Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 63

"Đang suy nghĩ gì?"

Cổ Dĩ Mạt tắm xong đi ra thấy Thẩm Mặc đang tựa đầu vào tường, nhìn ánh đèn trên trần nhà, ư tư không rõ trong đôi mắt.

Hai người sau khi trở về ăn xong thức ăn Thẩm Mặc làm, an tĩnh đợi một hồi, Thẩm Mặc nhìn sắc trời cũng không còn sớm, liền kêu Cổ Dĩ Mạt ngủ lại.

Đôi lúc, có thể chính là một điều gì đó quen thuộc thường ngày, hành động tựa như thói quen, trong tiềm thức mẫu thuẫn không muốn gạt bỏ, nhưng một khi ý thức thanh tỉnh có ý định bỏ đi, đại biểu rất nhiều điều.

Đơn giản mười ngón siết chặt, đơn giản nắm tay nhau, đơn giản hôn.

Đều là ôn nhu cùng tha thứ mà hai người ngầm thừa nhận.

Hai người đều không nhắc lại chuyện lúc tối, vẫn nắm tay hôn môi như thường ngày.

Tựa như là, trong lúc mười ngắn siết chặt, là một cỗ ấm áp từ tim truyền đến, xuyên thấu qua lạnh như băng.

Trong ấm áp chỉ nhàn nhạt một câu nói, ẩn giấu ở trong ánh mắt, ẩn giấu ở trong những lần chạm môi.

Đó là hai con người đang khóc, cùng nhau nói tiếng xin lỗi.

"Đang suy nghĩ chuyện sống chung." Thẩm Mặc nghe được tiếng nói quay đầu nhìn cả người đồ ngủ màu trắng Cổ Dĩ Mạt, màu hổ phách ôm lấy đối phương, có ba phần trêu chọc bảy phần ôn nhu.

"..." Hiện tại suy nghĩ lại, cảm giác bản thân giống như chỉ bởi vì đối phương không đáp ứng chuyện sống chung mà cố tình gây sự.

Mình thật là...

"Thế nào?" Thẩm Mặc ngồi ở mép giường cầm lấy khăn lông trong tay Cổ Dĩ Mạt, để cho Cổ Dĩ Mạt ngồi xuống, thay nàng lau tóc.

Mái tóc dài trơn bóng, ở dưới ánh đèn có chút lóa mắt. Thẩm Mặc cầm khăn lông, từ tốn êm ái thay nàng lau mái tóc, ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn, từng sợi tóc khẽ qua lại, thật giống như người này đang lau một món đồ trân quý dễ vỡ vậy, động tác trên tay nhẹ nhàng có chút yêu thích triền miên.

"Kia nghĩ thế nào?" Cổ Dĩ Mạt cảm nhận được từ tốn cùng nhu hòa nơi bàn tay Thẩm Mặc, cứ như vậy mềm nhũn mi mắt, nâng tay phải lên nắm lấy bàn tay đang cầm khăn lông, Thẩm Mặc cảm nhận được ấm áp mềm mại trên mu bàn tay, sửng sốt một giây rồi dừng lại động tác trên tay.

Nàng chỉ là cúi đầu nhìn Cổ Dĩ Mạt, không nói.

Thẩm Mặc đem khăn lông thả vào đầu giường, Cổ Dĩ Mạt liền giơ tay lên kéo lấy hai tay nàng, dắt lấy hai cánh tay của đối phương, xuyên qua cần cổ nhỏ hết sức của mình.

Thẩm Mặc thuận theo để Cổ Dĩ Mạt kéo lấy cánh tay mình, dắt mình nửa người trên nghiêng về phía trước, từ từ trở thành tư thế ôm nàng từ phía sau.

Trong màu hổ phách chợt tràn đầy ý cười.

Đang làm nũng sao?

"Em suy tính như thế nào?" Cổ Dĩ Mạt buông lỏng eo dựa vào trong ngực Thẩm Mặc, mái tóc dài chưa lau khô hoàn toàn ở trước ngực Thẩm Mặc lưu lại từng giọt nước nhỏ.

"Ân, qua một thời gian nữa, cũng sẽ không lâu, có thể một hai tuần lễ, có thể một tháng, chúng ta liền đi mua chút đồ dùng hàng ngày, chị liền trực tiếp vào ở đi." Thẩm Mặc hơi nâng cằm lên êm ái dựa vào đỉnh đầu Cổ Dĩ Mạt, có chút ẩm ướt.

"Được." Cổ Dĩ Mạt cũng không có hỏi lại gì nữa, chỉ là nhẹ nhàng đáp một tiếng, liền tựa vào trong ngực Thẩm Mặc, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.

Dường như rất là ấm áp.

Không biết đôi môi ai khẽ câu lên, là khóe mắt của người nào tiết ra nụ cười.

"Mệt nhọc?"

"Có chút."

"Vậy em đem tóc chị thổi khô rồi ngủ tiếp đi."

"Ừ, được." Cổ Dĩ Mạt thuận theo ngồi dậy, để cho Thẩm Mặc đem máy sấy tóc tới, trong tiếng vang lên từng sợi tóc khẽ xuyên qua những ngón tay.

"Mặc."

"Ân?"

"Chị yêu em."

Tiếng vang bỗng nhiên biến mất, vĩ âm ở trong lò sưởi khẽ rung lên, ôm lấy ba tiếng kia ở bên trong phòng ngủ quanh quẩn vang vọng.

"Ân, em biết. Em biết..."

Thẩm mặc buông xuống máy sấy tóc, ôm lấy eo Cổ Dĩ Mạt, gương mặt đạm nhã chôn vào cần cổ của nàng, nũng nịu hiếm thấy ma sát vào mái tóc.

"Em biết, vẫn luôn biết."

"Ân."

Cổ Dĩ Mạt quay đầu đi dựa vào chóp đầu Thẩm Mặc, hạ xuống đối mắt, môi khẽ câu lên.

Cho dù không nhìn thấy hai con ngươi đen láy, nhưng cũng có thể từ gương mặt tinh xảo hòa nhã kia, từ đôi môi đang khẽ cong lên kia biết được, người này nội tâm dịu dàng.

Cho dù không nhìn thấy hai tròng mắt hổ phách, không nhìn thấy dung nhan ôn nhu kia, nhưng cũng có thể từ từng tiếng lầm bầm "Em biết" kia sáng tỏ, người này nội tâm ấm áp.

Phồn hoa trần thế, Vong Xuyên trường lưu, hoa khai đồ mi.

Đắc nhất nhân tâm, bất phục hà cầu.

( Trần thế phồn hoa, Vong Xuyên chảy dài, hoa Đồ Mi nở.

Có được lòng người, không cầu gì hơn.)
Tác giả : A1809M
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại