Tướng Phủ Đích Nữ
Quyển 2 - Chương 18: Tương Bình Vương nhập kinh
Nạp Lan Tĩnh nghe được tin tức này chỉ mỉm cười, đêm qua nàng lệnh cho Thu Nguyệt giả quỷ hù dọa nàng, khiến nàng nói sự thật, nguyên là ngày ấy cũng do nàng trong viện lão thái thái nói huyên thuyên, bị Tam di nương bắt gặp ép buộc làm chuyện xấu, trong lòng mọi người hiểu rõ, Nạp Lan Tĩnh tin tưởng, nếu chuyện diễn biến xấu đi, Nạp Lan Diệp Hoa vì bảo vệ chức quan, nhất định hạ sát thủ đối với Tam di nương, chỉ có nàng vừa chết, chân tướng liền biến mất như đá ném vào biển lớn.
Ngày qua ngày trời càng trở lạnh, Nạp Lan Diệp Hoa gần đây bề bộn nhiều việc, không hay xuất hiện trong nhà, hoàng đế cũng thường xuyên điều động quan viên trong triều, nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu cũng là tướng quân, nhưng quân quyền kém xa Cung phủ, nay người Cung gia ở bên ngoài chinh chiến, Quốc Công phủ nay hiện được xem trọng.
Cung thị đã nhiều ngày tâm không tĩnh, nàng nghe Tương Bình Vương muốn vào kinh, mọi chuyện lúc trước tự nhiên hiện lên trước mắt, nguyên tưởng lựa chọn Nạp Lan Diệp Hoa, đối với hắn vô tình, nhưng nhiều năm chưa gặp lại, trong lòng khẩn trương không ít.
Không luận xem Cung thị chuẩn bị sẵn sàng hay chưa, thì ngày này cũng đến, Thái Hậu nương nương hạ chỉ, ngày mồng tám tháng Chạp quan viên Nhị phẩm trở lên tiến cung thịnh yến đồng thời tẩy trần cho Tương Bình vương có thể mang theo gia quyến đi.
Đến ngày, Nạp Lan Diệp Hoa cũng chỉ có thể mang theo Cung thị cùng Nạp Lan Tĩnh vào cung, dọc theo đường đi sắc mặt khó coi, tựa như đang ẩn nhẫn. ( có chuyện giấu trong lòng )
Sau khi vào cung, Nạp Lan Diệp Hoa bị công công mang theo tiến nhập chỗ ngồi dành cho nam nhân, hôm nay việc sắp xếp chỗ ngồi thật gây chú ý, Thái Hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu ngồi cùng chủ vị, mà công chúa phi tần ngồi chủ vị bên hàng nữ nhân, mà hoàng tử, vương gia, thế tử ngồi trên chính vị bên hàng nam nhân, xuống dưới, chỗ ngồi nữ nhân phân làm hai hàng, có cáo mệnh ngồi hàng đầu, không có cáo mệnh ngồi hàng sau! Mà bên nam nhân chia thành ba hàng, quan viên Nhị phẩm trở lên một hàng, tiếp đến công tử có quan phẩm, hàng cuối là chỗ ngồi công tử không có quan phẩm.
Nạp Lan Tĩnh nhìn vẻ mặt u buồn của An Bình Hầu phu nhân, trong lòng cũng sốt ruột, lại vô kế khả thi ( kế sách không hiệu quả ), Vũ nhi đã nhiều ngày không có nửa điểm tin tức, nàng cũng nhờ Vận Ninh quận chúa hỗ trợ, nhưng thủy chung vẫn không tra ra tình cảnh Vũ nhi.
Nạp Lan Tĩnh vừa muốn hỏi Vận Ninh quận chúa, lại cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, nàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt bá đạo tràn ngập xâm chiếm không thèm che giấu của Kiếm Hồn, trong lòng nàng cả kinh, Kiếm Hồn quả quyết không dễ dàng bỏ qua, tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, âm thầm suy nghĩ đối sách!
“Hoàng thượng giá lâm!"
“Thái Hậu nương nương giá lâm!"
“Tương Bình vương đến!"
Thanh âm thái giám eo éo như nữ giới , thông truyền đến mọi ngõ ngách trong đại điện vốn đang náo nhiệt, nháy mắt im lặng!
“Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế! Tham kiến Thái hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Tham kiến Tương Bình vương điện hạ, điện hạ an khang!" Mọi người nhất tề quỳ lạy, thanh âm không hề thua kém khi lâm triều.
“Các khanh bình thân!" Hoàng đế ngồi vào chỗ của mình, nhìn mọi người chung quanh, mới vươn tay vung lên, thanh âm làm cho mọi người nghe rõ ràng.
“Tạ ơn Hoàng thượng, Thái hậu nương nương!" Mọi người dập đầu xong mới đứng lên, nhưng thắt lưng hơi gập, ánh mắt không thể ngẩng cao nhìn người đang ngồi phía trên.
“Ban thưởng tọa ( ngồi )!" Thái giám giọng kéo dài, lập tức đến bên người Hoàng đế, mọi người lại tạ ơn sau mới ngồi xuống! Lần yến hội tẩy trần này bất đồng mọi lần, khắp nơi hiển hiện bá khí trang trọng của hoàng gia.
“Hôm nay, mồng tám tháng Chạp Hoàng đệ có thể ngàn dặm xa xôi đến dự yến hội, trẫm càng thêm vui mừng, hôm nay thịnh yến cũng là gia yến, các khanh không cần giữ lễ tiết, nâng chén uống say!" Trên mặt hoàng đế mang theo ý cười, giơ tay nâng ly rượu một hơi cạn sạch!
“Hoàng thượng thánh minh!" Mọi người thế này mới nhất tề giơ ly rượu lên, đem chén nâng cao uống cạn giơ giữa không trung, một ly rượu hạ xuống, mới cảm thấy có lo lắng nhè nhẹ, đám vũ nữ đồng loạt xuất hiện trong điện, vũ một khúc, làm lay động chúc quang, chiếu bóng dáng các nàng mang theo mộng ảo mê ly!
Nạp Lan Tĩnh thế này mới ngẩng đầu, thời điểm kiếp trước Tương Bình vương vẫn có thể nhập kinh, nhưng thời điềm mình đại hôn cùng Thái tử cũng không triệu hắn nhập kinh, nay qua khe hở những vũ nữ, nhìn Tương Bình vương mặc satanh màu trắng, hắn cùng với trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn bất đồng, không có cuồng khí thô lỗ của võ giả, không có nhược khí của thư sinh, ánh mắt hắn giống như cất chứa tinh thâm uyên bác, lông mày như loan đao sắc bén, nhưng khóe mắt đã có dấu vết tuổi tác, từ xa nhìn lại, làm cho người ta cảm nhận được đau thương nồng đậm, trong lúc nhất thời Nạp Lan Tĩnh nhìn không ra hắn là loại người nào.
Trong đêm sáng, ly rượu chuyển động, lơ đãng nhìn thấy ánh mắt Tương Bình Vương vẫn hướng nhìn bên này, không có tình cảm tưởng niệm, không có nồng đậm đau thương, chỉ liếc mắt nhìn Cung thị một cái, liền thỏa mãn thật sâu, trong lúc nhất thời cảm tình Nạp Lan Tĩnh đối với Tương Bình vương tốt lên rất nhiều, nam nhân có tình như vậy, nữ tử còn cầu gì? Nàng quay đầu nhìn về phía Cung thị ngồi bên cạnh, chỉ thấy Cung thị cúi đầu, vẫn chưa phát hiện ánh mắt Tương Bình vương, nhưng ly rượu nắm chặt trong tay nàng bán đứng tâm tư chính nàng, Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng nắm tay Cung thị, lại không biết nên an ủi thế nào!
“Hôm nay thinh yến ngày mồng tám tháng Chạp, ai gia vô cùng vui mừng, nay cũng được cho đoàn viên, ai gia cùng các khanh uống!" Tay áo phượng rộng thùng thình của Thái Hậu che khuất bên môi, đầu hơi ngửa, đem rượu toàn bộ uống cạn.
“Thần nguyện chúc Thái hậu nương nương hàng năm cũng vui vẻ như ngày hôm nay!" Mọi người bưng ly rượu lên, lại một hơi uống cạn.
“Khó thấy được mẫu hậu cao hứng, bản cung liền mượn hoa hiến phật, lấy ly rượu này nguyện vì giang sơn bệ hạ, càng ngày càng hùng mạnh, quốc thái dân an, ly rượu này chúc mẫu hậu thường có du tình như ngày hôm nay! Nguyện chúc dân chúng Bình thành ngày ngày có rượu uống, mỗi ngày đều cười vui!" Hoàng hậu nương nương nói xong ngửa đầu mà uống, thể hiện một đại khí quốc gia chi mẫu.
“Nguyện vì dân chúng an cư lạc nghiệp, quốc thái dân cường!" Mọi người cùng kêu lên, cùng thưởng thức rượu! Thanh âm phát ra cao vút! Sau khi ba người ngồi chủ vị uống rượu xong, nhân tài phía dưới mở lời muốn góp vui!
Tiếng sao thanh thúy, tiếng cười vang liên tục, vũ khúc đi lại nhẹ nhàng, vũ say lòng người!
“Khó trông thấy Hoàng bá bá cùng Hoàng tổ mẫu cao hứng, Hồn nhi cũng muốn tăng thêm không khí vui mừng, nay phụ vương đến đây, Hồn nhi cầu Hoàng bá bá tứ hôn cho Hồn nhi cùng tiểu thư tả tướng Nạp Lan Tĩnh!" Kiếm Hồn tiến lên phía trước quỳ giữa đại điện, mọi người đều tĩnh lặng, chuyện vài ngày trước đã náo loạn khiến dư luận xôn xao, xem ra thế tử này nhất định nạp Nạp Lan Tĩnh vào vương phủ.
Hoàng thượng sắc mắt trầm xuống, nhìn về phía Thái hậu nương nương, thấy nàng đầy một mặt cười, trong lòng lãnh ý tăng lên không ít, nghĩ hắn trước mặt mọi người không dám cự tuyệt sao, thật buồn cười!
“Hồn nhi, không được hồ nháo!" Tương Bình vương thấy sắc mặt Hoàng đế âm trầm, lập tức nháy mắt với Kiếm Hồn, hy vọng hắn chớ chấp nhất, chuyện Kiếm Hồn hắn cũng nghe qua, nếu hai người có thể thành một đoạn giai thoại, chính mình còn vui mừng hơn bất kỳ ai, nữ nhi của nàng tất nhiên không kém, nhưng Hồn nhi lại làm ra cái loại chuyện hoang đường này, nữ nhi nàng tính tình chắc chắn giống nàng, tâm cao khí ngạo, như thế nào dễ dàng ủy thân, Tương Bình vương nhắm mắt, sầu bi bên người càng đậm!
“Phụ vương, nhi thần cùng Tĩnh quận chúa đã định chung thân, nhi thần thân là nam tử hán, nên cho nàng một danh phận!" Kiếm Hồn nói xong, đại điện ồ lên, ý tứ của hắn là cùng Nạp Lan Tĩnh đã có quan hệ vợ chồng, nếu thật sự như thế, Hoàng đế tự nhiên không có lý do gì ngăn trở!
“Hoàng thượng, thần nữ có việc khởi tấu!" Bỗng nhiên tiếng nữ tử thanh thúy vang lên, dẫn tới mọi người không khỏi liếc nhìn nàng, trên mặt nàng lúc này ung dung bình thản, không có thừa một tia bối rối, trong suốt đứng dậy, vững vàng hành lễ, có thể thấy được ngày thường giáo dưỡng vô cùng tốt! Nàng quỳ phía sau cách Kiếm Hồn ba bước, lơ đãng đem lòng nàng biểu đạt hướng mọi người hiểu!
“Chuẩn!" Hoàng đế híp mắt lại, sắc mặt tựa như có một tia ấm áp, nếu Nạp Lan Tĩnh từ chối, so với chính hắn phản đối có vẻ tốt hơn, hắn quay đầu nhìn Thái Hậu, ý cười càng đậm.
“Câu cửa miệng hôn nhân đại sự, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, thần nữ vốn không nên hồ ngôn, nhưng Thế tử hôm nay cố ý làm nhục trong sạch của thần nữ, thần nữ không thể ngồi yên không lên tiếng, phụ thân thần nữ đứng đầu bách quan, mẫu thân cũng xuất thân danh môn quan lại, từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc! Thần nữ không dám nói dối nửa câu, lại thêm Hoàng thượng Thái hậu thương yêu, ban cho vị quận chúa, thần nữ càng phải giữ thân trong sạch, nay từng câu Thế tử nói, thần nữ không còn phương pháp, chỉ đành lấy cái chết mà chứng minh sự trong sạch, mới không phụ tình cảm Hoàng thượng, tình cảm Thái hậu, tình cảm phụ thân mẫu thân ngày thường dạy bảo!" Nói xong, Nạp Lan Tĩnh dập đầu một cái thật mạnh, ánh mắt bi thương!
Mọi người thấy trong mắt Nạp Lan Tĩnh nồng đậm đau thương, tán thưởng những lời nàng nói trên đại điện đâu vào đấy, trong lòng đều đăm chiêu, lời một nữ tử tầm thường nói ra, mà lời nói khiến người ta không tìm được lỗi, tuy nói nữ tử chưa chồng đàm luận chuyện kết hôn thật không ổn, nhưng người ta nói, hôn nhân đại sự do cha mẹ sắp đặt, người ta cũng không tranh cãi, còn đường hoàng nói sự tình liên quan đến trong sạch của bản thân, phóng mắt nếu không thể chứng minh mình trong sạch, đó là bất trung bất nghĩa bất hiếu! Mọi người nhìn chỗ ngồi cao cao kia, đoán hắn sẽ quyết đoán thế nào! Nếu thực hạ chỉ tứ hôn, chính là muốn ép chết nữ tử này!
Lúc trước, Nạp Lan Tĩnh vũ một khúc kia vô cùng mềm mại đáng yêu, nay trên đại điện không kiêu ngạo không sủng nịnh cũng thể hiện bản thân trí tuệ, nữ tử trung trinh! Nữ tử như vậy, trời sinh có phong phạm đương gia chủ mẫu, trong lúc nhất thời các vị phu nhân trong lòng đều có đánh giá!
“Tĩnh quận chúa, biện pháp chứng minh trong sạch thật ra rất nhiều, không cần thương tổn đến tánh mạng, ma ma trong cung có rất nhiều, nghĩ cũng có thể giải tỏa nỗi lo trong lòng Tĩnh quận chúa!" Thái hậu nương nương ngồi trên đài cao, mặt lạnh, trong lòng âm thầm mắng Nạp Lan Tĩnh không hiểu phải trái, ngay cả nàng từng cực tán thưởng Nạp Lan Tĩnh, nhưng ý đồ khiêu chiến uy nghiêm hoàng gia, quả quyết không thể dễ dàng tha thứ!
Mọi người không tiếng động thở dài, Thái hậu nương nương ra chiêu này không thể không nói là ác độc, Nạp Lan Tĩnh bất quá muốn chứng minh trong sạch, liền chỉ nàng cách này, nhưng con đừơng này so với bức tử nàng còn tàn nhẫn hơn, ma ma trong cung ra tay rất nặng, ai biết để bọn họ nghiêm thân sẽ thành ra cái gì, ma ma trong cung đương nhiên nghe lệnh Thái Hậu, chỉ cần Thái Hậu lên tiếng, những người đó tự nhiên có nhiều cách phá ngọc thể Nạp Lan Tĩnh, dù nghiệm ra Nạp Lan Tĩnh một thân trong sạch, nhưng sau này có nhà ai nguyện ý cầu thân! Rõ ràng là Kiếm Hồn ác ý dây dưa, lại hủy nữ tử nhà người ta, rốt cuộc hoàng quyền không thể xâm phạm a!
Đương nhiên cũng có người vui sướng khi người gặp họa, ước gì nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh không hay ho, lúc trước Nạp Lan Tĩnh được phong hào quận chúa hưởng vinh quang, lúc này lại lạc đến cái kết cục tồi tệ!
Vận Ninh quận chúa vài lần muốn mở miệng, chỉ sợ đến lúc đó càng thêm giận chó đánh mèo cùng Nạp Lan Tĩnh, liền mất nhiều hơn được! Chỉ đành lo lắng nhìn Nạp Lan Tĩnh quỳ gối trên đại điện.
Cung thị nắm tay thật chặt, trong lòng càng thêm chán ghét Kiếm Hồn, đều do hắn dây dưa nữ nhi, nay như vậy, không phải muốn hủy Tĩnh nhi sao, nàng ngẩng đầu không cần nghĩ ngợi hung hăng trừng mắt nhìn Tương Bình vương, nhưng trong mắt bởi vì che phủ một tầng sương mù, dừng ở trong mắt Tương Bình vương chính là bất lực cùng phiền muộn, hắn thở dài, cách xa lâu như vậy, chính mình như trước không thể khiến nàng vừa ý!
Cung thị cùng Tương Bình Vương ánh mắt lưu chuyển, tự nhiên dừng ở trong mắt vài người ngồi trên cao kia! Hoàng đế ý cười càng thêm đậm, đoạn giai thoại giữa Cung thị cùng Tương Bình vương, người hoàng thất ai ai cũng biết, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, xem ra lúc này cuối cùng không cần chính mình ra tay!
Mà sắc mặt Thái Hậu càng nặng nề, con mình vì sao đều vì nữ nhi mà làm trái ý mình!
“Mẫu hậu bớt giận, là chuyện vãn bối, để tự các nàng xử lý! Nhi thần lâu không vào kinh thành, thực tưởng niệm mẫu thân, một ly này, nhi thần chúc mẫu hậu thân thể khỏe mạnh!" Tương Bình vương quay đầu đi, cầm ly rượu trong tay một hơi cạn sạch, khóe mắt nhìn thấy Cung thị chỉ lo lắng nhìn Nạp Lan Tĩnh, chưa từng nửa phần nhìn hắn, uống rượu xong nhất thời cảm thấy đau khổ!
“Hảo, hảo,hảo! Đều là hoàng nhi ngoan của ai gia!" Thái hậu trên mặt hiển hiện lãnh ý, thái độ Tương Bình vương vẫn như cũ, hắn thế nhưng vì Cung thị mà làm trái ý mình, con hắn không thèm để ý! Thái Hậu cưỡng chế lửa giận trong lòng, bất quá vì không muốn trước mặt mọi người mất uy nghi mà thôi!
“Hoàng đệ lời này thật là… một bên là oàng chất trẫm, một bên là quận chúa trẫm sắc phong, trẫm thực khó xử, Hoàng đệ thật vì trẫm phân ưu!" Hoàng đế sang sảng cười, “Tĩnh quận chúa gặp nguy không loạn, trung nghĩa lưỡng toàn, quả thật là điển hình nữ tử Đại Dong hoàng triều ta, tứ phong vị Vận Trinh quận chúa, ca ngợi phẩm hạnh của nàng!" Hoàng thượng lời vừa dứt lại giống như hung hăng cho Thái Hâu một tát, màn vừa rồi bất quá là Thái hậu tự chỉ đạo diễn trò khôi hài mà thôi! Hắn khoát tay áo ý bảo nàng đứng lên.
“Thần nữ tạ ơn điển bệ hạ!" Nạp Lan Tĩnh quy củ rồi đại lễ, ở trong mắt mọi người nàng là người trong họa gặp phúc, được phong hào, cùng ngang hàng với Vận Ninh quận chúa, nhưng trong lòng rất rõ ràng, sinh tử song song nguy hiểm bất đăc dĩ chạy không thoát! Đối nghịch hoàng tộc vốn không thể toàn thân trở ra, nàng trong lòng mặc dù có đối sách, nhưng có chút nguy hiểm, nàng ngẩng đầu nhìn Tương Bình vương, cảm kích cười, nếu không phải hắn mở miệng cùng Thái hậu giao phong chính diện! Mà hoàng đến bất quá là không muốn nàng gả cho Kiếm Hòn, về phần bản thân chịu ủy khuất hay không, quả quyết không phải hắn nghĩ tới.
“Phụ vương, nhi thần kiếp này không phải Nạp Lan Tĩnh không cưới!" Kiếm Hồn minh bạch, ngay cả phụ vương cũng không giúp hắn, hắn muốn nạp Nạp Lan Tĩnh làm phi, quả thực khó càng thêm khó!
Mọi người khinh thường thủ đoạn Kiếm Hồn, nhưng các tiểu thư lại ghen tỵ Nạp Lan Tĩnh không thôi, kiếp này, dùng cái gì cầu được nam tử cao quý như thế, có thể trước đại điện, trước mặt mọi người, nói ra lời thề! Rốt cuộc cũng coi như tình sâu vô cùng!
“Làm càn! Còn không mau lui ra!" Tương Bình vương biến sắc, giận dữ trừng mắt Kiếm Hồn, hắn càng ngày càng không hiểu quy củ, trước mặt Hoàng thượng hắn có thể giương oai sao!
“Đường đệ, cái gọi Tương Vương có tâm nhưng thần nữ vô mộng, chính là tình hình như vậy đi, Vân Trinh quận chúa cũng không có ý với đường đệ, quân tử tự nhiên có người thích, tội gì lại dây dưa, chớ không phải muốn cho dân chúng cười chúng ta chỉ biết lấy hoàng quyền áp người sao!" Nhị hoàng tử thưởng thức ly rượu trong tay, môi gian mang ý cười mang theo loại tà khí tính kế, ánh mắt lại chỉ lo nhìn ly rượu ngon kia, giống như lời vừa nói chính là vô tình thôi!
“Bản thế tử thú không được thì như thế nào, chẳng lẽ biến thành Nhị hoàng tử hoàn mỹ sao?" Kiếm Hồn cười lạnh vài tiếng, nam nhân đối với loại chuyện này càng mẫn cảm, địch ý trong lòng hắn với Nhị hoàng tử càng tăng.
“Ha ha, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu! Cái gọi thích chưng diện chi tâm nhân đều có chi, Vận Trinh quận chúa khuynh thành, đó là cố ý cũng là thường tình, đường đệ sao lại tức giận!" Thái tử ở một bên lên tiếng, cũng là vì Nạp Lan Tĩnh, tâm tư Hoàng thượng vẫn như cũ rõ ràng, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng này! Chính là lời tuy có ý vì huynh trưởng rộng lượng, nhưng ý tứ bên trong, lại làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, đến tột cùng hắn nói Nhị hoàng tử cố ý là chuyện thường tình, hay vẫn đang nói chính hắn!
Nạp Lan Tĩnh mặt cúi thấp, nàng sợ chính mình lơ đãng lộ ra hận ý nồng đậm có người phát hiện! Vận Ninh quận chúa ánh mắt vẫn luôn chuyển tại trên mặt Thái tử cùng trên mặt Nạp Lan Tĩnh, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, thẳng đến lúc nhìn thấy hận ý trên
mặt Nạp Lan Tĩnh mới thu hồi tầm mắt!
“Ha ha, Thái tử điện hạ càng ngày càng có khí thế hoàng huynh năm đó!" Tương Bình vương cười, tiếp được đầu đề câu chuyện, nhưng đến tột cùng lời nói có thâm ý! Hoàng thượng chính là Thiên tử, nói Thái tử có phong phạm Thiên tử giống phụ thân, hay là nói Thái tử hiện tại dĩ nhiên có phong phạm Thiên tử, hoặc là dục thủ nhi đại chi! Tâm tư mọi người lưu chuyển, Tương Bình vương này đến tột cùng giống như trên mặt vô hại sao!
“Hoàng chất thân mình không khỏe, cáo lui đi trước!" Kiếm Hồn rõ ràng, hôm nay hắn mơ tưởng có được Nạp Lan Tĩnh! Ánh mắt hắn lưu luyến ở trên mặt Nạp Lan Tĩnh, trong lòng âm thầm thề, thề sẽ có được nàng, không chiếm được nàng, cũng phải chiếm được người nàng!
Nạp Lan Tĩnh bất động thanh sắc hạ chén rượu xuống, làm bộ chưa từng nhìn thấy ánh mắt nóng rực mang theo điên cuồng ma rủa kia. Nạp Lan Tinh điều chỉnh tâm tình, nghĩ đến ngày sau nhất định phải cẩn thận!
Hoàng đế cùng Tương Bình vương cũng không có ngăn trở Kiếm Hồn, mọi người trở lại cảnh tượng ca múa hòa thuận vui vẻ, tựa hồ chuyện không thoải mái vừa rồi vẫn chưa xuất hiện. Chờ tiệc tan, Nạp Lan Diệp Hoa nổi giận đùng đùng đi trước, Nạp Lan Tĩnh chậm rãi đỡ Cung thị đi phía sau.
“Tiện nhân!" Vừa ra khỏi cửa cung, Nạp Lan Diệp Hoa mạnh mẽ cho Cung thị một cái bạt tai. “Ngươi cho ta mù sao, cả đêm ngươi cùng hắn mắt đi mày lại, ngươi nếu thực nhớ hắn, nay vương phi hắn đã chết, sao không lên giường hắn, lấy thế lực Cung gia các ngươi, không chừng hắn còn có thể hứa cho ngươi kế thất vị!" (vợ kế - chính vị vương phi.)
Cung thị không đề phòng, mặt hướng hẳn về phía Nạp Lan Tĩnh, trên đầu tóc mai buông xuống, rối loạn rất nhiều, nghe được câu nói khó nghe của Nạp Lan Diệp Hoa kia, trên mặt càng thêm tĩnh lặng.
“Lúc ta, mắt ta quả thật đui mù!" Cung thị được Nạp Lan Tĩnh đỡ đứng thẳng thân mình, trong mắt không có tia phẫn nộ, chính là liếc mắt nhìn Nạp Lan Diệp Hoa, không mang theo một tia tình cảm!
Nạp Lan Tĩnh lơ đãng nhìn thấy sau cửa cung, nam tử quần áo trắng, bởi vì nghe được Cung thị bị ủy khuất bước nhanh đi, cuối cùng lại bất đắc dĩ lui xuống, chẳng lẽ nam tử cao quý như Tương Bình vương trong lòng cũng có sợ hãi sao!
Thời điểm trở lại Nạp Lan phủ, Tứ di nương, Lục di nương chờ ở ngoài cửa.
“Thiếp tham kiến lão gia, tham kiến phu nhân!" Hai người hành lễ. “Lão thái thái cùng Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư đã ở bên trong chờ lão gia, phu nhân!" nói xong liền tránh đường.
“Ừ!" Nạp Lan Diệp Hoa lên tiếng, dẫn đầu hướng phòng lão thái thái.
“Lý ma ma, đỡ ta trở về, hôm nay có chút mệt mỏi!" Cung thị đưa tay đặt lên trên bàn tay Lý ma ma, tóc mai hỗn độn đã ở trên đường sửa sang lại, nhưng trên mặt như trước có một mảnh đỏ ứng.
“Dạ, phu nhân!" Lý ma ma trong lòng căng thẳng, nghĩ đến cùng hiểu được trên mặt Cung thị chuyện gì xảy ra, ánh mắt nhìn về phía Nạp Lan Diệp Hoa không tiếng động chỉ trích, nàng đi theo Cung thị nhiều năm, chưa từng gặp qua phu nhân chịu ủy khuất như vậy.
“Ngươi dám!" Nạp Lan Diệp Hoa tức giận nhìn Cung thị, trong lòng đăm chiêu nghĩ đến sắc mặt Cung thị cho hắn, hắn trừng mắt nhìn Cung thị, nghĩ đến Tương Bình vương hồi kinh, liền không để mình vào mắt sao. Ghen tị khiến hắn phát cuồng, không có một tia lý trí! Hắn trong lòng càng nghĩ càng giận, tay không tự giác gắt gao nắm chặt cánh tay Cung thị!
“Buông tay!" Càng như thế, Cung thị càng có vẻ bình tĩnh, trong mắt mang theo hàn ý lạnh lùng.
“Phụ thân, thỉnh ngài buông tay!" Nạp Lan Tĩnh che trước mặt Cung thị, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên vòng tay trên cổ tay, nếu Nạp Lan Diệp Hoa có động tác, nàng lập tức khởi động cơ quan, nàng không cho phép Nạp Lan Diệp Hoa làm cho Cung thị bị tổn thương.
“Ngươi nay vẫn là con dâu Nạp Lan gia, mẫu thân ta ở trong phòng chờ, ngươi phải cùng ta đi vào!" Cơn tức của Nạp Lan Diệp Hoa không có bởi ở trước mặt mọi người mà áp chế, nắm tay Cung thị càng thêm chặt.
“Ha ha!" Cung thị lạnh lùng cười. “Ngươi không phải nói Cung gia chúng ta thế lực lớn sao. Không sai, thật rất lớn. Hôm nay ta cùng ngươi nhìn một cái! Cha ta thuở nhỏ thương yêu ta nhất, nếu ta ở Nạp Lan gia xảy ra chuyện gì, phụ thân dưới cơn thịnh nộ, chuyện gì cũng có thể làm. Ca ca đang ở biên quan vì bệ hạ bảo vệ giang sơn, nếu quấy nhiễu hắn! Nhiễu loạn lòng quân, đắc tội cũng không phải ngươi, Nạp Lan Diệp Hoa có thể gánh vác!" Cung thị mạnh mẽ bỏ tay Nạp Lan Diệp Hoa, lời của nàng thật mạnh, gõ vào trong lòng Nạp Lan Diệp Hoa. Xác thực, Cung thị hắn không thể động! Nạp Lan Diệp Hoa giống như lại nhìn thấy Cung thị trước kia cao cao tại thượng không ai bì nổi.
Ngày qua ngày trời càng trở lạnh, Nạp Lan Diệp Hoa gần đây bề bộn nhiều việc, không hay xuất hiện trong nhà, hoàng đế cũng thường xuyên điều động quan viên trong triều, nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu cũng là tướng quân, nhưng quân quyền kém xa Cung phủ, nay người Cung gia ở bên ngoài chinh chiến, Quốc Công phủ nay hiện được xem trọng.
Cung thị đã nhiều ngày tâm không tĩnh, nàng nghe Tương Bình Vương muốn vào kinh, mọi chuyện lúc trước tự nhiên hiện lên trước mắt, nguyên tưởng lựa chọn Nạp Lan Diệp Hoa, đối với hắn vô tình, nhưng nhiều năm chưa gặp lại, trong lòng khẩn trương không ít.
Không luận xem Cung thị chuẩn bị sẵn sàng hay chưa, thì ngày này cũng đến, Thái Hậu nương nương hạ chỉ, ngày mồng tám tháng Chạp quan viên Nhị phẩm trở lên tiến cung thịnh yến đồng thời tẩy trần cho Tương Bình vương có thể mang theo gia quyến đi.
Đến ngày, Nạp Lan Diệp Hoa cũng chỉ có thể mang theo Cung thị cùng Nạp Lan Tĩnh vào cung, dọc theo đường đi sắc mặt khó coi, tựa như đang ẩn nhẫn. ( có chuyện giấu trong lòng )
Sau khi vào cung, Nạp Lan Diệp Hoa bị công công mang theo tiến nhập chỗ ngồi dành cho nam nhân, hôm nay việc sắp xếp chỗ ngồi thật gây chú ý, Thái Hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu ngồi cùng chủ vị, mà công chúa phi tần ngồi chủ vị bên hàng nữ nhân, mà hoàng tử, vương gia, thế tử ngồi trên chính vị bên hàng nam nhân, xuống dưới, chỗ ngồi nữ nhân phân làm hai hàng, có cáo mệnh ngồi hàng đầu, không có cáo mệnh ngồi hàng sau! Mà bên nam nhân chia thành ba hàng, quan viên Nhị phẩm trở lên một hàng, tiếp đến công tử có quan phẩm, hàng cuối là chỗ ngồi công tử không có quan phẩm.
Nạp Lan Tĩnh nhìn vẻ mặt u buồn của An Bình Hầu phu nhân, trong lòng cũng sốt ruột, lại vô kế khả thi ( kế sách không hiệu quả ), Vũ nhi đã nhiều ngày không có nửa điểm tin tức, nàng cũng nhờ Vận Ninh quận chúa hỗ trợ, nhưng thủy chung vẫn không tra ra tình cảnh Vũ nhi.
Nạp Lan Tĩnh vừa muốn hỏi Vận Ninh quận chúa, lại cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, nàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt bá đạo tràn ngập xâm chiếm không thèm che giấu của Kiếm Hồn, trong lòng nàng cả kinh, Kiếm Hồn quả quyết không dễ dàng bỏ qua, tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, âm thầm suy nghĩ đối sách!
“Hoàng thượng giá lâm!"
“Thái Hậu nương nương giá lâm!"
“Tương Bình vương đến!"
Thanh âm thái giám eo éo như nữ giới , thông truyền đến mọi ngõ ngách trong đại điện vốn đang náo nhiệt, nháy mắt im lặng!
“Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế! Tham kiến Thái hậu nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Tham kiến Tương Bình vương điện hạ, điện hạ an khang!" Mọi người nhất tề quỳ lạy, thanh âm không hề thua kém khi lâm triều.
“Các khanh bình thân!" Hoàng đế ngồi vào chỗ của mình, nhìn mọi người chung quanh, mới vươn tay vung lên, thanh âm làm cho mọi người nghe rõ ràng.
“Tạ ơn Hoàng thượng, Thái hậu nương nương!" Mọi người dập đầu xong mới đứng lên, nhưng thắt lưng hơi gập, ánh mắt không thể ngẩng cao nhìn người đang ngồi phía trên.
“Ban thưởng tọa ( ngồi )!" Thái giám giọng kéo dài, lập tức đến bên người Hoàng đế, mọi người lại tạ ơn sau mới ngồi xuống! Lần yến hội tẩy trần này bất đồng mọi lần, khắp nơi hiển hiện bá khí trang trọng của hoàng gia.
“Hôm nay, mồng tám tháng Chạp Hoàng đệ có thể ngàn dặm xa xôi đến dự yến hội, trẫm càng thêm vui mừng, hôm nay thịnh yến cũng là gia yến, các khanh không cần giữ lễ tiết, nâng chén uống say!" Trên mặt hoàng đế mang theo ý cười, giơ tay nâng ly rượu một hơi cạn sạch!
“Hoàng thượng thánh minh!" Mọi người thế này mới nhất tề giơ ly rượu lên, đem chén nâng cao uống cạn giơ giữa không trung, một ly rượu hạ xuống, mới cảm thấy có lo lắng nhè nhẹ, đám vũ nữ đồng loạt xuất hiện trong điện, vũ một khúc, làm lay động chúc quang, chiếu bóng dáng các nàng mang theo mộng ảo mê ly!
Nạp Lan Tĩnh thế này mới ngẩng đầu, thời điểm kiếp trước Tương Bình vương vẫn có thể nhập kinh, nhưng thời điềm mình đại hôn cùng Thái tử cũng không triệu hắn nhập kinh, nay qua khe hở những vũ nữ, nhìn Tương Bình vương mặc satanh màu trắng, hắn cùng với trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn bất đồng, không có cuồng khí thô lỗ của võ giả, không có nhược khí của thư sinh, ánh mắt hắn giống như cất chứa tinh thâm uyên bác, lông mày như loan đao sắc bén, nhưng khóe mắt đã có dấu vết tuổi tác, từ xa nhìn lại, làm cho người ta cảm nhận được đau thương nồng đậm, trong lúc nhất thời Nạp Lan Tĩnh nhìn không ra hắn là loại người nào.
Trong đêm sáng, ly rượu chuyển động, lơ đãng nhìn thấy ánh mắt Tương Bình Vương vẫn hướng nhìn bên này, không có tình cảm tưởng niệm, không có nồng đậm đau thương, chỉ liếc mắt nhìn Cung thị một cái, liền thỏa mãn thật sâu, trong lúc nhất thời cảm tình Nạp Lan Tĩnh đối với Tương Bình vương tốt lên rất nhiều, nam nhân có tình như vậy, nữ tử còn cầu gì? Nàng quay đầu nhìn về phía Cung thị ngồi bên cạnh, chỉ thấy Cung thị cúi đầu, vẫn chưa phát hiện ánh mắt Tương Bình vương, nhưng ly rượu nắm chặt trong tay nàng bán đứng tâm tư chính nàng, Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng nắm tay Cung thị, lại không biết nên an ủi thế nào!
“Hôm nay thinh yến ngày mồng tám tháng Chạp, ai gia vô cùng vui mừng, nay cũng được cho đoàn viên, ai gia cùng các khanh uống!" Tay áo phượng rộng thùng thình của Thái Hậu che khuất bên môi, đầu hơi ngửa, đem rượu toàn bộ uống cạn.
“Thần nguyện chúc Thái hậu nương nương hàng năm cũng vui vẻ như ngày hôm nay!" Mọi người bưng ly rượu lên, lại một hơi uống cạn.
“Khó thấy được mẫu hậu cao hứng, bản cung liền mượn hoa hiến phật, lấy ly rượu này nguyện vì giang sơn bệ hạ, càng ngày càng hùng mạnh, quốc thái dân an, ly rượu này chúc mẫu hậu thường có du tình như ngày hôm nay! Nguyện chúc dân chúng Bình thành ngày ngày có rượu uống, mỗi ngày đều cười vui!" Hoàng hậu nương nương nói xong ngửa đầu mà uống, thể hiện một đại khí quốc gia chi mẫu.
“Nguyện vì dân chúng an cư lạc nghiệp, quốc thái dân cường!" Mọi người cùng kêu lên, cùng thưởng thức rượu! Thanh âm phát ra cao vút! Sau khi ba người ngồi chủ vị uống rượu xong, nhân tài phía dưới mở lời muốn góp vui!
Tiếng sao thanh thúy, tiếng cười vang liên tục, vũ khúc đi lại nhẹ nhàng, vũ say lòng người!
“Khó trông thấy Hoàng bá bá cùng Hoàng tổ mẫu cao hứng, Hồn nhi cũng muốn tăng thêm không khí vui mừng, nay phụ vương đến đây, Hồn nhi cầu Hoàng bá bá tứ hôn cho Hồn nhi cùng tiểu thư tả tướng Nạp Lan Tĩnh!" Kiếm Hồn tiến lên phía trước quỳ giữa đại điện, mọi người đều tĩnh lặng, chuyện vài ngày trước đã náo loạn khiến dư luận xôn xao, xem ra thế tử này nhất định nạp Nạp Lan Tĩnh vào vương phủ.
Hoàng thượng sắc mắt trầm xuống, nhìn về phía Thái hậu nương nương, thấy nàng đầy một mặt cười, trong lòng lãnh ý tăng lên không ít, nghĩ hắn trước mặt mọi người không dám cự tuyệt sao, thật buồn cười!
“Hồn nhi, không được hồ nháo!" Tương Bình vương thấy sắc mặt Hoàng đế âm trầm, lập tức nháy mắt với Kiếm Hồn, hy vọng hắn chớ chấp nhất, chuyện Kiếm Hồn hắn cũng nghe qua, nếu hai người có thể thành một đoạn giai thoại, chính mình còn vui mừng hơn bất kỳ ai, nữ nhi của nàng tất nhiên không kém, nhưng Hồn nhi lại làm ra cái loại chuyện hoang đường này, nữ nhi nàng tính tình chắc chắn giống nàng, tâm cao khí ngạo, như thế nào dễ dàng ủy thân, Tương Bình vương nhắm mắt, sầu bi bên người càng đậm!
“Phụ vương, nhi thần cùng Tĩnh quận chúa đã định chung thân, nhi thần thân là nam tử hán, nên cho nàng một danh phận!" Kiếm Hồn nói xong, đại điện ồ lên, ý tứ của hắn là cùng Nạp Lan Tĩnh đã có quan hệ vợ chồng, nếu thật sự như thế, Hoàng đế tự nhiên không có lý do gì ngăn trở!
“Hoàng thượng, thần nữ có việc khởi tấu!" Bỗng nhiên tiếng nữ tử thanh thúy vang lên, dẫn tới mọi người không khỏi liếc nhìn nàng, trên mặt nàng lúc này ung dung bình thản, không có thừa một tia bối rối, trong suốt đứng dậy, vững vàng hành lễ, có thể thấy được ngày thường giáo dưỡng vô cùng tốt! Nàng quỳ phía sau cách Kiếm Hồn ba bước, lơ đãng đem lòng nàng biểu đạt hướng mọi người hiểu!
“Chuẩn!" Hoàng đế híp mắt lại, sắc mặt tựa như có một tia ấm áp, nếu Nạp Lan Tĩnh từ chối, so với chính hắn phản đối có vẻ tốt hơn, hắn quay đầu nhìn Thái Hậu, ý cười càng đậm.
“Câu cửa miệng hôn nhân đại sự, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, thần nữ vốn không nên hồ ngôn, nhưng Thế tử hôm nay cố ý làm nhục trong sạch của thần nữ, thần nữ không thể ngồi yên không lên tiếng, phụ thân thần nữ đứng đầu bách quan, mẫu thân cũng xuất thân danh môn quan lại, từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc! Thần nữ không dám nói dối nửa câu, lại thêm Hoàng thượng Thái hậu thương yêu, ban cho vị quận chúa, thần nữ càng phải giữ thân trong sạch, nay từng câu Thế tử nói, thần nữ không còn phương pháp, chỉ đành lấy cái chết mà chứng minh sự trong sạch, mới không phụ tình cảm Hoàng thượng, tình cảm Thái hậu, tình cảm phụ thân mẫu thân ngày thường dạy bảo!" Nói xong, Nạp Lan Tĩnh dập đầu một cái thật mạnh, ánh mắt bi thương!
Mọi người thấy trong mắt Nạp Lan Tĩnh nồng đậm đau thương, tán thưởng những lời nàng nói trên đại điện đâu vào đấy, trong lòng đều đăm chiêu, lời một nữ tử tầm thường nói ra, mà lời nói khiến người ta không tìm được lỗi, tuy nói nữ tử chưa chồng đàm luận chuyện kết hôn thật không ổn, nhưng người ta nói, hôn nhân đại sự do cha mẹ sắp đặt, người ta cũng không tranh cãi, còn đường hoàng nói sự tình liên quan đến trong sạch của bản thân, phóng mắt nếu không thể chứng minh mình trong sạch, đó là bất trung bất nghĩa bất hiếu! Mọi người nhìn chỗ ngồi cao cao kia, đoán hắn sẽ quyết đoán thế nào! Nếu thực hạ chỉ tứ hôn, chính là muốn ép chết nữ tử này!
Lúc trước, Nạp Lan Tĩnh vũ một khúc kia vô cùng mềm mại đáng yêu, nay trên đại điện không kiêu ngạo không sủng nịnh cũng thể hiện bản thân trí tuệ, nữ tử trung trinh! Nữ tử như vậy, trời sinh có phong phạm đương gia chủ mẫu, trong lúc nhất thời các vị phu nhân trong lòng đều có đánh giá!
“Tĩnh quận chúa, biện pháp chứng minh trong sạch thật ra rất nhiều, không cần thương tổn đến tánh mạng, ma ma trong cung có rất nhiều, nghĩ cũng có thể giải tỏa nỗi lo trong lòng Tĩnh quận chúa!" Thái hậu nương nương ngồi trên đài cao, mặt lạnh, trong lòng âm thầm mắng Nạp Lan Tĩnh không hiểu phải trái, ngay cả nàng từng cực tán thưởng Nạp Lan Tĩnh, nhưng ý đồ khiêu chiến uy nghiêm hoàng gia, quả quyết không thể dễ dàng tha thứ!
Mọi người không tiếng động thở dài, Thái hậu nương nương ra chiêu này không thể không nói là ác độc, Nạp Lan Tĩnh bất quá muốn chứng minh trong sạch, liền chỉ nàng cách này, nhưng con đừơng này so với bức tử nàng còn tàn nhẫn hơn, ma ma trong cung ra tay rất nặng, ai biết để bọn họ nghiêm thân sẽ thành ra cái gì, ma ma trong cung đương nhiên nghe lệnh Thái Hậu, chỉ cần Thái Hậu lên tiếng, những người đó tự nhiên có nhiều cách phá ngọc thể Nạp Lan Tĩnh, dù nghiệm ra Nạp Lan Tĩnh một thân trong sạch, nhưng sau này có nhà ai nguyện ý cầu thân! Rõ ràng là Kiếm Hồn ác ý dây dưa, lại hủy nữ tử nhà người ta, rốt cuộc hoàng quyền không thể xâm phạm a!
Đương nhiên cũng có người vui sướng khi người gặp họa, ước gì nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh không hay ho, lúc trước Nạp Lan Tĩnh được phong hào quận chúa hưởng vinh quang, lúc này lại lạc đến cái kết cục tồi tệ!
Vận Ninh quận chúa vài lần muốn mở miệng, chỉ sợ đến lúc đó càng thêm giận chó đánh mèo cùng Nạp Lan Tĩnh, liền mất nhiều hơn được! Chỉ đành lo lắng nhìn Nạp Lan Tĩnh quỳ gối trên đại điện.
Cung thị nắm tay thật chặt, trong lòng càng thêm chán ghét Kiếm Hồn, đều do hắn dây dưa nữ nhi, nay như vậy, không phải muốn hủy Tĩnh nhi sao, nàng ngẩng đầu không cần nghĩ ngợi hung hăng trừng mắt nhìn Tương Bình vương, nhưng trong mắt bởi vì che phủ một tầng sương mù, dừng ở trong mắt Tương Bình vương chính là bất lực cùng phiền muộn, hắn thở dài, cách xa lâu như vậy, chính mình như trước không thể khiến nàng vừa ý!
Cung thị cùng Tương Bình Vương ánh mắt lưu chuyển, tự nhiên dừng ở trong mắt vài người ngồi trên cao kia! Hoàng đế ý cười càng thêm đậm, đoạn giai thoại giữa Cung thị cùng Tương Bình vương, người hoàng thất ai ai cũng biết, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, xem ra lúc này cuối cùng không cần chính mình ra tay!
Mà sắc mặt Thái Hậu càng nặng nề, con mình vì sao đều vì nữ nhi mà làm trái ý mình!
“Mẫu hậu bớt giận, là chuyện vãn bối, để tự các nàng xử lý! Nhi thần lâu không vào kinh thành, thực tưởng niệm mẫu thân, một ly này, nhi thần chúc mẫu hậu thân thể khỏe mạnh!" Tương Bình vương quay đầu đi, cầm ly rượu trong tay một hơi cạn sạch, khóe mắt nhìn thấy Cung thị chỉ lo lắng nhìn Nạp Lan Tĩnh, chưa từng nửa phần nhìn hắn, uống rượu xong nhất thời cảm thấy đau khổ!
“Hảo, hảo,hảo! Đều là hoàng nhi ngoan của ai gia!" Thái hậu trên mặt hiển hiện lãnh ý, thái độ Tương Bình vương vẫn như cũ, hắn thế nhưng vì Cung thị mà làm trái ý mình, con hắn không thèm để ý! Thái Hậu cưỡng chế lửa giận trong lòng, bất quá vì không muốn trước mặt mọi người mất uy nghi mà thôi!
“Hoàng đệ lời này thật là… một bên là oàng chất trẫm, một bên là quận chúa trẫm sắc phong, trẫm thực khó xử, Hoàng đệ thật vì trẫm phân ưu!" Hoàng đế sang sảng cười, “Tĩnh quận chúa gặp nguy không loạn, trung nghĩa lưỡng toàn, quả thật là điển hình nữ tử Đại Dong hoàng triều ta, tứ phong vị Vận Trinh quận chúa, ca ngợi phẩm hạnh của nàng!" Hoàng thượng lời vừa dứt lại giống như hung hăng cho Thái Hâu một tát, màn vừa rồi bất quá là Thái hậu tự chỉ đạo diễn trò khôi hài mà thôi! Hắn khoát tay áo ý bảo nàng đứng lên.
“Thần nữ tạ ơn điển bệ hạ!" Nạp Lan Tĩnh quy củ rồi đại lễ, ở trong mắt mọi người nàng là người trong họa gặp phúc, được phong hào, cùng ngang hàng với Vận Ninh quận chúa, nhưng trong lòng rất rõ ràng, sinh tử song song nguy hiểm bất đăc dĩ chạy không thoát! Đối nghịch hoàng tộc vốn không thể toàn thân trở ra, nàng trong lòng mặc dù có đối sách, nhưng có chút nguy hiểm, nàng ngẩng đầu nhìn Tương Bình vương, cảm kích cười, nếu không phải hắn mở miệng cùng Thái hậu giao phong chính diện! Mà hoàng đến bất quá là không muốn nàng gả cho Kiếm Hòn, về phần bản thân chịu ủy khuất hay không, quả quyết không phải hắn nghĩ tới.
“Phụ vương, nhi thần kiếp này không phải Nạp Lan Tĩnh không cưới!" Kiếm Hồn minh bạch, ngay cả phụ vương cũng không giúp hắn, hắn muốn nạp Nạp Lan Tĩnh làm phi, quả thực khó càng thêm khó!
Mọi người khinh thường thủ đoạn Kiếm Hồn, nhưng các tiểu thư lại ghen tỵ Nạp Lan Tĩnh không thôi, kiếp này, dùng cái gì cầu được nam tử cao quý như thế, có thể trước đại điện, trước mặt mọi người, nói ra lời thề! Rốt cuộc cũng coi như tình sâu vô cùng!
“Làm càn! Còn không mau lui ra!" Tương Bình vương biến sắc, giận dữ trừng mắt Kiếm Hồn, hắn càng ngày càng không hiểu quy củ, trước mặt Hoàng thượng hắn có thể giương oai sao!
“Đường đệ, cái gọi Tương Vương có tâm nhưng thần nữ vô mộng, chính là tình hình như vậy đi, Vân Trinh quận chúa cũng không có ý với đường đệ, quân tử tự nhiên có người thích, tội gì lại dây dưa, chớ không phải muốn cho dân chúng cười chúng ta chỉ biết lấy hoàng quyền áp người sao!" Nhị hoàng tử thưởng thức ly rượu trong tay, môi gian mang ý cười mang theo loại tà khí tính kế, ánh mắt lại chỉ lo nhìn ly rượu ngon kia, giống như lời vừa nói chính là vô tình thôi!
“Bản thế tử thú không được thì như thế nào, chẳng lẽ biến thành Nhị hoàng tử hoàn mỹ sao?" Kiếm Hồn cười lạnh vài tiếng, nam nhân đối với loại chuyện này càng mẫn cảm, địch ý trong lòng hắn với Nhị hoàng tử càng tăng.
“Ha ha, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu! Cái gọi thích chưng diện chi tâm nhân đều có chi, Vận Trinh quận chúa khuynh thành, đó là cố ý cũng là thường tình, đường đệ sao lại tức giận!" Thái tử ở một bên lên tiếng, cũng là vì Nạp Lan Tĩnh, tâm tư Hoàng thượng vẫn như cũ rõ ràng, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng này! Chính là lời tuy có ý vì huynh trưởng rộng lượng, nhưng ý tứ bên trong, lại làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, đến tột cùng hắn nói Nhị hoàng tử cố ý là chuyện thường tình, hay vẫn đang nói chính hắn!
Nạp Lan Tĩnh mặt cúi thấp, nàng sợ chính mình lơ đãng lộ ra hận ý nồng đậm có người phát hiện! Vận Ninh quận chúa ánh mắt vẫn luôn chuyển tại trên mặt Thái tử cùng trên mặt Nạp Lan Tĩnh, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, thẳng đến lúc nhìn thấy hận ý trên
mặt Nạp Lan Tĩnh mới thu hồi tầm mắt!
“Ha ha, Thái tử điện hạ càng ngày càng có khí thế hoàng huynh năm đó!" Tương Bình vương cười, tiếp được đầu đề câu chuyện, nhưng đến tột cùng lời nói có thâm ý! Hoàng thượng chính là Thiên tử, nói Thái tử có phong phạm Thiên tử giống phụ thân, hay là nói Thái tử hiện tại dĩ nhiên có phong phạm Thiên tử, hoặc là dục thủ nhi đại chi! Tâm tư mọi người lưu chuyển, Tương Bình vương này đến tột cùng giống như trên mặt vô hại sao!
“Hoàng chất thân mình không khỏe, cáo lui đi trước!" Kiếm Hồn rõ ràng, hôm nay hắn mơ tưởng có được Nạp Lan Tĩnh! Ánh mắt hắn lưu luyến ở trên mặt Nạp Lan Tĩnh, trong lòng âm thầm thề, thề sẽ có được nàng, không chiếm được nàng, cũng phải chiếm được người nàng!
Nạp Lan Tĩnh bất động thanh sắc hạ chén rượu xuống, làm bộ chưa từng nhìn thấy ánh mắt nóng rực mang theo điên cuồng ma rủa kia. Nạp Lan Tinh điều chỉnh tâm tình, nghĩ đến ngày sau nhất định phải cẩn thận!
Hoàng đế cùng Tương Bình vương cũng không có ngăn trở Kiếm Hồn, mọi người trở lại cảnh tượng ca múa hòa thuận vui vẻ, tựa hồ chuyện không thoải mái vừa rồi vẫn chưa xuất hiện. Chờ tiệc tan, Nạp Lan Diệp Hoa nổi giận đùng đùng đi trước, Nạp Lan Tĩnh chậm rãi đỡ Cung thị đi phía sau.
“Tiện nhân!" Vừa ra khỏi cửa cung, Nạp Lan Diệp Hoa mạnh mẽ cho Cung thị một cái bạt tai. “Ngươi cho ta mù sao, cả đêm ngươi cùng hắn mắt đi mày lại, ngươi nếu thực nhớ hắn, nay vương phi hắn đã chết, sao không lên giường hắn, lấy thế lực Cung gia các ngươi, không chừng hắn còn có thể hứa cho ngươi kế thất vị!" (vợ kế - chính vị vương phi.)
Cung thị không đề phòng, mặt hướng hẳn về phía Nạp Lan Tĩnh, trên đầu tóc mai buông xuống, rối loạn rất nhiều, nghe được câu nói khó nghe của Nạp Lan Diệp Hoa kia, trên mặt càng thêm tĩnh lặng.
“Lúc ta, mắt ta quả thật đui mù!" Cung thị được Nạp Lan Tĩnh đỡ đứng thẳng thân mình, trong mắt không có tia phẫn nộ, chính là liếc mắt nhìn Nạp Lan Diệp Hoa, không mang theo một tia tình cảm!
Nạp Lan Tĩnh lơ đãng nhìn thấy sau cửa cung, nam tử quần áo trắng, bởi vì nghe được Cung thị bị ủy khuất bước nhanh đi, cuối cùng lại bất đắc dĩ lui xuống, chẳng lẽ nam tử cao quý như Tương Bình vương trong lòng cũng có sợ hãi sao!
Thời điểm trở lại Nạp Lan phủ, Tứ di nương, Lục di nương chờ ở ngoài cửa.
“Thiếp tham kiến lão gia, tham kiến phu nhân!" Hai người hành lễ. “Lão thái thái cùng Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư đã ở bên trong chờ lão gia, phu nhân!" nói xong liền tránh đường.
“Ừ!" Nạp Lan Diệp Hoa lên tiếng, dẫn đầu hướng phòng lão thái thái.
“Lý ma ma, đỡ ta trở về, hôm nay có chút mệt mỏi!" Cung thị đưa tay đặt lên trên bàn tay Lý ma ma, tóc mai hỗn độn đã ở trên đường sửa sang lại, nhưng trên mặt như trước có một mảnh đỏ ứng.
“Dạ, phu nhân!" Lý ma ma trong lòng căng thẳng, nghĩ đến cùng hiểu được trên mặt Cung thị chuyện gì xảy ra, ánh mắt nhìn về phía Nạp Lan Diệp Hoa không tiếng động chỉ trích, nàng đi theo Cung thị nhiều năm, chưa từng gặp qua phu nhân chịu ủy khuất như vậy.
“Ngươi dám!" Nạp Lan Diệp Hoa tức giận nhìn Cung thị, trong lòng đăm chiêu nghĩ đến sắc mặt Cung thị cho hắn, hắn trừng mắt nhìn Cung thị, nghĩ đến Tương Bình vương hồi kinh, liền không để mình vào mắt sao. Ghen tị khiến hắn phát cuồng, không có một tia lý trí! Hắn trong lòng càng nghĩ càng giận, tay không tự giác gắt gao nắm chặt cánh tay Cung thị!
“Buông tay!" Càng như thế, Cung thị càng có vẻ bình tĩnh, trong mắt mang theo hàn ý lạnh lùng.
“Phụ thân, thỉnh ngài buông tay!" Nạp Lan Tĩnh che trước mặt Cung thị, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên vòng tay trên cổ tay, nếu Nạp Lan Diệp Hoa có động tác, nàng lập tức khởi động cơ quan, nàng không cho phép Nạp Lan Diệp Hoa làm cho Cung thị bị tổn thương.
“Ngươi nay vẫn là con dâu Nạp Lan gia, mẫu thân ta ở trong phòng chờ, ngươi phải cùng ta đi vào!" Cơn tức của Nạp Lan Diệp Hoa không có bởi ở trước mặt mọi người mà áp chế, nắm tay Cung thị càng thêm chặt.
“Ha ha!" Cung thị lạnh lùng cười. “Ngươi không phải nói Cung gia chúng ta thế lực lớn sao. Không sai, thật rất lớn. Hôm nay ta cùng ngươi nhìn một cái! Cha ta thuở nhỏ thương yêu ta nhất, nếu ta ở Nạp Lan gia xảy ra chuyện gì, phụ thân dưới cơn thịnh nộ, chuyện gì cũng có thể làm. Ca ca đang ở biên quan vì bệ hạ bảo vệ giang sơn, nếu quấy nhiễu hắn! Nhiễu loạn lòng quân, đắc tội cũng không phải ngươi, Nạp Lan Diệp Hoa có thể gánh vác!" Cung thị mạnh mẽ bỏ tay Nạp Lan Diệp Hoa, lời của nàng thật mạnh, gõ vào trong lòng Nạp Lan Diệp Hoa. Xác thực, Cung thị hắn không thể động! Nạp Lan Diệp Hoa giống như lại nhìn thấy Cung thị trước kia cao cao tại thượng không ai bì nổi.
Tác giả :
Trầm Hoan