Tướng Quân Sủng Thê
Chương 38: Lần đầu giao chiến
Edit: meowluoi.
Lúc ba tỷ muội Tô Nhược U đến Bùi phủ đã là giờ tỵ bốn khắc.
Ngày hôm nay Bùi phủ mở phong yến có thể nói là chấn động, hơn nửa quý nữ kinh thành đều được mời đến, hiện tại Bùi phủ đang chen lấn thành cái dạng gì.
Tô Nhược Nhị thoáng vén rèm, “Hôm nay người thật nhiều."
Xem ra không có nửa phần bất mãn, trong mắt Tô Nhược Nhị lúc nhìn đám người đông đúc, không phải là đoàn người bình thường, rõ ràng từng bước đi vàng đang vẫy tay về phía nàng!
Nàng rất hưng phấn!
Tô Nhược U không đếm xỉa trong mắt tiểu muội chỉ có tiền, sắp xuống xe nàng lại thấy hơi căng thẳng…
Dường như cảm nhận được Tô Nhược U bất an, Tô Nhược Tuyết đưa tay chạm lên bàn tay nàng, “Đại tỷ, tỷ xem, hôm nay thật náo nhiệt!"
Đại tỷ nhà nàng xưa nay luôn chững chạc, bình thường suy nghĩ mọi chuyện chu toàn, mọi việc đều nắm trong bàn tay mình, nhưng chỉ cần có tình huống nàng không khống chế được xuất hiện, mặc dù trên mặt đại tỷ không biểu hiện gì, nhưng chỉ cần quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện, mỗi khi như vậy, bàn tay nhỏ bé của nàng sẽ siết chặt vạt áo, luống cuống giống như hài tử căng thẳng, vừa không được tự nhiên vừa đáng thương.
Nhưng Tô Nhược Tuyết lại cảm thấy tỷ tỷ như vậy rất đáng yêu.
Nhìn theo ánh mắt Tô Nhược Tuyết, chỉ thấy trên đường Ngũ Liễu, từng dãy xe ngựa san sát nối tiếp nhau đi vào, nha hoàn và gã sai vặt đi theo, y phục và khuôn mặt đều sạch sẽ, đội xe thong thả đi vào, trên mặt không tỏ vẻ gì oán hận, đều là thần thái tự nhiên tự động đi vào, có thể thấy người tới đều không giống nhau.
Khi ba người Tô Nhược U đi xuống xe ngựa, một vị ma ma đứng gần người gác cửa vội vàng đón.
“Xin hỏi có phải là ba vị tiểu thư Tô gia không ạ? Lão phu nhân phân phó nô tỳ đợi đã lâu."
“Làm phiền ma ma."
Tô Nhược U gật đầu rất nhỏ, Thanh Nhạn bên cạnh liền đi tới thưởng cho ma ma.
Ma ma Hoàng thị từ chối, sáng tinh mơ hôm nay Triệu quản sự liền phân phó đứng chỗ này đợi ba vị tiểu thư Tô gia, nhìn ra Triệu quản sự nghiêm túc, Hoàng thị hỏi thêm một câu, những năm gần đây khách quý lui tới Bùi phủ, chưa nghe nói qua Tô gia.
không nghĩ tới hôm nay Triệu quản sự quá nghiêm túc, không một khe hở nào lọt, khiến Hoàng thị đối đãi với ba vị tiểu thư Tô gia càng thêm cẩn thận.
“Ma ma, đây là tâm ý của tiểu thư, không lẽ ma ma chê ít sao?" Thanh Nhạn không nhanh không chậm vừa cười vừa nói.
“Lão nô không dám!"
Thấy đẩy qua đẩy lại càng thêm thất lễ, Hoàng thị vội vàng nhận lấy.
“Lão nô cảm tạ ba vị tiểu thư thưởng, mời ba vị tiểu thư, lúc này lão phu nhân đang ở Vinh An Đường."
nói xong, Hoàng thị liền đi về phía trước dẫn đường.
Ba người Tô Nhược U theo phía sau, đi qua thùy hoa môn*, lại đi qua một hành lang gấp khúc, liền vào hậu hoa viên Bùi phủ, đi về hướng đông khoảng thời gian uống một chén trà, liền đến chỗ Bùi lão phu nhân ở Vinh An Đường.
*: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chậm trổ sơn màu.
Chỉ thấy lúc này một phu nhân đứng ở thùy hoa môn, mặt trắng nõn, đầu tóc được búi tỉ mỉ, trên đó cắm một cây trâm tùng mai, không có gì khác, quý khí càng đơn giản trắng trong thuần khiết, có thể nổi bật thêm một phần tính tình.
“Vừa rồi lão phu nhân lẩm bẩm Tô đại tiểu thư đến chưa, vừa khéo đã tới rồi."
“Lưu ma ma, sao có thể làm phiền ngài chứ? Ta không đảm đương nổi."
Hóa ra phu nhân này đúng là Lưu ma ma đắc lực bên cạnh Bùi lão phu nhân, mặc dù chỉ gặp qua một lần, nhưng Tô Nhược U đối với Lưu ma ma giơ tay nhấc chân tiến lùi đều thỏa đáng ấn tượng không thể nói không sâu sắc, nhất là người được Bùi lão phu nhân coi trọng, ngay cả Bùi Hạo từ nhỏ đã ở bên cạnh Bùi lão phu nhân cũng phải nể mặt ba phần, huống chi là Tô Nhược U.
Nhưng mà, Tô Nhược U nhận được nhân tình của Bùi lão phu nhân, nếu không phải Bùi lão phu nhân coi trọng, Lưu ma ma sẽ không chờ ở cửa, cho nàng mặt mũi.
“Lão nô bái kiến nhị tiểu thư, tam tiểu thư, hai vị tiểu thư hảo."
“Lưu ma ma khách khí rồi, chúng ta không nhận nổi."
Tô Nhược Tuyết và Tô Nhược Nhị vội vàng nói, hai người cũng biết người này là ma ma đắc lực bên cạnh Bùi lão phu nhân, chỉ điểm này đã nhìn ra, Bùi lão phu nhân mời ba tỷ muội là thật tâm, cũng giải thích rõ Bùi lão phu nhân coi trọng đại tỷ, không giống bình thường.
Lưu ma ma dẫn ba tỷ muội Tô Nhược U vào Vinh An Cư, chỉ thấy bên trong Vinh An Cư này có năm gian, đều chạm trổ sắc sảo, hành lang đều có mái hiên, treo đủ loại vẹt, họa mi, chim tước, líu ríu, rất náo nhiệt.
Ba người Tô Nhược U đi vào phòng khách, lúc này trong thính đường đã đầy người ngồi, đều là quý phu nhân ăn mặc sang trọng, mọi người chuyện trò vui vẻ, nói cười ríu rít, rất là náo nhiệt.
“Nha đầu U nhi, bây giờ cháu mới đến, làm lão bà này chờ rất lâu!"
Liếc mắt thấy U nhi mình tâm tâm niệm niệm, Bùi lão phu cảm thấy buồn bực vì kiên trì cười cả ngày tan hơn phân nửa, quả nhiên U nhi nhà bà có thể chữa khỏi!
“U nhi thỉnh an lão phu nhân, hôm nay U nhi đến muộn, lão phu nhân cứ phạt."
Biết rõ Bùi lão phu nhân thật sự đang chờ nàng, nếu không sẽ không cho người đi đón mình, đối mặt với trưởng bối thật lòng với mình, lời nói của Tô Nhược U không có phần giả dối, nàng cảm thấy mình có lỗi với tâm ý của lão phu nhân.
“Lão bà ta có thể cam lòng phạt cháu sao, nếu ta không đau lòng thì có người khác đau lòng!"
Lời nói trêu ghẹo của Bùi phu nhân làm Tô Nhược U không dám ngẩng đầu lên, thà phạt nàng còn hơn, hoặc là nói, đây là “Trừng phạt" lão phu nhân dành cho mình, không thể nào?
Tô Nhược U khẽ ngẩng đầu, hoài nghi nhìn Bùi lão phu nhân, chỉ thấy trong mắt Bùi lão phu nhân tràn đầy trêu ghẹo, Tô Nhược U vội vàng cúi đầu.
“Lão phu nhân…"
“U nhi gọi ta là gì thế? Haizz, lão bà ta lớn tuổi rồi, lỗ tai không được tốt lắm."
Tô Nhược U còn không hiểu sao, trong lòng thở dài một hơi, hiện tại nàng đã biết sao Bùi Hạo vô lại nhiệt tình như vậy, hóa ra là gia truyền!
“Bùi nãi nãi."
Biết rõ nếu tiếp tục trêu ghẹo U nhi nhà bà sẽ chịu không nổi, không được, bà không thể để tai U nhi đỏ bừng, lại hồng, cháy mất!
Thấy không sai biệt lắm, Tô Nhược Tuyết và Tô Nhược Nhị tiến về trước một bước, thỉnh an Bùi lão phu nhân.
“Tuyết nhi và Nhị nhi không cần đa lễ, đến đây với Bùi nãi nãi, cứ xem ta như người nhà các cháu, không cần cưỡng ép chính mình, tỏ ra xa lạ."
Bùi lão phu nhân rất hài lòng với hai người, thõa mãn thú vui của mình, mấu chốt là nên dừng đúng lúc! Biết lúc nào nên nói tiếp, khi nào thì dừng lại.
Ba tỷ muội Tô Nhược U đi vào, tầm mắt của mọi người đều nhìn ba người nghiên cứu, vừa nhìn, ba người lớn lên mặc dù giống nhau, đều là phong thái khuynh thành, nhưng khí chất bất đồng, mỗi người mỗi vẻ, thấy Bùi lão phu nhân nói chuyện với ba người rất thân thiết, nhất là yêu thích đối với đại tiểu thư Tô gia, quả thực là đang nhấn mạnh!
Các nàng không phải bị mù, trong lòng đều hiểu giống nhau, không cần nói ra các nàng cũng nhìn ra Bùi lão phu nhân coi trọng vị đại tiểu thư Tô gia.
Nhưng vừa nghĩ tới thời gian trước Bùi lão phu nhân sai người đi khắp nơi làm mai cho đại công tử bảo bối nhà mình, mặc dù Bùi Hạo phản kích cho nên nhanh chóng tan biến, nhưng các khuê nữ trong thành đều để tâm, mọi người đều nhắm tới, dù sao nhà chồng tốt như vậy, kinh thành không có mấy người.
hiện tại Bùi lão phu nhân như vậy, có thể nói là một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng! Trong lòng mọi người đều có dự tính, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng mọi người cụm từ “Đại tiểu thư Tô gia Tô Nhược U" xuất hiện rất nhiều lần, hơn nữa trên mặt mọi người toàn bộ đều là nghi vấn.
cô nương này, từ đâu xuất hiện thế! Hơn nữa còn không có đạo đức, thứ tự trước sau còn không biết!
Đám người không đếm xỉa dần dần bắt đầu sốt ruột, Bùi lão phu nhân vui vẻ giới thiệu Tô Nhược U nhà mình cho tức phụ và hai tôn nữ bảo bối.
“U nhi, mau bái kiến Bùi bá mẫu và hai muội muội."
nói xong, lại chuyển hướng hai tỷ muội Bùi Nhàn và Bùi Ninh, “Nhàn nhi, Ninh nhi, đây là tỷ tỷ U nhi."
Lời này không chỉ làm người trong nhà đầu đầy hắc tuyến nhìn Tô Nhược U, ba mẹ con Phương thị cũng đầy hắc tuyến, lão phu nhân không phải là người mặc người ta vuốt ve!
Biết có khả năng sau này sẽ là bà bà và tiểu cô mình, Tô Nhược U nhịn xuống xấu hổ, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Bái kiến Bùi bá mẫu và hai vị muội muội."
Lúc ba tỷ muội Tô Nhược U tiến vào, con mắt Phương thị không thể rời đi trên người “Đại tiểu thư Tô gia" trong truyền thuyết, tuy bà bị dung mạo của ba tỷ muội làm kinh diễm, nhất là hôm nay xông ra một Tô Nhược U, làn da như mỡ đông, trán cao mày ngài, cười khéo léo, mắt xinh sáng ngời, thật là xinh đẹp!
Đáng tiếc gia thế quá kém! Nếu không bằng dung mạo khuynh thành, xứng với con nhà mình.
Khó có được một lần nhìn thấy ba mỹ nhân tuyệt sắc, nhất là ba bào thai, trong lòng Phương thị không thể nói là không sao, nhưng ai cũng không có cách ngăn cản bà tìm một tức phụ có thân phận tôn quý!
Thấy nương nhà mình lại không thể dựa vào, Bùi Nhàn vội vàng mở miệng, “Nếu tổ mẫu đã nói vậy, muội trực tiếp gọi tỷ một tiếng U nhi tỷ tỷ, U nhi tỷ tỷ thật sự tuyệt sắc, lúc tỷ đến, tất cả mọi người ở đây đều không xinh đẹp bằng tỷ."
Lời này có thể nói là âm độc, mặc dù Bùi Nhàn tươi cười, rất thân thiết, nhưng lời nàng vừa thốt ra khỏi miệng, liền đẩy mình đến đầu ngọn gió, Tô Nhược U ngẩng đầu cẩn thận đánh giá đại tiểu thư Bùi phủ.
Hôm nay Bùi Nhàn là nhân vật chính, áo màu vàng thêu hoa phù dung, giày cùng màu và quần màu đỏ mận, búi tóc trên cao cài trang sức hoa phù dung, nổi bật thêm vài phần tướng mạo.
Nhưng đại tiểu thư Bùi phủ vừa mở miệng, lời nói sắc bén như dao!
Đột nhiên Tô Nhược U không cảm thấy căng thẳng và bất an nữa, đối mặt với đại tiểu thư Bùi phủ vừa mở miệng đã ngáng chân mình, bây giờ Bùi mẫu còn chưa để ý đến mình, trong nháy mắt Tô Nhược U lạnh nhạt.
Nàng rất mong đợi yến tiệc ngày hôm nay!
Lúc ba tỷ muội Tô Nhược U đến Bùi phủ đã là giờ tỵ bốn khắc.
Ngày hôm nay Bùi phủ mở phong yến có thể nói là chấn động, hơn nửa quý nữ kinh thành đều được mời đến, hiện tại Bùi phủ đang chen lấn thành cái dạng gì.
Tô Nhược Nhị thoáng vén rèm, “Hôm nay người thật nhiều."
Xem ra không có nửa phần bất mãn, trong mắt Tô Nhược Nhị lúc nhìn đám người đông đúc, không phải là đoàn người bình thường, rõ ràng từng bước đi vàng đang vẫy tay về phía nàng!
Nàng rất hưng phấn!
Tô Nhược U không đếm xỉa trong mắt tiểu muội chỉ có tiền, sắp xuống xe nàng lại thấy hơi căng thẳng…
Dường như cảm nhận được Tô Nhược U bất an, Tô Nhược Tuyết đưa tay chạm lên bàn tay nàng, “Đại tỷ, tỷ xem, hôm nay thật náo nhiệt!"
Đại tỷ nhà nàng xưa nay luôn chững chạc, bình thường suy nghĩ mọi chuyện chu toàn, mọi việc đều nắm trong bàn tay mình, nhưng chỉ cần có tình huống nàng không khống chế được xuất hiện, mặc dù trên mặt đại tỷ không biểu hiện gì, nhưng chỉ cần quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện, mỗi khi như vậy, bàn tay nhỏ bé của nàng sẽ siết chặt vạt áo, luống cuống giống như hài tử căng thẳng, vừa không được tự nhiên vừa đáng thương.
Nhưng Tô Nhược Tuyết lại cảm thấy tỷ tỷ như vậy rất đáng yêu.
Nhìn theo ánh mắt Tô Nhược Tuyết, chỉ thấy trên đường Ngũ Liễu, từng dãy xe ngựa san sát nối tiếp nhau đi vào, nha hoàn và gã sai vặt đi theo, y phục và khuôn mặt đều sạch sẽ, đội xe thong thả đi vào, trên mặt không tỏ vẻ gì oán hận, đều là thần thái tự nhiên tự động đi vào, có thể thấy người tới đều không giống nhau.
Khi ba người Tô Nhược U đi xuống xe ngựa, một vị ma ma đứng gần người gác cửa vội vàng đón.
“Xin hỏi có phải là ba vị tiểu thư Tô gia không ạ? Lão phu nhân phân phó nô tỳ đợi đã lâu."
“Làm phiền ma ma."
Tô Nhược U gật đầu rất nhỏ, Thanh Nhạn bên cạnh liền đi tới thưởng cho ma ma.
Ma ma Hoàng thị từ chối, sáng tinh mơ hôm nay Triệu quản sự liền phân phó đứng chỗ này đợi ba vị tiểu thư Tô gia, nhìn ra Triệu quản sự nghiêm túc, Hoàng thị hỏi thêm một câu, những năm gần đây khách quý lui tới Bùi phủ, chưa nghe nói qua Tô gia.
không nghĩ tới hôm nay Triệu quản sự quá nghiêm túc, không một khe hở nào lọt, khiến Hoàng thị đối đãi với ba vị tiểu thư Tô gia càng thêm cẩn thận.
“Ma ma, đây là tâm ý của tiểu thư, không lẽ ma ma chê ít sao?" Thanh Nhạn không nhanh không chậm vừa cười vừa nói.
“Lão nô không dám!"
Thấy đẩy qua đẩy lại càng thêm thất lễ, Hoàng thị vội vàng nhận lấy.
“Lão nô cảm tạ ba vị tiểu thư thưởng, mời ba vị tiểu thư, lúc này lão phu nhân đang ở Vinh An Đường."
nói xong, Hoàng thị liền đi về phía trước dẫn đường.
Ba người Tô Nhược U theo phía sau, đi qua thùy hoa môn*, lại đi qua một hành lang gấp khúc, liền vào hậu hoa viên Bùi phủ, đi về hướng đông khoảng thời gian uống một chén trà, liền đến chỗ Bùi lão phu nhân ở Vinh An Đường.
*: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chậm trổ sơn màu.
Chỉ thấy lúc này một phu nhân đứng ở thùy hoa môn, mặt trắng nõn, đầu tóc được búi tỉ mỉ, trên đó cắm một cây trâm tùng mai, không có gì khác, quý khí càng đơn giản trắng trong thuần khiết, có thể nổi bật thêm một phần tính tình.
“Vừa rồi lão phu nhân lẩm bẩm Tô đại tiểu thư đến chưa, vừa khéo đã tới rồi."
“Lưu ma ma, sao có thể làm phiền ngài chứ? Ta không đảm đương nổi."
Hóa ra phu nhân này đúng là Lưu ma ma đắc lực bên cạnh Bùi lão phu nhân, mặc dù chỉ gặp qua một lần, nhưng Tô Nhược U đối với Lưu ma ma giơ tay nhấc chân tiến lùi đều thỏa đáng ấn tượng không thể nói không sâu sắc, nhất là người được Bùi lão phu nhân coi trọng, ngay cả Bùi Hạo từ nhỏ đã ở bên cạnh Bùi lão phu nhân cũng phải nể mặt ba phần, huống chi là Tô Nhược U.
Nhưng mà, Tô Nhược U nhận được nhân tình của Bùi lão phu nhân, nếu không phải Bùi lão phu nhân coi trọng, Lưu ma ma sẽ không chờ ở cửa, cho nàng mặt mũi.
“Lão nô bái kiến nhị tiểu thư, tam tiểu thư, hai vị tiểu thư hảo."
“Lưu ma ma khách khí rồi, chúng ta không nhận nổi."
Tô Nhược Tuyết và Tô Nhược Nhị vội vàng nói, hai người cũng biết người này là ma ma đắc lực bên cạnh Bùi lão phu nhân, chỉ điểm này đã nhìn ra, Bùi lão phu nhân mời ba tỷ muội là thật tâm, cũng giải thích rõ Bùi lão phu nhân coi trọng đại tỷ, không giống bình thường.
Lưu ma ma dẫn ba tỷ muội Tô Nhược U vào Vinh An Cư, chỉ thấy bên trong Vinh An Cư này có năm gian, đều chạm trổ sắc sảo, hành lang đều có mái hiên, treo đủ loại vẹt, họa mi, chim tước, líu ríu, rất náo nhiệt.
Ba người Tô Nhược U đi vào phòng khách, lúc này trong thính đường đã đầy người ngồi, đều là quý phu nhân ăn mặc sang trọng, mọi người chuyện trò vui vẻ, nói cười ríu rít, rất là náo nhiệt.
“Nha đầu U nhi, bây giờ cháu mới đến, làm lão bà này chờ rất lâu!"
Liếc mắt thấy U nhi mình tâm tâm niệm niệm, Bùi lão phu cảm thấy buồn bực vì kiên trì cười cả ngày tan hơn phân nửa, quả nhiên U nhi nhà bà có thể chữa khỏi!
“U nhi thỉnh an lão phu nhân, hôm nay U nhi đến muộn, lão phu nhân cứ phạt."
Biết rõ Bùi lão phu nhân thật sự đang chờ nàng, nếu không sẽ không cho người đi đón mình, đối mặt với trưởng bối thật lòng với mình, lời nói của Tô Nhược U không có phần giả dối, nàng cảm thấy mình có lỗi với tâm ý của lão phu nhân.
“Lão bà ta có thể cam lòng phạt cháu sao, nếu ta không đau lòng thì có người khác đau lòng!"
Lời nói trêu ghẹo của Bùi phu nhân làm Tô Nhược U không dám ngẩng đầu lên, thà phạt nàng còn hơn, hoặc là nói, đây là “Trừng phạt" lão phu nhân dành cho mình, không thể nào?
Tô Nhược U khẽ ngẩng đầu, hoài nghi nhìn Bùi lão phu nhân, chỉ thấy trong mắt Bùi lão phu nhân tràn đầy trêu ghẹo, Tô Nhược U vội vàng cúi đầu.
“Lão phu nhân…"
“U nhi gọi ta là gì thế? Haizz, lão bà ta lớn tuổi rồi, lỗ tai không được tốt lắm."
Tô Nhược U còn không hiểu sao, trong lòng thở dài một hơi, hiện tại nàng đã biết sao Bùi Hạo vô lại nhiệt tình như vậy, hóa ra là gia truyền!
“Bùi nãi nãi."
Biết rõ nếu tiếp tục trêu ghẹo U nhi nhà bà sẽ chịu không nổi, không được, bà không thể để tai U nhi đỏ bừng, lại hồng, cháy mất!
Thấy không sai biệt lắm, Tô Nhược Tuyết và Tô Nhược Nhị tiến về trước một bước, thỉnh an Bùi lão phu nhân.
“Tuyết nhi và Nhị nhi không cần đa lễ, đến đây với Bùi nãi nãi, cứ xem ta như người nhà các cháu, không cần cưỡng ép chính mình, tỏ ra xa lạ."
Bùi lão phu nhân rất hài lòng với hai người, thõa mãn thú vui của mình, mấu chốt là nên dừng đúng lúc! Biết lúc nào nên nói tiếp, khi nào thì dừng lại.
Ba tỷ muội Tô Nhược U đi vào, tầm mắt của mọi người đều nhìn ba người nghiên cứu, vừa nhìn, ba người lớn lên mặc dù giống nhau, đều là phong thái khuynh thành, nhưng khí chất bất đồng, mỗi người mỗi vẻ, thấy Bùi lão phu nhân nói chuyện với ba người rất thân thiết, nhất là yêu thích đối với đại tiểu thư Tô gia, quả thực là đang nhấn mạnh!
Các nàng không phải bị mù, trong lòng đều hiểu giống nhau, không cần nói ra các nàng cũng nhìn ra Bùi lão phu nhân coi trọng vị đại tiểu thư Tô gia.
Nhưng vừa nghĩ tới thời gian trước Bùi lão phu nhân sai người đi khắp nơi làm mai cho đại công tử bảo bối nhà mình, mặc dù Bùi Hạo phản kích cho nên nhanh chóng tan biến, nhưng các khuê nữ trong thành đều để tâm, mọi người đều nhắm tới, dù sao nhà chồng tốt như vậy, kinh thành không có mấy người.
hiện tại Bùi lão phu nhân như vậy, có thể nói là một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng! Trong lòng mọi người đều có dự tính, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng mọi người cụm từ “Đại tiểu thư Tô gia Tô Nhược U" xuất hiện rất nhiều lần, hơn nữa trên mặt mọi người toàn bộ đều là nghi vấn.
cô nương này, từ đâu xuất hiện thế! Hơn nữa còn không có đạo đức, thứ tự trước sau còn không biết!
Đám người không đếm xỉa dần dần bắt đầu sốt ruột, Bùi lão phu nhân vui vẻ giới thiệu Tô Nhược U nhà mình cho tức phụ và hai tôn nữ bảo bối.
“U nhi, mau bái kiến Bùi bá mẫu và hai muội muội."
nói xong, lại chuyển hướng hai tỷ muội Bùi Nhàn và Bùi Ninh, “Nhàn nhi, Ninh nhi, đây là tỷ tỷ U nhi."
Lời này không chỉ làm người trong nhà đầu đầy hắc tuyến nhìn Tô Nhược U, ba mẹ con Phương thị cũng đầy hắc tuyến, lão phu nhân không phải là người mặc người ta vuốt ve!
Biết có khả năng sau này sẽ là bà bà và tiểu cô mình, Tô Nhược U nhịn xuống xấu hổ, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Bái kiến Bùi bá mẫu và hai vị muội muội."
Lúc ba tỷ muội Tô Nhược U tiến vào, con mắt Phương thị không thể rời đi trên người “Đại tiểu thư Tô gia" trong truyền thuyết, tuy bà bị dung mạo của ba tỷ muội làm kinh diễm, nhất là hôm nay xông ra một Tô Nhược U, làn da như mỡ đông, trán cao mày ngài, cười khéo léo, mắt xinh sáng ngời, thật là xinh đẹp!
Đáng tiếc gia thế quá kém! Nếu không bằng dung mạo khuynh thành, xứng với con nhà mình.
Khó có được một lần nhìn thấy ba mỹ nhân tuyệt sắc, nhất là ba bào thai, trong lòng Phương thị không thể nói là không sao, nhưng ai cũng không có cách ngăn cản bà tìm một tức phụ có thân phận tôn quý!
Thấy nương nhà mình lại không thể dựa vào, Bùi Nhàn vội vàng mở miệng, “Nếu tổ mẫu đã nói vậy, muội trực tiếp gọi tỷ một tiếng U nhi tỷ tỷ, U nhi tỷ tỷ thật sự tuyệt sắc, lúc tỷ đến, tất cả mọi người ở đây đều không xinh đẹp bằng tỷ."
Lời này có thể nói là âm độc, mặc dù Bùi Nhàn tươi cười, rất thân thiết, nhưng lời nàng vừa thốt ra khỏi miệng, liền đẩy mình đến đầu ngọn gió, Tô Nhược U ngẩng đầu cẩn thận đánh giá đại tiểu thư Bùi phủ.
Hôm nay Bùi Nhàn là nhân vật chính, áo màu vàng thêu hoa phù dung, giày cùng màu và quần màu đỏ mận, búi tóc trên cao cài trang sức hoa phù dung, nổi bật thêm vài phần tướng mạo.
Nhưng đại tiểu thư Bùi phủ vừa mở miệng, lời nói sắc bén như dao!
Đột nhiên Tô Nhược U không cảm thấy căng thẳng và bất an nữa, đối mặt với đại tiểu thư Bùi phủ vừa mở miệng đã ngáng chân mình, bây giờ Bùi mẫu còn chưa để ý đến mình, trong nháy mắt Tô Nhược U lạnh nhạt.
Nàng rất mong đợi yến tiệc ngày hôm nay!
Tác giả :
Ngọc Tịnh Cam Lộ