Tướng Minh
Chương 38-1: Trừ phi (1)
Ngoại trừ thiếu nữ Vô Loan bị phạt tự mình kiểm điểm trong phàn lung không biết có ý nghĩa gì, những người khác đều theo Diệp Hoài Tụ vào trong ngôi nhà gỗ có chút đơn sơ. Bên ngoài tiểu viện thảo lư là nửa vòng hàng rào không thể phòng được lang sói thậm chí là một đứa trẻ ba tuổi, hơn nữa người dựng hàng rào dường như rất không để tâm, khe hở giữa các thanh rào lớn đến mức một con thỏ hoang mập cũng có thể chui qua, nếu có trộm đến, bất luận là chui hay là nhảy đều có thể dễ dàng vượt qua. Lý Nhàn cẩn thận quan sát bức tường hàng rào đó, không khỏi nghĩ đến nữ nhân và cẩu.
- Hàng rào này là do ai dựng thế?
Lòng hiếu kì cộng thêm tính thọc mạch khiến Lý Nhàn không kìm được hỏi.
Diệp Hoài Tụ dừng bước chân, Lý Nhàn cũng không biết là hoa mắt hay là chóng mặt, lại tựa như nhìn thấy nàng ưỡn thẳng ngực sau đó có chút kiêu ngạo nói ra một chữ.
- Ta.
Lý Nhàn vốn định nói người cô mời đến làm hàng rào nên bị kéo ra trói lên cây cột bắn ba mươi tiễn, sau khi nghe thấy một chữ này liền đem lời muốn nói vội vàng nuốt xuống bụng. Nuốt xuống rồi nhất thời không thể tiêu hóa, đành phải yên lặng thả một cái rắm nguyên sinh ra.
- Hàng rào này… rất có tính nghệ thuật.
Lý Nhàn gãi gãi đầu ngượng ngùng cười nói.
Diệp Hoài Tụ quay lại liếc nhìn Lý Nhàn một cái, một cái liếc quyến rũ bất ngờ.
- Cảm thấy không đẹp thì cứ trực tiếp nói ra, cần gì phải nuốt trở về như vậy?
Nàng nghếch cái cằm mượt mà trơn bóng, mang theo một chút kiêu ngạo khiến người ta quyến luyến không buông.
- Hàng rào không phải hàng rào.
Nàng nói một câu nghe ra hoàn toàn mâu thuẫn, một câu rõ ràng rất ngớ ngẩn nhưng thốt ra từ trong miệng nàng lại mang theo mùi vị Phật môn kinh nghĩa. Giống như đại hòa thượng tinh thông Phật pháp nói núi không phải là núi nước không phải là nước hoa không phải là hoa, giống như một tiểu thế giới cao thâm khó đoán khiến người ta bỗng nhiên muốn khóc.
Chỉ là những lời tiếp theo lại đem loại ý cảnh này đập tan thành những mảnh nhỏ, ý cười trên miệng Diệp Hoài Tụ khiến Lý Nhàn kinh ngạc nữ nhân rốt cuộc có bao nhiêu mặt, vì sao mỗi một mặt đều chân thật, đều hồn nhiên tự tại như vậy.
- Đây là hàng rào ta dựng để trồng hoa.
Tay ngọc thon thon vươn ra từ trong tay áo màu tím rộng rãi chỉ chỉ phía dưới hàng rào nói:
- Mấy ngày trước nhờ bằng hữu từ Trung Nguyên mang đến hai ba trăm cành tường vi, mới cắm xuống tưới được ít nước. Mặc dù tái Bắc khô lạnh, nhưng ngẫm lại loài hoa tường vi rất kiên cường. Mùa hè này chắc sẽ nở được vài đóa hoa nhỏ. Một tường lá xanh, điểm xuyết mấy bông hoa hồng, ngươi không cảm thấy đẹp sao?
Quyến rũ hóa thành thanh thuần, chuyển biến này hoàn thành chớp nhoáng mà không đột ngột. Lý Nhàn không thể không tán thưởng, thiên hạ này người có thể đem hai loại khí chất mâu thuẫn thể hiện một cách hồn nhiên như vậy, chắc chỉ có mỗi Diệp đại gia.
- Diệp đại gia thật có nhã hứng.
Lý Nhàn chân thành tán thưởng một câu.
Trồng một tường tường vi ở vùng đất lạnh lẽo này, để mùa hè sang năm một đất cỏ xanh một tường hoa nở, ngẫm lại, đúng là đẹp không tả nổi.
- Ngươi có thể gọi ta cô cô.
Diệp Hoài Tụ gật đầu cười, phóng khoáng nói ra ba chữ:
- Cậu nhóc ạ.
Lý Nhàn phản đối nói:
- Tôi chỉ có một cô cô, giờ này có lẽ đang ở Yến Sơn.
- Người ngươi nói chắc là Hồng Phất.
Diệp Hoài Tụ quay đầu nhìn về hướng Trung Nguyên:
- Lại nói lâu lắm rồi không được gặp nàng ấy, ta ở thành Ngư Dương, nàng ấy ở núi Bát Tiên, cách nhau chỉ hơn mười dặm, thỉnh thoảng còn có thể gặp nhau chuyện phiếm thưởng trà.
- Nàng ấy là một nữ tử hiếm thấy.
Giống như tổng kết, lại giống như hồi tưởng, Diệp Hoài Tụ nhàn nhạt nói một câu.
- Người cũng là một nữ tử hiếm thấy.
Lý Nhàn chân thành nói.
Diệp Hoài Tụ cười cười, không nói gì nữa.
Đi qua hàng rào, Lý Nhàn liền nhìn thấy cái gọi là tảng đá trong truyền thuyết. Không thể tính là quá lớn, chỉ có khoảng hai mét chiều dài. Một mặt nhẵn bóng như gương, còn một mặt nhấp nhô như núi. Mặt nhẵn bóng giống như được cắt gọt, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống dấu vết con người tạo ra.
Nơi này Huyền Vũ Phong
Diệp Hoài Tụ.
Bảy chữ lớn giống như rồng bay phượng múa, mang theo một luồng mãnh khí anh dũng hào hùng. Còn ba chữ nhỏ bên dưới lại dùng kiểu chữ trâm hoa tiểu khải, thanh tú, nhã nhặn.
Từ mười chữ này có thể nhìn ra khí chất khác biệt của chủ nhân nơi này.
Lý Nhàn vô thức dừng chân hai phút trước tảng đá, cho đến khi Đạt Khê Trường Nho trở lại thúc giục hắn mới đem tầm mắt rời khỏi tảng đá, hít một hơi thật sâu sau đó thở dài, không tự chủ được thốt ra một câu:
- Chữ tốt, quả nhiên chữ tốt! Khen cho một một tòa Huyền Vũ Phong.
Nghe được lời này của hắn, Diệp Hoài Tụ hé miệng mỉm cười, còn thiếu nữ áo trắng thản nhiên như nước kia lại khẽ nhíu mày, không giấu được vẻ chán ghét trên mặt.
Ngay cả Đạt Khê Trường Nho cũng phải dừng bước chân, ném cho Lý Nhàn một cái lườm đầy thâm ý.
- Tốt ở chỗ nào?
Diệp Hoài Tụ đứng bên cạnh cửa vào, cười ha ha hỏi.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng hỏi như vậy, cũng không biết có bao nhiêu người đứng bên tảng đá này cố làm ra vẻ hiểu biết bình phẩm, còn Diệp Hoài Tụ mỗi lần hỏi đều sẽ nhận được vô số mỹ từ tâng bốc thối không thể ngửi. Trong đó có người tự cho rằng mình là tài tử, có những người tự cho rằng mình là quyền quý, còn có những người tự cho rằng mình có cả hai đặc điểm kia. Những người này hoặc là ra vẻ đạo mạo hoặc là gọn gàng dứt khoát kỳ thực đều mang theo chút ý niệm xấu xa trong đầu, đơn giản là để cùng Diệp đại gia phát sinh chút chuyện phong lưu không thể nói cho người khác biết.
Sau này nghe nhiều rồi, Diệp Hoài Tụ cũng lười hỏi lại.
Nếu những câu trả lời câu này giả dối buồn nôn khiến người ta ghê tởm hơn câu kia, nàng hà tất tự làm mình khổ?
Trong mắt Diệp Hoài Tụ, Lý Nhàn không giống những nam nhân kia, hắn còn nhỏ, vừa mới đến tuổi trưởng thành đang là giai đoạn tâm địa thuần khiết trong sạch nhất, cho nên nàng mới hỏi như vậy. Nếu Lý Nhàn biết nàng nghĩ như vậy, chỉ sợ sẽ mừng thầm cười đến dương dương tự đắc không thể kiềm chế.
- Tốt ở chỗ nào?
Nàng hỏi.
Lý Nhàn đứng bên cạnh tảng đá trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Hoài Tụ vừa nghiêm túc lại vừa trêu chọc nói ra hai chữ.
- Hài hòa.
- Hài hòa?
Diệp Hoài Tụ ngẩn ra, sau đó thoải mái bật cười:
- Quả nhiên là một cậu nhóc thú vị.
Đây là lần thứ hai trong ngày nàng nói ra "cậu nhóc", nhưng không hề nghi ngờ, lần thứ hai so với lần thứ nhất tán thưởng và thân thiết hơn một chút. Nghe thấy hai chữ này, đến thiếu nữ áo trắng khẽ nhíu mày kia cũng thoáng ngẩn người, sau đó trầm tư, sau đó thì mi mắt cong nhẹ nhàng cong lên một đường cong xinh đẹp, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười như có như không, nàng khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Lý Nhàn, giống như là muốn nhìn rõ hình dạng của thiếu niên kia.
Lý Nhàn ngượng ngùng cười cười, bộ dạng có vẻ bối rối. Nhưng trong lòng hắn thì đang cảm tạ tổ tiên đã phát minh một ra từ ngữ xinh đẹp như vậy, nhìn nụ cười của Diệp Hoài Tụ hắn biết chí ít mình đã không thất bại trên khâu nhìn chữ. Hắn nghĩ quả thực không sai, trên tảng đá này, cũng không biết đã có bao nhiêu nam tử tự cho rằng mình lợi hại bị trực tiếp đuổi đi, những người tính cách có chút lưu manh vô lại thì được hân hạnh nếm mùi đại bổng của Gia Nhi.
- Hàng rào này là do ai dựng thế?
Lòng hiếu kì cộng thêm tính thọc mạch khiến Lý Nhàn không kìm được hỏi.
Diệp Hoài Tụ dừng bước chân, Lý Nhàn cũng không biết là hoa mắt hay là chóng mặt, lại tựa như nhìn thấy nàng ưỡn thẳng ngực sau đó có chút kiêu ngạo nói ra một chữ.
- Ta.
Lý Nhàn vốn định nói người cô mời đến làm hàng rào nên bị kéo ra trói lên cây cột bắn ba mươi tiễn, sau khi nghe thấy một chữ này liền đem lời muốn nói vội vàng nuốt xuống bụng. Nuốt xuống rồi nhất thời không thể tiêu hóa, đành phải yên lặng thả một cái rắm nguyên sinh ra.
- Hàng rào này… rất có tính nghệ thuật.
Lý Nhàn gãi gãi đầu ngượng ngùng cười nói.
Diệp Hoài Tụ quay lại liếc nhìn Lý Nhàn một cái, một cái liếc quyến rũ bất ngờ.
- Cảm thấy không đẹp thì cứ trực tiếp nói ra, cần gì phải nuốt trở về như vậy?
Nàng nghếch cái cằm mượt mà trơn bóng, mang theo một chút kiêu ngạo khiến người ta quyến luyến không buông.
- Hàng rào không phải hàng rào.
Nàng nói một câu nghe ra hoàn toàn mâu thuẫn, một câu rõ ràng rất ngớ ngẩn nhưng thốt ra từ trong miệng nàng lại mang theo mùi vị Phật môn kinh nghĩa. Giống như đại hòa thượng tinh thông Phật pháp nói núi không phải là núi nước không phải là nước hoa không phải là hoa, giống như một tiểu thế giới cao thâm khó đoán khiến người ta bỗng nhiên muốn khóc.
Chỉ là những lời tiếp theo lại đem loại ý cảnh này đập tan thành những mảnh nhỏ, ý cười trên miệng Diệp Hoài Tụ khiến Lý Nhàn kinh ngạc nữ nhân rốt cuộc có bao nhiêu mặt, vì sao mỗi một mặt đều chân thật, đều hồn nhiên tự tại như vậy.
- Đây là hàng rào ta dựng để trồng hoa.
Tay ngọc thon thon vươn ra từ trong tay áo màu tím rộng rãi chỉ chỉ phía dưới hàng rào nói:
- Mấy ngày trước nhờ bằng hữu từ Trung Nguyên mang đến hai ba trăm cành tường vi, mới cắm xuống tưới được ít nước. Mặc dù tái Bắc khô lạnh, nhưng ngẫm lại loài hoa tường vi rất kiên cường. Mùa hè này chắc sẽ nở được vài đóa hoa nhỏ. Một tường lá xanh, điểm xuyết mấy bông hoa hồng, ngươi không cảm thấy đẹp sao?
Quyến rũ hóa thành thanh thuần, chuyển biến này hoàn thành chớp nhoáng mà không đột ngột. Lý Nhàn không thể không tán thưởng, thiên hạ này người có thể đem hai loại khí chất mâu thuẫn thể hiện một cách hồn nhiên như vậy, chắc chỉ có mỗi Diệp đại gia.
- Diệp đại gia thật có nhã hứng.
Lý Nhàn chân thành tán thưởng một câu.
Trồng một tường tường vi ở vùng đất lạnh lẽo này, để mùa hè sang năm một đất cỏ xanh một tường hoa nở, ngẫm lại, đúng là đẹp không tả nổi.
- Ngươi có thể gọi ta cô cô.
Diệp Hoài Tụ gật đầu cười, phóng khoáng nói ra ba chữ:
- Cậu nhóc ạ.
Lý Nhàn phản đối nói:
- Tôi chỉ có một cô cô, giờ này có lẽ đang ở Yến Sơn.
- Người ngươi nói chắc là Hồng Phất.
Diệp Hoài Tụ quay đầu nhìn về hướng Trung Nguyên:
- Lại nói lâu lắm rồi không được gặp nàng ấy, ta ở thành Ngư Dương, nàng ấy ở núi Bát Tiên, cách nhau chỉ hơn mười dặm, thỉnh thoảng còn có thể gặp nhau chuyện phiếm thưởng trà.
- Nàng ấy là một nữ tử hiếm thấy.
Giống như tổng kết, lại giống như hồi tưởng, Diệp Hoài Tụ nhàn nhạt nói một câu.
- Người cũng là một nữ tử hiếm thấy.
Lý Nhàn chân thành nói.
Diệp Hoài Tụ cười cười, không nói gì nữa.
Đi qua hàng rào, Lý Nhàn liền nhìn thấy cái gọi là tảng đá trong truyền thuyết. Không thể tính là quá lớn, chỉ có khoảng hai mét chiều dài. Một mặt nhẵn bóng như gương, còn một mặt nhấp nhô như núi. Mặt nhẵn bóng giống như được cắt gọt, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống dấu vết con người tạo ra.
Nơi này Huyền Vũ Phong
Diệp Hoài Tụ.
Bảy chữ lớn giống như rồng bay phượng múa, mang theo một luồng mãnh khí anh dũng hào hùng. Còn ba chữ nhỏ bên dưới lại dùng kiểu chữ trâm hoa tiểu khải, thanh tú, nhã nhặn.
Từ mười chữ này có thể nhìn ra khí chất khác biệt của chủ nhân nơi này.
Lý Nhàn vô thức dừng chân hai phút trước tảng đá, cho đến khi Đạt Khê Trường Nho trở lại thúc giục hắn mới đem tầm mắt rời khỏi tảng đá, hít một hơi thật sâu sau đó thở dài, không tự chủ được thốt ra một câu:
- Chữ tốt, quả nhiên chữ tốt! Khen cho một một tòa Huyền Vũ Phong.
Nghe được lời này của hắn, Diệp Hoài Tụ hé miệng mỉm cười, còn thiếu nữ áo trắng thản nhiên như nước kia lại khẽ nhíu mày, không giấu được vẻ chán ghét trên mặt.
Ngay cả Đạt Khê Trường Nho cũng phải dừng bước chân, ném cho Lý Nhàn một cái lườm đầy thâm ý.
- Tốt ở chỗ nào?
Diệp Hoài Tụ đứng bên cạnh cửa vào, cười ha ha hỏi.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng hỏi như vậy, cũng không biết có bao nhiêu người đứng bên tảng đá này cố làm ra vẻ hiểu biết bình phẩm, còn Diệp Hoài Tụ mỗi lần hỏi đều sẽ nhận được vô số mỹ từ tâng bốc thối không thể ngửi. Trong đó có người tự cho rằng mình là tài tử, có những người tự cho rằng mình là quyền quý, còn có những người tự cho rằng mình có cả hai đặc điểm kia. Những người này hoặc là ra vẻ đạo mạo hoặc là gọn gàng dứt khoát kỳ thực đều mang theo chút ý niệm xấu xa trong đầu, đơn giản là để cùng Diệp đại gia phát sinh chút chuyện phong lưu không thể nói cho người khác biết.
Sau này nghe nhiều rồi, Diệp Hoài Tụ cũng lười hỏi lại.
Nếu những câu trả lời câu này giả dối buồn nôn khiến người ta ghê tởm hơn câu kia, nàng hà tất tự làm mình khổ?
Trong mắt Diệp Hoài Tụ, Lý Nhàn không giống những nam nhân kia, hắn còn nhỏ, vừa mới đến tuổi trưởng thành đang là giai đoạn tâm địa thuần khiết trong sạch nhất, cho nên nàng mới hỏi như vậy. Nếu Lý Nhàn biết nàng nghĩ như vậy, chỉ sợ sẽ mừng thầm cười đến dương dương tự đắc không thể kiềm chế.
- Tốt ở chỗ nào?
Nàng hỏi.
Lý Nhàn đứng bên cạnh tảng đá trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Hoài Tụ vừa nghiêm túc lại vừa trêu chọc nói ra hai chữ.
- Hài hòa.
- Hài hòa?
Diệp Hoài Tụ ngẩn ra, sau đó thoải mái bật cười:
- Quả nhiên là một cậu nhóc thú vị.
Đây là lần thứ hai trong ngày nàng nói ra "cậu nhóc", nhưng không hề nghi ngờ, lần thứ hai so với lần thứ nhất tán thưởng và thân thiết hơn một chút. Nghe thấy hai chữ này, đến thiếu nữ áo trắng khẽ nhíu mày kia cũng thoáng ngẩn người, sau đó trầm tư, sau đó thì mi mắt cong nhẹ nhàng cong lên một đường cong xinh đẹp, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười như có như không, nàng khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Lý Nhàn, giống như là muốn nhìn rõ hình dạng của thiếu niên kia.
Lý Nhàn ngượng ngùng cười cười, bộ dạng có vẻ bối rối. Nhưng trong lòng hắn thì đang cảm tạ tổ tiên đã phát minh một ra từ ngữ xinh đẹp như vậy, nhìn nụ cười của Diệp Hoài Tụ hắn biết chí ít mình đã không thất bại trên khâu nhìn chữ. Hắn nghĩ quả thực không sai, trên tảng đá này, cũng không biết đã có bao nhiêu nam tử tự cho rằng mình lợi hại bị trực tiếp đuổi đi, những người tính cách có chút lưu manh vô lại thì được hân hạnh nếm mùi đại bổng của Gia Nhi.
Tác giả :
Trí Bạch