Tướng Môn Độc Hậu
Chương 102: Chuyện cười
Edit: Phan Ngọc Huyền
Thẩm lão phu nhân nói xong câu này, chư vị phu nhân không ai rời đi, mọi người đều ôm bụng xem náo nhiệt, còn thầm nghĩ người ở đây chưa đủ đông.
Trần Nhược Thu trấn an: “Nương đừng nóng giận, chắc là khách vào nhầm phòng thôi." Nói xong dùng ánh mắt sai bảo nha hoàn tiến lên mở cửa.
Cửa trà thất đóng kín nhưng không cài then, xô nhẹ một cái đã mở ra. Ngay sau đó là tiếng hai nha hoàn sợ hãi kêu “Ai nha", rồi hốt hoảng lùi về sau hai bước.
Thái độ của hai nha hoàn càng làm người ta sinh nghi. Thẩm lão phu nhân nhào tới hào hứng quát lên: “Có chuyện gì?"
Một trong hai nha hoàn dường như đứng không vững tựa vào cánh cửa, ‘vô tình’ làm cửa mở càng lớn, cảnh tượng bên trong phơi bày trước mặt mọi người, tất cả đều hút một ngụm khí lạnh.
Gian trà thất rất nhỏ, chỉ là chỗ tiếp khách tạm thời nên chỉ đặt một cái tháp thượng và vài cái ghế. Bên trong chén trà rãi rác khắp phòng, trên tháp thượng nhỏ hẹp, hai bóng người chồng lên nhau, mơ hồ thấy được là một nam tử nằm trên người cô gái, động tĩnh truyền ra vừa rồi chính là tiếng rơi vỡ của mấy chén trà.
Tình hình này có vẻ như không thèm che giấu ai, muốn phơi bày cho tất cả mọi người đều thấy. Các phu nhân lập tức che ánh mắt của con gái nhà mình, sợ bọn họ nhìn thấy chuyện dơ bẩn.
Hỉ Nhi ở bên ngoài run giọng hô lên: “Biểu…biểu tiểu thư!"
“Sở Sở!" Trần Nhược Thu cũng hô hoáng.
“Cái gì?" Thẩm lão phu nhân sửng sốt, sắp ngất đi. Phúc Nhi bên cạnh vội vàng đỡ nàng.
“Chuyện gì thế này?" Trần Nhược Thu bối rối, người khác nhìn có thể cảm giác nàng đang luống cuống khi chuyện xấu trong nhà bị người ngoài nhìn thấy. Hai người bên trong trà thất cũng kinh hoàng, cô gái bị đè cố sức đẩy nam tử ra, còn người nam thì cứ nằm im không nhúc nhích.
“Trời ạ!" Hỉ Nhi che miệng lại, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc: “Đại thiếu gia uống rượu say sao không trở về phòng, lại ở chỗ này…"
Chỉ một câu đã làm sáng tỏ câu chuyện.
Chuyện là Đại thiếu gia uống rượu say, trở về phòng nghỉ ngơi, trên đường vô tình gặp được biểu tiểu thư cũng đang trở về thay y phục, dục vọng nổi lên, lôi kéo nàng vào đây làm nhục.
“Khâu nhi trước giờ luôn ổn trọng, sao có thể làm ra chuyện như vậy." Trần Nhược Thu lắc đầu nói: “Đều là say rượu làm càn a!" Nói đến chỗ này, nàng lộ vẻ vô cùng đau đớn.
Lời nàng nói cũng khẳng định tội danh của Thẩm Khâu.
Thẩm Diệu nhìn cảnh tượng trước mắt, giống hệt tình cảnh ở kiếp trước. Sau khi tỉnh rượu Thẩm Khâu hết đường chối cãi, Thẩm Tín và La Tuyết Nhan tuy rằng tin tưởng Thẩm Khâu, nhưng sự việc diễn ra ràng ràng trước mắt, người thua thiệt lại là Kinh Sở Sở, nếu không cưới Kinh Sở Sở e rằng mỗi người ở đây phun một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết Thẩm Khâu. Thời điểm này kiếp trước nàng đã làm gì? Nàng nhớ lại, nàng đã cảm thấy bị sỉ nhục, có một ca ca vấy bẩn nữ tử trong sạch làm nàng mất mặt, nàng đã cùng người khác phỉ nhổ Thẩm Khâu.
Thẩm Nguyệt đột nhiên nói: “Ngũ muội, sao ngươi không nói lời nào?"
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn Thẩm Diệu. Thẩm Khâu là đại ca ruột của Thẩm Diệu, Thẩm Khâu làm ra việc như vậy, Thẩm Diệu cũng không đẹp mặt, mọi người đang chờ xem Thẩm Diệu luôn một lòng bênh vực Thẩm Khâu có dám vì nghĩa diệt thân hay không?
Dịch Bội Lan luôn hy vọng Thẩm Diệu gặp xui xẻo, vui sướng khi người gặp họa, giả vờ nói: “Thẩm Diệu, thực ra việc này không liên quan ngươi, đại ca là đại ca, ngươi là ngươi, tuy là người một nhà, nhưng mọi người sẽ không đánh đồng ngươi với hắn."
Lời nàng đã nhắc nhở mọi người, Thẩm Diệu chính là em gái Thẩm Khâu, đức hạnh Thẩm Khâu như vậy thì Thẩm Diệu cũng chẳng tốt lành gì.
“Ta đang cảm thấy kỳ quái," Thẩm Diệu thản nhiên nói: “Sao chẳng ai đi giải quyết sự việc lại đứng đây nghị luận, hay là các người muốn mời cả những người đang đi lại ngoài đường vào xem náo nhiệt, để cho càng nhiều người chứng kiến càng tốt."
Lời nói châm chọc của nàng giống như một ngọn phi tiêu, cắm vào chính giữa hồng tâm.
Đúng vậy, xảy ra chuyện thế này. Nếu là nhà bình thường thì đã tìm mọi cách che đậy, nhưng thái độ của Thẩm lão phu nhân và Trần Nhược Thu có vẻ như ước gì mọi người đều biết, lộ liễu đến nỗi đứng bàn tán ngay trước cửa, không hề có ý khỏa lấp mà còn muốn làm lớn chuyện. Đây là vì sao?
Thẩm lão phu nhân và Trần Nhược Thu nghe vậy thì chột dạ, Thẩm Diệu nói tiếp: “Cho dù nương ta hiện giờ không ở đây, thì cũng nên có người đứng ra chủ trì đại cục, chẳng lẽ từ Nhị thẩm đổi sang Tam thẩm, Tam thẩm cũng không biết nên làm thế nào sao?"
Sắc mặt Trần Nhược Thu tái xanh, Thẩm Nguyệt cũng biến sắc, Thẩm Diệu nói vậy rõ ràng là chê bai năng lực của Trần Nhược Thu không bằng Nhiệm Uyển Vân, điều này chẳng khác gì tát vào mặt nàng.
Thẩm Diệu từng làm chủ lục cung nhiều năm, nữ nhân trong cung không ai là người hiền lành, mỗi lời nói đều mang theo dao kiếm, một câu có thể suy ra mười ý. Hiện giờ lời của nàng cũng làm mọi người suy nghĩ nhiều hơn.
Bởi vì La Tuyết Nhạn không ở đây, nên mọi người có thể tùy ý chèn ép Thẩm Khâu hay sao? Thấy Thẩm Khâu làm ra chuyện bêu xấu, tất cả mọi người đều có quyền chà đạp hắn ư? Quan trọng nhất là, những phu nhân ở đây không phải kẻ ngốc, nãy giờ bị tình trạng trước mắt làm kinh ngạc nên không chú ý chuyện khác, hiện tại thấy Thẩm Diệu bĩnh tĩnh, tất cả cũng dần tỉnh táo lại, xem xét kỹ hơn sẽ thấy bên trong chuyện này còn nhiều việc chưa rõ ràng, vấn đề có thật sự đúng như những gì mọi người đang nhìn thấy hay không?
Thẩm lão phu nhân bị Thẩm Diệu nói mấy câu vạch trần, thẹn quá hóa giận, mở miệng nói: “Ngũ nha đầu, Đại ca ngươi làm ra chuyện đồi bại như vậy, ngươi còn ở đây nói nhảm cái gì, ngươi điên rồi à!"
Thẩm Diệu suýt nữa cười ra tiếng, nàng lắc đầu tiếc hận: “Nếu đã lớn chuyện, chi bằng mời phụ thân, Nhị thúc, Tam thúc cùng đến định đoạt đi."
Thẩm lão phu nhân sửng sốt, Trần Nhược Thu sửng sốt, các phu nhân ở đây cũng sửng sốt. Chuyện này đúng ra càng ít người biết càng tốt, sao bây giờ ngay cả Thẩm Diệu cũng ước gì càng nhiều người biết. Trong lòng Trần Nhược Thu bỗng thấy bất an, mọi chuyện đều theo đúng những gì nàng tưởng tượng, nhưng không hiểu sao nàng luôn cảm thấy có điều không đúng.
Cửa đã mở tự nãy giờ mà người bên trong vẫn không có động tĩnh, mấy nha hoàn bên cạnh lão phu nhân định tiến lên đóng cửa lại thì nghe Thẩm Diệu cười lạnh nói: “Đóng làm gì, nên thấy thì cũng thấy hết rồi, giờ muốn giấu cũng đã muộn, để cho tất cả mọi người đều nhìn đi, nhìn kỹ một chút thì có thể rõ ràng mọi chuyện."
Đến lúc này, Thẩm lão phu nhân cũng nhìn ra sự bất thường, nàng muốn cho người vào trong xem xét, nhưng khi thế bức người của Thẩm Diệu làm không ai dám tiến lên, lão phu nhân buộc lòng đâm lao phải theo lao, nếu không mọi chuyện sẽ bị lộ. Kiềm chế bất an trong lòng, nàng trơ mắt nhìn Thẩm Diệu sai người mời mấy người Thẩm Tín đến.
Giang Hiểu Huyên lau nước mắt nói: “Tiểu thư Kinh gia tuổi còn nhỏ, xảy ra loại chuyện này, sao này làm sao mà sống a?"
“Thỉnh cầu chư vị làm chứng cho ta." Sắc mặt Thẩm lão phu nhân đau đớn kịch liệt: “Thẩm gia ta trước giờ gia phong đoan chính, nay xảy ra loại việc bại hoại này, tất nhiên sẽ có câu trả lời rõ ràng. Sở Sở là cháu gái nhà mẹ đẻ của ta, là người ngoan ngoãn hiếu thuận, ta từng nghĩ muốn giữ nàng bên cạnh tìm cho nàng một gia đình tốt, không ngờ…" Nàng nói lời đanh thép: “Người Thẩm gia không ỷ thế hiếp người, mặc kệ sau này thế nào, Kinh Sở Sở sẽ trở thành cháu dâu của ta, đây cũng là câu trả lời thỏa đáng đối với sự thiệt thòi của nàng hôm nay."
Thật là chính nghĩa a! Thật là một lý do đàng hoàng a!
Nếu không biết nội tình, giờ phút này Thẩm Diệu đã muốn khen Thẩm lão phu nhân một tiếng tốt. Ánh mắt nàng trào phúng, quả đúng là con hát a, diễn xuất thật sống động.
Quả nhiên, Thẩm lão phu nhân nói xong, đã giành được hảo cảm của mọi người.
“Không hổ là gia tộc lớn a, dám làm dám chịu."
“Nói vậy, nửa đời sau của tiểu thư Kinh gia có chỗ dựa rồi."
“Gia phong Thẩm gia quả nhiên tốt đẹp, Thẩm lão phu nhân giải quyết như vậy thật là sáng suốt."
“Thẩm lão phu nhân đúng là nhân từ."
Một nửa khen ngợi Thẩm lão phu nhân biết cách sửa sai, một nửa xót thương Kinh Sở Sở gặp phải chuyện xui rủi nhưng được cứu vớt, về phần Thẩm Khâu ai cũng nói thầm là sắc lang vô liêm sỉ.
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hô: “Sở Sở! Sở Sở!" Mọi người nhìn lại, thì ra mấy người Thẩm Tín đã đến.
Cũng may, nha hoàn của Thẩm Diệu hiểu chuyện không mời tất cả đồng liêu cùng đến chứng kiến. Chỉ có huynh đệ Thẩm Tín, La Tuyết Nhạn và Kinh Quan Sinh. Kinh Quan Sinh chạy đến trước tiên, chư vị phu nhân thấy hắn đều nhường đường, hắn đứng sửng ở cửa, ngơ ngác nhìn vào bên trong giống như như bị sét đánh.
“Sao lại thế này?" La Tuyết Nhạn la lên.
Trần Nhược Thu lau nước mắt nói: “Đại tẩu, việc này cũng không thể trách Khâu nhi, đều do uống rượu hỏng việc."
Trên đường tới đây, nha hoàn đã nói rõ mọi chuyện, Thẩm Quý luôn ước gì Thẩm Tín gặp xui xẻo, lập tức làm ra vẻ hổ thẹn nói: “Đều do ta không tốt, lúc Khâu nhi uống rượu ta không nhắc nhỡ, nếu không uống say sao có thể xảy ra chuyện này?"
“Nhị ca đừng tự trách." Thẩm Vạn thở dài: “Xảy ra việc thế này cũng không ai muốn, trước mắt phải xem giải quyết chuyện này như thế nào?"
“Giải quyết thế nào?" Hai mắt Kinh Quan Sinh đỏ bừng: “Muội muội ta yên lành bước vào cửa Thẩm phủ, giờ lại bị hắn gài bẫy làm bẩn trong sạch, các người phải cho ta câu trả lời rõ ràng."
“Ngươi câm miệng cho lão tử!" Thẩm Tín phát hỏa: “Tiểu tử Thẩm Khâu là do lão tử dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, hắn sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy!"
“Không sai." La Tuyết Nhạn cười lạnh: “Kinh Sở Sở cũng đâu phải quốc sắc thiên hương, lúc Khâu nhi chinh chiến ở biên ải, có biết bao nhà đại quan muốn gả con cho hắn, tùy tiện chọn một người cũng đẹp đẽ hơn so với Kinh Sở Sở, sao Khâu nhi lại chọn nàng, hắn cũng không phải kẻ ngốc a."
Thẩm Tín là tướng quân giết địch trên sa trường, lời nói thẳng thắn, La Tuyết Nhạn lại mạnh mẽ, nói chuyện không hề uyển chuyển, nghe xong sắc mặt Kinh Quan Sinh trắng bệch, còn Thẩm lão phu nhân thì tức giận không nói nên lời.
Ngẫm lại hai vợ chồng Thẩm Tín nói cũng không sai, bề ngoài Kinh Sở Sở tuy rằng xinh đẹp nhu thuận, nhưng cũng không phải hiếm gặp, người như nàng quơ tay cũng có thể hốt về một nắm. Kinh Quan Sinh nói Thẩm Khâu gài bẫy nàng, đúng là quá lời.
Thẩm Diệu muốn cười thật to, kiếp trước vợ chồng Thẩm Tín cũng che chở cho Thẩm Khâu như vậy. Tiếc là biểu hiện trước đó của Kinh Sở Sở quá mức ngây thơ, ngoan ngoãn, nên không ai nghĩ nàng có tâm cơ. Thẩm lão phu nhân lại sắp đặt nhiều phu nhân đến đây làm chứng, bịt kín đường lui của Thẩm Khâu.
“Nhân chứng vật chứng đều có đủ các ngươi còn giả bộ hàm hồ!" Kinh Quan Sinh tức giận nói: “Chẳng lẽ một thiếu nữ như muội muội ta lại có thể ép buộc Thẩm Khâu! Ta còn tưởng rằng Thẩm Khâu là chính nhân quân tử, đội trời đạp đất, không ngờ tri nhân tri diện bất tri tâm, ta muốn báo quan!"
Báo quan, nghĩa là làm lớn chuyện, để cho người người nhà nhà đều biết chuyện xấu hổ này. Thẩm lão phu nhân tức giận hô lên: “Đủ rồi!" Nói xong quay qua nhìn Kinh Quan Sinh nhẹ nhàng khuyên bảo: “Quan Sinh, ngươi cháu trai của ta, mấy ngày nay ta đối xử với ngươi thế nào ngươi cũng đã biết. Ta rất thích nha đầu Sở Sở, hôm nay nếu người khác bắt nạt nàng, bản thân ta cũng sẽ không chấp nhận. Ngươi yên tâm, Thẩm gia nhất định cho ngươi câu trả lời thỏa đáng."
“Lão đại!" Thẩm lão phu nhân quay sang Thẩm Tín, giọng điệu lập tức thay đổi: “Chuyện này vốn là sai lầm của Khâu nhi, phụ thân ngươi trước đây dạy ngươi thế nào, người Thẩm gia luôn đỉnh thiên lập địa, Khâu nhi làm ra chuyện bại hoại, hủy đi trong sạch của cô nương nhà người ta thì phải chịu trách nhiệm, hắn phải cưới Sở Sở, cả đời này đối tốt với nàng."
Người Thẩm gia đỉnh thiên lập địa, đó là gia huấn của Thẩm lão tướng quân. Nếu là trước đây, vì giữ gìn mặt mũi cho Thẩm lão phu nhân, việc hôm nay hắn sẵng sàng ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng năm nay trở về, những việc làm của Thẩm lão phu nhân làm hắn ngày càng thất vọng, bây giờ nghe nàng nói đến gia huấn, chỉ thấy nàng đúng là dối trá, trong lòng tức giận vô cớ, hắn nói: “Ta đã nói rồi, Khâu nhi không bao giờ làm chuyện như vậy!"
“Việc này…" Thẩm Đông Lăng nãy giờ vẫn núp ở phía sau đột nhiên ngập ngừng nói: “Tại sao chưa ai vào xem xét đã khẳng định người bên trong là Đại ca, đó thật sự là Đại ca sao?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Phải đó! Người bên trong là Thẩm Khâu sao? Từ đầu đến giờ vẫn chưa có ai đi vào để xác định, chỉ thấy bóng dáng hai người nam nữ đang quấn lấy nhau. Kỳ thực trong lòng những người ở đây có thể rõ ràng vài phần, chuyện này nói là say rượu loạn tính, không chừng là bị người ta ám hại, nhưng mà Thẩm Khâu đã rơi vào bẫy thì kết quả chắn chắn không hay ho.
Trần Nhược Thu gượng cười nói: “Đông Lăng ngươi nói gì vậy, trên bàn tiệc chỉ có mình Khâu nhi say rượu trở về nghỉ ngơi, ngoài ra hắn ra thì còn ai đâu?"
“Còn có Nhị ca nha." Thẩm Diệu nhẹ nhàng nói: “Nhị ca cũng không thấy đâu? Vì sao chỉ muốn một mình Đại ca vào đây nhận tội?"
“Muội muội, ngươi muốn ta nhận tội gì đấy?" Một âm thanh đột ngột vang lên, trong đầu Trần Nhược Thu oanh một tiếng, mọi người đều quay lại nhìn, cách đó không xa Thẩm Khâu ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái, đang đứng bên cạnh Phùng An Ninh, nghi hoặc nhìn mọi người.
“An Bình!" Phùng phu nhân hoảng sợ, vội vàng lôi nàng qua trách cứ: “Nãy giờ ngươi chạy loạn ở đâu vậy!"
“Ta đến tịnh phòng, lúc quay lại thì lạc đường." Phùng An Ninh vô tội nói: “Ta tìm kiếm một lúc vẫn không thấy đường về, may mà gặp được Đại ca Thẩm gia, hắn dẫn ta quay lại. Ở đây xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn sợ bóng sợ gió một hồi, cuối cùng Thẩm Khâu lại yên lành đứng đây, Thẩm Tín cười ha ha, nụ cười kia rơi vào tai mọi người có vài phần đắc ý.
Thẩm Khâu đang ở đây, vậy người bên trong là ai?
“Nhìn đủ rồi chứ." Thẩm Diệu nhẹ nhàng mỉm cười: “Người đâu, tới xem cho rõ ràng, cuối cùng người phải chịu trách nhiệm là ai?"
Hiện tại Thẩm lão phu nhân muốn ngăn cản đã muộn. Không đợi Trần Nhược Thu lên tiếng, nha hoàn của La Tuyết Nhạn đã vọt vào, các nàng là người luyện võ, động tác rất nhanh, mọi người chưa kịp phản ứng đã nghe một tiếng rên rỉ bên trong, hai nha hoàn nắm lấy mặt nam tử kia xoay về hướng mọi người: “Hồi bẩm phu nhân, là Nhị thiếu gia!"
Quần áo Thẩm Viên xộc xệch, gương mặt ửng hồng hiện ra trước mắt mọi người. Quả thật sống động hơn nhiều so với những lời nói suông vu oan Thẩm khâu lúc nãy, mọi người đồng thời nhìn về phía Thẩm Quý và Thẩm lão phu nhân.
Âm thanh trào phúng của Thẩm Diệu vang lên: “Ai nha, thì ra chỉ là hiểu lầm, đang yên đang lành, thiếu chút nữa là vu oan cho Đại ca của ta, bọn nha hoàn này, lần sau mắt phải mở to một chút, dám bôi nhọ thanh danh Đại ca ta, muốn ngồi tù hết phải không?"
“Muội muội, ngươi đang nói gì vậy?" Thẩm Khâu gãi đầu một cái: “Ai muốn vu oan ta?"
“Khâu nhi, có người muốn nhét thê tử vào phòng ngươi a." La Tuyết Nhạn cũng đã nhìn ra, vừa rồi Thẩm lão phu nhân và Trần Nhược Thu nói như đúng rồi, làm nàng sợ bóng sợ gió, hiện giờ mọi chuyện đã rõ, nàng cũng không khách khí: “Ta đã nói rồi, thê tử của Khâu nhi phải do vợ chồng ta tự mình lựa chọn, Khâu nhi lại hiểu chuyện, sao có thể ôm về một nàng dâu tự mình dâng tới cửa a."
Phùng An Ninh bừng tỉnh nói: “Cái gì, Đại ca Thẩm gia nãy giờ luôn dẫn đường cho ta mà, trước giờ ta chỉ nghe nói cưỡng ép dân nữ làm vợ, chưa từng nghe cưỡng ép nam nhân làm chồng nha."
Phùng An Ninh cố ý nói khoa trương để bênh vực Thẩm Khâu. Phùng phu nhân nghe vậy thì nghiêm mặt trách cứ: “An bình!" Phùng An Ninh thè lưỡi, không thèm nói nữa, nàng nói như vậy đã đủ rồi.
“Tổ mẫu, Nhị thúc, biểu ca, tình huống bây giờ phải giải quyết thế nào nha?" Thẩm Diệu giả vờ khó xử nói, mọi người đều có thể nhìn ra nàng đang ôm tâm tình xem náo nhiệt.
Cái gì gọi là gậy ong đập lưng ong? Đây chính là gậy ong đập lưng ong nha!
Thẩm lão phu nhân hoảng hốt, việc hôm nay chính nàng đích thân sắp xếp, tất nhiên không thể sai sót. Tại sao cuối cùng lại thay đổi từ Thẩm Khâu thành Thẩm Viên, trong này đã xảy ra biến cố gì? Nàng nhìn qua thấy Thẩm Diệu đang cười tủm tỉm thì có thể hiểu được, việc này chắc chắn có liên quan đến Thẩm Diệu.
Thẩm Quý cũng choáng váng, hắn nghe nói Thẩm Khâu làm bậy mới cố ý lại đây xem náo nhiệt. Phải biết rằng thanh danh của một người ảnh hưởng rất lớn đến con đường làm quan. Hiện giờ Thẩm Khâu biến thành Thẩm Viên, Thẩm Viên vừa mới hồi kinh nhận chức đã làm ra việc này, không phải chính là tự cắt đứt con đường tiến thân hay sao!
Vài tiểu thư còn chút mơ hồ, nhưng các phu nhân thì đã hiểu. Bữa tiệc hôm nay rõ ràng chỉ là một tuồng kịch do Thẩm gia dựng nên. Rõ ràng là có người sử dụng Kinh Sở Sở để ám hại Thẩm Khâu, không ngờ cuối cùng diễn viên chính lại biến thành Thẩm Viên, còn vì sao mưu đồ xảy ra sai sót, nhìn thái độ Thẩm Diệu, mọi người đều hiểu chắc chắn bên trong có bàn tay của nàng thao túng.
Ai cũng nói đích nữ của Thẩm Tín là phế vật vô dụng, là kẻ ngốc mê trai. Giờ nhìn đi, còn ai dám nói nàng ngu muội. Thế cục hôm nay bị nàng phá vỡ, thậm chí tất cả nhân chứng ở đây đều xoay chuyển từ bất lợi trở thành lợi thế của nàng.
Thẩm lão phu nhân không còn cách nào, đang định giả vờ ngất đi để kéo dài thời gian thì đã nghe Thẩm Diệu nói: “Biểu ca, biểu tỷ xảy ra chuyện như vậy, ngươi làm ca ca chắc cũng đau lòng, ngươi yên tâm đi, tổ mẫu vừa nói nhất định sẽ cho biểu tỷ câu trả lời thỏa đáng."
Thẩm lão phu nhân nghe vậy không thể ngất nữa, nếu không chuyện này sẽ cứ thế được định đoạt, nàng trừng mắt nhìn Thẩm Diệu: “Viên nhi hiện đang hôn mê bất tỉnh, rõ ràng là bị người gài bẫy, Ngũ nha đầu, ngươi đừng có nói hươu nói vượn!"
“Lão phu nhân, ngài vừa nói gì vậy." Không đợi Thẩm Diệu mở miệng, La Tuyết Nhạn đã chất vấn: “Vừa rồi lúc ngài nói Khâu nhi ở bên trong, chưa từng nghe ngài vì hắn mà suy nghĩ. Viên nhi là cháu của ngài, chẳng lẽ Khâu nhi không phải cháu ngài sao? Lão phu nhân có bất công cũng đừng lộ liễu như vậy!"
La Tuyết Nhạn không sợ việc đối đầu với Thẩm lão phu nhân, nàng là người bộc trực nóng nảy, bùm bùm nói xong làm Thẩm lão phu nhân giận dữ: “Ngươi muốn tạo phản phải không?"
“Tổ mẫu, trước tiên chúng ta phải giải quyết xong chuyện biểu tỷ đi đã." Thẩm Diệu mỉm cười, giọng nói ôn hòa, từ đầu đến cuối đều không hề dao động, ép Thẩm lão phu nhân càng thêm khó xử, nàng nói: “Mới vừa rồi tổ mẫu nói thế nào nhỉ, tổ mẫu nói: Gia gia trước kia từng dạy, người Thẩm gia đỉnh thiên lập địa, hủy đi trong sạch của cô nương nhà người ta thì phải chịu trách nhiệm, Nhị ca phải cưới Sở Sở, cả đời này đối tốt với nàng." Thẩm Diệu cố ý nhại lại giọng điệu nhân nghĩa chính khí của Thẩm lão phu nhân khi nãy làm La Tuyết Nhạn nhịn không được cười lên một tiếng, Thẩm Diệu nhìn mọi người nói tiếp: “Các vị phu nhân ở đây đều nghe thấy, tổ mẫu ta trước giờ là người nói lời giữ lời, thời gian ngắn ngủ như vậy, tổ mẫu nhất định chưa quên, có phải không?"
Những phu nhân ở đây đều biết mình bị Thẩm Diệu dùng làm cây đao để đâm người khác, nhưng chỉ có thể “Ha ha" cười gượng. Thẩm lão phu nhân bị Thẩm Diệu trào phúng tức giận mặt hết đỏ lại xanh. Chỉ có thể lặp lại một câu: “Chuyện này có kỳ quái, chuyện này có kỳ quái!"
“Ta cũng nghĩ chuyện này có kỳ quái," Thẩm Diệu nhướng mày: “Hay là chúng ta báo quan đi. Phụ thân, thủ hạ của ngươi làm việc nhanh lẹ, ngươi bảo họ đi mời Kinh triệu doãn tới nhanh lên."
Lời chưa dứt, đã nghe Thẩm Quý quát lên: “Không được!"
Thẩm Diệu kinh ngạc: “Sao lại không được?"
Thẩm Quý hung tợn nhìn nàng, chuyện này một khi báo quan thì sẽ không thể nào che giấu được nữa. Ngự sử trong triều lúc nào cũng nhìn chằm chằm, nếu chuyện này tới tai bọn họ không biết họ sẽ dâng sớ nói gì đây. Huống hồ đây là chuyện xấu, để mọi người đều biết thì rất bất lợi.
“Bỏ đi," Thẩm Diệu đau đầu khoát tay áo: “Nói gì thì nói, chuyện này còn phải xem ý của biểu ca thế nào." Nàng nhìn thần sắc âm trầm của Kinh Quan Sinh, mỉm cười: “Biểu ca mới là người đau lòng nhất."
Kinh Quan Sinh không nói lời nào.
Thẩm lão phu nhân bực mình nói: “Tìm đại phu đến xem trước đi!" Kinh Sở Sở và Thẩm Viên vẫn không có động tĩnh, sợ là bị người gài bẫy, một bụng hỏa của Thẩm lão phu nhân không cách nào phát tát. Mọi việc hôm nay đúng ra Thẩm Khâu phải là người gánh chịu, không ngờ lại rơi lên đầu Thẩm Viên, nàng lại không có cách nào tháo gỡ.
Trần Nhược Thu vội vàng tiễn chân các vị phu nhân, tiểu thư. Hôm nay các nàng được xem trò hay, chính là ván cờ giữa Thẩm Diệu và những người khác của Thẩm gia, cuối cùng Thẩm Diệu là người chiến thắng, các nàng luôn miệng cam đoan không nói ra ngoài rồi đồng loạt cáo từ. Phùng An Ninh trừng mắt với Thẩm Diệu rồi theo chân Phùng phu nhân rời đi. Thẩm Nguyệt nhìn một mảnh hỗn độn trong sân, trong lòng thất vọng.
Chỉ một chút nữa có thể hủy diệt Thẩm Khâu, tại sao cuối cùng lại biến thành Thẩm Viên?
Vợ chồng Thẩm Tín theo Thẩm lão phu nhân đến chính sảnh, dù sao việc này cần phải có biện pháp xử lý. Liên quan đến thanh danh Thẩm gia, lại bị nhiều người chứng kiến như vậy, đây không còn là việc nhỏ nữa.
Thẩm Diệu đi cuối cùng, đột nhiên bị người gọi lại. Nàng quay đầu, chính là Kinh Quan Sinh.
Vóc dáng Thẩm Diệu nhỏ nhắn, Kinh Quan Sinh thì vừa béo vừa cao, đứng trước mặt Thẩm Diệu rất có sức uy hiếp. Gương mặt nhã nhặn hòa khí luôn có ý cười giờ biến mất tăm, chỉ còn lại vẻ âm trầm hung tợn, giống như đã bóc ra lớp mặt nạ để lộ ra gương mặt thật, hắn nói: “Ngũ biểu muội, việc này là do ngươi làm đúng không?"
“Đúng vậy." Thẩm Diệu sảng khoái thừa nhận.
Không dự đoán được Thẩm Diệu sẽ dễ dàng thừa nhận, Kinh Quan Sinh sửng sốt, lập tức nóng giận vung tay định đánh Thẩm Diệu, Kinh Trập và Cốc Vũ vội vàng xông ra ngăn trở, Thẩm Diệu lạnh lùng nhìn hắn: “Là ta làm, ngươi có thể làm gì được ta?"
“Ngươi thật là vô sỉ!" Kinh Quan Sinh gầm nhẹ.
“Ngươi nói ta vô sỉ?" Thẩm Diệu nhìn hắn: “Biểu ca, việc hôm nay, ngươi có dám nói ngươi không biết gì hay không?"
Kinh Quan Sinh giật mình. Thân là ca ca của Kinh Sở Sở, sao hắn có thể không biết những tính toán của Thẩm lão phu nhân. Nhưng để Kinh Sở Sở thành vợ Thẩm Khâu đối với hắn chỉ có lợi không có hại, không ngờ cuối cùng lại là Thẩm Viên.
“Dùng thân thể muội muội mình để trao đổi lợi ích, bây giờ còn nói ta vô sỉ, biểu ca, ngươi không ý thức được người vô sỉ nhất chính là ngươi sao?" Thẩm Diệu cười nói.
“Ngươi!"
“Hiện giờ kết cục đã định, chẳng lẽ biểu ca không nghĩ đến chuyện thay đổi chiến thuật một chút ư." Thẩm Diệu ung dung nhìn hắn: “Biểu tỷ ở trước mặt nhiều người mất đi trong sạch, ngày sau còn có thể gả cho ai để vì biểu ca tranh thủ lợi ích, việc như vậy rất khó, ai lại muốn cưới một con đàn bà dâm đãng đâu."
Nàng nói lời ác độc, Kinh Quan Sinh xiết chặt nắm tay, không muốn cũng phải thừa nhận Thẩm Diệu nói đúng. Cái gì gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo, hiện tại hắn đã hiểu được. Kinh Sở Sở bị người vấy bẩn, sau này không người đàng hoàng nào muốn cưới nàng, đừng nói đến những gia tộc phú quý.
“Biểu ca, nghĩ tình ngươi là đường ca của ta, ta nhắc nhỡ ngươi một câu." Thẩm Diệu cười thân thiết: “Kỳ thật chỉ cần gả đến Thẩm gia, đối với các ngươi mà nói là trèo cao. Nếu đã vậy, gả cho Đại ca hay Nhị ca thì có gì khác nhau?"
Kinh Quan Sinh nhìn Thẩm Diệu không nói, trong đầu xoay chuyển.
“Lại nói, Nhị ca của ta tuổi trẻ tài cao, sắp bước vào quan trường, ngày sau tiền đồ như gấm, so với Đại ca không chừng còn có phần hơn. Nếu đều là đánh đổi muội muội để lấy tiền đồ, vậy người trên gường kia từ Đại ca đổi thành Nhị ca, Đại tẩu biến thành Nhị tẩu thì có gì không tốt, dù sao đối với các ngươi cũng đều có lợi."
Nàng nhìn móng tay của mình, lời nói như vu vơ: “Sống ở đời, phải biết quyền biến một chút."
Thẩm lão phu nhân nói xong câu này, chư vị phu nhân không ai rời đi, mọi người đều ôm bụng xem náo nhiệt, còn thầm nghĩ người ở đây chưa đủ đông.
Trần Nhược Thu trấn an: “Nương đừng nóng giận, chắc là khách vào nhầm phòng thôi." Nói xong dùng ánh mắt sai bảo nha hoàn tiến lên mở cửa.
Cửa trà thất đóng kín nhưng không cài then, xô nhẹ một cái đã mở ra. Ngay sau đó là tiếng hai nha hoàn sợ hãi kêu “Ai nha", rồi hốt hoảng lùi về sau hai bước.
Thái độ của hai nha hoàn càng làm người ta sinh nghi. Thẩm lão phu nhân nhào tới hào hứng quát lên: “Có chuyện gì?"
Một trong hai nha hoàn dường như đứng không vững tựa vào cánh cửa, ‘vô tình’ làm cửa mở càng lớn, cảnh tượng bên trong phơi bày trước mặt mọi người, tất cả đều hút một ngụm khí lạnh.
Gian trà thất rất nhỏ, chỉ là chỗ tiếp khách tạm thời nên chỉ đặt một cái tháp thượng và vài cái ghế. Bên trong chén trà rãi rác khắp phòng, trên tháp thượng nhỏ hẹp, hai bóng người chồng lên nhau, mơ hồ thấy được là một nam tử nằm trên người cô gái, động tĩnh truyền ra vừa rồi chính là tiếng rơi vỡ của mấy chén trà.
Tình hình này có vẻ như không thèm che giấu ai, muốn phơi bày cho tất cả mọi người đều thấy. Các phu nhân lập tức che ánh mắt của con gái nhà mình, sợ bọn họ nhìn thấy chuyện dơ bẩn.
Hỉ Nhi ở bên ngoài run giọng hô lên: “Biểu…biểu tiểu thư!"
“Sở Sở!" Trần Nhược Thu cũng hô hoáng.
“Cái gì?" Thẩm lão phu nhân sửng sốt, sắp ngất đi. Phúc Nhi bên cạnh vội vàng đỡ nàng.
“Chuyện gì thế này?" Trần Nhược Thu bối rối, người khác nhìn có thể cảm giác nàng đang luống cuống khi chuyện xấu trong nhà bị người ngoài nhìn thấy. Hai người bên trong trà thất cũng kinh hoàng, cô gái bị đè cố sức đẩy nam tử ra, còn người nam thì cứ nằm im không nhúc nhích.
“Trời ạ!" Hỉ Nhi che miệng lại, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc: “Đại thiếu gia uống rượu say sao không trở về phòng, lại ở chỗ này…"
Chỉ một câu đã làm sáng tỏ câu chuyện.
Chuyện là Đại thiếu gia uống rượu say, trở về phòng nghỉ ngơi, trên đường vô tình gặp được biểu tiểu thư cũng đang trở về thay y phục, dục vọng nổi lên, lôi kéo nàng vào đây làm nhục.
“Khâu nhi trước giờ luôn ổn trọng, sao có thể làm ra chuyện như vậy." Trần Nhược Thu lắc đầu nói: “Đều là say rượu làm càn a!" Nói đến chỗ này, nàng lộ vẻ vô cùng đau đớn.
Lời nàng nói cũng khẳng định tội danh của Thẩm Khâu.
Thẩm Diệu nhìn cảnh tượng trước mắt, giống hệt tình cảnh ở kiếp trước. Sau khi tỉnh rượu Thẩm Khâu hết đường chối cãi, Thẩm Tín và La Tuyết Nhan tuy rằng tin tưởng Thẩm Khâu, nhưng sự việc diễn ra ràng ràng trước mắt, người thua thiệt lại là Kinh Sở Sở, nếu không cưới Kinh Sở Sở e rằng mỗi người ở đây phun một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết Thẩm Khâu. Thời điểm này kiếp trước nàng đã làm gì? Nàng nhớ lại, nàng đã cảm thấy bị sỉ nhục, có một ca ca vấy bẩn nữ tử trong sạch làm nàng mất mặt, nàng đã cùng người khác phỉ nhổ Thẩm Khâu.
Thẩm Nguyệt đột nhiên nói: “Ngũ muội, sao ngươi không nói lời nào?"
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn Thẩm Diệu. Thẩm Khâu là đại ca ruột của Thẩm Diệu, Thẩm Khâu làm ra việc như vậy, Thẩm Diệu cũng không đẹp mặt, mọi người đang chờ xem Thẩm Diệu luôn một lòng bênh vực Thẩm Khâu có dám vì nghĩa diệt thân hay không?
Dịch Bội Lan luôn hy vọng Thẩm Diệu gặp xui xẻo, vui sướng khi người gặp họa, giả vờ nói: “Thẩm Diệu, thực ra việc này không liên quan ngươi, đại ca là đại ca, ngươi là ngươi, tuy là người một nhà, nhưng mọi người sẽ không đánh đồng ngươi với hắn."
Lời nàng đã nhắc nhở mọi người, Thẩm Diệu chính là em gái Thẩm Khâu, đức hạnh Thẩm Khâu như vậy thì Thẩm Diệu cũng chẳng tốt lành gì.
“Ta đang cảm thấy kỳ quái," Thẩm Diệu thản nhiên nói: “Sao chẳng ai đi giải quyết sự việc lại đứng đây nghị luận, hay là các người muốn mời cả những người đang đi lại ngoài đường vào xem náo nhiệt, để cho càng nhiều người chứng kiến càng tốt."
Lời nói châm chọc của nàng giống như một ngọn phi tiêu, cắm vào chính giữa hồng tâm.
Đúng vậy, xảy ra chuyện thế này. Nếu là nhà bình thường thì đã tìm mọi cách che đậy, nhưng thái độ của Thẩm lão phu nhân và Trần Nhược Thu có vẻ như ước gì mọi người đều biết, lộ liễu đến nỗi đứng bàn tán ngay trước cửa, không hề có ý khỏa lấp mà còn muốn làm lớn chuyện. Đây là vì sao?
Thẩm lão phu nhân và Trần Nhược Thu nghe vậy thì chột dạ, Thẩm Diệu nói tiếp: “Cho dù nương ta hiện giờ không ở đây, thì cũng nên có người đứng ra chủ trì đại cục, chẳng lẽ từ Nhị thẩm đổi sang Tam thẩm, Tam thẩm cũng không biết nên làm thế nào sao?"
Sắc mặt Trần Nhược Thu tái xanh, Thẩm Nguyệt cũng biến sắc, Thẩm Diệu nói vậy rõ ràng là chê bai năng lực của Trần Nhược Thu không bằng Nhiệm Uyển Vân, điều này chẳng khác gì tát vào mặt nàng.
Thẩm Diệu từng làm chủ lục cung nhiều năm, nữ nhân trong cung không ai là người hiền lành, mỗi lời nói đều mang theo dao kiếm, một câu có thể suy ra mười ý. Hiện giờ lời của nàng cũng làm mọi người suy nghĩ nhiều hơn.
Bởi vì La Tuyết Nhạn không ở đây, nên mọi người có thể tùy ý chèn ép Thẩm Khâu hay sao? Thấy Thẩm Khâu làm ra chuyện bêu xấu, tất cả mọi người đều có quyền chà đạp hắn ư? Quan trọng nhất là, những phu nhân ở đây không phải kẻ ngốc, nãy giờ bị tình trạng trước mắt làm kinh ngạc nên không chú ý chuyện khác, hiện tại thấy Thẩm Diệu bĩnh tĩnh, tất cả cũng dần tỉnh táo lại, xem xét kỹ hơn sẽ thấy bên trong chuyện này còn nhiều việc chưa rõ ràng, vấn đề có thật sự đúng như những gì mọi người đang nhìn thấy hay không?
Thẩm lão phu nhân bị Thẩm Diệu nói mấy câu vạch trần, thẹn quá hóa giận, mở miệng nói: “Ngũ nha đầu, Đại ca ngươi làm ra chuyện đồi bại như vậy, ngươi còn ở đây nói nhảm cái gì, ngươi điên rồi à!"
Thẩm Diệu suýt nữa cười ra tiếng, nàng lắc đầu tiếc hận: “Nếu đã lớn chuyện, chi bằng mời phụ thân, Nhị thúc, Tam thúc cùng đến định đoạt đi."
Thẩm lão phu nhân sửng sốt, Trần Nhược Thu sửng sốt, các phu nhân ở đây cũng sửng sốt. Chuyện này đúng ra càng ít người biết càng tốt, sao bây giờ ngay cả Thẩm Diệu cũng ước gì càng nhiều người biết. Trong lòng Trần Nhược Thu bỗng thấy bất an, mọi chuyện đều theo đúng những gì nàng tưởng tượng, nhưng không hiểu sao nàng luôn cảm thấy có điều không đúng.
Cửa đã mở tự nãy giờ mà người bên trong vẫn không có động tĩnh, mấy nha hoàn bên cạnh lão phu nhân định tiến lên đóng cửa lại thì nghe Thẩm Diệu cười lạnh nói: “Đóng làm gì, nên thấy thì cũng thấy hết rồi, giờ muốn giấu cũng đã muộn, để cho tất cả mọi người đều nhìn đi, nhìn kỹ một chút thì có thể rõ ràng mọi chuyện."
Đến lúc này, Thẩm lão phu nhân cũng nhìn ra sự bất thường, nàng muốn cho người vào trong xem xét, nhưng khi thế bức người của Thẩm Diệu làm không ai dám tiến lên, lão phu nhân buộc lòng đâm lao phải theo lao, nếu không mọi chuyện sẽ bị lộ. Kiềm chế bất an trong lòng, nàng trơ mắt nhìn Thẩm Diệu sai người mời mấy người Thẩm Tín đến.
Giang Hiểu Huyên lau nước mắt nói: “Tiểu thư Kinh gia tuổi còn nhỏ, xảy ra loại chuyện này, sao này làm sao mà sống a?"
“Thỉnh cầu chư vị làm chứng cho ta." Sắc mặt Thẩm lão phu nhân đau đớn kịch liệt: “Thẩm gia ta trước giờ gia phong đoan chính, nay xảy ra loại việc bại hoại này, tất nhiên sẽ có câu trả lời rõ ràng. Sở Sở là cháu gái nhà mẹ đẻ của ta, là người ngoan ngoãn hiếu thuận, ta từng nghĩ muốn giữ nàng bên cạnh tìm cho nàng một gia đình tốt, không ngờ…" Nàng nói lời đanh thép: “Người Thẩm gia không ỷ thế hiếp người, mặc kệ sau này thế nào, Kinh Sở Sở sẽ trở thành cháu dâu của ta, đây cũng là câu trả lời thỏa đáng đối với sự thiệt thòi của nàng hôm nay."
Thật là chính nghĩa a! Thật là một lý do đàng hoàng a!
Nếu không biết nội tình, giờ phút này Thẩm Diệu đã muốn khen Thẩm lão phu nhân một tiếng tốt. Ánh mắt nàng trào phúng, quả đúng là con hát a, diễn xuất thật sống động.
Quả nhiên, Thẩm lão phu nhân nói xong, đã giành được hảo cảm của mọi người.
“Không hổ là gia tộc lớn a, dám làm dám chịu."
“Nói vậy, nửa đời sau của tiểu thư Kinh gia có chỗ dựa rồi."
“Gia phong Thẩm gia quả nhiên tốt đẹp, Thẩm lão phu nhân giải quyết như vậy thật là sáng suốt."
“Thẩm lão phu nhân đúng là nhân từ."
Một nửa khen ngợi Thẩm lão phu nhân biết cách sửa sai, một nửa xót thương Kinh Sở Sở gặp phải chuyện xui rủi nhưng được cứu vớt, về phần Thẩm Khâu ai cũng nói thầm là sắc lang vô liêm sỉ.
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hô: “Sở Sở! Sở Sở!" Mọi người nhìn lại, thì ra mấy người Thẩm Tín đã đến.
Cũng may, nha hoàn của Thẩm Diệu hiểu chuyện không mời tất cả đồng liêu cùng đến chứng kiến. Chỉ có huynh đệ Thẩm Tín, La Tuyết Nhạn và Kinh Quan Sinh. Kinh Quan Sinh chạy đến trước tiên, chư vị phu nhân thấy hắn đều nhường đường, hắn đứng sửng ở cửa, ngơ ngác nhìn vào bên trong giống như như bị sét đánh.
“Sao lại thế này?" La Tuyết Nhạn la lên.
Trần Nhược Thu lau nước mắt nói: “Đại tẩu, việc này cũng không thể trách Khâu nhi, đều do uống rượu hỏng việc."
Trên đường tới đây, nha hoàn đã nói rõ mọi chuyện, Thẩm Quý luôn ước gì Thẩm Tín gặp xui xẻo, lập tức làm ra vẻ hổ thẹn nói: “Đều do ta không tốt, lúc Khâu nhi uống rượu ta không nhắc nhỡ, nếu không uống say sao có thể xảy ra chuyện này?"
“Nhị ca đừng tự trách." Thẩm Vạn thở dài: “Xảy ra việc thế này cũng không ai muốn, trước mắt phải xem giải quyết chuyện này như thế nào?"
“Giải quyết thế nào?" Hai mắt Kinh Quan Sinh đỏ bừng: “Muội muội ta yên lành bước vào cửa Thẩm phủ, giờ lại bị hắn gài bẫy làm bẩn trong sạch, các người phải cho ta câu trả lời rõ ràng."
“Ngươi câm miệng cho lão tử!" Thẩm Tín phát hỏa: “Tiểu tử Thẩm Khâu là do lão tử dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, hắn sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy!"
“Không sai." La Tuyết Nhạn cười lạnh: “Kinh Sở Sở cũng đâu phải quốc sắc thiên hương, lúc Khâu nhi chinh chiến ở biên ải, có biết bao nhà đại quan muốn gả con cho hắn, tùy tiện chọn một người cũng đẹp đẽ hơn so với Kinh Sở Sở, sao Khâu nhi lại chọn nàng, hắn cũng không phải kẻ ngốc a."
Thẩm Tín là tướng quân giết địch trên sa trường, lời nói thẳng thắn, La Tuyết Nhạn lại mạnh mẽ, nói chuyện không hề uyển chuyển, nghe xong sắc mặt Kinh Quan Sinh trắng bệch, còn Thẩm lão phu nhân thì tức giận không nói nên lời.
Ngẫm lại hai vợ chồng Thẩm Tín nói cũng không sai, bề ngoài Kinh Sở Sở tuy rằng xinh đẹp nhu thuận, nhưng cũng không phải hiếm gặp, người như nàng quơ tay cũng có thể hốt về một nắm. Kinh Quan Sinh nói Thẩm Khâu gài bẫy nàng, đúng là quá lời.
Thẩm Diệu muốn cười thật to, kiếp trước vợ chồng Thẩm Tín cũng che chở cho Thẩm Khâu như vậy. Tiếc là biểu hiện trước đó của Kinh Sở Sở quá mức ngây thơ, ngoan ngoãn, nên không ai nghĩ nàng có tâm cơ. Thẩm lão phu nhân lại sắp đặt nhiều phu nhân đến đây làm chứng, bịt kín đường lui của Thẩm Khâu.
“Nhân chứng vật chứng đều có đủ các ngươi còn giả bộ hàm hồ!" Kinh Quan Sinh tức giận nói: “Chẳng lẽ một thiếu nữ như muội muội ta lại có thể ép buộc Thẩm Khâu! Ta còn tưởng rằng Thẩm Khâu là chính nhân quân tử, đội trời đạp đất, không ngờ tri nhân tri diện bất tri tâm, ta muốn báo quan!"
Báo quan, nghĩa là làm lớn chuyện, để cho người người nhà nhà đều biết chuyện xấu hổ này. Thẩm lão phu nhân tức giận hô lên: “Đủ rồi!" Nói xong quay qua nhìn Kinh Quan Sinh nhẹ nhàng khuyên bảo: “Quan Sinh, ngươi cháu trai của ta, mấy ngày nay ta đối xử với ngươi thế nào ngươi cũng đã biết. Ta rất thích nha đầu Sở Sở, hôm nay nếu người khác bắt nạt nàng, bản thân ta cũng sẽ không chấp nhận. Ngươi yên tâm, Thẩm gia nhất định cho ngươi câu trả lời thỏa đáng."
“Lão đại!" Thẩm lão phu nhân quay sang Thẩm Tín, giọng điệu lập tức thay đổi: “Chuyện này vốn là sai lầm của Khâu nhi, phụ thân ngươi trước đây dạy ngươi thế nào, người Thẩm gia luôn đỉnh thiên lập địa, Khâu nhi làm ra chuyện bại hoại, hủy đi trong sạch của cô nương nhà người ta thì phải chịu trách nhiệm, hắn phải cưới Sở Sở, cả đời này đối tốt với nàng."
Người Thẩm gia đỉnh thiên lập địa, đó là gia huấn của Thẩm lão tướng quân. Nếu là trước đây, vì giữ gìn mặt mũi cho Thẩm lão phu nhân, việc hôm nay hắn sẵng sàng ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng năm nay trở về, những việc làm của Thẩm lão phu nhân làm hắn ngày càng thất vọng, bây giờ nghe nàng nói đến gia huấn, chỉ thấy nàng đúng là dối trá, trong lòng tức giận vô cớ, hắn nói: “Ta đã nói rồi, Khâu nhi không bao giờ làm chuyện như vậy!"
“Việc này…" Thẩm Đông Lăng nãy giờ vẫn núp ở phía sau đột nhiên ngập ngừng nói: “Tại sao chưa ai vào xem xét đã khẳng định người bên trong là Đại ca, đó thật sự là Đại ca sao?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Phải đó! Người bên trong là Thẩm Khâu sao? Từ đầu đến giờ vẫn chưa có ai đi vào để xác định, chỉ thấy bóng dáng hai người nam nữ đang quấn lấy nhau. Kỳ thực trong lòng những người ở đây có thể rõ ràng vài phần, chuyện này nói là say rượu loạn tính, không chừng là bị người ta ám hại, nhưng mà Thẩm Khâu đã rơi vào bẫy thì kết quả chắn chắn không hay ho.
Trần Nhược Thu gượng cười nói: “Đông Lăng ngươi nói gì vậy, trên bàn tiệc chỉ có mình Khâu nhi say rượu trở về nghỉ ngơi, ngoài ra hắn ra thì còn ai đâu?"
“Còn có Nhị ca nha." Thẩm Diệu nhẹ nhàng nói: “Nhị ca cũng không thấy đâu? Vì sao chỉ muốn một mình Đại ca vào đây nhận tội?"
“Muội muội, ngươi muốn ta nhận tội gì đấy?" Một âm thanh đột ngột vang lên, trong đầu Trần Nhược Thu oanh một tiếng, mọi người đều quay lại nhìn, cách đó không xa Thẩm Khâu ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái, đang đứng bên cạnh Phùng An Ninh, nghi hoặc nhìn mọi người.
“An Bình!" Phùng phu nhân hoảng sợ, vội vàng lôi nàng qua trách cứ: “Nãy giờ ngươi chạy loạn ở đâu vậy!"
“Ta đến tịnh phòng, lúc quay lại thì lạc đường." Phùng An Ninh vô tội nói: “Ta tìm kiếm một lúc vẫn không thấy đường về, may mà gặp được Đại ca Thẩm gia, hắn dẫn ta quay lại. Ở đây xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn sợ bóng sợ gió một hồi, cuối cùng Thẩm Khâu lại yên lành đứng đây, Thẩm Tín cười ha ha, nụ cười kia rơi vào tai mọi người có vài phần đắc ý.
Thẩm Khâu đang ở đây, vậy người bên trong là ai?
“Nhìn đủ rồi chứ." Thẩm Diệu nhẹ nhàng mỉm cười: “Người đâu, tới xem cho rõ ràng, cuối cùng người phải chịu trách nhiệm là ai?"
Hiện tại Thẩm lão phu nhân muốn ngăn cản đã muộn. Không đợi Trần Nhược Thu lên tiếng, nha hoàn của La Tuyết Nhạn đã vọt vào, các nàng là người luyện võ, động tác rất nhanh, mọi người chưa kịp phản ứng đã nghe một tiếng rên rỉ bên trong, hai nha hoàn nắm lấy mặt nam tử kia xoay về hướng mọi người: “Hồi bẩm phu nhân, là Nhị thiếu gia!"
Quần áo Thẩm Viên xộc xệch, gương mặt ửng hồng hiện ra trước mắt mọi người. Quả thật sống động hơn nhiều so với những lời nói suông vu oan Thẩm khâu lúc nãy, mọi người đồng thời nhìn về phía Thẩm Quý và Thẩm lão phu nhân.
Âm thanh trào phúng của Thẩm Diệu vang lên: “Ai nha, thì ra chỉ là hiểu lầm, đang yên đang lành, thiếu chút nữa là vu oan cho Đại ca của ta, bọn nha hoàn này, lần sau mắt phải mở to một chút, dám bôi nhọ thanh danh Đại ca ta, muốn ngồi tù hết phải không?"
“Muội muội, ngươi đang nói gì vậy?" Thẩm Khâu gãi đầu một cái: “Ai muốn vu oan ta?"
“Khâu nhi, có người muốn nhét thê tử vào phòng ngươi a." La Tuyết Nhạn cũng đã nhìn ra, vừa rồi Thẩm lão phu nhân và Trần Nhược Thu nói như đúng rồi, làm nàng sợ bóng sợ gió, hiện giờ mọi chuyện đã rõ, nàng cũng không khách khí: “Ta đã nói rồi, thê tử của Khâu nhi phải do vợ chồng ta tự mình lựa chọn, Khâu nhi lại hiểu chuyện, sao có thể ôm về một nàng dâu tự mình dâng tới cửa a."
Phùng An Ninh bừng tỉnh nói: “Cái gì, Đại ca Thẩm gia nãy giờ luôn dẫn đường cho ta mà, trước giờ ta chỉ nghe nói cưỡng ép dân nữ làm vợ, chưa từng nghe cưỡng ép nam nhân làm chồng nha."
Phùng An Ninh cố ý nói khoa trương để bênh vực Thẩm Khâu. Phùng phu nhân nghe vậy thì nghiêm mặt trách cứ: “An bình!" Phùng An Ninh thè lưỡi, không thèm nói nữa, nàng nói như vậy đã đủ rồi.
“Tổ mẫu, Nhị thúc, biểu ca, tình huống bây giờ phải giải quyết thế nào nha?" Thẩm Diệu giả vờ khó xử nói, mọi người đều có thể nhìn ra nàng đang ôm tâm tình xem náo nhiệt.
Cái gì gọi là gậy ong đập lưng ong? Đây chính là gậy ong đập lưng ong nha!
Thẩm lão phu nhân hoảng hốt, việc hôm nay chính nàng đích thân sắp xếp, tất nhiên không thể sai sót. Tại sao cuối cùng lại thay đổi từ Thẩm Khâu thành Thẩm Viên, trong này đã xảy ra biến cố gì? Nàng nhìn qua thấy Thẩm Diệu đang cười tủm tỉm thì có thể hiểu được, việc này chắc chắn có liên quan đến Thẩm Diệu.
Thẩm Quý cũng choáng váng, hắn nghe nói Thẩm Khâu làm bậy mới cố ý lại đây xem náo nhiệt. Phải biết rằng thanh danh của một người ảnh hưởng rất lớn đến con đường làm quan. Hiện giờ Thẩm Khâu biến thành Thẩm Viên, Thẩm Viên vừa mới hồi kinh nhận chức đã làm ra việc này, không phải chính là tự cắt đứt con đường tiến thân hay sao!
Vài tiểu thư còn chút mơ hồ, nhưng các phu nhân thì đã hiểu. Bữa tiệc hôm nay rõ ràng chỉ là một tuồng kịch do Thẩm gia dựng nên. Rõ ràng là có người sử dụng Kinh Sở Sở để ám hại Thẩm Khâu, không ngờ cuối cùng diễn viên chính lại biến thành Thẩm Viên, còn vì sao mưu đồ xảy ra sai sót, nhìn thái độ Thẩm Diệu, mọi người đều hiểu chắc chắn bên trong có bàn tay của nàng thao túng.
Ai cũng nói đích nữ của Thẩm Tín là phế vật vô dụng, là kẻ ngốc mê trai. Giờ nhìn đi, còn ai dám nói nàng ngu muội. Thế cục hôm nay bị nàng phá vỡ, thậm chí tất cả nhân chứng ở đây đều xoay chuyển từ bất lợi trở thành lợi thế của nàng.
Thẩm lão phu nhân không còn cách nào, đang định giả vờ ngất đi để kéo dài thời gian thì đã nghe Thẩm Diệu nói: “Biểu ca, biểu tỷ xảy ra chuyện như vậy, ngươi làm ca ca chắc cũng đau lòng, ngươi yên tâm đi, tổ mẫu vừa nói nhất định sẽ cho biểu tỷ câu trả lời thỏa đáng."
Thẩm lão phu nhân nghe vậy không thể ngất nữa, nếu không chuyện này sẽ cứ thế được định đoạt, nàng trừng mắt nhìn Thẩm Diệu: “Viên nhi hiện đang hôn mê bất tỉnh, rõ ràng là bị người gài bẫy, Ngũ nha đầu, ngươi đừng có nói hươu nói vượn!"
“Lão phu nhân, ngài vừa nói gì vậy." Không đợi Thẩm Diệu mở miệng, La Tuyết Nhạn đã chất vấn: “Vừa rồi lúc ngài nói Khâu nhi ở bên trong, chưa từng nghe ngài vì hắn mà suy nghĩ. Viên nhi là cháu của ngài, chẳng lẽ Khâu nhi không phải cháu ngài sao? Lão phu nhân có bất công cũng đừng lộ liễu như vậy!"
La Tuyết Nhạn không sợ việc đối đầu với Thẩm lão phu nhân, nàng là người bộc trực nóng nảy, bùm bùm nói xong làm Thẩm lão phu nhân giận dữ: “Ngươi muốn tạo phản phải không?"
“Tổ mẫu, trước tiên chúng ta phải giải quyết xong chuyện biểu tỷ đi đã." Thẩm Diệu mỉm cười, giọng nói ôn hòa, từ đầu đến cuối đều không hề dao động, ép Thẩm lão phu nhân càng thêm khó xử, nàng nói: “Mới vừa rồi tổ mẫu nói thế nào nhỉ, tổ mẫu nói: Gia gia trước kia từng dạy, người Thẩm gia đỉnh thiên lập địa, hủy đi trong sạch của cô nương nhà người ta thì phải chịu trách nhiệm, Nhị ca phải cưới Sở Sở, cả đời này đối tốt với nàng." Thẩm Diệu cố ý nhại lại giọng điệu nhân nghĩa chính khí của Thẩm lão phu nhân khi nãy làm La Tuyết Nhạn nhịn không được cười lên một tiếng, Thẩm Diệu nhìn mọi người nói tiếp: “Các vị phu nhân ở đây đều nghe thấy, tổ mẫu ta trước giờ là người nói lời giữ lời, thời gian ngắn ngủ như vậy, tổ mẫu nhất định chưa quên, có phải không?"
Những phu nhân ở đây đều biết mình bị Thẩm Diệu dùng làm cây đao để đâm người khác, nhưng chỉ có thể “Ha ha" cười gượng. Thẩm lão phu nhân bị Thẩm Diệu trào phúng tức giận mặt hết đỏ lại xanh. Chỉ có thể lặp lại một câu: “Chuyện này có kỳ quái, chuyện này có kỳ quái!"
“Ta cũng nghĩ chuyện này có kỳ quái," Thẩm Diệu nhướng mày: “Hay là chúng ta báo quan đi. Phụ thân, thủ hạ của ngươi làm việc nhanh lẹ, ngươi bảo họ đi mời Kinh triệu doãn tới nhanh lên."
Lời chưa dứt, đã nghe Thẩm Quý quát lên: “Không được!"
Thẩm Diệu kinh ngạc: “Sao lại không được?"
Thẩm Quý hung tợn nhìn nàng, chuyện này một khi báo quan thì sẽ không thể nào che giấu được nữa. Ngự sử trong triều lúc nào cũng nhìn chằm chằm, nếu chuyện này tới tai bọn họ không biết họ sẽ dâng sớ nói gì đây. Huống hồ đây là chuyện xấu, để mọi người đều biết thì rất bất lợi.
“Bỏ đi," Thẩm Diệu đau đầu khoát tay áo: “Nói gì thì nói, chuyện này còn phải xem ý của biểu ca thế nào." Nàng nhìn thần sắc âm trầm của Kinh Quan Sinh, mỉm cười: “Biểu ca mới là người đau lòng nhất."
Kinh Quan Sinh không nói lời nào.
Thẩm lão phu nhân bực mình nói: “Tìm đại phu đến xem trước đi!" Kinh Sở Sở và Thẩm Viên vẫn không có động tĩnh, sợ là bị người gài bẫy, một bụng hỏa của Thẩm lão phu nhân không cách nào phát tát. Mọi việc hôm nay đúng ra Thẩm Khâu phải là người gánh chịu, không ngờ lại rơi lên đầu Thẩm Viên, nàng lại không có cách nào tháo gỡ.
Trần Nhược Thu vội vàng tiễn chân các vị phu nhân, tiểu thư. Hôm nay các nàng được xem trò hay, chính là ván cờ giữa Thẩm Diệu và những người khác của Thẩm gia, cuối cùng Thẩm Diệu là người chiến thắng, các nàng luôn miệng cam đoan không nói ra ngoài rồi đồng loạt cáo từ. Phùng An Ninh trừng mắt với Thẩm Diệu rồi theo chân Phùng phu nhân rời đi. Thẩm Nguyệt nhìn một mảnh hỗn độn trong sân, trong lòng thất vọng.
Chỉ một chút nữa có thể hủy diệt Thẩm Khâu, tại sao cuối cùng lại biến thành Thẩm Viên?
Vợ chồng Thẩm Tín theo Thẩm lão phu nhân đến chính sảnh, dù sao việc này cần phải có biện pháp xử lý. Liên quan đến thanh danh Thẩm gia, lại bị nhiều người chứng kiến như vậy, đây không còn là việc nhỏ nữa.
Thẩm Diệu đi cuối cùng, đột nhiên bị người gọi lại. Nàng quay đầu, chính là Kinh Quan Sinh.
Vóc dáng Thẩm Diệu nhỏ nhắn, Kinh Quan Sinh thì vừa béo vừa cao, đứng trước mặt Thẩm Diệu rất có sức uy hiếp. Gương mặt nhã nhặn hòa khí luôn có ý cười giờ biến mất tăm, chỉ còn lại vẻ âm trầm hung tợn, giống như đã bóc ra lớp mặt nạ để lộ ra gương mặt thật, hắn nói: “Ngũ biểu muội, việc này là do ngươi làm đúng không?"
“Đúng vậy." Thẩm Diệu sảng khoái thừa nhận.
Không dự đoán được Thẩm Diệu sẽ dễ dàng thừa nhận, Kinh Quan Sinh sửng sốt, lập tức nóng giận vung tay định đánh Thẩm Diệu, Kinh Trập và Cốc Vũ vội vàng xông ra ngăn trở, Thẩm Diệu lạnh lùng nhìn hắn: “Là ta làm, ngươi có thể làm gì được ta?"
“Ngươi thật là vô sỉ!" Kinh Quan Sinh gầm nhẹ.
“Ngươi nói ta vô sỉ?" Thẩm Diệu nhìn hắn: “Biểu ca, việc hôm nay, ngươi có dám nói ngươi không biết gì hay không?"
Kinh Quan Sinh giật mình. Thân là ca ca của Kinh Sở Sở, sao hắn có thể không biết những tính toán của Thẩm lão phu nhân. Nhưng để Kinh Sở Sở thành vợ Thẩm Khâu đối với hắn chỉ có lợi không có hại, không ngờ cuối cùng lại là Thẩm Viên.
“Dùng thân thể muội muội mình để trao đổi lợi ích, bây giờ còn nói ta vô sỉ, biểu ca, ngươi không ý thức được người vô sỉ nhất chính là ngươi sao?" Thẩm Diệu cười nói.
“Ngươi!"
“Hiện giờ kết cục đã định, chẳng lẽ biểu ca không nghĩ đến chuyện thay đổi chiến thuật một chút ư." Thẩm Diệu ung dung nhìn hắn: “Biểu tỷ ở trước mặt nhiều người mất đi trong sạch, ngày sau còn có thể gả cho ai để vì biểu ca tranh thủ lợi ích, việc như vậy rất khó, ai lại muốn cưới một con đàn bà dâm đãng đâu."
Nàng nói lời ác độc, Kinh Quan Sinh xiết chặt nắm tay, không muốn cũng phải thừa nhận Thẩm Diệu nói đúng. Cái gì gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo, hiện tại hắn đã hiểu được. Kinh Sở Sở bị người vấy bẩn, sau này không người đàng hoàng nào muốn cưới nàng, đừng nói đến những gia tộc phú quý.
“Biểu ca, nghĩ tình ngươi là đường ca của ta, ta nhắc nhỡ ngươi một câu." Thẩm Diệu cười thân thiết: “Kỳ thật chỉ cần gả đến Thẩm gia, đối với các ngươi mà nói là trèo cao. Nếu đã vậy, gả cho Đại ca hay Nhị ca thì có gì khác nhau?"
Kinh Quan Sinh nhìn Thẩm Diệu không nói, trong đầu xoay chuyển.
“Lại nói, Nhị ca của ta tuổi trẻ tài cao, sắp bước vào quan trường, ngày sau tiền đồ như gấm, so với Đại ca không chừng còn có phần hơn. Nếu đều là đánh đổi muội muội để lấy tiền đồ, vậy người trên gường kia từ Đại ca đổi thành Nhị ca, Đại tẩu biến thành Nhị tẩu thì có gì không tốt, dù sao đối với các ngươi cũng đều có lợi."
Nàng nhìn móng tay của mình, lời nói như vu vơ: “Sống ở đời, phải biết quyền biến một chút."
Tác giả :
Thiên Sơn Trà Khách