cô đôi mắt đỏ kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn không chảy ra nước mắt, chần chờ một lát cũng mở ra tay nhỏ ôm lấy cô, sau một lúc lâu mới nói ra một câu: “Nhưng cháu nhớ mẹ, rất muốn rất muốn…"
Một tiếng kia giọng trẻ con non nớt như mang theo ma lực khiến người ra động dung, hốc mắt Hứa Niệm nóng lợi hại, trong lòng càng thêm khó chịu, có lẽ là mình bây giờ cũng có mang trong người cho nên vô cũng dễ dàng xúc động.
Đường Trọng Kiêu nhìn hai người như vậy, đi tới xoa xoa tóc mái tiểu gia hỏa: “Trước ăn ít đồ đã."
Anh nhìn về phía Hứa Niệm ánh mắt dứt khoát, Hứa Niệm hiểu ý anh, chờ Cầu Cầu theo tiểu Khả đi rửa tay, liền chủ động mở miệng: “Em không sao, những chuyện kia thế nào cũng không liên quan tới nó, anh nghĩ thế nào thì làm như thế đó. Việc này liên quan đến tương lai một đứa trẻ, phải thận trọng chút…"
Đường Trọng Kiêu biết cô từ trước đến giờ luôn lương thiện, nhưng vẫn không lập tức làm ra quyết định, chỉ nghiêng người chặt chẽ ôm lấy cô, hạ xuống một nụ hôn giữa tóc mai cô: “Cám ơn em."
Đoạn đường này trong lòng anh thấp thỏm không yên, thậm chí không biết nên nói chuyện này cùng Hứa Niệm thế nào, lại không nghĩ rằng cô thấu tình đạt lý như vậy.
Điều này làm cho anh càng thêm đau lòng cô.
–
Buổi tối Cầu Cầu sớm buồn ngủ, mấy ngày này cậu bé vẫn gặp phải ác mộng, Đường Trọng Kiêu chờ bé ngủ sâu mới trở về phòng. Hứa Niệm dựa đầu giường đọc sách, nhưng một chữ cũng không đọc vào, trong lòng thủy chung suy nghĩ nên nói chuyện đứa bé với anh thế nào.
Nếu Cầu Cầu thật muốn ở lại, lúc này lại nói cho anh biết chuyện mang thai, có phải làm cho anh càng khó quyết định không?
Cửa phòng truyền đến một trận tiếng bước chân, cô vội vàng thẳng sống lưng cất xong sách trong tay. Vì thế Đường Trọng Kiêu vào phòng liền thấy nhím con của anh quy củ ngồi ở trên giường, đôi mắt ngóng trông nhìn anh.
Dáng vẻ đó thật đúng là… Muốn câu người bao nhiêu thì có bấy nhiêu câu người.
Anh nhịn không được đáy mắt mang theo ý cười, đi qua mổ một cái lên môi cô, sau đó liền ôm hông cô đem người thả ngã xuống giường.
Hứa Niệm bị anh ngậm lưỡi hung hăng mút, tay anh còn đang sờ soạng đi tới, mắt thấy sẽ đến nơi mẫn cảm kia, cô hoảng sợ không đường lựa chọn mà đẩy anh: “Anh, em có lời muốn nói cùng anh…"
“Vừa làm vừa nói." Đã vài ngày không gặp cô, đương nhiên anh muốn cô đến muốn nổi điên, lúc này động tác một chút cũng không qua loa.
Chờ làm lên đến có thể đã muộn! Hứa Niệm mất khí lực thật lớn mới có thể ổn định hơi thở, ôm lấy cổ anh buộc anh nhìn thẳng chính mình: “Em, em không tiện."
Đường Trọng Kiêu nhíu nhíu mày, rất nhanh liền hiểu được, vì thế ôm cô im lặng nằm xuống. Xung quanh dường như cũng dần dần yên lặng xuống, nhưng hô hấp của anh từ đầu đến cuối lại đều không thể vững vàng, cửu biệt thắng tân hôn, đương nhiên cô biết nhu cầu của anh.
Cô đỏ mặt vụng trộm nhìn anh, phát hiện mi tâm anh vẫn nhíu lại, có lẽ nhịn rất vất vả, vì thế ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: “Thật ra em… Có thể, giúp anh."
Đường Trọng Kiêu lại mở ra đôi mắt trầm vô cùng, mang theo kinh ngạc cùng khó có thể tin. Người phụ nữ trước mặt khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, vẫn còn dám nói như vậy.
Nhưng cố tình chết tiệt, đối với cô anh thật sự một chút sức chống cự cũng không có.
Tay khoát lên bên hông chầm chậm thu lại, Hứa Niệm cảm giác được hơi thở của anh càng thêm nặng nhọc, một giây sau đôi môi lại bị hôn lên.
Cô lần đầu tiên học lấy lòng anh, anh đương nhiên không có lý do cự tuyệt.
Nhưng rất nhanh Đường Trọng Kiêu liền phát hiện không được bình thường, lại sau vài ngày cô cũng tìm mọi lý do qua loa tắc trách với anh, ép dùng tay và miệng, chính là không chịu đến một bước kia.
“Em…" đối mặt đủ loại hành động kì lạ của cô, Đường Trọng Kiêu rốt cục vẫn phải nhịn không được mở miệng hỏi, “Có phải chán anh hay không?"
Hay là chê kỹ thuật của anh không tốt?
Điều này nghĩ thế nào cũng đều là vấn đề cực kì nghiêm trọng, Đường Trọng Kiêu vô cùng để ý.
Hứa Niệm chăm chú nhìn bộ dạng khẩn trương như vậy của anh, cười vui. Người nọ càng thêm mất hứng, bắt được cô nhất định muốn đáp án. Cô đành phải nghiêm trang nói: “Đương nhiên không phải, chỉ là gần đây thân thể không thoải mái."
Đường Trọng Kiêu vừa nghe cô không thoải mái liền muốn đưa cô đi bệnh viện kiểm tra toàn thân, Hứa Niệm đương nhiên không dám đi, đành phải giả bộ bộ dạng xấu hổ dối anh: “Chính là gần đây không làm việc, trên thắt lưng thừa rất nhiều thịt, đợi em giảm béo thành công lại…"
Bộ lý do thoái thác này hiển nhiên khiến Đường Trọng Kiêu rất hưởng thụ, đàn ông đều thích phụ nữ của mình biểu hiện ra cực kỳ coi trọng chính mình, nhất là Đường tiên sinh lòng dạ hẹp hòi.
Hứa Niệm cuối cùng vẫn giấu Đường Trọng Kiêu, lão phu nhân đối với việc này thực khó hiểu: “Vì sao không nói cho nó, cháu sợ nó khăng khăng không cần đứa bé?"
“Không phải." Hứa Niệm điểm ấy nắm chắc vẫn phải có, cô chỉ là có tính toán khác, “Cháu muốn đợi anh ấy quyết định chuyện của Cầu Cầu rồi nói, nếu hiện tại nói cho anh ấy biết, trong lòng nhất định có điều cố kỵ. Vốn chuyện Cầu Cầu đẫ làm cho anh ấy rất phí tâm, cháu không muốn lại cho anh ấy áp lực khác."
Lão phu nhân có chút bất ngờ, rất nhanh đáy mắt liền tràn đầy khen ngợi: “Cháu có thể nghĩ như vậy ta an tâm."
Lúc trước bà có chút bận tâm, đoạn cảm tình này người sáng suốt đều nhìn thấy đi ra ngoài là tiểu tử ngốc kia đâm đầu vào, nay xem ra, Hứa Niệm đối với nó dường như cũng để ý.
–
Lại qua vài ngày, người Lục gia tự mình đến, Nguyễn Tố Trân và Lục Chu cùng tới .
Lục Chu lúc này rất khác trước kia, không chỉ là bề ngoài, ánh mắt nhìn người so với trước cũng trầm ổn hơn nhiều. Hứa Niệm tuy rằng ít liên lạc với cậu, nhưng vẫn chú ý tới tình hình của Trung Ảnh, biết gần đây hơn nửa năm này cậu kinh doanh công ty rất tốt, trong giải thưởng Bách Hoa trước đó cũng thâu tóm được vài giải thưởng.
Cậu ngồi bên cạnh Nguyễn Tố Trân, không giống như trước kích động hết sức lông bông, tất cả đều nghe mẹ thu xếp.
Hứa Niệm không tham dự trong đó, mang theo Cầu Cầu chơi ở trong sân, dù sao cô còn chưa kết hôn cùng Đường Trọng Kiêu, thân phận có chút kiêng dè.
Cầu Cầu ghé vào lan can nghỉ mát nhìn cá nhỏ trong ao, bỗng nhiên nghiêng đầu qua hỏi cô: “Bà bên trong là tới mang cháu đi sao?"
Hứa Niệm do dự một chút: “Bà ấy là mẹ của ba, bà nội là người thân, nhưng mà Cầu Cầu đi đâu tùy cháu chính mình quyết định, không muốn đi thì vẫn ở bên cạnh cậu."
Cầu Cầu nhìn chằm chằm cô một hồi, lại là nói: “Vậy còn cô?"
“Cô?"
Tiểu gia hỏa gật gật đầu, ngồi thẳng người đối diện với cô: “Trước kia cháu trộm nghe được mẹ và bà nói chuyện, cô không thích mẹ, cho nên cũng có thể không thích cháu. Cô muốn kết hôn cùng cậu, có phải… cũng không muốn nhìn thấy cháu không?"
Tâm tư con trẻ mẫn cảm, nhưng lời này hiển nhiên đã vượt qua phạm vi tuổi bé. Hứa Niệm cả kinh trừng mắt to, vội lắc đầu: “Cô rất thích cháu, từ trước đến nay cô không nói dối lừa gạt, cho nên Cầu Cầu, cháu nghĩ thế nào thì nói như thế, không có ai sẽ khiến cháu rời khỏi đây."
