Tướng Môn Độc Hậu
Chương 96: Thân cận
Edit: Phan Ngọc Huyền.
Thẩm Diệu nghĩ ngơi, thay đổi xong quần áo, đầu tóc ở tẩm phòng công chúa Vinh Tín, rồi uống một ly trà mới thấy công chúa tiến vào.
“Thẩm tiểu thư đã thấy khá hơn chưa?" Công chúa Vinh Tín cười nói: “Ta đã bảo phòng bếp nấu trà khử hàn, thời tiết thế này nếu để nhiễm lạnh thì rất dễ bị bệnh."
Thẩm Diệu mỉm cười đáp lời: “Đa tạ công chúa điện hạ." Vẻ ân cần của công chúa Vinh Tín làm Thẩm Diệu hơi lúng túng, kiếp trước nàng luôn đối diện với ánh mắt nghiêm khắc cùng lạnh nhạt của công chúa, hiện tại như thế này làm nàng cứ tưởng đây là một người khác hoàn toàn.
Trong lúc nàng đang suy tư thì công chúa Vinh Tín cũng đánh giá nàng, ánh mắt có chút đăm chiêu. Tuy công chúa Vinh Tín ít khi ra ngoài, nhưng mạng lưới tình báo của người hoàng gia không bao giờ yếu. Trong ấn tượng của Vinh Tín, Thẩm Diệu là một kẻ ngu muội yếu đuối, lại mặt dày theo đuổi nam nhân, không tài không đức, ăn mặc thì lòe loẹt tục tằn, làm sao có thể xứng đôi với Tạ Cảnh Hành tài mạo song toàn.
Nhưng hiện tại nhìn thấy trước mắt là một cô gái thanh tú, ánh mắt trong suốt, dù đang ngồi cũng toát ra vài phần quý khí uy nghiêm hiếm gặp ở những cô gái ở tuổi nàng, làm cách nhìn của Vinh Tín có vài phần thay đổi.
“Hồ Vạn Lễ tối nay đông đúc chật chội, làm Thẩm tiểu thư lạc mất người nhà, chắc là bị dọa rồi." Công chúa Vinh Tín cười nói: “Đợi lát nữa uống xong chén trà, bản cung bảo hạ nhân đưa ngươi trở về." Nàng ngầm dò xét Thẩm Diệu: “Hôm nay ngươi gặp chuyện không may, làm chất nhi phá lệ đến xin ta trợ giúp a."
“Chất nhi" chính là nói đến Tạ Cảnh Hành, Thẩm Diệu nhìn vẻ mặt công chúa Vinh Tín, biết công chúa đang dò xét mình nhưng không hiểu chuyện gì, dừng lại một chút nàng mới nói: “Tiểu hầu gia can đảm hiệp nghĩa, hôm nay ta đã làm phiền ngài ấy." Dứt lời trong lòng nàng liền xỉ vả chính mình, Tạ Cảnh Hành can đảm hiệp nghĩa ư, rõ ràng là một kẻ lòng dạ đen tối. Hôm nay nàng bị hắn liên lụy, thế mà nhìn giống như nàng nợ hắn nhân tình ấy.
Công chúa Vinh Tín nghe lời nói xa cách của Thẩm Diệu, dường như không có ý lôi kéo quan hệ với Tạ Cảnh Hành nên cảm thấy vừa lòng. Nếu Thẩm Diệu hếch mũi lên mặt, muốn công khai quan hệ không bình thường với Tạ Cảnh Hành, ỷ lại vào hắn thì Vinh Tín sẽ đánh giá thấp Thẩm Diệu. Tuy nói thiếu nam thiếu nữ quen nhau tìm hiểu cũng là chuyện bình thường nhưng dù sao phép tắc hoàng gia vẫn rất nghiêm khắc, nếu chuyện phong lưu truyền ra thì đúng là mất mặt.
“Phiền gì chứ." Vinh Tín công chúa cười thân thiết: “Cảnh Hành đã nói, ngươi với hắn là bằng hữu, đã là bằng hữu thì không cần khách sáo, vả lại Cảnh Hành là chất nhi của bản cung, nếu ngươi đã có giao tình với hắn thì cũng có thể xem bản cung như dì ruột."
Thẩm Diệu đang cầm chén trà thiếu chút nữa bị sặc. Xem công chúa Vinh Tín như dì ruột ư? Kiếp trước nàng gả cho Phó Thu Nghi, công chúa Vinh Tín trở thành cô chồng của nàng, nàng muốn cùng công chúa tạo mối quan hệ tốt nhưng công chúa Vinh Tín lạnh lùng đáp: “Thôi đi, bản cung không có chất nữ nư ngươi."
Người kiếp trước lạnh lùng cự tuyệt nàng ngàn dặm, kiếp này lại thân thiết bảo nàng hãy xem như dì ruột. Thẩm Diệu cảm thấy giống hệt như một giấc mơ.
Thấy nàng trố mắt, công chúa Vinh Tín càng cảm thấy đứa nhỏ này thành thật, không có tâm cơ nhưng những tiểu thư nhà quan khác, nên lôi kéo tay nàng nói: “Bản cung không có con cái, sau này nếu ngươi có thời gian rảnh thì đền đây tâm sự cùng ta." Vinh Tín cởi vòng tay đang đeo, mang vào tay Thẩm Diệu nói: “Cái này bản cung tặng cho ngươi làm lễ gặp mặt."
“Vật này rất quý trọng ." Thẩm Diệu chối từ. Vòng tay này làm từ ngọc phỉ thúy, họa tiết hoa mẫu đơn, tổng cộng năm vòng quấn quýt lấy nhau, chính là của hồi môn của Hoàng thái phi, mẹ đẻ công chúa Vinh Tín, về sau khi Vinh Tín xuất giá Hoàng thái phi đã truyền lại cho nàng. Kiếp trước nàng từng nghe công chúa Vinh Tín nói ra nguồn gốc của chiếc vòng này, ý nghĩa trong đó không thể kể hết.
“Ngươi nhận đi." Công chúa Vinh Tín cười nói: “Chỉ là một món trang sức, ta biết Thẩm gia không thiếu vàng bạc châu báu, nhưng ngươi cũng đừng ghét bỏ món quà này."
“Vòng tay của Hoàng thái phi sao thần nữ dám ghét bỏ," Thẩm Diệu nói: “Chỉ là vật này quá quý trọng..."
Công chúa Vinh Tín sửng sốt: “Sao ngươi biết đây là vòng tay của Hoàng thái phi?"
Thẩm Diệu khựng lại, trong lòng thầm nghĩ không xong. Kiếp trước nàng là người đứng đầu lục cung, tất nhiên cần nắm vững thông tin nữ quyến, nhưng kiếp này nàng chỉ là tiểu thư nhà quan, chuyện riêng của hoàng gia làm sao nàng có thể biết được.
Nhìn ánh mắt hoài nghi của công chúa Vinh Tín, Thẩm Diệu nhanh trí cười nói: “Ta từng nghe Tiểu hầu gia nhắc qua, Tiểu hầu gia và công chúa tình cảm sâu đậm, thường xuyên nhắc tới công chúa điện hạ."
“Thì ra là thế." Sắc mặt công chúa Vinh Tín bỗng nhu hòa trở lại, rồi vui mừng nói: “Hắn đúng là có lòng, không uổng công hiều năm nay, bản cung thương hắn như con." Nói rồi lại nhìn về phía Thẩm Diệu, ánh mắt lại khác đi lần nữa: “Nhưng mà, những việc như thế hắn cũng nói với ngươi à?"
Toàn thân Thẩm Diệu cứng đờ, quả nhiên bên tai vang lên tiếng nói của Vinh Tín: “Xem ra hắn thật sự coi ngươi là ‘bằng hữu’." Công chúa Vinh Tín thở dài: “Đứa nhỏ này, tuy rằng tính tình hơi xấu một chút, nhưng bản chất thì rất tốt, nhiều năm nay bản cung chưa thấy hắn tốt với cô gái nào như vậy." Vinh Tín nhìn Thẩm Diệu vui mừng cười nói: “Ngươi là người đầu tiên."
Thẩm Diệu thầm nghĩ bộ dạng hiện tại của công chúa Vinh Tín giống hệt như là mẹ ruột của Tạ Cảnh Hành. Bất quá Tạ Cảnh Hành quan tâm nàng, không phải vì tình cảm nam nữ, mà có lẽ hắn đã nỗi lên lòng nghi ngờ đối với nàng, giao tiếp với người thông minh như hắn nàng rất đau đầu a.
Đúng vào lúc này, tỳ nữ mang trà khử hàn đến, công chúa Vinh Tín vừa nhìn Thẩm Diệu uống trà vừa tìm vài đề tài nhỏ nhặt đề nói. Càng nói chuyện với Thẩm Diệu, Vinh Tín càng thấy thích. Vinh Tín phát phiện Thẩm Diệu không phải là một phế vật vụng về như lời đồn, mà ngược lại nàng là người có kiến thức rộng rãi, lòng dạ bao dung có thể chứa đựng thiên hạ, tuy chỉ là nói chuyện phím nhưng cũng có nề nếp, không biết Thẩm gia làm cách nào nuôi được một nữ nhi có tầm nhìn xa như thế. Nhưng nhớ tới lời đồn Thẩm Diệu ái mộ Định vương, lòng công chúa Vinh Tín có chút lo lắng, tuy rằng đều là cháu trai, nhưng so với Phó Tu Nghi, lòng công chúa Vinh Tín đương nhiên hướng về Tạ Cảnh Hành. Mà một cô nương ưu tú như Thẩm Diệu, Vinh Tín không muốn giao về tay người khác, nên trong câu chuyện đôi khi chen vào vài lời khen ngợi Tạ Cảnh Hành.
Tính tình công chúa Vinh Tín lạnh lùng cũ kỹ, đừng nói là người ngoài, cho dù là thân nhân như vua Văn Huệ, nàng cũng lạnh như băng, nhưng hôm nay nàng trò chuyện với một cô nương xa lạ hết sức vui vẻ, làm hạ nhân trong phủ kinh ngạc đến rớt cằm.
Chỉ có điều không ai biết là kiếp trước Thẩm Diệu một lòng yêu thương Phó Tu Nghi, cũng muốn lấy lòng những người thân của hắn nên đã hỏi thăm không ít tin tức, yêu ghét của từng người. Nhưng mà ở kiếp trước hiệu quả đối với công chúa Vinh Tín rất nhỏ, không ngờ kiếp này, chỉ hơn một tầng quan hệ với Tạ Cảnh Hành nàng liền bắt được khẩu vị của công chúa Vinh Tín. Nếu sớm biết công chúa Vinh Tín dễ lấy lòng như vậy, kiếp trước nàng chỉ cần lôi kéo quan hệ với Tạ Cảnh Hành là được rồi, sao còn phải cực khổ vất vả.
Hai người nói chuyện đến tàn một nén nhang, công chúa Vinh Tín mới miễn cưỡng đứng dậy: “Không còn sớm nữa, nếu ta cứ giữ ngươi ở đây, Thẩm tướng quân và Thẩm phu nhân sẽ lo lắng. Bản cung cho người chuẩn bị xe ngựa đưa ngươi trở về." Dứt lời liền phân phó hạ nhân.
Đợi khi ra đến xe ngựa, Thẩm Diệu bị thế trận hoành tráng làm cho hoảng sợ, xe ngựa công chúa sai người chuẩn bị vô cùng hoa lệ, còn có thị vệ mang đao đi theo canh giữ, công chúa Vinh Tín cười nói: “Đường phố hôm nay đông đúc, có nhiều người sẽ yên tâm hơn, không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Đối phương có lòng tốt, Thẩm Diệu cũng không tiện cự tuyệt, huống hồ nàng có thể dựa vào uy thế này của công chúa Vinh Tín, khóa mỏ một số người trong Thẩm phủ, nên ngoan ngoãn đa tạ rồi lên xe ngựa.
Trên đường phố Định kinh đám đông vẫn còn sôi động, pháo hoa đúng là được đốt suốt cả đêm, trong đám đông bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa hoa lệ, làm ai nấy tò mò nhìn chăm chú.
Trên tường thành ở ngã tư đường có một thiếu niên khoát áo hồ cừu, bên người hắn còn có một đại hán tuổi trung niên. Đại hán nói: “Không ngờ công chúa điện hạ phái nhiều người như vậy theo sau che chở Thẩm tiểu thư hồi phủ."
“Dung di không phải là người dễ dàng đối xử tốt với người khác." Thiếu niên vui vẻ nói: “Vị tiểu thư Thẩm gia này, bản lãnh không nhỏ."
Người trung niên im lặng không nói, đột nhiên nghe tiếng thiếu niên hỏi: “Hôm nay bắt được vài người sống, giờ thế nào rồi?"
“Hồi báo chủ nhân, đều bị giam ở tháp lao, trong đó có ba tử sĩ đã cắn độc dược tự sát. Còn lại ba người bị tháo cằm, không chết, nhưng cũng không chịu khai báo."
“Đem một tên đến trước mặt hai kẻ còn lại, bóp nát xương cốt, không chừa một chút nào, giết gà dọa khỉ không cần ta phải dạy chứ."
“Vâng." Đại hán do dự một chút: “Còn những người trà trộn vào thành…"
“Tìm ra, giết không tha."
...
Sóng ngầm dưới dòng người đông đúc phồn hoa của Định kinh đe dọa bắt đầu khởi động, nhưng những người ở phủ tướng quân thì đang lo lắng một vấn đề khác.
Bên trong sảnh chính, biểu cảm tất cả mọi người hết sức nghiêm túc, trung tâm chính là vợ chồng Thẩm Tín đang nôn nóng lo lắng, Thẩm Khâu thì ảo não.
Xuất động người ngựa cả đêm cũng không tìm được Thẩm Diệu, vợ chồng Thẩm Tín có thể đoán ra, Thẩm Diệu không phải bị kẻ buôn người bắt cóc, mà là bị kẻ thù bắt đi.
Vợ chồng Thẩm Tín không hiểu nội tình chuyện ở phủ Dự thân vương, Thẩm Khâu thì lại biết rõ ràng, phủ Dự thân vương bị diệt môn không tránh khỏi có liên quan đến Thẩm Diệu, nếu dư đảng của Dự thân vương báo thù, Thẩm Diệu rơi vào tay bọn họ hậu quả chắc chắn rất xấu.
Thẩm Tín điều động toàn bộ binh lính của Thẩm gia, âm thầm báo cho thành chủ đóng cửa thành, lục soát từng nhà nhưng cũng không tìm được, hắn lo lắng đến phát điên rồi.
Trần Nhược Thu nhẹ nhàng mở miệng: “Đại ca đại tẩu, trước mắt cũng không còn biện pháp nào khác, hay là…chúng ta báo quan đi, có phủ doãn Định kinh ra mặt lực lượng sẽ nhiều hơn, nếu chúng ta cứ tìm như bây giờ, ta sợ không ổn."
“Không sai," Thẩm Vạn cũng nói: “Đại ca, hiện giờ càng kéo dài, đối với tiểu Ngũ càng bất lợi, quân đội Thẩm gia cứ nhao nhao lục soát, người khác nhìn thấy cũng sẽ ngờ vực."
Thẩm Nguyệt đứng phía sau Trần Nhược Thu, cúi đầu không để người khác nhìn thấy nàng đang mỉm cười. Đáng đời! Hôm nay Thẩm Diệu bị bắt cóc là một tin đáng để nàng vui mừng, lúc nào trong lòng nàng cũng chỉ ngóng trông Thẩm Diệu giống như Thẩm Thanh, bị người vấy bẩn, nếu thế từ nay về sau trong tất cả đích nữ Thẩm gia chỉ còn một mình nàng. Khi đó, dù vợ chồng Thẩm Tín có nắm binh quyền, có ca ca Thẩm Khâu che chỡ thì Thẩm Diệu vẫn mãi chỉ có thể cúi đầu trước nàng.
“Không được!" Mày liễu của La Tuyết Nhạn dựng dứng, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Nhược Thu: “Nếu báo quan, thanh danh Kiều Kiều hoàn toàn bị hủy!" Hôm nay Thẩm Diệu bị bắt cóc, nàng vốn định âm thầm tìm kiếm, tìm đến khi nào ra thì thôi, nhưng những người ở hai phòng còn lại đều tinh ranh độc ác, giấy không gói được lửa, cuối cùng chuyện Thẩm Diệu mất tích đã để những người còn lại trong Thẩm gia biết được.
Mà Thẩm Tín và Thẩm Khâu tìm suốt cả đêm không có kết quả, nên đành để thủ hạ ở lại tiếp tục tìm kiếm, còn hai người quay về phủ cùng nhau bàn tính.
“Đại tẩu," Vẻ mặt Trần Nhược Thu chân thành: “Tánh mạng Kiều Kiều quan trọng hay thanh danh quan trọng? Nếu con gái tẩu vì thanh danh mà mất đi tính mạng, ta nghĩ ngày sau tẩu chắc chắn sẽ hối hận."
“Trần Nhược Thu, ngươi nguyền rủa ai vậy!" La Tuyết Nhạn vừa nghe lập tức trở mặt, phẫn nộ quát. Nàng là người nóng tính, ai nói gì đến nàng cũng không sao, nhưng nàng không chấp nhận người khác đụng đến Thẩm Diệu.
“Cãi nhau cái gì!" Thẩm lão phu nhân nãy giờ trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng, nàng căm tức nhìn La Tuyết Nhạn: “Chính ngươi để lạc Ngũ nhi giờ còn to tiếng với người khác hay sao! Vợ lão tam nói có gì sai? Để càng lâu, tính mệnh Ngũ nhi còn chưa đảm bảo, lúc này còn nghĩ đến thanh danh làm gì!"
Lời này mặt ngoài nghe thì đúng là suy nghĩ vì Thẩm Diệu, nhưng La Tuyết Nhạn lại cảm thấy không thoải mái, nàng theo bản năng muốn phản bác.
“Đúng vậy đại thẩm," Thẩm Viên cũng mở miệng nói: “Cho dù không báo quan, quân đội Thẩm gia bày ra thế trận tìm người hùng hậu như vậy, chỉ sợ ngày mai cũng có người đoán được chân tướng, đến lúc đó báo quan cũng chẳng khác gì."
Thẩm Viên vốn xem Thẩm Diệu như cái đinh trong mắt, hận không thể trừ đi, hiện giờ hắn chưa động thủ, Thẩm Diệu đã tự mình gặp nạn, hắn cũng không ngại bỏ đá xuống giếng.
Thẩm Quý càng cao hứng, nhưng hắn cũng không ngu dại thể hiện ra mặt, chỉ tiếc hận nói: “Ai, tiểu Ngũ đang êm đẹp, sao lại gặp nạn như vậy. Đại ca, không lẽ là kẻ địch của ngươi đến báo thù?". Trên đời này, có thể nói người Thẩm Quý hận nhất không ai khác ngoài Thẩm Tín, Thẩm Tín công lao to lớn, trên triều đình luôn đè trên đầu hắn, nếu vì Thẩm Tín mà Thẩm Diệu gặp chuyện, chỉ e Thẩm Tín sẽ áy náy cả đời, biết vậy nên hắn mới hung hăng đâm một dao vào tim Thẩm Tín.
Vạn di nương lôi kéo Thẩm Đông Lăng đứng ở phía sau Thẩm Quý, nàng là vợ lẽ, nơi này không có chỗ cho nàng nói chuyện. Nên chỉ nghe người khác nói mà không hé răng, nàng cảm thấy may mắn vì Thẩm Đông Lăng không bị bắt cóc. Thẩm Đông Lăng cúi đầu, người khác nhìn không rõ vẻ mặt của nàng.
“Được rồi vợ lão đại, chuyện này trước sau cũng bị người khác biết, bây giờ cứ báo quan đi, cố gắng giúp Ngũ nhi ít chịu khổ." Thẩm lão phu nhân nói, trong mắt phát ra ánh sáng. Nàng cũng hận nguyên phối của lão tướng quân sinh con trai tốt, lúc nào cũng áp chế con nàng, nếu Thẩm Diệu gặp chuyện xấu, ít nhiều sẽ làm lòng nàng thoải mái hơn. Không biết từ lúc nào, so với Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt thì Thẩm Diệu đã trở nên nổi bật hơn, Thẩm Khâu lại ngày ngày lắc lư trong phủ làm nàng bực bội, giờ Thẩm Diệu gặp chuyện trong lòng nàng cũng mừng thầm. Nàng ước gì nhanh chóng báo quan, để từng người ở Minh Tề đều biết Thẩm Diệu bị bắt cóc, trong sạch đã mất, Đại phòng Thẩm gia nhục nhã không ngóc đầu dậy nỗi nàng mới vui vẻ.
Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn không nói chuyện, Thẩm Khâu nắm chặt hai tay, hắn còn trẻ nhưng không có nghĩa là không biết quan sát sắc mặt người khác, nhưng người này luôn miệng vì Thẩm Diệu, nhưng trong mắt lóe lên vẻ vui sướng khi người gặp họa, chẳng trách, chẳng trách chỉ trong thời gian một năm mà Thẩm Diệu lại có biến hóa rõ ràng như thế, tâm cơ trở nên thâm trầm, không còn bộ dáng một đưa bé, tất cả đều do những người này bức ép mà ra. Cuối cùng Thẩm Diệu sinh tồn trong hoàn cảnh như thế nào, đến bây giờ Thẩm Khâu mới nhìn thấy rõ ràng nhất.
La Tuyết Nhạn và Thẩm Tín nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ hung ác của loài chim khi bảo vệ con mình. Nếu nói việc từ đường bị cháy chỉ là một hiểu lầm, bọn họ cũng có thể cho qua vì nguyên nhân họ không tận mắt nhìn thấy, nhưng chuyện hôm nay rành rành trước mắt, La Tuyết Nhạn tức giận, còn Thẩm Tín cũng tràn đầy thất vọng.
Hắn đối với người nhà hết lòng nâng đỡ, chân thành tôn trọng bọn họ, vậy mà khi con gái hắn gặp chuyện, tất cả đều mừng thầm, Thẩm Tín đột nhiên cảm thấy, cái loại hoà thuận vui vẻ ngoài mặt này thật là châm chọc.
Thẩm Nguyệt lo lắng mở miệng: “Những người đó sẽ mang Ngũ muội đi đâu? Ngũ muội xinh đẹp như vậy, nghe nói những cô nương xinh đẹp đều bị bán đi thật xa… Nếu không phải kẻ buôn người, chỉ sợ gặp chuyện lớn như vậy, Ngũ muội cũng không chống đỡ nỗi." Nói xong liền chảy xuống hai giọt nước mắt, nhìn cực kỳ bi thương.
Thẩm Đông Lăng cúi đầu im lặng đứng một bên, trong mắt hiện ra vẻ châm chọc.
“Đại ca, rốt cuộc có báo quan hay không?" Thẩm Vạn hỏi.
Không khí đang giằng co, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh hào hển của gã sai vặt: “Phu nhân, lão gia, Ngũ tiểu thư đã trở lại!"
Gã sai vặt kia chạy vào chính sảnh, nói không kịp thở: “Ngũ tiểu thư được người của phủ công chúa đưa về!"
Mọi người đều bị lời nói của gã sai vặt làm cho kinh ngạc, vợ chồng Thẩm Tín hết sức vui mừng không để ý ba từ phủ công chúa. Nhưng Thẩm Vạn thì khác, hắn tiến lên hỏi: “Ngươi nói là người của phủ công chúa?"
Gã sai vặt vui mừng hưng phấn nói: “Vâng, là công chúa Vinh Tín điện hạ, nàng phái thật là nhiều người hộ tống Ngũ tiểu thư hồi phủ, hiện vẫn còn đang đứng ngoài cửa!"
Công chúa Vinh Tín?
Trần Nhược Thu bước hụt chân, lập tức cắn chặt môi.
Công chúa Vinh Tín không màng việc triều đình, đối với nam nhân không có tầm ảnh hưởng lớn, nhưng đối với nữ quyến thì khác, nhất là trong vòng luẩn quẩn của các phu nhân chốn kinh thành. Ai ai cũng nể mặt công chúa Vinh Tín, nhưng tính tình công chúa nghiêm túc cũ kỹ, khó thân cận lấy lòng, vậy mà hôm nay nàng công chúa trong truyền thuyết này lại phái thật nhiều thuộc hạ đưa Thẩm Diệu trở về dưới danh nghĩa của mình, thế trận này cũng không phải tầm thường.
Trong lòng Trần Nhược Thu đố kỵ sắp nổi điên.
Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn không nói hai lời chạy đến cửa lớn, những người còn lại thấy thế, cũng đều đi theo. Vừa đến đã thấy trước cửa đông nghịt người, đến gần mới nhìn rõ đều là thị vệ mang đao sáng loáng, nhiều người như vậy đúng là làm người ta kinh ngạc, tò mò. Dân chúng cũng vây quanh xem náo nhiệt, muốn biết Thẩm gia đang có chuyện gì.
Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn sửng sốt, tuy đã được báo trước nhưng số lượng này đúng là ngoài dự kiến của bọn họ. Một cung nữ đi đến bên xe ngựa, nhẹ nhàng đỡ Thẩm Diệu bước xuống.
La Tuyết Nhạn vội vàng qua đón, lo lắng gọi một tiếng: “Kiều Kiều!" Rồi nhìn toàn thân Thẩm Diệu đánh giá một lần, thấy sắc mặt Thẩm Diệu như thường mới nhẹ nhàng thở ra.
Cung nữ kia cười nói: “Hôm nay lúc công chúa điện hạ du ngoạn ở hồ Vạn Lễ, gặp Thẩm ngũ tiểu thư bị lạc đường, xe ngựa của công chúa không cẩn thận đụng ngã Thẩm ngũ tiểu thư, nên đã mang Thẩm ngũ tiểu thư về phủ công chúa nghỉ ngơi, không ngờ làm cho Thẩm tướng quân và Thẩm phu nhân sốt ruột, công chúa bảo ta đến giải thích."
Chỉ vài lời đã làm làm rõ vì sao Thẩm Diệu và công chúa Vinh Tín gặp nhau, tuy lý do có hơi sứt sẹo, nhưng công chúa Vinh Tín đã lên tiếng, ai còn dám nghi ngờ. Hôm nay điều động nhiều thị vệ để cho nhiều người chứng kiến như vậy, rõ ràng là không muốn bất kỳ ai thả ra tin đồn gì bất lợi đối với Thẩm Diệu, sự bảo chứng của công chúa là căn cứ xác thực nhất cho thấy Thẩm Diệu trong sạch.
Mấy người Thẩm lão phu nhân tức giận sắc mặt xanh mét, khó khăn lắm hôm nay mới được nhìn Thẩm Diệu gặp phải phiền phức, không nhờ giữa đường chen ngang một công chúa Vinh Tín, Thẩm lão phu nhân bỗng nhiên thấy hận cả nàng công chúa này.
“Công chúa điện hạ khách khí, đúng ra Thẩm mỗ phải đa tạ công chúa điện hạ đã ra tay cứu giúp tiểu nữ." Thẩm Tín thi lễ trả lời.
Cung nữ kia vội vàng nghiêng người tránh cái thi lễ của Thẩm Tín, cười nói: “Không dám nhận lễ trọng của Thẩm tướng quân. Người đã đưa đến, chúng ta xin phép cáo lui." Dứt lời nàng thúc giục hộ vệ rời đi, khi sắp bước lên kiệu, đột nhiên nàng quay lại đi đến bên cạnh Thẩm Diệu nói: “Công chúa rất yêu thích Thẩm ngũ tiểu thư, hôm nay chiêu đãi vội vàng, trước khi đi còn dặn, sau này nếu Thẩm ngũ tiểu thư có thời gian rảnh, xin hãy đến phủ công chúa nhiều ngồi một chút, công chúa điện hạ chắc chắn sẽ chiêu đãi thật tốt." Nói xong mới theo xe ngựa cùng đội ngũ thị vệ rời đi.
Công chúa Vinh Tín rất yêu thích Thẩm Diệu? Còn bảo Thẩm Diệu nếu rảnh rỗi thì đến phủ công chúa ngồi chơi?
Mọi người vì câu nói của cung nữ mà ngẫn ngơ, chiếc khăn trong tay Thẩm Nguyệt dường như bị vò nát, nàng biết Vinh Tín công chúa, đồng thời hiểu rõ vị công chúa này khó tiếp cận như thế nào. Bây giờ không biết Thẩm Diệu dùng yêu pháp gì mê hoặc công chúa Vinh Tín, kéo quan hệ gần hơn với hoàng gia, hôm nay như vậy, ngày mai có phải là kéo luôn quan hệ với Định vương hay không?
Lòng Thẩm Nguyệt lúc này thật nóng nảy.
Ánh mắt Thẩm Đông Lăng giật giật, nghe thấy âm thanh hâm mộ của Vạn di nương vang lên: “Ngũ tiểu thư thật may mắn, đó chính là công chúa a."
Thẩm Viên hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo xoay người bỏ đi. Thẩm Diệu mỉm cười với mọi người nói: “Hôm nay đã làm mọi người lo lắng."
Lời nói nhẹ nhàng của nàng làm vợ chồng Thẩm Tín nhớ lại sắc mặt của những người này khi nhìn thấy Thẩm Diệu bình an trở về, ai nấy đều lộ rõ vẻ thất vọng. Đúng là những kẻ ác tâm, chỉ mong chờ Thẩm Diệu gặp phải tai ương.
Thẩm lão phu nhân trách cứ Thẩm Diệu vài câu rồi tìm cớ quay về. Thẩm Diệu theo vợ chồng Thẩm Tín và Thẩm Khâu về Tây viện, nhìn thấy sắc mặt ba người không dễ nhìn, nàng thầm nghĩ rất tốt.
Lúc nãy nàng đã cố ý kéo dài thời gian, đồng thời không nhờ người của phủ công chúa đến Thẩm gia báo tin, nàng muốn cho vợ chồng Thẩm Tín và Thẩm Khâu nhìn rõ, hoạn nạn thấy chân tình, hoạn nạn cũng giúp nhận ra giả ý. Thẩm Tín không thể trong một sớm một chiều mà trở mặt với Thẩm gia, giống như kiếp trước nàng đối với Phó Tu Nghi luôn ôm hy vọng. Tình cảm đã cho đi không thể nói thu hồi là thu hồi ngay được, nếu muốn làm Thẩm Tín hoàn toàn tách khỏi Thẩm gia, cần chút ít thời gian và công sức.
Thừa dịp này có thể làm cho Thẩm Tín thấy rõ ràng, người Thẩm gia toàn là bạch nhãn lang. Lúc này bọn họ vẫn đang ở trong phủ mà đám người đó vẫn bỏ đá xuống giếng khi nàng gặp nguy nan, vậy lúc bọn họ không ở đây thì còn thế nào, Thẩm Tín không phải kẻ ngốc, tất nhiên có thể nhìn ra được.
Đến Tây viện, Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn hỏi lại tỉ mỉ sự tình tối nay, xác nhận nàng bình an, mới dặn dò Thẩm Diệu nghỉ ngơi, hai người rời đi, lúc đi còn gọi Thẩm Khâu theo, rõ ràng là có việc muốn thương lượng.
Đợi ba người đi rồi, Thẩm Diệu thừa dịp không có ai mới vén ống quần lên, miệng vết thương được chiếc khăn tay trắng noãn bao bọc, dường như còn mang theo hơi ấm của người nào đó.
Một đêm tràn ngập những điều ngoài ý muốn, đồng thời cũng giúp Thẩm Diệu hiểu biết thêm về Tạ Cảnh Hành, nhưng mà càng hiểu sâu về người này, nàng lại càng cảm thấy nguy hiểm. Ngày sau… Vẫn nên giữ giao hảo thật tốt với hắn.
...
Đông viện Thẩm phủ, Thẩm Viên đang ngồi ở trong phòng, sắc mặt âm trầm.
Sau khi Nhiệm Uyển Vân phát điên, hắn chẳng còn hy vọng gì đối với Nhị phòng, Thẩm Quý và hắn có loại xa cách như có như không, hắn vốn không phải người trọng tình nghĩa, ngay cả muội muội ruột thịt cũng có thể hạ sát thủ, điều đó cho thấy với hắn chỉ có lợi ích là đứng trên tất thảy.
Tối nay vốn tưởng rằng Thẩm Diệu khó tránh thoát một kiếp, không ngờ nàng bình an trở về, lại còn lôi kéo được quan hệ với phủ công chúa. Điều này làm Thẩm Viên cảm thấy nguy hiểm, đối thủ mạnh không đủ làm người ta sợ hãi, mà sợ nhất là đối thủ đang không ngừng trở nên mạnh mẽ qua từng ngày.
Từ một tiểu thư thiên kim vô dụng như phế vật bị người đời khinh thường, trở thành một kẻ tâm tư thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn như hôm nay. Đến công chúa Vinh Tín tính tình cổ quái cũng bị nàng thu phục, làm người ta bất giác đoán rằng, tương lai nếu nàng muốn thì hoàn toàn có thể tìm được người có bối cảnh mạnh hơn nữa để dựa vào. Đủ lực lượng rồi, có phải sẽ quay lại đối phó hắn hay không?
Xem một tiểu cô nương như là đối thủ, điều này đối với Thẩm Viên tâm cao khí ngạo quả thật là điều đáng xấu hổ. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, tiểu nha đầu đang tuổi cập kê kia chính là tác nhân đẩy Nhị phòng đi đến bước này. Thẩm Viên chưa bao giờ nhân từ với đối thủ, Thẩm Diệu hãm hại Nhị phòng như vậy, chắc chắn sẽ có một ngày nàng nhằm vào hắn.
Thẩm Diệu không khó đối phó, nhưng mà sau lưng nàng còn có Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn. Muốn đối phó bọn họ cần bỏ chút tâm tư, nhưng mà… Thẩm Viên nhìn thư tín trong tay, đột nhiên nở nụ cười.
Đại phòng Thẩm gia tuy rằng binh quyền hùng hậu, nhưng nếu không có người nối nghiệp thì cũng chỉ là một đống bùn nhão. Không biết khi hắn làm hại Thẩm Khâu và Thẩm Diệu, vợ chồng Thẩm Tín có đau đớn phát điên giống như Nhiệm Uyển Vân hay không?
Thẩm Diệu nghĩ ngơi, thay đổi xong quần áo, đầu tóc ở tẩm phòng công chúa Vinh Tín, rồi uống một ly trà mới thấy công chúa tiến vào.
“Thẩm tiểu thư đã thấy khá hơn chưa?" Công chúa Vinh Tín cười nói: “Ta đã bảo phòng bếp nấu trà khử hàn, thời tiết thế này nếu để nhiễm lạnh thì rất dễ bị bệnh."
Thẩm Diệu mỉm cười đáp lời: “Đa tạ công chúa điện hạ." Vẻ ân cần của công chúa Vinh Tín làm Thẩm Diệu hơi lúng túng, kiếp trước nàng luôn đối diện với ánh mắt nghiêm khắc cùng lạnh nhạt của công chúa, hiện tại như thế này làm nàng cứ tưởng đây là một người khác hoàn toàn.
Trong lúc nàng đang suy tư thì công chúa Vinh Tín cũng đánh giá nàng, ánh mắt có chút đăm chiêu. Tuy công chúa Vinh Tín ít khi ra ngoài, nhưng mạng lưới tình báo của người hoàng gia không bao giờ yếu. Trong ấn tượng của Vinh Tín, Thẩm Diệu là một kẻ ngu muội yếu đuối, lại mặt dày theo đuổi nam nhân, không tài không đức, ăn mặc thì lòe loẹt tục tằn, làm sao có thể xứng đôi với Tạ Cảnh Hành tài mạo song toàn.
Nhưng hiện tại nhìn thấy trước mắt là một cô gái thanh tú, ánh mắt trong suốt, dù đang ngồi cũng toát ra vài phần quý khí uy nghiêm hiếm gặp ở những cô gái ở tuổi nàng, làm cách nhìn của Vinh Tín có vài phần thay đổi.
“Hồ Vạn Lễ tối nay đông đúc chật chội, làm Thẩm tiểu thư lạc mất người nhà, chắc là bị dọa rồi." Công chúa Vinh Tín cười nói: “Đợi lát nữa uống xong chén trà, bản cung bảo hạ nhân đưa ngươi trở về." Nàng ngầm dò xét Thẩm Diệu: “Hôm nay ngươi gặp chuyện không may, làm chất nhi phá lệ đến xin ta trợ giúp a."
“Chất nhi" chính là nói đến Tạ Cảnh Hành, Thẩm Diệu nhìn vẻ mặt công chúa Vinh Tín, biết công chúa đang dò xét mình nhưng không hiểu chuyện gì, dừng lại một chút nàng mới nói: “Tiểu hầu gia can đảm hiệp nghĩa, hôm nay ta đã làm phiền ngài ấy." Dứt lời trong lòng nàng liền xỉ vả chính mình, Tạ Cảnh Hành can đảm hiệp nghĩa ư, rõ ràng là một kẻ lòng dạ đen tối. Hôm nay nàng bị hắn liên lụy, thế mà nhìn giống như nàng nợ hắn nhân tình ấy.
Công chúa Vinh Tín nghe lời nói xa cách của Thẩm Diệu, dường như không có ý lôi kéo quan hệ với Tạ Cảnh Hành nên cảm thấy vừa lòng. Nếu Thẩm Diệu hếch mũi lên mặt, muốn công khai quan hệ không bình thường với Tạ Cảnh Hành, ỷ lại vào hắn thì Vinh Tín sẽ đánh giá thấp Thẩm Diệu. Tuy nói thiếu nam thiếu nữ quen nhau tìm hiểu cũng là chuyện bình thường nhưng dù sao phép tắc hoàng gia vẫn rất nghiêm khắc, nếu chuyện phong lưu truyền ra thì đúng là mất mặt.
“Phiền gì chứ." Vinh Tín công chúa cười thân thiết: “Cảnh Hành đã nói, ngươi với hắn là bằng hữu, đã là bằng hữu thì không cần khách sáo, vả lại Cảnh Hành là chất nhi của bản cung, nếu ngươi đã có giao tình với hắn thì cũng có thể xem bản cung như dì ruột."
Thẩm Diệu đang cầm chén trà thiếu chút nữa bị sặc. Xem công chúa Vinh Tín như dì ruột ư? Kiếp trước nàng gả cho Phó Thu Nghi, công chúa Vinh Tín trở thành cô chồng của nàng, nàng muốn cùng công chúa tạo mối quan hệ tốt nhưng công chúa Vinh Tín lạnh lùng đáp: “Thôi đi, bản cung không có chất nữ nư ngươi."
Người kiếp trước lạnh lùng cự tuyệt nàng ngàn dặm, kiếp này lại thân thiết bảo nàng hãy xem như dì ruột. Thẩm Diệu cảm thấy giống hệt như một giấc mơ.
Thấy nàng trố mắt, công chúa Vinh Tín càng cảm thấy đứa nhỏ này thành thật, không có tâm cơ nhưng những tiểu thư nhà quan khác, nên lôi kéo tay nàng nói: “Bản cung không có con cái, sau này nếu ngươi có thời gian rảnh thì đền đây tâm sự cùng ta." Vinh Tín cởi vòng tay đang đeo, mang vào tay Thẩm Diệu nói: “Cái này bản cung tặng cho ngươi làm lễ gặp mặt."
“Vật này rất quý trọng ." Thẩm Diệu chối từ. Vòng tay này làm từ ngọc phỉ thúy, họa tiết hoa mẫu đơn, tổng cộng năm vòng quấn quýt lấy nhau, chính là của hồi môn của Hoàng thái phi, mẹ đẻ công chúa Vinh Tín, về sau khi Vinh Tín xuất giá Hoàng thái phi đã truyền lại cho nàng. Kiếp trước nàng từng nghe công chúa Vinh Tín nói ra nguồn gốc của chiếc vòng này, ý nghĩa trong đó không thể kể hết.
“Ngươi nhận đi." Công chúa Vinh Tín cười nói: “Chỉ là một món trang sức, ta biết Thẩm gia không thiếu vàng bạc châu báu, nhưng ngươi cũng đừng ghét bỏ món quà này."
“Vòng tay của Hoàng thái phi sao thần nữ dám ghét bỏ," Thẩm Diệu nói: “Chỉ là vật này quá quý trọng..."
Công chúa Vinh Tín sửng sốt: “Sao ngươi biết đây là vòng tay của Hoàng thái phi?"
Thẩm Diệu khựng lại, trong lòng thầm nghĩ không xong. Kiếp trước nàng là người đứng đầu lục cung, tất nhiên cần nắm vững thông tin nữ quyến, nhưng kiếp này nàng chỉ là tiểu thư nhà quan, chuyện riêng của hoàng gia làm sao nàng có thể biết được.
Nhìn ánh mắt hoài nghi của công chúa Vinh Tín, Thẩm Diệu nhanh trí cười nói: “Ta từng nghe Tiểu hầu gia nhắc qua, Tiểu hầu gia và công chúa tình cảm sâu đậm, thường xuyên nhắc tới công chúa điện hạ."
“Thì ra là thế." Sắc mặt công chúa Vinh Tín bỗng nhu hòa trở lại, rồi vui mừng nói: “Hắn đúng là có lòng, không uổng công hiều năm nay, bản cung thương hắn như con." Nói rồi lại nhìn về phía Thẩm Diệu, ánh mắt lại khác đi lần nữa: “Nhưng mà, những việc như thế hắn cũng nói với ngươi à?"
Toàn thân Thẩm Diệu cứng đờ, quả nhiên bên tai vang lên tiếng nói của Vinh Tín: “Xem ra hắn thật sự coi ngươi là ‘bằng hữu’." Công chúa Vinh Tín thở dài: “Đứa nhỏ này, tuy rằng tính tình hơi xấu một chút, nhưng bản chất thì rất tốt, nhiều năm nay bản cung chưa thấy hắn tốt với cô gái nào như vậy." Vinh Tín nhìn Thẩm Diệu vui mừng cười nói: “Ngươi là người đầu tiên."
Thẩm Diệu thầm nghĩ bộ dạng hiện tại của công chúa Vinh Tín giống hệt như là mẹ ruột của Tạ Cảnh Hành. Bất quá Tạ Cảnh Hành quan tâm nàng, không phải vì tình cảm nam nữ, mà có lẽ hắn đã nỗi lên lòng nghi ngờ đối với nàng, giao tiếp với người thông minh như hắn nàng rất đau đầu a.
Đúng vào lúc này, tỳ nữ mang trà khử hàn đến, công chúa Vinh Tín vừa nhìn Thẩm Diệu uống trà vừa tìm vài đề tài nhỏ nhặt đề nói. Càng nói chuyện với Thẩm Diệu, Vinh Tín càng thấy thích. Vinh Tín phát phiện Thẩm Diệu không phải là một phế vật vụng về như lời đồn, mà ngược lại nàng là người có kiến thức rộng rãi, lòng dạ bao dung có thể chứa đựng thiên hạ, tuy chỉ là nói chuyện phím nhưng cũng có nề nếp, không biết Thẩm gia làm cách nào nuôi được một nữ nhi có tầm nhìn xa như thế. Nhưng nhớ tới lời đồn Thẩm Diệu ái mộ Định vương, lòng công chúa Vinh Tín có chút lo lắng, tuy rằng đều là cháu trai, nhưng so với Phó Tu Nghi, lòng công chúa Vinh Tín đương nhiên hướng về Tạ Cảnh Hành. Mà một cô nương ưu tú như Thẩm Diệu, Vinh Tín không muốn giao về tay người khác, nên trong câu chuyện đôi khi chen vào vài lời khen ngợi Tạ Cảnh Hành.
Tính tình công chúa Vinh Tín lạnh lùng cũ kỹ, đừng nói là người ngoài, cho dù là thân nhân như vua Văn Huệ, nàng cũng lạnh như băng, nhưng hôm nay nàng trò chuyện với một cô nương xa lạ hết sức vui vẻ, làm hạ nhân trong phủ kinh ngạc đến rớt cằm.
Chỉ có điều không ai biết là kiếp trước Thẩm Diệu một lòng yêu thương Phó Tu Nghi, cũng muốn lấy lòng những người thân của hắn nên đã hỏi thăm không ít tin tức, yêu ghét của từng người. Nhưng mà ở kiếp trước hiệu quả đối với công chúa Vinh Tín rất nhỏ, không ngờ kiếp này, chỉ hơn một tầng quan hệ với Tạ Cảnh Hành nàng liền bắt được khẩu vị của công chúa Vinh Tín. Nếu sớm biết công chúa Vinh Tín dễ lấy lòng như vậy, kiếp trước nàng chỉ cần lôi kéo quan hệ với Tạ Cảnh Hành là được rồi, sao còn phải cực khổ vất vả.
Hai người nói chuyện đến tàn một nén nhang, công chúa Vinh Tín mới miễn cưỡng đứng dậy: “Không còn sớm nữa, nếu ta cứ giữ ngươi ở đây, Thẩm tướng quân và Thẩm phu nhân sẽ lo lắng. Bản cung cho người chuẩn bị xe ngựa đưa ngươi trở về." Dứt lời liền phân phó hạ nhân.
Đợi khi ra đến xe ngựa, Thẩm Diệu bị thế trận hoành tráng làm cho hoảng sợ, xe ngựa công chúa sai người chuẩn bị vô cùng hoa lệ, còn có thị vệ mang đao đi theo canh giữ, công chúa Vinh Tín cười nói: “Đường phố hôm nay đông đúc, có nhiều người sẽ yên tâm hơn, không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Đối phương có lòng tốt, Thẩm Diệu cũng không tiện cự tuyệt, huống hồ nàng có thể dựa vào uy thế này của công chúa Vinh Tín, khóa mỏ một số người trong Thẩm phủ, nên ngoan ngoãn đa tạ rồi lên xe ngựa.
Trên đường phố Định kinh đám đông vẫn còn sôi động, pháo hoa đúng là được đốt suốt cả đêm, trong đám đông bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa hoa lệ, làm ai nấy tò mò nhìn chăm chú.
Trên tường thành ở ngã tư đường có một thiếu niên khoát áo hồ cừu, bên người hắn còn có một đại hán tuổi trung niên. Đại hán nói: “Không ngờ công chúa điện hạ phái nhiều người như vậy theo sau che chở Thẩm tiểu thư hồi phủ."
“Dung di không phải là người dễ dàng đối xử tốt với người khác." Thiếu niên vui vẻ nói: “Vị tiểu thư Thẩm gia này, bản lãnh không nhỏ."
Người trung niên im lặng không nói, đột nhiên nghe tiếng thiếu niên hỏi: “Hôm nay bắt được vài người sống, giờ thế nào rồi?"
“Hồi báo chủ nhân, đều bị giam ở tháp lao, trong đó có ba tử sĩ đã cắn độc dược tự sát. Còn lại ba người bị tháo cằm, không chết, nhưng cũng không chịu khai báo."
“Đem một tên đến trước mặt hai kẻ còn lại, bóp nát xương cốt, không chừa một chút nào, giết gà dọa khỉ không cần ta phải dạy chứ."
“Vâng." Đại hán do dự một chút: “Còn những người trà trộn vào thành…"
“Tìm ra, giết không tha."
...
Sóng ngầm dưới dòng người đông đúc phồn hoa của Định kinh đe dọa bắt đầu khởi động, nhưng những người ở phủ tướng quân thì đang lo lắng một vấn đề khác.
Bên trong sảnh chính, biểu cảm tất cả mọi người hết sức nghiêm túc, trung tâm chính là vợ chồng Thẩm Tín đang nôn nóng lo lắng, Thẩm Khâu thì ảo não.
Xuất động người ngựa cả đêm cũng không tìm được Thẩm Diệu, vợ chồng Thẩm Tín có thể đoán ra, Thẩm Diệu không phải bị kẻ buôn người bắt cóc, mà là bị kẻ thù bắt đi.
Vợ chồng Thẩm Tín không hiểu nội tình chuyện ở phủ Dự thân vương, Thẩm Khâu thì lại biết rõ ràng, phủ Dự thân vương bị diệt môn không tránh khỏi có liên quan đến Thẩm Diệu, nếu dư đảng của Dự thân vương báo thù, Thẩm Diệu rơi vào tay bọn họ hậu quả chắc chắn rất xấu.
Thẩm Tín điều động toàn bộ binh lính của Thẩm gia, âm thầm báo cho thành chủ đóng cửa thành, lục soát từng nhà nhưng cũng không tìm được, hắn lo lắng đến phát điên rồi.
Trần Nhược Thu nhẹ nhàng mở miệng: “Đại ca đại tẩu, trước mắt cũng không còn biện pháp nào khác, hay là…chúng ta báo quan đi, có phủ doãn Định kinh ra mặt lực lượng sẽ nhiều hơn, nếu chúng ta cứ tìm như bây giờ, ta sợ không ổn."
“Không sai," Thẩm Vạn cũng nói: “Đại ca, hiện giờ càng kéo dài, đối với tiểu Ngũ càng bất lợi, quân đội Thẩm gia cứ nhao nhao lục soát, người khác nhìn thấy cũng sẽ ngờ vực."
Thẩm Nguyệt đứng phía sau Trần Nhược Thu, cúi đầu không để người khác nhìn thấy nàng đang mỉm cười. Đáng đời! Hôm nay Thẩm Diệu bị bắt cóc là một tin đáng để nàng vui mừng, lúc nào trong lòng nàng cũng chỉ ngóng trông Thẩm Diệu giống như Thẩm Thanh, bị người vấy bẩn, nếu thế từ nay về sau trong tất cả đích nữ Thẩm gia chỉ còn một mình nàng. Khi đó, dù vợ chồng Thẩm Tín có nắm binh quyền, có ca ca Thẩm Khâu che chỡ thì Thẩm Diệu vẫn mãi chỉ có thể cúi đầu trước nàng.
“Không được!" Mày liễu của La Tuyết Nhạn dựng dứng, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Nhược Thu: “Nếu báo quan, thanh danh Kiều Kiều hoàn toàn bị hủy!" Hôm nay Thẩm Diệu bị bắt cóc, nàng vốn định âm thầm tìm kiếm, tìm đến khi nào ra thì thôi, nhưng những người ở hai phòng còn lại đều tinh ranh độc ác, giấy không gói được lửa, cuối cùng chuyện Thẩm Diệu mất tích đã để những người còn lại trong Thẩm gia biết được.
Mà Thẩm Tín và Thẩm Khâu tìm suốt cả đêm không có kết quả, nên đành để thủ hạ ở lại tiếp tục tìm kiếm, còn hai người quay về phủ cùng nhau bàn tính.
“Đại tẩu," Vẻ mặt Trần Nhược Thu chân thành: “Tánh mạng Kiều Kiều quan trọng hay thanh danh quan trọng? Nếu con gái tẩu vì thanh danh mà mất đi tính mạng, ta nghĩ ngày sau tẩu chắc chắn sẽ hối hận."
“Trần Nhược Thu, ngươi nguyền rủa ai vậy!" La Tuyết Nhạn vừa nghe lập tức trở mặt, phẫn nộ quát. Nàng là người nóng tính, ai nói gì đến nàng cũng không sao, nhưng nàng không chấp nhận người khác đụng đến Thẩm Diệu.
“Cãi nhau cái gì!" Thẩm lão phu nhân nãy giờ trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng, nàng căm tức nhìn La Tuyết Nhạn: “Chính ngươi để lạc Ngũ nhi giờ còn to tiếng với người khác hay sao! Vợ lão tam nói có gì sai? Để càng lâu, tính mệnh Ngũ nhi còn chưa đảm bảo, lúc này còn nghĩ đến thanh danh làm gì!"
Lời này mặt ngoài nghe thì đúng là suy nghĩ vì Thẩm Diệu, nhưng La Tuyết Nhạn lại cảm thấy không thoải mái, nàng theo bản năng muốn phản bác.
“Đúng vậy đại thẩm," Thẩm Viên cũng mở miệng nói: “Cho dù không báo quan, quân đội Thẩm gia bày ra thế trận tìm người hùng hậu như vậy, chỉ sợ ngày mai cũng có người đoán được chân tướng, đến lúc đó báo quan cũng chẳng khác gì."
Thẩm Viên vốn xem Thẩm Diệu như cái đinh trong mắt, hận không thể trừ đi, hiện giờ hắn chưa động thủ, Thẩm Diệu đã tự mình gặp nạn, hắn cũng không ngại bỏ đá xuống giếng.
Thẩm Quý càng cao hứng, nhưng hắn cũng không ngu dại thể hiện ra mặt, chỉ tiếc hận nói: “Ai, tiểu Ngũ đang êm đẹp, sao lại gặp nạn như vậy. Đại ca, không lẽ là kẻ địch của ngươi đến báo thù?". Trên đời này, có thể nói người Thẩm Quý hận nhất không ai khác ngoài Thẩm Tín, Thẩm Tín công lao to lớn, trên triều đình luôn đè trên đầu hắn, nếu vì Thẩm Tín mà Thẩm Diệu gặp chuyện, chỉ e Thẩm Tín sẽ áy náy cả đời, biết vậy nên hắn mới hung hăng đâm một dao vào tim Thẩm Tín.
Vạn di nương lôi kéo Thẩm Đông Lăng đứng ở phía sau Thẩm Quý, nàng là vợ lẽ, nơi này không có chỗ cho nàng nói chuyện. Nên chỉ nghe người khác nói mà không hé răng, nàng cảm thấy may mắn vì Thẩm Đông Lăng không bị bắt cóc. Thẩm Đông Lăng cúi đầu, người khác nhìn không rõ vẻ mặt của nàng.
“Được rồi vợ lão đại, chuyện này trước sau cũng bị người khác biết, bây giờ cứ báo quan đi, cố gắng giúp Ngũ nhi ít chịu khổ." Thẩm lão phu nhân nói, trong mắt phát ra ánh sáng. Nàng cũng hận nguyên phối của lão tướng quân sinh con trai tốt, lúc nào cũng áp chế con nàng, nếu Thẩm Diệu gặp chuyện xấu, ít nhiều sẽ làm lòng nàng thoải mái hơn. Không biết từ lúc nào, so với Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt thì Thẩm Diệu đã trở nên nổi bật hơn, Thẩm Khâu lại ngày ngày lắc lư trong phủ làm nàng bực bội, giờ Thẩm Diệu gặp chuyện trong lòng nàng cũng mừng thầm. Nàng ước gì nhanh chóng báo quan, để từng người ở Minh Tề đều biết Thẩm Diệu bị bắt cóc, trong sạch đã mất, Đại phòng Thẩm gia nhục nhã không ngóc đầu dậy nỗi nàng mới vui vẻ.
Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn không nói chuyện, Thẩm Khâu nắm chặt hai tay, hắn còn trẻ nhưng không có nghĩa là không biết quan sát sắc mặt người khác, nhưng người này luôn miệng vì Thẩm Diệu, nhưng trong mắt lóe lên vẻ vui sướng khi người gặp họa, chẳng trách, chẳng trách chỉ trong thời gian một năm mà Thẩm Diệu lại có biến hóa rõ ràng như thế, tâm cơ trở nên thâm trầm, không còn bộ dáng một đưa bé, tất cả đều do những người này bức ép mà ra. Cuối cùng Thẩm Diệu sinh tồn trong hoàn cảnh như thế nào, đến bây giờ Thẩm Khâu mới nhìn thấy rõ ràng nhất.
La Tuyết Nhạn và Thẩm Tín nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ hung ác của loài chim khi bảo vệ con mình. Nếu nói việc từ đường bị cháy chỉ là một hiểu lầm, bọn họ cũng có thể cho qua vì nguyên nhân họ không tận mắt nhìn thấy, nhưng chuyện hôm nay rành rành trước mắt, La Tuyết Nhạn tức giận, còn Thẩm Tín cũng tràn đầy thất vọng.
Hắn đối với người nhà hết lòng nâng đỡ, chân thành tôn trọng bọn họ, vậy mà khi con gái hắn gặp chuyện, tất cả đều mừng thầm, Thẩm Tín đột nhiên cảm thấy, cái loại hoà thuận vui vẻ ngoài mặt này thật là châm chọc.
Thẩm Nguyệt lo lắng mở miệng: “Những người đó sẽ mang Ngũ muội đi đâu? Ngũ muội xinh đẹp như vậy, nghe nói những cô nương xinh đẹp đều bị bán đi thật xa… Nếu không phải kẻ buôn người, chỉ sợ gặp chuyện lớn như vậy, Ngũ muội cũng không chống đỡ nỗi." Nói xong liền chảy xuống hai giọt nước mắt, nhìn cực kỳ bi thương.
Thẩm Đông Lăng cúi đầu im lặng đứng một bên, trong mắt hiện ra vẻ châm chọc.
“Đại ca, rốt cuộc có báo quan hay không?" Thẩm Vạn hỏi.
Không khí đang giằng co, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh hào hển của gã sai vặt: “Phu nhân, lão gia, Ngũ tiểu thư đã trở lại!"
Gã sai vặt kia chạy vào chính sảnh, nói không kịp thở: “Ngũ tiểu thư được người của phủ công chúa đưa về!"
Mọi người đều bị lời nói của gã sai vặt làm cho kinh ngạc, vợ chồng Thẩm Tín hết sức vui mừng không để ý ba từ phủ công chúa. Nhưng Thẩm Vạn thì khác, hắn tiến lên hỏi: “Ngươi nói là người của phủ công chúa?"
Gã sai vặt vui mừng hưng phấn nói: “Vâng, là công chúa Vinh Tín điện hạ, nàng phái thật là nhiều người hộ tống Ngũ tiểu thư hồi phủ, hiện vẫn còn đang đứng ngoài cửa!"
Công chúa Vinh Tín?
Trần Nhược Thu bước hụt chân, lập tức cắn chặt môi.
Công chúa Vinh Tín không màng việc triều đình, đối với nam nhân không có tầm ảnh hưởng lớn, nhưng đối với nữ quyến thì khác, nhất là trong vòng luẩn quẩn của các phu nhân chốn kinh thành. Ai ai cũng nể mặt công chúa Vinh Tín, nhưng tính tình công chúa nghiêm túc cũ kỹ, khó thân cận lấy lòng, vậy mà hôm nay nàng công chúa trong truyền thuyết này lại phái thật nhiều thuộc hạ đưa Thẩm Diệu trở về dưới danh nghĩa của mình, thế trận này cũng không phải tầm thường.
Trong lòng Trần Nhược Thu đố kỵ sắp nổi điên.
Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn không nói hai lời chạy đến cửa lớn, những người còn lại thấy thế, cũng đều đi theo. Vừa đến đã thấy trước cửa đông nghịt người, đến gần mới nhìn rõ đều là thị vệ mang đao sáng loáng, nhiều người như vậy đúng là làm người ta kinh ngạc, tò mò. Dân chúng cũng vây quanh xem náo nhiệt, muốn biết Thẩm gia đang có chuyện gì.
Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn sửng sốt, tuy đã được báo trước nhưng số lượng này đúng là ngoài dự kiến của bọn họ. Một cung nữ đi đến bên xe ngựa, nhẹ nhàng đỡ Thẩm Diệu bước xuống.
La Tuyết Nhạn vội vàng qua đón, lo lắng gọi một tiếng: “Kiều Kiều!" Rồi nhìn toàn thân Thẩm Diệu đánh giá một lần, thấy sắc mặt Thẩm Diệu như thường mới nhẹ nhàng thở ra.
Cung nữ kia cười nói: “Hôm nay lúc công chúa điện hạ du ngoạn ở hồ Vạn Lễ, gặp Thẩm ngũ tiểu thư bị lạc đường, xe ngựa của công chúa không cẩn thận đụng ngã Thẩm ngũ tiểu thư, nên đã mang Thẩm ngũ tiểu thư về phủ công chúa nghỉ ngơi, không ngờ làm cho Thẩm tướng quân và Thẩm phu nhân sốt ruột, công chúa bảo ta đến giải thích."
Chỉ vài lời đã làm làm rõ vì sao Thẩm Diệu và công chúa Vinh Tín gặp nhau, tuy lý do có hơi sứt sẹo, nhưng công chúa Vinh Tín đã lên tiếng, ai còn dám nghi ngờ. Hôm nay điều động nhiều thị vệ để cho nhiều người chứng kiến như vậy, rõ ràng là không muốn bất kỳ ai thả ra tin đồn gì bất lợi đối với Thẩm Diệu, sự bảo chứng của công chúa là căn cứ xác thực nhất cho thấy Thẩm Diệu trong sạch.
Mấy người Thẩm lão phu nhân tức giận sắc mặt xanh mét, khó khăn lắm hôm nay mới được nhìn Thẩm Diệu gặp phải phiền phức, không nhờ giữa đường chen ngang một công chúa Vinh Tín, Thẩm lão phu nhân bỗng nhiên thấy hận cả nàng công chúa này.
“Công chúa điện hạ khách khí, đúng ra Thẩm mỗ phải đa tạ công chúa điện hạ đã ra tay cứu giúp tiểu nữ." Thẩm Tín thi lễ trả lời.
Cung nữ kia vội vàng nghiêng người tránh cái thi lễ của Thẩm Tín, cười nói: “Không dám nhận lễ trọng của Thẩm tướng quân. Người đã đưa đến, chúng ta xin phép cáo lui." Dứt lời nàng thúc giục hộ vệ rời đi, khi sắp bước lên kiệu, đột nhiên nàng quay lại đi đến bên cạnh Thẩm Diệu nói: “Công chúa rất yêu thích Thẩm ngũ tiểu thư, hôm nay chiêu đãi vội vàng, trước khi đi còn dặn, sau này nếu Thẩm ngũ tiểu thư có thời gian rảnh, xin hãy đến phủ công chúa nhiều ngồi một chút, công chúa điện hạ chắc chắn sẽ chiêu đãi thật tốt." Nói xong mới theo xe ngựa cùng đội ngũ thị vệ rời đi.
Công chúa Vinh Tín rất yêu thích Thẩm Diệu? Còn bảo Thẩm Diệu nếu rảnh rỗi thì đến phủ công chúa ngồi chơi?
Mọi người vì câu nói của cung nữ mà ngẫn ngơ, chiếc khăn trong tay Thẩm Nguyệt dường như bị vò nát, nàng biết Vinh Tín công chúa, đồng thời hiểu rõ vị công chúa này khó tiếp cận như thế nào. Bây giờ không biết Thẩm Diệu dùng yêu pháp gì mê hoặc công chúa Vinh Tín, kéo quan hệ gần hơn với hoàng gia, hôm nay như vậy, ngày mai có phải là kéo luôn quan hệ với Định vương hay không?
Lòng Thẩm Nguyệt lúc này thật nóng nảy.
Ánh mắt Thẩm Đông Lăng giật giật, nghe thấy âm thanh hâm mộ của Vạn di nương vang lên: “Ngũ tiểu thư thật may mắn, đó chính là công chúa a."
Thẩm Viên hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo xoay người bỏ đi. Thẩm Diệu mỉm cười với mọi người nói: “Hôm nay đã làm mọi người lo lắng."
Lời nói nhẹ nhàng của nàng làm vợ chồng Thẩm Tín nhớ lại sắc mặt của những người này khi nhìn thấy Thẩm Diệu bình an trở về, ai nấy đều lộ rõ vẻ thất vọng. Đúng là những kẻ ác tâm, chỉ mong chờ Thẩm Diệu gặp phải tai ương.
Thẩm lão phu nhân trách cứ Thẩm Diệu vài câu rồi tìm cớ quay về. Thẩm Diệu theo vợ chồng Thẩm Tín và Thẩm Khâu về Tây viện, nhìn thấy sắc mặt ba người không dễ nhìn, nàng thầm nghĩ rất tốt.
Lúc nãy nàng đã cố ý kéo dài thời gian, đồng thời không nhờ người của phủ công chúa đến Thẩm gia báo tin, nàng muốn cho vợ chồng Thẩm Tín và Thẩm Khâu nhìn rõ, hoạn nạn thấy chân tình, hoạn nạn cũng giúp nhận ra giả ý. Thẩm Tín không thể trong một sớm một chiều mà trở mặt với Thẩm gia, giống như kiếp trước nàng đối với Phó Tu Nghi luôn ôm hy vọng. Tình cảm đã cho đi không thể nói thu hồi là thu hồi ngay được, nếu muốn làm Thẩm Tín hoàn toàn tách khỏi Thẩm gia, cần chút ít thời gian và công sức.
Thừa dịp này có thể làm cho Thẩm Tín thấy rõ ràng, người Thẩm gia toàn là bạch nhãn lang. Lúc này bọn họ vẫn đang ở trong phủ mà đám người đó vẫn bỏ đá xuống giếng khi nàng gặp nguy nan, vậy lúc bọn họ không ở đây thì còn thế nào, Thẩm Tín không phải kẻ ngốc, tất nhiên có thể nhìn ra được.
Đến Tây viện, Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn hỏi lại tỉ mỉ sự tình tối nay, xác nhận nàng bình an, mới dặn dò Thẩm Diệu nghỉ ngơi, hai người rời đi, lúc đi còn gọi Thẩm Khâu theo, rõ ràng là có việc muốn thương lượng.
Đợi ba người đi rồi, Thẩm Diệu thừa dịp không có ai mới vén ống quần lên, miệng vết thương được chiếc khăn tay trắng noãn bao bọc, dường như còn mang theo hơi ấm của người nào đó.
Một đêm tràn ngập những điều ngoài ý muốn, đồng thời cũng giúp Thẩm Diệu hiểu biết thêm về Tạ Cảnh Hành, nhưng mà càng hiểu sâu về người này, nàng lại càng cảm thấy nguy hiểm. Ngày sau… Vẫn nên giữ giao hảo thật tốt với hắn.
...
Đông viện Thẩm phủ, Thẩm Viên đang ngồi ở trong phòng, sắc mặt âm trầm.
Sau khi Nhiệm Uyển Vân phát điên, hắn chẳng còn hy vọng gì đối với Nhị phòng, Thẩm Quý và hắn có loại xa cách như có như không, hắn vốn không phải người trọng tình nghĩa, ngay cả muội muội ruột thịt cũng có thể hạ sát thủ, điều đó cho thấy với hắn chỉ có lợi ích là đứng trên tất thảy.
Tối nay vốn tưởng rằng Thẩm Diệu khó tránh thoát một kiếp, không ngờ nàng bình an trở về, lại còn lôi kéo được quan hệ với phủ công chúa. Điều này làm Thẩm Viên cảm thấy nguy hiểm, đối thủ mạnh không đủ làm người ta sợ hãi, mà sợ nhất là đối thủ đang không ngừng trở nên mạnh mẽ qua từng ngày.
Từ một tiểu thư thiên kim vô dụng như phế vật bị người đời khinh thường, trở thành một kẻ tâm tư thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn như hôm nay. Đến công chúa Vinh Tín tính tình cổ quái cũng bị nàng thu phục, làm người ta bất giác đoán rằng, tương lai nếu nàng muốn thì hoàn toàn có thể tìm được người có bối cảnh mạnh hơn nữa để dựa vào. Đủ lực lượng rồi, có phải sẽ quay lại đối phó hắn hay không?
Xem một tiểu cô nương như là đối thủ, điều này đối với Thẩm Viên tâm cao khí ngạo quả thật là điều đáng xấu hổ. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, tiểu nha đầu đang tuổi cập kê kia chính là tác nhân đẩy Nhị phòng đi đến bước này. Thẩm Viên chưa bao giờ nhân từ với đối thủ, Thẩm Diệu hãm hại Nhị phòng như vậy, chắc chắn sẽ có một ngày nàng nhằm vào hắn.
Thẩm Diệu không khó đối phó, nhưng mà sau lưng nàng còn có Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn. Muốn đối phó bọn họ cần bỏ chút tâm tư, nhưng mà… Thẩm Viên nhìn thư tín trong tay, đột nhiên nở nụ cười.
Đại phòng Thẩm gia tuy rằng binh quyền hùng hậu, nhưng nếu không có người nối nghiệp thì cũng chỉ là một đống bùn nhão. Không biết khi hắn làm hại Thẩm Khâu và Thẩm Diệu, vợ chồng Thẩm Tín có đau đớn phát điên giống như Nhiệm Uyển Vân hay không?
Tác giả :
Thiên Sơn Trà Khách