Tương Nhu Dĩ "Mặc"
Chương 43
Đêm Thượng Hải phù hoa huyễn lệ. (hào nhoáng khoe khoang)
Đèn đường, đèn xe, ánh đèn tấm bảng quảng cáo, sắc đèn ở trước cửa hàng...
Cổ Dĩ Mạt bưng một ly nước đứng sát cửa sổ nhìn ánh đèn sặc sỡ dưới lầu, con ngươi đen thui nhưng là ánh sáng suy tư lưu động.
Nàng cảm thấy hai ngày nay Thẩm Mặc có chút kỳ quái.
Đêm đó đổi thành ngày thường, đã muộn là sẽ không đuổi mình đi.
Trước kia cũng từng có đi công tác, cũng có tình huống sáng sớm dậy cùng nhau thu dọn hành lý, cho nên mình cũng trực tiếp nói như vậy nhưng tình huống bị cự tuyệt ngược lại là chưa từng có, người nọ một mực rất cưng chiều mình.
Lúc tan việc bộ dáng nhìn ngoài cửa sổ không giống ngày thường, nhiều hơn một tia lo lắng không dễ phát giác.
"Vo ve ~ "
Cổ Dĩ Mạt nhìn một chút biểu hiện báo tới, là Lâm Uyên.
"A lô." Không biết người này lại muốn làm gì.
" A lô, Tiểu Mạt Mạt sao? Nghe nói hai ngừoi đi Thượng Hải công tác a, bọn mình cũng đi Thượng Hải chơi, ngày mai có muốn dạo phố hay không nha ~" Vừa kết nối liền nghe được lời nói sôi nổi yêu mị bên đầu điện thoại kia, Cổ Dĩ Mạt bất đắc dĩ cười.
Nàng xoay người, nhàn nhạt nhìn bóng người mình trên cửa sổ, lại nhìn hướng phòng tắm lần nữa, trở lại: "Bọn mình cũng không phải là tới chơi."
"Ai nha, bổn tiểu thư biết. Mình còn thay các cậu tra một chút tình huống của công ty đối phương. Nói thật, tình huống cũng không khá lắm."
Nhanh như vậy liền tiến vào vấn đề chính thật cùng với tính tình người kia có chút không thích hợp.
"Thế nào?"
"Còn nhớ tám năm trước cái nhà thiết kế náo động thế giới? Có hai nữ thiết kế được chú ý, trong đó có một người vẫn không có lộ diện, dùng biệt hiệu, thực lực mạnh nhất. Còn có bởi vì cùng họ với nấm lạnh nhà mình nên bọn mình mới chú ý, tên gì Tần Yên, nàng ký hợp đồng với Double S."
"Cậu nói là người nhiều năm rất ít khi xuất hiện sẽ vì lần này đại biểu công ty tham dự sao?"
Cổ Dĩ Mạt nghĩ đến điểm này, mi mỏng có chút bất đắc dĩ hơi nhíu lại.
Nhìn như vậy, quả thực bất lợi.
Ai cũng biết Dương Lăng là tên kiến trúc thần kinh thất thường, mấy năm này vẫn âm thầm tìm hành tunh bất định Tần Yên, nghe nói cô gái thực lực mạnh nhất tám năm trước đột nhiên thối lui, từ đây liền không có tin tức, mà hạng nhất cũng bị Tần Yên đoạt lấy, chỉ để lại một phần thiết kế, bị Dương Lăng mua với giá cao lấy đi.
"Xử lý như thế nào?" Lâm Uyên thu liễm giọng nói không đứng đắn, hiếm thấy nghiêm túc.
Cổ Dĩ Mạt nhìn hướng phòng tắm, nghe được âm thanh tiếng thay quần áo ma sát, hạ xuống con ngươi, nhấp môi dưới, âm thanh lạnh: "Nếu như trường hợp bị thư, cũng không có cách nào khác. Nàng đi ra, trở về lại nói đi."
"....Ai yêu, còn cất giấu đâu, vợ vừa ra tới liền ném thanh mai xuống, thật là gả mỹ nhân ra như tát nước ra ngoài a ~ vậy thì cúp đây, mình một người mà thương tâm đi."
"Cậu...."
"Đô đô đô...."
Ngày mai để cho mình nhìn thấy cậu thì cậu xong rồi, A Uyên.
Cổ Dĩ Mạt híp mắt gợi lên môi, nhưng là độ cong nguy hiểm.
Thấy Thẩm Mặc sắp ra đây, nhớ tới mình quên cầm bàn chải đánh răng, lúc nãy kêu Thẩm Mặc ra cửa mua cho mình một cái, liền đi tới hành lý đối phương kéo ra, muốn lật xem, nhưng thấy bên trong khóa kéo lưới đặt một cái hộp ống nhỏ.
Thân ống cỡ vừa, nắp che miệng bằng cao su.
Đang lúc Cổ Dĩ Mạt suy nghĩ đây là cái gì, trước mắt một bàn tay bốc hơi nóng đưa qua bàn chải đánh răng bên cạnh.
"Tìm cái này sao?" Thẩm Mặc một tay cầm khăn lông lau tóc, một tay cầm bàn chải đánh răng, nhàn nhạt nhìn Cổ Dĩ Mạt.
"Ân...." Cổ Dĩ Mạt đứng lên nhận lấy, ánh mắt cũng không tự chủ liếc nhìn theo dây khóa kéo Thẩm Mặc kéo lên mà dần che đi hộp ống.
Cho tới bây giờ cũng không có thấy cái đó ở nhà Thẩm Mặc.
"Thế nào?" Thẩm Mặc cất xong hành lý, xoay người thấy ánh mắt Cổ Dĩ Mạt vẫn luôn giằng co ở hành lý của mình, mi mỏng khiêu khiêu, màu hổ phách trong tròng mắt thoáng qua một vẻ ưu buồn.
"Không, không có gì, chị đi tắm." Cổ Dĩ Mạt ngẩng đầu lên cùng Thẩm Mặc đối mặt mấy giây, nhìn màu hổ phách yên lặng của đối phương, thấy đối phương cũng không có để ý, liền cũng tạm thời phóng khoáng lòng, không quấn quít nữa.
Có lẽ chẳng qua là một ít lặt vặt đi.
Thẩm Mặc đem khăn lông nắm trong tay, an tĩnh nhìn bóng lưng Cổ Dĩ Mạt đi về phía phòng tắm, mi mắt dần dần mất đi độ cong nụ cười.
Trong căn phòng khách sạn sa hoa yên tĩnh trong đêm, cô gái đứng chợp mắt cau mày.
Dưới mi mắt màu hổ phách có dòng nước ngầm tuôn trào, mất bình tĩnh.
Có một số việc, chưa đủ vì người ngoài vẫn nói, nhưng cũng, chưa đủ vì chân thành đã biết.
Đèn đường, đèn xe, ánh đèn tấm bảng quảng cáo, sắc đèn ở trước cửa hàng...
Cổ Dĩ Mạt bưng một ly nước đứng sát cửa sổ nhìn ánh đèn sặc sỡ dưới lầu, con ngươi đen thui nhưng là ánh sáng suy tư lưu động.
Nàng cảm thấy hai ngày nay Thẩm Mặc có chút kỳ quái.
Đêm đó đổi thành ngày thường, đã muộn là sẽ không đuổi mình đi.
Trước kia cũng từng có đi công tác, cũng có tình huống sáng sớm dậy cùng nhau thu dọn hành lý, cho nên mình cũng trực tiếp nói như vậy nhưng tình huống bị cự tuyệt ngược lại là chưa từng có, người nọ một mực rất cưng chiều mình.
Lúc tan việc bộ dáng nhìn ngoài cửa sổ không giống ngày thường, nhiều hơn một tia lo lắng không dễ phát giác.
"Vo ve ~ "
Cổ Dĩ Mạt nhìn một chút biểu hiện báo tới, là Lâm Uyên.
"A lô." Không biết người này lại muốn làm gì.
" A lô, Tiểu Mạt Mạt sao? Nghe nói hai ngừoi đi Thượng Hải công tác a, bọn mình cũng đi Thượng Hải chơi, ngày mai có muốn dạo phố hay không nha ~" Vừa kết nối liền nghe được lời nói sôi nổi yêu mị bên đầu điện thoại kia, Cổ Dĩ Mạt bất đắc dĩ cười.
Nàng xoay người, nhàn nhạt nhìn bóng người mình trên cửa sổ, lại nhìn hướng phòng tắm lần nữa, trở lại: "Bọn mình cũng không phải là tới chơi."
"Ai nha, bổn tiểu thư biết. Mình còn thay các cậu tra một chút tình huống của công ty đối phương. Nói thật, tình huống cũng không khá lắm."
Nhanh như vậy liền tiến vào vấn đề chính thật cùng với tính tình người kia có chút không thích hợp.
"Thế nào?"
"Còn nhớ tám năm trước cái nhà thiết kế náo động thế giới? Có hai nữ thiết kế được chú ý, trong đó có một người vẫn không có lộ diện, dùng biệt hiệu, thực lực mạnh nhất. Còn có bởi vì cùng họ với nấm lạnh nhà mình nên bọn mình mới chú ý, tên gì Tần Yên, nàng ký hợp đồng với Double S."
"Cậu nói là người nhiều năm rất ít khi xuất hiện sẽ vì lần này đại biểu công ty tham dự sao?"
Cổ Dĩ Mạt nghĩ đến điểm này, mi mỏng có chút bất đắc dĩ hơi nhíu lại.
Nhìn như vậy, quả thực bất lợi.
Ai cũng biết Dương Lăng là tên kiến trúc thần kinh thất thường, mấy năm này vẫn âm thầm tìm hành tunh bất định Tần Yên, nghe nói cô gái thực lực mạnh nhất tám năm trước đột nhiên thối lui, từ đây liền không có tin tức, mà hạng nhất cũng bị Tần Yên đoạt lấy, chỉ để lại một phần thiết kế, bị Dương Lăng mua với giá cao lấy đi.
"Xử lý như thế nào?" Lâm Uyên thu liễm giọng nói không đứng đắn, hiếm thấy nghiêm túc.
Cổ Dĩ Mạt nhìn hướng phòng tắm, nghe được âm thanh tiếng thay quần áo ma sát, hạ xuống con ngươi, nhấp môi dưới, âm thanh lạnh: "Nếu như trường hợp bị thư, cũng không có cách nào khác. Nàng đi ra, trở về lại nói đi."
"....Ai yêu, còn cất giấu đâu, vợ vừa ra tới liền ném thanh mai xuống, thật là gả mỹ nhân ra như tát nước ra ngoài a ~ vậy thì cúp đây, mình một người mà thương tâm đi."
"Cậu...."
"Đô đô đô...."
Ngày mai để cho mình nhìn thấy cậu thì cậu xong rồi, A Uyên.
Cổ Dĩ Mạt híp mắt gợi lên môi, nhưng là độ cong nguy hiểm.
Thấy Thẩm Mặc sắp ra đây, nhớ tới mình quên cầm bàn chải đánh răng, lúc nãy kêu Thẩm Mặc ra cửa mua cho mình một cái, liền đi tới hành lý đối phương kéo ra, muốn lật xem, nhưng thấy bên trong khóa kéo lưới đặt một cái hộp ống nhỏ.
Thân ống cỡ vừa, nắp che miệng bằng cao su.
Đang lúc Cổ Dĩ Mạt suy nghĩ đây là cái gì, trước mắt một bàn tay bốc hơi nóng đưa qua bàn chải đánh răng bên cạnh.
"Tìm cái này sao?" Thẩm Mặc một tay cầm khăn lông lau tóc, một tay cầm bàn chải đánh răng, nhàn nhạt nhìn Cổ Dĩ Mạt.
"Ân...." Cổ Dĩ Mạt đứng lên nhận lấy, ánh mắt cũng không tự chủ liếc nhìn theo dây khóa kéo Thẩm Mặc kéo lên mà dần che đi hộp ống.
Cho tới bây giờ cũng không có thấy cái đó ở nhà Thẩm Mặc.
"Thế nào?" Thẩm Mặc cất xong hành lý, xoay người thấy ánh mắt Cổ Dĩ Mạt vẫn luôn giằng co ở hành lý của mình, mi mỏng khiêu khiêu, màu hổ phách trong tròng mắt thoáng qua một vẻ ưu buồn.
"Không, không có gì, chị đi tắm." Cổ Dĩ Mạt ngẩng đầu lên cùng Thẩm Mặc đối mặt mấy giây, nhìn màu hổ phách yên lặng của đối phương, thấy đối phương cũng không có để ý, liền cũng tạm thời phóng khoáng lòng, không quấn quít nữa.
Có lẽ chẳng qua là một ít lặt vặt đi.
Thẩm Mặc đem khăn lông nắm trong tay, an tĩnh nhìn bóng lưng Cổ Dĩ Mạt đi về phía phòng tắm, mi mắt dần dần mất đi độ cong nụ cười.
Trong căn phòng khách sạn sa hoa yên tĩnh trong đêm, cô gái đứng chợp mắt cau mày.
Dưới mi mắt màu hổ phách có dòng nước ngầm tuôn trào, mất bình tĩnh.
Có một số việc, chưa đủ vì người ngoài vẫn nói, nhưng cũng, chưa đủ vì chân thành đã biết.
Tác giả :
A1809M