Tương Tư Bất Hối

Chương 27

Ngày một ngày lại trôi qua, bụng Thiết Diễm cũng dần dần lớn lên. Mị vốn nghĩ nam nhân mang thai sẽ là chuyện rất kỳ quái, nhưng nhìn Thiết Diễm mỗi khi ở một mình, tay vỗ về bụng, nhợt nhạt mỉm cười thì lại cảm thấy bức tranh này thật đẹp cùng ấm áp, khiến cho lòng của nàng mềm mại như nước, Mị nguyện ý trả bất cứ giá nào để bảo vệ hạnh phúc này.

Thì ra nam nhân có thai so với nữ nhân thì không khác biệt cho lắm , cũng sẽ tùy hứng, cũng sẽ khóc lóc om sòm, cũng sẽ kén ăn. Cứ nhìn Du Nhiên là sẽ biết, đồ ăn nàng thay hắn chuẩn bị còn tốn nhiều công sức hơn Thiết Diễm rất nhiều, chỉ có điều tấm lòng này nàng không nói ra mà thôi.

Có thai, Thiết Diễm trầm tĩnh hơn hẳn, tính cách cũng mềm mại hơn, sự quật cường cũng theo đó mà giảm đi. Hắn thực ngoan ngoãn, nghe lời, Mị nói ăn liền ăn, nói đi ngủ là ngủ, chưa bao giờ phản đối lời Mị. [Sunny": ôi ta khoái ai ngoan lắm nhé :x ]

Nhưng là, chỉ cần đã có thai, mặc kệ tính khí tốt thế nào, tay chân của Diễm cũng sưng phù, hay bị rút gân, thực khiến Mị vất vả.

Ngày ngày, cứ sau bữa tối, Mị lại cùng hắn ra hoa viên tản bộ, ban đêm cũng sẽ giúp hắn mát xa tay chân, đến khi Diễm bình yên đi vào giấc ngủ, tay nàng cũng chưa từng dừng lại.

Cứ như vậy, ngày qua ngày, trong lúc tĩnh lặng, Mị đã từng suy nghĩ, Du Nhiên có hạnh phúc như vậy không? Hiện hắn ở đó cũng sống tốt chứ? Mỗi khi nhìn Diễm ngủ, những suy nghĩ đó lại chợt hiện lên.

Mấy ngày nay, Mị dã dùng hết mọi biện pháp tẩm bổ nên sắc mặt Diễm tốt lên rất nhiều, nhưng người vẫn gầy yếu, chỉ có cái bụng là to lên. Rốt cuộc, phải làm sao mới có thể dưỡng béo hắn đây? [Sunny: hồi đó mụi ốm tong teo :X “nhờ" sô cô la mà thành thế này nè :-

Về phần Du Nhiên, cứ mãi ở trong căn phòng đóng kín, Mị không biết đã xảy ra chuyện gì, may sao, hắn cũng mở cửa cho phép Thiết Quảng vào phòng nói chuyện, uống chén trà, tuy rằng sắc mặt không được tốt, nhưng cũng không để nàng ta đứng ngoài cửa nữa.

Nàng chỉ cần hắn có thể chấp nhận, chỉ cần hắn thích, thì sẽ thay hắn duy trì cuộc sông hiện tại này.

Cái làm cho nàng nhìn không vừa mắt, chính là Thiết Quảng kia, suốt ngày bày ra cái bộ dáng mọi sự không liên quan gì đến mình.

Ngày ấy, Mị ở trong hoa viên, thấy Thiết Quảng ngồi nhìn làn nước trong, thần sắc bi thương, tinh thần sa sút, dáng người cũng bi thương, không thể nhịn được nữa, Mị nhẹ cười mang chút vị chế giễu.

“Lục tỷ nếu là thật sự quyến luyến người đã khuất như vậy, chi bằng nhảy luôn xuống đi. Tiểu muội ta nhất định không cản trở, cũng sẽ không cứu giúp, nếu có nhiều người làm phiền, tiểu muội cũng nguyện thay tỷ tỷ đuổi đi, thành toàn cho tỷ một mảnh thâm tình, cùng lục tỷ phu đoàn tụ. Nhưng lục tỷ nếu không dám, vậy sao không buông tay người đã chết, giúp cho hắn an an ổn ổn đi đầu thai, sau này lại được ở kiếp người. Tỷ nhiều năm như thế ở Phật đường, có hay mẫu thân tóc đã đổi màu hoa râm? Tỷ có đệ đệ là thân nam tử, lại phải cùng các nữ tử khác tại đại điện mà tranh tước vị, một nam nhân, lại đi chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, ngay cả cuộc đời này có lẽ cũng không thể lập gia đình, hắn cũng không màng, còn muốn cô độc sống quãng đời còn lại. Tỷ có từng nghe qua hắn oán giận một câu không? Tỷ có người con nhu thuận đáng yêu, nhưng đã bao giờ là một mẫu thân có trách nhiệm? Tỷ trách cuộc sống mang người ấy hóa thành tro bụi, quyết định nương tựa nơi cửa phật, vì sao còn mượn rượu làm bừa, trêu chọc người khác? Nay sự việc đã xảy ra, lại còn muốn trốn tránh? Nếu tỷ thấy hối tiếc, tiểu muội không ngại nhắc nhở tỷ một câu, Du Nhiên mặc dù sinh ra ở thanh lâu, nhưng tâm cao khí ngạo, tỷ dù có ra sao đi nữa cũng chưa chắc đã bằng; Hắn tuy là nam tử, song so với tỷ ngày xưa – một tướng quân, lại càng thêm kiên cường, chưa bao giờ khuất phục vận mệnh. Nếu tỷ tỷ muốn phủ nhận mọi trách nhiệm, chỉ mong gánh nặng này giảm đi, tỷ không sợ người đời chê cười hay sao ?"

Mị nói một hồi, vừa sắc sảo lại vô cùng chân thành, bao lời lẽ xuyên thẳng vào tim Thiết Quảng. Chưa bao giờ có người chỉ ra mọi điều đó với nàng, mẫu thân cùng phụ thân chỉ biết đau lòng mà thương tiếc thở dài, đệ đệ chỉ luôn yên lặng gánh vác hết thảy, con lại chưa bao giờ chỉ trích người làm mẹ là nàng. Thế mà nàng lại chìm vào cái thông khổ do chính mình tạo ra, xem nhẹ cảm giác của người khác, bao năm qua, nàng đã sống một cuộc đời như thế thật sao?

Thiết Quảng nhìn lại nữ tử xinh đẹp mang vẻ mặt không chút kiên nhẫn kia, có lẽ nàng căn bản là không muốn quan tâm mình a? Nàng ấy vừa rồi trong lười nói câu nào cũng lục tỷ, nhưng lời lẽ gay gắt, lại không hề có ý cung kính .Lời nói sắc bén không lưu tình, tinh tế dường này, có nhìn thế nào cũng không giống như được phát ra từ con người bề ngoài mang dáng vẻ nhu nhược này.

Đệ đệ có được vị thê tử thế này, quả thật không đơn giản a!

Mị thấy Thiết Quảng cứ mãi đứng đó, thế nào cũng không nói một lời. Như thế nào mà tỷ đệ nhà này đến cái tật xấu mà cũng giống nhau? Đây không phải Thiết Diễm nhà nàng, nàng tất nhiên là không có nhiều thời gian để kiên nhẫn khuyên nhủ, càng không có ý định phỏng đoán nội tâm phức tạp của nàng ta, vì thế nàng bỏ lại một câu “Nếu lục tỷ vẫn còn muốn sống, tốt xấu gì cũng nên nghĩ cho tốt, có điều trong hoa viên này không người, tiểu muội cáo từ trước, lục tỷ nếu thay đổi chủ ý thì cứ thử một lần xem sao." Mị nói xong, dứt khoát xoay người bước đi, ngay cả đầu cũng không ngoái lại, dù chỉ một lần.

Thiết Quảng nghe thấy Mị nói ra lời ấy không khỏi bật cười, trong lòng đau đớn kịch liệt như thế cũng giảm đi không ít, nàng ấy quả nhiên để nàng lại nơi này, không để ý tới chết sống, con người có khí thế cao ngạo như thế, nhưng lại cam tâm tình nguyện vì tiểu đệ mà đến phòng bếp nấu canh thuốc. Tương lai của đệ đệ, nàng thật không có gì phải lo lắng rồi.

Không lâu sau, Trung Hiếu vương Thiết Dũng cùng Vương Quân phát hiện, nữ nhi dần dần khôi phục sự tự tin cùng thần thái của ngày xưa, trên đài luyện võ lại có bóng dáng mạnh mẽ ngày xưa; Thiết Nguyệt cũng phát hiện, nương không còn suốt ngày không ra khỏi viện nữa, nàng còn thật sự quan tâm, lo lắng cho hắn; Du Nhiên cũng phát hiện, nữ tử cùng ngồi thưởng trà bao ngày qua, từ một thân đau thương, từ từ trở nên trầm ổn, đối với hắn, lời nói cũng chậm rãi hẳn, lại còn mang nét tự tin; Thiết Diễm cũng phát hiện, lục tỷ không biết khi nào, đã không còn ở mãi trong bốn bức tường lạnh lẽo nữa, dần dần trở lại là lục tỷ vốn có.

Thiết gia cũng dần dần có sinh khí trở lại. Thiết Quảng thay đổi, nàng đối với sinh mệnh sắp chào đời kia không giấu được vẻ chờ mong. Thiết gia cũng theo đó mà không còn sự lạnh lạnh lẽo như nấm mồ nữa

*** ***

Một ngày, phó thống lĩnh ngự lâm quân sai người tới phủ, nói là có muốn chuyện muốn cùng Thiết Diễm thương thảo, hy vọng Thiết Diễm có thể đi vào cung một chuyến; Mị lo lắng hắn bản tính bôn ba, không chăm sóc được bản thân. Song Du Nhiên bỗng cảm thấy trong bụng đau đớn, Mị không thể theo cùng, vì thế lệnh cho Cốc Tây, Cốc Bắc đi theo bảo hộ .

Mị thay Du Nhiên xem qua một chút, phát hiện là thai quẫy đạp, dặn dò về sau muốn sinh dễ thì cần đi lại nhiều, còn dạy hắn vài động tác, muốn hắn mỗi ngày đều phải làm như thế một lần, đến khi trở lại phòng, phát hiện Thiết Diễm vẫn chưa hồi phủ.

Đang nghĩ có nên hay không vào trong cung xem xét tình hình, lại thấy Cốc Đông đi tới “Tiểu thư, trong cung đưa tới một phong thư."

Mị vừa thấy, biết ngay đây là bút tích của Triệu Lang chuyện gì mà vôi thế a?. Thiết Diễm còn đang ở trong cung, mà nàng không biết Triệu Lang phát sinh chuyện gì, vì thế mang theo Cốc Đông Cốc Nam mà tiến cung.

*** ***

Mị vừa tiến vào Phụng Thiên điện, Triệu Lang liền đứng dậy đi lên,“Muội cuối cùng cũng đến."

“Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì ?" Mị thấy vẻ mặt kia hiện vài phần bối rối, có chút kinh ngạc. Triệu Lang tính tình cẩn trọng, trầm tĩnh, có thể làm cho nàng bối rối như thế, tất là việc trọng yếu.

“Muội xem này." Triệu Lang đưa qua một phần tấu chương.

Mị liếc nhìn nàng một cái, mở tấu chương:

“Thượng thư tấu: tiên đế băng hà rất kỳ quái, hiện có nhân chứng chứng minh người nào làm hại. Hiền vương Triệu Kình."

“Tỷ tỷ, có phải vừa xem xong tấu chương liền cho người truyền tin cho ta?" Mị hỏi. Tấu chương này lời lẽ như báo hiệu điềm xấu, tỷ tỷ nếu không rối loạn quá mức, như thế nào lại không phát hiện được….. Sợ là……

“Đúng là……" Triệu Lang hồi đáp, nhìn biểu tình của Mị, lại nhìn tấu chương trong tay kia, nhất thời như bừng tỉnh,“Đây là…… Bẫy."

“Chỉ sợ là……" Mị khẽ cười nói, chuyện lần này chỉ sợ do nàng mà ra, nàng đêm đó tại Loan Phượng điện, này thế gian có mấy người có thể phát hiện? Chiêu điều tra trước khi hành động này thật đúng là cao tay! Hơn nữa……

“Bẩm Hoàng Thượng, Hiền vương, Tể tướng cùng Trung Hiếu vương, Trấn Quốc tướng quân cầu kiến." Ngoài cửa truyền đến lời bẩm tấu.

Hắn như thế nào cũng đến đây? Mị không khỏi nhíu mày.

Triệu Lang nhìn Mị, có chút do dự, muốn hay không gặp?

Mị thấy thế, chính là cười,“Tỷ tỷ cứ gặp đi, không gặp sợ là họ sẽ không cam tâm. Cứ để nghe một chút, xem các nàng nói cái gì đi!"

Triệu Lang lúc này tâm thần đại loạn, thấy Mị vẫn cứ bình tĩnh như trước, cũng an tâm một chút an, hướng ngoài điện mà ra lệnh,“Tuyên!"

Chỉ chốc lát sau, bốn người đi vào trong điện, quỳ xuống hành lễ. Triệu Lang ngăn lại,“Miễn, không cần đa lễ!" Nhìn nhìn bụng Thiết Diễm, Triệu Lang không ngờ ngay cả lúc này mà vẫn còn tâm trạng nghĩ, nếu Thiết Diễm vì quỳ mà có làm sao, nàng chắc chắn không chịu nổi được sự oán hận của nha đầu kia. Thậm chí nàng còn cho người đưa tới một chiếc ghế dựa, ban thưởng cho Thiết Diễm ngồi.

Mà Hiền vương cùng Tể tướng từ lúc vào trong điện, tầm mắt vẫn dừng ở người ngồi bên cạnh hoàng đế, Mị. Thiết Dũng cũng kinh ngạc nhìn Mị, Thiết Diễm mặc dù ngồi ở dưới, ánh mắt cũng quét về phía Mị, trong mắt ẩn hàm lo lắng.

“Không biết bốn vị yết kiến, có chuyện gì cần tấu?"

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, chúng thần – bốn người cầu kiến cũng là về việc liên quan đến tiên hoàng." Hiền vương vừa mở miệng liền vào thẳng chủ đề,“Thần đã tra được, ngày đó tiên vương đều không phải là chết vì bệnh cũ, mà là do có người người làm hại."

“Không biết hoàng di như thế nào biết được?" Triệu Lang muốn tránh nặng tìm nhẹ.nên mở miệng hỏi.

“Thần có nhân chứng, cũng có Thái y ghi lại để đối chiếu, nếu là không được, thần cũng đã thỉnh Thánh Như Ý là thánh vật hoàng gia, thần mạo phạm thỉnh hoàng thượng mở hoàng lăng*, xét lại di thể của tiên đế." [Sunny: lăng mộ hoàng gia]

Triệu Lang cũng chỉ im lặng không nói, ngay cả Thánh Như Ý cũng đã thỉnh ra rồi, nàng còn nói được cái gì. Thánh Như Ý là thánh vật hoàng gia, Thánh Như Ý xuất hiện, Hoàng Thượng cũng phải quỳ gối. Mà người chưởng quán Thánh Như Ý của triều đại này, là Hiền vương, bởi vậy, mặc dù là tiên vương cũng đối nàng có chút kiêng kị. Thiết gia có thể sống sót, cũng nhờ nàng hỗ trợ.

“Thần lần này không dâng tấu chương hỏi thánh chỉ, cũng chỉ vì muốn thử Hoàng Thượng có phải là người làm hay không. Thỉnh Hoàng Thượng tha lỗi." Một lời nói, làm cho hoàng đế không còn đường lui, lại đem nghi vấn chỉ thẳng hướng Mị.

Mị lại vẫn đứng ở nơi đó, lông mi cũng chưa động một lần. Trong lòng biết, Hiền vương cùng Tể tướng nếu là cùng Trung Hiếu vương và Thiết Diễm đang yết kiến, chắc là đã có ý muốn bảo vệ Thiết gia, trong lòng nàng cũng không còn lo lắng.

Thiết Diễm trong mắt cũng dấu không được sự lo lắng, nếu nàng thật sự cuốn vào việc này… Nàng nếu giờ đây bị xem như vật hy sinh của hoàng thượng, cho dù Thiết gia có danh trạng bao nhiêu cũng sợ không bảo hộ được nàng!

Từ xưa đến nay các bậc đế vương vì hoàng vị, vì một vật hy sinh nho nhỏ sao có thể do dự đây?
Tác giả : Tiểu Lị Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại