Tướng Phủ Đích Nữ
Quyển 3 - Chương 3: Muốn ta ‘thú’ Sở Ngạo Sương kia cũng không phải không có khả năng

Tướng Phủ Đích Nữ

Quyển 3 - Chương 3: Muốn ta ‘thú’ Sở Ngạo Sương kia cũng không phải không có khả năng

Nạp Lan Tĩnh cúi đầu, chung quy không tiếng động thở dài một hơi, Vận Ninh quận chúa có lẽ thật sự yêu cái quyền lợi cao nhất kia!

“Dạ!" Bình Thượng Thư nhận lệnh, vội lui ra ngoài, Hoàng đế nói tra đó là toàn bộ cung đều có thể đi thăm dò, vậy tự nhiên cũng bao gồm tẩm cung phi tử hậu cung!

Mọi người tâm tư chỉ đặt ở trên Ngô Quý Nhân đến tột cùng đang ở nơi nào, mà Vận Ninh quận chúa quỳ như vậy, máu từng giọt từng giọt chảy ra, đọng lại, nhưng không ai quan tâm nàng, Hoàng đế sắc mặt vẫn âm trầm dọa người!

“Khởi bẩm Hoàng thượng, thi thể Ngô Tiệp Dư tìm được rồi, đó là ở tẩm điện Luật Quý Nhân!" Qua thật lâu sau, Bình Thượng Thư dẫn theo Nhiếp Các tiến vào, mọi người nghe xong, đều mang theo nồng đậm phẫn nộ, lúc trước Na Già giết hại Thế Tử, nay Luật Ấn công chúa lại giết hại phi tần hậu cung, quả thật chính là đáng giận, còn nói cái gì Thần Phật, rõ ràng chính là kế sách của nàng, nếu không vì sao người nên sớm rời kinh thành, sẽ xuất hiện ở đây!

Nạp Lan Tĩnh cũng nheo mắt, Thái tử kế sách thật tốt, nếu sự tình thành công đó là có thể trừ bỏ Nạp Lan Hiên, mặc dù không thành công, cũng có Luật Ấn công chúa chết thay, mà hắn thủy chung đều không có tham dự vào, đáng tiếc Luật Ấn công chúa, sợ là nàng vốn vì báo thù cho Na Già, nghĩ đến muốn thiết kế Nạp Lan Hiên cùng Ngô Tiệp Dư, cũng không nghĩ đầu tiên lại bị Nhị hoàng tử cứu Nạp Lan Hiên, lại đem người của nàng bại lộ, lại từ người của Thái tử đem thi thể Ngô Tiệp Dư đặt ở tẩm cung của nàng, nàng đó là hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Kế sách liên hoàn này, tuy rằng không phải cùng một người thiết kế, lại phối hợp với nhau ‘thiên y vô phùng’ (không chê vào đâu được), mà lại đem Luật Quý Nhân đẩy hướng cận kề với cái chết!

“Luật Quý Nhân, ngươi còn gì để nói?" Hoàng đế đảo mắt nhìn Luật Quý Nhâ, trên mặt không có gợn sóng gì, giống như đã đoán được kết quả, hắn đưa cánh tay tùy ý đặt ở tay vịn ghế, mang theo vẻ mặt nhìn xuống chúng sinh, nhìn Luật Quý Nhân!

“Hoàng thượng, tần thiếp nóng, nóng a!" Luật Quý Nhân vẫn cúi đầu, ngay cả bị Hoàng đế điểm danh, cũng không có bất cứ động tĩnh gì, giống như đang ngủ say, mọi người nhịn không được muốn mở miệng, Luật Quý Nhân lại nâng mi mắt, giọng nói phảng phất từ xương mũi vọng lại, nặng nề, lại mang theo một tia bi thương, nghe lòng người lộp bộp một chút, giật mình, kia tựa hồ có năng lực thấu lòng người, làm cho người ta cảm giác giống như nàng chết ở ngay trước mặt!

Có người nhát gan, không khỏi hét lên một tiếng, các nàng trong đầu hồi hộp căng thẳng, cảm thấy Luật Quý Nhân ở ngay bên cạnh các nàng, hoặc đang nhẹ nhàng lay động sợi tóc của các nàng!

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, cầu người cứu tần thiếp, cứu cứu tần thiếp, lửa, lửa thật lớn a!" Luật Quý Nhân đột nhiên đứng lên, ánh mắt thẳng tắp, nhưng tiếng nói mang theo cấp bách, mọi người thét chói tai, không nói giọng khàn khàn này vốn không thuộc về Luật Quý Nhân, ngay cả khuôn mặt lộ ra, cũng thay đổi, mặt mày ít đi sự thanh thuần, lại thay phần quyến rũ!

“Hòa, Hòa Quý Nhân!" Phi tần ngồi bên cạnh Luật Quý Nhân, lắp bắp nói, nàng vào cung sớm, tự nhiên biết Hòa Quý Nhân, nhưng Hòa Quý Nhân không phải táng thân trong biển lửa sao, chẳng lẽ nàng là tới trả thù, nhóm phi tần càng nghĩ càng sợ, lại vội vàng co quắp thân mình!

“Hoàng thượng, lửa thật lớn, lửa thật lớn a!" Luật Quý Nhân tóc chẳng biết sao lại xõa ra, ba ngàn sợi tóc đen nhánh tùy ý lay động theo chiều gío, nụ cười quyến rũ, nếu là trước kia, mọi người có tâm tư thưởng thức, nhưng hiện tại, cảm thấy nàng là nữ quỷ câu hồn người, là yêu tinh!

Nạp Lan Tĩnh ngồi nơi đó ‘bất vi sở động’, Hòa Quý Nhân bức họa nàng xem qua, này Luật Quý Nhân cùng Hòa Quý Nhân bộ dạng giống nhau, nhưng mà, nàng dám khẳng định, người này thực sự không phải là Hòa Quý Nhân, về phần quỷ thần gì đó, căn bản chính là lời nói vô căn cứ, Hòa Quý Nhân căn bản không có bị chết cháy, như thế nào quay trở về trả thù!

“Yêu nghiệt, dám quấy nhiễu thánh giá!" Thị vệ phía sau lưng Hoàng đế nhìn Luật Quý Nhân đi tới đi lui trong đại điện, không khỏi che trước mặt Hoàng đế, sợ nàng đi tới tổn thương Hoàng đế!

“Trẫm lại cứ không tin quỷ thần!" Hoàng đế lãnh nghiêm mặt, không để ý mọi người ngăn cản, đứng ở bên người Luật Quý Nhân, “Trẫm muốn nhìn một cái, ngươi đến tột cùng là người hay quỷ! Người tới, đem nàng ngăn lại!" Hoàng đế híp mắt liếc nhìn Luật Quý Nhân một cái, hắn nghe nói hoàng thất Quy Tư quốc có một ít bí thuật, nghĩ đến đây chắc là một loại trong đó!

Mọi người tuy sợ hãi, nhưng mệnh lệnh Hoàng đế chung quy không người nào dám vi phạm, vài thị vệ đem Luật Quý Nhân ngăn chặn, Luật Quý Nhân không phản kháng, tùy ý để thị vị đem nàng áp chế, nàng ngẩng đầu lên, miệng lẩm bẩm!

Hoàng đế mặt mày bình tĩnh, “Trẫm muốn nhìn khuôn mặt thật của ngươi!" Hoàng đế nói xong, tay mạnh mẽ sờ hàm dưới của Luật Quý Nhân, mắt chằm chằm nhìn khuôn mặt nàng, tay kia thì ở trên mặt sờ soạng giống như tìm gì đó!

“Hoàng thượng, Hòa Quý Nhân, nàng, nàng !" Đột nhiên, Luật Quý Nhân giống như khó chịu, bỗng giẫy khỏi ngón tay Hoàng thượng, ánh mắt giống như nhìn thấy cái gì đó khủng bố, “Cung Quý Phi, ngươi thật nham hiểm, thật độc ác a!" Đột nhiên, Luật Quý Nhân ngửa mặt lên trời rống to, tức thì không có động tĩnh, thân mình mềm nhũn ngã xuống, nếu không có thị vệ bên cạnh đỡ, có lẽ nàng đã ngã xuống mặt đất!

Hoàng đế dù chuẩn bị tốt, như trước bị cảnh tượng trước mắt dọa lui từng bước, chỉ thấy khuôn mặt Luật Quý Nhân đột nhiên biến hóa, gương mặt kia giống như bị người sắp xếp ngũ quan, dần dần, ở trước mặt mọi người biến thành khuôn mặt Luật Quý Nhân, giống như Hòa Quý Nhân vừa xuất hiện, chính là ảo giác!

Mọi người kinh hãi, vốn nghĩ đến Luật Quý Nhân đến Đại Dong vì báo thù cho Na Già, mới thiết kế hãm hại Nạp Lan Hiên, hiện tại quả thật đều tin thuyết quỷ thần, thật sự là quỷ dị, ai có thể tưởng tượng được, người trước mặt, đột nhiên có thể biến đổi ngũ quan, biến thành một người khác!

“Người tới, đem Luật Quý Nhân tước phong hào, biếm lãnh cung!" Hoàng đế bình ổn tâm tình, nhìn Luật Quý Nhân mềm nhũn, ngã nơi đó, tựa hồ là té xỉu, không có thần trí, phân phó một tiếng, liền xoay người đi!

Mọi người nhưng không có một người nào dám nói, Hòa Quý Nhân tích tụ nhiều oán khí, mới có thể ở mười sáu năm sau một lần nữa đứng ở trước mặt mọi người, trong triều đình có vài lão thần, năm đó Hòa Quý Nhân chết, bọn họ đều có nghe thấy, cả chuyện Cung Quý Phi sinh hạ Nhị hoàng tử, Hòa Quý Nhân không hiểu sao cung điện bị phong lại, người bên trong chết cháy hết, Khâm Thiên Giám nói là Thiên Hỏa, nhưng mà, một đoạn hậu cung bí sử này, xác thật giống Hòa Quý Nhân trong lời nói, tựa hồ hiện ra manh mối nhỏ, chớ không phải Cung Quý Phi âm thầm hạ độc thủ!

Nhưng mà ai cũng không có dũng khí nhắc tới, mười sáu năm trước đại thần chết thảm trong tay Hoàng đế, là giáo huấn bọn hắn, Hoàng đế bị Cung Quý Phi mê hoặc đến không có tâm trí, nếu ai dám nói bậy Cung Qúy Phi, nhất định sẽ có kết quả không tốt.

Hoàng đế mặt bình tĩnh, “Đều lui ra!" Giọng của hắn mang theo chút mệt mỏi, nắm chặt tay, chuyện mười sáu năm trước, hắn vẫn không muốn nhắc tới, mỗi một lần đang ở trong mộng, hắn giống như có thể nhìn thấy Hòa Quý Nhân lôi kéo tay hắn, không muốn rời đi, nhưng mà, hắn chính mình lại vô năng vô lực!

Mọi người nghe tiếng, như trút được gánh nặng, vội lui xuống, đêm chân chính tiến đến, Nạp Lan Tĩnh nhìn Vận Ninh lên xe ngựa, lại mới trở về xe ngựa của mình, xe ngựa chuyển động phát ra tiếng vang, nàng cúi đầu không nhìn, Thu Nguyệt cũng đã trở lại!

Trở lại thôn trang, Nạp Lan Tĩnh khẩn cấp hỏi Nạp Lan Hiên cùng Vũ Nhi, “Vũ Nhi, ngươi có thể có trở ngại, ca ca, rốt cuộc chuyện gì xảy ra!" Ba người vừa nói, tiến lên phía trước!

Vũ Nhi lắc lắc đầu, vươn tay ôm bụng, trên mặt cũng là mang theo khuôn mặt u sầu nhàn nhạt, hôm nay nếu không có Nạp Lan Tĩnh phái Thu Nguyệt lại đây, sợ một kiếp này khó chạy thoát đi!

“Kỳ thật, ta ở trên đại điện nói, phần lớn là thật, bất quá, thực sự không phải là đụng tới Nhị hoàng tử, là Nhị hoàng tử cứu, trên vai đau xót, cũng không có cảm giác!" Nạp Lan Hiên trên mặt mang theo tức giận, hắn ở biên quan nhiều năm, sóng to gió lớn gì đều trải qua, lại lần đầu tiên bị người hạ mỵ dược, hơn nữa lại còn làm cho mình không đề phòng chút nào!

Quả nhiên! Nạp Lan Tĩnh cúi đầu, như thế cùng chính mình suy nghĩ giống nhau, nàng hít một hơi thật sâu, Hoàng đế đối với Cung phủ vẫn không yên tâm, có lẽ cậu rời đi là đúng, chỉ có như vậy mới có thể không khiến Hoàng đế ngờ vực vô căn cứ, sẽ không lại để ý phân tranh triều đình!

“Gặp qua thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thư, đại phu đã ở đại sảnh chờ!" Ba người vào sân, đi lên phía trước, dẫn đầu đi tới là một nha hoàn, hơi phúc phúc!

“Đại phu?" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, mắt lại nhìn Nạp Lan Hiên, môi mang theo ý cười đậm.

“Ừ, Vũ Nhi nay mang bầu, ta sợ ra sự cố, cho nên cho người ta mời đại phu đến!" Nạp Lan Hiên trên mặt túng quẫn, hắn ra hoàng cung liền phân phó thị vệ bên cạnh về phủ trước, nay Vũ Nhi mang bầu, bị người bắt đi, nếu động thai khí như thế nào?

Vũ Nhi nghe đại phu chờ ở đại sảnh, vốn tưởng Nạp Lan Tĩnh mời đến, không nghĩ hóa ra là Nạp Lan Hiên, trong lòng nàng đột nhiên giống như ăn mật ngọt, nhưng mà, lại nghe Nạp Lan Hiên giải thích, tâm không khỏi chùng xuống, hóa ra, hắn bất quá là vì đứa nhỏ trong bụng, không liên quan đến mình, hi vọng trong nháy mắt tan biến!

Nạp Lan Tĩnh thở dài một hơi, nay ca ca tựa hồ dần dần đi ra khỏi bóng ma của Anh Đào, có lẽ lần đó Vũ Nhi làm là đúng, dùng cái loại phương thức đó trừ bỏ Lăng Nhược Tích, có lẽ đối với ca ca là tốt nhất, về sao, có lẽ mỗi lần ca ca nhớ tới Anh Đào, trong đầu sẽ tự động nhớ tới Lăng Nhược Tích ngoan độc kia, phần tình cảm đó, khuôn mặt đó sẽ dần dần phai nhạt, “Sắc trời đã không còn sớm, ta đây về trước!" Nạp Lan Tĩnh cười thối lui một bên, Vũ Nhi cùng ca ca có lẽ thật sự có khả năng có tương lai, nay cơ hội ở chung, vẫn lưu cho bọn họ!

“Ngươi tìm đại phu bắt mạch một cái, Lãnh Hà Du Cẩn chiếu cố tốt đại tiểu thư các ngươi!" Nạp Lan Hiên nhìn Nạp Lan Tĩnh rời đi, nói một câu, giống như đang sợ hãi cái gì, lập tức xoay người vội thối lui đến một bên!

“Nạp Lan …!" Vũ Nhi mở miệng nghĩ gọi hắn ở lại, nhưng bóng lưng vội vàng rời đi kia, chung quy làm đau ánh mắt nàng, tay nâng lên, phát hiện đầu ngón tay rỗng tuếch, nàng đứng ở trong bóng đêm, mang theo cô đơn!

Nạp Lan Hiên cúi đầu, nhưng trong lòng mất bình tĩnh, vì sao, khi hắn nhìn thấy Vũ Nhi bị người giải lên Kim Loan điện, tâm bỗng căng thẳng, nhiều ngày như vậy, Vũ Nhi ý cười tỏa nắng, cũng là mỗi khi đều hiện lên trước mặt mình, Nạp Lan Hiên lắc lắc đầu, lòng tại sao có thể nhớ thương nữ nhân ngoài Anh Đào chứ, chớ không phải tim mình đối với Anh Đào đã thay đổi, không sẽ không, Nạp Lan Hiên trong đầu không ngừng bài xích, chính mình quan tâm nàng là chuyện nên làm, Nạp Lan Hiên nghĩ như vậy trong đầu cũng bình tĩnh xuống!

Song, Vũ Nhi những lời từng lời luôn lơ đễnh nổi trong đầu hắn, nàng luôn có thể lớn tiếng nói yêu mình, nàng, Nạp Lan Hiên ngay cả bản thân cũng không rõ, vốn đã chú ý Vũ Nhi!

***

“Ngươi nhưng nhìn kỹ?" Trở lại chính phòng ở mình, Nạp Lan Tĩnh nhìn chằm chằm Thu Nguyệt, lúc ấy ở trên tay mình viết hai chữ, trong lòng liền căng thẳng, trước sau nàng thật không ngờ có chuyện này!

“Nô tỳ tuy rằng không có nghe rõ, nhưng người nọ một câu chủ tử ở Tướng phủ nhiều năm, lại làm cho nô tỳ nghe đích xác, còn nói không được tổn thương Thái tử!" Thu Nguyệt cau mày, Nạp Lan Tĩnh phân phó nàng đi tìm Nạp Lan Hiên, trùng hợp gặp được, thấy Luật Quý Nhân hành lễ với một cung nữ, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, nghe lén hội thoại!

Nạp Lan Tĩnh cúi đầu không nói chuyện, nàng thật sự thật không ngờ, Luật Quý Nhân thế nhưng sẽ là người của nàng ta, “Tiểu thư, sai người nhìn chằm chằm sao?" Lưu Thúy tâm tư cho tới bây giờ thực kín đáo, Nạp Lan Tĩnh nghĩ đến, nàng tự nhiên cũng nghĩ đến, lúc trước thời điểm ở Tướng phủ, nàng nhìn Nạp Lan Diệp Hoa không thích hợp, lão thái thái vừa chết, làm sao có thể thường thường không ở trong cung, nguyên lai đã sớm bên ngoài ‘Kim Ốc Tàng Kiều’ (nuôi dưỡng kiều thê ở bên ngoài).

“Không cần, tránh ‘đả thảo kinh xà’!" Nạp Lan Tĩnh lắc lắc đầu, Nạp Lan Diệp Hoa nếu dám quanh minh chính đại ra phủ, tự nhiên có biện pháp để người ta không điều tra ra, nếu lộ ra dấu vết gì, sẽ chỉ làm các nàng nổi lên dị tâm, hơn nữa, nếu đã biết được bí mật của nàng, cũng không sợ ra cái quái gì!

“Tiểu thư, nô tỳ thật không rõ, vì sao tiểu thư sẽ bỏ qua Hoàng hậu?" Thu Nguyệt võ thuật không tồi, tâm tư nhưng không nhanh nhẹn bằng Lưu Thúy, nàng biết được Vận Ninh quận chúa đều tự tổn thương bản thân, hơn nữa còn có chứng cớ, chỉ cần tỉ mỉ tra xuống, nhất định sẽ đem Hoàng hậu lôi ra, với lại, Nạp Lan Tĩnh thông tuệ, nàng thật sự không ngờ Nạp Lan Tĩnh sẽ dễ dàng dừng tay như vậy!

“Bởi vì Hoàng đế căn bản không có ý tứ xử phạt Hoàng hậu!" Nạp Lan Tĩnh híp mắt, Nạp Lan Hiên rốt cuộc có nhược điểm ở trong tay Hoàng đế, dù sao bụng Vũ Nhi không lừa được người, nếu đem Hoàng đế bức nóng nẩy, tìm thái y đến, đến lúc đó, việc Vũ Nhi tự tiện xông vào quân doanh sẽ bị bại lộ!

Nạp Lan Tĩnh cũng căn dặn Thu Nguyệt vài câu, có người nàng nhất định phải tra ra, mặc dù lúc ấy mình nhìn lầm, cũng muốn tìm ra kết quả, người nọ đã bị mình đánh bại, vốn tưởng rằng nàng chân khập khiễng, lại bị đuổi ra khỏi phủ, chung quy rơi xuống kết cục ăn mày đầu đường xó chợ, hơn nữa nàng dung nhan mỹ mạo, có lẽ bị người bán vào thanh lâu, làm nữ tử hèn hạ nhất, không nghĩ tới nàng có thể đi vào cung, mặc dù trong cung tuyển cung nữ, cũng muốn gia đình trong sạch, tuyệt đối không muốn một nữ tử bị đuổi khỏi gia phả, chân còn bị tật!

Đêm rốt cuộc trôi qua, trời dần dần sáng lên, rừng Trúc một trận tiếng đàn truyền đến, một bóng dáng áo trắng, hơi cúi thấp đầu, ngón tay trắng trẻo, rất nhanh di chuyển trên Huyền Cầm, sợi dây buộc tóc cao cao kia, ở trong gió không ngừng lay động!

Một bóng dáng màu đen, nhảy nhẹ nhàng múa kiếm, giống như Kình Long, ở trong rừng Trúc không ngừng tung bay, kiếm kia vung lên, tiếng đàn từng trận, phối hợp vừa đúng, giống như thế này mới là phong cảnh đẹp nhất thế gian!

“Hoàng huynh!" Tiếng đàn dừng, người múa kiếm kia cũng dừng lại, hình ảnh xinh đẹp như vậy, cũng bị một tiếng hoàng huynh phá hủy, nguyên lai Bạch y kia là một nam tử, khuôn mặt hắn ngẩng lên như tiên giáng trần, trên mặt tái nhợt, có lẽ nháy mắt nhìn thấy nam tử áo đen, mới lộ ra ít huyết sắc!

“Hoàng huynh, ngươi thực quá mạo hiểm, ở trước mặt thị vệ Thái tử truyền tin, sợ đã khiến Thái tử chú ý!" Nam tử giống thần tiên kia, chính là Tam hoàng tử, hắn nhẹ nhàng nâng lên ngón tay đặt ở trên Huyền Cầm, theo bên cạnh lấy tới một khăn nhỏ màu trắng, che lại môi, nhịn không được ho khan vài tiếng!

“Ngươi bên ngoài có phải trúng gió lạnh không, như thế nào ho khan lợi hại!" Nhị hoàng tử cau mày, vốn trời nóng rực, Tam hoàng tử thân mình lại yếu hơn, vì sao năm nay cũng như trước không thấy chuyển biến tốt lên, hắn buông nhuyễn kiếm trong tay, Tam hoàng tử vội từ trong ngực lấy ra một khăn nhỏ khác, để hắn lau mồ hôi trên mặt!

“Không ngại, hoàng huynh, như vậy thật sự quá mạo hiểm!" Tam hoàng tử cau mày, hắn nhìn Nhị hoàng tử căn bản không muốn cùng hắn đàm luận chuyện này, trong đầu lại càng phát ra chấp niệm muốn cùng Nhị hoàng tử nói nói, Nạp Lan Tĩnh tuy thông minh, nhưng luận thực lực căn bản không có biện pháp tới gần Thái tử, nha đầu bên cạnh nàng cũng có chút bản sự, cần ám vệ hoàng gia truyền tin, nói dễ hơn làm, căn bản chính là Nhị hoàng tử làm đi!

“Ta biết ta đang làm cái gì!" Nhị hoàng tử không khỏi chìm giọng, hắn đau lòng hoàng đệ thân mình không tốt, nhưng không hy vọng hắn liên tiếp rối rắm vấn đề này!

“Hoàng huynh, ngươi nếu khăng khăng một mực, nàng chung quy sẽ hủy hoại ngươi!" Tam hoàng tử không khỏi cao giọng, từ sau Nhị hoàng tử gặp Nạp Lan Tĩnh, tâm tư lại toàn bộ đặt ở trên người nàng, Tam hoàng tử tuy rằng nói đường hoàng, là vì Nhị hoàng tử, nhưng mà, lại không biết vì sao, mỗi khi biết Nhị hoàng tử làm gì đó vì nàng, trong lòng hắn đầu đều tranh đấu, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ oán hận, chính mình vì sao thân thể lại yếu đuối như vậy!

“Ta yêu nàng, cho dù là hủy diệt, cũng cam chịu!" Nhị hoàng tử định thần thần, thu liễm ý cười bất cần thường ngày, lần đầu tiên, có lẽ cũng là lần cuối cùng nghiêm túc đối với Tam hoàng tử nói việc này!

Tam hoàng tử trong mắt hiện lên kinh ngạc, tim lại bỗng đau nhói, cảm giác gì đó cách mình càng ngày càng xa, hắn vươn tay, nhưng không bắt được cái gì, là quan tâm Nhị hoàng tử giành cho hắn, hay là nữ tử kia, nữ tử cười bi thương kia, hắn lắc lắc đầu, không rõ cảm xúc phức tạp trong lòng là gì!

Hai người cứ như vậy đối diện nhau, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, ngay lúc đó có một hắc y nhân ở bên tai Nhị hoàng tử lặng lẽ nói vài câu, Nhị hoàng tử gật đầu, hắc y nhân thối đến một bên, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt!" Nhị hoàng tử liếc mắt nhìn Tam hoàng tử một cái, trong lời nói không khỏi hơn vài phần xa cách, liền xoay người rời đi!

Cước bộ của hắn cũng không dừng, hắc y nhân kia nói cho hắn biết Hoàng đế truyền lời cho hắn đi Dưỡng Tâm điện một chuyến, đến ngoài điện, công công kia đã sớm chờ ở cửa, Nhị hoàng tử đến, Hoàng đế mệnh lệnh có thể trực tiếp đi vào!

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng!" Nhị hoàng tử tiến vào trong điện, híp mắt, kéo dài tiếng vấn an, cả người hồi phục lại bộ dạng bất cần đời, giọng nói miễn cưỡng, giống như vô lực!

“Miễn lễ!" Hoàng đế đang nhìn sổ con, nghe được Nhị hoàng tử tiến vào, vội ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra ý cười đậm, ngược lại như có chuyện gì tốt vậy, hắn đem sổ con trong tay buông xuống, “Mau ngồi, cho ngươi nhìn cái này!" Hoàng đế nói xong, liền đem một phong văn kiện bên cạnh giao cho Nhị hoàng tử!

“Sao? Có thể khiến phụ hoàng cao hứng đến như vậy, nghĩ đến cũng đúng là chuyện tốt!" Nhị hoàng tử đem văn kiện Hoàng đế đưa đến, thân mình nghiêng nghiêng dựa vào lưng ghế, chân nhếch lên, tỉ mỉ nhìn nội dung phong văn kiện kia, trong mắt hiện lên lãnh ý, ý cười khóe miệng cũng là càng sâu!

“Chuyện tốt, đây cũng là dệt hoa trên gấm, Sở Quốc Tắc Thiên công chúa Sở Ngạo Sương muốn đến đây hòa thân, đây đối với dân chúng hai nước là chuyện tốt, biên quan mấy năm liên tục chiến loạn, rốt cuộc nên bình ổn một thời gian ngắn!" Nhị hoàng tử đem thư đặt ở trong tay khép lại, thân mình bỗng nhích lại gần, vẻ mặt thần bí rất đúng nói với Hoàng đế, “Phụ hoàng, nhi thần nghe nói Tắc Thiên công chúa này nhưng là quốc bảo của Sở Quốc a, có thể nói là văn võ song toàn, so với mỹ mạo không ai bằng, luận võ vang khắp thiên hạ, nhi thần nhưng trước tiên ở nơi này chúc mừng phụ hoàng lại thêm giai nhân!" Nhị hoàng tử nói xong, thâm ý nở nụ cười!

“Ngươi tiểu tử nói xằng cái gì!" Hoàng đề trầm mặt, hắn không tin Nhị hoàng tử không hiểu ý hắn nói đến tột cùng có lợi ích gì, rõ ràng là đang giả ngu, bất quá thường ngày Nhị hoàng tử ở trước mặt mọi người là bộ dạng lười biếng, Hoàng đế răn dạy vài câu, cũng không thực sự tức giận!

“A, xem bộ dạng phụ hoàng, đó là không cần công chúa này, như như thế nào cho tốt, Sở quốc công chúa này tất nhiên là muốn cao hơn đỉnh, gả người hiện tại không phải là vua một nước, tương lai cũng nhất định!" Nhị hoàng tử cúi đầu, lấy tay khẽ vuốt vạt áo trước, giống như bị bẩn, mày nhíu chặt, nhưng trong lời nói lại có thâm ý khác!

“Được rồi, trẫm chính là chỉ nàng làm chính phi của ngươi!" Hoàng đế mắt chằm chằm nhìn Nhị hoàng tử, nhưng không có lập tức nói ngay việc này, Nhị hoàng tử vẫn biểu hiện không có hứng thú đối với ngôi vị Hoàng đế, nay nói lời này, chớ không phải đang thử mình, tương lai trăm tuổi sẽ đem ngôi vị Hoàng đế truyền lại cho ai?

“Phụ hoàng nói đùa đi!" Nhị hoàng tử vẻ mặt kinh ngạc, giống như Hoàng đế nói chuyện cười, nhưng đáy mắt lãnh ý càng đậm, Hoàng đế chung quy trong đầu luôn hướng về vẫn là Thái tử, bằng không vì sao không nói đem ngôi vị Hoàng đế cùng mỹ nhân đều cho mình, bất quá, có quan hệ gì đâu, Sở quốc đưa ra hòa thân, nghĩ đến Cung Ngao đã cứu Dương Quốc Công, “Công chúa tôn quý nhất, nên gả cho hoàng huynh, tuy nói hoàng huynh đã có Thái tử phi, nhưng mà, cho dù là sườn phi hoàng huynh, tương lai cũng là Hoàng Quý Phi, cũng không nhục mạ thân phận của nàng, nhi thần tất cả đều không xứng!" Nhị hoàng tử lắc lắc đầu!

“Hoàng nhi của trẫm đều tốt, ngươi chớ tự coi nhẹ bản thân!" Hoàng đế lạnh mặt, Nhị hoàng tử đến tột cùng là có ý gì, là tự trách mấy năm nay hắn không phong làm Thái tử sao, nhưng mà, mấy hoàng tử khác hắn đều không có sủng ái, hắn nên tự chủ, Cung Quý Phi bất quá là nô tài, chính mình cho nàng địa vị tôn quý, sủng ái vô tận, Nhị hoàng tử còn gì bất mẫn, nghĩ vậy, Hoàng đế coi rằng Nhị hoàng tử quá mức không biết điều!

“Chẳng qua đích thứ có khác, cho dù bọn họ đều là thân phận tôn quý, nhưng cũng có một cái không tôn quý nhất!" Nhị hoàng tử giống như không nhìn thấy Hoàng đế tức giận, lập tức nói ra, nhiều năm như vậy, hắn đi theo bên người Hoàng đế, sớm đã quen hắn hỉ nộ vô thường, cái gọi là sủng ái, bất quá là trước mặt người biểu hiện giả dối thôi, một khi đã như vậy, chính mình cũng nên lợi dụng cho tốt!

“Đủ, đây chẳng qua là ngươi đang lấy cớ thôi, đừng tưởng trẫm không nhìn ra suy nghĩ của ngươi, nếu ngươi thích, trẫm có thể ban Nạp Lan Tĩnh làm sườn phi ngươi!" Hoàng đế vỗ bàn mạnh một cái, trên yến hội, Nhị hoàng tử cùng Nạp Lan Tĩnh mắt đi mày lại, làm sao có thể trốn qua hai mắt mình!

“Ở trong mắt phụ hoàng, sườn phi là một đặc ân người ban cho?" Nhị hoàng tử tay giơ lên tinh tế xem, Hoàng đế nghĩ tự cho là thâm tình, vẫn đối với Cung Quý Phi nhớ mãi không quên, có thể nói Cung Quý Phi năm đó chẳng qua là cái thiếp, cùng sườn phi khác gì, Hoàng đế nếu nói địa vị sườn phi nhẹ như thế, nghĩ đến, Cung Quý Phi ở trong tim hắn cũng không có nặng!

“Làm càn, Nạp Lan Tĩnh ngoan độc, trẫm rõ ràng, nàng bức tử di nương, bức tử thứ muội, ngay cả tổ mẫu chết cùng nàng cũng thoát không khỏi quan hệ, chuyện Dương Trạch nàng sao có thể trốn, bao gồm cả An Ảnh Nhã, nàng mỗi một lần ra chiêu, sẽ đưa người vào chỗ chết, trẫm trong đầu rất rõ ràng!" Hoàng đế giọng trầm xuống, đối với Cung Quý Phi trong lòng hắn vẫn đau, bằng không hắn cũng không bởi vì Tương Bình Vương nói vài câu, liền cùng Tương Bình Vương động thủ, nhưng mà, Hoàng đế trước sau không thấy rõ, ở trong tim hắn, giang sơn so với bất luận kẻ nào đều nặng hơn!

“Phụ hoàng vĩ đại của ta, nếu ngài rõ ràng như vậy, có thể biết được Hoàng hậu đã làm cái gì?" Nhị hoàng tử cười vài tiếng, giống như nghe được chuyện cười, nhiều năm như vậy, hắn không tin Hoàng đế đối với Hoàng hậu ‘sở tác sở vi’ sẽ không rõ, bao gồm Cung phủ bị người hãm hại, hắn không tin Hoàng đế không biết trong đó có công lao của Hoàng hậu!

“Làm càn!" Hoàng đế mặt chìm, híp mắt, hiện lên một tia tàn khốc!

“Kỳ thật, muốn cho ta thú Sở Ngạo Sương kia cũng không phải không có khả năng!" Nhị hoàng tử nhìn sắc mặt Hoàng đế không khống chế được, giọng liền chậm rãi nói.
Tác giả : Trầm Hoan
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại