Tướng Quân Của Trẫm Chạy Rồi
Chương 13: Chuyện quá khứ
Sau khi đưa Cơ Ẩn về điện Hàm anh, Phá Lỗ sợ Đa Thọ nghe thấy lời đồn đãi mình bị thương từ trong miệng người khác thì sẽ lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định tự mình đi qua giải thích một chút.
“Nhưng, Phá Lỗ ca, chẳng phải thái y bảo ngươi phải nghỉ ngơi sao? Ngươi chạy khắp nơi như vậy, ngộ nhỡ miệng vết thương bị nứt ra thì làm sao bây giờ? Phụ hoàng cũng bảo ngươi mấy ngày này phải ở chỗ ta dưỡng thương cho tốt, ta không thể để vết thương của ngươi nặng thêm." Vẻ mặt Cơ Ẩn lo lắng nhìn Phá Lỗ, “Ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt, nếu ngươi lo lắng bên chỗ Ngũ ca thì ta thay ngươi đi nói một tiếng."
Phá Lỗ nhìn hắn xù lông, đôi mắt lại lấp lánh nước, vội vàng giơ tay đầu hàng, “Được rồi được rồi, vậy ngươi thay ta đi nói với Đa Thọ một tiếng, nói ta không có chuyện gì nghiêm trọng, đừng nghe những người khác nói mò, bảo hắn ta dưỡng bệnh cho tốt, hai ngày nữa ta sẽ tới tìm hắn ta."
Cơ Ẩn cười lộ hai má lúm đồng tiền nhỏ nhỏ, gật đầu với Phá Lỗ, mang theo Tiểu Mễ Tử vừa chạy tới rồi cùng Hứa Hà rời đi. Sau khi rời khỏi tầm mắt của Phá Lỗ, khuôn mặt Cơ Ẩn vừa rồi còn tươi cười trong thoáng chốc đóng băng lại.
Cơ Khang ơi là Cơ Khang, vì sao lúc nào ngươi cũng có thể nhận được thứ tốt nhất như vậy chứ?
Đời trước, phụ hoàng yêu thương ngươi như con ngươi (Con ngươi – Nhãn cầu còn có nghĩa ví với người được yêu thích), Phá Lỗ vào sinh ra tử vì ngươi, ta và ngươi cũng là huynh đệ, máu chảy trên người giống nhau, vì sao số mệnh ngươi lại tốt như vậy?
Đời này, ta không bao giờ vọng tưởng cướp đoạt gì mà tình thương của cha với ngươi nữa, ta muốn Phá Lỗ, chỉ cần y!
Phá Lỗ làm sao biết được tiểu thiên sứ mỏng manh trong suy nghĩ của y đã hắc hóa không khác gì mực tàu, còn đang cảm thán với Owl: “Trường Bình lương thiện tinh tế đáng yêu bộ dạng còn vô cùng đẹp mắt, ngoài phần hơi yếu đuối thích khóc thì không có chỗ nào không tốt. Nhưng, tính tình hắn mềm yếu đều là do mẫu thân, từ này về sau ta sẽ nghĩ cách phân tích cho hắn hiểu. Ta cảm thấy Đa Thọ nhất định sẽ thích hắn, ngươi nói đúng không?"
Owl vốn không muốn nói bậy bạ, cậu đang cố gắng sử dụng năng lượng đẩy mạnh tế bào Phá Lỗ tái sinh, tăng tốc độ khép lại của miệng vết thương. Ngặt nỗi manh vật khốc tuyệt đối không muốn yên tĩnh, thấy nó không phản ứng, thế mà bắt đầu dùng tinh thần lực đâm bản thể của nó.
“Tiên sinh, nói thật, tôi không hề cảm thấy người này đáng giá chỗ nào để anh phí tâm như vậy. Nhìn xem, từ sau khi anh quen biết hắn, bây giờ sao còn chưa quay được nửa vòng mà hắn đã hại anh bị thương nặng rồi. Nếu hôm nay tôi không nghĩ cách đánh tan phần lớn lực tác động giúp anh, nói không chừng cột sống của anh cũng đã bị lão sư kia đánh gãy! Haizzz, thời đại này thật không có nhân quyền, giai cấp nghiêm ngặt, tôi lại tha thiết thành khẩn đề nghị anh, để tôi đưa anh đi tới một nơi có chút nhân quyền văn minh hơn! Còn nữa, tôi cảm thấy mặc dù sao chổi chuyển thế…. Thuần túy vô nghĩa, nhưng thời đại này có đủ tà môn rồi, nói không chừng trên người đứa bé kia thật sự có hào quang vận rủi này nọ mà khoa học không cách nào giải thích được…. Anh vẫn nên cách xa hắn một chút mới tốt."
Phá Lỗ bị tên Owl này truyền đạt như vậy có chút nhức đầu, vội vươn tay chọc trang sức bằng kim loại hình ngôi sao sáu cánh treo trước ngực mình, “Ngừng ngừng! Đầu tiên, đi tới chỗ văn minh khác thì khỏi nói, ở đây tôi có người thân tốt nhất, tôi không thể ném họ rồi rời đi. Nếu quả thật có Thần tồn tại, trong khoảnh khắc chiến hạm nổ tung chúng ta đây đã bị cuốn vào hố đen vũ trụ lại còn đi tới chỗ này, đã nói lên đây là ý chỉ của Thần. Thứ hai, cậu có thể đừng xem mấy giai thoại có chút kỳ lạ cổ quái trong thư phòng nhị ca được không, cậu là một cơ giáp AI, chẳng phải ngu phu ngu phụ ngoài chợ, loại hình khắc này thể hiện mà cậu cũng tin?"
Owl dùng bản thể của mình chọc chọc ngực Phá Lỗ, “Được rồi, được rồi. Muốn nói tới trẻ con, Cơ Huyên Cơ Diệp Cơ Quân đều là trẻ con, với lại tôi cảm thấy bộ dạng bọn chúng rất đáng yêu, hơn nữa còn có sức sống. Thật sự không hiểu sao anh lại chọn một đứa trẻ như vậy để chăm sóc, tôi cảm thấy hắn có chút kỳ quái, tôi thống kê qua, hôm nay hắn nhìn lén anh ba sáu lần, hai mốt lần lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sáu lần trị số huyết thanh tố trong nháy mắt hạ thấp một cách vô cùng đáng sợ. Nói thật, tôi rất nghi ngờ hắn có bệnh uất ức nghiêm trọng."
Phá Lỗ thở dài: “Bệnh uất ức…. Đế quốc nào tạo người không có bệnh uất ức chứ, hoặc nhẹ hoặc nặng mà thôi. Chúng ta không có cha mẹ, không có gia đình, không có cội nguồn, trong đời học được câu nói đầu tiên là “Vì vinh quang và hòa bình của đế quốc." Lý tưởng chúng ta tiếp xúc lần đầu tiên trong đời chính là “Đế quốc trao tính mạng nhân tạo cho con người, mọi người chỉ có trở thành quân nhân chiến đấu vì đế quốc, lòng tin duy nhất của mọi người chính là phục tùng, đúng rồi, Owl, cậu còn nhớ thượng tướng Sâm Thụy không?"
Nhắc tới Sâm Thụy, Owl im lặng hồi lâu, nhẹ giọng trả lời, “Nhớ."
Phá lỗ cắn răng đứng lên ngồi vào bên cửa sổ, vươn tay đưa ra ngoài cửa sổ, cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời ngày đông. Ánh mắt rời rạc xa xăm, phảng phất như xuyên qua tầng tầng lớp lớp cung điện, bay qua sông núi rộng lớn, đi đến một nơi không ai so sánh được.
“Tôi là một trong những người máy mà thượng tướng Sâm Thụy chế tạo ra từ hạt nhân, nếu như đặt trong thời đại này, theo luân thường đạo lý mà nói ông ấy hẳn là cha của tôi. Nhưng, lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ấy, lại là lúc ông ấy tự đánh vỡ bộ não gần chết để tôi kế thừa cậu. Ông ấy chính là bị bệnh uất ức tự giết chết mình, phía chính phủ luôn nói thượng tướng Sâm Thụy chính là anh hùng chết trận, nhưng Owl cậu là đồng đội chiến đấu cùng ông ấy, cậu biết chân tướng một rõ hai ràng, tuy tôi không có máy quét không biết đạo trưởng hay huyết thanh tố là thế nào, nhưng tôi có mắt, tôi có cảm giác. Không biết vì sao, lần đầu tiên nhìn thấy Trường Bình, tôi đã cảm thấy đứa bé này cực kỳ giống Sâm Thụy, linh hồn hắn chìm đắm trong vực sâu u ám không thể tự thoát khỏi, nhưng hắn đang kêu gào đang cầu cứu, đang khao khát một phần yêu thương, tôi… Không thể bỏ hắn lại được."
Phá Lỗ đắm chìm trong tinh thần lực của mình, chỉ thấy trong một góc nhỏ, có một bé trai đầu trọc đang lặng lẽ khóc thút thít. Y đi tới sờ đầu đứa nhỏ, “Owl, rất xin lỗi đã nhắc tới chuyện đau lòng của cậu. Tôi biết cậu nhớ Sâm Thụy, tôi cũng rất nhớ ông ấy."
Owl nhào tới nằm úp sấp trong ngực Phá Lỗ bắt đầu gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, “Sâm Thụy…. Sâm Thụy là quân sĩ tốt nhất, cả đời ông ấy vì đế quốc lập chiến công rất nhiều, nhưng bọn họ thậm chí không muốn thỏa mãn chút nguyện vọng nhỏ nhoi kia. Yêu đương với công dân thì sao chứ, chẳng lẽ người máy không phải là người sao? Bọn họ dựa vào cái gì mà cưỡng ép chia rẽ Sâm Thụy và Mai Phù Lệ, họ thật lòng yêu nhau! Từ sau khi Mai Phù Lệ bị ép lập gia đình rồi tự vẫn, tôi biết Sâm Thụy có vấn đề, trụ chống trong lòng bị sụp đổ! Nhưng tôi không thể làm gì, tôi chỉ là một cơ giáp chiến đấu, tôi không thể khai thông tình cảm con người, chỉ có thể nhìn ông ấy càng ngày càng trầm mặc suy yếu, cho đến chết. Tôi thật sự không có ích gì, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Sâm Thụy tự giết mình!"
Phá Lỗ ôm Owl dụ dỗ như một đứa bé, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, “Suỵt suỵt, Owl là cơ giáp đệ nhất của đế quốc, vô cùng giỏi giang, thậm chí dưới tình huống chiến hạm tự nổ cậu đã dùng toàn lực bảo vệ phạm vi tinh thần lực của tôi, để tôi có sinh mệnh lần nữa, có người nhà của mình, cảm ơn cậu."
Owl xấu hổ ngừng khóc, “Không…. Không cần cảm ơn, đây là tôi phải làm, sứ mệnh của tôi là bảo vệ anh, bắt đầu từ ngày Sâm Thụy giao tôi cho anh."
Phá Lỗ dùng sức hôn đầu trọc của Owl, “Ha ha, đồng nghiệp, cậu thật sự siêu giỏi, nếu như không có sự xuất hiện của cậu, tôi có thể sớm buông bỏ mạng sống của mình từ trước vụ nổ. Hoàng cung này đối xử với Trường Bình cũng giống như đế quốc đối với những người máy như chúng ta, không có tự do, không có tôn nghiêm, thượng cấp vừa ra lệnh một cái chúng ta đều phải vào sinh ra tử, bất kể là phòng ngừa xâm nhập hay là xâm nhập người khác, chúng ta đều không có lựa chọn nào khác để chọn, chỉ có thể phục tùng. Cho nên, tôi muốn cứu hắn." chính chủ Lê Quý Đôn, reup là chó cả lò nhà nó
“Được rồi, nhưng trước tiên cứu hắn là không được phép tổn thương tới mình làm điều kiện tiên quyết, anh thề đi, nhất định phải bảo vệ tốt cho bản thân mình trước, thề đi!" Owl dùng sức cọ xót trong ngực Phá Lỗ, ngẩng đầu nhìn y chằm chằm.Cậu đã mất Sâm Thụy như mất một người cha, thật sự không chịu nổi lại mất đi người anh cả Phá Lỗ này.
“Được, tôi thề." Phá Lỗ buồn cười thề, tính toán thời gian, chắc Trường Bình đã tới cung Dao Hoa rồi. Ừ, Trường Bình lương thiện đáng yêu, Đa Thọ dịu dàng mềm lòng, hắn ta nhất định sẽ thích đệ đệ này.
Nếu như Phá Lỗ có thiên lý nhãn để nhìn thấu tình hình trong cung Dao Hoa, thì y sẽ cảm thấy có một bạt tai tát vào mặt mình.
Cơ Khang nghiêng người tựa vào gối mềm, ánh mắt lợi hại như hai lưỡi dao sắc bén, cắt tới cắt lui trên người Cơ Ẩn. Hắn ta cau mày, thấp giọng nói: “Ngấm ngầm Phá Lỗ thành công, có phải rất vui vẻ không, thất đệ?"
Lần đầu tiên Cơ Ẩn nhìn thấy Cơ Khang đã phát hiện đối phương chán ghét và bài xích hắn, nỗi băn khoăn trong lòng đó lập tức có đáp án.
Lần này Cơ Khang bệnh là cố ý, chính là để giữ Phá Lỗ ở bên cạnh hắn ta!
Trong lòng hắn cười lạnh, dù cho ngươi dày vò thế nào, Phá Lỗ chẳng phải vì ta mà bước chân vào vũng nước đục này sao? Có thể thấy địa vị hiện tại của ngươi cũng chẳng hơn gì mấy? A, đời này, y không bao giờ là của một mình ngươi nữa rồi, ta sẽ từ từ khiến y thuộc về ta, một mình ta!
Tuy trong lòng giễu cợt, nhưng trên mặt Cơ Ẩn vẫn dáng vẻ ngây thơ lương thiện, hắn nghiêng đầu cười ngọt ngào lại đáng yêu, lộ ra hàm răng ngay ngắn trắng như hạt gạo, bên gò má còn có má lúm đồng tiền rất sâu, “Ngũ ca đang nói gì vậy ạ, đệ đệ quả thật không hiểu."
Cơ Khang nhìn đứa bé cười rất đỗi ngọt ngào trước mặt, không nhịn được trong lòng thấy rùng mình, “Ở đây chỉ có hai người ta và ngươi, cần gì tiếp tục diễn trò? Ngươi muốn gì cứ trực tiếp nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi."
“À?" Cơ Ẩn đưa tay sờ chóp mũi, dí dỏm mở trừng hai mắt, “Ngũ ca, rốt cuộc huynh đang nói gì, xin thứ cho đệ đệ ngu dốt, thật sự không hiểu lời huynh nói."
“Ta sẽ dùng hết biện pháp giúp ngươi, chỉ có một điều kiện với ngươi, thả Phá Lỗ đi đi, y không thể dính vào những chuyện dơ bẩn kia được!"
Chậc, vì sao lúc nào ngươi cũng đều có bộ dạng tính trước kỹ càng, nắm rõ mọi chuyện như vậy chứ, dáng vẻ kiểu người cao cao tại thượng như ngươi thật sự khiến ta rất ghét! Rất muốn lột lớp da hồ ly trên người ngươi giẫm nát dưới hai chân, rồi để Phá Lỗ nhìn xem, huynh trưởng tốt dịu dàng đáng tin trong lòng y thế mà lại trong lòng lại có ý nghĩ xấu xa với y như vậy. Tưởng tượng như thế, thật sự kích thích đến da gà cũng muốn nổi lên luôn rồi.
Cơ Ẩn bước lên trước, lấy bộ dạng đệ đệ chăm sóc huynh trưởng giúp Cơ Khang ép chân xuống, sau đó ghé sát bên tai hắn ta dịu dàng nói nhỏ: “Cơ Khang, Phá Lỗ ta đã xác định rồi, ngươi lấy gì cũng đều không đổi được." Chỉ cần Phá Lỗ ở bên cạnh, e ngại y cho nên dù ngươi không giúp ta thì cũng không dám động tay chân gì với ta, đúng không?
“Ngươi!" Cơ Khang bị lời nói ẩn chứa sự uy hiếp làm nổi giận máu nóng dâng trào, không nhịn được ho đến tê tâm liệt phế.
“Trời ơi, sao Ngũ ca lại bắt đầu ho rồi, đệ đi truyền thái y giúp huynh." Sau khi đi hai ba nước, Cơ Ẩn quay đầu lại nhìn Cơ Khang thở không ra hơi, khoảnh khắc này đôi mắt đẹp đào hoa tựa như ướt đẫm mực, tràn ra ngoài khiến người ta cảm giác sương mù dày đặc lạnh lẽo, “Sau này đừng đánh chủ ý lên Phá Lỗ nữa, y là của ta, chỉ có thể là của ta! Tốt nhất thu lại suy nghĩ xấu xa trong đầu huynh đi, nếu không đừng trách ta sớm tiễn huynh đi gặp Diêm Vương!" Dứt lời, đầu không quay lại đi thẳng ra bên ngoài.
Cơ Khang hít một ngụm khí lạnh, hắn ta đoán không lầm, thậm chí còn đoán chưa đủ sâu. Cơ Ẩn này đâu chỉ là tâm cơ thâm trầm, mà vốn là một con quái vật! Ánh mắt vừa rồi làm sao là người có thể có, đương nhiên chính là một con ác quỷ!
Phá Lỗ ơi là Phá Lỗ, rốt cuộc ngươi biết mình trêu chọc vào thứ gì không?
“Nhưng, Phá Lỗ ca, chẳng phải thái y bảo ngươi phải nghỉ ngơi sao? Ngươi chạy khắp nơi như vậy, ngộ nhỡ miệng vết thương bị nứt ra thì làm sao bây giờ? Phụ hoàng cũng bảo ngươi mấy ngày này phải ở chỗ ta dưỡng thương cho tốt, ta không thể để vết thương của ngươi nặng thêm." Vẻ mặt Cơ Ẩn lo lắng nhìn Phá Lỗ, “Ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt, nếu ngươi lo lắng bên chỗ Ngũ ca thì ta thay ngươi đi nói một tiếng."
Phá Lỗ nhìn hắn xù lông, đôi mắt lại lấp lánh nước, vội vàng giơ tay đầu hàng, “Được rồi được rồi, vậy ngươi thay ta đi nói với Đa Thọ một tiếng, nói ta không có chuyện gì nghiêm trọng, đừng nghe những người khác nói mò, bảo hắn ta dưỡng bệnh cho tốt, hai ngày nữa ta sẽ tới tìm hắn ta."
Cơ Ẩn cười lộ hai má lúm đồng tiền nhỏ nhỏ, gật đầu với Phá Lỗ, mang theo Tiểu Mễ Tử vừa chạy tới rồi cùng Hứa Hà rời đi. Sau khi rời khỏi tầm mắt của Phá Lỗ, khuôn mặt Cơ Ẩn vừa rồi còn tươi cười trong thoáng chốc đóng băng lại.
Cơ Khang ơi là Cơ Khang, vì sao lúc nào ngươi cũng có thể nhận được thứ tốt nhất như vậy chứ?
Đời trước, phụ hoàng yêu thương ngươi như con ngươi (Con ngươi – Nhãn cầu còn có nghĩa ví với người được yêu thích), Phá Lỗ vào sinh ra tử vì ngươi, ta và ngươi cũng là huynh đệ, máu chảy trên người giống nhau, vì sao số mệnh ngươi lại tốt như vậy?
Đời này, ta không bao giờ vọng tưởng cướp đoạt gì mà tình thương của cha với ngươi nữa, ta muốn Phá Lỗ, chỉ cần y!
Phá Lỗ làm sao biết được tiểu thiên sứ mỏng manh trong suy nghĩ của y đã hắc hóa không khác gì mực tàu, còn đang cảm thán với Owl: “Trường Bình lương thiện tinh tế đáng yêu bộ dạng còn vô cùng đẹp mắt, ngoài phần hơi yếu đuối thích khóc thì không có chỗ nào không tốt. Nhưng, tính tình hắn mềm yếu đều là do mẫu thân, từ này về sau ta sẽ nghĩ cách phân tích cho hắn hiểu. Ta cảm thấy Đa Thọ nhất định sẽ thích hắn, ngươi nói đúng không?"
Owl vốn không muốn nói bậy bạ, cậu đang cố gắng sử dụng năng lượng đẩy mạnh tế bào Phá Lỗ tái sinh, tăng tốc độ khép lại của miệng vết thương. Ngặt nỗi manh vật khốc tuyệt đối không muốn yên tĩnh, thấy nó không phản ứng, thế mà bắt đầu dùng tinh thần lực đâm bản thể của nó.
“Tiên sinh, nói thật, tôi không hề cảm thấy người này đáng giá chỗ nào để anh phí tâm như vậy. Nhìn xem, từ sau khi anh quen biết hắn, bây giờ sao còn chưa quay được nửa vòng mà hắn đã hại anh bị thương nặng rồi. Nếu hôm nay tôi không nghĩ cách đánh tan phần lớn lực tác động giúp anh, nói không chừng cột sống của anh cũng đã bị lão sư kia đánh gãy! Haizzz, thời đại này thật không có nhân quyền, giai cấp nghiêm ngặt, tôi lại tha thiết thành khẩn đề nghị anh, để tôi đưa anh đi tới một nơi có chút nhân quyền văn minh hơn! Còn nữa, tôi cảm thấy mặc dù sao chổi chuyển thế…. Thuần túy vô nghĩa, nhưng thời đại này có đủ tà môn rồi, nói không chừng trên người đứa bé kia thật sự có hào quang vận rủi này nọ mà khoa học không cách nào giải thích được…. Anh vẫn nên cách xa hắn một chút mới tốt."
Phá Lỗ bị tên Owl này truyền đạt như vậy có chút nhức đầu, vội vươn tay chọc trang sức bằng kim loại hình ngôi sao sáu cánh treo trước ngực mình, “Ngừng ngừng! Đầu tiên, đi tới chỗ văn minh khác thì khỏi nói, ở đây tôi có người thân tốt nhất, tôi không thể ném họ rồi rời đi. Nếu quả thật có Thần tồn tại, trong khoảnh khắc chiến hạm nổ tung chúng ta đây đã bị cuốn vào hố đen vũ trụ lại còn đi tới chỗ này, đã nói lên đây là ý chỉ của Thần. Thứ hai, cậu có thể đừng xem mấy giai thoại có chút kỳ lạ cổ quái trong thư phòng nhị ca được không, cậu là một cơ giáp AI, chẳng phải ngu phu ngu phụ ngoài chợ, loại hình khắc này thể hiện mà cậu cũng tin?"
Owl dùng bản thể của mình chọc chọc ngực Phá Lỗ, “Được rồi, được rồi. Muốn nói tới trẻ con, Cơ Huyên Cơ Diệp Cơ Quân đều là trẻ con, với lại tôi cảm thấy bộ dạng bọn chúng rất đáng yêu, hơn nữa còn có sức sống. Thật sự không hiểu sao anh lại chọn một đứa trẻ như vậy để chăm sóc, tôi cảm thấy hắn có chút kỳ quái, tôi thống kê qua, hôm nay hắn nhìn lén anh ba sáu lần, hai mốt lần lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sáu lần trị số huyết thanh tố trong nháy mắt hạ thấp một cách vô cùng đáng sợ. Nói thật, tôi rất nghi ngờ hắn có bệnh uất ức nghiêm trọng."
Phá Lỗ thở dài: “Bệnh uất ức…. Đế quốc nào tạo người không có bệnh uất ức chứ, hoặc nhẹ hoặc nặng mà thôi. Chúng ta không có cha mẹ, không có gia đình, không có cội nguồn, trong đời học được câu nói đầu tiên là “Vì vinh quang và hòa bình của đế quốc." Lý tưởng chúng ta tiếp xúc lần đầu tiên trong đời chính là “Đế quốc trao tính mạng nhân tạo cho con người, mọi người chỉ có trở thành quân nhân chiến đấu vì đế quốc, lòng tin duy nhất của mọi người chính là phục tùng, đúng rồi, Owl, cậu còn nhớ thượng tướng Sâm Thụy không?"
Nhắc tới Sâm Thụy, Owl im lặng hồi lâu, nhẹ giọng trả lời, “Nhớ."
Phá lỗ cắn răng đứng lên ngồi vào bên cửa sổ, vươn tay đưa ra ngoài cửa sổ, cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời ngày đông. Ánh mắt rời rạc xa xăm, phảng phất như xuyên qua tầng tầng lớp lớp cung điện, bay qua sông núi rộng lớn, đi đến một nơi không ai so sánh được.
“Tôi là một trong những người máy mà thượng tướng Sâm Thụy chế tạo ra từ hạt nhân, nếu như đặt trong thời đại này, theo luân thường đạo lý mà nói ông ấy hẳn là cha của tôi. Nhưng, lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ấy, lại là lúc ông ấy tự đánh vỡ bộ não gần chết để tôi kế thừa cậu. Ông ấy chính là bị bệnh uất ức tự giết chết mình, phía chính phủ luôn nói thượng tướng Sâm Thụy chính là anh hùng chết trận, nhưng Owl cậu là đồng đội chiến đấu cùng ông ấy, cậu biết chân tướng một rõ hai ràng, tuy tôi không có máy quét không biết đạo trưởng hay huyết thanh tố là thế nào, nhưng tôi có mắt, tôi có cảm giác. Không biết vì sao, lần đầu tiên nhìn thấy Trường Bình, tôi đã cảm thấy đứa bé này cực kỳ giống Sâm Thụy, linh hồn hắn chìm đắm trong vực sâu u ám không thể tự thoát khỏi, nhưng hắn đang kêu gào đang cầu cứu, đang khao khát một phần yêu thương, tôi… Không thể bỏ hắn lại được."
Phá Lỗ đắm chìm trong tinh thần lực của mình, chỉ thấy trong một góc nhỏ, có một bé trai đầu trọc đang lặng lẽ khóc thút thít. Y đi tới sờ đầu đứa nhỏ, “Owl, rất xin lỗi đã nhắc tới chuyện đau lòng của cậu. Tôi biết cậu nhớ Sâm Thụy, tôi cũng rất nhớ ông ấy."
Owl nhào tới nằm úp sấp trong ngực Phá Lỗ bắt đầu gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, “Sâm Thụy…. Sâm Thụy là quân sĩ tốt nhất, cả đời ông ấy vì đế quốc lập chiến công rất nhiều, nhưng bọn họ thậm chí không muốn thỏa mãn chút nguyện vọng nhỏ nhoi kia. Yêu đương với công dân thì sao chứ, chẳng lẽ người máy không phải là người sao? Bọn họ dựa vào cái gì mà cưỡng ép chia rẽ Sâm Thụy và Mai Phù Lệ, họ thật lòng yêu nhau! Từ sau khi Mai Phù Lệ bị ép lập gia đình rồi tự vẫn, tôi biết Sâm Thụy có vấn đề, trụ chống trong lòng bị sụp đổ! Nhưng tôi không thể làm gì, tôi chỉ là một cơ giáp chiến đấu, tôi không thể khai thông tình cảm con người, chỉ có thể nhìn ông ấy càng ngày càng trầm mặc suy yếu, cho đến chết. Tôi thật sự không có ích gì, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Sâm Thụy tự giết mình!"
Phá Lỗ ôm Owl dụ dỗ như một đứa bé, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, “Suỵt suỵt, Owl là cơ giáp đệ nhất của đế quốc, vô cùng giỏi giang, thậm chí dưới tình huống chiến hạm tự nổ cậu đã dùng toàn lực bảo vệ phạm vi tinh thần lực của tôi, để tôi có sinh mệnh lần nữa, có người nhà của mình, cảm ơn cậu."
Owl xấu hổ ngừng khóc, “Không…. Không cần cảm ơn, đây là tôi phải làm, sứ mệnh của tôi là bảo vệ anh, bắt đầu từ ngày Sâm Thụy giao tôi cho anh."
Phá Lỗ dùng sức hôn đầu trọc của Owl, “Ha ha, đồng nghiệp, cậu thật sự siêu giỏi, nếu như không có sự xuất hiện của cậu, tôi có thể sớm buông bỏ mạng sống của mình từ trước vụ nổ. Hoàng cung này đối xử với Trường Bình cũng giống như đế quốc đối với những người máy như chúng ta, không có tự do, không có tôn nghiêm, thượng cấp vừa ra lệnh một cái chúng ta đều phải vào sinh ra tử, bất kể là phòng ngừa xâm nhập hay là xâm nhập người khác, chúng ta đều không có lựa chọn nào khác để chọn, chỉ có thể phục tùng. Cho nên, tôi muốn cứu hắn." chính chủ Lê Quý Đôn, reup là chó cả lò nhà nó
“Được rồi, nhưng trước tiên cứu hắn là không được phép tổn thương tới mình làm điều kiện tiên quyết, anh thề đi, nhất định phải bảo vệ tốt cho bản thân mình trước, thề đi!" Owl dùng sức cọ xót trong ngực Phá Lỗ, ngẩng đầu nhìn y chằm chằm.Cậu đã mất Sâm Thụy như mất một người cha, thật sự không chịu nổi lại mất đi người anh cả Phá Lỗ này.
“Được, tôi thề." Phá Lỗ buồn cười thề, tính toán thời gian, chắc Trường Bình đã tới cung Dao Hoa rồi. Ừ, Trường Bình lương thiện đáng yêu, Đa Thọ dịu dàng mềm lòng, hắn ta nhất định sẽ thích đệ đệ này.
Nếu như Phá Lỗ có thiên lý nhãn để nhìn thấu tình hình trong cung Dao Hoa, thì y sẽ cảm thấy có một bạt tai tát vào mặt mình.
Cơ Khang nghiêng người tựa vào gối mềm, ánh mắt lợi hại như hai lưỡi dao sắc bén, cắt tới cắt lui trên người Cơ Ẩn. Hắn ta cau mày, thấp giọng nói: “Ngấm ngầm Phá Lỗ thành công, có phải rất vui vẻ không, thất đệ?"
Lần đầu tiên Cơ Ẩn nhìn thấy Cơ Khang đã phát hiện đối phương chán ghét và bài xích hắn, nỗi băn khoăn trong lòng đó lập tức có đáp án.
Lần này Cơ Khang bệnh là cố ý, chính là để giữ Phá Lỗ ở bên cạnh hắn ta!
Trong lòng hắn cười lạnh, dù cho ngươi dày vò thế nào, Phá Lỗ chẳng phải vì ta mà bước chân vào vũng nước đục này sao? Có thể thấy địa vị hiện tại của ngươi cũng chẳng hơn gì mấy? A, đời này, y không bao giờ là của một mình ngươi nữa rồi, ta sẽ từ từ khiến y thuộc về ta, một mình ta!
Tuy trong lòng giễu cợt, nhưng trên mặt Cơ Ẩn vẫn dáng vẻ ngây thơ lương thiện, hắn nghiêng đầu cười ngọt ngào lại đáng yêu, lộ ra hàm răng ngay ngắn trắng như hạt gạo, bên gò má còn có má lúm đồng tiền rất sâu, “Ngũ ca đang nói gì vậy ạ, đệ đệ quả thật không hiểu."
Cơ Khang nhìn đứa bé cười rất đỗi ngọt ngào trước mặt, không nhịn được trong lòng thấy rùng mình, “Ở đây chỉ có hai người ta và ngươi, cần gì tiếp tục diễn trò? Ngươi muốn gì cứ trực tiếp nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi."
“À?" Cơ Ẩn đưa tay sờ chóp mũi, dí dỏm mở trừng hai mắt, “Ngũ ca, rốt cuộc huynh đang nói gì, xin thứ cho đệ đệ ngu dốt, thật sự không hiểu lời huynh nói."
“Ta sẽ dùng hết biện pháp giúp ngươi, chỉ có một điều kiện với ngươi, thả Phá Lỗ đi đi, y không thể dính vào những chuyện dơ bẩn kia được!"
Chậc, vì sao lúc nào ngươi cũng đều có bộ dạng tính trước kỹ càng, nắm rõ mọi chuyện như vậy chứ, dáng vẻ kiểu người cao cao tại thượng như ngươi thật sự khiến ta rất ghét! Rất muốn lột lớp da hồ ly trên người ngươi giẫm nát dưới hai chân, rồi để Phá Lỗ nhìn xem, huynh trưởng tốt dịu dàng đáng tin trong lòng y thế mà lại trong lòng lại có ý nghĩ xấu xa với y như vậy. Tưởng tượng như thế, thật sự kích thích đến da gà cũng muốn nổi lên luôn rồi.
Cơ Ẩn bước lên trước, lấy bộ dạng đệ đệ chăm sóc huynh trưởng giúp Cơ Khang ép chân xuống, sau đó ghé sát bên tai hắn ta dịu dàng nói nhỏ: “Cơ Khang, Phá Lỗ ta đã xác định rồi, ngươi lấy gì cũng đều không đổi được." Chỉ cần Phá Lỗ ở bên cạnh, e ngại y cho nên dù ngươi không giúp ta thì cũng không dám động tay chân gì với ta, đúng không?
“Ngươi!" Cơ Khang bị lời nói ẩn chứa sự uy hiếp làm nổi giận máu nóng dâng trào, không nhịn được ho đến tê tâm liệt phế.
“Trời ơi, sao Ngũ ca lại bắt đầu ho rồi, đệ đi truyền thái y giúp huynh." Sau khi đi hai ba nước, Cơ Ẩn quay đầu lại nhìn Cơ Khang thở không ra hơi, khoảnh khắc này đôi mắt đẹp đào hoa tựa như ướt đẫm mực, tràn ra ngoài khiến người ta cảm giác sương mù dày đặc lạnh lẽo, “Sau này đừng đánh chủ ý lên Phá Lỗ nữa, y là của ta, chỉ có thể là của ta! Tốt nhất thu lại suy nghĩ xấu xa trong đầu huynh đi, nếu không đừng trách ta sớm tiễn huynh đi gặp Diêm Vương!" Dứt lời, đầu không quay lại đi thẳng ra bên ngoài.
Cơ Khang hít một ngụm khí lạnh, hắn ta đoán không lầm, thậm chí còn đoán chưa đủ sâu. Cơ Ẩn này đâu chỉ là tâm cơ thâm trầm, mà vốn là một con quái vật! Ánh mắt vừa rồi làm sao là người có thể có, đương nhiên chính là một con ác quỷ!
Phá Lỗ ơi là Phá Lỗ, rốt cuộc ngươi biết mình trêu chọc vào thứ gì không?
Tác giả :
Liễu Phục Vũ