Tướng Minh
Chương 15: “an chi”
Đạt Khê Trưởng Nho là một con người có nguyên tắc, năm xưa khi còn ở trong quân đội Hoằng Hóa thì đã nổi tiếng là không nể mặt ai, cho nên nếu y đã nói là Lý Nhàn không rút đao hết 1500 lần thì không được ăn cơm, vậy thì cho dù Lý Nhàn rút đao tới lần thứ 1499 rồi ngất đi, y cũng sẽ không cho Lý Nhàn một ngụm cháo.
Một trong Tứ hổ của Huyết Kỵ, Triều Cầu Ca, sau khi sắp xếp xong công việc của du kỵ và các trạm gác ngầm, ra ngoài bờ hồ tìm một tảng đá ngồi xuống, trông rất rảnh rỗi. Y lấy cái túi rượu bên hông xuống nốc một ngụm vào miệng, tuy đã qua tháng tư, nhưng gió đêm trên thảo nguyên vẫn lạnh thấu xương, những binh sĩ của Huyết Kỵ đắp chăn ngủ trên đá bên bờ hồ, không ai nhúc nhích, yên tĩnh như những tảng đá.
Sở dĩ ngủ trên bãi đá bên hồ mà không phải trên thảm cỏ mềm mại, nguyên nhân rất đơn giản. Đó là vì thảm cỏ tuy thoải mái, nhưng càng lạnh hơn, tuy họ không biết khoa học là gì, nhưng họ có kinh nghiệm phong phú vô cùng.
Những kỵ binh này ngủ một cách yên tĩnh đến mức khiến người ta bất ngờ, không ai ngáy cả, không có tiếng cắn răng, không có tiếng tiếng chép miệng, cũng không có tiếng nói mớ, âm thanh gì cũng không có, giống như… một đám người chết đang nằm trên đất vậy.
Không ngáy, không phải vì đường hô hấp của những kỵ binh này không có vấn đề, cũng không phải vì họ ngủ rất say. Mà vì, những người không thể kiềm chế tiếng ngáy đều đã chết hết rồi.
Cắm trại bên ngoài, một tiếng ngáy cũng có thể dẫn dắt kẻ địch tới.
Vạn vật đều vì sự sống còn mà thích ứng hoàn cảnh, cũng giống như vào thời viễn cổ, cổ của hươu cao cổ không dài như thế, mà chỉ như cổ con ngựa thôi, thậm chí còn ngắn hơn một chút. Nhưng lúc đó thảm thực vật trên mặt đất không đủ để cho chúng ăn no, nên chúng chỉ đành vươn cổ ra mà ăn lá trên cây, cổ ngắn nhất định không ăn được, nên bọn chúng đều đã chết đói hết.
Chiến tranh sẽ không đi thích ứng với bất kì ai, cho nên mỗi người chỉ có thể tự đi thích ứng chiến tranh. Hơn hai ngàn kỵ binh mà giờ chỉ còn hơn trăm người. Họ đều là những người vì sống còn mà uống máu người giải khát ăn thịt người đỡ đói. Mấy năm sau này lang thang trên thảo nguyên, luôn có người cảm thấy hứng thú với chiến mã hay giáp trụ của họ, một trăm lẻ bốn kỵ binh còn sống só này, trên tay ai chẳng có mấy chục mạng người? Và có ai chưa từng bị truy sát mà phải trốn đây trốn đó.
Sự mát lạnh của rượu tràn vào cổ họng, nhưng lại không thể xua tan cái giá lạnh.
Triều Cầu Ca nhìn cậu thiếu niên trên lưng ngựa vẫn còn đang rút đao thu đao một cách quỷ dị, ánh mắt của y luôn nhìn chằm chằm đôi tay đó, cán đao đó. Chỉ là trong mắt của y không có sự thông cảm, sở dĩ y nhìn chằm chằm như vậy, là vì Đạt Khê Trường Nho kêu y đếm số lần rút đao của Lý Nhàn. Đạt Khê Trường Nho biết lời tiên đoán về “chân long chuyển thế" đó, nhưng Huyết Kỵ binh không biết. Họ hoàn toàn không có tình cảm gì với Lý Nhàn, nếu có, thì cũng chỉ là sự kinh ngạc đối với nghị lực phi thường của người thiếu niên này, từ đó nảy sinh lòng khâm phục thiếu niên này.
Triều Cầu Ca tính toán thời gian, chắc là đã qua giờ Sửu. Y thở phào một cái, thầm nhủ cuối cùng cũng không cần cùng cậu thiếu niên xui xẻo này chịu đựng đến lúc trời sáng rồi.
Một ngàn năm.
Triều Cầu Ca khẽ thốt ra ba chữ, sau đó uống sạch rượu trong túi, đứng dậy đi về phía vị thiếu niên đó. Y muốn vỗ vỗ vai người thiếu niên và nói với y:
- Không tồi, hi vọng ngươi có thể sống sót.
Điều khiến Triều Cầu Ca kinh ngạc chính là, người thiếu niên đó không còn chịu đựng được nữa và ngã xuống từ trên ngựa, rơi cái rầm xuống bãi cỏ, khiến con ngựa giật mình đến nhảy dựng sang bên một bước. Không sớm không muộn, vừa đúng lần thứ 1500 thì hắn ngã xuống, sau đó nằm im như chết trên mặt đất.
Triều Cầu Ca ngẩn người, y đột nhiên nghĩ tới một chuyện, một chuyện rất đáng sợ.
Không lẽ, thiếu niên này trong hoàn cảnh như thế này, đầu óc vẫn còn giữ được tỉnh táo? Hắn nhớ rõ mình đã rút đao bao nhiêu lần? Vả lại, chỗ con ngựa đứng, một bên có cục đá , một bên là thảm cỏ bằng phẳng, hắn không ngã xuống phía bên cục đá, không lẽ thiếu niên này ngay cả trước khi hôn mê vẫn có thể bình tĩnh lựa chọn hướng ngã cho mình sao? Triều Cầu Ca đứng ngẩn người tại chỗ suốt một phút đồng hồ, rồi mới cười khổ lắc đầu đi về phía người thiếu niên.
Y bồng người thiếu niên mềm nhũn như đống bùn ấy lên, rồi đặt xuống cạnh bờ hồ, sau đó dùng chăn đắp kĩ cho hắn. Có lẽ do lòng hiếu kì về người thiếu niên này, Triều Cầu Ca không còn thấy buồn ngủ, y ngồi sát bên Lý Nhàn, muốn uống rượu thì phát hiện túi rượu đã trống không.
- Cám ơn.
Người thiếu niên đã thần trí mơ màng đột nhiên mở mắt ra một cách khó khăn, nói với Triều Cầu Ca hai chữ này một cách chân thành.
Triều Cầu Ca nói:
- Không cần cám ơn… ngươi thật sự nhớ số lần mà mình rút dao sao?
Không có câu trả lời.
Triều Cầu Ca cúi đầu nhìn, thì phát hiện người thiếu niên mặt mày thanh tú ấy đã ngủ mất rồi. Mày của thiếu niên hơi cau lại, đó là vì dù đang mơ ngủ nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự đau đớn to lớn trên cơ thể.
- Đúng là một tên yêu nghiệt.
Triều Cầu Ca cảm khái một câu, ngả người ra sau nằm ngay cạnh Lý Nhàn.
Khi mặt trời còn chưa mọc, các kỵ binh đã tỉnh giấc theo thói quen, xếp chăn trói vào sau chiến mã, sau đó bắt đầu chuẩn bị ăn sáng. Đạt Khê Trường Nho đi tới bên cạnh Lý Nhàn, ngồi xuống bên cạnh hắn, đặt cánh tay lộ ra bên ngoài của hắn vào trong chăn, sau đó giúp hắn đắp lại cẩn thận.
- Đợi khi bắt đầu ăn rồi hãy kêu nó dậy, nếu nó không dậy nổi… thì lấy dao đâm vào mông nó.
Đạt Khê Trường Nho dặn một kỵ binh như thế.
Hơi thở của thiếu niên rất chậm rãi, chỉ là long mày cau lại thật chặt. Đạt Khê Trường Nho biết Lý Nhàn đang chịu nỗi đau như thế nào, cho dù hắn đang trong cơn mơ đi chăng nữa.
- Mông con không có đắc tội người, mong người đối xử tử tế với nó.
Lý Nhàn rụt rụt thân người, nhưng vẫn không hềmở mắt.
Đạt Khê Trường Nho cười cười:
- Tối qua ngủ như thế nào?
Lý Nhàn khịt khịt mũi, cảm thấy hình như mình bị cảm lạnh rồi, mũi có chút không thoải mái:
- Nhất định là rất thoải mái… nếu con có thể ngủ được.
Lý Nhàn thật sự không ngủ. Tuy hắn ngã từ trên ngựa xuống, tuy hắn đã mệt đến mức muốn tự sát, tuy hắn rất muốn nằm luôn trên tảng đá cứng cứng này không tỉnh dậy, nhưng có một điều chắc chắn, suốt đêm hắn không hề ngủ. Cảm xúc lớn nhất đêm nay của Lý Nhàn không phải gió đêm của thảo nguyên lạnh tới cỡ nào, không phải bầu trời đầy sao sáng rực rỡ thế nào, mà là hắn phát hiện ngoài bộ não ra, tất cả các linh kiện khác đều không thuộc về mình. Hắn thậm chí còn không cảm thấy sự tồn tại của tay chân mình.
Sau khi dây thần kinh được kéo căng ra rồi thả lỏng, Lý Nhàn thậm chí ngay cả nhúc nhích ngón tay mà cũng không có sức.
- Nếu người kéo con một cái, con sẽ không tiếc nói một tiếng cám ơn đâu.
Lý Nhàn mở mắt, nói với Đạt Khê Trường Nho.
Đạt Khê Trường Nho đưa tay ra, nhưng không đợi tay của Lý Nhàn đưa ra khỏi chăn, y đã mở chăn ra, đỡ Lý Nhàn ngồi dậy.
- Thế nào, 1500 lần của ngày hôm nay có thể hoàn thành không?
Đạt Khê Trường Nho hỏi.
Lý Nhàn suy nghĩ một hồi rồi hỏi:
- Sư phụ tôn kính của con, nếu con làm được, có phải người sẽ thưởng cái gì cho con không?
- Con muốn cái gì?
Đạt Khê Trường Nho không ngờ, thiếu niên chỉ còn nửa mạng người này lại còn có tâm trạng nói điều kiện với y.
Lý Nhàn thở dài, nói:
- Nếu người lấy lại “tự" mà người ban cho con, con sẽ đội ơn người nhiều lắm. Con biết người không hiểu tại sao con lại không thích hai chữ đó như vậy. Người có thể nghĩ là con vừa nghe hai chữ này đã thấy thấy táo bón. Sư phụ, yêu cầu như thế có lẽ hơi quá đáng, nhưng đây là động lực giúp con duy trì luyện tập rút đao. Nếu người không đồng ý, có lẽ con sẽ nhảy sông tự tử.
- Ngươi dám chết sao?
Đạt Khê Trường Nho hỏi ngược lại.
Y đứng dậy nói:
- Học nhiều thủ đoạn nhỏ như vậy, luyện tập để có tài bắn cung tuyệt vời như vậy, ta không nghĩ con là một người vì lý tưởng mà dám liều chết. Ta hứa với con, chỉ cần hôm nay con rút đao đủ 1500 lần, ta nghĩ cái “tự" khác cho con là được chứ gì.
Lý Nhàn kiên quyết lắc đầu:
- Con có thể tự nghĩ cho mình một cái được không? Người cũng có thể nói là người ban cho con.
- Là cái nào? Nói nghe xem.
Đạt Khê Trường Nho hỏi.
Lý Nhàn cười, rất đẹp, rất ôn hòa, thậm chí còn có chút thẹn thùng. Hắn nghĩ đến một quyển tiểu thuyết xuyên không rất nổi tiếng mà kiếp trước từng đọc, nhớ tới người thiếu niên cũng tên Nhàn như hắn. Chỉ là dường như vận mệnh của thiếu niên đó tốt hơn hắn một chút, ít ra bên cạnh thiếu niên có một tên mù năng lực khủng khiếp, có một bà mẹ để lại một đống tài sản cho y, còn có một ông bố Hoàng đế dù thế nào cũng thấy có lỗi với y, còn có một cây sung ngắm hạng nặng biến thái. Còn bên cạnh hắn? Có một đám mã tặc, có một ông bố nuôi tên Trương Trọng Kiên, bây giờ lại thm một người sư phụ biến thái tên Đạt Khê Trường Nho.
- “An Chi".
Lý Nhàn cười nhạt:
- Con rất thích hai chữ này, rất thích.
- Nếu hôm nay con có thể hoàn thành 1500 lần, ta đồng ý với con.
Đạt Khê Trường Nho quay người, đi ra chỗ khác. Lý Nhàn thử nâng cánh tay phải của mình lên, sau đó kinh ngạc phát hiện cánh tay trái tự động nâng lên. Hắn cười khổ một cái, thầm nói luyện tập hai bên bắp tay chưa phát dục như vậy, có thể xem như “nhổ mầm non cho mau trưởng thành" không? Không phải dây thần kinh của hắn không bình thường, và là vì khi dung lực, cánh tay phải thế nào cũng không nâng lên nổi, mà cánh tay trái lại vì sức lực đó mà nâng lên.
Triều Cầu Ca mỉm cười nói với Lý Nhàn:
- Đừng cau mày, tiếp tục kiên trì, không cần năm ngày ngươi sẽ thích ứng thôi. Một năm sau, cánh tay phải của ngươi sẽ mạnh lên rất nhiều.
Lý Nhàn vẫn cười khổ:
- Tiểu Triều ca, đệ không lo tay phải, đệ đang lo tay trái… có thể kiếm cái gì đó không cần dùng đũa cho đệ ăn không?
Triều Cầu Ca phát hiện thiếu niên này thật sự rất dễ thương, dưới trạng thái này mà vẫn có tâm trạng nói cười.
- Ta đi nướng một con thỏ cho ngươi.
Triều Cầu Ca đứng lên, đi về phía đống lửa vừa mới được nhóm. Tối qua trước khi đi ngủ, tất cả các đống lửa đều đã được dập tắt. Sau đó lấy đá đặt lên, phải chắc chắn rằng không có một đốm lửa nào.
Đạt Khê Trường Nho cũng không ngăn cản Lý Nhàn một mình ngốn hết cả con thỏ. Tuy một ngày một đêm không ăn gì, mà bây giờ ăn uống quá độ như thế rất không tốt cho sức khỏe. Vì Đạt Khê Trường Nho biết rất rõ, hôm nay Lý Nhạn… có lẽ là chỉ có bữa này có thể ăn đồ được thôi. Yêu cầu của Đạt Khê Trường Nho rất đơn giản nhưng cũng rất hà khắc: liên tục rút đao 1500 lần, nếu không thì không có cơm ăn. Không phải tính tổng số lần trong một ngày bằng 1500 lần, mà là liên tiếp không ngừng. Một thiếu niên mười một tuổi ăn hết một con thỏ không phải chuyện kinh thế hãi tục gì, nhưng một thiếu niên ngồi trên lưng ngựa vừa rút đao vừa nôn mửa. Khi hắn nôn tới mức cảm giác như thức ăn từ một tuần trước cũng bị nôn ra, mà vẫn cố chịu đựng tay chân mềm nhũn như bột mì tiếp tục động tác của tay một cách ngoan cường như thế, mới thật sự kinh thế hãi tục.
Con thỏ hoang được nướng chin thơm tho xoay một vòng trong dã dày của Lý Nhàn, còn chưa kịp tiêu hóa thì đã nôn ra hết. Ăn từ miệng vào, nôn từ miệng ra, Lý Nhàn cứ như là một động vật đơn bào, rất thành công trong việc để cho “hoa cúc"hậu môn ở trong trạng thái thất nghiệp.
Đúng là một thiếu niên ngoan cường, ngươi có nghị lực như thế, còn có chuyện gì mà không làm được?
Đạt Khê Trường Nho nhìn bóng người bị ánh mặt trời kéo dài ra của Lý Nhàn, đột nhiên một nỗi hào hùng đã lâu không còn dâng trào trong lòng y.
- Hai chữ “Ngộ Không", không tốt đến vậy sao? Ta vẫn cảm thấy tốt hơn hai chữ “An Chi" này nhiều.
Đạt Khê Trường Nho nỗ lực thay đổi suy nghĩ của Lý Nhàn.
- Ngài còn dám nhắc hai chữ đó nữa, con sẽ về Hoa Quả Sơn và không về đây nữa! Cho dù ngài có bị yêu tinh ăn mất, con cũng không về!
Lý Nhàn nghiến răng nghiến lợi nói.
Một trong Tứ hổ của Huyết Kỵ, Triều Cầu Ca, sau khi sắp xếp xong công việc của du kỵ và các trạm gác ngầm, ra ngoài bờ hồ tìm một tảng đá ngồi xuống, trông rất rảnh rỗi. Y lấy cái túi rượu bên hông xuống nốc một ngụm vào miệng, tuy đã qua tháng tư, nhưng gió đêm trên thảo nguyên vẫn lạnh thấu xương, những binh sĩ của Huyết Kỵ đắp chăn ngủ trên đá bên bờ hồ, không ai nhúc nhích, yên tĩnh như những tảng đá.
Sở dĩ ngủ trên bãi đá bên hồ mà không phải trên thảm cỏ mềm mại, nguyên nhân rất đơn giản. Đó là vì thảm cỏ tuy thoải mái, nhưng càng lạnh hơn, tuy họ không biết khoa học là gì, nhưng họ có kinh nghiệm phong phú vô cùng.
Những kỵ binh này ngủ một cách yên tĩnh đến mức khiến người ta bất ngờ, không ai ngáy cả, không có tiếng cắn răng, không có tiếng tiếng chép miệng, cũng không có tiếng nói mớ, âm thanh gì cũng không có, giống như… một đám người chết đang nằm trên đất vậy.
Không ngáy, không phải vì đường hô hấp của những kỵ binh này không có vấn đề, cũng không phải vì họ ngủ rất say. Mà vì, những người không thể kiềm chế tiếng ngáy đều đã chết hết rồi.
Cắm trại bên ngoài, một tiếng ngáy cũng có thể dẫn dắt kẻ địch tới.
Vạn vật đều vì sự sống còn mà thích ứng hoàn cảnh, cũng giống như vào thời viễn cổ, cổ của hươu cao cổ không dài như thế, mà chỉ như cổ con ngựa thôi, thậm chí còn ngắn hơn một chút. Nhưng lúc đó thảm thực vật trên mặt đất không đủ để cho chúng ăn no, nên chúng chỉ đành vươn cổ ra mà ăn lá trên cây, cổ ngắn nhất định không ăn được, nên bọn chúng đều đã chết đói hết.
Chiến tranh sẽ không đi thích ứng với bất kì ai, cho nên mỗi người chỉ có thể tự đi thích ứng chiến tranh. Hơn hai ngàn kỵ binh mà giờ chỉ còn hơn trăm người. Họ đều là những người vì sống còn mà uống máu người giải khát ăn thịt người đỡ đói. Mấy năm sau này lang thang trên thảo nguyên, luôn có người cảm thấy hứng thú với chiến mã hay giáp trụ của họ, một trăm lẻ bốn kỵ binh còn sống só này, trên tay ai chẳng có mấy chục mạng người? Và có ai chưa từng bị truy sát mà phải trốn đây trốn đó.
Sự mát lạnh của rượu tràn vào cổ họng, nhưng lại không thể xua tan cái giá lạnh.
Triều Cầu Ca nhìn cậu thiếu niên trên lưng ngựa vẫn còn đang rút đao thu đao một cách quỷ dị, ánh mắt của y luôn nhìn chằm chằm đôi tay đó, cán đao đó. Chỉ là trong mắt của y không có sự thông cảm, sở dĩ y nhìn chằm chằm như vậy, là vì Đạt Khê Trường Nho kêu y đếm số lần rút đao của Lý Nhàn. Đạt Khê Trường Nho biết lời tiên đoán về “chân long chuyển thế" đó, nhưng Huyết Kỵ binh không biết. Họ hoàn toàn không có tình cảm gì với Lý Nhàn, nếu có, thì cũng chỉ là sự kinh ngạc đối với nghị lực phi thường của người thiếu niên này, từ đó nảy sinh lòng khâm phục thiếu niên này.
Triều Cầu Ca tính toán thời gian, chắc là đã qua giờ Sửu. Y thở phào một cái, thầm nhủ cuối cùng cũng không cần cùng cậu thiếu niên xui xẻo này chịu đựng đến lúc trời sáng rồi.
Một ngàn năm.
Triều Cầu Ca khẽ thốt ra ba chữ, sau đó uống sạch rượu trong túi, đứng dậy đi về phía vị thiếu niên đó. Y muốn vỗ vỗ vai người thiếu niên và nói với y:
- Không tồi, hi vọng ngươi có thể sống sót.
Điều khiến Triều Cầu Ca kinh ngạc chính là, người thiếu niên đó không còn chịu đựng được nữa và ngã xuống từ trên ngựa, rơi cái rầm xuống bãi cỏ, khiến con ngựa giật mình đến nhảy dựng sang bên một bước. Không sớm không muộn, vừa đúng lần thứ 1500 thì hắn ngã xuống, sau đó nằm im như chết trên mặt đất.
Triều Cầu Ca ngẩn người, y đột nhiên nghĩ tới một chuyện, một chuyện rất đáng sợ.
Không lẽ, thiếu niên này trong hoàn cảnh như thế này, đầu óc vẫn còn giữ được tỉnh táo? Hắn nhớ rõ mình đã rút đao bao nhiêu lần? Vả lại, chỗ con ngựa đứng, một bên có cục đá , một bên là thảm cỏ bằng phẳng, hắn không ngã xuống phía bên cục đá, không lẽ thiếu niên này ngay cả trước khi hôn mê vẫn có thể bình tĩnh lựa chọn hướng ngã cho mình sao? Triều Cầu Ca đứng ngẩn người tại chỗ suốt một phút đồng hồ, rồi mới cười khổ lắc đầu đi về phía người thiếu niên.
Y bồng người thiếu niên mềm nhũn như đống bùn ấy lên, rồi đặt xuống cạnh bờ hồ, sau đó dùng chăn đắp kĩ cho hắn. Có lẽ do lòng hiếu kì về người thiếu niên này, Triều Cầu Ca không còn thấy buồn ngủ, y ngồi sát bên Lý Nhàn, muốn uống rượu thì phát hiện túi rượu đã trống không.
- Cám ơn.
Người thiếu niên đã thần trí mơ màng đột nhiên mở mắt ra một cách khó khăn, nói với Triều Cầu Ca hai chữ này một cách chân thành.
Triều Cầu Ca nói:
- Không cần cám ơn… ngươi thật sự nhớ số lần mà mình rút dao sao?
Không có câu trả lời.
Triều Cầu Ca cúi đầu nhìn, thì phát hiện người thiếu niên mặt mày thanh tú ấy đã ngủ mất rồi. Mày của thiếu niên hơi cau lại, đó là vì dù đang mơ ngủ nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự đau đớn to lớn trên cơ thể.
- Đúng là một tên yêu nghiệt.
Triều Cầu Ca cảm khái một câu, ngả người ra sau nằm ngay cạnh Lý Nhàn.
Khi mặt trời còn chưa mọc, các kỵ binh đã tỉnh giấc theo thói quen, xếp chăn trói vào sau chiến mã, sau đó bắt đầu chuẩn bị ăn sáng. Đạt Khê Trường Nho đi tới bên cạnh Lý Nhàn, ngồi xuống bên cạnh hắn, đặt cánh tay lộ ra bên ngoài của hắn vào trong chăn, sau đó giúp hắn đắp lại cẩn thận.
- Đợi khi bắt đầu ăn rồi hãy kêu nó dậy, nếu nó không dậy nổi… thì lấy dao đâm vào mông nó.
Đạt Khê Trường Nho dặn một kỵ binh như thế.
Hơi thở của thiếu niên rất chậm rãi, chỉ là long mày cau lại thật chặt. Đạt Khê Trường Nho biết Lý Nhàn đang chịu nỗi đau như thế nào, cho dù hắn đang trong cơn mơ đi chăng nữa.
- Mông con không có đắc tội người, mong người đối xử tử tế với nó.
Lý Nhàn rụt rụt thân người, nhưng vẫn không hềmở mắt.
Đạt Khê Trường Nho cười cười:
- Tối qua ngủ như thế nào?
Lý Nhàn khịt khịt mũi, cảm thấy hình như mình bị cảm lạnh rồi, mũi có chút không thoải mái:
- Nhất định là rất thoải mái… nếu con có thể ngủ được.
Lý Nhàn thật sự không ngủ. Tuy hắn ngã từ trên ngựa xuống, tuy hắn đã mệt đến mức muốn tự sát, tuy hắn rất muốn nằm luôn trên tảng đá cứng cứng này không tỉnh dậy, nhưng có một điều chắc chắn, suốt đêm hắn không hề ngủ. Cảm xúc lớn nhất đêm nay của Lý Nhàn không phải gió đêm của thảo nguyên lạnh tới cỡ nào, không phải bầu trời đầy sao sáng rực rỡ thế nào, mà là hắn phát hiện ngoài bộ não ra, tất cả các linh kiện khác đều không thuộc về mình. Hắn thậm chí còn không cảm thấy sự tồn tại của tay chân mình.
Sau khi dây thần kinh được kéo căng ra rồi thả lỏng, Lý Nhàn thậm chí ngay cả nhúc nhích ngón tay mà cũng không có sức.
- Nếu người kéo con một cái, con sẽ không tiếc nói một tiếng cám ơn đâu.
Lý Nhàn mở mắt, nói với Đạt Khê Trường Nho.
Đạt Khê Trường Nho đưa tay ra, nhưng không đợi tay của Lý Nhàn đưa ra khỏi chăn, y đã mở chăn ra, đỡ Lý Nhàn ngồi dậy.
- Thế nào, 1500 lần của ngày hôm nay có thể hoàn thành không?
Đạt Khê Trường Nho hỏi.
Lý Nhàn suy nghĩ một hồi rồi hỏi:
- Sư phụ tôn kính của con, nếu con làm được, có phải người sẽ thưởng cái gì cho con không?
- Con muốn cái gì?
Đạt Khê Trường Nho không ngờ, thiếu niên chỉ còn nửa mạng người này lại còn có tâm trạng nói điều kiện với y.
Lý Nhàn thở dài, nói:
- Nếu người lấy lại “tự" mà người ban cho con, con sẽ đội ơn người nhiều lắm. Con biết người không hiểu tại sao con lại không thích hai chữ đó như vậy. Người có thể nghĩ là con vừa nghe hai chữ này đã thấy thấy táo bón. Sư phụ, yêu cầu như thế có lẽ hơi quá đáng, nhưng đây là động lực giúp con duy trì luyện tập rút đao. Nếu người không đồng ý, có lẽ con sẽ nhảy sông tự tử.
- Ngươi dám chết sao?
Đạt Khê Trường Nho hỏi ngược lại.
Y đứng dậy nói:
- Học nhiều thủ đoạn nhỏ như vậy, luyện tập để có tài bắn cung tuyệt vời như vậy, ta không nghĩ con là một người vì lý tưởng mà dám liều chết. Ta hứa với con, chỉ cần hôm nay con rút đao đủ 1500 lần, ta nghĩ cái “tự" khác cho con là được chứ gì.
Lý Nhàn kiên quyết lắc đầu:
- Con có thể tự nghĩ cho mình một cái được không? Người cũng có thể nói là người ban cho con.
- Là cái nào? Nói nghe xem.
Đạt Khê Trường Nho hỏi.
Lý Nhàn cười, rất đẹp, rất ôn hòa, thậm chí còn có chút thẹn thùng. Hắn nghĩ đến một quyển tiểu thuyết xuyên không rất nổi tiếng mà kiếp trước từng đọc, nhớ tới người thiếu niên cũng tên Nhàn như hắn. Chỉ là dường như vận mệnh của thiếu niên đó tốt hơn hắn một chút, ít ra bên cạnh thiếu niên có một tên mù năng lực khủng khiếp, có một bà mẹ để lại một đống tài sản cho y, còn có một ông bố Hoàng đế dù thế nào cũng thấy có lỗi với y, còn có một cây sung ngắm hạng nặng biến thái. Còn bên cạnh hắn? Có một đám mã tặc, có một ông bố nuôi tên Trương Trọng Kiên, bây giờ lại thm một người sư phụ biến thái tên Đạt Khê Trường Nho.
- “An Chi".
Lý Nhàn cười nhạt:
- Con rất thích hai chữ này, rất thích.
- Nếu hôm nay con có thể hoàn thành 1500 lần, ta đồng ý với con.
Đạt Khê Trường Nho quay người, đi ra chỗ khác. Lý Nhàn thử nâng cánh tay phải của mình lên, sau đó kinh ngạc phát hiện cánh tay trái tự động nâng lên. Hắn cười khổ một cái, thầm nói luyện tập hai bên bắp tay chưa phát dục như vậy, có thể xem như “nhổ mầm non cho mau trưởng thành" không? Không phải dây thần kinh của hắn không bình thường, và là vì khi dung lực, cánh tay phải thế nào cũng không nâng lên nổi, mà cánh tay trái lại vì sức lực đó mà nâng lên.
Triều Cầu Ca mỉm cười nói với Lý Nhàn:
- Đừng cau mày, tiếp tục kiên trì, không cần năm ngày ngươi sẽ thích ứng thôi. Một năm sau, cánh tay phải của ngươi sẽ mạnh lên rất nhiều.
Lý Nhàn vẫn cười khổ:
- Tiểu Triều ca, đệ không lo tay phải, đệ đang lo tay trái… có thể kiếm cái gì đó không cần dùng đũa cho đệ ăn không?
Triều Cầu Ca phát hiện thiếu niên này thật sự rất dễ thương, dưới trạng thái này mà vẫn có tâm trạng nói cười.
- Ta đi nướng một con thỏ cho ngươi.
Triều Cầu Ca đứng lên, đi về phía đống lửa vừa mới được nhóm. Tối qua trước khi đi ngủ, tất cả các đống lửa đều đã được dập tắt. Sau đó lấy đá đặt lên, phải chắc chắn rằng không có một đốm lửa nào.
Đạt Khê Trường Nho cũng không ngăn cản Lý Nhàn một mình ngốn hết cả con thỏ. Tuy một ngày một đêm không ăn gì, mà bây giờ ăn uống quá độ như thế rất không tốt cho sức khỏe. Vì Đạt Khê Trường Nho biết rất rõ, hôm nay Lý Nhạn… có lẽ là chỉ có bữa này có thể ăn đồ được thôi. Yêu cầu của Đạt Khê Trường Nho rất đơn giản nhưng cũng rất hà khắc: liên tục rút đao 1500 lần, nếu không thì không có cơm ăn. Không phải tính tổng số lần trong một ngày bằng 1500 lần, mà là liên tiếp không ngừng. Một thiếu niên mười một tuổi ăn hết một con thỏ không phải chuyện kinh thế hãi tục gì, nhưng một thiếu niên ngồi trên lưng ngựa vừa rút đao vừa nôn mửa. Khi hắn nôn tới mức cảm giác như thức ăn từ một tuần trước cũng bị nôn ra, mà vẫn cố chịu đựng tay chân mềm nhũn như bột mì tiếp tục động tác của tay một cách ngoan cường như thế, mới thật sự kinh thế hãi tục.
Con thỏ hoang được nướng chin thơm tho xoay một vòng trong dã dày của Lý Nhàn, còn chưa kịp tiêu hóa thì đã nôn ra hết. Ăn từ miệng vào, nôn từ miệng ra, Lý Nhàn cứ như là một động vật đơn bào, rất thành công trong việc để cho “hoa cúc"hậu môn ở trong trạng thái thất nghiệp.
Đúng là một thiếu niên ngoan cường, ngươi có nghị lực như thế, còn có chuyện gì mà không làm được?
Đạt Khê Trường Nho nhìn bóng người bị ánh mặt trời kéo dài ra của Lý Nhàn, đột nhiên một nỗi hào hùng đã lâu không còn dâng trào trong lòng y.
- Hai chữ “Ngộ Không", không tốt đến vậy sao? Ta vẫn cảm thấy tốt hơn hai chữ “An Chi" này nhiều.
Đạt Khê Trường Nho nỗ lực thay đổi suy nghĩ của Lý Nhàn.
- Ngài còn dám nhắc hai chữ đó nữa, con sẽ về Hoa Quả Sơn và không về đây nữa! Cho dù ngài có bị yêu tinh ăn mất, con cũng không về!
Lý Nhàn nghiến răng nghiến lợi nói.
Tác giả :
Trí Bạch