Tương Tư

Chương 56

Hai người nhanh chóng lên đường về nước, đoạn đường này trong lòng Hứa Niệm lại càng khẩn trương. Người đàn ông bên cạnh liếc mắt nhìn liền nhìn ra, đưa tay ôm cô qua, trong giọng nói tràn đầy ý cười: “Mặc dù thoạt nhìn bà nội cứng nhắc, nhưng không giống với mẹ, bà nhất định sẽ thích em."

“Làm sao anh biết?" Hứa Niệm đối với sự bình tĩnh của anh vô cùng nghi ngờ.

Đường Trọng Kiêu nhéo nhéo mũi cô, giọng điệu đương nhiên: “Bởi vì anh thích em."

Hứa Niệm nhịn không được trợn mắt trắng.

Lần này hoàn toàn khác biệt với lúc trước đến Đường gia, khi đó cô tuyệt đối không để ý Đường Trọng Kiêu, cho nên cảm giác gì cũng không có. Nay lại thấy bản thân thế nào cũng không hài lòng, tối qua càng là một đêm thiếu ngủ… Cũng không biết khí sắc thoạt nhìn có thể quá kém hay không? Người già giống như đều thích những cô gái khỏe mạnh, sáng sủa .

Cô thở dài, nhịn không được cầm lấy tay anh tìm an ủi: “Em không biết cách trò chuyện cùng trưởng bối, bà có gì cần phải đặc biệt kiêng kị không?"

Đường Trọng Kiêu bị bộ dạng này của cô chọc cho muốn cười: “Em chỉ cần tự nhiên là được, bà nội dù sao cũng ở tuổi này rồi, cái gì thật cái gì giả liếc mắt liền có thể nhìn ra."

Cho nên càng cố ý lấy lòng lại càng biến khéo thành vụng? Hứa Niệm bị anh nói càng thêm khẩn trương, xem ra lão phu nhân so với Đường phu nhân càng khó ở chung.

Sự thật chứng minh cảm giác của cô không sai, vị lão phu nhân này tuổi đã gần 80, nhưng tinh thần lại một chút cũng không thua ai, chỉ là khóe mắt hơi nhấc lên đều mang theo khí thế sắc bén không nói nên lời. Bà mặc một bộ quần áo hoa màu tối thuần ngồi ở bên giường gỗ lim, nghiêm túc mắt nhìn Hứa Niệm, lại không cùng cô chào hỏi, chỉ hướng Đường Trọng Kiêu vẫy vẫy tay: “Nào, để ta nhìn kĩ một cái."

Đường Trọng Kiêu trấn an cầm tay Hứa Niệm, theo sau đi qua ngồi ở bên người lão phu nhân, lúc này anh thoạt nhìn tài trí lại thông minh.

“Tiểu Niệm tâm tư đơn giản, bà đừng dọa đến cô ấy." Anh bóp vai cho bà nội, cười nhẹ nói một câu.

Lão phu nhân lườm anh một cái, bà dường như bất cẩu ngôn tiếu (nói có ý tứ), nhưng ngữ khí trong lời coi như ôn hòa: “Đều nói con gái chỉ như người ngoài, đến nhà chúng ta đây liền trái ngược, còn chưa vào cửa đã che chở như vậy? Ta đây còn chưa hỏi cái gì đâu!"

Đường Trọng Kiêu da mặt dày, khóe miệng hơi hơi giơ lên, hướng Hứa Niệm nháy mắt. Lúc này trong lòng bàn tay Hứa Niệm tất cả đều là mồ hôi, đi tới chủ động chào hỏi: “Cháu chào bà nội."

“Ừ." Lão phu nhân xoa mi tâm, “Cháu trai ta đây chưa từng ăn nói khép nép cùng ai, nhưng hôm qua từ lúc đầu gọi điện thoại vẫn dặn dò ta đừng quá hung dữ, cháu nói ta chỗ nào hung dữ? Cũng không biết một đám rốt cuộc sợ ta cái gì? Ta còn có thể ăn cháu sao."

Hứa Niệm nhất thời không thấu tâm tư của lão nhân gia, đứng ở đó không dám tiếp lời.

Lão phu nhân khoát tay, ý bảo cô ngồi, lúc này mới nói tiếp: “Đứa trẻ tự tay ta nuôi lớn, ánh mắt nó đương nhiên tin được, hai đứa thích nhau là được rồi, chuyện hai người, nào để người ngoài nhúng tay."

Lão nhân gia lên tiếng, đáy lòng Hứa Niệm cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Đường Trọng Kiêu biết cô không biết ở chung cùng trưởng bối, vì thế chủ động giải vây trò chuyện với bà nội: “Gần đây cơ thể của bà có khỏe không? Đang là mùa mưa, coi chừng bị lạnh."

“Lúc này biết quan tâm ta? Nói đến yêu đương ngay cả bà nội này cũng không cần." Lão phu nhân oán trách nhìn anh, lại xoay đầu lại cùng Hứa Niệm nói chuyện, “Chuyện của hai đứa ta cũng biết một chút, nếu xác định tâm ý thì đừng để mấy chuyện lung tung quấy nhiễu, có thể đi đến bước này chứng tỏ hai người đều có tâm. Nếu tâm ở cùng nhau, những cái khác cũng không làm khó đc hai đứa."

Hứa Niệm đại khái hiểu ý của bà, gật đầu một cái nói: “Bà nội yên tâm, những điều này cháu đều biết."

Biểu tình của lão phu nhân lúc này mới dịu đi một ít: “Trọng Kiêu là một tay ta nuôi lớn, hôn sự đương nhiên ta định đoạt, người khác ngay cả tư cách nói chen vào cũng không có. Dạy con gái thành như vậy, ta sớm muộn gì cũng biết sẽ gặp phải chuyện không may, lại còn không biết nghĩ lại…"

Xem ra quan hệ mẹ chồng nàng dâu của Đường phu nhân và lão phu nhân dường như cũng không quá hòa hợp, trước mặt cô liền bắt đầu quở trách đối phương không phải, nhưng tóm lại Hứa Niệm cũng là vãn bối, cũng chỉ im lặng nghe, hoàn toàn không dám phát biểu ý kiến.

“Chuyện của Ninh Ninh, ta cần nói chuyện với mẹ cháu một chút, cho nên mấy ngày nữa nó sẽ tới đây, hai đứa cứ an tâm ở lại trước."

Đường Trọng Kiêu nghe lời này khẽ nhíu mày: “Bà cố ý chọn lúc chúng cháu ở đây gọi bà ấy trở về?"

Đường lão phu nhân không đồng ý nhìn anh, thế nhưng liền như vậy đưa tay chọc vào trán anh: “Dù sao cũng là mẹ cháu, thật đúng là định đoạn tuyệt quan hệ cùng Đường gia? Cháu đứa nhỏ này vẫn luôn rất lý tưởng hóa, cho dù không vì mình suy xét, vậy Hứa tiểu thư thì sao? Nhìn cháu và mẹ ầm ĩ thành như vậy, trong lòng con bé có thoải mái không?"

Đường Trọng Kiêu ngẩn ra, theo bản năng nhìn Hứa Niệm.

Trong lòng Hứa Niệm không khỏi càng thêm kính nể lão nhân gia này, thật sự cái gì cũng không trốn khỏi đôi mắt của bà, vì thế hướng người đàn ông kia nhợt nhạt nở nụ cười, nhịn không được chế nhạo nói: “Anh còn phải học rất nhiều từ bà nội đấy."

Đường lão phu nhân uống ngụm trà, lúc này mới không nhanh không chậm thở dài: “Nó và anh cả đều hồ đồ như nhau, đầu óc toàn dùng vào chuyện làm ăn, một chút cũng không hiểu tâm tư phụ nữ."

“Vâng." Hứa Niệm đồng cảm, " Ở phương diện này anh ấy quả thật có chút chậm chạp."

“Cháu khoan dung cho nó chút, tuy rằng có chút ngu xuẩn, nhưng tâm địa cũng không gian xảo." Đường lão phu nhân bảo người hầu châm trà cho Hứa Niệm, hai người tôi một lời cô một tiếng rất nhanh liền bắt đầu tán gẫu.

Đường Trọng Kiêu ngồi ở bên cạnh có chút không nói gì, bị hai người đánh giá thành như vậy, đáng tiếc ngay cả cơ hội phản bác anh cũng không có, hai người kia thảo luận khí thế ngất trời, giống như hoàn toàn không phải chuyện của anh.

***

Tổ trạch (nhà ở tổ tiên) của Đường gia ở phương Nam – một thành phố nhiều mưa, vừa đến mùa mưa dầm trong không khí lại mang một cỗ ẩm ướt, sân sau có cái ao không nhỏ, Hứa Niệm đứng ở bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, trên mặt nước bốc hơi sương mù nhàn nhạt, giống như tiên cảnh.

Đây chính là nơi người đàn ông cô yêu từ nhỏ lớn lên, cô nhịn không được nghĩ, mới trước đây phải chăng anh cũng từng đứng ở trước cửa sổ như vậy, cùng nhìn phong cảnh đó? Thiếu niên cô đơn kia lúc đó sẽ nghĩ gì đây…

Lồng ngực đàn ông cứng rắn từ phía sau dán tới, anh cúi người ôm cô, hôn hôn một mảnh nhỏ da thịt sau tai cô kia: “Em đang nghĩ gì?"

Cô nở nụ cười, đầu hơi ngửa về phía sau gối trên ngực anh, ăn ngay nói thật: “Nghĩ đến anh."

Lời nói giữa người yêu vẫn luôn không cố kị, ngọt ngấy cũng nói ra khỏi miệng được, dường như anh cũng thích nghe, cằm gối trên mái tóc thẳng mềm mại của cô cười: “Thật trùng hợp, anh cũng đang nghĩ đến em."

Hứa Niệm xoay người ôm anh, không khí giờ phút này thật hòa hợp, vì thế cẩn thận cùng anh thương lượng: “Em có lời muốn nói với anh."

Anh ôm cô, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, sống mũi cao thẳng như có như không dán sát vào cô, môi chỉ cần hơi hơi khép mở đã có thể đụng nhau.

Cự ly mập mờ như vậy, mặt cô lập tức liền hồng thấu.

Nhưng người đàn ông này một chút cũng không cảm thấy không ổn, sắc mặt không thay đổi hỏi: “Hử? Muốn nói gì?"

Loại tình huống này khiến hô hấp của cô nhanh chóng trở nên không bình thường, tim đập cũng càng ngày càng loạn, muốn lui về phía sau nhưng anh không cho, tay đè lưng cô cũng càng ngày càng gây ra hạnh kiểm xấu.

Cô giãy ra né tránh, giọng nói yếu ớt: “Là chuyện đứng đắn."

“À, anh đang đứng đắn nghe." Anh cũng không nói dối, không đứng đắn chỉ là tay anh mà thôi.

Hứa Niệm không lay chuyển được anh, đành phải kiên trì nói: “Giáo sư của em đã trở lại, em và thầy ấy đã thảo luận qua bệnh tình của anh…"

Quả nhiên nhắc tới tình trạng cơ thể, động tác của anh lập tức ngừng lại, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn cô.

Cô biết anh tâm tư mẫn cảm, mỗi lần nói đến việc này đều đặc biệt dễ dàng kích động, vì thế thiện ý thương lượng với anh: “Tuy rằng đã bỏ lỡ thời kì trị liệu tốt nhất, nhưng trước mắt cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội. Vị giáo sư đó của em ở phương diện này đã nghiên cứu rất nhiều, Đường Trọng Kiêu, anh tự nhiên vì em…"

“Anh hiện tại rất tốt." Anh buông cô ra ngồi trở lại ghế gỗ lim phía trước cửa sổ, sắc mặt cứng lại như băng sương.

Hứa Niệm cắn cắn môi, ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng như trước thử khuyên: “Thật sự rất tốt? Tình trạng của anh vẫn đang chuyển biến xấu, tần suất phát bệnh cũng càng ngày càng cao."

“Anh nói không có việc gì." Anh trực tiếp ngắt lời cô, không cho cô tiếp tục nói nữa, đáy mắt rõ ràng đang nỗ lực khắc chế gì đó, giây lát, lúc này mới cuối cùng không nói nặng lời, “Cơ thể của anh chính anh rõ ràng, em đừng suy nghĩ nhiều."

Cô còn muốn nói tiếp, anh đã đứng lên đi ra ngoài, lạnh lùng ném lại một câu: “Anh đi trò chuyện với bà nội."

Nhìn bóng dáng anh dần dần đi xa, trong lòng cô có chút khó chịu.

