Tương Tư Thành Bệnh
Chương 61 Ngoại truyện 5 Tranh sủng
Nhờ Tư Minh Cẩm ban tặng, Thẩm Nhu phải ở cữ tại trung tâm những hai tháng, so với bình thường còn nhiều hơn một tháng.
Hơn nữa, hai tháng này không làm gì cả, Thẩm Nhu cảm nhận mình béo lên rất nhiều, mặc quần áo mùa đông còn lộ ra chút mỡ bụng.
Thế nên gần đây tâm tình cô không ổn, khẩu vị cũng không tốt chút nào.
Sau khi rời khỏi trung tâm ở cữ, Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm trở về nhà ở Sơn Thủy Nhất Sắc.
Có lẽ còn phải ở Sơn Thủy Nhất Sắc tầm nửa năm tới một năm nữa, chờ phòng mới bên kia trùng tu xong xuôi mới có thể chuyển qua ở được.
Trong nhà nhiều thêm một đứa trẻ, ban đêm có thể nghe thấy tiếng khóc.
Thẩm Nhu tận mắt nhìn kĩ năng thay tã của Tư Minh Cẩm từ trúc trắc tới quen thuộc, vô cùng tận tâm, chính xác là một người bố tốt.
Mỗi lần như vậy, cô sẽ nghiêng đầu hỏi Tư Minh Cẩm, “Anh là con gái nô* đúng không?"
(*yêu chiều con gái)
Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, thay tã xong thành thạo mặc quần cho con, thản nhiên cười một tiếng, “Không phải."
“Anh chỉ là thê nô thôi."
Đối với Tư Minh Cẩm mà nói, con gái Tư Niệm cũng chỉ là phụ kiện đi kèm với Thẩm Nhu.
Anh đối với Tư Niệm mà nói, chỉ có thể xem như yêu ai yêu cả đường đi lối về. Làm tất cả những chuyện này cũng chỉ vì không muốn Thẩm Nhu cực khổ, thế thôi.
Sau khi dỗ Tư Niệm ngủ say, anh lập tức chui vào chăn, thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi ôm lấy Thẩm Nhu, nhỏ giọng nói, “Trong lòng anh, em là người duy nhất."
Giọng nói người đàn ông trầm trầm khàn khàn mê hoặc lòng người, tất nhiên Thẩm Nhu bị anh dỗ dành đến vui vẻ, xoay người ôm lấy eo Tư Minh Cẩm, chui vào trong lòng anh.
Im lặng một lúc lâu, cô chợt nhớ tới gì đó, ngẩng đầu lên nhìn mặt anh chân thành hỏi, “Vừa nghĩ đến tiểu bảo bối Niệm Niệm nhà chúng ta lại không có địa vị gì trong lòng người bố này cả, em thấy thật đáng thương mà."
“Làm sao bây giờ? Em rất mâu thuẫn, vừa muốn anh chỉ yêu một mình em, lại muốn anh yêu Niệm Niệm nhiều hơn một ít."
Tư Minh Cẩm dở khóc dở cười, chỉ có thể hôn lên trán Thẩm Nhu trấn an, “Không sao đâu, làm mẹ đều như vậy."
Có lẽ bởi vì suy nghĩ quá mức ích kỷ này của mình, Thẩm Nhu vô cùng yêu thương con gái.
Sau ngày hôm đó, cô bắt đầu học cách thay tã, cho con bú sữa, cuối cùng cũng có cảm giác chân thực vì được làm mẹ.
Nhưng mặc dù thế, Tư Niệm vẫn thân thiết với Tư Minh Cẩm hơn một chút.
Vì Tư Niệm, Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm ở nhà một năm, mãi cho tới khi con bé tròn một tuổi, hai người mới trở lại công ty chính thức bắt đầu đi làm.
Tư Minh Cẩm không để một mình Thẩm Nhu ở nhà chăm con, cũng không yêu cầu cô ở nhà làm nội trợ, anh vẫn luôn tôn trọng cô, từ khi bắt đầu yêu cô đã vậy.
Không chỉ như thế, từ đầu tới cuối anh vẫn luôn khắc ghi lời thề trong hôn lễ, quan tâm che chở Thẩm Nhu, dù thế nào vẫn luôn ở bên cô.
Ngược lại là Thẩm Nhu có chút xấu hổ.
Cô cảm giác mình bất luận là làm mẹ hay làm vợ đều không đủ năng lực.
Đặc biệt là sau tiệc sinh nhật một tuổi của Tư Niệm, Thẩm Nhu lựa chọn tiếp tục về công ty làm việc, bởi vậy mà đưa Tư Niệm tới nhà cho bố mẹ trông.
Bố mẹ Thẩm đã đến tuổi nghỉ hưu, nhàn nhã ở nhà, luôn miệng muốn cháu ngoại tới chơi với mình.
Là Tư Minh Cẩm nói ông bà chăm sóc Thẩm Nhu từ bé tới lớn đã rất cực khổ, không muốn làm phiền bọn họ.
Cho nên trước đó, Thẩm Nhu vẫn luôn không đồng ý đề nghị của bố mẹ.
Bây giờ Tư Niệm một tuổi, bố mẹ Thẩm thay đổi đề nghị, để Tư Minh Cẩm và Thẩm Nhu ban ngày đi làm thì mang cháu ngoại tới cho ông bà chăm sóc, chờ hai người tan làm thì lại tới đón Tư Niệm về nhà.
Như vậy hai bên đều có lợi.
Thẩm Nhu cảm thấy đề nghị này không sai, vì thế thương lượng với Tư Minh Cẩm một chút rồi đưa Tư Niệm tới nhà bố mẹ.
Lúc bắt đầu, Tư Niệm còn có chút không quen.
Buổi sáng đưa con bé tới hẻm Tây Từ còn dựa vào trong ngực Tư Minh Cẩm gọi ‘bố’.
Đến bây giờ, tiểu nha đầu này cũng chỉ gọi bố mà thôi, Thẩm Nhu tốn rất nhiều thời gian dạy con bé gọi mẹ mà vẫn không có kết quả.
Cô cho rằng điều này là do sự phát triển về ngôn ngữ của bé chưa tốt, lớn hơn chút nữa là được rồi.
Mãi cho tới khi Tư Minh Cẩm ôm Tư Niệm vào Thẩm gia, chỉ vào bố mẹ Thẩm rồi nói với Tư Niệm, “Niệm Niệm, đây là ông bà ngoại."
Tiểu nha đầu ôm lấy cổ anh tò mò đánh giá bố mẹ Thẩm, miệng nhỏ nhểnh lên, cười toe toét, “Ngoại ngoại, ngoại ngoại."
Bố mẹ Thẩm cười tươi như hoa, Thẩm Nhu bên cạnh lại cứng ngắc như hóa đá.
Thật đau lòng.
…
Sau khi tan tầm, Thẩm Nhu thúc giục Tư Minh Cẩm đi đón con gái. Trong lòng nghĩ tới dáng vẻ nhào vào người anh của Tư Niệm, ánh mắt cô nhìn Tư Minh Cẩm có chút ghen tị.
Lúc đến Thẩm gia, mẹ Thẩm còn đang nấu cơm trong phòng bếp.
Trong phòng khách ngoại trừ bố Thẩm còn có hai vị trưởng bối Giang gia nhà đối diện mang theo cháu nội Giang Tiện.
Giang Tiện lớn hơn Tư Niệm một tuổi, dáng vẻ vô cùng giống với Giang Trì Ý.
Cho nên lúc Thẩm Nhu vừa nhìn thấy thằng bé, lại không nhịn được nghĩ tới Giang Trì Ý khi còn nhỏ.
Quả thực là như khắc ra từ một khuôn.
Chẳng qua tính tình Giang Tiện không ngang bướng như Giang Trì Ý, ngoan ngoãn yên lặng ngồi bên bà nội Trần Thục Ngọc, trong tay cầm theo một khối rubik, thỉnh thoảng lại xoay một cái.
Ban đầu Thẩm Nhu còn lo lắng Tư Niệm tới nhà bố mẹ cô sẽ không quen, không nghĩ tới năng lực thích ứng của con bé rất mạnh, chưa gì đã dính lấy mấy vị trưởng bối.
Thẩm Nhu vừa vào cửa thì con bé còn đang mặc váy nhỏ đi lại vòng quanh bàn trà, vừa đi vừa cười, dáng vẻ ngọt ngào khiến mọi người mềm nhũn cả tâm tư.
Ngay cả Trần Thục Ngọc cũng nhịn không được muốn ôm một cái, “Ui cha, Niệm Niệm so với mẹ con hồi bé còn đáng yêu hơn!"
“Bà Giang ôm con một cái được không?"
Thẩm Nhu cho rằng, lấy bản tính của Tư Niệm hẳn là sẽ từ chối.
Bình thường cô muốn ôm con bé, tiểu Tư Niệm nhất định sẽ xoay người nhào vào ngực bố nó.
Nhưng Thẩm Nhu không nghĩ đến Tư Niệm lại ngọt ngào trả lời, “Được ạ ~"
Âm cuối kéo dài, quả thực khiến lòng người mềm nhũn.
Trần Thục Ngọc vô cùng vui vẻ.
Tư Minh Cẩm thấy thế, nhìn Thẩm Nhu một cái, quả nhiên thấy khuôn mặt đau khổ của cô.
Người đàn ông đưa tay ôm vai Thẩm Nhu, nhẹ giọng an ủi, “Anh sẽ bớt chút thời gian dạy lại con bé."
Thẩm Nhu bĩu môi, ấm ức nhìn Tư Minh Cẩm một cái rồi lắc đầu, “Thôi thôi, có lẽ em đã làm gì không tốt nên con bé mới không thích em."
Cô không muốn để Tư Minh Cẩm đi dạy dỗ con bé.
Nha đầu một tuổi thì có thể hiểu cái gì.
Tư Minh Cẩm đau lòng, “Không đâu, em vẫn luôn làm rất tốt."
Thẩm Nhu không nói gì nữa.
Lúc ăn tối vẫn luôn mệt mỏi ủ rũ một mình không nói chuyện.
Tiểu Tư Niệm ngược lại hưởng thụ đãi ngộ quây quần của mọi người xung quanh, không khỏi mong đợi bố mẹ Thẩm gắp thức ăn cho con bé, hai vị trưởng bối Giang gia cũng rất yêu thích, lúc nào cũng gọi ‘tiểu công chúa’, ngay cả cháu trai mình ngồi cạnh cũng quên mất.
Năm người vui vẻ ăn uống, ba người còn lại yên lặng.
Thẩm Nhu nhìn Tư Minh Cẩm mặt không thay đổi ăn cơm, lại nhìn Giang Tiện cách đó không xa tự mình xới cơm gắp thức ăn, đột nhiên cảm thấy hai người này lại giống nhau một cách kỳ lạ.
Thật là khó chịu.
Tư Minh Cẩm đã là người trưởng thành, tính cách anh như vậy sẵn thì không nói.
Mà Giang Tiện còn chưa tới ba tuổi đã như vậy thật khiến người ta đau xót.
Nghĩ tới đây, Thẩm Nhu giúp Giang Tiện gắp một miếng thịt viên mà thằng bé gắp vài lần không được, đặt vào trong bát thằng bé.
Thẩm Nhu cười, “Thích gì thì nói, dì gắp cho con."
Giang Tiện ngẩng đầu, con ngươi chăm chú nhìn Thẩm Nhu, miệng nhỏ mím lại, “Cảm ơn dì ạ."
Thằng bé này dáng vẻ anh tuấn, lúc nói cảm ơn vô cùng nghiêm túc ngoan ngoãn, từ khi làm mẹ tới nay, đây cũng xem như là lần đầu tiên Thẩm Nhu tìm thấy được cảm giác tồn tại từ một đứa trẻ, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Vui vẻ nhiều, cô lại nhịn không được mà cảm thấy thương tâm.
Nếu như Niệm Niệm nhà cô cũng có thể giống như Giang Tiện ngọt ngào nói chuyện với cô thì tốt rồi.
Trong lúc Thẩm Nhu âm thầm tổn thương, Niệm Niệm vẫn luôn ngồi trong lòng ông ngoại hưởng thụ bỗng nhiên òa khóc.
Bố Thẩm sợ tới mức còn tưởng rằng mình đã chọc phải tiểu tổ tông này từ lúc nào không hay.
“Nào nào, Niệm Niệm sao thế? Có phải ông ngoại đánh con không? Nào, lại đây bà ngoại thương, để bà ngoại bế con." Mẹ Thẩm nhận lấy con bé, ôm dậy dỗ dành.
Thẩm Nhu theo bản năng nhìn qua, thấy hai mắt Tư Niệm đẫm lệ khóc lớn, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, dáng vẻ vô cùng thương tâm ấm ức.
Mà cô cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Thái độ bình thường của Tư Niệm với cô cô cũng không dám nhắc tới, sợ sẽ mất mặt.
Mà tiểu Tư Niệm vẫn đang khóc trong lòng mẹ Thẩm, dỗ dành mãi không được.
Bố Thẩm vô cùng áy náy ra sức giải thích, “Niệm Niệm à, có phải do ông ngoại uống rượu nên con không thích không? Ông ngoại không uống nữa, Niệm Niệm đừng khóc được không?"
“Ông ngoại sai rồi, ông ngoại không uống nữa."
Nói xong lập tức đẩy ly rượu sang một bên.
Thẩm Nhu nghe con gái khóc, đau lòng không thôi, nhịn không được kéo ống tay áo Tư Minh Cẩm bên cạnh, “Ông xã, anh đi dỗ con đi, con gái thích anh nhất."
Tư Minh Cẩm còn chưa đáp lời, mẹ Thẩm đã đưa Tư Niệm cho anh.
Kết quả, tiểu Niệm Niệm vừa tới trong lòng Tư Minh Cẩm đã duỗi tay muốn nhào sang Thẩm Nhu bên cạnh, vừa khóc vừa thương tâm gọi, “Mẹ ơi, mẹ ơi…"
Thẩm Nhu suýt chút nữa bật khóc, vừa đau lòng vừa vui vẻ ôm con gái vào lòng, yêu thương hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, “Mẹ ở đây, Niệm Niệm đừng khóc nữa được không? Niệm Niệm khóc mẹ sẽ rất đau lòng."
Mọi người xung quanh kinh ngạc đến ngây người, bao gồm cả Tư Minh Cẩm.
Cho nên, vẻ không thích của Tư Niệm đối với Thẩm Nhu trước đó đều là giả vờ?
Con bé có lẽ biết mẹ yêu thương mình nhất nên không hề sợ hãi gì cả. Mãi cho tới khi nhìn thấy Thẩm Nhu gắp thức ăn cho Giang Tiện mới biết sợ?
Nghĩ vậy, Tư Minh Cẩm cong môi, anh cũng không cần ngày nào cũng nghĩ cách để con gái thích bà xã nữa, cũng không cần nhìn bà xã ngày nào cũng đau lòng.
Tư Niệm ôm lấy cổ Thẩm Nhu, khịt khịt mũi, cuối cùng tiếng khóc cũng dừng lại.
Một lúc sau, mẹ Thẩm mới bật cười, “Tiểu Niệm Niệm nhà chúng ta đang ghen tị."
Tất cả mọi người nở nụ cười.
Chỉ có tiểu Giang Tiện bị cặp mắt phượng xinh đẹp của Tư Niệm hung dữ trừng đến thịt trong bát cũng không dám chạm vào.
Trái tim Thẩm Nhu lập tức mềm nhũn, cơm cũng không ăn chỉ ngồi ôm con gái.
Tư Niệm cũng hiếm khi ngoan ngoãn vui trong lòng cô, ăn từng miếng thịt và rau mà Thẩm Nhu đã nghiền nhỏ giúp con bé. Vô cùng thơm ngon.
Hơn nữa, hai tháng này không làm gì cả, Thẩm Nhu cảm nhận mình béo lên rất nhiều, mặc quần áo mùa đông còn lộ ra chút mỡ bụng.
Thế nên gần đây tâm tình cô không ổn, khẩu vị cũng không tốt chút nào.
Sau khi rời khỏi trung tâm ở cữ, Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm trở về nhà ở Sơn Thủy Nhất Sắc.
Có lẽ còn phải ở Sơn Thủy Nhất Sắc tầm nửa năm tới một năm nữa, chờ phòng mới bên kia trùng tu xong xuôi mới có thể chuyển qua ở được.
Trong nhà nhiều thêm một đứa trẻ, ban đêm có thể nghe thấy tiếng khóc.
Thẩm Nhu tận mắt nhìn kĩ năng thay tã của Tư Minh Cẩm từ trúc trắc tới quen thuộc, vô cùng tận tâm, chính xác là một người bố tốt.
Mỗi lần như vậy, cô sẽ nghiêng đầu hỏi Tư Minh Cẩm, “Anh là con gái nô* đúng không?"
(*yêu chiều con gái)
Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, thay tã xong thành thạo mặc quần cho con, thản nhiên cười một tiếng, “Không phải."
“Anh chỉ là thê nô thôi."
Đối với Tư Minh Cẩm mà nói, con gái Tư Niệm cũng chỉ là phụ kiện đi kèm với Thẩm Nhu.
Anh đối với Tư Niệm mà nói, chỉ có thể xem như yêu ai yêu cả đường đi lối về. Làm tất cả những chuyện này cũng chỉ vì không muốn Thẩm Nhu cực khổ, thế thôi.
Sau khi dỗ Tư Niệm ngủ say, anh lập tức chui vào chăn, thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi ôm lấy Thẩm Nhu, nhỏ giọng nói, “Trong lòng anh, em là người duy nhất."
Giọng nói người đàn ông trầm trầm khàn khàn mê hoặc lòng người, tất nhiên Thẩm Nhu bị anh dỗ dành đến vui vẻ, xoay người ôm lấy eo Tư Minh Cẩm, chui vào trong lòng anh.
Im lặng một lúc lâu, cô chợt nhớ tới gì đó, ngẩng đầu lên nhìn mặt anh chân thành hỏi, “Vừa nghĩ đến tiểu bảo bối Niệm Niệm nhà chúng ta lại không có địa vị gì trong lòng người bố này cả, em thấy thật đáng thương mà."
“Làm sao bây giờ? Em rất mâu thuẫn, vừa muốn anh chỉ yêu một mình em, lại muốn anh yêu Niệm Niệm nhiều hơn một ít."
Tư Minh Cẩm dở khóc dở cười, chỉ có thể hôn lên trán Thẩm Nhu trấn an, “Không sao đâu, làm mẹ đều như vậy."
Có lẽ bởi vì suy nghĩ quá mức ích kỷ này của mình, Thẩm Nhu vô cùng yêu thương con gái.
Sau ngày hôm đó, cô bắt đầu học cách thay tã, cho con bú sữa, cuối cùng cũng có cảm giác chân thực vì được làm mẹ.
Nhưng mặc dù thế, Tư Niệm vẫn thân thiết với Tư Minh Cẩm hơn một chút.
Vì Tư Niệm, Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm ở nhà một năm, mãi cho tới khi con bé tròn một tuổi, hai người mới trở lại công ty chính thức bắt đầu đi làm.
Tư Minh Cẩm không để một mình Thẩm Nhu ở nhà chăm con, cũng không yêu cầu cô ở nhà làm nội trợ, anh vẫn luôn tôn trọng cô, từ khi bắt đầu yêu cô đã vậy.
Không chỉ như thế, từ đầu tới cuối anh vẫn luôn khắc ghi lời thề trong hôn lễ, quan tâm che chở Thẩm Nhu, dù thế nào vẫn luôn ở bên cô.
Ngược lại là Thẩm Nhu có chút xấu hổ.
Cô cảm giác mình bất luận là làm mẹ hay làm vợ đều không đủ năng lực.
Đặc biệt là sau tiệc sinh nhật một tuổi của Tư Niệm, Thẩm Nhu lựa chọn tiếp tục về công ty làm việc, bởi vậy mà đưa Tư Niệm tới nhà cho bố mẹ trông.
Bố mẹ Thẩm đã đến tuổi nghỉ hưu, nhàn nhã ở nhà, luôn miệng muốn cháu ngoại tới chơi với mình.
Là Tư Minh Cẩm nói ông bà chăm sóc Thẩm Nhu từ bé tới lớn đã rất cực khổ, không muốn làm phiền bọn họ.
Cho nên trước đó, Thẩm Nhu vẫn luôn không đồng ý đề nghị của bố mẹ.
Bây giờ Tư Niệm một tuổi, bố mẹ Thẩm thay đổi đề nghị, để Tư Minh Cẩm và Thẩm Nhu ban ngày đi làm thì mang cháu ngoại tới cho ông bà chăm sóc, chờ hai người tan làm thì lại tới đón Tư Niệm về nhà.
Như vậy hai bên đều có lợi.
Thẩm Nhu cảm thấy đề nghị này không sai, vì thế thương lượng với Tư Minh Cẩm một chút rồi đưa Tư Niệm tới nhà bố mẹ.
Lúc bắt đầu, Tư Niệm còn có chút không quen.
Buổi sáng đưa con bé tới hẻm Tây Từ còn dựa vào trong ngực Tư Minh Cẩm gọi ‘bố’.
Đến bây giờ, tiểu nha đầu này cũng chỉ gọi bố mà thôi, Thẩm Nhu tốn rất nhiều thời gian dạy con bé gọi mẹ mà vẫn không có kết quả.
Cô cho rằng điều này là do sự phát triển về ngôn ngữ của bé chưa tốt, lớn hơn chút nữa là được rồi.
Mãi cho tới khi Tư Minh Cẩm ôm Tư Niệm vào Thẩm gia, chỉ vào bố mẹ Thẩm rồi nói với Tư Niệm, “Niệm Niệm, đây là ông bà ngoại."
Tiểu nha đầu ôm lấy cổ anh tò mò đánh giá bố mẹ Thẩm, miệng nhỏ nhểnh lên, cười toe toét, “Ngoại ngoại, ngoại ngoại."
Bố mẹ Thẩm cười tươi như hoa, Thẩm Nhu bên cạnh lại cứng ngắc như hóa đá.
Thật đau lòng.
…
Sau khi tan tầm, Thẩm Nhu thúc giục Tư Minh Cẩm đi đón con gái. Trong lòng nghĩ tới dáng vẻ nhào vào người anh của Tư Niệm, ánh mắt cô nhìn Tư Minh Cẩm có chút ghen tị.
Lúc đến Thẩm gia, mẹ Thẩm còn đang nấu cơm trong phòng bếp.
Trong phòng khách ngoại trừ bố Thẩm còn có hai vị trưởng bối Giang gia nhà đối diện mang theo cháu nội Giang Tiện.
Giang Tiện lớn hơn Tư Niệm một tuổi, dáng vẻ vô cùng giống với Giang Trì Ý.
Cho nên lúc Thẩm Nhu vừa nhìn thấy thằng bé, lại không nhịn được nghĩ tới Giang Trì Ý khi còn nhỏ.
Quả thực là như khắc ra từ một khuôn.
Chẳng qua tính tình Giang Tiện không ngang bướng như Giang Trì Ý, ngoan ngoãn yên lặng ngồi bên bà nội Trần Thục Ngọc, trong tay cầm theo một khối rubik, thỉnh thoảng lại xoay một cái.
Ban đầu Thẩm Nhu còn lo lắng Tư Niệm tới nhà bố mẹ cô sẽ không quen, không nghĩ tới năng lực thích ứng của con bé rất mạnh, chưa gì đã dính lấy mấy vị trưởng bối.
Thẩm Nhu vừa vào cửa thì con bé còn đang mặc váy nhỏ đi lại vòng quanh bàn trà, vừa đi vừa cười, dáng vẻ ngọt ngào khiến mọi người mềm nhũn cả tâm tư.
Ngay cả Trần Thục Ngọc cũng nhịn không được muốn ôm một cái, “Ui cha, Niệm Niệm so với mẹ con hồi bé còn đáng yêu hơn!"
“Bà Giang ôm con một cái được không?"
Thẩm Nhu cho rằng, lấy bản tính của Tư Niệm hẳn là sẽ từ chối.
Bình thường cô muốn ôm con bé, tiểu Tư Niệm nhất định sẽ xoay người nhào vào ngực bố nó.
Nhưng Thẩm Nhu không nghĩ đến Tư Niệm lại ngọt ngào trả lời, “Được ạ ~"
Âm cuối kéo dài, quả thực khiến lòng người mềm nhũn.
Trần Thục Ngọc vô cùng vui vẻ.
Tư Minh Cẩm thấy thế, nhìn Thẩm Nhu một cái, quả nhiên thấy khuôn mặt đau khổ của cô.
Người đàn ông đưa tay ôm vai Thẩm Nhu, nhẹ giọng an ủi, “Anh sẽ bớt chút thời gian dạy lại con bé."
Thẩm Nhu bĩu môi, ấm ức nhìn Tư Minh Cẩm một cái rồi lắc đầu, “Thôi thôi, có lẽ em đã làm gì không tốt nên con bé mới không thích em."
Cô không muốn để Tư Minh Cẩm đi dạy dỗ con bé.
Nha đầu một tuổi thì có thể hiểu cái gì.
Tư Minh Cẩm đau lòng, “Không đâu, em vẫn luôn làm rất tốt."
Thẩm Nhu không nói gì nữa.
Lúc ăn tối vẫn luôn mệt mỏi ủ rũ một mình không nói chuyện.
Tiểu Tư Niệm ngược lại hưởng thụ đãi ngộ quây quần của mọi người xung quanh, không khỏi mong đợi bố mẹ Thẩm gắp thức ăn cho con bé, hai vị trưởng bối Giang gia cũng rất yêu thích, lúc nào cũng gọi ‘tiểu công chúa’, ngay cả cháu trai mình ngồi cạnh cũng quên mất.
Năm người vui vẻ ăn uống, ba người còn lại yên lặng.
Thẩm Nhu nhìn Tư Minh Cẩm mặt không thay đổi ăn cơm, lại nhìn Giang Tiện cách đó không xa tự mình xới cơm gắp thức ăn, đột nhiên cảm thấy hai người này lại giống nhau một cách kỳ lạ.
Thật là khó chịu.
Tư Minh Cẩm đã là người trưởng thành, tính cách anh như vậy sẵn thì không nói.
Mà Giang Tiện còn chưa tới ba tuổi đã như vậy thật khiến người ta đau xót.
Nghĩ tới đây, Thẩm Nhu giúp Giang Tiện gắp một miếng thịt viên mà thằng bé gắp vài lần không được, đặt vào trong bát thằng bé.
Thẩm Nhu cười, “Thích gì thì nói, dì gắp cho con."
Giang Tiện ngẩng đầu, con ngươi chăm chú nhìn Thẩm Nhu, miệng nhỏ mím lại, “Cảm ơn dì ạ."
Thằng bé này dáng vẻ anh tuấn, lúc nói cảm ơn vô cùng nghiêm túc ngoan ngoãn, từ khi làm mẹ tới nay, đây cũng xem như là lần đầu tiên Thẩm Nhu tìm thấy được cảm giác tồn tại từ một đứa trẻ, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Vui vẻ nhiều, cô lại nhịn không được mà cảm thấy thương tâm.
Nếu như Niệm Niệm nhà cô cũng có thể giống như Giang Tiện ngọt ngào nói chuyện với cô thì tốt rồi.
Trong lúc Thẩm Nhu âm thầm tổn thương, Niệm Niệm vẫn luôn ngồi trong lòng ông ngoại hưởng thụ bỗng nhiên òa khóc.
Bố Thẩm sợ tới mức còn tưởng rằng mình đã chọc phải tiểu tổ tông này từ lúc nào không hay.
“Nào nào, Niệm Niệm sao thế? Có phải ông ngoại đánh con không? Nào, lại đây bà ngoại thương, để bà ngoại bế con." Mẹ Thẩm nhận lấy con bé, ôm dậy dỗ dành.
Thẩm Nhu theo bản năng nhìn qua, thấy hai mắt Tư Niệm đẫm lệ khóc lớn, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, dáng vẻ vô cùng thương tâm ấm ức.
Mà cô cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Thái độ bình thường của Tư Niệm với cô cô cũng không dám nhắc tới, sợ sẽ mất mặt.
Mà tiểu Tư Niệm vẫn đang khóc trong lòng mẹ Thẩm, dỗ dành mãi không được.
Bố Thẩm vô cùng áy náy ra sức giải thích, “Niệm Niệm à, có phải do ông ngoại uống rượu nên con không thích không? Ông ngoại không uống nữa, Niệm Niệm đừng khóc được không?"
“Ông ngoại sai rồi, ông ngoại không uống nữa."
Nói xong lập tức đẩy ly rượu sang một bên.
Thẩm Nhu nghe con gái khóc, đau lòng không thôi, nhịn không được kéo ống tay áo Tư Minh Cẩm bên cạnh, “Ông xã, anh đi dỗ con đi, con gái thích anh nhất."
Tư Minh Cẩm còn chưa đáp lời, mẹ Thẩm đã đưa Tư Niệm cho anh.
Kết quả, tiểu Niệm Niệm vừa tới trong lòng Tư Minh Cẩm đã duỗi tay muốn nhào sang Thẩm Nhu bên cạnh, vừa khóc vừa thương tâm gọi, “Mẹ ơi, mẹ ơi…"
Thẩm Nhu suýt chút nữa bật khóc, vừa đau lòng vừa vui vẻ ôm con gái vào lòng, yêu thương hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, “Mẹ ở đây, Niệm Niệm đừng khóc nữa được không? Niệm Niệm khóc mẹ sẽ rất đau lòng."
Mọi người xung quanh kinh ngạc đến ngây người, bao gồm cả Tư Minh Cẩm.
Cho nên, vẻ không thích của Tư Niệm đối với Thẩm Nhu trước đó đều là giả vờ?
Con bé có lẽ biết mẹ yêu thương mình nhất nên không hề sợ hãi gì cả. Mãi cho tới khi nhìn thấy Thẩm Nhu gắp thức ăn cho Giang Tiện mới biết sợ?
Nghĩ vậy, Tư Minh Cẩm cong môi, anh cũng không cần ngày nào cũng nghĩ cách để con gái thích bà xã nữa, cũng không cần nhìn bà xã ngày nào cũng đau lòng.
Tư Niệm ôm lấy cổ Thẩm Nhu, khịt khịt mũi, cuối cùng tiếng khóc cũng dừng lại.
Một lúc sau, mẹ Thẩm mới bật cười, “Tiểu Niệm Niệm nhà chúng ta đang ghen tị."
Tất cả mọi người nở nụ cười.
Chỉ có tiểu Giang Tiện bị cặp mắt phượng xinh đẹp của Tư Niệm hung dữ trừng đến thịt trong bát cũng không dám chạm vào.
Trái tim Thẩm Nhu lập tức mềm nhũn, cơm cũng không ăn chỉ ngồi ôm con gái.
Tư Niệm cũng hiếm khi ngoan ngoãn vui trong lòng cô, ăn từng miếng thịt và rau mà Thẩm Nhu đã nghiền nhỏ giúp con bé. Vô cùng thơm ngon.
Tác giả :
Hương Trư Cách Cách