Cầu Cầu trừng đôi mắt tối như mực nhìn chằm chằm đánh giá cô, Hứa Niệm thở dài, vươn tay sờ sờ tóc bé.
Nguyễn Tố Trân bọn họ không thể lập tức mang Cầu Cầu đi, Đường Trọng Kiêu có lẽ còn đang suy xét, vài ngày kế tiếp ngược lại thường xuyên tới thăm đứa bé, còn dẫn bé đi công viên vui chơi. Bà tuổi lớn, nhưng đối với đứa bé yêu thương tất cả đều viết ở trên mặt, mỗi lần trở về ánh mắt khi chia tay với đứa bé đều lưu luyến không rời.
Trong mắt bà, Cầu Cầu quả thực chính là Lục Sơn hồi còn nhỏ.
Lục Từ cũng dành thời gian tới một chuyến, kỳ quái là trong mấy người Lục gia dường như Cầu Cầu thích vị cô út này hơn, có lẽ cũng là trên người cô còn có mấy phần ngây thơ chất phác, khi hai người ở cạnh nhau thì đặc biệt vui vẻ.
Hứa Niệm cùng cô đưa Cầu Cầu đi trung tâm mua sắm chơi búp bê máy, tiểu gia hỏa một khi chơi trò chơi quả thực không dừng lại được. Lục Từ nhìn bóng dáng nho nhỏ kia tự đáy lòng cảm thán: “Tuy rằng hận anh em chệch đường ray, hận Đường Mạc Ninh tâm ngoan thủ lạt, nhưng may mắn còn có đứa trẻ này. Nó là hy vọng cuối cùng của hai gia đình, mẹ em mỗi lần thấy nó đều giống như lại trẻ thêm một tuổi."
Hứa Niệm biết ý của cô, bất kể Nguyễn Tố Trân hay là Đường phu nhân, bọn họ mất đi đứa con mà họ thương yêu nhất, nhưng còn có cháu trai nhỏ này, vẫn còn có chút an ủi.
Lục Từ thở dài, xoay người lại nghiêm túc nhìn cô: “Chị dâu, Cầu Cầu theo Lục gia hay Đường gia đều tốt, nhưng thế nào cũng không thể đi theo hai người, hai người bị chuyện này liên lụy đủ lâu, nên có cuộc sống của chính mình mới đúng."
Những đạo lý này Đường Trọng Kiêu dường như cũng nghĩ thông, buổi chiều ngày nào đó ăn xong cơm tối, anh bỗng nhiên trong thư phòng nói đến chuyện này cùng Hứa Niệm: “Ngày mai anh sẽ đưa Cầu Cầu đi Lục gia."
Hơi có chút đột ngột, Hứa Niệm nhất thời không có cách nào đáp lời.
Đường Trọng Kiêu đi tới ngồi ở bên người cô, ôm chặt bờ vai cô mới nói: “Đường gia mắc nợ em nhiều lắm, cho dù em không thèm để ý, nhưng sự tồn tại của Cầu Cầu đối với em mà nói ít nhiều đều là thương tổn, anh không thể lại ích kỷ."
Sau này Cầu Cầu lớn lên có lẽ cũng sẽ chú ý đối với loại quan hệ này, nghĩ thế nào thì trở lại Lục gia đều là sắp xếp tốt nhất.
Hứa Niệm thuận thế tới gần lòng anh, trên mặt cười nhẹ: “Anh quyết định thế nào cũng được, em nghe lời anh."
–
Một ngày trước khi lên đường, bọn họ cùng thu dọn hành lý trở lại Thanh Châu. Tất cả việc làm ăn bên Italia kia đều giao cho anh cả xử lý, lúc trước Đường Trọng Kiêu đã đem tất cả trọng tâm chuyển đến thành phố Hứa Niệm sống, cho nên về sau sẽ ở Thanh Châu lâu dài.
Cầu Cầu ở trong sân thổi bong bóng, thỉnh thoảng quay đầu cười híp mắt với Hứa Niệm nói gì đó, chú Hoa cùng tiểu Khả đang bận rộn giúp thu dọn đồ đạc, Đường Trọng Kiêu liền đứng ở phía trước cửa sổ im lặng nhìn.
Ánh mặt trời vừa vặn, màu vàng kim nhỏ vụn rơi trên người một lớn một nhỏ kia, khắp nơi đều lộ rõ sự tốt đẹp và hạnh phúc. Đường Trọng Kiêu nhịn không được ngầm hiểu mà cười, những chuyện cũ thương tâm trước đây, nay còn có thể có một màn này phải nên quý trọng thật tốt.
Ông trời đối đãi với anh không tệ.
“Tiên sinh." Chú Hoa bỗng nhiên ở phía sau anh lên tiếng, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Đường Trọng Kiêu chậm rãi xoay người sang, chỉ thấy chú Hoa cầm trong tay một thứ, vẻ mặt hơi có chút quái dị.
Anh nhận lấy vừa nhìn, đầu óc bỗng dưng một mảnh trống rỗng, đó là tấm ảnh siêu âm…
Chú Hoa đưa tới còn có bản bệnh án, mặt trên rành rành viết Hứa Niệm mang thai. Anh nắm ở trong tay, lại như cả trái tim đều đang run rẩy.
Nguyên nhân cô giấu anh đương nhiên không cần đoán, đi đến giờ này ngày này, điểm ấy ăn ý vẫn phải có. Nhưng ngay cả như thế, trong lòng anh càng thêm áy náy, thì ra ở sau lưng cô cũng lặng lẽ vì anh trả giá rất nhiều.
May mắn anh đưa ra lựa chọn lí trí, bằng không lại khiến cô chịu ủy khuất.
Nha đầu ngốc của anh, làm sao bảo anh không yêu?
Có gió từ cửa sổ thổi vào, tốc tốc lật trang giấy trong tay, Đường Trọng Kiêu lại quay đầu liếc nhìn người trong sân, đáy mắt càng thêm nhu hòa.
Chú Hoa thấy gió lớn, thái dương lại chiếu gay gắt, có chút bận tâm cơ thể anh, đi qua chuẩn bị kéo kín rèm cửa. Anh lại đưa tay ngăn cản, khẽ mỉm cười nói: “Chú giúp cháu liên hệ vị giáo sư kia của Tiểu Niệm, cháu muốn thử xem."
Chú Hoa ngạc nhiên nhìn anh, dường như tưởng rằng mình đang nghe lầm.
Đường Trọng Kiêu cũng không giải thích, chỉ là khuỷu tay chống đỡ bệ cửa sổ, mỉm cười mắt nhìn xuống một màn kia dưới lầu. Mọi khát vọng nay tất cả đều chiếm được, làm sao anh bỏ được mà buông tay? Lần này dù có thế nào cũng muốn cùng số mệnh đấu tranh một lần.
Còn có cô, anh nhất định phải sống sót.
Hoàn chính văn –
Mấy phút chờ đợi kết quả kia quả thực khiến người ta đứng ngồi không yên, nhưng lúc này ngay cả người để nói chuyện cũng không có. Rốt cuộc nhìn thấy hai vạch hồng làm cho người ta vui sướng kia thì Hứa Niệm kích động thiếu chút nữa hô ra tiếng.
Đứa nhỏ này lựa chọn tới vào lúc này, có lẽ có ý nghĩa không đồng dạng như vậy. Cô cầm di động đang do dự rốt cuộc muốn lập tức nói cho Đường Trọng Kiêu hay không, nhưng cuối cùng vẫn quyết định để xuống trước.
Ít nhất chờ anh trở về, hai người giáp mặt nói chuyện sẽ tốt hơn.
Kế tiếp vài ngày Hứa Niệm liền đặc biệt chú ý, như trước tận tâm tận lực chăm sóc lão phu nhân, nhưng vấn đề về đồ ăn và động tác đều đặc biệt cẩn thận. Thời gian lâu dài, ngay cả lão phu nhân cũng bắt đầu nghi ngờ: “Gần dây thấy cháu sao là lạ, không thoải mái ở đâu sao?"
Lão phu nhân dù sao cũng khôn khéo, ngay cả dấu giếm Hứa Niệm cũng không thể gạt được, dù sao là chuyện tốt, vì thế liền hai năm rõ mười nói.
Vừa nói xong lão phu nhân liền bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bụng cô, môi run rẩy hồi lâu mới có thể lưu loát nói ra một câu: “Chuyện lớn như vậy… Người trẻ tuổi chính là không đúng mực!"
Lão phu nhân lúc này liền tuyên bố muốn lập tức trở về nhà, Hứa Niệm thấy bà ầm ĩ từ trên xuống dưới đều khẩn trương, vì thế liền kéo cánh tay bà an ủi nói: “Không có chuyện gì, thân thể cháu rất tốt, vận động nhiều cũng có chỗ tốt, chính cháu sẽ lưu tâm."
Nhưng lão phu nhân nghe lời này ngược lại giáo dục cô: “Cháu đây cũng sắp 30 đến nơi rồi, đương nhiên cái gì cũng phải chú ý, sản phụ lớn tuổi hiểu hay không."
Hứa Niệm bị câu “sản phụ lớn tuổi" kia của bà làm cho choáng váng không nhẹ, lão nhân gia đối với loại chuyện này vẫn luôn vô cùng coi trọng, vì thế cũng không nói thêm gì nữa ngoan ngoãn nghe đối phương sắp xếp.
Chuyện du lịch bị gián đoạn, sau khi trở về tổ trạch, lão phu nhân liền phân phó tiểu Khả một lần nữa thu dọn phòng cho cô, hễ có bài trí nhìn nguy hiểm tất cả đều loại bỏ.
Đường Trọng Kiêu bên kia ngược lại không có lập tức thông báo đến, có lẽ lão phu nhân cũng biết anh kiêng kị, không đề cập tới, chỉ dặn dò Hứa Niệm: “Cho dù nó kiên trì như thế nào, đứa nhỏ này là của Đường gia chúng ta, không phải một mình nó định đoạt. Huống chi đến cuộc đời này chính là một mạng sống, ai dám làm hung thủ giết người ta liền đưa người đó đến đồn công an."
Hứa Niệm bị lão phu nhân làm cho tức cười, liên tục gật đầu: “Có bà nội cháu tuyệt đối không lo lắng chút nào."
–
Ngày Đường Trọng Kiêu về nước lại không về một mình, còn mang theo Cầu Cầu.
Điều này kỳ thật Hứa Niệm đã đoán trước, Đường Mạc Ninh xảy ra chuyện, tình hình Đường phu nhân bên kia lại không tốt, Đường Khải Sâm căn bản không giúp được.
Cầu Cầu kỳ thật cũng không phải lần đầu tiên tới tổ trạch bên này; trước đó cũng cùng Đường Mạc Ninh đến gặp lão phu nhân rất nhiều lần. Nhưng hôm nay gặp người lại sợ hãi từ đầu đến cuối đều không dám chủ động chào hỏi, ánh mắt ướt át, đáy mắt tối đen dường như lúc nào cũng cất chứa một vũng nước.
Hứa Niệm nhìn đau lòng, người lớn cho dù không có một chút quan hệ với đứa trẻ, còn tuổi nhỏ trải qua biến cố như vậy, khó trách tính tình đại biến. Cô hướng đứa bé vẫy vẫy tay, tiểu gia hỏa vẫn như cũ nắm chặt góc áo Đường Trọng Kiêu không chịu động, trên mặt tràn đầy quật cường và xa cách.
Đường Trọng Kiêu vỗ vỗ bả vai nhỏ của nó, chậm rãi cúi người nói với nó: “Cầu Cầu ngoan, chúng ta tạm thời ở đây trước, có được không?"
Cầu Cầu cúi đầu lại cũng không chịu nói gì, có lẽ ở trong lòng nó ngoài mẹ ra cùng ai cùng một chỗ cũng không tốt.
Lão phu nhân thở dài: “Trước mắt chuyện đã như vậy, tìm Lục gia nói chuyện một chút đi, đứa trẻ đi theo các cháu không thỏa đáng."
Cầu Cầu như nghe hiểu lời này, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Đường Trọng Kiêu, lại từng chút một buông đầu nhỏ xuống, nhìn cực kì đáng thương.
Đường Trọng Kiêu không nói tiếp, đứa nhỏ này từ nhỏ liền ở dưới mí mắt anh lớn lên, vốn chuyện Đường Mạc Ninh trong lòng anh vẫn luôn áy náy, nay lại muốn anh đem Cầu Cầu tiễn bước…
Lão phu nhân đương nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, cuối cùng cũng không kiên trì, tự mình bảo người sắp xếp tiệc tối.
Đại sảnh nhất thời chỉ còn lại có ba người, Hứa Niệm đi qua chủ động ôm ôm tiểu gia hỏa, hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cu cậu: “Cầu Cầu là tiểu nam tử hán, nhất định sẽ rất dũng cảm, không để bà và cậu lo lắng đúng không?"
Cầu Cầu mím cái miệng nhỏ nhắn, khi ngẩng đầu nhìn cô đôi mắt đỏ kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn không chảy ra nước mắt, chần chờ một lát cũng mở ra tay nhỏ ôm lấy cô, sau một lúc lâu mới nói ra một câu: “Nhưng cháu nhớ mẹ, rất muốn rất muốn…"
Một tiếng kia giọng trẻ con non nớt như mang theo ma lực khiến người ra động dung, hốc mắt Hứa Niệm nóng lợi hại, trong lòng càng thêm khó chịu, có lẽ là mình bây giờ cũng có mang trong người cho nên vô cũng dễ dàng xúc động.
Đường Trọng Kiêu nhìn hai người như vậy, đi tới xoa xoa tóc mái tiểu gia hỏa: “Trước ăn ít đồ đã."
Anh nhìn về phía Hứa Niệm ánh mắt dứt khoát, Hứa Niệm hiểu ý anh, chờ Cầu Cầu theo tiểu Khả đi rửa tay, liền chủ động mở miệng: “Em không sao, những chuyện kia thế nào cũng không liên quan tới nó, anh nghĩ thế nào thì làm như thế đó. Việc này liên quan đến tương lai một đứa trẻ, phải thận trọng chút…"
Đường Trọng Kiêu biết cô từ trước đến giờ luôn lương thiện, nhưng vẫn không lập tức làm ra quyết định, chỉ nghiêng người chặt chẽ ôm lấy cô, hạ xuống một nụ hôn giữa tóc mai cô: “Cám ơn em."
Đoạn đường này trong lòng anh thấp thỏm không yên, thậm chí không biết nên nói chuyện này cùng Hứa Niệm thế nào, lại không nghĩ rằng cô thấu tình đạt lý như vậy.
Điều này làm cho anh càng thêm đau lòng cô.
–
Buổi tối Cầu Cầu sớm buồn ngủ, mấy ngày này cậu bé vẫn gặp phải ác mộng, Đường Trọng Kiêu chờ bé ngủ sâu mới trở về phòng. Hứa Niệm dựa đầu giường đọc sách, nhưng một chữ cũng không đọc vào, trong lòng thủy chung suy nghĩ nên nói chuyện đứa bé với anh thế nào.
Nếu Cầu Cầu thật muốn ở lại, lúc này lại nói cho anh biết chuyện mang thai, có phải làm cho anh càng khó quyết định không?
Cửa phòng truyền đến một trận tiếng bước chân, cô vội vàng thẳng sống lưng cất xong sách trong tay. Vì thế Đường Trọng Kiêu vào phòng liền thấy nhím con của anh quy củ ngồi ở trên giường, đôi mắt ngóng trông nhìn anh.
Dáng vẻ đó thật đúng là… Muốn câu người bao nhiêu thì có bấy nhiêu câu người.
Anh nhịn không được đáy mắt mang theo ý cười, đi qua mổ một cái lên môi cô, sau đó liền ôm hông cô đem người thả ngã xuống giường.
Hứa Niệm bị anh ngậm lưỡi hung hăng mút, tay anh còn đang sờ soạng đi tới, mắt thấy sẽ đến nơi mẫn cảm kia, cô hoảng sợ không đường lựa chọn mà đẩy anh: “Anh, em có lời muốn nói cùng anh…"
“Vừa làm vừa nói." Đã vài ngày không gặp cô, đương nhiên anh muốn cô đến muốn nổi điên, lúc này động tác một chút cũng không qua loa.
Chờ làm lên đến có thể đã muộn! Hứa Niệm mất khí lực thật lớn mới có thể ổn định hơi thở, ôm lấy cổ anh buộc anh nhìn thẳng chính mình: “Em, em không tiện."
Đường Trọng Kiêu nhíu nhíu mày, rất nhanh liền hiểu được, vì thế ôm cô im lặng nằm xuống. Xung quanh dường như cũng dần dần yên lặng xuống, nhưng hô hấp của anh từ đầu đến cuối lại đều không thể vững vàng, cửu biệt thắng tân hôn, đương nhiên cô biết nhu cầu của anh.
Cô đỏ mặt vụng trộm nhìn anh, phát hiện mi tâm anh vẫn nhíu lại, có lẽ nhịn rất vất vả, vì thế ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: “Thật ra em… Có thể, giúp anh."
Đường Trọng Kiêu lại mở ra đôi mắt trầm vô cùng, mang theo kinh ngạc cùng khó có thể tin. Người phụ nữ trước mặt khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, vẫn còn dám nói như vậy.
Nhưng cố tình chết tiệt, đối với cô anh thật sự một chút sức chống cự cũng không có.
Tay khoát lên bên hông chầm chậm thu lại, Hứa Niệm cảm giác được hơi thở của anh càng thêm nặng nhọc, một giây sau đôi môi lại bị hôn lên.
Cô lần đầu tiên học lấy lòng anh, anh đương nhiên không có lý do cự tuyệt.
Nhưng rất nhanh Đường Trọng Kiêu liền phát hiện không được bình thường, lại sau vài ngày cô cũng tìm mọi lý do qua loa tắc trách với anh, ép dùng tay và miệng, chính là không chịu đến một bước kia.
“Em…" đối mặt đủ loại hành động kì lạ của cô, Đường Trọng Kiêu rốt cục vẫn phải nhịn không được mở miệng hỏi, “Có phải chán anh hay không?"
Hay là chê kỹ thuật của anh không tốt?
Điều này nghĩ thế nào cũng đều là vấn đề cực kì nghiêm trọng, Đường Trọng Kiêu vô cùng để ý.
Hứa Niệm chăm chú nhìn bộ dạng khẩn trương như vậy của anh, cười vui. Người nọ càng thêm mất hứng, bắt được cô nhất định muốn đáp án. Cô đành phải nghiêm trang nói: “Đương nhiên không phải, chỉ là gần đây thân thể không thoải mái."
Đường Trọng Kiêu vừa nghe cô không thoải mái liền muốn đưa cô đi bệnh viện kiểm tra toàn thân, Hứa Niệm đương nhiên không dám đi, đành phải giả bộ bộ dạng xấu hổ dối anh: “Chính là gần đây không làm việc, trên thắt lưng thừa rất nhiều thịt, đợi em giảm béo thành công lại…"
Bộ lý do thoái thác này hiển nhiên khiến Đường Trọng Kiêu rất hưởng thụ, đàn ông đều thích phụ nữ của mình biểu hiện ra cực kỳ coi trọng chính mình, nhất là Đường tiên sinh lòng dạ hẹp hòi.
Hứa Niệm cuối cùng vẫn giấu Đường Trọng Kiêu, lão phu nhân đối với việc này thực khó hiểu: “Vì sao không nói cho nó, cháu sợ nó khăng khăng không cần đứa bé?"
“Không phải." Hứa Niệm điểm ấy nắm chắc vẫn phải có, cô chỉ là có tính toán khác, “Cháu muốn đợi anh ấy quyết định chuyện của Cầu Cầu rồi nói, nếu hiện tại nói cho anh ấy biết, trong lòng nhất định có điều cố kỵ. Vốn chuyện Cầu Cầu đẫ làm cho anh ấy rất phí tâm, cháu không muốn lại cho anh ấy áp lực khác."
Lão phu nhân có chút bất ngờ, rất nhanh đáy mắt liền tràn đầy khen ngợi: “Cháu có thể nghĩ như vậy ta an tâm."
Lúc trước bà có chút bận tâm, đoạn cảm tình này người sáng suốt đều nhìn thấy đi ra ngoài là tiểu tử ngốc kia đâm đầu vào, nay xem ra, Hứa Niệm đối với nó dường như cũng để ý.
–
Lại qua vài ngày, người Lục gia tự mình đến, Nguyễn Tố Trân và Lục Chu cùng tới .
Lục Chu lúc này rất khác trước kia, không chỉ là bề ngoài, ánh mắt nhìn người so với trước cũng trầm ổn hơn nhiều. Hứa Niệm tuy rằng ít liên lạc với cậu, nhưng vẫn chú ý tới tình hình của Trung Ảnh, biết gần đây hơn nửa năm này cậu kinh doanh công ty rất tốt, trong giải thưởng Bách Hoa trước đó cũng thâu tóm được vài giải thưởng.
Cậu ngồi bên cạnh Nguyễn Tố Trân, không giống như trước kích động hết sức lông bông, tất cả đều nghe mẹ thu xếp.
Hứa Niệm không tham dự trong đó, mang theo Cầu Cầu chơi ở trong sân, dù sao cô còn chưa kết hôn cùng Đường Trọng Kiêu, thân phận có chút kiêng dè.
Cầu Cầu ghé vào lan can nghỉ mát nhìn cá nhỏ trong ao, bỗng nhiên nghiêng đầu qua hỏi cô: “Bà bên trong là tới mang cháu đi sao?"
Hứa Niệm do dự một chút: “Bà ấy là mẹ của ba, bà nội là người thân, nhưng mà Cầu Cầu đi đâu tùy cháu chính mình quyết định, không muốn đi thì vẫn ở bên cạnh cậu."
Cầu Cầu nhìn chằm chằm cô một hồi, lại là nói: “Vậy còn cô?"
“Cô?"
Tiểu gia hỏa gật gật đầu, ngồi thẳng người đối diện với cô: “Trước kia cháu trộm nghe được mẹ và bà nói chuyện, cô không thích mẹ, cho nên cũng có thể không thích cháu. Cô muốn kết hôn cùng cậu, có phải… cũng không muốn nhìn thấy cháu không?"
Tâm tư con trẻ mẫn cảm, nhưng lời này hiển nhiên đã vượt qua phạm vi tuổi bé. Hứa Niệm cả kinh trừng mắt to, vội lắc đầu: “Cô rất thích cháu, từ trước đến nay cô không nói dối lừa gạt, cho nên Cầu Cầu, cháu nghĩ thế nào thì nói như thế, không có ai sẽ khiến cháu rời khỏi đây."
Cầu Cầu trừng đôi mắt tối như mực nhìn chằm chằm đánh giá cô, Hứa Niệm thở dài, vươn tay sờ sờ tóc bé.
Nguyễn Tố Trân bọn họ không thể lập tức mang Cầu Cầu đi, Đường Trọng Kiêu có lẽ còn đang suy xét, vài ngày kế tiếp ngược lại thường xuyên tới thăm đứa bé, còn dẫn bé đi công viên vui chơi. Bà tuổi lớn, nhưng đối với đứa bé yêu thương tất cả đều viết ở trên mặt, mỗi lần trở về ánh mắt khi chia tay với đứa bé đều lưu luyến không rời.
Trong mắt bà, Cầu Cầu quả thực chính là Lục Sơn hồi còn nhỏ.
Lục Từ cũng dành thời gian tới một chuyến, kỳ quái là trong mấy người Lục gia dường như Cầu Cầu thích vị cô út này hơn, có lẽ cũng là trên người cô còn có mấy phần ngây thơ chất phác, khi hai người ở cạnh nhau thì đặc biệt vui vẻ.
Hứa Niệm cùng cô đưa Cầu Cầu đi trung tâm mua sắm chơi búp bê máy, tiểu gia hỏa một khi chơi trò chơi quả thực không dừng lại được. Lục Từ nhìn bóng dáng nho nhỏ kia tự đáy lòng cảm thán: “Tuy rằng hận anh em chệch đường ray, hận Đường Mạc Ninh tâm ngoan thủ lạt, nhưng may mắn còn có đứa trẻ này. Nó là hy vọng cuối cùng của hai gia đình, mẹ em mỗi lần thấy nó đều giống như lại trẻ thêm một tuổi."
Hứa Niệm biết ý của cô, bất kể Nguyễn Tố Trân hay là Đường phu nhân, bọn họ mất đi đứa con mà họ thương yêu nhất, nhưng còn có cháu trai nhỏ này, vẫn còn có chút an ủi.
Lục Từ thở dài, xoay người lại nghiêm túc nhìn cô: “Chị dâu, Cầu Cầu theo Lục gia hay Đường gia đều tốt, nhưng thế nào cũng không thể đi theo hai người, hai người bị chuyện này liên lụy đủ lâu, nên có cuộc sống của chính mình mới đúng."
Những đạo lý này Đường Trọng Kiêu dường như cũng nghĩ thông, buổi chiều ngày nào đó ăn xong cơm tối, anh bỗng nhiên trong thư phòng nói đến chuyện này cùng Hứa Niệm: “Ngày mai anh sẽ đưa Cầu Cầu đi Lục gia."
Hơi có chút đột ngột, Hứa Niệm nhất thời không có cách nào đáp lời.
Đường Trọng Kiêu đi tới ngồi ở bên người cô, ôm chặt bờ vai cô mới nói: “Đường gia mắc nợ em nhiều lắm, cho dù em không thèm để ý, nhưng sự tồn tại của Cầu Cầu đối với em mà nói ít nhiều đều là thương tổn, anh không thể lại ích kỷ."
Sau này Cầu Cầu lớn lên có lẽ cũng sẽ chú ý đối với loại quan hệ này, nghĩ thế nào thì trở lại Lục gia đều là sắp xếp tốt nhất.
Hứa Niệm thuận thế tới gần lòng anh, trên mặt cười nhẹ: “Anh quyết định thế nào cũng được, em nghe lời anh."
–
Một ngày trước khi lên đường, bọn họ cùng thu dọn hành lý trở lại Thanh Châu. Tất cả việc làm ăn bên Italia kia đều giao cho anh cả xử lý, lúc trước Đường Trọng Kiêu đã đem tất cả trọng tâm chuyển đến thành phố Hứa Niệm sống, cho nên về sau sẽ ở Thanh Châu lâu dài.
Cầu Cầu ở trong sân thổi bong bóng, thỉnh thoảng quay đầu cười híp mắt với Hứa Niệm nói gì đó, chú Hoa cùng tiểu Khả đang bận rộn giúp thu dọn đồ đạc, Đường Trọng Kiêu liền đứng ở phía trước cửa sổ im lặng nhìn.
Ánh mặt trời vừa vặn, màu vàng kim nhỏ vụn rơi trên người một lớn một nhỏ kia, khắp nơi đều lộ rõ sự tốt đẹp và hạnh phúc. Đường Trọng Kiêu nhịn không được ngầm hiểu mà cười, những chuyện cũ thương tâm trước đây, nay còn có thể có một màn này phải nên quý trọng thật tốt.
Ông trời đối đãi với anh không tệ.
“Tiên sinh." Chú Hoa bỗng nhiên ở phía sau anh lên tiếng, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Đường Trọng Kiêu chậm rãi xoay người sang, chỉ thấy chú Hoa cầm trong tay một thứ, vẻ mặt hơi có chút quái dị.
Anh nhận lấy vừa nhìn, đầu óc bỗng dưng một mảnh trống rỗng, đó là tấm ảnh siêu âm…
Chú Hoa đưa tới còn có bản bệnh án, mặt trên rành rành viết Hứa Niệm mang thai. Anh nắm ở trong tay, lại như cả trái tim đều đang run rẩy.
Nguyên nhân cô giấu anh đương nhiên không cần đoán, đi đến giờ này ngày này, điểm ấy ăn ý vẫn phải có. Nhưng ngay cả như thế, trong lòng anh càng thêm áy náy, thì ra ở sau lưng cô cũng lặng lẽ vì anh trả giá rất nhiều.
May mắn anh đưa ra lựa chọn lí trí, bằng không lại khiến cô chịu ủy khuất.
Nha đầu ngốc của anh, làm sao bảo anh không yêu?
Có gió từ cửa sổ thổi vào, tốc tốc lật trang giấy trong tay, Đường Trọng Kiêu lại quay đầu liếc nhìn người trong sân, đáy mắt càng thêm nhu hòa.
Chú Hoa thấy gió lớn, thái dương lại chiếu gay gắt, có chút bận tâm cơ thể anh, đi qua chuẩn bị kéo kín rèm cửa. Anh lại đưa tay ngăn cản, khẽ mỉm cười nói: “Chú giúp cháu liên hệ vị giáo sư kia của Tiểu Niệm, cháu muốn thử xem."
Chú Hoa ngạc nhiên nhìn anh, dường như tưởng rằng mình đang nghe lầm.
Đường Trọng Kiêu cũng không giải thích, chỉ là khuỷu tay chống đỡ bệ cửa sổ, mỉm cười mắt nhìn xuống một màn kia dưới lầu. Mọi khát vọng nay tất cả đều chiếm được, làm sao anh bỏ được mà buông tay? Lần này dù có thế nào cũng muốn cùng số mệnh đấu tranh một lần.
Còn có cô, anh nhất định phải sống sót.
Hoàn chính văn –
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam