Tương Kiến Hoan
Quyển 3 - Chương 149: Rối loạn
Cuối thu khí sảng, diễm dương cao chiếu, Đoạn Lĩnh ngồi bên bờ sông tựa vào lòng Vũ Độc thiêm thiếp ngủ, bên ngoài đại quân vây thành, bên trong lại là một mảnh không khí an tường bình hòa.
Vũ Độc cũng đã mệt nhọc, hắn ôm Đoạn Lĩnh tựa vào gốc liễu ngủ thiếp đi. Mặc dù là ngủ ở ven sông, thế nhưng từ lúc bọn họ ly khai Giang Châu, đây giống như là giấc ngủ an ổn nhất mà hai người từng có được. Người của Ảnh đội vô luận có ẩn nấp ở nơi nào cũng không quá có khả năng trực tiếp tiến vào Lạc Nhạn thành đánh lén bọn họ.
Thẳng đến hoàng hôn Đoạn Lĩnh mới duỗi người tỉnh lại, Vũ Độc vốn đang chôn đầu vào hõm vai của y ngủ như một tiểu hài tử, Đoạn Lĩnh hơi khẽ động Vũ Độc mới từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại.
Hai người nửa ngủ nửa tĩnh, Đoạn Lĩnh vốn định hôn Vũ Độc một chút, nhưng nghỉ tới thân phận của Vũ Độc hiện tại là ‘phụ thân’ của mình, lại sợ bị người khác nhìn thấy, chỉ đành thân mật cọ cọ cổ đối phương.
“Tìm một nơi để ở." Vũ Độc thấp giọng nói.
“Đừng quên giả câm điếc." Đoạn Lĩnh nhắc nhở.
Vũ Độc thiếu chút nữa đã quên rồi, đi cùng Đoạn Lĩnh len lỏi tìm nơi nghỉ trọ, ngân lượng của bọn họ cũng còn một ít, liền đặt thế chấp mướn một gian phòng. Dù sao bọn họ cũng sẽ không ở lại nơi này lâu lắm, có tiêu hết tiền cũng không sao.
Ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ, là ám hiệu Thương Lưu Quân định ra, Đoạn Lĩnh đẩy cửa sổ, đối phương lập tức từ bên ngoài chui vào đặt lên bàn một túi hành trang và Liệt Quang kiếm giữ giúp Vũ Độc.
“Những thứ này là của hai người." Thương Lưu Quân nói, “Mau chóng tìm người, tìm được liền rời đi."
Nói xong Thương Lưu Quân liền nghiêng người trực tiếp nằm lên giường.
“Ngươi làm gì?" Vũ Độc mạc danh kỳ diệu nói.
“Ngủ a." Thương Lưu Quân nói, “Cả đêm không ngủ rồi."
Vũ Độc lập tức bạo nộ, Đoạn Lĩnh lại vội vàng ra hiệu cho hắn nhỏ giọng một chút, miễn cho bị người của khách điếm nghe được người câm điếc nói chuyện,.
“Đây không phải chỗ ngươi tìm cho ta?" Thương Lưu Quân hỏi.
Vũ Độc nói: “Căn phòng này liền tặng cho ngươi."
“Này này, đừng!" Thương Lưu Quân vội vàng đứng dậy.
Nếu như Vũ Độc trả phòng, khi tiểu nhị tới thu thập mới phát hiện trong phòng có một người lạ càng là không thể xuống đài. Đoạn Lĩnh nói: “Lại thuê thêm một gian."
Hai người đành phải lại thuê cho Thương Lưu Quân một gian phòng, Vũ Độc và Đoạn Lĩnh ngủ một gian, Thương Lưu Quân ngủ một gian. Đoạn Lĩnh còn cố tình căn dặn khách điếm không được tùy tiện tới quấy rầy, gia rất buồn ngủ, sau đó liền đóng cửa lại.
Vũ Độc cầm hành trang lên, trong đó có một bộ y phục dạ hành không quá vừa người, có chút hơi lớn, có lẽ là Thương Lưu Quân mang theo cho bản thân. Vũ Độc thắt chặt thắt lưng, nói: “Đợi đến đêm khuya ta liền đến nha môn xem xét, ngươi cứ nghỉ ngơi trước."
Đoạn Lĩnh cũng mệt mỏi, liền ‘Ừ’ một tiếng rồi nằm dài lên giường, Vũ Độc thay hắc y, bịt kín mặt, cúi đầu. Đoạn Lĩnh liền đưa ngón tay ra vén khăn che mặt của hắn lên, để lộ làn môi cương nghị, góc cạnh, lại đưa môi lên cùng hắn dây dưa. Một lúc lâu sau hai người mới chậm rãi rời nhau.
Vũ Độc phi thân ra khỏi cửa sổ, nhẹ nhàng gõ ba lần vào cửa sổ phòng Thương Lưu Quân, đối phương cũng gõ một cái đáp lại, ý tứ là đã biết.
Đoạn Lĩnh nằm trằn trọc, chỉ là ngủ không được. Đến tận nửa đêm từ xa truyền đến từng trận tiếng động ồn ào kéo tọt suy nghĩ của y trở về khoảng thời gian thật lâu trước đây, buổi tối ấy tại Thượng kinh.
Đã có chuyện gì? Đoạn Lĩnh ngồi bật dậy nghe ngóng thanh âm đằng xa, cuối ngã tư đường có tiếng binh sỹ reo hò
“Thương Lưu Quân!" Đoạn Lĩnh vỗ vỗ vách tường, xoay người lại phát hiện Thương Lưu Quân đang để trần cạm tay, mặc quần đơn màu trắng, vẻ mặt nhàm chán nhìn mình.
Đây vẫn là lần đầu tiên Đoạn Lĩnh nhìn thấy Thương Lưu Quân không mặc y phục… không, không, là không mặc đồ thích khách, có chút không quen, thiếu chút nửa đã không nhận ra.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
“Diễn luyện." Thương Lưu Quân còn chút buồn ngủ, bước vào ngã người lên giường của Đoạn Lĩnh ngủ tiếp.
“Ta muốn đi xem một chút." Đoạn Lĩnh nói.
“Ngươi muốn chết sao." Thương Lưu Quân đáp.
Đoạn Lĩnh chỉ đành im lặng, tiếng la hét bên ngoài càng lúc càng lớn, Đoạn Lĩnh lại thăm dò nhìn ra, nói: “Cháy rồi."
“Ừ." Thương Lưu Quân trở mình ngủ tiếp.
“Cháy rồi!" Đoạn Lĩnh vội hỏi, “Làm sao bây giờ? Lạc Nhạn thành sẽ không phải thất thủ rồi đi?! Nguyên quân đang công thành sao?!"
Đêm nay Nguyên quân quả nhiên đến công thành, cũng không biết từ nơi nào tiến vào, nhất thời góc đông nam của Lạc Nhạn thành khắp nơi đều là hỏa quang, bách tính dần dần bị kinh động, mắt thấy sự rối loạn dần tràn đến khách điếm Đoạn Lĩnh không khỏi khẩn trương.
“Thương Lưu Quân! Mau đứng lên!" Đoạn Lĩnh thúc giục.
“Ngủ ngủ ngủ." Thương Lưu Quân nói, “Đừng quá dong dài."
Đoạn Lĩnh: “…"
Đoạn Lĩnh cầm lấy y phục thích khách ném lên người Thương Lưu Quân, gào to: “Nguyên quân vào thành!"
“Ngươi xác định?"
“Ta rất khẳng định!" Đoạn Lĩnh đáp, y đã trải qua không ít trận chiến, chỉ cần nhìn qua là có thể đoán được quy mô xâm lấn. Nguyên quân thật sự đã giết vào, chỉ là số lượng không nhiều, vì vậy chỉ có thể phóng hỏa khắp nơi phô trương thanh thế.
Trên đường lớn, một nhóm Nguyên quân đang cùng đội Liêu quân triển khai chiến đấu, mũi tên bay vùn vụt khắp nơi, Đoạn Lĩnh vừa thăm dò ló đầu nhìn ra lập tức đã bị Thương Lưu Quân nắm thắt lưng kéo về. Ngay sau đó có binh lính vọt vào khách điếm, lập tức từng đợt tiếng thét chói tai vang lên, đến lúc này Thương Lưu Quân cũng đã không thể ngủ tiếp nữa, chỉ đành đứng dậy mặc trung y vào. Chợt nghe được một loạt tiếng cửa bị đá văng, mỗi tiếng động vang lên là một căn phòng đã bị chiếm lấy, theo đó là từng đợt tiếng thét chói tai cuồng loạn.
Đoạn Lĩnh nghe được thanh âm kia nhất thời giận đến không kềm chế, xoay quanh tìm lợi kiếm, đang định xông ra ngoài thì Thương Lưu Quân đã nâng Bạch Hồng kiếm lên, vừa nghe tiếng bước chân đến gần thì đâm thẳng về phía ván cửa.
Trong hành lang cất lên một tiếng kêu thảm, Thương Lưu Quân nhổ kiếm thu về, chỉ một kiếm này đã khiến bên ngoài vắng vẻ không còn tiếng động.
“Được rồi." Thương Lưu Quân nói, “Ngủ tiếp đi."
“Đi!" Đoạn Lĩnh quả thực không lời chống đở, “Còn ngủ?"
“Nếu đi thì đi nơi nào?" Thương Lưu Quân cũng là không còn lời để nói.
“Nói chung rời đi nơi này!" Đoạn Lĩnh nói.
Thương Lưu Quân hỏi: “Không đợi nam nhân của ngươi?"
Đoạn Lĩnh nghĩ cũng phải, thế nhưng đã không còn biện pháp, tiếng chém giết bên ngoài đã dần lớn hơn, y không thể mở mắt trừng trừng nhìn tràn tai họa này lan tràn trong thành mà bản thân lại thờ ơ không can thiệp.
“Đi!" Đoạn Lĩnh giật mạnh cửa phòng, trước mắt đèn đuốc sáng trưng, không ít ngọn đèn trong khách điếm đã bị lật úp, sàn nhà bắt lửa hừng hực.
Ngoài cửa có thi thể của hai gã Nguyên quân, rất nhiều người đã lao xuống dưới lầu bắt đầu chém giết, Đoạn Lĩnh nhặt một bộ cung tiễn trên thi thể của Nguyên quân, lại dốc hết hai túi tiễn đeo lên sau lưng. Thương Lưu Quân lại xoay người nhảy lên tay vịn thang lầu, một đường tuột xuống, những nơi hắn lướt qua Nguyên quân đều thét lên thảm thiết, thi thể ngã rạp trên đất.
Đoạn Lĩnh kéo cung cài tên, một mũi tên bắn về phía cửa khách điếm, gã Nguyên quân đang định xông vào lập tức bị tên ghim xuyên trán!
Đoạn Lĩnh chạy ra ngoài, dọc theo đường lớn liệt hỏa hừng hực, cửa đông Lạc Nhạn thành cũng đã có Nguyên quân giết vào.
Thương Lưu Quân một tay ôm Đoạn Lĩnh phi thân lên tường, nhảy vài bước đã đến tận mái ngói, hai người đồng loạt nằm úp sấp trên nóc lầu hai của gian tửu quán đối diện khách điếm.
“Chờ ở nơi này." Thương Lưu Quân nói, “Ta đi xem tình huống."
Trong tay Đoạn Lĩnh đã có cung tiễn liền không còn e ngại, Thương Lưu Quân phóng qua mái hiên, điểm chân vài bước đã vọt lên chỗ cao, dõi mắt nhìn về phía xa, sau đó lại nhảy lên trên tháp rời đi.
Đoạn đường ven khách điếm đều đã bị phóng hỏa, thế lửa vẫn đang lan tràn, trên đường còn có một ít sĩ binh người Nguyên đuổi theo bách tính chém giết. Đoạn Lĩnh nâng cung nhắm chuẩn, một mũi tên vọt tới, Nguyên quân lập tức trúng tên ngã ngựa.
Trên đường một mảnh hỗn loạn, chợt có thân ảnh vĩ ngạn màu đen vọt tới, dáo dác nhìn quanh.
“Vũ Độc?" Đoạn Lĩnh lập tức nhận ra Vũ Độc, gọi, “Ta ở nơi này!"
Khắp nơi đều là tiến kêu la, thanh âm của Đoạn Lĩnh bị chìm hẳn trong sự hỗn loạn ấy, Vũ Độc chuẩn bị vọt vào biển lửa, Đoạn Lĩnh cũng bất chấp không tiếp tục kêu gọi, nhắm một mũi tên vào trong biển lửa, găm thẳng vào cây cột trước mặt Vũ Độc. Vũ Độc lập tức quay đầu, nhìn thấy Đoạn Lĩnh trên mái nhà.
Hắn lập tức vọt tới trước mặt Đoạn Lĩnh, nhìn y một vòng từ trên xuống dưới, không nhịn được thở dốc, ánh mắt còn hiện ra vẻ sợ hãi.
“Làm ta sợ muốn chết, ngươi thế nào lại ở đây một mình?" Vũ Độc giận dữ nói.
Đoạn Lĩnh vén khăn che mặt của Vũ Độc ra, lập tức hôn lên, Vũ Độc bị hun đến cả mặt đều là tro than, ôm Đoạn Lĩnh vào lòng thật chặt.
“Thành phá." Vũ Độc nói, “Liêu quân đang nghĩ cách ngăn chặn."
“Là chuyện gì xảy ra?" Đoạn Lĩnh hỏi.
Vũ Độc đáp: “Tối nay Nguyên quân đột nhiên đánh lén, một cây đuốc đem quan dịch ở thành đông toàn bộ đốt trụi, cũng không ai biết đã đột nhập bằng cách nào."
Thương Lưu Quân từ phía khác chạy đến, Vũ Độc cau mày nói: “Ngươi thế nào không ở cạnh y?"
“Không có việc gì." Thương Lưu Quân nói, “Mặc y phục áp đáy hòm của Bạch Hổ Đường, còn có thể bắn tên. Sợ cái gì?"
Vũ Độc ôm Đoạn Lĩnh nhảy xuống đường, Đoạn Lĩnh nói: “Đến thành tây xem. Đi!"
Y còn nhớ gian miếu thờ lúc mình chạy nạn đã từng tạm trú, nếu nó còn ở đó, bên trong khẳng định là nơi lưu dân người Hán tụ tập.
Rất nhiều Nguyên quân từ bốn phía dũng mãn tràn vào, Vũ Độc dừng bước, suy nghĩ một chút rồi nói: “Quá nguy hiểm, không bằng ra khỏi thành rồi tính tiếp."
“Đi thành tây trước." Đoạn Lĩnh đáp, “Nếu như tìm không được liền nghe số trời, chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó."
Địa phương bị công phá chính là thành tây, mật thám của Nguyên quân nửa đêm giết chết thủ vệ cửa thành, rất nhiều Nguyên quân đã tràn vào, Liêu quân đang nỗ lực chống cự, quân lính một đợt lại một đợt hướng về phía đó. Tuấn mã loạn chạy đầy đường, Vũ Độc vươn tay bắt lấy một con, cùng Đoạn Lĩnh lên ngựa hướng về thành tây xông tới.
Khắp nơi đều là bách tính kinh hoảng trốn chạy, Đoạn Lĩnh biết, lúc này một ông lão mù tuyệt đối không chạy nổi, chắc chắn đang lẫn trốn ở phụ cận miếu thờ. Đây chính là hy vọng cuối cùng của bọn họ, thế nhưng có tìm được người hay không vẫn là số trời.
“Xung phong —— chiến!" Có người dùng Liêu ngữ gào thét.
Trên đường lớn, Liêu quân mãnh liệt phát động xung phong, Vũ Độc kéo cương tách ra, Đoạn Lĩnh bất chợt mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy một gã tướng lĩnh trẻ tuổi toàn thân mặc giáp bạc, thống lĩnh hơn trăm người xông thẳng về phía Nguyên quân, quả thực khí thế không thể chống đỡ!
Thế nhưng sỉ số của Nguyên quân lại càng nhiều, đã chiếm hết ưu thế, giương thuẫn vọt về phía Liêu quân, song phương chém giết hỗn loạn. Vũ Độc thấy cưỡi ngựa không qua được liền dẫn theo Đoạn Lĩnh xông lên mái ngói của phòng ốc hai bên, dùng khinh công nhẹ nhàng chạy như bay.
Thương Lưu Quân không biết đã chạy đi đâu mất, hai người trèo lên mái hiên, Đoạn Lĩnh trong lúc vô ý cúi đầu thoáng nhìn lại thấy Liêu quân đã bị ép ngược về phía sau, tướng lĩnh trẻ tuổi không chống nổi sự liều mạng của quân Nguyên, ở trên ngựa lung lay sắp đổ. Hộ vệ bên cạnh xông về phía trước, dùng tấm chắn vì hắn đỡ tên.
Ngay sau đó, từ phía trận doanh của Nguyên quân vang lên một tiếng gầm giận dữ, điên cuồng mở ra một con đường máu vọt về phía tướng lĩnh trẻ tuổi.
Đoạn Lĩnh quyết định thật nhanh, giương cung cài tên, một tiễn như sao băng bắn ra!
Kẻ cầm đầu Nguyên quân dùng một thanh trảm mã đao, hắn bị Đoạn Lĩnh bắn trúng mắt trái đau đớn rống lên một tiếng, sống đao vỗ mạnh vào khôi giáp của vị tướng lĩnh trẻ tuổi kia phát ra tiếng động nặng nề.
“Đi! Đừng xen vào bọn họ!" Thương Lưu Quân hiện thân trên nóc nhà thúc giục.
“Không, chờ một chút!" Đoạn Lĩnh lần thứ hai cài tên, mắt thấy vị tướng trẻ người Liêu đã nằm trên lưng ngựa lại có người hùng hổ vọt tới. Đoạn Lĩnh bắn tiếp mũi tên thứ hai, thành công bảo vệ đối phương.
Mũ giáp của tướng lĩnh rơi xuống, thoi thóp nằm trên lưng ngựa.
Đoạn Lĩnh dựa vào khôi giáp có thể nhìn ra người này nhất định là nhân vật trọng yếu của Liêu quốc, liền ra hiệu muốn Vũ Độc đưa mình xuống đất, đem ngựa của người nọ nâng qua một bên, bộ giáp trên người tướng lĩnh nặng gần hai mươi cân, lúc đỡ người xuống đất còn phát ra tiếng vang trầm thấp.
“Ngươi không sao chứ?" Đoạn Lĩnh lay lay đối phương.
Vị tướng trẻ tuổi tóc tay bù xù, hắn đã trúng một chiêu trảm mã đao, phần đầu ông ông đau nhức, cảnh vật trước mắt có lúc rõ ràng có khi lại hoa lên.
“Đoạn Lĩnh?" Hắn gọi một tiếng.
Sau đó liền ngất đi.
Đoạn Lĩnh nhất thời giống như vừa nghe thấy sấm sét giữa trời quang
Vũ Độc cũng đã mệt nhọc, hắn ôm Đoạn Lĩnh tựa vào gốc liễu ngủ thiếp đi. Mặc dù là ngủ ở ven sông, thế nhưng từ lúc bọn họ ly khai Giang Châu, đây giống như là giấc ngủ an ổn nhất mà hai người từng có được. Người của Ảnh đội vô luận có ẩn nấp ở nơi nào cũng không quá có khả năng trực tiếp tiến vào Lạc Nhạn thành đánh lén bọn họ.
Thẳng đến hoàng hôn Đoạn Lĩnh mới duỗi người tỉnh lại, Vũ Độc vốn đang chôn đầu vào hõm vai của y ngủ như một tiểu hài tử, Đoạn Lĩnh hơi khẽ động Vũ Độc mới từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại.
Hai người nửa ngủ nửa tĩnh, Đoạn Lĩnh vốn định hôn Vũ Độc một chút, nhưng nghỉ tới thân phận của Vũ Độc hiện tại là ‘phụ thân’ của mình, lại sợ bị người khác nhìn thấy, chỉ đành thân mật cọ cọ cổ đối phương.
“Tìm một nơi để ở." Vũ Độc thấp giọng nói.
“Đừng quên giả câm điếc." Đoạn Lĩnh nhắc nhở.
Vũ Độc thiếu chút nữa đã quên rồi, đi cùng Đoạn Lĩnh len lỏi tìm nơi nghỉ trọ, ngân lượng của bọn họ cũng còn một ít, liền đặt thế chấp mướn một gian phòng. Dù sao bọn họ cũng sẽ không ở lại nơi này lâu lắm, có tiêu hết tiền cũng không sao.
Ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ, là ám hiệu Thương Lưu Quân định ra, Đoạn Lĩnh đẩy cửa sổ, đối phương lập tức từ bên ngoài chui vào đặt lên bàn một túi hành trang và Liệt Quang kiếm giữ giúp Vũ Độc.
“Những thứ này là của hai người." Thương Lưu Quân nói, “Mau chóng tìm người, tìm được liền rời đi."
Nói xong Thương Lưu Quân liền nghiêng người trực tiếp nằm lên giường.
“Ngươi làm gì?" Vũ Độc mạc danh kỳ diệu nói.
“Ngủ a." Thương Lưu Quân nói, “Cả đêm không ngủ rồi."
Vũ Độc lập tức bạo nộ, Đoạn Lĩnh lại vội vàng ra hiệu cho hắn nhỏ giọng một chút, miễn cho bị người của khách điếm nghe được người câm điếc nói chuyện,.
“Đây không phải chỗ ngươi tìm cho ta?" Thương Lưu Quân hỏi.
Vũ Độc nói: “Căn phòng này liền tặng cho ngươi."
“Này này, đừng!" Thương Lưu Quân vội vàng đứng dậy.
Nếu như Vũ Độc trả phòng, khi tiểu nhị tới thu thập mới phát hiện trong phòng có một người lạ càng là không thể xuống đài. Đoạn Lĩnh nói: “Lại thuê thêm một gian."
Hai người đành phải lại thuê cho Thương Lưu Quân một gian phòng, Vũ Độc và Đoạn Lĩnh ngủ một gian, Thương Lưu Quân ngủ một gian. Đoạn Lĩnh còn cố tình căn dặn khách điếm không được tùy tiện tới quấy rầy, gia rất buồn ngủ, sau đó liền đóng cửa lại.
Vũ Độc cầm hành trang lên, trong đó có một bộ y phục dạ hành không quá vừa người, có chút hơi lớn, có lẽ là Thương Lưu Quân mang theo cho bản thân. Vũ Độc thắt chặt thắt lưng, nói: “Đợi đến đêm khuya ta liền đến nha môn xem xét, ngươi cứ nghỉ ngơi trước."
Đoạn Lĩnh cũng mệt mỏi, liền ‘Ừ’ một tiếng rồi nằm dài lên giường, Vũ Độc thay hắc y, bịt kín mặt, cúi đầu. Đoạn Lĩnh liền đưa ngón tay ra vén khăn che mặt của hắn lên, để lộ làn môi cương nghị, góc cạnh, lại đưa môi lên cùng hắn dây dưa. Một lúc lâu sau hai người mới chậm rãi rời nhau.
Vũ Độc phi thân ra khỏi cửa sổ, nhẹ nhàng gõ ba lần vào cửa sổ phòng Thương Lưu Quân, đối phương cũng gõ một cái đáp lại, ý tứ là đã biết.
Đoạn Lĩnh nằm trằn trọc, chỉ là ngủ không được. Đến tận nửa đêm từ xa truyền đến từng trận tiếng động ồn ào kéo tọt suy nghĩ của y trở về khoảng thời gian thật lâu trước đây, buổi tối ấy tại Thượng kinh.
Đã có chuyện gì? Đoạn Lĩnh ngồi bật dậy nghe ngóng thanh âm đằng xa, cuối ngã tư đường có tiếng binh sỹ reo hò
“Thương Lưu Quân!" Đoạn Lĩnh vỗ vỗ vách tường, xoay người lại phát hiện Thương Lưu Quân đang để trần cạm tay, mặc quần đơn màu trắng, vẻ mặt nhàm chán nhìn mình.
Đây vẫn là lần đầu tiên Đoạn Lĩnh nhìn thấy Thương Lưu Quân không mặc y phục… không, không, là không mặc đồ thích khách, có chút không quen, thiếu chút nửa đã không nhận ra.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
“Diễn luyện." Thương Lưu Quân còn chút buồn ngủ, bước vào ngã người lên giường của Đoạn Lĩnh ngủ tiếp.
“Ta muốn đi xem một chút." Đoạn Lĩnh nói.
“Ngươi muốn chết sao." Thương Lưu Quân đáp.
Đoạn Lĩnh chỉ đành im lặng, tiếng la hét bên ngoài càng lúc càng lớn, Đoạn Lĩnh lại thăm dò nhìn ra, nói: “Cháy rồi."
“Ừ." Thương Lưu Quân trở mình ngủ tiếp.
“Cháy rồi!" Đoạn Lĩnh vội hỏi, “Làm sao bây giờ? Lạc Nhạn thành sẽ không phải thất thủ rồi đi?! Nguyên quân đang công thành sao?!"
Đêm nay Nguyên quân quả nhiên đến công thành, cũng không biết từ nơi nào tiến vào, nhất thời góc đông nam của Lạc Nhạn thành khắp nơi đều là hỏa quang, bách tính dần dần bị kinh động, mắt thấy sự rối loạn dần tràn đến khách điếm Đoạn Lĩnh không khỏi khẩn trương.
“Thương Lưu Quân! Mau đứng lên!" Đoạn Lĩnh thúc giục.
“Ngủ ngủ ngủ." Thương Lưu Quân nói, “Đừng quá dong dài."
Đoạn Lĩnh: “…"
Đoạn Lĩnh cầm lấy y phục thích khách ném lên người Thương Lưu Quân, gào to: “Nguyên quân vào thành!"
“Ngươi xác định?"
“Ta rất khẳng định!" Đoạn Lĩnh đáp, y đã trải qua không ít trận chiến, chỉ cần nhìn qua là có thể đoán được quy mô xâm lấn. Nguyên quân thật sự đã giết vào, chỉ là số lượng không nhiều, vì vậy chỉ có thể phóng hỏa khắp nơi phô trương thanh thế.
Trên đường lớn, một nhóm Nguyên quân đang cùng đội Liêu quân triển khai chiến đấu, mũi tên bay vùn vụt khắp nơi, Đoạn Lĩnh vừa thăm dò ló đầu nhìn ra lập tức đã bị Thương Lưu Quân nắm thắt lưng kéo về. Ngay sau đó có binh lính vọt vào khách điếm, lập tức từng đợt tiếng thét chói tai vang lên, đến lúc này Thương Lưu Quân cũng đã không thể ngủ tiếp nữa, chỉ đành đứng dậy mặc trung y vào. Chợt nghe được một loạt tiếng cửa bị đá văng, mỗi tiếng động vang lên là một căn phòng đã bị chiếm lấy, theo đó là từng đợt tiếng thét chói tai cuồng loạn.
Đoạn Lĩnh nghe được thanh âm kia nhất thời giận đến không kềm chế, xoay quanh tìm lợi kiếm, đang định xông ra ngoài thì Thương Lưu Quân đã nâng Bạch Hồng kiếm lên, vừa nghe tiếng bước chân đến gần thì đâm thẳng về phía ván cửa.
Trong hành lang cất lên một tiếng kêu thảm, Thương Lưu Quân nhổ kiếm thu về, chỉ một kiếm này đã khiến bên ngoài vắng vẻ không còn tiếng động.
“Được rồi." Thương Lưu Quân nói, “Ngủ tiếp đi."
“Đi!" Đoạn Lĩnh quả thực không lời chống đở, “Còn ngủ?"
“Nếu đi thì đi nơi nào?" Thương Lưu Quân cũng là không còn lời để nói.
“Nói chung rời đi nơi này!" Đoạn Lĩnh nói.
Thương Lưu Quân hỏi: “Không đợi nam nhân của ngươi?"
Đoạn Lĩnh nghĩ cũng phải, thế nhưng đã không còn biện pháp, tiếng chém giết bên ngoài đã dần lớn hơn, y không thể mở mắt trừng trừng nhìn tràn tai họa này lan tràn trong thành mà bản thân lại thờ ơ không can thiệp.
“Đi!" Đoạn Lĩnh giật mạnh cửa phòng, trước mắt đèn đuốc sáng trưng, không ít ngọn đèn trong khách điếm đã bị lật úp, sàn nhà bắt lửa hừng hực.
Ngoài cửa có thi thể của hai gã Nguyên quân, rất nhiều người đã lao xuống dưới lầu bắt đầu chém giết, Đoạn Lĩnh nhặt một bộ cung tiễn trên thi thể của Nguyên quân, lại dốc hết hai túi tiễn đeo lên sau lưng. Thương Lưu Quân lại xoay người nhảy lên tay vịn thang lầu, một đường tuột xuống, những nơi hắn lướt qua Nguyên quân đều thét lên thảm thiết, thi thể ngã rạp trên đất.
Đoạn Lĩnh kéo cung cài tên, một mũi tên bắn về phía cửa khách điếm, gã Nguyên quân đang định xông vào lập tức bị tên ghim xuyên trán!
Đoạn Lĩnh chạy ra ngoài, dọc theo đường lớn liệt hỏa hừng hực, cửa đông Lạc Nhạn thành cũng đã có Nguyên quân giết vào.
Thương Lưu Quân một tay ôm Đoạn Lĩnh phi thân lên tường, nhảy vài bước đã đến tận mái ngói, hai người đồng loạt nằm úp sấp trên nóc lầu hai của gian tửu quán đối diện khách điếm.
“Chờ ở nơi này." Thương Lưu Quân nói, “Ta đi xem tình huống."
Trong tay Đoạn Lĩnh đã có cung tiễn liền không còn e ngại, Thương Lưu Quân phóng qua mái hiên, điểm chân vài bước đã vọt lên chỗ cao, dõi mắt nhìn về phía xa, sau đó lại nhảy lên trên tháp rời đi.
Đoạn đường ven khách điếm đều đã bị phóng hỏa, thế lửa vẫn đang lan tràn, trên đường còn có một ít sĩ binh người Nguyên đuổi theo bách tính chém giết. Đoạn Lĩnh nâng cung nhắm chuẩn, một mũi tên vọt tới, Nguyên quân lập tức trúng tên ngã ngựa.
Trên đường một mảnh hỗn loạn, chợt có thân ảnh vĩ ngạn màu đen vọt tới, dáo dác nhìn quanh.
“Vũ Độc?" Đoạn Lĩnh lập tức nhận ra Vũ Độc, gọi, “Ta ở nơi này!"
Khắp nơi đều là tiến kêu la, thanh âm của Đoạn Lĩnh bị chìm hẳn trong sự hỗn loạn ấy, Vũ Độc chuẩn bị vọt vào biển lửa, Đoạn Lĩnh cũng bất chấp không tiếp tục kêu gọi, nhắm một mũi tên vào trong biển lửa, găm thẳng vào cây cột trước mặt Vũ Độc. Vũ Độc lập tức quay đầu, nhìn thấy Đoạn Lĩnh trên mái nhà.
Hắn lập tức vọt tới trước mặt Đoạn Lĩnh, nhìn y một vòng từ trên xuống dưới, không nhịn được thở dốc, ánh mắt còn hiện ra vẻ sợ hãi.
“Làm ta sợ muốn chết, ngươi thế nào lại ở đây một mình?" Vũ Độc giận dữ nói.
Đoạn Lĩnh vén khăn che mặt của Vũ Độc ra, lập tức hôn lên, Vũ Độc bị hun đến cả mặt đều là tro than, ôm Đoạn Lĩnh vào lòng thật chặt.
“Thành phá." Vũ Độc nói, “Liêu quân đang nghĩ cách ngăn chặn."
“Là chuyện gì xảy ra?" Đoạn Lĩnh hỏi.
Vũ Độc đáp: “Tối nay Nguyên quân đột nhiên đánh lén, một cây đuốc đem quan dịch ở thành đông toàn bộ đốt trụi, cũng không ai biết đã đột nhập bằng cách nào."
Thương Lưu Quân từ phía khác chạy đến, Vũ Độc cau mày nói: “Ngươi thế nào không ở cạnh y?"
“Không có việc gì." Thương Lưu Quân nói, “Mặc y phục áp đáy hòm của Bạch Hổ Đường, còn có thể bắn tên. Sợ cái gì?"
Vũ Độc ôm Đoạn Lĩnh nhảy xuống đường, Đoạn Lĩnh nói: “Đến thành tây xem. Đi!"
Y còn nhớ gian miếu thờ lúc mình chạy nạn đã từng tạm trú, nếu nó còn ở đó, bên trong khẳng định là nơi lưu dân người Hán tụ tập.
Rất nhiều Nguyên quân từ bốn phía dũng mãn tràn vào, Vũ Độc dừng bước, suy nghĩ một chút rồi nói: “Quá nguy hiểm, không bằng ra khỏi thành rồi tính tiếp."
“Đi thành tây trước." Đoạn Lĩnh đáp, “Nếu như tìm không được liền nghe số trời, chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó."
Địa phương bị công phá chính là thành tây, mật thám của Nguyên quân nửa đêm giết chết thủ vệ cửa thành, rất nhiều Nguyên quân đã tràn vào, Liêu quân đang nỗ lực chống cự, quân lính một đợt lại một đợt hướng về phía đó. Tuấn mã loạn chạy đầy đường, Vũ Độc vươn tay bắt lấy một con, cùng Đoạn Lĩnh lên ngựa hướng về thành tây xông tới.
Khắp nơi đều là bách tính kinh hoảng trốn chạy, Đoạn Lĩnh biết, lúc này một ông lão mù tuyệt đối không chạy nổi, chắc chắn đang lẫn trốn ở phụ cận miếu thờ. Đây chính là hy vọng cuối cùng của bọn họ, thế nhưng có tìm được người hay không vẫn là số trời.
“Xung phong —— chiến!" Có người dùng Liêu ngữ gào thét.
Trên đường lớn, Liêu quân mãnh liệt phát động xung phong, Vũ Độc kéo cương tách ra, Đoạn Lĩnh bất chợt mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy một gã tướng lĩnh trẻ tuổi toàn thân mặc giáp bạc, thống lĩnh hơn trăm người xông thẳng về phía Nguyên quân, quả thực khí thế không thể chống đỡ!
Thế nhưng sỉ số của Nguyên quân lại càng nhiều, đã chiếm hết ưu thế, giương thuẫn vọt về phía Liêu quân, song phương chém giết hỗn loạn. Vũ Độc thấy cưỡi ngựa không qua được liền dẫn theo Đoạn Lĩnh xông lên mái ngói của phòng ốc hai bên, dùng khinh công nhẹ nhàng chạy như bay.
Thương Lưu Quân không biết đã chạy đi đâu mất, hai người trèo lên mái hiên, Đoạn Lĩnh trong lúc vô ý cúi đầu thoáng nhìn lại thấy Liêu quân đã bị ép ngược về phía sau, tướng lĩnh trẻ tuổi không chống nổi sự liều mạng của quân Nguyên, ở trên ngựa lung lay sắp đổ. Hộ vệ bên cạnh xông về phía trước, dùng tấm chắn vì hắn đỡ tên.
Ngay sau đó, từ phía trận doanh của Nguyên quân vang lên một tiếng gầm giận dữ, điên cuồng mở ra một con đường máu vọt về phía tướng lĩnh trẻ tuổi.
Đoạn Lĩnh quyết định thật nhanh, giương cung cài tên, một tiễn như sao băng bắn ra!
Kẻ cầm đầu Nguyên quân dùng một thanh trảm mã đao, hắn bị Đoạn Lĩnh bắn trúng mắt trái đau đớn rống lên một tiếng, sống đao vỗ mạnh vào khôi giáp của vị tướng lĩnh trẻ tuổi kia phát ra tiếng động nặng nề.
“Đi! Đừng xen vào bọn họ!" Thương Lưu Quân hiện thân trên nóc nhà thúc giục.
“Không, chờ một chút!" Đoạn Lĩnh lần thứ hai cài tên, mắt thấy vị tướng trẻ người Liêu đã nằm trên lưng ngựa lại có người hùng hổ vọt tới. Đoạn Lĩnh bắn tiếp mũi tên thứ hai, thành công bảo vệ đối phương.
Mũ giáp của tướng lĩnh rơi xuống, thoi thóp nằm trên lưng ngựa.
Đoạn Lĩnh dựa vào khôi giáp có thể nhìn ra người này nhất định là nhân vật trọng yếu của Liêu quốc, liền ra hiệu muốn Vũ Độc đưa mình xuống đất, đem ngựa của người nọ nâng qua một bên, bộ giáp trên người tướng lĩnh nặng gần hai mươi cân, lúc đỡ người xuống đất còn phát ra tiếng vang trầm thấp.
“Ngươi không sao chứ?" Đoạn Lĩnh lay lay đối phương.
Vị tướng trẻ tuổi tóc tay bù xù, hắn đã trúng một chiêu trảm mã đao, phần đầu ông ông đau nhức, cảnh vật trước mắt có lúc rõ ràng có khi lại hoa lên.
“Đoạn Lĩnh?" Hắn gọi một tiếng.
Sau đó liền ngất đi.
Đoạn Lĩnh nhất thời giống như vừa nghe thấy sấm sét giữa trời quang
Tác giả :
Phi Thiên Dạ Tường