Tương Kiến Hoan

Quyển 2 - Chương 84: Đưa dâu

Đoạn Lĩnh và Phí Hoành Đức thương nghị thay phiên gác đêm, đêm đầu tiên là Phí Hoành Đức trông coi. Đoạn Lĩnh trở về phòng, cảm giác bảy ngày này thật sự là bảy ngày dài nhất mà y từng trải qua trong đời.

Vũ Độc nằm dài trên tháp nhìn độc môn bí tịch Lang Tuấn Hiệp trả cho hắn, Đoạn Lĩnh nằm ở bên cạnh Vũ Độc không bao lâu liền tiến vào giấc mộng, trong mộng nhìn thấy một trận hỗn chiến tàn sát, một năm trước cũng trong ngày hôm nay y đang còn ở Thượng kinh chờ đợi hy vọng cuối cùng. Khí thế hào hùng, núi đao biển lửa, tất cả phảng phất đều chậm rãi diễn ra một lần nữa trong đầu y.

Canh năm, Đoạn Lĩnh tỉnh lại, giữa đêm câu tịch[1], ngân hà rực rỡ.

“Vũ Độc?" Khi Đoạn Lĩnh xoay người đã thấy bên cạnh trống không. Y đứng dậy rời giường, rón rén bước ra ngoài

Vũ Độc đứng ở trong viện đánh bộ Sơn Hà chưởng pháp, ra quyển, biến chưởng, hữu chưởng vỗ, tả chưởng chém, thu phát như thường, tiến thoái tự nhiên.

Đoạn Lĩnh bất giác nhớ đến thân ảnh của Lý Tiệm Hồng khi dạy dỗ y, dưới bầu trời lấp lánh ánh sao, hình bóng của Lý Tiệm Hồng hòa vào vầng sáng biến thành tàn ảnh, động tác như hai mà một bám riết theo phía sau Vũ Độc, cùng tiến cùng lùi.

Một khắc kia, thân ảnh của Vũ Độc quả thật đã có được bảy tám phần khí thế của Lý Tiệm Hồng, trong mơ hồ lộ ra nét uy nghiêm quân lâm thiên hạ..

“Sơn Hà kiếm pháp có thể hóa thành quyền, chưởng, cước." Vũ Độc xoay người, song chưởng hạ xuống, tay trái chỉ thẳng, tay phải hát lên, nhấc chân tiến đến, chăm chú nói, “Dùng động luyện tĩnh, kinh mạch trong người đều vận chuyển ngược chiều quyền chưởng."

Đoạn Lĩnh nhìn một hồi liền bắt chước theo Vũ Độc luyện qua một lần, ngày xưa trong thời gian ngắn y lại phải học quá nhiều thứ, cái gì cũng chỉ qua loa đại khái, lúc này chậm rãi học theo Vũ Độc thì dần dần cũng ngộ ra nhiều một chút. Sau khi hai người luyện xong cả người đều ướt đẫm mồ hôi, thế nhưng Đoạn Lĩnh lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Trời tờ mờ sáng, mây đen vẫn bao phủ cả một góc trời, sáng nay nhiệt độ cực kỳ oi bức, không khí như đặc quánh lại, thời tiết Đồng Quan nóng ẩm, cơ thể mọi người đều bị mồ hôi thấm ướt. Đoạn Lĩnh thay một bộ y phục, xoay người nói với Vũ Độc: “Ta đi đưa Diêu Tĩnh xuất giá, ngươi theo ta một chuyến."

Vũ Độc gật đầu, hai người thay một bộ chính trang đi đến sương phòng Biên phủ, Diêu Tĩnh đang canh giữ cạnh giường Biên Lệnh Bạch, nhỏ giọng trò chuyện với Phí Hoành Đức. Đoạn Lĩnh gật đầu với Phí Hoành Đức, lại hướng về phía Biên Lệnh Bạch nói: “Thúc phụ, cứ để cháu giúp Tĩnh nhi tống giá."

Biên Lệnh Bạch vẫn cứ nằm yên đó như một cổ thi thể, Đoạn Lĩnh liền dẫn Diêu Tĩnh ra ngoài, quản gia của nàng đã chuẩn bị tốt đồ cưới theo lễ tiết, yên lặng đợi ở trong phòng. Thường Nhạc Quan đầu tiên là bước đến thỉnh thân[2], Biên Lệnh Bạch dưới gối không con hiện giờ còn bị bệnh liệt giường, chỉ có thể để đứa ‘cháu’ duy nhất chủ trì hôn sự. Đoạn Lĩnh đầu tiên là kiên quyết từ chối, lại nói: “Thường Nhạc Quan, ngươi làm như vậy là không hợp quy củ, nào có tân lang tự mình đến thỉnh thân?"

Tất cả mọi người đều cảm thấy buồn cười, Diêu Tĩnh cũng len lén nhìn thoáng qua thăm dò, nàng ngồi sau tấm bình phong cũng không khỏi nở nụ cười.

Thường Nhạc Quan cao lớn anh tuấn, bị chế nhạo cũng không thèm để ý mà mỉm cười lui ra ngoài.

Một lát sau Thường Nhạc Quan lại bước vào lần nữa, lại mời, Đoạn Lĩnh vẫn từ chối.

“Đây là lần thỉnh thứ ba rồi." Vũ Độc nói với Diêu Tĩnh, “Ngươi liền phải gả đến Tây Lương."

Ngoại trừ Đoạn Lĩnh, Vũ Độc rất ít khi trò chuyện với người khác, ở trong mắt người ngoài toàn thân hắn lúc nào cũng lộ ra khí tức nguy hiểm thần bí khó lường của thích khách. Thế nhưng đối với Diêu Tĩnh mà nói, Vũ Độc đã cứu nàng một mạng, hơn nữa còn có quan hệ với đường muội Diêu Tranh của nàng, hai người lôi lôi kéo kéo, quan hệ cũng thân thiết hơn một ít.

“Tạ ơn Vũ tướng cứu mạng." Diêu Tĩnh ở sau tấm bình phong thấp giọng nói.

Vũ Độc tiếp lời: “Xuất môn tại ngoại vẫn là nên chiếu cố tốt chính mình. Tây Lương không thể so với Đại Trần ta, lâu ngày dài tháng, làm quen thì tốt rồi."

“Vâng." Diêu Tĩnh thấp giọng đáp.

Đoạn Lĩnh nghe thấy lời của Vũ Độc thì có một loại cảm khái không rõ tên. Nhớ lại khi y hai bàn tay trắng phiêu bạt đến Tây Xuyên, trong lòng cũng chính là mờ mịt như vậy.

Thế nhưng y tin tưởng Hách Liên Bác sẽ chăm sóc nàng thật tốt.

Lần thứ ba thỉnh thân, Hách Liên Bác đích thân đến, hắn cái gì cũng không nói chỉ hướng về phía Đoạn Lĩnh làm ra một lễ tiết đặc thù, Đoạn Lĩnh cũng dùng lễ tiết đồng dạng đáp lại.

Lần thỉnh thứ ba mới là lúc vị hôn phu tự mình đến nghênh đón, nhất thời toàn bộ người trong phòng đều vô cùng kinh ngạc, thế nhưng Đoạn Lĩnh lại đã biết từ lâu.

“Ngươi phải chiếu cố muội muội ta cho tốt." Đoạn Lĩnh dùng tiếng Đảng Hạng nói, lại dùng tiếng Hán lặp lại một lần để mọi người đều hiểu.

“Hổ sắt." Hách Liên Bác đáp, ý tứ chính là “Một lời đã định".

Đoạn Lĩnh nắm tay của Diêu Tĩnh, dẫn nàng ra khỏi tấm bình phong rồi giao lại cho Hách Liên Bác. Diêu Tĩnh vốn cho rằng mình phải gả cho Thường Nhạc Quan, lại không ngờ vị hôn phu của mình lại là “Hách Mặc", hiện tại nàng đã hoàn thành bị vây trong khiếp sợ. Vị quản gia trung niên liền lên tiếng: “Biên thiếu gia, đây… đây có phải đã có nơi nào nhầm lẫn không?"

“Không có nhầm lẫn." Đoạn Lĩnh giải thích với bọn họ, “Vị này chính là vương tử Tây Lương, Hách Liên Bác điện hạ."

Diêu Tĩnh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, biết được vị trí đang chờ đợi mình hóa ra lại là Vương phi!

Sắc mặt của Vũ Độc cũng trở nên phi thường kỳ quái, nhìn chằm chằm Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh hướng về phía hắn gật đầu nói: “Không có vấn đề."

“Đi thôi." Vũ Độc nghe vậy mới lên tiếng.

Hách Liên Bác đưa Diêu Tĩnh lên xe ngựa, đồ cưới cũng sắp xếp chu toàn, sau đó một mình cưỡi ngựa dẫn đầu đội ngũ đón dâu hướng về phía thành lâu Đồng Quan. Lúc Đoạn Lĩnh chia tay với Hách Liên Bác trong lòng có chút xấu hổ, nhớ đến một câu ‘bạc tình’ kia của Vũ Độc đột nhiên cũng cảm thấy mình tựa hồ thực sự rất bạc tình.

“Bảo trọng, Hách Liên." Đoạn Lĩnh nhỏ giọng nói vào tai đối phương. “Ta sẽ đến gặp của ngươi."

Hách Liên Bác vỗ vỗ vào cánh tay Đoạn Lĩnh, nói: “Thư, rất nhanh sẽ đến."

Đoạn Lĩnh gật đầu, Hách Liên Bác còn muốn nói điều gì đó thế nhưng Đoạn Lĩnh lại làm một động tác viết thư, ý bảo có việc thì dùng thư liên lạc.

“Đi thôi." Cho đến bây giờ tảng đá trong lòng Đoạn Lĩnh vẫn còn chưa thể hạ xuống, dù sao Hách Liên Bác vẫn còn chưa thoát hiểm, chỉ đến khi hắn đã trở về Tây Lương mới có thể xem như đã an toàn.

Hách Liên Bác lưu luyến không rời nhìn Đoạn Lĩnh từ xa, Đoạn Lĩnh lại phất tay với hắn, nhìn thấy Hách Liên Bác dừng ngựa giữa cánh đồng hoang vu phảng phất như muốn nói thêm lời gì. Đoạn Lĩnh chỉ đành xoay người đưa lưng về phía hắn, giả vờ rời đi.

Vũ Độc đột nhiên cảm thấy buồn cười, giễu cợt: “Một tên mọi rợ Đảng Hạng, lại còn nói lắp, vừa nhận thức mấy ngày nhưng lại đối với ngươi đủ tình thâm ý trọng."

Có đôi khi lời lẽ của Vũ Độc thực sự quá chọc đúng chỗ yếu, không cho người ta một chút lối thoát nào, khiến Đoạn Lĩnh thật sự rất muốn nhào lên đánh hắn.

“Hắn đã đi chưa?" Đoạn Lĩnh hỏi.

“Vẫn chưa đâu." Vũ Độc thờ ơ nhàn nhã nói.

Đoạn Lĩnh lại đợi một hồi, Vũ Độc nói: “Đi."

Lúc này Đoạn Lĩnh mới xoay người nhìn về phía Hách Liên Bác rời đi, đội ngũ đón dâu đã trở thành một điểm đen nhỏ.

Phong sơn như tụ, ba đào như nộ, sơn hà biểu lý Đồng Quan lộ[3]. Hách Liên Bác tiêu thất khỏi cánh đồng hoang vu mênh mông bên ngoài Đồng Quan, mây đen dày đặc cuồn cuộn mà đến, trong những lớp mây lộ ra từng đợt sấm chớp.

“Đã quên đưa dù cho bọn họ." Đoạn Lĩnh nói.

Vũ Độc nở nụ cười, lúc bọn họ định xuống khỏi thành lâu đột nhiên truyền đến thanh âm của Phí Hoành Đức.

“Thiếu gia!" Phí Hoành Đức tự mình leo lên bậc thềm đá, Đoạn Lĩnh vội vàng chạy xuống đỡ lấy. Phí Hoành Đức thở ra hồng hộc, Đoạn Lĩnh vừa nhìn liền biết có chuyện không tốt, hơn phân nửa chính là tin xấu.

“Thám báo đưa tin." Phí Hoành Đức vội vàng nói, “Căn cứ sự giám thị của bọn họ, mã tặc trong Tần Lĩnh toàn bộ đều lui lại rồi."

“Là thám báo gì?" Đoạn Lĩnh không nhớ mình từng phân phó chuyện này, có chút kinh ngạc hỏi lại.

“Là ta để bọn họ giám thị." Vũ Độc giải thích, “Lui về hướng nào?"

“Mã tặc ở Tần Lĩnh toàn bộ đều tập kết xuống phía đông." Phí Hoành Đức nghiêm trang nói, “Chỉ sợ nghe được tin tức Biên tướng quân không thể hành động, vì vậy dự định đánh đến Đồng Quan!"

Tin tức này cũng không bất ngờ, Đoạn Lĩnh trước đó đã trăm tính nghìn tính cũng chỉ vì muốn tránh cho song phương khai chiến, thế nhưng chuyện phải đến rốt cục cũng đến. May mà thứ sử triều đình phái ra đã trên đường đến đây, Đồng Quan tuy rằng bất ổn nhưng vẫn đủ sức đánh một trận.

Đoạn Lĩnh đối mặt với Vũ Độc, Vũ Độc hỏi: “Ngươi xem có thể thủ bao lâu?"

Đoạn Lĩnh đáp: “Nhiệm vụ của ngươi là sát nhân, còn lại đều là trách nhiệm của ta rồi, không cần lo lắng. Nhưng ngươi phải nghe ta nói."

Vũ Độc phảng phất nghe được chuyện cười hài hước nhất trên đời, nói: “Ngươi có biện pháp sao?"

Đoạn Lĩnh nhìn Vũ Độc, hỏi: “Ngươi tin ta không?"

Vũ Độc nhíu mày quan sát Đoạn Lĩnh, giống như hiện tại đã không nhận thức được y.

“Ta phải đi an bài." Đoạn Lĩnh nói, “Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định có thể chống được đến khi Thứ sử đến. Thế nhưng Thứ sử hẳn là cũng sẽ không mang theo quá nhiều binh, cho dù người đến đây vẫn phải trông cậy vào chúng ta để giữ thành."

Đây là lần khiêu chiến gay gắt nhất mà Đoạn Lĩnh từng đối mặt trong đời, lúc này, y rốt cuộc cũng đã ra chiến trường. Bất luận tân nhậm Thứ sử lúc nào sẽ đến đây, một trận này y nhất định vẫn phải đánh.

“Ngươi nói đi." Vũ Độc nói, “Có biện pháp gì, ta ngược lại có thể nghe lời ngươi."

“Báo ——" lại có binh sĩ chạy lên thành lâu, hướng về phía Đoạn Lĩnh bẩm báo, “Vương tướng quân cùng Tạ tướng quân đã trở về, phái tiểu nhân đến đây báo cho thiếu gia một tiếng."

Đoạn Lĩnh gật đầu với Phí Hoành Đức, ba người liền trở về tướng quân phủ.

Hai rương vàng lớn đã được bày ở trong phòng.

“Tất cả đều là vàng."

Đoạn Lĩnh vừa vào trong phòng Vương phó tướng liền báo cáo: “Có chừng năm vạn lượng vàng!"

Đoạn Lĩnh vừa nhìn liền biết hai người hẳn đã chia trước không ít… ít nhất… có vài nghìn lượng, thế nhưng y cũng không vạch trần, chỉ hướng về phía Phí Hoành Đức nói: “Phiền tiên sinh thông tri một chút, đem toàn bộ các quan quân từ giáo quan trở lên đều gọi đến đây."

Thừa lúc này Đoạn Lĩnh liền trãi địa đồ ra liếc nhìn Vũ Độc, lại gọi hai gã phó tướng đến bên cạnh.

“Chúng ta còn bao nhiêu người?" Đoạn Lĩnh hỏi.

“Trừ đội ngũ tuần tra ngoài quan ngoại." Vương phó tướng vừa giấu được không ít vàng, tâm tình rõ ràng rất tốt, hướng về phía Đoạn Lĩnh nói, “Tổng cộng hai vạn bảy nghìn người."

“Hai vạn bảy…"

“Đây là có chuyện gì?" Tạ phó tướng lại hỏi.

“Mã tặc Đảng Hạng mai phục, binh lực khoảng hai vạn." Đoạn Lĩnh đưa tay chỉ dọc theo trường thành, di chuyển từ phía đông đến tận Đồng Quan, lại nói: “Trong ngoài trường thành đều là binh lính của bọn họ."

Vừa dứt lời y còn quan sát sắc mặt hai người, trong lòng thầm nghĩ đám mã tặc kia hoạt động ở Đồng Quan, bọn họ là Phó tướng không có khả năng không biết, đây nhất định là một vụ giao dịch của Biên Lệnh Bạch và Hách Liên Đạt. Hách Liên Đạt bán ngựa cho Biên Lệnh Bạch, Biên Lệnh Bạch liền nhắm một con mắt mở một con mắt với đám mã tặc này, bằng không lần trước bọn họ đánh cướp đoàn xe của Diêu Tĩnh cũng không có khả năng lại bỏ qua như vậy.

Quả nhiên, hai người liền có chút không được tự nhiên liếc nhìn nhau, Đoạn Lĩnh cũng không định làm quá trắng ra, chỉ nói: “Thúc thúc của ta hiện tại vẫn đang nằm trên giường không thể hành động, sợ rằng chuyện này đã lộ ra manh mối, đám người Đảng Hạng kia rất có thể sẽ nội ứng ngoại hợp tiến đánh Đồng Quan."

Ngày thường Biên Lệnh Bạch đã làm những gì, cho dù gã không nói rõ cho thủ hạ thế nhưng luôn có dấu vết lộ ra, hai người này cũng mơ hồ đoán được một ít. Nếu lần này Biên Lệnh Bạch bệnh không thể trị, Hách Liên Đạt liền không có cách thu hồi sổ nợ, vì vậy đối phương vô cùng có khả năng thừa dịp Đồng Quan vô chủ mà đánh đến.

“Phí Hoành Đức tiên sinh đã phái người mang theo tin tức ngày đêm kiêm trình báo về Tây Xuyên." Đoạn Lĩnh nói, “Báo tin cũng chỉ là để triều định biết tình hình của chúng ta, hiện tại vẫn là phải hỏi thăm ý tứ hai vị. Theo tình huống lúc này của Đồng Quan, chúng ta vẫn là nên bỏ qua phòng thủ phân tiền tài chạy trốn hay là nên thủ vững thành trì, đợi triều đình phái ra Thứ sử đến đây tiếp ứng?"

“Thiếu gia nói đùa." Tạ phó tướng nguyên danh là Tạ Hạo, là người Toánh Xuyên, trước kia từng dẫn quân đóng giữ Tướng Quân lĩnh, cũng từng đi theo bên cạnh Lý Tiệm Hồng. Cho dù Đoạn Lĩnh không cố ý khích tướng hắn cũng không có khả năng làm đào binh.

“Một khi Đồng Quan bị người Đảng Hạng khống chế." Tạ Hạo nói, “Vùng Trung Nguyên liền mất đi lá chắn, ta không nói đến việc có trốn được hay không, cho dù trốn thoát thì chúng ta có thể chạy đi nơi nào?"

Đoạn Lĩnh lại nhìn Vương phó tướng, người nọ cũng không kiên quyết như Tạ Hạo mà chỉ cười nói: “Cái phép khích tướng này thiếu gia cũng không cần dùng nữa, chúng ta trung thành với thiếu gia cũng như trung thành với tướng quân. Hiện tại phải làm những gì xin thiếu gia phân phó."

Đoạn Lĩnh muốn chính là những lời này, liền nói “Mã tặc tập trung lại tự nhiên là muốn đánh lén chúng ta, mà quan ngoại khẳng định còn có một đội quân chính quy tiến đến. Chúng ta phải chia binh hai đường, một đội nhanh chóng diệt trừ mã tặc Tần Lĩnh, tập kích cho bọn họ trở tay không kịp."

Đoạn Lĩnh vẽ ra lộ tuyến của mã tặc trên bản đồ, lại hướng về phía hai người nói: “Hai vị, ai đồng ý đứng ra đánh mã tặc xin chừa lại một vị trí cho Vũ Độc theo bên cạnh."

Vũ Độc ở bên khoanh tay đứng nhìn, trầm ngâm không nói.

“Ta đi." Vương phó tướng đáp.

Đoạn Lĩnh cầm binh phù của Biên Lệnh Bạch ra giao cho Vương phó tướng, nói: “Phải tốc chiến tốc thắng, không cần toàn quân tiêu diệt, nhưng nhất định phải làm cho kẻ địch rối loạn, dùng kỳ binh mà phá."

Vương phó tướng lĩnh binh phù, Đoạn Lĩnh lại nói với Tạ Hạo: “Bắt đầu từ hôm nay, Đồng Quan tiến vào thời kỳ phòng thủ nghiêm mật, ở quan ngoại, quan nội đều bày bố phục binh. Phần còn lại nghe theo an bày của Phí tiên sinh."

Tạ Hạo gật đầu đáp trả, mà những người lúc nãy Phí Hoành Đức cho mời cũng đã đến.

———————

1/ Câu tịch: đều biến mất, chỉ sự vắng lặng đến trống rỗng.

2/ Thỉnh thân: Một tục lệ trong lễ thành hôn, tương tự với nghi thức để trưởng họ trình bày và ngỏ lời trước khi đội ngũ rước dâu vào nhà gái ở Việt Nam. Nghi thức thỉnh thân này sẽ được tiến hành ba lượt, hai lượt đầu nhà gái đều từ chối để chỉ ra sự danh giá của tân nương, nhà trai phải cúi thấp đầu khiêm tốn tỏ ý nhường nhịn, đến lượt thứ ba Tân Lang sẽ xuất hiện làm lễ, đón Tân nương theo về.

3/ Phong sơn như tụ, ba đào như nộ, sơn hà biểu lý Đồng Quan lộ: Dịch cho dễ hiểu thì là ‘Núi non thành dãy như tụ lại, sóng lớn ầm vang như gầm thét, một dãy sơn hà bắt đầu từ mảnh đất Đồng Quan.’
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại