Tướng Phủ Ngốc Thê
Chương 60: Quan hệ vi diệu
Editor: Maria Nyoko
Gió thu quát vào mặt mang theo hơi lạnh. Lúc này tâm tình Thiên Mị vô cùng tốt, thừa dịp bên cạnh không có người nhìn, thuận tiện liếc mắt nhìn, đợi đến khi phát hiện thì lại giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra.
Mỗi lần Hành Ngọc cảm thấy ánh mắt bên cạnh nóng rực, quay tới nhìn thì mắt Thiên Mị nhìn phía trước, không nhìn được chính diện. Khi nào thì Thiên Mị làm như thế, rõ ràng nói cho hắn biết, hắn đang cố làm ra vẻ.
"Không thú vị." Hành Ngọc nhỏ giọng thì thầm, rất là bất đắc dĩ. Tính tính toán toán lộ trình, bọn họ đến thủ phủ Bách Lý Sơn Trang phải một canh giờ, đoạn đường này chỉ có hai người bọn họ, Liệt Tuyệt cũng bị Thiên Mị kêu trở về.
Nói cho hay là: vương phủ không ai trông nom, về giữ nhà.
Phủ nhị vương gia, khi nào để nhân tài như Liệt Tuyệt đi quản, quản gia vương phủ làm gì ăn đây!
"Hành Ngọc, lần đầu tiên ngươi cáu kỉnh." Thiên Mị giống như là phát hiện vùng đất mới, nhìn chằm chằm Hành Ngọc. Mới vừa thầm nói hắn nghe rất rõ ràng, thật sự là khó có được, Hành Ngọc ít nói như vậy lại có thể biết nói ra hai chữ ‘không thú vị’. Xem ra thời gian nửa năm, hắn không phải không có thu hoạch.
Tiếp tục dáng dấp trầm mặc, đường xá mênh mông, bụi đất tung bay. Lúc Thiên Mị không thú vị muốn mở miệng trước thì Hành Ngọc nói chuyện, "Đến."
Đến? Nhanh như vậy? Hắn còn chưa hưởng thụ xong đường xá lần này, thì đã đến.
Dãy núi vòng quanh, sương mù dày đặc trắng như tuyết, mênh mông không thấy giới hạn. Lần đầu tiên từ trong đáy lòng Thiên Mị theo dâng lên một cỗ lạnh lẽo, cảnh sắc như vậy, Thương Lan Tuyết Sơn kém hơn nhiều.
Bách Lý Sơn Trang, một ẩn thế gia tộc cầm quyền Thương Lan, Thiên Mị hắn là người Hoàng thất, từ nhỏ nghe nói. Nhưng phụ hoàng quy định, không có chuyện trọng đại, quyết không thể quấy rầy Bách Lý Sơn Trang. Bách Lý Sơn Trang địa vị tôn quý, nghiễm nhiên vượt ra khỏi tồn tại của hoàng thất!
Hôm nay, hắn liền tới! Phụ hoàng nhìn hắn không nói ra lời, nếu Hành Ngọc muốn đi, cho dù là Địa phủ, hắn cũng xông vào. Bách Lý Sơn Trang, hừ. . . . . .
" Bên ngoài Bách Lý Sơn Trang sắp đặt Bát Quái Trận, trận pháp này tùy thời thay đổi. Ngươi không hiểu, không cần xông vào." Hành Ngọc không thể không lên tiếng nhắc nhở, theo tính tình cùng ngạo khí Thiên Mị , chuyện xông vào như vậy tuyệt đối làm được.
"Được, theo ngươi." Thiên Mị khó được mềm xuống, dù sao có Hành Ngọc ở đây, hắn vui vẻ thanh nhàn, Hành Ngọc ở đâu hắn ở đấy, gấp cái gì.
Hành Ngọc nhìn chăm chú vào cảnh sắc chân trời, chưa tới nửa canh giờ mặt trời liền lặn, khi đó cả trận pháp sẽ xuất hiện chuyển hóa lớn. Khi đó bọn họ đi vào thích hợp hơn hết.
"Sau nửa canh giờ, chúng ta đi vào."
Hành Ngọc không nói nữa, lẳng lặng chờ đợi đã đến giờ, nội tâm cũng là phức tạp. Bách Lý Sơn Trang, hắn trở lại! Nhưng là, hắn lấy thân phận gì trở về?
Bách Lí Triệt, Bách Lí Duyệt, thậm chí, vị kia. . . . . .
Thiên Mị nhíu lông mày, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng. Vẻ mặt Hành Ngọc hình như có rất nhiều tâm sự, thậm chí lộ ra đau thương khôn nguôi. Bách Lý Sơn Trang, cho hắn, rốt cuộc là tồn tại như thế nào?
"Bắt đầu, đi theo ta." Hành Ngọc đột nhiên ra tiếng, Thiên Mị sững sờ, nhìn về phía không trung, tất cả không hề biến hóa. Hành Ngọc hiểu trận pháp như thế. . . . . .
Hành Ngọc đi ở đằng trước, một bước đi rất có quy luật, mỗi một bước đều có đạp một chút, đất trống nhìn như tất cả bình thường, trong mắt hắn, cũng là một trận pháp lớn. Mà bọn họ, đang vùi sâu vào trong đó, nếu sai lầm một bước,có thể sẽ bỏ mạng nơi đây.
Thiên Mị rất nghiêm túc đi theo phía sau, đi theo dấu bước chân Hành Ngọc. Hắn hiểu được, Hành Ngọc hết sức hiểu đối với chỗ này, hắn muốn hắn đi theo, hắn liền đi theo. Hắn sẽ không hại hắn!
Hai người đi thật chậm một đoạn nhìn như đất trống, ước chừng qua sắp một canh giờ mới đi qua. Hiện ra ở trước mặt hai người đã là một cảnh tượng khác. Thiên Mị không thể không cảm thán, Bách Lý Sơn Trang, cũng là bất phàm.
Qua trận pháp, vẫn như cũ không thấy được vị trí Bách Lý Sơn trang, vị trí hiện tại của bọn họ là một cánh đồng hoang vu, nước chảy nơi xa róc rách. Giả cảnh, lại là giả cảnh! Vận dụng Thái Cực Thủy Nguyên, Lưỡng Nghi Sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh bát quái, hư hư giả giả, chân chân thật thật.
"Trận pháp cuối cùng Thái Cực Kính, tất cả cảnh tượng bên trong đều sống, bây giờ ngươi thấy không nhất định là chân thật, cũng không nhất định là giả." Hành Ngọc giải thích, Thiên Mị than thở mà không lời nào có thể miêu tả được, hết sức không ổn. Nội tâm không thanh tâm quả dục, các loại cảnh tượng lan tràn.
Trong mắt hắn, là trống rỗng, chỉ có một con đường mà thôi.
"Thật sao?" Thiên Mị lập tức tính, nhắm mắt trầm ngâm, lần nữa mở mắt quả nhiên, cảnh sắc biến hóa. Hư vô, một mảnh hư vô, một mảnh trắng xóa.
"Không tức là có, có tức là không."
"Không tệ. Quên hết mọi thứ, đặt mình trong trong đó." Hành Ngọc than thở, năng lực Thiên Mị lĩnh ngộ cao, hắn cũng sinh lòng bội phục.
Thiên Mị sáng tỏ cười một tiếng, bàn tay kéo người bên cạnh qua, siết thật chặt trong lòng ngực mình."Lần này, ta dẫn ngươi đi ra ngoài."
Kiên định cùng tín niệm, ánh mắt bất khuất, xuyên thấu qua tất cả trở ngại, thẳng tắp bắn vào đáy mắt Hành Ngọc. Hành Ngọc sững sờ, tùy Thiên Mị dẫn hắn đi, chờ lấy lại tinh thần thì hai người đã đi ra một đoạn đường.
"Thả ta xuống!" Hành Ngọc buồn bực, người đàn ông này vĩnh viễn không học được, vẫn như thế.
"Có thể." Thiên Mị quỷ mị cực kỳ, nhào vào bên tai Hành Ngọc, "Gọi ta một tiếng, ta liền để xuống." Thật hấp dẫn, ngay tiếp theo hà hơi ấm áp một tiếng, chọc cho Hành Ngọc run lên. Ánh mắt cũng là tối xuống, lạnh lùng mà nói, "Không thể nào."
"Được, vậy thì ngoan ngoãn đợi, " Thiên Mị không chút cử động, Hành Ngọc lạnh nhạt, hắn đã sớm quen. Nửa năm, hắn vẫn như thế.
Hiện tại hai người chung đụng, hắn đã có thể cảm nhận được biến hóa vi diệu, ít nhất khi hắn cho là, là như vậy. Hành Ngọc, không hề bài xích hắn, không phải sao.
××××××
Bách Lý Sơn Trang, không khí không tầm thường.
Vong Ưu Lâm, trong rừng trúc, Đường Mẫn cùng Quân Mạc Ly đứng thẳng song song, ánh mắt đưa mắt nhìn phía trước. Mà chính diện bọn họ, không phải Bách Lí Triệt, mà là người nắm quyền phía sau màn Bách Lý Sơn Trang, Thủy Tư Tĩnh.
"Ngươi là?" Thủy Tư Tĩnh che giấu nội tâm kích động, bình tĩnh nhìn Quân Mạc Ly. Người trước mắt, cùng tiểu cô nương kia, bọn họ?
"Quân Mạc Ly, thê tử tại hạ bị người vô cớ mang tới Sơn Trang, tới để mang về." Quân Mạc Ly gọn gàng dứt khoát, Mẫn nhi đã nói với hắn, Thủy Tư Tĩnh là người nắm quyền rất lớn ở Bách Lý Sơn Trang.
Một đôi mắt cơ trí, ở trong mắt nàng, hình như có thể nhìn thấu tất cả. Hắn nói thẳng lại không quá thích hợp.
Gió thu quát vào mặt mang theo hơi lạnh. Lúc này tâm tình Thiên Mị vô cùng tốt, thừa dịp bên cạnh không có người nhìn, thuận tiện liếc mắt nhìn, đợi đến khi phát hiện thì lại giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra.
Mỗi lần Hành Ngọc cảm thấy ánh mắt bên cạnh nóng rực, quay tới nhìn thì mắt Thiên Mị nhìn phía trước, không nhìn được chính diện. Khi nào thì Thiên Mị làm như thế, rõ ràng nói cho hắn biết, hắn đang cố làm ra vẻ.
"Không thú vị." Hành Ngọc nhỏ giọng thì thầm, rất là bất đắc dĩ. Tính tính toán toán lộ trình, bọn họ đến thủ phủ Bách Lý Sơn Trang phải một canh giờ, đoạn đường này chỉ có hai người bọn họ, Liệt Tuyệt cũng bị Thiên Mị kêu trở về.
Nói cho hay là: vương phủ không ai trông nom, về giữ nhà.
Phủ nhị vương gia, khi nào để nhân tài như Liệt Tuyệt đi quản, quản gia vương phủ làm gì ăn đây!
"Hành Ngọc, lần đầu tiên ngươi cáu kỉnh." Thiên Mị giống như là phát hiện vùng đất mới, nhìn chằm chằm Hành Ngọc. Mới vừa thầm nói hắn nghe rất rõ ràng, thật sự là khó có được, Hành Ngọc ít nói như vậy lại có thể biết nói ra hai chữ ‘không thú vị’. Xem ra thời gian nửa năm, hắn không phải không có thu hoạch.
Tiếp tục dáng dấp trầm mặc, đường xá mênh mông, bụi đất tung bay. Lúc Thiên Mị không thú vị muốn mở miệng trước thì Hành Ngọc nói chuyện, "Đến."
Đến? Nhanh như vậy? Hắn còn chưa hưởng thụ xong đường xá lần này, thì đã đến.
Dãy núi vòng quanh, sương mù dày đặc trắng như tuyết, mênh mông không thấy giới hạn. Lần đầu tiên từ trong đáy lòng Thiên Mị theo dâng lên một cỗ lạnh lẽo, cảnh sắc như vậy, Thương Lan Tuyết Sơn kém hơn nhiều.
Bách Lý Sơn Trang, một ẩn thế gia tộc cầm quyền Thương Lan, Thiên Mị hắn là người Hoàng thất, từ nhỏ nghe nói. Nhưng phụ hoàng quy định, không có chuyện trọng đại, quyết không thể quấy rầy Bách Lý Sơn Trang. Bách Lý Sơn Trang địa vị tôn quý, nghiễm nhiên vượt ra khỏi tồn tại của hoàng thất!
Hôm nay, hắn liền tới! Phụ hoàng nhìn hắn không nói ra lời, nếu Hành Ngọc muốn đi, cho dù là Địa phủ, hắn cũng xông vào. Bách Lý Sơn Trang, hừ. . . . . .
" Bên ngoài Bách Lý Sơn Trang sắp đặt Bát Quái Trận, trận pháp này tùy thời thay đổi. Ngươi không hiểu, không cần xông vào." Hành Ngọc không thể không lên tiếng nhắc nhở, theo tính tình cùng ngạo khí Thiên Mị , chuyện xông vào như vậy tuyệt đối làm được.
"Được, theo ngươi." Thiên Mị khó được mềm xuống, dù sao có Hành Ngọc ở đây, hắn vui vẻ thanh nhàn, Hành Ngọc ở đâu hắn ở đấy, gấp cái gì.
Hành Ngọc nhìn chăm chú vào cảnh sắc chân trời, chưa tới nửa canh giờ mặt trời liền lặn, khi đó cả trận pháp sẽ xuất hiện chuyển hóa lớn. Khi đó bọn họ đi vào thích hợp hơn hết.
"Sau nửa canh giờ, chúng ta đi vào."
Hành Ngọc không nói nữa, lẳng lặng chờ đợi đã đến giờ, nội tâm cũng là phức tạp. Bách Lý Sơn Trang, hắn trở lại! Nhưng là, hắn lấy thân phận gì trở về?
Bách Lí Triệt, Bách Lí Duyệt, thậm chí, vị kia. . . . . .
Thiên Mị nhíu lông mày, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng. Vẻ mặt Hành Ngọc hình như có rất nhiều tâm sự, thậm chí lộ ra đau thương khôn nguôi. Bách Lý Sơn Trang, cho hắn, rốt cuộc là tồn tại như thế nào?
"Bắt đầu, đi theo ta." Hành Ngọc đột nhiên ra tiếng, Thiên Mị sững sờ, nhìn về phía không trung, tất cả không hề biến hóa. Hành Ngọc hiểu trận pháp như thế. . . . . .
Hành Ngọc đi ở đằng trước, một bước đi rất có quy luật, mỗi một bước đều có đạp một chút, đất trống nhìn như tất cả bình thường, trong mắt hắn, cũng là một trận pháp lớn. Mà bọn họ, đang vùi sâu vào trong đó, nếu sai lầm một bước,có thể sẽ bỏ mạng nơi đây.
Thiên Mị rất nghiêm túc đi theo phía sau, đi theo dấu bước chân Hành Ngọc. Hắn hiểu được, Hành Ngọc hết sức hiểu đối với chỗ này, hắn muốn hắn đi theo, hắn liền đi theo. Hắn sẽ không hại hắn!
Hai người đi thật chậm một đoạn nhìn như đất trống, ước chừng qua sắp một canh giờ mới đi qua. Hiện ra ở trước mặt hai người đã là một cảnh tượng khác. Thiên Mị không thể không cảm thán, Bách Lý Sơn Trang, cũng là bất phàm.
Qua trận pháp, vẫn như cũ không thấy được vị trí Bách Lý Sơn trang, vị trí hiện tại của bọn họ là một cánh đồng hoang vu, nước chảy nơi xa róc rách. Giả cảnh, lại là giả cảnh! Vận dụng Thái Cực Thủy Nguyên, Lưỡng Nghi Sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh bát quái, hư hư giả giả, chân chân thật thật.
"Trận pháp cuối cùng Thái Cực Kính, tất cả cảnh tượng bên trong đều sống, bây giờ ngươi thấy không nhất định là chân thật, cũng không nhất định là giả." Hành Ngọc giải thích, Thiên Mị than thở mà không lời nào có thể miêu tả được, hết sức không ổn. Nội tâm không thanh tâm quả dục, các loại cảnh tượng lan tràn.
Trong mắt hắn, là trống rỗng, chỉ có một con đường mà thôi.
"Thật sao?" Thiên Mị lập tức tính, nhắm mắt trầm ngâm, lần nữa mở mắt quả nhiên, cảnh sắc biến hóa. Hư vô, một mảnh hư vô, một mảnh trắng xóa.
"Không tức là có, có tức là không."
"Không tệ. Quên hết mọi thứ, đặt mình trong trong đó." Hành Ngọc than thở, năng lực Thiên Mị lĩnh ngộ cao, hắn cũng sinh lòng bội phục.
Thiên Mị sáng tỏ cười một tiếng, bàn tay kéo người bên cạnh qua, siết thật chặt trong lòng ngực mình."Lần này, ta dẫn ngươi đi ra ngoài."
Kiên định cùng tín niệm, ánh mắt bất khuất, xuyên thấu qua tất cả trở ngại, thẳng tắp bắn vào đáy mắt Hành Ngọc. Hành Ngọc sững sờ, tùy Thiên Mị dẫn hắn đi, chờ lấy lại tinh thần thì hai người đã đi ra một đoạn đường.
"Thả ta xuống!" Hành Ngọc buồn bực, người đàn ông này vĩnh viễn không học được, vẫn như thế.
"Có thể." Thiên Mị quỷ mị cực kỳ, nhào vào bên tai Hành Ngọc, "Gọi ta một tiếng, ta liền để xuống." Thật hấp dẫn, ngay tiếp theo hà hơi ấm áp một tiếng, chọc cho Hành Ngọc run lên. Ánh mắt cũng là tối xuống, lạnh lùng mà nói, "Không thể nào."
"Được, vậy thì ngoan ngoãn đợi, " Thiên Mị không chút cử động, Hành Ngọc lạnh nhạt, hắn đã sớm quen. Nửa năm, hắn vẫn như thế.
Hiện tại hai người chung đụng, hắn đã có thể cảm nhận được biến hóa vi diệu, ít nhất khi hắn cho là, là như vậy. Hành Ngọc, không hề bài xích hắn, không phải sao.
××××××
Bách Lý Sơn Trang, không khí không tầm thường.
Vong Ưu Lâm, trong rừng trúc, Đường Mẫn cùng Quân Mạc Ly đứng thẳng song song, ánh mắt đưa mắt nhìn phía trước. Mà chính diện bọn họ, không phải Bách Lí Triệt, mà là người nắm quyền phía sau màn Bách Lý Sơn Trang, Thủy Tư Tĩnh.
"Ngươi là?" Thủy Tư Tĩnh che giấu nội tâm kích động, bình tĩnh nhìn Quân Mạc Ly. Người trước mắt, cùng tiểu cô nương kia, bọn họ?
"Quân Mạc Ly, thê tử tại hạ bị người vô cớ mang tới Sơn Trang, tới để mang về." Quân Mạc Ly gọn gàng dứt khoát, Mẫn nhi đã nói với hắn, Thủy Tư Tĩnh là người nắm quyền rất lớn ở Bách Lý Sơn Trang.
Một đôi mắt cơ trí, ở trong mắt nàng, hình như có thể nhìn thấu tất cả. Hắn nói thẳng lại không quá thích hợp.
Tác giả :
Nhược Thanh Ngôn