Tường Lân Uy Phượng

Chương 7

Cơ Thuấn hiện tại ở đâu?

Hắm đang ở một ngọn núi nhỏ có cái áo trong trong cách kinh thành ba trăm dặm, đang nhìn cửu vĩ hồ theo đuôi mà đến, mắt to trừng mắt nhỏ, một thân toàn hỏa, một thân bốc lên bạch quang, thay nhau giằng co. Cái này là nguyên nhân khiến ‘ dân ‘ ở cái ao nho nhỏ trong cái núi cũng nhỏ này — vô số con chuột con thỏ, côn trùng kể cả loài chim, đều bị khí thế trên người hai người dọa đến, chật vật cùng gia đình di dân.

“ cửu vĩ hồ li ***, ngươi đi theo ta làm cái gì?" Cơ Thuấn đã biến trở về hình người, mắt phượng trợn lên, uy nghi hiển thị, bảy cái phượng linh ở sau người phiêu a phiêu, hình thành một hình ảnh mỹ lệ.

“ ngốc điểu, nhìn bộ dạng này của ngươi, là cùng Kì Lân lại cãi nhau đi?" Hồ Thanh Nương vũ mị vuốt tóc của mình, trên tay còn xuất ra một cái lăng kính viễn thị ( là cái kính nhỏ đó), đối với mắt trái kinh tả chiếu hữu chiếu, chiếu đến chán chê, sau đó cười đến phong tình vạn chủng.

“ ai, ai cùng hắn cãi nhau, ta mới không có……" Cơ Thuấn hổn hển, hắn mới không cần làm cho cửu vĩ linh hồ này cười vào mặt " ta trong thành buồn bực, đi ra hít thở không khí, không được a."

Hồ Thanh Nương khanh khách cười, tóc đen đầy đầu theo thân thể mà đong đưa.

“ ngốc điểu, ngươi có muốn biết hay không vì cái gì Kì Lân năm đó bỏ ngươi chạy theo ta?"

“ vì cái gì?" lời vừa ra khỏi miệng, Cơ Thuấn đã nghĩ muốn vả vào miệng của mình.

“ bởi vì ta so với ngươi ôn nhu, ngốc điểu." Hồ Thanh Nương cũng không cho hắn cơ hội đổi ý, cười khanh khách nói ra đáp án " Ngươi chính là ngốc điểu, năm đó ngươi đối Kì Lân động một chút lại phóng hỏa đốt hắn, đúng vậy, trong tam giới, cũng chỉ có Kì Lân hoàn toàn không sợ hãi hỏa phượng hoàng của ngươi, nhưng ngươi phải biết rằng, tuy Kì Lân bị đốt sẽ không sao, chính là hắn cảm thấy phiền, hắn phiền ngươi, hiểu hay không, ngốc điểu."

“ ngươi nói bậy, Kì Lân sẽ không phiền ta, hắn sẽ không, sẽ không……" Cơ Thuấn tức giận đến giơ chân, chính là trong nội tâm lại từng đợt co rút lại, hắn cảm giác được đau nhức, nhưng không biết đau nhức ở đâu.

“ sẽ không? Hừ, nếu hắn không phiền ngươi, vì cái gì tại thời gian ngươi cần có hắn nhất, hắn lại rời đi ngươi?"

Hồ Thanh Nương nhìn trộm thần sắc trên mặt Cơ Thuấn đã trở nên cuồng loạn, âm thầm bật cười " ta lại bất đồng, thời gian Kì Lân phiền muội, ta sẽ pha cho hắn li trà an thần, lúc Kì Lân cao hứng, ta lại khiêu ca múa vũ cho hắn thêm vui vẻ, ta sẽ không gây họa để hắn thu dọn, cũng sẽ không quấn quít lấy hắn đòi cái này cái kia, ta như vậy khéo hiểu lòng người, ôn nhu săn sóc, Kì Lân không quan tâm ta thì quan tâm ai?"

[ Khứ: Cũng có những người thích làm thê nô thì sao =)) ]

“ ngươi nói bậy…… Nói bậy…… Nói bậy……"

Thanh âm Cơ Thuấn càng lúc càng lớn, ngữ khí lại càng ngày càng yếu, hắn thật sự làm phiền Kì Lân sao? Cho nên ngàn năm trước, khi hắn mọc ra đệ thất phượng linh, cần có một người thủ hộ bên cạnh thì Kì Lân vô thanh vô tức rời đi, cho nên hôm nay hắn tức giận trốn đi, Kì Lân cũng không chịu đi tìm hắn.

Thấy không sai biệt lắm, đôi mắt Hồ Thanh Nương dụ dỗ có chút nhếch lên, nói:" tính, ngốc điểu, nhìn ngươi cũng đáng thương, tỷ tỷ sẽ dạy ngươi mấy chiêu, bảo đảm có thể đem bổn Kì Lân thu thập."

“ ai muốn ngươi dạy, ta mới không muốn học……"

Miệng thực cứng, ngữ khí rất mềm, trên mặt Cơ Thuấn đều đỏ, ngược lại Hồ Thanh Nương lại lâm vào một hồi ghen ghét, thiên hạ đệ nhất mĩ nhân cũng bị phượng hoàng ngốc này chiếm mấy, nếu không phải phượng hoàng này tuổi quá nhỏ, tính cách quá khờ, trong đầu có một số chuyện mãi mãi không khai thông được, thì trong tam giới đâu có chỗ cho nàng xưng là xinh đẹp đệ nhất chứ.

“ tốt lắm tốt lắm, bay đến nơi này hơn nửa đêm, ngươi có đói bụng không, cùng tỷ tỷ đi, linh chi ngàn năm, nhân sâm vạn năm, quỳnh tương ngọc lộ cũng tùy tiện ngươi ăn, tùy tiện ngươi uống."

Vừa một bên nói, một bên kéo tay Cơ Thuấn,cũng không gặp phản kháng, làm cho Hồ Thanh Nương mừng rỡ nheo lại mắt, thầm nghĩ: Kì Lân, xin lỗi, ai bảo ngươi năm đó không thèm liếc lão nương, lại ngay trước mặt trách cứ lão nương không biết xấu hổ, không trang trọng, hắc hắc, chờ lão nương đem ngốc điểu điều giáo để cùng lão nương năm đó giống như đúc, nhìn ngươi làm sao bây giờ.

Chỉ có thể nói, nữ nhân là tuyệt đối không được đắc tội, lời lẽ chí lý a.

Giờ khắc này, Tường Lân đột nhiên rùng mình một cái. Không biết là có người vụng trộm tính toán hắn, chỉ là đột nhiên nghĩ đến, đại điểu bình thường thích ăn dược vật trân quý, khi còn ở tướng quân phủ, mình phải trăm phương ngàn kế dụ dỗ hắn ăn, hiện tại không có người chiếu cố hắn, hắn có thể chết đói hay không?

Nghĩ vậy, hắn lập tức hô:" Kính Vũ, phái người đi ra ngoài tìm hiểu……"

Một phượng một hồ trở lại kinh thành chỉ dùng nửa ngày thời gian, giữa ban ngày Hồ Thanh Nương không dám ở trong thành gọi gió, vì vậy hai người ở cửa thành phụ cận rơi xuống đất, sau đó từng bước một đi trở về trong thành.

Không cần phải nói, dọc theo con đường này, đưa tới không biết bao nhiêu mục quang, chen chúc đến mức cả xe ngựa đứng giữa đường cũng không đi được bước nào. Cơ Thuấn không kiên nhẫn dương dương lông mày, đang chuẩn bị quát mắng, lại bị Hồ Thanh Nương kéo qua.

“ ngốc điểu, thấy không, đây là mị lực của tỷ tỷ. Đến, nâng đầu của ngươi lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, làm theo tỷ tỷ."

Hồ Thanh Nương một bước uốn uốn éo eo, dáng vẻ thướt tha mềm mại, trông mong mọi nơi chú ý, cặp mắt kia dụ dỗ đến mức mê đảo một mảng lớn nam nhân, không ít người vừa đi vừa quay đầu lại, sau đó một đầu đánh lên vách tường, dẫn tới Hồ Thanh Nương buột miệng cười, càng nhiều nam nhân chảy xuống nước miếng.

“ dùng mị nhãn? Đối với bọn họ?" Cơ Thuấn khinh thường hừ lạnh một tiếng.

“ như thế nào, ngươi không nmuốn học?" Hồ Thanh Nương dương dương đắc ý giơ một ngón tay " thấy không, những nam nhân này, tỷ tỷ bất quá mới liếc một cái mị nhãn nho nhỏ, bọn họ ngay cả hồn cũng không còn, dưới đời này, không có một người nào, không có một nam nhân nào chống lại được cái này, kể cả bổn Kì Lân."

Cơ Thuấn nghe được giật mình, trong miệng lại vẫn khinh thường nói:" ai nói không có nam nhân nào chống lại được mị nhãn của ngươi, ngươi đối ta ngay cả liếc mười tám cái, ta cũng cảm thấy là con mắt ngươi tự rút gân."

“ ngươi……" Hồ Thanh Nương chán nản, nhẫn nhịn nửa ngày mới nghẹn ra một câu," ngươi không tính, ngươi còn không phải nam nhân."

Một câu nói kia nhắm trúng, Cơ Thuấn giận tím mặt, nói:" ta chỗ nào không giống nam nhân."

Quần áo trên người không gió mà bay, trong vòng mười dặm, nhiệt độ bỗng nhiên lên cao, phượng hoàng uy nghi quả nhiên không phải tầm thường, những nam nhân kia bị Hồ Thanh Nương mỵ công hấp dẫn tới, phảng phất như thấy quỷ, té nhào đào tẩu, một lát trên đường cái đã chỉ còn lại có một phượng một hồ.

Hồ Thanh Nương sắc mặt cũng một hồi trắng bệch, tại khí thế áp bách của phượng hoàng, nàng liền hô hấp đều cảm giác khó khăn, lúc này nàng mới ý thức được, ngốc điểu không còn là phượng hoàng lục linh năm đó, mà đã là thất linh phượng hoàng, vô luận tính cách Cơ Thuấn cỡ nào trẻ con, cỡ nào hảo lừa gạt, dùng thực lực xưng tôn thượng giới, Cơ Thuấn đều tuyệt đối là vương giả.

“ tốt lắm tốt lắm, tỷ tỷ ngươi hay nói giỡn, đừng nóng giận, xem con mắt trừng này, giống như muốn ăn thịt người, Kì Lân sẽ không thích a……"

Câu nói sau cùng rốt cục có tác dụng, làm cho Cơ Thuấn thu hồi khí tức, gãi gãi tóc, tâm tư phượng hoàng đã chuyển tới trên người Kì Lân, trên mặt lại bắt đầu đỏ lên.

Đi hồi lâu, cuối cùng đã tới nơi, Hồ Thanh Nương cùng Cơ Thuấn dẫn nhập một gian tiểu viện rất lớn. Viện này người đến người đi, vô số cả trai lẫn gái xuyên qua, thanh âm gọi rượu, thanh âm trêu chọc, thanh âm ti trúc giao tạp cùng một chỗ, tạo thành náo nhiệt ồn ào, thấy vậy Cơ Thuấn cảm thấy mới lạ, sau khi hắn vào kinh thành, còn không có gặp qua địa phương nhộn nhịp như vậy, đương nhiên, nếu như hắn cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện cái này, chính là ngày hôm qua hắn ở trên trời chứng kiến, nguyên lai là kĩ viễn.

Hồ Thanh Nương vừa tiến đến, lập tức có tú bà vẫy tay đón chào, giọng nũng nịu lạc lạc khí nói:" u, cô nãi nãi của ta nha, một đêm này ngươi chạy đến người nào vậy, Trương phủ công tử, Lý phủ viên ngoại, còn có Triệu gia lão gia tử, đợi ngươi suốt một đêm, không gặp ngươi, bọn họ thiếu chút nữa đem ỷ thúy lâu của ta đập bể, đều là mụ mụ ta khuyên can mãi, bọn họ mới tiêu tan khí. Hôm nay buổi tối ngươi đã có thể không lại chạy loạn, mụ mụ đều an bài cho ngươi tốt lắm, ba vị này ngươi đều có lợi."

Nếu như thay đổi người khác, tú bà đã sớm quắc mắt nhìn trừng trừng làm cho quy nô đem nàng mang xuống phạt roi, nhưng Hồ Thanh Nương không được, đệ nhất nàng là tự mình tìm tới cửa, tự nguyện treo biển hành nghề bán mình, tú bà không có khế bán mình của nàng, tự nhiên nàng sai cũng không dám động ; thứ hai, Hồ Thanh Nương quả nhiên là mỵ thái trời sinh, chỉ cần một nụ cười có thể làm cho nam nhân cam tâm tình nguyện nâng ra rất nhiều rất nhiều bạc, mới chỉ đến đây hai ngày, sinh ý ỷ thúy lâu so với thường ngày nhiều hơn hai lần, một cây tiền sờ sờ như vậy, tú bà tử tự nhiên là không dám đắc tội.

“ mụ mụ, nhìn ngươi xem, buổi tối hôm nay ta không chạy, đúng rồi, mụ mụ, ngươi xem hắn như thế nào?"

Hồ Thanh Nương đem Cơ Thuấn đẩy về phía trước, đổ lên trước mặt tú bà. Cơ Thuấn bất mãn trừng mắt, thật là có vài phần khí thế, khiến tú bà hoảng sợ, lui hai bước.

“ Thanh Nương a, vị công tử này…… Ngươi lừa gạt ở chỗ nào tới?"

Tú bà chính là lão bảo tử, duyệt qua vô số người, đôi mắt lóe sáng, chỉ nhìn Cơ Thuấn liếc, chỉ biết thiếu niên bề ngoài xinh đẹp cao quý này không hiểu sự đời, mười phần là bị Hồ Thanh Nương lừa gạt, chỉ sợ địa phương này là gì cũng không *** tường.

“ ai, mụ mụ, ngươi hỏi làm chi, ngươi chỉ nói hắn so với ta như thế nào?" Hồ Thanh Nương lạc lạc lạc lạc một tiếng ai, mềm liên tục, khiến lão bảo tử xương cốt cũng nhuyễn.

Cơ Thuấn còn đang mọi nơi dò xét, có thể nói xem ở ngoài như kiểu câu hỏi của Hồ Thanh Nương vào lỗ tai hắn một chữ cũng không lọt, hắn làm bộ không quan tâm, đông sờ sờ tây đụng đụng, chính là lỗ tai lại dựng thẳng lên. Hừ, hồ ly, sao có thể so sánh được với phượng hoàng.

Tú bà che miệng cười không ngừng:" Thanh Nương, điều này sao có thể so? Một cái là nam nhân, một cái là nữ nhân, tuy nhiên vị công tử này tướng mạo xuất chúng, nhưng thần thái khí thế kia, rõ ràng là sinh ra trong phú quý, ta đây tiện tì sao dám so sánh?"

Lão bà này cũng tính là tức thời, Cơ Thuấn đắc ý nhìn Hồ Thanh Nương liếc, giơ lên đầu, hếch ngực, càng thêm thần khí.

Hồ Thanh Nương tại trên tay tú bà bấm véo một, dịu dàng nói:" mụ mụ, ai bảo ngươi so với ta, ta hỏi chính là công lực câu dẫn nam nhân, ta cùng hắn ra sao?"

Tú bà thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, cười lên ha hả, nói:

" Thanh Nương, điều này có thể so sao? Ngươi chính là trời sinh khúm núm nhu phu, *** oa đãng phụ, đừng nói là vị công tử này, chính là tiên nữ trên trời hạ phàm cũng không bằng ngươi. Mụ mụ ta tại đây gió trăng trường, chờ đợi ba mươi năm, hạng người gì chưa thấy qua, nói cho ngươi biết, nam nhân bất kể là quân tử hay là tiểu nhân, đều cùng một tánh tình, chỉ cần mỹ nhân tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay, bọn họ tựa như cẩu đồng dạng ngửi tới, bất đồng chỉ là có nam nhân biểu hiện trắng ra, có nam nhân còn muốn làm ra vẻ, điển hình đã muốn làm kỹ nữ còn muốn đứng đền thờ ( nghĩa là đã muốn lẳng lơ mà còn ra vẻ đạo mạo đó). Nam nhân a, đều là đồ đê tiện, sẽ không có không câu dẫn được, có người nói cái gì Liễu Hạ Huệ, dựa vào mụ mụ xem, đây chẳng qua là công phu đi câu dẫn nữ nhân, nếu thay bằng Thanh Nương ngươi, ha ha ha, Liễu Hạ Huệ chính là chó cái rắm……"

Tú bà nói đến nước miếng tung bay, khiến Cơ Thuấn đã tức giận đến trên mặt một hồi trắng một hồi hồng, muốn phản bác nhưng không biết như thế nào mở miệng, mà Hồ Thanh Nương thì cười trộm không thôi.

“ tốt lắm, mụ mụ, ngươi đừng nói nữa, từ nay về sau hắn ở nơi này, ngươi an bài hắn ở cạnh phòng ta, để hắn trước theo ta học, không bao lâu nữa, ta cam đoan, mụ mụ ngươi sẽ lại có một cây tiền."

“ dát?"

Tú bà tử sửng sờ ở tại chỗ, thẳng đến khi Hồ Thanh Nương mang theo Cơ Thuấn đi, nàng mới vỗ mặt, hư lắm, cũng không biết Hồ Thanh Nương từ chỗ nào lừa gạt tới đây một đắc ý thiếu niên, xem xét cũng biết là công tử con nhà giàu, phi phú tức quý, nếu nhân gia trong nhà tìm tới cửa, nàng có thể không đắc tội sao?.

“ thanh nương a…… Thanh nương…… Cái này c tuyệt đối không được……" tú bà lắc mông đuổi theo.

Một phen lăn qua lăn lại, Hồ Thanh Nương cuối cùng đem tú bà thuyết phục, tại gian phòng cách vách, an bài Cơ Thuấn ở. Cơ Thuấn tuy nhiên hiểu đời không sâu, chính là nghe các nàng nói mấy câu, rốt cuộc biết trong này là kỹ viện, nhưng là chỉ là biết rõ mà thôi, muốn cho hắn hiểu kỹ viện là cái dạng địa phương gì, những nữ nhân kia nam nhân là dạng quan hệ gì, chỉ sợ còn phải mất mười năm.

Cho nên, Cơ Thuấn phi thường an tâm ở đây, còn không có dàn xếp hảo, thì có khách làng chơi đến thăm, Hồ Thanh Nương sống chết kéo Cơ Thuấn đang định hảo hảo ngủ một giấc đến phòng mình, làm hắn ngồi ở một góc, xem nàng là như thế nào câu dẫn nam nhân. Vì học được cái thuật câu dẫn này, khiến cho Kì Lân đối với mình phục phục dán dán, Cơ Thuấn cố nén buồn ngủ, ghé vào một bên cố gắng trừng lớn một đôi mắt phượng cẩn thận quan sát.

Chỉ là, Hồ Thanh Nương thủy chung xem thường lực phá hoại của Cơ Thuấn.

Vì biểu hiện bản lãnh của mình, Hồ Thanh Nương cố ý làm cho tú bà đồng thời dẫn đến năm khách làng chơi, mỵ công của cửu vĩ hồ không phải chuyện đùa, chỉ cần vài cái mị nhãn, vài câu chê cười, tự nhiên sẽ đem vài cái khách làng chơi cho mơ mơ màng màng, rót hạ vài bầu rượu, nguyên một đám uống rượu say mèm, càng hoàn toàn không biết đang ở chỗ nào.

Vừa vặn, trong đó có một khách nhân chuyển con ngươi sang bên Cơ Thuấn, lầm tưởng hắn là khách làng chơi, vì vậy say khướt mang theo bầu rượu đi qua, vỗ bả vai Cơ Thuấn, mồm miệng không rõ nói:" huynh, huynh đệ…… Chưa thấy qua tuyệt sắc đắc ý như vậy, mỹ nhân a…… Con ngươi đều, cũng sẽ không…… Động…… Đến, cùng ca ca uống…… Ách…… Uống một bình, ca ca dạy ngươi làm như thế nào…… Ách…… Đương nam nhân……"

Ngửi thấy mùi rượu, Cơ Thuấn nhanh bịt mũi, đẩy ra người nam nhân này, rất khinh bỉ nói:" ta vốn là nam nhân, không cần ngươi đến giáo, thối chết, cút ngay."

Nam nhân lảo đảo lui lại mấy bước, thoáng cái đụng vào người đứng phía sau, Hồ Thanh Nương đang đưa cho người kia rót rượu, người nọ sắc mị mị thừa cơ bắt lấy tay Hồ Thanh Nương ăn đậu hủ, bị nam nhân này va chạm, cơm canh văng cả lên đầu, nước canh tung tóe vào trong mắt, đau đến người này gào khóc hô lên.

“ ai? Ai dám phá hoại chuyện tốt của ta, người tới, đều tiến đến, đánh chết cho ta!"

Nghe được một tiếng, lập tức vài gia đinh từ phòng khách bên ngoài xông tới, nam nhân bị nước canh tung tóe vào trong mắt không biết là ai đụng vào hắn, nhắm mắt lại một trận, mò mẫm chỉ.

“ đánh, ngoại trừ là nữ, những người khác đánh chết cho lão tử."

Những người này là khách nhân tú bà đưa tới, ngày thường đều là chủ nhân kiêu ngạo ương ngạnh, sau khi uống rượu, nguyên một đám càng thêm không phân tốt xấu.

Một bầy gia đinh hướng trong khách sãnh xông vào,lập tức huyên náo túi bụi.

Đánh người, bị đánh, quỷ khóc, sói tru.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong khách sảnh là cuồng loạn nhảy múa.

Hồ Thanh Nương lúc ấy há hốc mồm nhìn một đám người trước mắt, mỵ công của nàng lợi hại, cũng ngăn không được nhóm người này đánh đến bất tỉnh..

Thời khắc mấu chốt, vẫn là Cơ Thuấn ra tay.

“ làm càn! Đều cút cho ta!"

Phượng hoàng uy nghi vừa xuất, nhiệt độ trong khách sảnh lập tứclên cao đến có thể đem người nướng chín, áp lực cực lớn bao phủ tất cả người đang loạn hô trong này, có mấy thân thể thoáng giật mình không ngừng, lại hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Trong khách sảnh lập tức yên tĩnh trở lại, những gia đinh đang đánh nhau cao hứng liền nguyên một đám sợ hãi nhìn Cơ Thuấn, biểu tình như thấy quỷ khiến hắn càng khó chiu, hô to.

“ cút đi!"

Xôn xao một tiếng, những người này chạy trối chết, một lát sau, trong khách sảnh lại chỉ còn lại có một phượng một hồ.

“ ngươi, ngươi, ngươi……"

Hồ Thanh Nương chỉ vào Cơ Thuấn, tức giận đến không biết nói cái gì cho phải. Nàng lúc này, mới rốt cục hiểu công lực gây rắc rối của phượng hoàng, thậm chí cảm giác mình có phải là tính toán lộn sổ, cứ theo đà này, đừng nói điều giáo phượng hoàng thành giống như mình đồng dạng yêu mị, chỉ sợ ngay cả tu hành của mình cũng chịu ảnh hưởng cực lớn.

“ ta, ta, ta…… Ta làm sao, xem ra mỵ công của ngươi cũng không có gì đặc biệt, còn không bằng phượng hoàng uy nghi của ta." Cơ Thuấn hất tóc lên, dương dương đắc ý xoay người rời đi, lưu cho Hồ Thanh Nương một người.

“ tức chết ta……"

Hồ Thanh Nương dậm một chân, trên mặt đất một cái chén không từ vỡ vụn, mỵ thái cửu vĩ hồ cũng giống như cái chén, từ trên người nàng từng mảnh từng mảnh vỡ vụn biến mất. Từ trước kia đến bây giờ, có thể phá mỵ công của nàng, chỉ có ngốc điểu này, ngay cả Kì Lân năm đó cũng chỉ có thể dựa vào vạn năm tu hành cùng tâm tính kiên định cứng ngắc ngăn cản mỵ công nàng, chính là cái ngốc điểu này, luôn luôn có biện pháp dễ dàng làm mỵ công nàng hoàn toàn đổ vỡ.

Trời sinh khắc ***, Hồ Thanh Nương dùng từ này để hình dung Cơ Thuấn, có lẽ càng thỏa đáng, cũng như có thể khống chế được Cơ Thuấn, chỉ có Kì Lân. Đương nhiên, hiện tại Cơ Thuấn lòng tràn đầy mãn não, chính là phản chế Kì Lân, muốn cho Tử Kì Lân, thối Kì Lân, bổn Kì Lân đối với hắn phục phục dán dán.

Hiện tại, cửa phòng được đóng chặt, Cơ Thuấn ôm kính tử ( cái kính đó), tránh ở góc giường, đối kính tử một lần lại một lần luyện tập liếc mị nhãn. Một bên dùng sức làm cho khóe mắt mình bày biện ra trạng thái rút gân, một bên trong lòng nói thầm: Tử Kì Lân, ta không tin, không câu dẫn được ngươi, ta muốn cho ngươi ngoan ngoãn cỡi quần áo ra, để cho ta xem đủ.

Nước miếng…… Bất tri bất giác nhỏ giọt xuống.

Tường Lân đại tướng quân dùng số tiền lớn mua kì thú dị điểu, tin tức này như gió, đồng dạng nhanh chóng truyền khắp kinh thành, trong bảy ngày ngắn ngủn, đã mua không dưới mười con chim, mỗi con giá trị không dươi trăm lượng, giá cả lên cao, hấp dẫn vô số người, đều đi tìm chim chóc kỳ lạ quý hiếm, cả kinh thành đều oanh động, càng có chút ít hoàn khố đệ tử hàng ngày thích chim choc, bắt được cơ hội cùng Tường Lân lôi kéo làm quen, trong lúc nhất thời, trước cửa Tường phủ ngựa xe náo nhiệt

Tường Lân tự nhiên là mừng rỡ để cho những người này đến, mỗi ngày trêu chọc điểu, biểu hiện cùng với những hoàn khố đệ tử đồng dạng. May mà khi hắn trở lại kinh thành, liền mang theo Cơ Thuấn, trong kinh thành sớm đã nghe đồn hắn cực sủng ái đại điểu này, hiện tại vừa vặn dùng đại điểu bị mất làm lý do, điên cuồng mà thu thập dị điểu quý hiếm, lại cũng không có ai hoài nghi hắn diễn trò.

Tuy nhiên trong nội tâm Tường Lân rất phiền, phái người đi không tìm được nửa điểm tin tức của Cơ Thuấn, làm hắn lo lắng không thôi, càng thêm hối hận ngày đó không có kịp thời trảo Cơ Thuấn trở về. Không có biện pháp khác, đành phải cho Trần Kính Vũ phái người tiếp tục mọi nơi tìm kiếm.

Lại qua hai ngày, theo thời gian nhị hoàng tử mời, Tường Lân mang theo Trần Kính Vũ, lại xách theo hai ***g chim, lắc lắc đung đưa đi đến yến hội vi danh sinh nhật nhị hoàng phi. Tuy nhiên Tường Lân không quan tâm triều chính thế nào, nhưng cũng biết, trong năm nay đây là lần sinh nhật thứ hai của vị hoàng tử phi này, trời biết vị hoàng tử phi này rốt cuộc là ngày nào sinh ra.

Yến hội hào khí náo nhiệt lại lộ ra quái dị, nhất là khi một đám đại thần nhìn Tường Lân mang theo hai cái ***g chim, nguyên một đám trợn mắt há hốc mồm. Tới đón tiếp Tường Lân, là một người thân tín bên cạnh nhị hoàng tử, sửng sốt trong chốc lát, miễn cưỡng bài trừ, vẻ mặt tươi cười đem Tường Lân nghênh vào yến thính.

“ Tường tướng quân, vị trí ngài trong này, vị này chính là Lại bộ Bùi đại nhân, vị này chính là Lý đại nhân cấm cung thống lĩnh, các ngươi tùy tiện trò chuyện……"

“ Tường quân……"

“ Bùi đại nhân, Lý đại nhân……"

Chào lẫn nhau.

Sau khi giới thiệu mình với hai đại nhân cùng bàn, hai người này coi như là thân tín đi, cùng mình ngồi ở cùng một chỗ, đều là phái đại thần thực quyền, Tường Lân chỉ biết, nhị hoàng tử hiển nhiên hay là rất coi trọng mình. Hắn đem ***g chim để xuống, sau đó cùng hai vị đại nhân bên người này hàn huyên vài câu, đương nhiên, chủ đề quan hệ với triều chính hắn một câu cũng không nói, trên cơ bản những câu này không rời đi chữ “ điểu “

Không bao lâu, sau lưng bồi bàn cũng ly khai, không lâu lại trở về. Tường Lân chỉ là cười cười, trong lòng biết rõ ràng, vừa rồi theo mỗi một câu, bây giờ đã đều rơi vào tai nhị hoàng tử đi.

Thọ yến bắt đầu, nhị hoàng tử cùng nhị hoàng tử phi đi ra, nói vài câu diễn văn, kế tiếp ca múa tiệc rượu bắt đầu, yến hội náo nhiệt lên. Thẳng đến khi thọ yến chấm dứt, nhị hoàng tử cũng không có hướng Tường Lân liếc mắt nhìn, nguyên lai trên thiếp mời nói muốn cùng Tường Lân bàn bạc, cũng không còn tin tức, hiển nhiên nhị hoàng tử là không định lén gặp lại Tường Lân.

Tường Lân đương nhiên biết là chuyện gì xảy ra, rời đi hoàng tử phủ, hắn khen ngợi vỗ vỗ tay chim trong ***g:" hảo chim chóc, nhớ ngươi một cái công lớn, sau này sẽ cho ngươi."

“ tướng quân, phía trước có người." Trần Kính Vũ đột nhiên nhắc nhở, hơn nữa cẩn thận hộ vệ lấy hắn.

Có người? Đây là đường nhất thiết để trở lại Tường phủ, lúc này đã là nửa đêm, tại sao có thể có người? Tường Lân ngẩng đầu, tối nay là mười lăm, ánh trăng hết sức sáng ngời, đem trải trên mặt đất một mảnh phản quang, mơ hồ có thể thấy rõ phía trước xác thực đứng một người, quần áo màu xanh dưới ánh trăng chớp động một vòng kỳ dị sáng rọi.

“ Kì Lân, đã lâu không gặp."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại