Tương Quân Phối
Chương 18
Tiếng địch du dương phiêu tán trong khe núi, như là hương rượu lâu năm, đậm đà mà lại xa xăm. Trên vách đá một người ngọc thụ lâm phong, tóc đen tung bay, ánh mắt khép hờ đang thổi trúc. Quần áo rách nát không chịu nổi tàn phá của gió núi, bị rách lộ ra lòng ngực ngăm đen cường tráng. Vết thương nguyên bản nổi bật này, dưới ánh sáng chói lòa ban ngày, lại chiết xạ ra vầng sáng vàng óng ánh, mê loạn ánh mắt mọi người. Tề Vân Phi im lặng tỉnh lại, liền vẫn si ngốc nhìn Tần Khiếu một mình thổi tiêu.
Tần Khiếu quay đầu lại, nhếch miệng cười “Ngươi tỉnh." Vội vàng đi tới, bàn tay to vung lên, ôm Tề Vân Phi vào trong lòng ngực thay y khép chặt quần áo, cười nói.
“Ngươi ngủ đã lâu, không đành lòng đánh thức ngươi, nên liền để ngươi dựa lưng vào vách núi để tới chỗ kia." Ngón tay thô to khẽ lướt qua làn tóc đen, đem mái tóc che khuất khuôn mặt bó thành đuôi ngựa, lúc này mới vừa lòng tết thành đuôi sam.
“Ngươi ta hiện giờ vô cùng chật vật, thật dạy người trở thành sơn tặc."
“Ha ha ha… Vô phương, cho dù quần áo rách nát, nhưng ngươi ta là chủ đứng trên ngàn quân, sao có thể dạy người xem thường được?"
“Đây mới là chỗ mấu chốt." Đẩy Tề Vân Phi ra nhìn thẳng vào y, trên mặt Tần Khiếu vô cùng nghiêm túc “Hiện giờ thế cục bên ngoài như thế nào chúng ta không rõ ràng lắm, Vương gia nếu có thể theo kế hoạch khống chế kinh thành thì được, nhưng lần trước ám sát đã nguy hiểm ngoài kế hoạch, lúc này vô luận thế nào cũng phải cẩn thận làm việc."
Tề Vân Phi cúi đầu suy nghĩ, để cho Tần Khiếu tiếp tục.
“Ngươi nhất thời nảy lòng tham truy săn hỏa hồ lần theo dấu vết mà bị lọt vào phục kích, bên người nhất định có nội gian cùng địch nhân hô ứng; còn nữa cước trình ngựa của thị vệ mặc dù không kịp thiên lý thần câu, nhưng cũng phải đánh nhau trên đường đuổi tới cứu viện, thuyết minh trên đường nhất định có người cản trở; vả lại thích khách dưới tình huống hi sinh phân nửa vẫn không lùi bước, chắc là tử sĩ, nhưng theo ta được biết, Lục vương là không có năng lực nuôi tử sĩ… Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở sau, chỉ sợ Lục vương cũng chẳng qua là người bị lợi dụng, làm vật hi sinh thôi. Nếu quả thực như thế, người đứng sau màn kịch này nhất định đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chính là muốn trước lúc Tam vương tìm thấy chúng ta… Giết đế tạo phản!"
“Bỏ xe giữ soái? Chiêu này quả nhiên thâm độc. Lần này là trẫm sơ sót. Việc cấp bách là mau chóng liên hệ với Tam đệ, đợi trở lại hoàng thành, sẽ quét sạch bọn phản loạn cũng không muộn."
“Xem ra, muốn bình yên vô sự trọng chưởng triều đình, nhiễu chút vòng luẩn quẩn là không thiếu được." Tần Khiếu xoay người như làm ảo thuật lấy ra một cái bọc, lấy một chiếc áo dài vải thô màu xanh đưa cho Tề Vân Phi “Mặc vào đi."
“Khi nào lại kiếm được một bộ quần áo vậy?" Tề Vân Phi vô cùng kinh ngạc. Hai người bọn họ khi gặp rủi ro không có một xu, đáng giá chắc chỉ có lệnh bài nạm vàng khảm ngọc của Tần Khiếu, cố tình lại không đổi được tiền, quần áo này…
Thấy Tề Vân Phi liếc mắt tỏ vẻ hoài nghi, cười vẻ đen tối, Tần Khiếu cũng thật hào phóng, nói thẳng ra “Thừa dịp ngươi đang ngủ ta xuống núi trộm." Xoay người để cho Tề Vân Phi thay quần áo, lại nói “Sau này ngươi ta lấy huynh đệ tương xứng, thật chậm trễ ngươi. Ngươi vốn cao quý, xử sự với người ngoài khó tránh khỏi tiết lộ thêm thiên gia phong phạm, sẽ làm cho người ta khả nghi, việc này liền giao cho ta làm là được."
“Ngươi thật coi thường ta. Khi ta làm chất tử phiêu bạc tha hương, chẳng qua là thân ti tiện, cũng ăn đủ khổ."
Vỗ vỗ bụi đất đi đến trước mặt Tần Khiếu, Tề Vân Phi cười rất thoải mái.
“Xiêm y này tuy rằng đơn sơ, còn hơn hoàng bào kim giáp, nhưng thật ra nhẹ nhàng rất nhiều. Ha hả, thế nào, đẹp không?"
Nâng tay áo thướt tha chuyển động, con mắt sáng cong lại thành vầng trăng khuyết.
“Huynh đệ tương xứng? Ta đây chẳng phải nên gọi ngươi một tiếng ca ca?"
Chu thần khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Tần ca ca, thế nào, đẹp không?"
Như một đứa nhỏ được mặc đồ mới, Tề Vân Phi kiêu ngạo biểu diễn dáng người trước mặt người xem duy nhất, tiếng cười giòn tan vang vọng trong sơn cốc trống trải, cùng trí nhớ đã lâu gợn sóng trùng hợp, cộng minh…
“Ca ca… Tần ca ca… Mau nhìn a, tiểu Tề đổi bộ đồ mới này… Bà vú mới may cho, xinh đẹp không?" Búp bê xinh đẹp khỏe mạnh kháu khỉnh dang hai tay thành hình chữ ‘Đại’, ánh mắt sáng trong tràn đầy chờ mong.
“Tần ca ca… Nương lại đang khóc, ô ô… Còn đánh ta, ngươi nói nam nhi có lệ không dễ rơi… Ô ô… Ta nhịn không được, làm sao bây giờ? Ô… Ngươi có thể không cần ta hay không…" Bé khóc đến lê hoa đái vũ, đáng thương hề hề.
“Tần ca ca, cái gì kêu chất tử? Tần quốc công tử mỗi lần đánh ta đều gọi ta là chất tử… Hừ, chờ ta cũng lợi hại giống như ngươi, sẽ đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất!" Dùng sức nắm chặt tay, oa nhi mới sáu tuổi tính trẻ con vẫn chưa hết, trong mắt đã có vẻ lang hổ.
“Tần ca ca, ngươi vì sao muốn đi tòng quân… Tham gia quân ngũ có thể ăn cơm no a… Ta đây cũng không ngăn cản ngươi…" Ông thanh ông khí cúi đầu sống chết nắm chặt góc áo, bàn tay nhỏ bé mập mạp nắm đến đỏ bừng.
“Tần ca ca Tần ca ca mau nhìn nha, hộc hộc…" Còn chưa hết thở dốc, đã run run cẩn thận lấy từ trong lòng ra một bao hoa quế cao đưa cho đối phương “Ta trộm từ trong phòng bếp, ăn được, ngươi nếm thử đi, có ngọt không?" Cánh tay phấn nộn tràn đầy xanh tím, cũng không biết bị người nhìn, chỉ để ý lau mồ hôi, một đôi con ngươi long lanh tỏa sáng “Sau này ta mỗi ngày mang cao cho ngươi ăn, ngươi có thể không đi tham gia quân ngũ, đúng không?"
“Biên quan đánh giặc… Ngươi muốn đi…" Con ngươi ngập nước khẽ chớp, lại không dám để cho chúng lăn xuống “Tần ca ca ngươi đáp ứng ta, chờ ngươi làm Đại tướng quân, nhất định phải trở về gặp ta… Đến lúc đó tiểu Tề cũng làm hoàng đế, nhất định mười dặm đón chào, thiết tiệc cho ngươi đón tiếp khao thưởng!"
Tề Vân Phi cùng mình thâm tình đối diện ở trước mắt, giống như lại biến thành thân ảnh nhỏ gầy lạnh run ở trong gió lạnh năm đó. Trong những người đưa tiễn, Tần Khiếu tìm không thấy cha mẹ, nhìn không thấy huynh đệ, chỉ có ánh mắt này, chưa bao giờ rời đi chính mình. Nó cuối cùng khóc khô nước mắt, lại giống như kim cương đã mài qua, quang hoa tất hiện, chiết xạ ra hận cùng yêu khắc cốt.
“Tiểu Tề…" Tần Khiếu nghẹn ngào, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tần Khiếu quay đầu lại, nhếch miệng cười “Ngươi tỉnh." Vội vàng đi tới, bàn tay to vung lên, ôm Tề Vân Phi vào trong lòng ngực thay y khép chặt quần áo, cười nói.
“Ngươi ngủ đã lâu, không đành lòng đánh thức ngươi, nên liền để ngươi dựa lưng vào vách núi để tới chỗ kia." Ngón tay thô to khẽ lướt qua làn tóc đen, đem mái tóc che khuất khuôn mặt bó thành đuôi ngựa, lúc này mới vừa lòng tết thành đuôi sam.
“Ngươi ta hiện giờ vô cùng chật vật, thật dạy người trở thành sơn tặc."
“Ha ha ha… Vô phương, cho dù quần áo rách nát, nhưng ngươi ta là chủ đứng trên ngàn quân, sao có thể dạy người xem thường được?"
“Đây mới là chỗ mấu chốt." Đẩy Tề Vân Phi ra nhìn thẳng vào y, trên mặt Tần Khiếu vô cùng nghiêm túc “Hiện giờ thế cục bên ngoài như thế nào chúng ta không rõ ràng lắm, Vương gia nếu có thể theo kế hoạch khống chế kinh thành thì được, nhưng lần trước ám sát đã nguy hiểm ngoài kế hoạch, lúc này vô luận thế nào cũng phải cẩn thận làm việc."
Tề Vân Phi cúi đầu suy nghĩ, để cho Tần Khiếu tiếp tục.
“Ngươi nhất thời nảy lòng tham truy săn hỏa hồ lần theo dấu vết mà bị lọt vào phục kích, bên người nhất định có nội gian cùng địch nhân hô ứng; còn nữa cước trình ngựa của thị vệ mặc dù không kịp thiên lý thần câu, nhưng cũng phải đánh nhau trên đường đuổi tới cứu viện, thuyết minh trên đường nhất định có người cản trở; vả lại thích khách dưới tình huống hi sinh phân nửa vẫn không lùi bước, chắc là tử sĩ, nhưng theo ta được biết, Lục vương là không có năng lực nuôi tử sĩ… Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở sau, chỉ sợ Lục vương cũng chẳng qua là người bị lợi dụng, làm vật hi sinh thôi. Nếu quả thực như thế, người đứng sau màn kịch này nhất định đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chính là muốn trước lúc Tam vương tìm thấy chúng ta… Giết đế tạo phản!"
“Bỏ xe giữ soái? Chiêu này quả nhiên thâm độc. Lần này là trẫm sơ sót. Việc cấp bách là mau chóng liên hệ với Tam đệ, đợi trở lại hoàng thành, sẽ quét sạch bọn phản loạn cũng không muộn."
“Xem ra, muốn bình yên vô sự trọng chưởng triều đình, nhiễu chút vòng luẩn quẩn là không thiếu được." Tần Khiếu xoay người như làm ảo thuật lấy ra một cái bọc, lấy một chiếc áo dài vải thô màu xanh đưa cho Tề Vân Phi “Mặc vào đi."
“Khi nào lại kiếm được một bộ quần áo vậy?" Tề Vân Phi vô cùng kinh ngạc. Hai người bọn họ khi gặp rủi ro không có một xu, đáng giá chắc chỉ có lệnh bài nạm vàng khảm ngọc của Tần Khiếu, cố tình lại không đổi được tiền, quần áo này…
Thấy Tề Vân Phi liếc mắt tỏ vẻ hoài nghi, cười vẻ đen tối, Tần Khiếu cũng thật hào phóng, nói thẳng ra “Thừa dịp ngươi đang ngủ ta xuống núi trộm." Xoay người để cho Tề Vân Phi thay quần áo, lại nói “Sau này ngươi ta lấy huynh đệ tương xứng, thật chậm trễ ngươi. Ngươi vốn cao quý, xử sự với người ngoài khó tránh khỏi tiết lộ thêm thiên gia phong phạm, sẽ làm cho người ta khả nghi, việc này liền giao cho ta làm là được."
“Ngươi thật coi thường ta. Khi ta làm chất tử phiêu bạc tha hương, chẳng qua là thân ti tiện, cũng ăn đủ khổ."
Vỗ vỗ bụi đất đi đến trước mặt Tần Khiếu, Tề Vân Phi cười rất thoải mái.
“Xiêm y này tuy rằng đơn sơ, còn hơn hoàng bào kim giáp, nhưng thật ra nhẹ nhàng rất nhiều. Ha hả, thế nào, đẹp không?"
Nâng tay áo thướt tha chuyển động, con mắt sáng cong lại thành vầng trăng khuyết.
“Huynh đệ tương xứng? Ta đây chẳng phải nên gọi ngươi một tiếng ca ca?"
Chu thần khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Tần ca ca, thế nào, đẹp không?"
Như một đứa nhỏ được mặc đồ mới, Tề Vân Phi kiêu ngạo biểu diễn dáng người trước mặt người xem duy nhất, tiếng cười giòn tan vang vọng trong sơn cốc trống trải, cùng trí nhớ đã lâu gợn sóng trùng hợp, cộng minh…
“Ca ca… Tần ca ca… Mau nhìn a, tiểu Tề đổi bộ đồ mới này… Bà vú mới may cho, xinh đẹp không?" Búp bê xinh đẹp khỏe mạnh kháu khỉnh dang hai tay thành hình chữ ‘Đại’, ánh mắt sáng trong tràn đầy chờ mong.
“Tần ca ca… Nương lại đang khóc, ô ô… Còn đánh ta, ngươi nói nam nhi có lệ không dễ rơi… Ô ô… Ta nhịn không được, làm sao bây giờ? Ô… Ngươi có thể không cần ta hay không…" Bé khóc đến lê hoa đái vũ, đáng thương hề hề.
“Tần ca ca, cái gì kêu chất tử? Tần quốc công tử mỗi lần đánh ta đều gọi ta là chất tử… Hừ, chờ ta cũng lợi hại giống như ngươi, sẽ đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất!" Dùng sức nắm chặt tay, oa nhi mới sáu tuổi tính trẻ con vẫn chưa hết, trong mắt đã có vẻ lang hổ.
“Tần ca ca, ngươi vì sao muốn đi tòng quân… Tham gia quân ngũ có thể ăn cơm no a… Ta đây cũng không ngăn cản ngươi…" Ông thanh ông khí cúi đầu sống chết nắm chặt góc áo, bàn tay nhỏ bé mập mạp nắm đến đỏ bừng.
“Tần ca ca Tần ca ca mau nhìn nha, hộc hộc…" Còn chưa hết thở dốc, đã run run cẩn thận lấy từ trong lòng ra một bao hoa quế cao đưa cho đối phương “Ta trộm từ trong phòng bếp, ăn được, ngươi nếm thử đi, có ngọt không?" Cánh tay phấn nộn tràn đầy xanh tím, cũng không biết bị người nhìn, chỉ để ý lau mồ hôi, một đôi con ngươi long lanh tỏa sáng “Sau này ta mỗi ngày mang cao cho ngươi ăn, ngươi có thể không đi tham gia quân ngũ, đúng không?"
“Biên quan đánh giặc… Ngươi muốn đi…" Con ngươi ngập nước khẽ chớp, lại không dám để cho chúng lăn xuống “Tần ca ca ngươi đáp ứng ta, chờ ngươi làm Đại tướng quân, nhất định phải trở về gặp ta… Đến lúc đó tiểu Tề cũng làm hoàng đế, nhất định mười dặm đón chào, thiết tiệc cho ngươi đón tiếp khao thưởng!"
Tề Vân Phi cùng mình thâm tình đối diện ở trước mắt, giống như lại biến thành thân ảnh nhỏ gầy lạnh run ở trong gió lạnh năm đó. Trong những người đưa tiễn, Tần Khiếu tìm không thấy cha mẹ, nhìn không thấy huynh đệ, chỉ có ánh mắt này, chưa bao giờ rời đi chính mình. Nó cuối cùng khóc khô nước mắt, lại giống như kim cương đã mài qua, quang hoa tất hiện, chiết xạ ra hận cùng yêu khắc cốt.
“Tiểu Tề…" Tần Khiếu nghẹn ngào, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tác giả :
Tiếu Tiếu Dương