Anh đang trốn tránh, điều này tất cả đều không thể gạt được cô, đối với bệnh tình của mình từ trước đến giờ anh đều không muốn bày tất cả ra trước mặt cô , đây có lẽ là điều kiêng kị của anh, luôn không muốn bộc lộ ra mặt chật vật nhất. Có lẽ cũng là điểm tự ti nhất ở đáy lòng anh, sợ cô sẽ dùng ánh mắt khác nhìn anh, anh là đàn ông, nhưng trong mối quan hệ này trước sau anh đều bị vây trong thế yếu…

Hứa Niệm chậm rãi ngồi lại chỗ anh vừa ngồi, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nguy hiểm khi phẫu thuật đương nhiên cô cũng biết rõ, tất cả đều từng suy nghĩ cặn kẽ. Đây là vấn đề tất yếu phải giải quyết, kéo dài thêm nữa bệnh tình sẽ càng thêm chuyển biến xấu, cô lại không thể mạo hiểm để phải mất đi anh.

Cảm giác mất chồng, đời này trải qua một lần là đủ rồi.

***

Đường Trọng Kiêu như là phát cáu ầm ĩ với cô, buổi tối rất muộn cũng chưa về phòng. Cô nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được, liên tục nhìn đồng hồ, nghe được chút động tĩnh liền nhanh chóng ngồi dậy, nhưng một lần lại một lần thất vọng.

Đây có lẽ là lần đầu tiên hai người cãi nhau sau khi xác lập quan hệ, mặc dù không quá kịch liệt, nhưng trong lòng cả hai đều không thoải mái. Cô suy trước tính sau, vẫn là xuống giường ra cửa, thỉnh thoảng đàn ông cũng phải dỗ, huống chi người đàn ông của cô có thể so với đàn ông bình thường còn “Lòng dạ hẹp hòi" hơn.

Hứa Niệm hướng phòng của lão phu nhân đí tới, khi xuyên qua hành lang bỗng nhiên thấy chỗ đình có người. Đêm đã khuya, xung quanh tất cả đều là một mảnh đen tối, ánh sáng trong viện nhìn không rõ ràng, nhưng cô đã quá quen thuộc bóng dáng người nọ, chỉ liếc mắt nhìn liền nhận ra.

Anh đang hút thuốc lá, xung quanh còn tràn ngập một tầng sương khói nhợt nhạt màu xám trắng, cảnh trí kia tự dưng khiến cho người ta cảm giác trong lòng luống cuống áp lực, bóng dáng cô đơn như vậy, làm cho trái tim cô từng đợt run rẩy.

“Anh hút ít thôi." Cô đi qua trực tiếp dập tắt điếu thuốc trong tay anh.

Anh không nói lời nào, đầu ngón tay trống không thuận thế đè ép mi tâm.

Hứa Niệm chủ động ôm cánh tay anh, giọng nói trong bóng đêm trầm thấp chậm rãi, cô nói: “Anh mất hứng thì nói với em, nghĩ gì cũng nói cho em biết, thời gian chúng ta ở bên nhau còn dài như vậy, nghi kỵ cũng không tốt."

Ánh mắt Đường Trọng Kiêu phức tạp nhìn cô, đưa tay giữ cằm cô liền cúi người hôn xuống.

Trong miệng anh tất cả đều là vị thuốc lá, cô bị nghẹn cũng không thoải mái, nhưng Hứa Niệm vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận, thậm chí hai tay ôm chặt hông của anh, càng quấn càng chặt.

Nụ hôn này giằng co thật lâu, đến khi anh bỏ được buông cô ra, khuôn mặt nhỏ của cô đều bởi vì nín thở mà đỏ bừng, bộ dáng kia ngưng đọng trong mắt anh nhìn, suýt nữa làm cho anh không kiềm chế được.

Đối mặt với cô, anh vĩnh viễn đều không hạ được quyết tâm.

Đường Trọng Kiêu thở dài, ôm người chặt chẽ, cam chịu số phận nói: “Nếu không tỉnh lại, em làm sao được? Trước đây anh đều không sợ chết, nhưng sau khi ở bên em, càng ngày càng sợ, có khi thậm chí không dám ngủ quá sâu, mỗi lần đều sợ cuối cùng sẽ không tỉnh lại, mỗi lần nhìn em, vẫn sợ hãi lúc đó là một lần cuối cùng…"

Anh chưa bao giờ trước mặt người khác yếu thế quá nửa phân, lại vạch trần nỗi sợ hãi trong tim cho cô xem, con người một khi có được, tham vọng sẽ càng lúc càng lớn, cái gì chỉ cầu từng có được tất cả đều là nói dối. Sinh tử đến trước mặt, ai cũng không phải thần, rốt cuộc không thể bình tĩnh.

Trong lòng anh đang sợ hãi, cô cũng không phải không rõ, nhưng so với nỗi sợ mất đi anh, cô càng muốn sóng vai cùng anh đối mặt với tất cả.

Hứa Niệm hai tay phủ trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, thật sâu chống lại đôi mắt anh, lúc này mới từng chữ từng chữ nói: “Em sẽ không ép anh, mặc kệ sự lựa chọn của anh là gì em cũng sẽ đi tới cùng anh. Mà nếu thử một lần vẫn còn có cơ hội, không thử có lẽ ngay cả chút cơ hội ấy cũng mất, em muốn cùng anh cả đời, đến đầu bạc."

Chân mày của Đường Trọng Kiêu dần dần nhíu chặt, quyết định này quá khó khăn, với anh mà nói cần quá nhiều dũng khí, trước mắt lúc này, nếu anh lên bàn mổ cuối cùng vẫn không tỉnh lại, nhìn con nhím nhỏ của anh biến thành cô đơn một người…

Sao anh chịu cho được?

Nhưng ông trời quá tàn nhẫn, một đống vấn đề nan giải đặt giữa họ, cũng không để bọn họ viên mãn.

“Gió to quá, chúng ta về phòng nhé?" Hứa Niệm cuối cùng không đành lòng ép anh, có chút quyết định tất yếu chính anh suy nghĩ cẩn thận, bọn họ đều rất muốn đối phương được tốt đẹp, rất muốn làm chút gì đó vì đối phương, nhưng nguyên nhân vì phần tâm tư này ngược lại càng thêm dễ dàng do dự không chừng.

Cô nhắc nhở anh mới phát hiện cô mặc ít đồ, mi tâm nhăn càng sâu: “Không biết gọi điện thoại sao, muộn thế này còn chạy đến đây."

Ngoài miệng anh nói, nhưng lại quấn cô chặt chẽ vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể bản thân sưởi ấm cô.

Hứa Niệm rụt bả vai một cái, từ trong lòng anh hơi ngẩng đầu lên, vươn tay ôm cổ anh lấy lòng nói: “Anh cũng biết trễ rồi, anh không trở lại, sao em ngủ được."

Cô hiếm khi nói lời tình cảm, một câu đơn giản như vậy lại làm cho lòng anh cuộn trào dữ dội, anh biết đời này là từ đầu đến cuối đều ngã trong tay nha đầu kia, không tiền đồ, nhưng anh cam nguyện.

Đưa tay nhéo nhéo cằm cô, anh chần chờ trả lời cô: “Cho anh chút thời gian, chuyện phẫu thuật anh cũng nghĩ rất lâu, nhưng…"

Hứa Niệm nâng tay để lên môi anh, ý bảo anh không cần giải thích thêm: “Em biết."

Chuyện cho tới bây giờ bọn họ đều quá rõ ràng tâm ý của nhau, đã không cần quá nhiều lời giải thích.

Đường Trọng Kiêu ôm chặt cô, khẽ thở dài một cái: “Đời này xem như bị em quản chặt rồi."

Hứa Niệm nhịn không được cười: “Không phải nhân tài nghe lời vợ sẽ có phúc khí?"

Lời nói này xong chính cô mặt đỏ thẫm, thế này mới ý thức được mình vừa nói cái gì . Anh cũng không tha cho cô lùi bước, đem người từ trong lòng mình vớt ra, cố ý đùa cô: “Hứa tiểu thư đây có tính là ám chỉ tôi nên cầu hôn hay không?"

Hứa Niệm liều mạng xoay mặt đi không dám nhìn anh, ấp úng nói: “Mới không phải, nói sai mà thôi."

“Thật sự?"

Cô cười muốn tránh, anh lại đuổi theo cô nhất định muốn đáp án: “Không bằng ngày mai để bà nội xem ngày?"

“Không cần."

“Hứa Niệm!"

Hai người một đường đi trở về, vừa lúc gặp chú Hoa vội vội vàng vàng chạy tới, ông rất ít khi kích động như vậy, sắc mặt ngưng trọng, vừa nhìn đã biết là xảy ra chuyện.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại