Tướng Môn Độc Hậu
Chương 54: Tính kế
Xe ngựa trở về Thẩm gia, Thẩm Diệu như cũ một mình ngồi một chiếc xe ngựa. Cốc Vũ cùng Kinh Trập bên cạnh hế sức lo lắng. Ác danh của Dự thân vương cơ hồ toàn bộ người dân Minh Tề ai ai đều biết, giờ đưa Thẩm Diệu bái thiếp, chưa nói Thẩm Diệu là một cô nương tiến đến đó có bao nhiêu không thích hợp, người sáng suốt đều hiểu được Dự thân vương muốn đánh chủ ý gì.
Nếu Thẩm Tín có ở đó, chắc chắn sẽ liều mạng cự tuyệt. Nhưng hôm nay Thẩm Tín không ở đó, nhị thẩm tam thẩm đều mang kế hoạch âm hiểm trong lòng. Ngày trước Thẩm Diệu còn nhỏ thì thôi đi, nay Thẩm Diệu đã trưởng thành có thể suy nghĩ việc hôn nhân đại sự, cư nhiên lại đem chủ ý đó đánh lên đầu của nàng.
Kinh trập hết nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn không chịu được nói:“Cô nương, Dự thân vương kia...... Việc hôm nay phải làm sao bây giờ? Nếu không người cho người viết thư cho lão gia, nếu lão gia biết việc này, chắc chắn sẽ gấp rút trở về."
“Đúng vậy," Cốc vũ cũng lo lắng:“Người nọ có ý đồ không tốt, nay trong hậu viện lại...... Thêm nữa hôm nay cô nương nổi bật như vậy, chỉ sợ trong phủ lại sẽ có không ít phiền toái." Nàng thở dài.
Thẩm Diệu ban đầu tuổi còn nhỏ nhìn không ra cái gì, hai nha hoàn Cốc Vũ cùng Kinh Trập Thẩm phu nhân cố ý chọn cho Thẩm Diệu lại thấy rõ ràng. Tam phòng chi thứ hai rõ ràng là đố kỵ đại phòng, thế nên mới âm thầm ngáng chân Thẩm Diệu. Lấy lòng dạ hẹp hòi của hai phòng này, cộng thêm Thẩm Diệu hôm nay đại xuất phong đầu (kiểu như nổi bật hẳn lên ý), chỉ sợ đã trở thành cái đinh trong mắt. Cái khác còn không sợ,nhưng nếu là kéo theo một Dự thân vương...... Muốn đánhbchủ ý gì, chỉ sợ Thẩm Diệu cũng khó ứng phó. Dù sao người bên đại phòng, đều bị hai phòng khác đổi không sai biệt lắm a.
Thẩm Diệu thản nhiên nói:“Sợ cái gì, đánh cái gì chủ ý, cũng phải nhìn hắn có bản lĩnh này hay không."
Nàng khí định thần nhàn (kiên định cùng nhàn nhã), lời nói phun ra tựa hồ mang theo một chút uy nghiêm, cùng một tia ngoan ý không dễ phát hiện. Cốc vũ cùng Kinh trập liếc nhau, không biết vì sao kích động vừa rồi thế nhưng lại tiêu tán một ít, tiếp theo cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Trở về Thẩm phủ, Thẩm Diệu chỉ bảo hôm nay mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, nói muốn về tây viện trước. Hai người Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu cười cười nhìn Thẩm Diệu nói một chút, dặn nàng nhất định phải hảo hảo nghỉ ngơi. Có lẽ là biết bị Dự thân vương xem trọng Thẩm Diệu chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, các nàng tươi cười cũng không che giấu được vui sướng khi người gặp họa. Nhiệm Uyển Vân thậm chí còn vuốt Thẩm Diệu đầu thân thiết nói:“Mắt thấy Ngũ Nhi cũng lớn như vậy rồi, trổ mã nhất nhất động lòng người. Không lâu sau, nên lập gia đình."
“Đúng vậy," Trần Nhược Thu mang theo ý vị thâm trường phụ họa:“ Tiểu Ngũ của chúng ta là một cô nương như vậy, chỉ người có thân phận cao quý mới có thể xứng đôi. Người bình thường như thế nào cũng thú không đến Tiểu Ngũ của chúng ta."( (nói)Móc khiếp.)
Editor: Tiểu Vũ
Trên mặt Thẩm Nguyệt hiện lên một tia vui mừng, Thẩm Thanh khẩn cấp mở miệng:“Kia là đương nhiên, Ngũ muội muội khẳng định phải lấy được một lang quân thập phần ‘Tôn quý’." Dứt lời, che miệng ha ha cười rộ lên, một bên cười một bên dùng ánh mắt “không sai biệt lắm" nhìn Thẩm Diệu.
Nhưng mặc kệ ánh mắt nàng có có ám chỉ bao nhiêu, vẻ mặt Thẩm Diệu cũng không thay đổi. Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh lập tức cứng lại, Thẩm Diệu càng vân đạm phong khinh, lòng nàng càng buồn bực. Hôm nay, lúc Dự thân vương cấp bái thiếp thì trong lòng mọi người liền hiểu rõ, đó là xem trọng Thẩm Diệu. Nhưng hiện tại Thẩm Diệu không hề động dung, chỉ sợ còn không biết lợi hại đi, trong mắt nàng hiện lên một tia châm biếm, quả thật là rất ngu xuẩn.
“Thẩm thẩm cùng tỷ tỷ đều nói qua," Thẩm Diệu không mặn không nhạt mở miệng:“Luận về tuổi tác, đại tỷ tỷ cùng nhị tỷ tỷ so với ta còn hơi lớn hơn một chút, tìm lang quân, tự nhiên không tới lượt ta tìm trước."
Sắc mặt mấy người hơi biến, Nhiệm Uyển Vân cười nói:“Ngươi đứa nhỏ này, ai, còn không phải đại bá suốt ngày không ở kinh thành. Nhóm thẩm thẩm cũng là đau lòng ngươi, về phần đại tỷ nhi cùng nhị tỷ nhi, ta và tam thẩm ngươi đều ở Định kinh, tự nhiên không cần lo lắng."
“Thật không?" Thẩm Diệu nhẹ nhàng hỏi lại. Đôi mắt nàng trong suốt trong tựa hồ cũng không có biểu tình gì, lại làm cho lòng người run rẩy. Giống như chỉ cần bị đôi mắt kia vừa thấy, suy nghĩ trong lòng liền không chỗ nào che giấu. Nàng mỉm cười:“Nếu nhóm thẩm thẩm quan tâm ta như vậy, ngày sau, ta sẽ hồi báo gấp đôi."
Nàng nói nhẹ nhàng bâng quơ, không biết vì sao, trong lòng Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu lại hiện lên một tia bất an. Nhưng lập tức các nàng liền đem ý niệm vớ vẩn này ném ra sau đầu, tuy nói nay Thẩm Diệu thông minh chút, nhưng bất quá vẫn là tiểu nha đầu 14 tuổi, có thể gây ra bao nhiêu song gió?. Huống hồ...... Nghĩ đến chuyện củaDự thân vương, hai người đều có chút đắc ý.
“Ai, Ngũ Nhi khách khí cái gì, đều là người một nhà." Nhiệm Uyển Vân cười nói:“Ngươi đã mệt mỏi, liền đi về nghỉ ngơi trước đi. Ta cùng với nhị thẩm ngươi còn có chút việc phải làm, Cốc Vũ, Kinh Trập, hảo hảo che chở ngũ cô nương."
Cốc Vũ cùng Kinh Trập đáp lời, theo Thẩm Diệu ly khai.
Sau khi các nàng rời đi, Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu liếc nhau, đều nhìn ra tính kế trong mắt đối phương.
Nửa nén hương sau, ở Vinh Cảnh đường,Thẩm lão phu nhân nhíu mày nói:“Các ngươi nói Dự thân vương coi trọng ngũ nha đầu?"
Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh đều bị đuổi khỏi nội đường, việc này các nàng tiểu cô nương không tiện tham dự. Tuy nói như thế, hai người vẫn là vụng trộm chạy tới sau bình phong, không để ý Trương mụ mụ khuyên can, đứng lên nghe lén người trong nội đường nói chuyện.
“Không sai." vẻ mặt Nhiệm Uyển Vân mang theo ý cười, nói đường hoàng lại lần nữa:“Ngũ nha đầu hôm nay ở trên đài kiểm tra thành tích nổi bật, làm cho Dự thân vương nhìn với cặp mắt khác xưa. Nếu đã hạ bái thiếp, đó là có ý với muốn ngũ nha đầu, tức phụ xem, Thẩm phủ chúng ta, chỉ sợ sẽ có một vị thân vương phi."
Trần Nhược Thu nghe vậy, khóe miệng kéo lên một chút. Nhiệm Uyển Vân này nói đường hoàng, nhưng kia Dự thân vương coi trọng Thẩm Diệu, chính là không nói muốn cưới hỏi đàng hoàng. Huống hồ cho dù thật sự thú qua, lấy mệnh Thẩm Diệu, không biết có thể kiên trì vài ngày. Sợ chính là Vương phi còn không có làm được vài ngày, liền hương tiêu ngọc vẫn. Dù sao ác danh Dự thân vương kia, thành Định kinh mọi người đều biết.
Nghe vậy, Thẩm lão phu nhân thần sắc lại trầm xuống vài phần, trong lòng nàng, tự nhiên không hy vọng đại phòng tốt. Dựa vào cái gì mà con trai của người đã chết nhiều năm sinh lại vĩ đại hơn so với nàng sinh. Từ thuở lão tướng quân còn sống trên đời, thời thời khắc khắc đều thiên vị đại phòng, nay đại phòng sắp có một Vương phi, thật sự làm cho nàng không thể không giận. Lập tức nói:“Ngũ nha đầu kia tính tình trẻ con, làm sao có thể làm Vương phi? Đại a đầu hoặc nhị nha đầu còn không bằng nữa là."
Thẩm lão phu nhân hàng năm sống ở hậu trạch, chỉ biết hưởng thụ. Đối với chuyện bên ngoài thật sự một chút cũng không biết. Nghe lời nói của nàng, Trần Nhược Thu cùng Nhiệm Uyển Vân sắc mặt nhất tề biến đổi. Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh tránh ở sau bình phong cũng hoảng sợ, phải biết rằng Thẩm lão phu nhân không biết, hai người các nàng đều biết. Vào Dự thân vương phủ, chỉ có nước bị tra tấn mà chết, đây chính là địa ngục trần gian.
Nhiệm Uyển Vân vội vàng mở miệng nói:“Nương, không phải như vậy. Ngũ nha đầu này, chúng ta tự nhiên hy vọng nàng tốt. Tuy nói Dự thân vương điện hạ là một người không vợ, tuổi lại lớn chút, thanh danh cũng không tốt, nhưng cũng là ở trong hoàng thất." Nàng nghĩ tới cái gì đó, khóe miệng giương lên:“Ngày sau thất ca nhi lớn, có Dự thân vương điện hạ quan tâm một hai, chắc chắn sẽ rất tốt. Nếu là Ngũ Nhi có cái gì sơ xuất, thân vương điện hạ vì bồi thường, cũng sẽ đối thất ca nhi càng thêm chăm sóc."
Lấy tánh mạng của Thẩm Diệu đổi tiền đồ của Thẩm Nguyên Bách, Trần Nhược Thu liếc nhị tẩu nhà mình một cái, quả nhiên hảo tính kế.
Nếu Thẩm Tín có ở đó, chắc chắn sẽ liều mạng cự tuyệt. Nhưng hôm nay Thẩm Tín không ở đó, nhị thẩm tam thẩm đều mang kế hoạch âm hiểm trong lòng. Ngày trước Thẩm Diệu còn nhỏ thì thôi đi, nay Thẩm Diệu đã trưởng thành có thể suy nghĩ việc hôn nhân đại sự, cư nhiên lại đem chủ ý đó đánh lên đầu của nàng.
Kinh trập hết nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn không chịu được nói:“Cô nương, Dự thân vương kia...... Việc hôm nay phải làm sao bây giờ? Nếu không người cho người viết thư cho lão gia, nếu lão gia biết việc này, chắc chắn sẽ gấp rút trở về."
“Đúng vậy," Cốc vũ cũng lo lắng:“Người nọ có ý đồ không tốt, nay trong hậu viện lại...... Thêm nữa hôm nay cô nương nổi bật như vậy, chỉ sợ trong phủ lại sẽ có không ít phiền toái." Nàng thở dài.
Thẩm Diệu ban đầu tuổi còn nhỏ nhìn không ra cái gì, hai nha hoàn Cốc Vũ cùng Kinh Trập Thẩm phu nhân cố ý chọn cho Thẩm Diệu lại thấy rõ ràng. Tam phòng chi thứ hai rõ ràng là đố kỵ đại phòng, thế nên mới âm thầm ngáng chân Thẩm Diệu. Lấy lòng dạ hẹp hòi của hai phòng này, cộng thêm Thẩm Diệu hôm nay đại xuất phong đầu (kiểu như nổi bật hẳn lên ý), chỉ sợ đã trở thành cái đinh trong mắt. Cái khác còn không sợ,nhưng nếu là kéo theo một Dự thân vương...... Muốn đánhbchủ ý gì, chỉ sợ Thẩm Diệu cũng khó ứng phó. Dù sao người bên đại phòng, đều bị hai phòng khác đổi không sai biệt lắm a.
Thẩm Diệu thản nhiên nói:“Sợ cái gì, đánh cái gì chủ ý, cũng phải nhìn hắn có bản lĩnh này hay không."
Nàng khí định thần nhàn (kiên định cùng nhàn nhã), lời nói phun ra tựa hồ mang theo một chút uy nghiêm, cùng một tia ngoan ý không dễ phát hiện. Cốc vũ cùng Kinh trập liếc nhau, không biết vì sao kích động vừa rồi thế nhưng lại tiêu tán một ít, tiếp theo cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Trở về Thẩm phủ, Thẩm Diệu chỉ bảo hôm nay mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, nói muốn về tây viện trước. Hai người Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu cười cười nhìn Thẩm Diệu nói một chút, dặn nàng nhất định phải hảo hảo nghỉ ngơi. Có lẽ là biết bị Dự thân vương xem trọng Thẩm Diệu chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, các nàng tươi cười cũng không che giấu được vui sướng khi người gặp họa. Nhiệm Uyển Vân thậm chí còn vuốt Thẩm Diệu đầu thân thiết nói:“Mắt thấy Ngũ Nhi cũng lớn như vậy rồi, trổ mã nhất nhất động lòng người. Không lâu sau, nên lập gia đình."
“Đúng vậy," Trần Nhược Thu mang theo ý vị thâm trường phụ họa:“ Tiểu Ngũ của chúng ta là một cô nương như vậy, chỉ người có thân phận cao quý mới có thể xứng đôi. Người bình thường như thế nào cũng thú không đến Tiểu Ngũ của chúng ta."( (nói)Móc khiếp.)
Editor: Tiểu Vũ
Trên mặt Thẩm Nguyệt hiện lên một tia vui mừng, Thẩm Thanh khẩn cấp mở miệng:“Kia là đương nhiên, Ngũ muội muội khẳng định phải lấy được một lang quân thập phần ‘Tôn quý’." Dứt lời, che miệng ha ha cười rộ lên, một bên cười một bên dùng ánh mắt “không sai biệt lắm" nhìn Thẩm Diệu.
Nhưng mặc kệ ánh mắt nàng có có ám chỉ bao nhiêu, vẻ mặt Thẩm Diệu cũng không thay đổi. Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh lập tức cứng lại, Thẩm Diệu càng vân đạm phong khinh, lòng nàng càng buồn bực. Hôm nay, lúc Dự thân vương cấp bái thiếp thì trong lòng mọi người liền hiểu rõ, đó là xem trọng Thẩm Diệu. Nhưng hiện tại Thẩm Diệu không hề động dung, chỉ sợ còn không biết lợi hại đi, trong mắt nàng hiện lên một tia châm biếm, quả thật là rất ngu xuẩn.
“Thẩm thẩm cùng tỷ tỷ đều nói qua," Thẩm Diệu không mặn không nhạt mở miệng:“Luận về tuổi tác, đại tỷ tỷ cùng nhị tỷ tỷ so với ta còn hơi lớn hơn một chút, tìm lang quân, tự nhiên không tới lượt ta tìm trước."
Sắc mặt mấy người hơi biến, Nhiệm Uyển Vân cười nói:“Ngươi đứa nhỏ này, ai, còn không phải đại bá suốt ngày không ở kinh thành. Nhóm thẩm thẩm cũng là đau lòng ngươi, về phần đại tỷ nhi cùng nhị tỷ nhi, ta và tam thẩm ngươi đều ở Định kinh, tự nhiên không cần lo lắng."
“Thật không?" Thẩm Diệu nhẹ nhàng hỏi lại. Đôi mắt nàng trong suốt trong tựa hồ cũng không có biểu tình gì, lại làm cho lòng người run rẩy. Giống như chỉ cần bị đôi mắt kia vừa thấy, suy nghĩ trong lòng liền không chỗ nào che giấu. Nàng mỉm cười:“Nếu nhóm thẩm thẩm quan tâm ta như vậy, ngày sau, ta sẽ hồi báo gấp đôi."
Nàng nói nhẹ nhàng bâng quơ, không biết vì sao, trong lòng Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu lại hiện lên một tia bất an. Nhưng lập tức các nàng liền đem ý niệm vớ vẩn này ném ra sau đầu, tuy nói nay Thẩm Diệu thông minh chút, nhưng bất quá vẫn là tiểu nha đầu 14 tuổi, có thể gây ra bao nhiêu song gió?. Huống hồ...... Nghĩ đến chuyện củaDự thân vương, hai người đều có chút đắc ý.
“Ai, Ngũ Nhi khách khí cái gì, đều là người một nhà." Nhiệm Uyển Vân cười nói:“Ngươi đã mệt mỏi, liền đi về nghỉ ngơi trước đi. Ta cùng với nhị thẩm ngươi còn có chút việc phải làm, Cốc Vũ, Kinh Trập, hảo hảo che chở ngũ cô nương."
Cốc Vũ cùng Kinh Trập đáp lời, theo Thẩm Diệu ly khai.
Sau khi các nàng rời đi, Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu liếc nhau, đều nhìn ra tính kế trong mắt đối phương.
Nửa nén hương sau, ở Vinh Cảnh đường,Thẩm lão phu nhân nhíu mày nói:“Các ngươi nói Dự thân vương coi trọng ngũ nha đầu?"
Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh đều bị đuổi khỏi nội đường, việc này các nàng tiểu cô nương không tiện tham dự. Tuy nói như thế, hai người vẫn là vụng trộm chạy tới sau bình phong, không để ý Trương mụ mụ khuyên can, đứng lên nghe lén người trong nội đường nói chuyện.
“Không sai." vẻ mặt Nhiệm Uyển Vân mang theo ý cười, nói đường hoàng lại lần nữa:“Ngũ nha đầu hôm nay ở trên đài kiểm tra thành tích nổi bật, làm cho Dự thân vương nhìn với cặp mắt khác xưa. Nếu đã hạ bái thiếp, đó là có ý với muốn ngũ nha đầu, tức phụ xem, Thẩm phủ chúng ta, chỉ sợ sẽ có một vị thân vương phi."
Trần Nhược Thu nghe vậy, khóe miệng kéo lên một chút. Nhiệm Uyển Vân này nói đường hoàng, nhưng kia Dự thân vương coi trọng Thẩm Diệu, chính là không nói muốn cưới hỏi đàng hoàng. Huống hồ cho dù thật sự thú qua, lấy mệnh Thẩm Diệu, không biết có thể kiên trì vài ngày. Sợ chính là Vương phi còn không có làm được vài ngày, liền hương tiêu ngọc vẫn. Dù sao ác danh Dự thân vương kia, thành Định kinh mọi người đều biết.
Nghe vậy, Thẩm lão phu nhân thần sắc lại trầm xuống vài phần, trong lòng nàng, tự nhiên không hy vọng đại phòng tốt. Dựa vào cái gì mà con trai của người đã chết nhiều năm sinh lại vĩ đại hơn so với nàng sinh. Từ thuở lão tướng quân còn sống trên đời, thời thời khắc khắc đều thiên vị đại phòng, nay đại phòng sắp có một Vương phi, thật sự làm cho nàng không thể không giận. Lập tức nói:“Ngũ nha đầu kia tính tình trẻ con, làm sao có thể làm Vương phi? Đại a đầu hoặc nhị nha đầu còn không bằng nữa là."
Thẩm lão phu nhân hàng năm sống ở hậu trạch, chỉ biết hưởng thụ. Đối với chuyện bên ngoài thật sự một chút cũng không biết. Nghe lời nói của nàng, Trần Nhược Thu cùng Nhiệm Uyển Vân sắc mặt nhất tề biến đổi. Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh tránh ở sau bình phong cũng hoảng sợ, phải biết rằng Thẩm lão phu nhân không biết, hai người các nàng đều biết. Vào Dự thân vương phủ, chỉ có nước bị tra tấn mà chết, đây chính là địa ngục trần gian.
Nhiệm Uyển Vân vội vàng mở miệng nói:“Nương, không phải như vậy. Ngũ nha đầu này, chúng ta tự nhiên hy vọng nàng tốt. Tuy nói Dự thân vương điện hạ là một người không vợ, tuổi lại lớn chút, thanh danh cũng không tốt, nhưng cũng là ở trong hoàng thất." Nàng nghĩ tới cái gì đó, khóe miệng giương lên:“Ngày sau thất ca nhi lớn, có Dự thân vương điện hạ quan tâm một hai, chắc chắn sẽ rất tốt. Nếu là Ngũ Nhi có cái gì sơ xuất, thân vương điện hạ vì bồi thường, cũng sẽ đối thất ca nhi càng thêm chăm sóc."
Lấy tánh mạng của Thẩm Diệu đổi tiền đồ của Thẩm Nguyên Bách, Trần Nhược Thu liếc nhị tẩu nhà mình một cái, quả nhiên hảo tính kế.
Tác giả :
Thiên Sơn Trà Khách