Tướng Phủ Đích Nữ
Quyển 4 - Chương 32-2: Tình thân, Tương Bình Vương 2
"Hả? Đúng là kì lạ, vừa đúng lúc không có gì, có thể nhìn một chút!" Nạp Lan Tĩnh bị người này chọc cười, cái gì đi bái phỏng người khác, ngay cả tục danh đều của mình cũng không nói, hơn nữa, không biết lai lịch người này, Nạp Lan Tĩnh tự nhiên sẽ không cho hắn đi vào, nói trắng ra là, người nọ cố ý khiến Nạp Lan Tĩnh đi ra!
"Cũng tốt!" Cung thị gật đầu một cái, khi mới tới nhìn sắc mặt Nạp Lan Tĩnh không, hôm nay đã có thêm tinh thần, đi dạo cũng có chỗ tốt, bà định đứng lên, cùng nhau đi ra ngoài!
"Vũ Nhi ngươi tạm thời ở chỗ này chờ, một lát chúng ta trở lại!" Cung thị nhìn Vũ Nhi định đứng dậy, không khỏi nói một câu!
Nạp Lan Tĩnh nâng mắt, nhìn Cung thị khẩn trương như vậy, sợ là trong bụng Vũ Nhi đã có gì rồi, tuy nói Vũ Nhi đẻ non, nhưng đã hơn nửa năm, nàng cùng anh tình cảm cũng tốt như vậy, cũng là hợp tình lý, trong lòng Nạp Lan Tĩnh thoáng qua một tia chán nản, chỉ là nụ cười trên mặt càng sâu, nghĩ đến Cung thị sợ mình khổ sở, mới giấu chuyện này đi, nàng càng không thể biểu hiện ra, khiến Cung thị cùng Vũ Nhi lo lắng!
"Đúng vậy a, tẩu tẩu, ta cùng với mẫu thân đi một chút sẽ trở lại, lần này người tay chân vụng về, còn làm phiền tẩu tẩu giúp một tay!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, như không đoán được tâm tư Cung thị!
Vũ Nhi cũng không tiện từ chối, không khỏi đồng ý, nàng đi ra ngoài lâu như vậy, thân thể có chút mệt mỏi, cũng không thể gắng gượng!
Chờ Nạp Lan Tĩnh cùng Cung thị đi tới cửa, nhìn một nam tử tay dắt dây cương, đưa lưng về phía bọn họ, chỉ là Nạp Lan Tĩnh nhìn bóng lưng này rất quen thuộc, "Không biết!" Nạp Lan Tĩnh mở lời, vừa mới nói hai chữ, người nọ đột nhiên quay đầu lại, lời Nạp Lan Tĩnh vừa đặt nơi đầu môi, cũng không khỏi nuốt trở vào, không ngờ lại là Tương Bình Vương, không trách được hắn không báo tục danh, sợ nói thân phận của mình, Cung thị không chịu nhìn hắn!
"Hinh Nhi, ta đã trở về!" Ánh mắt của Tương Bình Vương thẳng tắp nhìn Cung thị, giống như trong trời đất này chỉ có hai người bọn họ, giọng Tương Bình Vương có chút khàn khàn, nghe kĩ càng, còn có mấy phần nghẹn ngào! Nhìn môi cũng không có nửa phần đỏ, trên mặt cũng treo một lớp bụi!
"Thỉnh an Vương Gia!" Cung thị rũ mắt xuống, trên mặt có mấy phần phức tạp, bà hơi khẽ nhún người, trong giọng nói mang theo vài phần xa lánh! Nụ cười vừa rồi, vô ảnh vô tung biến mất!
"Nàng còn ở oán trách ta?" Giọng Tương Bình Vương mang theo mấy phần run rẩy, chờ đợi trong mắt không che giấu chút nào, ban đầu hắn cho là lấy được ngôi vị hoàng đế, liền có thể lấy được Cung thị, có thể không cần bị chia rẽ, hắn liền thiết kế, vì để cho Nạp Lan Diệp Hoa cùng Cung thị hòa ly, nhưng cố tình mọi chuyện lại đi theo hướng khác, kết quả mặc dù của Cung thị không phải của chủ ý của hắn, nhưng cuối cùng vẫn có liên quan đến hắn, lần trước rời kinh, hắn thậm chí có một ít tuyệt vọng, không ngờ hắn còn có cơ hội trở lại, nơi nào chết tâm, rồi lại từ từ sống!
"Vương Gia nói đùa!" Trên mặt Cung thị thủy chung lạnh lẽo không có chút biểu cảm, bà cúi thấp đầu, lời nói lại giống như đối đãi với người xa lạ, về phần cảm tình Tương Bình Vương đối với bà, trong lòng bà hiểu, chỉ là bà chưa bao giờ muốn nhìn thẳng phần cảm tình này, bà đã từng thành thân, tình yêu này, đời này có lẽ vô duyên!
Có chút chuyện, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, "Nếu không có chuyện gì, dân phụ tạm thời lui xuống!" Cung thị cúi đầu, nhưng không biết vì sao không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, Cung thị nói xong, thân thể liền chuyển qua, lui về!
Nhìn Cung thị muốn rời khỏi, Tương Bình Vương không khỏi tung người, tay gắt gao lôi kéo ống tay áo Cung thị, "Hinh Nhi, nàng có thể chú ý tới ta một chút được không?" Trên mặt Tương Bình Vương lộ ra mấy phần khổ sở, hắn giống như hài đồng, hi vọng lấy được lời hắn muốn nghe, hắn chăm chú nhìn Cung thị, chỉ sợ bỏ qua một biểu tình nho nhỏ!
"Vương Gia tự trọng!" Trên mặt Cung thị có mấy phần gấp gáp, đây đang ở bên ngoài, nếu để cho người khác nhìn, chẳng phải là nói xấu, chính bà sẽ không để ý cái gì, nhưng vẫn còn sợ để người ngoài dị nghị! Với lại, Nạp Lan Tĩnh mới xảy ra chuyện, bà làm mẹ, tự nhiên không có tâm tư khác!
"Ta nhớ nàng, lần này, ta chết cũng sẽ không buông tay!" Tương Bình Vương kiên định khác thường, hắn có lúc đều muốn, nếu ban đầu quật cường như vậy, không buông tay, sẽ có hay không hôm nay để cho mình hối hận, thời gian không cách nào quay lại, hắn không cách nào mặc kệ tất cả hậu quả trong lễ thành hôn của Cung thị, đoạt nàng, hắn đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian, hắn không muốn bỏ qua lần này, hắn nhất định làm tan băng trong lòng Cung thị!
Nạp Lan Tĩnh ở một bên không lên tiếng, ở trong lòng của nàng thật ra hi vọng Cung thị cùng Tương Bình Vương ở chung một chỗ, một người trải qua nhiều năm như vậy, còn có thể đối nhớ mãi không quên cô gái kia, có thể thấy được tình thâm, ở trong lòng của nàng, Tương Bình Vương so Nạp Lan diệp Hoa gấp nghìn lần vạn lần!
"Buông ra!" Cung thị bị Tương Bình Vương chọc giận, hơn nữa bà vốn là phu nhân tướng quân, đưa tay, Cung thị theo bản năng ra chiêu, bàn tay kia rơi trên ngực Tương Bình Vương!
Bịch một tiếng, Tương Bình Vương lui về phía sau mấy bước, chợt ngã xuống! Chỉ là tay hắn kéo ống tay áo Cung thị thủy chung không buông ra, Cung thị liền bị hắn kéo xuống!
"Vương Gia!" Nạp Lan Tĩnh không khỏi cả kinh, vội vàng phân phó người đỡ Tương Bình Vương!
"KiếmThử, ngươi đừng giả bộ, mau dậy đi!" Cung thị có chút trợn tròn mắt, công phu Tương Bình Vương, bà biết được, đừng nói một chưởng vừa rồi, dù là đánh thêm mười chưởng hắn cũng có thể nhận được, tại sao đột nhiên té xuống!
"Thái Hoàng thái hậu hạ chỉ đến bây giờ, cũng chỉ là mấy ngày, Tương Bình Vương có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy đến, là cả ngày cả đêm!" Nạp Lan thở dài, nhìn Tương Bình Vương đầy bụi đất thì biết rõ hắn đi nhanh dường nào, trở lại ngay cả một thị vệ cũng không mang, bởi vì hắn cưỡi ngựa quá nhanh, những người kia không theo kịp, Tương Bình Vương vào kinh, việc thứ nhất là vào Cung bái kiến Thái Hoàng thái hậu, nhưng lại đi tìm Cung thị, trong tim của hắn, chỉ có một người là Cung thị, hơn nữa Cung thị tới chỗ nàng, nên Tương Bình Vương mới hỏi thăm, một chữ tình, thật là đả thương người, Nạp Lan Tĩnh thở dài, sai người ta trước tiên mở tay Tương Bình Vương ra, lấy ống tay áo Cung thị ra!
Cung thị không lên tiếng, chuyện đơn giản như vậy, bà không nghĩ tới, Cung thị lắc đầu một cái, vẫn không muốn suy nghĩ nguyên do bên trong!
Sau chuyện này, Thu Nguyệt nhanh ra ngoài mời đại phu, Lưu Thúy chọn một ít nha đầu, chờ đại phu đi vào, mọi người mới ngồi xuống ghế, lẳng lặng chờ đợi!
"Một lát phái người vào cung bẩm báo với Thái Hoàng thái hậu, Tương Bình Vương tỉnh lại liền an bài hắn vào cung đi!" Cung thị ngồi ở chủ vị, trên mặt mang theo vài phần âm trầm, lời nói ra, hình như có chút không hợp lý! Chỉ là, bà lấy chuyện con bà lên đầu, làm như vậy cũng là vì tốt cho Nạp Lan Tĩnh!
Mí mắt Nạp Lan Tĩnh không khỏi nhấc, trong lòng nàng hiểu, Cung thị lo lắng cho mình, hôm nay Kiếm Thiếu Niệm không có ở đây, nếu để Tương Bình Vương ở lại Tiêu Dao vương phủ, không hợp lễ, nếu truyền đi, đối với thanh danh Nạp Lan Tĩnh không tốt, chỉ là, Nạp Lan Tĩnh suy nghĩ một chút bộ dáng Tương Bình Vương như vậy, si mê Cung thị như vậy, nếu hắn biết được Cung thị thấy hắn hôn mê liền đưa ra ngoài, sẽ cực kỳ đau lòng, Nạp Lan Tĩnh cũng có tư tâm, thâm tình như vậy, đời này Cung thị sợ sẽ không đi người thứ hai!
"Cũng tốt!" Cung thị gật đầu một cái, khi mới tới nhìn sắc mặt Nạp Lan Tĩnh không, hôm nay đã có thêm tinh thần, đi dạo cũng có chỗ tốt, bà định đứng lên, cùng nhau đi ra ngoài!
"Vũ Nhi ngươi tạm thời ở chỗ này chờ, một lát chúng ta trở lại!" Cung thị nhìn Vũ Nhi định đứng dậy, không khỏi nói một câu!
Nạp Lan Tĩnh nâng mắt, nhìn Cung thị khẩn trương như vậy, sợ là trong bụng Vũ Nhi đã có gì rồi, tuy nói Vũ Nhi đẻ non, nhưng đã hơn nửa năm, nàng cùng anh tình cảm cũng tốt như vậy, cũng là hợp tình lý, trong lòng Nạp Lan Tĩnh thoáng qua một tia chán nản, chỉ là nụ cười trên mặt càng sâu, nghĩ đến Cung thị sợ mình khổ sở, mới giấu chuyện này đi, nàng càng không thể biểu hiện ra, khiến Cung thị cùng Vũ Nhi lo lắng!
"Đúng vậy a, tẩu tẩu, ta cùng với mẫu thân đi một chút sẽ trở lại, lần này người tay chân vụng về, còn làm phiền tẩu tẩu giúp một tay!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, như không đoán được tâm tư Cung thị!
Vũ Nhi cũng không tiện từ chối, không khỏi đồng ý, nàng đi ra ngoài lâu như vậy, thân thể có chút mệt mỏi, cũng không thể gắng gượng!
Chờ Nạp Lan Tĩnh cùng Cung thị đi tới cửa, nhìn một nam tử tay dắt dây cương, đưa lưng về phía bọn họ, chỉ là Nạp Lan Tĩnh nhìn bóng lưng này rất quen thuộc, "Không biết!" Nạp Lan Tĩnh mở lời, vừa mới nói hai chữ, người nọ đột nhiên quay đầu lại, lời Nạp Lan Tĩnh vừa đặt nơi đầu môi, cũng không khỏi nuốt trở vào, không ngờ lại là Tương Bình Vương, không trách được hắn không báo tục danh, sợ nói thân phận của mình, Cung thị không chịu nhìn hắn!
"Hinh Nhi, ta đã trở về!" Ánh mắt của Tương Bình Vương thẳng tắp nhìn Cung thị, giống như trong trời đất này chỉ có hai người bọn họ, giọng Tương Bình Vương có chút khàn khàn, nghe kĩ càng, còn có mấy phần nghẹn ngào! Nhìn môi cũng không có nửa phần đỏ, trên mặt cũng treo một lớp bụi!
"Thỉnh an Vương Gia!" Cung thị rũ mắt xuống, trên mặt có mấy phần phức tạp, bà hơi khẽ nhún người, trong giọng nói mang theo vài phần xa lánh! Nụ cười vừa rồi, vô ảnh vô tung biến mất!
"Nàng còn ở oán trách ta?" Giọng Tương Bình Vương mang theo mấy phần run rẩy, chờ đợi trong mắt không che giấu chút nào, ban đầu hắn cho là lấy được ngôi vị hoàng đế, liền có thể lấy được Cung thị, có thể không cần bị chia rẽ, hắn liền thiết kế, vì để cho Nạp Lan Diệp Hoa cùng Cung thị hòa ly, nhưng cố tình mọi chuyện lại đi theo hướng khác, kết quả mặc dù của Cung thị không phải của chủ ý của hắn, nhưng cuối cùng vẫn có liên quan đến hắn, lần trước rời kinh, hắn thậm chí có một ít tuyệt vọng, không ngờ hắn còn có cơ hội trở lại, nơi nào chết tâm, rồi lại từ từ sống!
"Vương Gia nói đùa!" Trên mặt Cung thị thủy chung lạnh lẽo không có chút biểu cảm, bà cúi thấp đầu, lời nói lại giống như đối đãi với người xa lạ, về phần cảm tình Tương Bình Vương đối với bà, trong lòng bà hiểu, chỉ là bà chưa bao giờ muốn nhìn thẳng phần cảm tình này, bà đã từng thành thân, tình yêu này, đời này có lẽ vô duyên!
Có chút chuyện, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, "Nếu không có chuyện gì, dân phụ tạm thời lui xuống!" Cung thị cúi đầu, nhưng không biết vì sao không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, Cung thị nói xong, thân thể liền chuyển qua, lui về!
Nhìn Cung thị muốn rời khỏi, Tương Bình Vương không khỏi tung người, tay gắt gao lôi kéo ống tay áo Cung thị, "Hinh Nhi, nàng có thể chú ý tới ta một chút được không?" Trên mặt Tương Bình Vương lộ ra mấy phần khổ sở, hắn giống như hài đồng, hi vọng lấy được lời hắn muốn nghe, hắn chăm chú nhìn Cung thị, chỉ sợ bỏ qua một biểu tình nho nhỏ!
"Vương Gia tự trọng!" Trên mặt Cung thị có mấy phần gấp gáp, đây đang ở bên ngoài, nếu để cho người khác nhìn, chẳng phải là nói xấu, chính bà sẽ không để ý cái gì, nhưng vẫn còn sợ để người ngoài dị nghị! Với lại, Nạp Lan Tĩnh mới xảy ra chuyện, bà làm mẹ, tự nhiên không có tâm tư khác!
"Ta nhớ nàng, lần này, ta chết cũng sẽ không buông tay!" Tương Bình Vương kiên định khác thường, hắn có lúc đều muốn, nếu ban đầu quật cường như vậy, không buông tay, sẽ có hay không hôm nay để cho mình hối hận, thời gian không cách nào quay lại, hắn không cách nào mặc kệ tất cả hậu quả trong lễ thành hôn của Cung thị, đoạt nàng, hắn đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian, hắn không muốn bỏ qua lần này, hắn nhất định làm tan băng trong lòng Cung thị!
Nạp Lan Tĩnh ở một bên không lên tiếng, ở trong lòng của nàng thật ra hi vọng Cung thị cùng Tương Bình Vương ở chung một chỗ, một người trải qua nhiều năm như vậy, còn có thể đối nhớ mãi không quên cô gái kia, có thể thấy được tình thâm, ở trong lòng của nàng, Tương Bình Vương so Nạp Lan diệp Hoa gấp nghìn lần vạn lần!
"Buông ra!" Cung thị bị Tương Bình Vương chọc giận, hơn nữa bà vốn là phu nhân tướng quân, đưa tay, Cung thị theo bản năng ra chiêu, bàn tay kia rơi trên ngực Tương Bình Vương!
Bịch một tiếng, Tương Bình Vương lui về phía sau mấy bước, chợt ngã xuống! Chỉ là tay hắn kéo ống tay áo Cung thị thủy chung không buông ra, Cung thị liền bị hắn kéo xuống!
"Vương Gia!" Nạp Lan Tĩnh không khỏi cả kinh, vội vàng phân phó người đỡ Tương Bình Vương!
"KiếmThử, ngươi đừng giả bộ, mau dậy đi!" Cung thị có chút trợn tròn mắt, công phu Tương Bình Vương, bà biết được, đừng nói một chưởng vừa rồi, dù là đánh thêm mười chưởng hắn cũng có thể nhận được, tại sao đột nhiên té xuống!
"Thái Hoàng thái hậu hạ chỉ đến bây giờ, cũng chỉ là mấy ngày, Tương Bình Vương có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy đến, là cả ngày cả đêm!" Nạp Lan thở dài, nhìn Tương Bình Vương đầy bụi đất thì biết rõ hắn đi nhanh dường nào, trở lại ngay cả một thị vệ cũng không mang, bởi vì hắn cưỡi ngựa quá nhanh, những người kia không theo kịp, Tương Bình Vương vào kinh, việc thứ nhất là vào Cung bái kiến Thái Hoàng thái hậu, nhưng lại đi tìm Cung thị, trong tim của hắn, chỉ có một người là Cung thị, hơn nữa Cung thị tới chỗ nàng, nên Tương Bình Vương mới hỏi thăm, một chữ tình, thật là đả thương người, Nạp Lan Tĩnh thở dài, sai người ta trước tiên mở tay Tương Bình Vương ra, lấy ống tay áo Cung thị ra!
Cung thị không lên tiếng, chuyện đơn giản như vậy, bà không nghĩ tới, Cung thị lắc đầu một cái, vẫn không muốn suy nghĩ nguyên do bên trong!
Sau chuyện này, Thu Nguyệt nhanh ra ngoài mời đại phu, Lưu Thúy chọn một ít nha đầu, chờ đại phu đi vào, mọi người mới ngồi xuống ghế, lẳng lặng chờ đợi!
"Một lát phái người vào cung bẩm báo với Thái Hoàng thái hậu, Tương Bình Vương tỉnh lại liền an bài hắn vào cung đi!" Cung thị ngồi ở chủ vị, trên mặt mang theo vài phần âm trầm, lời nói ra, hình như có chút không hợp lý! Chỉ là, bà lấy chuyện con bà lên đầu, làm như vậy cũng là vì tốt cho Nạp Lan Tĩnh!
Mí mắt Nạp Lan Tĩnh không khỏi nhấc, trong lòng nàng hiểu, Cung thị lo lắng cho mình, hôm nay Kiếm Thiếu Niệm không có ở đây, nếu để Tương Bình Vương ở lại Tiêu Dao vương phủ, không hợp lễ, nếu truyền đi, đối với thanh danh Nạp Lan Tĩnh không tốt, chỉ là, Nạp Lan Tĩnh suy nghĩ một chút bộ dáng Tương Bình Vương như vậy, si mê Cung thị như vậy, nếu hắn biết được Cung thị thấy hắn hôn mê liền đưa ra ngoài, sẽ cực kỳ đau lòng, Nạp Lan Tĩnh cũng có tư tâm, thâm tình như vậy, đời này Cung thị sợ sẽ không đi người thứ hai!
Tác giả :
Trầm Hoan