Tướng Môn Độc Hậu

Chương 91: Thẩm thanh chết

Bóng đêm dần bao phủ, mùa Đông trời hết sức lạnh lẽo, nếu ở bên ngoài đi lại, gió bắc có thể làm đông cứng người ta, vừa động đậy đã đau.

Trong ngục, từ cửa sổ nhỏ bé, gió lạnh vù vù thổi vào, làm người trong lao co rúm. Người kia chính là Thẩm Thanh, nàng dùng chăn bông bẩn thỉu quấn chặt toàn thân, chỉ lộ ra cái đầu, cố sức đứng dậy từ trên giường, rướng người muốn che lại cửa sổ.

Nhưng dù cố thế nào cũng với không tới, một lát sau, nàng bỏ cuộc, sợ dùng nhiều sức bản thân sẽ càng suy yếu.

Ngục tốt đến tuần tra thấy tình cảnh này, cũng chỉ cười xem trò vui, không hề có ý hỗ trợ. Những kẻ canh giữ lao ngục năm này qua tháng nọ, tâm lý thường vặn vẹo, nhìn tù nhân chịu khổ cũng là một loại việc vui.

Thẩm Thanh nhìn ngục tốt, cúi đầu thật nhanh, che giấu hận ý trong mắt. Bị giam ở đây mấy ngày, khổ sở gì nàng cũng nếm qua, không biết Thẩm Viên và Thẩm Quý chạy chọt lo liệu thế nào mà những ngục tốt này đối xử với cũng như những tù nhân khác, giễu cợt khi nhìn nàng chịu khổ. Có khác chăng nàng không bị hủy trong sạch như những nữ tù ở đây. Nhưng mà cũng không phải công lao của Nhị phòng, dù sao trong bụng nàng có cốt nhục Dự thân vương, mặc kệ lai lịch thế nào, nó cũng là huyết mạch hoàng thất.

Thẩm Thanh thận trọng vuốt ve bụng mình, hiện tại đây là điểm tựa duy nhất để nàng dựa vào. Không biết vì sao, buổi chiều khi nói chuyện với Thẩm Diệu làm nàng có cảm giác sợ hãi phập phồng. Cảm giác này trước giờ không hề có, cho dù lúc đầu bị đưa vào ngục nàng cũng chưa sợ hãi nhiều như vậy, bởi nàng nghĩ, trước sau gì cũng sẽ có người đến cứu nàng, thân nhân của nàng sẽ không để nàng chịu khổ, chịu oan ức như vậy.

Nhưng vừa rồi Thẩm Diệu phân tích cho nàng nghe, đem hy vọng của nàng đánh nát từng cái một, làm Thẩm Thanh thấy rõ những thứ mà nàng cho là có thể dựa vào hết sức mong manh. Nàng hoang mang nghĩ, đến cuối cùng nàng có thể bình an rời khỏi nơi này hay không.

Ngục tốt kia nhìn nàng một cái, đang định rời khỏi, bỗng nhiên Thẩm Thanh mở miệng nói: “Đại ca!"

Đối phương dừng lại, đi đến trước mặt nàng, có lẽ bị mùi vị lâu ngày không tắm rửa trên người Thẩm Thanh làm khó chịu, hắn chán ghét phất phất tay, nói: “Chuyện gì?"

“Đã nhiều ngày rồi, người nhà của ta có đến hỏi thăm ta, hay là nhắn nhủ gì không?" Nàng nén giận nói, một ngục tốt nho nhỏ cũng dám dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng, nếu là lúc trước, chỉ sợ nịnh bợ nàng còn không kịp. Đúng là tiểu nhân thượng đội hạ đạp!

Ngục tốt nở nụ cười: “Ngươi mơ tưởng gì vậy Thẩm đại tiểu thư, án tử còn chưa điều tra rõ ràng, ai dám tới thăm ngươi. Hơn nữa người nhà của ngươi, trừ ngũ muội kia, thì không có ai đến hỏi thăm tin tức hay nhắn nhủ gì cả." Ngục tốt nói đến đây, giọng điệu đầy chế nhạo. Thẩm Thanh đã dính líu vào chuyện này, dù ngày sau được rửa sạch tội danh, nhưng tin đồn xung quanh nàng không ít, Thẩm gia còn bị nàng liên lụy, chỉ sợ hiện giờ cũng đang hết sức gian nan. Có lẽ Thẩm gia bỏ mặc đứa con gái này rồi, nghĩ vậy, thái độ của ngục tốt đối với Thẩm Thanh càng không khách khí.

Trong lòng Thẩm Thanh không rõ cảm giác là chua xót hay là vui mừng, do dự một chút, nàng mới nhìn ngục tốt nói: “Đại ca, nếu ca ca ta có đến, nhờ ngươi nói ta không muốn gặp ai cả, đừng để hắn gặp ta." Nói xong, nàng từ trong tay áo lấy ra một vòng tay, đưa qua cho ngục tốt.

Thời điểm bị bắt vào ngục, trang sức trên người nàng đều bị cướp đoạt, vòng tay này là do Nhiệm Uyển Vân đeo cho nàng ngày xuất giá, hết sức trân quý, Thẩm Thanh cố tình che giấu, không mang trên tay mà cất vào tay áo, hôm nay quả thật không còn biện pháp, nàng mới đem ra hối lộ ngục tốt.

Ngục tốt nhìn thấy vòng tay, mắt sáng rực lên, nhanh tay đoạt lấy, mang đến dưới ngọn đuốc xem xét, đúng là đồ tốt, mới cười cười nói: “Một khi ngươi đã biết điều như vậy, ta giúp ngươi một phen. Nhưng nếu ca ca ngươi đến thăm là chuyện tốt, sao ngươi lại không cho hắn gặp?"

Thẩm Thanh miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Bởi vì ta mà làm liên lụy cả nhà, ta hỗ thẹn, không còn mặt mũi nào nhìn họ."

Ngục tốt gật đầu, nhưng ánh mắt đầy vẻ xem thường. Nếu thật sự là cô gái tự trọng như vậy, sao có thể cùng người khác thông dâm, lại còn có thai trước khi cưới, nói cái gì hỗ thẹn, không có mặt mũi gặp người thân. Mẹ nó, đúng là làm bộ làm tịch. Nhưng dù sao tiền dâng đến miệng, cũng không đạo lý nào từ chối. Hắn đáp ứng nàng rồi rời đi.

Đợi ngục tốt đi xa, Thẩm Thanh mới trượt theo thanh sắt ngồi xổm xuống, bất lực ôm chặt bả vai, vùi mặt vào đầu gối. Nàng không biết, nàng làm như vậy là đúng hay sai, nàng không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ có thể cố gắng quên đi hiện tại, nàng chỉ ước sau khi ngủ dậy, nàng có thể trở lại làm một đại tiểu thư Thẩm gia tự nhiên hào phóng như trước đây.

Nàng mơ mơ màng màng ngủ, không biết đã qua bao lâu, đến khi bên tai truyền đến tiếng bước chân và tiếng sắt thép va chạm, nàng mới mờ mịt ngẩng đầu.

Trong ánh đuốc lay động, nàng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nếu trước khi Thẩm Diệu đến, nhìn thấy khuôn mặt này chắc chắn nàng sẽ vui mừng vạn phần, nhưng hiện tại, Thẩm Thanh sợ tới mức té ngã, ánh mắt bối rối nhìn người trước mặt.

Thẩm Viên hỏi: “Mấy ngày qua muội muội có khỏe không?"

“Nhị ca, sao ngươi lại tới đây?" Thẩm Thanh hỏi, theo bản năng lùi từng bước.

Thẩm Viên nhìn thấy động tác của nàng, hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, từ trong tay áo lấy chìa khóa, mở cửa lao ra. Thẩm Thanh thấy thế sửng sốt, gương mặt lập tức lộ vẻ vui sướng, lao đến: “Nhị ca, ngươi tới cứu ta ra ngoài phải không?"

Thẩm Viên lắc đầu: “Tạm thời chưa được." Hắn lấy từ trong ngực ra một túi điểm tâm đưa cho Thẩm Thanh: “Lại đây nhìn xem, ta mang đồ ngon gì cho ngươi này."

Thẩm Thanh thất vọng, Thẩm Viên vài bước đi đến bên nàng, phòng giam của nàng bẩn thỉu không chịu được, Thẩm Viên lộ ra vẻ chán ghét, Thẩm Thanh nhìn thấy, trong lòng khổ sở. Nàng theo bản năng đưa tay nhận túi giấy dầu mở ra, điểm tâm thơm ngào ngạt còn nóng hổi, chính là món điểm tâm nàng thích nhất.

“Mấy ngày nay ngươi chịu khổ rồi," Thẩm Viên ít khi ôn nhu nói: “Biết ngươi thích ăn thứ này, ta mang đến cho ngươi ăn đỡ thèm."

Mũi Thẩm Thanh cay cay, suýt nữa rơi lệ, mấy ngày nay nàng ở trong lao đều ăn đồ nguội lạnh, còn không đủ no, mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, giờ nhìn thấy món ăn yêu thích, ca ca lại ở bên cạnh, bao nhiêu ủy khuất đề trào ra.

“Đừng khóc, ăn đi, đợi vài hôm nữa, ta sẽ cứu ngươi ra." Thẩm Viên nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Thẩm Thanh vừa khóc vừa cầm một khối điểm tâm định đưa lên miệng, vô tình nhìn thấy ý cười ôn hòa trong mắt Thẩm Viên, nàng đột nhiên run lên, giống như bị tạt một gáo nước lạnh, tự nhiên, những lời Thẩm Diệu nói vang vọng bên tai nàng: “Con đường làm quan của hắn vốn có tiền đồ vô hạn, lại bị ngươi phiền toái ngáng chân, ngươi nghĩ, hắn sẽ đến cứu ngươi ư?"

Điểm tâm đã đến bên miệng, nhưng một ngụm này, Thẩm Thanh không cách nào ăn được.

Người với người ở cùng nhau, quý nhất là hai chữ tin tưởng, nếu là lúc trước, Thẩm Thanh chắc chắn lựa chọn tin tưởng Thẩm Viên. Nhưng từ sau chuyện Dự thân vương, bản thân Thẩm Thanh cảm nhận được người Thẩm gia bạc bẽo. Nhị ca thật sự hy sinh con đường làm quan rộng mở, nguyện ý chấp nhận mạo hiểm để cứu nàng sao? Nếu đổi lại là bản thân, nàng chắc chắn cũng sẽ do dự. Bỗng nhiên Thẩm Thanh nhớ tới lúc nãy nàng vừa đưa vòng tay cho ngục tốt, lúc ấy nàng đã căn dặn, nếu Thẩm Viên đến nhất định phải ngăn cản, không để hắn vào. Vậy tại sao hiện giờ Thẩm Viên đường hoàng đứng trước mặt nàng, là ngục tốt kia tắc trách, hay do Thẩm Viên dùng biện pháp khác vào đây.

Bây giờ Thẩm Thanh mới phát hiện, ngục tốt tuần tra phòng giam chẳng thấy ai, trong khu này, chỉ có một mình nàng bị giam, nói cách khác hiện tại ở đây chỉ có hai người là nàng và Thẩm Viên. Vốn là huyết thống tay chân, nháy mắt lại làm nàng lạnh cả người.

“Sao lại không ăn?" Thẩm Viên hỏi.

Thẩm Thanh miễn cưỡng cười, cái khó ló cái khôn nói: “Ta… ta tiếc, muốn giữ lại để ăn dần."

“Nguội rồi thì ăn không ngon nữa." Thẩm Viên cười nói: “Qua mấy hôm ta lại bảo người đem tới cho ngươi."

“Không..." Thẩm Thanh từ chối nói: “Ta… hiện tại ta không muốn ăn."

“Vừa rồi không phải rất đói bụng sao?" Thẩm Viên nhìn nàng: “Sao đột nhiên lại không muốn ăn?"

Thẩm Thanh bối rối xua tay: “Đột nhiên ta cảm thấy không thoải mái, có lẽ đang có thai nên khẩu vị thất thường." Nàng cầm túi điểm tâm cẩn thận để một bên, nói: “Đợi lát nữa khỏe một chút, ta sẽ ăn hết."

Thẩm Viên im lặng nhìn động tác của nàng, ánh mắt âm trầm, cuối cùng cười một tiếng, nói: “Muội muội ở trong ngục mấy ngày, dường như thông minh hơn." Giọng điệu của hắn không còn nhẹ nhàng như vừa rồi, mà mang vẻ tàn nhẫn, Thẩm Viên nói: “Xem ra muội muội đã biết, thật đáng tiếc, ta vốn định để cho muội muội ra đi nhẹ nhàng một chút."

Thẩm Thanh giật mình, nhìn Thẩm Viên nói: “Nhị ca, ngươi nói lời này là có ý gì?"

“Muội muội đề phòng ta như vậy, hiển nhiên biết rõ ta có ý gì. Ngươi không muốn ăn điểm tâm thì thôi vậy, dù ngươi phụ lòng tốt của huynh trưởng, nhưng thấy ngươi đang mang thai, ta làm anh cũng không so đo."

Thẩm Viên bình tĩnh nho nhã nói, Thẩm Thanh như hiểu được cái gì, đột nhiên điên cuồng lắc đầu muốn kêu cứu, đáng tiếc nàng chưa kịp phát ra âm thanh, yết hầu đã bị chặn.

Thẩm viên nhìn như văn sĩ, nhưng lúc này sức mạnh thật lớn, đối tượng hắn xuống tay lại là muội muội ruột thịt, không chút thương hại, giống như một người xa lạ, làm người ta sợ hãi.

Thẩm Thanh bị bóp cổ hai mắt trợn to, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, Thẩm Viên nhẹ giọng cười nói: “Muội muội đừng trách nhị ca độc ác, muội vướng phải họa lớn như vậy, làm liên lụy toàn bộ Thẩm gia. Chẳng lẽ muội muốn cha mẹ, ta và Nguyên Bách cùng muội chết chung, muội muội à, làm người không thể ích kỷ như vậy."

Thẩm Thanh ra sức giãy dụa, nhưng mà nàng là nữ tử, lại đang có thai, mấy ngày nay ăn không đủ no, tinh thần sa sút, sức lực không thể so với một nam nhân. Nàng chỉ có thể phí công ra sức quẫy đạp, cỏ khô trên đất cũng bị nàng hất lên lung tung.

“Ta biết muội muội không cam lòng." Thẩm Viên nhẹ giọng nói: “Muội muội và chuyện này không hề dính líu, nhưng lại phải mất mạng. Ta là ca ca, tất nhiên sẽ báo thù cho ngươi. Ca ca cam đoan với ngươi, đại phòng Thẩm gia, nhất là Thẩm Diệu, sẽ rơi vào kết cục thảm thiết hơn ngươi vạn lần. Muội muội đừng oán hận ca ca, chỉ cần ngươi chết, nhị phòng sẽ không bị liên lụy, con đường làm quan của nhị ca không gặp trắc trở, ta sẽ trổ hết tài năng giúp ngươi báo thù, đã hiểu chưa?"

Toàn thân Thẩm Thanh xụi lơ, ánh mắt mất đi thần thái, giống như một con cá mắc cạn, dần dần tắt thở.

Thẩm Viên buông tay, Thẩm Thanh mềm oặt ngã ra đất, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, từ một người khỏe mạnh hoạt bát trở thành một cái xác, mạng của Thẩm Thanh, kết thúc một cách đơn giản tại chốn lao tù.

Thẩm Viên thản nhiên nhìn thi thể Thẩm Thanh, một lát sau, hắn dùng châm đâm vào đầu ngón tay Thẩm Thanh, cầm lấy tay Thẩm Thanh viết một hàng chữ bằng máu lên vách tường. Sau đó, hắn rút đai lưng của Thẩm Thanh ra, vắt vào trên hàng rào buộc một nút thắc, đem thi thể Thẩm Thanh treo lên giả thành hiện trường một vụ treo cổ.

Xong hết thảy, hắn mới đứng dậy, cầm túi điểm tâm lên, liếc nhìn thi thể Thẩm Thanh lần cuối: “Muội muội, cái chết của ngươi sẽ không uổng phí, ca ca nhất định báo thù cho ngươi." Hắn nhẹ giọng nói.

...

Mùa Đông năm nay, Định kinh liên tiếp phong ba, thảm án diệt môn ở phủ Dự thân vương rầm rộ đến nỗi ai ai cũng biết, tuy rằng dân chúng cười trộm vì ác bá bị tiêu diệt, nhưng thảm trạng như vậy khiến ai cũng hoang mang. Mọi người đổ dồn sự quan tâm vào Thẩm Thanh, người duy nhất còn sống sau vụ án, nàng đã bị nhốt vào lao ngục, không biết kết cục sẽ thế nào.

Bỗng nhiên một ngày, có tin tức truyền ra, đại tiểu thư Thẩm gia ở trong tù treo cổ tự sát. Trước khi chết để lại lời nhắn bằng máu, nói nàng vô tội, bị oan ức, cộng với nỗi khổ mất chồng, không muốn sống ở nhân gian, nên dùng cái chết chứng minh trong sạch.

Làm người ai cũng vậy, luôn khoan dung với người chết. Mới mấy ngày trước ai cũng mắng nàng không tuân thũ nữ tắc, dâm phụ chưa lập gia đình đã mang thai. Vậy mà hiện tại nàng vừa chết, mọi người đều thổn thức, nói một người con gái khí khái như nàng bị Dự thân vương làm hại cả đời.

Những lời đồn thổi lúc trước trong một đêm bị dập tắt, mọi người nghĩ đi, có thể làm cho một nữ tử mang thai tự vẫn, một xác hai mạng, nhất định là chuyện oan khuất ngút trời, nàng cùng Dự thân vương không thù không oán, không có động cơ để hãm hại chồng, giờ chồng chết, nàng còn muốn thủ tiết, dùng cái chết chứng minh trong sạch, trước đây những lời đồn đoán hoàn toàn không có bằng chứng, sao có thể không biến mất.

Vì thế sau khi Thẩm Thanh chết, Thẩm phủ không còn bị hoài nghi. Vua Văn Huệ vẫn không có động tĩnh gì, hung thủ thì chưa điều tra ra, rất có khả năng trở thành ẩn số mãi mãi.

Tại Thẩm phủ, mọi chuyện dường như không khác gì trước đây.

Thẩm Thanh đã gả cho Dự thân vương nên thi thể được chôn cùng với danh nghĩa vương phi. Thẩm lão phu nhân vì thế mà được an ủi, mặc kệ sống hay chết, Thẩm gia cuối cùng cũng sinh ra được một vương phi.

Thẩm Vạn và Trần Nhược Thu có vẻ thương tâm hết sức, Thẩm Nguyệt thì khóc không kềm được, nhưng dù thể hiện thương tâm thế nào, bọn họ cũng không hề đến lao ngục nhìn mặt Thẩm Thanh lần cuối, tất cả chỉ là diễn trò, không ai nói ra nhưng trong lòng đều hiểu.

So với tam phòng, Thẩm Quý là phụ thân, có vẻ lạnh lùng hơn rất nhiều, hắn cứ chiếu theo lẽ thường làm việc, trên mặt không hề bi thương, thậm chí đôi khi ánh mắt chợt lóe lên vẻ may mắn. Có lẽ đối với Thẩm Quý mà nói, Thẩm Thanh tự sát như vậy, làm hắn bớt đi rất nhiều phiền toái, tất nhiên phải vui mừng. Về phần Thẩm Viên, nhị phòng hiện giờ do hắn gánh vác, suốt ngày bôn ba bên ngoài, không biết là vì việc gì.

Cuối cùng chỉ còn Nhiệm Uyển Vân. Sau khi nàng biết được tin Thẩm Thanh treo cổ tự sát thì hôn mê bất tỉnh. Lúc tỉnh lại thần trí đã không còn rõ ràng, lôi kéo tì nữ Hương Lan đi nhìn mặt Thẩm Thanh. Việc này đối với Nhiệm Uyển Vân đúng là một đả kích rất lớn, nàng cứ mơ mơ hồ hồ như vậy không thể làm chủ mọi việc ở nhị phòng. Thẩm Quý liền giao cho Vạn di nương xử lý trong ngoài, người ở Thải Vân uyển nói thầm, Vạn di nương đã có cơ hội trở mình, đứa con gái ốm yếu của nàng cũng đến lúc nở mày nở mặt. May mà Thẩm lão phu nhân yêu thương Thẩm Nguyên Bách, không để Vạn di nương chăm sóc hắn mà đem đến Vinh Cảnh đường, tự mình nuôi dạy.

Những chuyện này đối với đại phòng không hề liên quan. Lần này Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn trở về, có rất nhiều chuyện không hài lòng với hai nhà còn lại, nên không muốn xen vào. Mỗi ngày đều ở trong viện luyện kiếm, hoặc ra ngoài thăm bằng hữu, trôi qua rất vui vẻ. Thẩm Khâu được Thẩm Tín mang theo giao thiệp, dần dần tiếp xúc người trong quan trường. Thẩm Tín nghĩ, công lao Thẩm Khâu càng ngày càng lớn, rồi sẽ có một ngày Thẩm Khâu chính thức kế thừa hắn, nên từ từ dạy dỗ tiểu tử này.

Còn Thẩm Diệu, sau một thời gian tạm nghĩ đã trở về Quảng Văn đường.

Đã là cuối năm, tiên sinh ở Quảng Văn đường không quá nghiêm khắc, ai cũng hiểu lúc này các học sinh đều hào hứng mừng năm mới, không còn tâm trạng học hành. Vì thế dù Thẩm Diệu vắng mặt nhiều ngày, bài vở vẫn không trể nãi. Bạn cùng trường nhìn thấy nàng đến thì xôn xao bàn tán.

Chuyện của Thẩm Thanh truyền ra ồn ào huyên náo, Thẩm gia lại chưa từng liên tiếng nói về việc này. Từ lúc phủ Dự thân vương gặp chuyện không may, Trần Nhược Thu không cho Thẩm Nguyệt đến học đường, sợ xảy ra sai lầm. Bởi vậy hôm nay Thẩm Diệu đến, mọi người đều tò mò, hào hứng.

Dịch Bội Lan nói: “Ai da, Thẩm Diệu, ngươi còn tâm trạng đến đây sao? Sao không mặc đồ tang?" Nàng cố ý cao giọng: “Ai, cũng khó trách, lúc trước ngươi và Thẩm Thanh có hiềm khích, chắc nàng ấy chết, ngươi cũng không đau lòng đâu nhỉ."

Dịch Bội Lan và Thẩm Thanh vốn là bạn tốt, nàng muốn thay Thẩm Thanh xả giận, nên lời nói  ra hết sức khiêu khích. Mọi người trước cổng trường đều nhìn lại, thấy Thẩm Diệu mặc váy dài màu trầm, trang sức chỉ có chiếc vòng ngọc, nhìn có vẻ lạnh lùng. Nàng ăn mặc như vậy cũng không sai, nhưng so với Thẩm Nguyệt lúc nào cũng toàn thân trắng toát, trên đầu còn cài đóa hoa màu trắng, quả thật không phô trương bằng.

“Pháp luật Minh Tề quy định, trong nhà có tang, nếu là trưởng bối thì mặc đồ trắng, còn lại có thể mặc màu trầm. Chẳng lẽ Dịch tiểu thư không phân biệt được bối phận, đại tỷ là tỷ muội với ta, đâu phải là trưởng bối." Thẩm Diệu đáp lời mà không hề quay đầu lại, đi thẳng đến vị trí của mình ngồi xuống.

Phùng An Ninh nhìn thấy nàng, có vẻ kích động, giống như có một bụng câu hỏi muốn hỏi nàng. Dịch Bội Lan bị Thẩm Diệu đáp trả như vậy, trong lòng tức giận, miệng nhanh hơn não nói: “Thẩm Diệu, ngươi đừng giả bộ làm người tốt, ngươi và Thẩm Thanh luôn bất hòa, ta nghĩ khi Thẩm Thanh gặp nạn như vậy, không chừng ngươi còn âm thầm cười trộm, nếu không vì sao Thẩm Thanh bị bỏ tù, cha nương ngươi thân là bá phụ bá mẫu, mà lại không ra tay tương trợ?"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thẩm Diệu, như đang chờ nàng giải thích. Không sai, thời điểm Thẩm Thanh bị bỏ tù, Thẩm Tín không hề ra tay giúp đỡ, nếu không với công lao của Thẩm Tín, có thể nói giúp vài câu trước mặt hoàng thượng, giúp Thẩm Thanh có thêm thời gian, không đến nỗi phải tuyệt vọng tự sát trong lao ngục.

Ánh mắt Thẩm Diệu trầm xuống, quay đầu nhìn Dịch Bội Lan chằm chằm. Dịch Bội Lan bị nàng nhìn như vậy, cảm thấy lạnh cả người, nàng còn chưa kịp nói tiếp, đã nghe thanh âm Thẩm Diệu trào phúng: “Dịch tiểu thư và đại tỷ đúng là tỷ muội tình thâm, còn có thể bất bình thay đại tỷ. Nhưng mà ta nhớ lúc trước nhị thẩm vì muốn cứu đại tỷ, có đến nhà nhờ Dịch phu nhân nói với Dịch đại nhân giúp đỡ chút việc, không ngờ Dịch phu nhân lại cáo ốm không gặp."

Dịch Bội Lan sửng sốt, gương mặt đỏ bừng, học sinh chung quanh nhìn nàng ánh mắt đầy thâm ý. Nàng lắp bắp nói: “Chuyện kia…đó là bởi vì nương ta thật sự bị bệnh!"

“Dịch phu nhân có thể ở thời điểm này bị bệnh, vì sao cha nương không thể?" Ngôn ngữ Thẩm Diệu không hề thô tục, nhưng cũng mạnh mẽ nhục nhã Dịch Bội Lan, nàng tiếp tục nói: “Nếu chuyện mà Dịch phu nhân làm không được, vì sao Dịch tiểu thư muốn cha nương ta phải làm được? Thời điểm đại tỷ ta đang ở trong ngục, ngay cả những người thân nhất của nàng là nhị thúc và nhị ca còn phải bó tay, ngươi cho là cứu nàng dễ dàng sao. Dịch tiểu thư, lời nói ra miệng thì dễ, làm thì mới khó, nếu bản thân ngươi không làm được, thì đừng chỉ trích người khác, khi nào làm được rồi hẵng nói."

Bùi Lang vừa vào phòng đã nghe thấy những lời Thẩm Diệu nói, chỉ đơn giản nhẹ nhàng đã phủ đầu người khác, Dịch Bội Lan bị á khẩu không trả lời được, cắn mạnh môi dưới trừng mắt với Thẩm Diệu.

Đúng vậy, chuyện mình không làm được, sao lại tỏ ra cao thượng đi chỉ trích người khác, đúng là làm người ta cười rụng cả răng.

“Thẩm Diệu!" Dịch Bội Lan tức giận, muốn xông lên cùng Thẩm Diệu đánh nhau, bỗng nghe một tiếng ho nhẹ, Bùi Lang từ bên ngoài bước vào.

Nhìn thấy tiên sinh, mọi người lập tức im lặng, cơn giận của Dịch Bội Lan còn chưa tiêu trừ, đã nghe Bùi Lang thản nhiên nói: “Không được cãi nhau trong học đường." Nói xong cảnh cáo nhìn Dịch Bội Lan.

Ở Quảng Văn đường, Bùi Lang tuy chỉ là một tú tài, tính tình lại ôn hòa, nhưng mọi người đều tôn trọng hắn. Dù kiêu căng như Dịch Bội Lan, cũng không dám cãi. Thẩm Diệu ngồi vào vị trí, Phùng An Ninh lay cánh tay nàng, thấp giọng nói: “Cũng may Bùi tiên sinh giải vây giúp ngươi, Dịch Bội Lan đúng là quá đáng, Bùi tiên sinh cũng thấy không vừa mắt."

Thẩm Diệu ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Bùi Lang, hắn cũng đang nhìn nàng tìm tòi nghiên cứu, giống như muốn biết trong đầu nàng đang nghĩ cái gì.

Nàng bình thản đón nhận ánh mắt Bùi Lang, khóe môi câu lên, chậm rãi nở nụ cười.

Bùi Lang thấy nao nao trong lòng, cô gái kia dung nhan thanh tú, có khuynh hướng đoan trang lạnh lùng, nhưng mà nụ cười tươi vừa rồi, lại mang chút hơi hướng quyến rũ của nử tử trưởng thành, như có như không dẫn dụ hắn, làm hắn nhịn không được bị cuốn hút, muốn nhìn thêm một chút.

Nhưng mà trong chớp mắt, Thẩm Diệu đã cúi đầu, nụ cười thoáng qua vừa rồi giống như ảo giác.

...

Định kinh xảy ra việc lớn việc nhỏ, không ai nắm thông tin nhanh nhạy như hiệu cầm đồ Phong Tiên.

Quý Vũ Thư vừa đánh bàn tính, vừa nhìn người đối diện nói: “Vụ mua bán với Trần gia ở Giang Nam lần này đúng là lời to, một số bạc lớn như vậy, bằng thu nhập ba năm của chúng ta."

“Chẳng lẽ ngươi định một mình nuốt hết toàn bộ, không đưa ngũ tiểu thư Thẩm gia chút nào sao?" Cao Dương trêu tức nói: “Tốt xấu gì người ta cũng bán tin tức cho ngươi."

Quý Vũ Thư bĩu môi: “Chính miệng nàng nói bạc cho ta hết mà, ta còn liều mạng tạo tin tức cho nàng, nếu không chuyện này sao có thể xử lý sạch sẽ như vậy? Hơn nữa, nếu không phải nàng nói với Trần Nhạc Sơn nàng không cần bạc, số tiền này còn có thể gấp mười lần cơ. Nhờ phúc của nàng, lợi nhuận của ta đã giảm đi chín phần mười, ta nghĩ tình nàng là nữ nhân, nếu không ta đã cho nàng đẹp mặt rồi."

“Nếu ngươi dám động đến nàng, ta sẽ thay ngươi chuẩn bị quan tài." Cao Dương phe phẩy cây quạt, cười tao nhã, nhưng lời nói ra làm người ta nghiến răng nghiến lợi: “Dự thân vương muốn hại nàng, cuối cùng cả nhà bị diệt, tỷ muội tính kế nàng, cuối cùng phải mất mạng. Cô gái độc ác như vậy, ngươi ở trong tay nàng không chống nỗi ba chiêu."

“Ngươi nói quá." Quý Vũ Thư bất mãn: “Ta yếu ớt như vậy sao? Hơn nữa, dù nàng lợi hại thế nào, cũng chỉ là một nữ nhân, nữ nhân thì chắc chắn sẽ có điểm yếu." Quý Vũ Thư nhìn qua chỗ Tạ Cảnh Hành đang nhàn nhã uống trà nói: “Không chừng một ngày kia Thẩm ngũ tiểu thư yêu Tạ Tam ca của chúng ta, suốt ngày quấn quýt si mê hờn dỗi, dù nàng lạnh lùng thế nào vào tay Tạ Tam ca cũng trở thành nữ nhi yếu ớt, đến lúc đó dù Tạ Tam ca có dùng kiếm chĩa vào nàng, nàng cũng không nhăn mặt."

“Ha ha," Cao Dương nhìn Tạ Cảnh Hành: “Đến lúc đó, nàng sẽ cắt Tạ Tam thành tám khối đem cho chó ăn thì có."

“Tạ Tam ca, Cao Dương trù ẻo ngươi kìa." Quý Vũ Thư lập tức cáo trạng.

Tạ Cảnh Hành cầm một cây trâm trong tay nhìn ngắm, liếc nhìn hai người một cái, vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy.

“Bọn họ đến rồi."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại