Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 88: Chương 88 (1) + (2)
Liệt Minh Dã an ủi Nhiếp Quang đang bị tổn thương, còn tôi đi đến phòng Mục Liễu Nhứ. Vừa bước vào tôi đã thấy cô ấy nằm khóc đến rung người trên giường. Bộ dạng ấy khiến người ta ngoài đau lòng ra thì là không hiểu gì hết.
Mục Liễu Nhứ nghe thấy tiếng bước chân liền ngồi thẳng lưng dậy nhìn, khi thấy tôi đến lấy làm kinh hãi, vội lau nước mắt, giọng nghẹn ngào, hốt hoảng hỏi, "Diệp nhi, sao muội lại tới đây?"
Tôi dừng chân trước mặt cô, mày nhíu chặt. Tôi hỏi thẳng, "Tại sao tỷ không thể đón nhận đại ca?" Từ tình hình vừa rồi xem ra không thể đợi được nữa rồi, nguyên nhân như lớp sương trên mặt nước vậy!
Nghe vậy, mặt cô vốn tái nhợt nay lại càng trắng bệch hơn, vừa kinh vừa sợ, "Muội. . . . . . muội. . . . . ."
"Lúc muội và tướng công trở lại, đi ngang qua vườn hoa thì nghe thấy cuộc đối thoại giữa tỷ và đại ca." Tôi thẳng thắn kể lại, rõ ràng có thể nhìn thấy rõ sự đau đớn trong mắt cô ấy."Vì sao không thể đón nhận đại ca? Huynh ấy chưa đủ tốt à?" Cô ấy không trả lời, tôi đành hỏi tới.
"Không, chàng rất tốt!" Mục Liễu Nhứ sợ tôi hiểu lầm liền nói, "Chính vì chàng quá tốt nên tỷ mới không thể ở bên chàng được!" Nửa câu sau mới là trọng điểm.
"Tại sao?!" Tôi không hiểu, đàn ông tốt đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được, tìm được rồi thì tại sao lại không giữ chặt lấy?
"Tỷ không phải xử nữ, trượng phu của tỷ mất, tỷ bị sẩy thai. Tỷ là quả phụ! Nếu tỷ ở với chàng, sau này làm sao chàng có thể ngẩng đầu lên làm người? Người khác cũng sẽ chê cười chàng!" Cô ấy rất kích động, quơ hai cánh tay kêu gào, mỗi một chữ được nói ra đều rất khổ sở.
Tràng lời nói vừa rồi làm tôi ngơ ngẩn cả người, như thể đầu bị sét đánh trúng trở nên trống rỗng vậy. Thì ra là đây mới là nguyên nhân cô ấy không chấp nhận Nhiếp Quang! Tôi đã quên mất, sơ sót hết sức nghiêm trọng! Quả phụ tái giá ở thế kỷ 21 là chuyện bình thường, nhưng thời cổ đại phong kiến lại không thế, nếu không sao lại tồn tại hai chữ "Dâm phụ"? Hay "Đền thờ trinh tiết"? Cô ấy là danh môn khuê tú, từ nhỏ tiếp nhận nền giáo dục "nữ đức" nên hiểu sâu sắc hơn so với người dân bình thường. Gông xiềng trói buộc phụ nữ này đã sớm ăn sâu bén rễ, khiến cô ấy không thể theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình!
Tôi im lặng còn Mục Liễu Nhứ thì khóc ngã trên giường, đau lòng đến không muốn sống. ‘Yêu nhau không thể gần nhau’ - sáu chữ này lại một lần nữa khiến tôi đau lòng, trái tim băng giá. Cuộc sống không phải lúc nào cũng được như ý, không thể dùng vài ba lời là có thể giải quyết được!
Trong đầu tôi hiện ra bộ dáng thâm tình của Nhiếp Quang, bỗng nhiên tôi như thấy được ánh sáng. Ánh sáng ấy khiến tôi kích động bắt lấy hai vai Mục Liễu Nhứ nói, "Đây chỉ là mối bận tâm của tỷ, đại ca không quan tâm đâu. Chẳng lẽ tỷ không nhận ra đại ca yêu tỷ nhiều đến mức nào từ ánh mắt của huynh ấy sao?!"
"Tỷ biết chàng yêu tỷ, nhưng tỷ không thể, tỷ không thể muội có hiểu không?! Tỷ không thể vì ham muốn của bản thân mình mà khiến chàng trở thành trò cười cho thiên ạ! Chàng còn trẻ, có thể đi tìm người con gái khác tốt hơn để lập gia đình, dưỡng dục đời sau. Tỷ không phải đối tượng lý tưởng của chàng!" Cô khóc lóc than thở phản bác ý kiến của tôi.
"Yêu một người không hề sai, yêu một người là một loại hạnh phúc. Trái tim của đại ca đã trao cho tỷ tồi, tỷ nói xem huynh ấy phải làm sao để bắt đầu lại một mối tình mới đây?!" Tôi lay mạnh Mục Liễu Nhứ. Tôi muốn lay cho cô ấy tỉnh ra. Tôi hiểu nỗi băn khoăn của cô ấy, nhưng hạnh phúc đã vuột khỏi tầm tay thì sẽ không bao giờ trở lại! Cô ấy đã ba mươi tuổi, tuổi thanh xuân đang dần biến mất, cô ấy không còn lần ba mươi tuổi thứ hai để trải qua nữa!
"Không được! Không được! Tỷ không làm được! Diệp nhi, van cầu muội đừng ép buộc tỷ, tỷ thật sự không làm được mà . . . . ." Chắc cô ấy chết mất! Hai tay che mặt khóc nức nở, từng tiếng khóc nấc đầy đau xót của cô đều như kim đâm vào tim tôi.
Tôi buông tay, thân mình lảo đảo, trái tim lạnh giá như thế sắp nứt ra. Tôi không nhịn được mà lắc đầu, yêu lâu như vậy, chẳng lẽ cuộc tình này sẽ phải tan thành mây khói, vĩnh viễn không thấy được ánh sáng hay sao?! Nhìn cô ấy khóc, mắt tôi cũng cay cay, mũi chua xót suýt khóc thành tiếng. Tôi che miệng lại, dứt khoát xoay lưng về phía cô ấy, đứng bất động trong chốc lát sau đó mới nhấc chân bước nhanh ra khỏi phòng. Tôi sợ rằng nếu ở lại lâu thêm chút nữa tôi sẽ thực sự bật khóc!
Tôi vừa chạy ra đến ngoài nước mắt đã rơi xuống. Tôi đi thật nhanh về phòng, Liệt Minh Dã đã ở bên trong. Cậu thấy tôi trở lại lập tức đứng lên, một tay đỡ lấy tôi, một tay đóng cửa lại. Cậu sốt ruột hỏi, "Hỏi được lý do vì sao Mục tỷ tỷ không chấp nhận đại ca chưa?"
Tôi vừa khóc, vừa kể lại những gì Mục Liễu Nhứ nói cho cậu nghe. Sau khi nghe xong, cậu thở dài não nề. Cậu không hề nói gì chỉ siết chặt cánh tay ôm tôi.
Quả phụ tái giá, điều này cần sự quyết tâm và lòng dũng cảm tương đối lớn, nếu không có đủ hai yếu tố này, vậy thì nhất định Nhiếp Quang sẽ đau khổ cả đời, hơn thế nữa, anh ta sẽ không có được Mục Liễu Nhứ!
★
Chúng tôi vừa đau khổ vừa vui mừng bước sang năm mới. Sau lần thổ lộ trong vườn hoa tối hôm ấy, Mục Liễu Nhứ càng kéo dài khoảng cách với Nhiếp Quang, hai người cùng làm việc trong cửa hàng châu báu nhưng lại không nói chuyện với nhau, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào việc buôn bán. Bọn họ như vậy không chỉ hành hạ chính mình, hành hạ đối phương, mà còn hành hạ cả chúng tôi – những người đứng ngoài quan sát.
Sau lễ mừng năm mới A Y Nại liền trở lại. Cô ấy vẫn giúp Thảo Hồ xử lý y quán như cũ, trong mắt người ngoài hai người họ nghiễm nhiên đã trở thành một đôi vợ chồng ân ái.
Nói thật, tôi rất bội phục sự kiên nhẫn của A Y Nại. Bốn năm tám tháng! Nếu là người đàn ông bình thường đã sớm song túc song phi cùng cô ấy, có lẽ còn có cả con rồi cũng không chừng. Nhưng đụng phải Thảo Hồ lại hoàn toàn khác. Dây thần kinh của Thảo Hồ không ngừng phát triển nhưng lại hết sức chậm hiểu! Bốn năm tám tháng, nếu nói giữa anh ta và A Y Nại không có gì, ai tin? Nhưng, sự thật quả đúng là như thế.
Tôi không thể đến cửa hàng giúp Liệt Minh Dã bọn họ nhưng trong phủ tôi cũng không hề nhàn rỗi. Đồ trang sức ở cổ đại giống hệt đồ trang sức ở thế kỷ 21, trong đầu tôi nghĩ ở cổ đại cũng có thể có tài liệu về đồ trang sức dùng bút lông vẽ lên giấy Tuyên Thành. Ba món đồ trang sức bằng lưu ly đảm nhận vị trí quan trọng nhất theo thứ tự là "Long bội" , "Phượng bội" và "ngọc như ý" , đây là ba món tôi thích nhất!
Loại vật chất Lưu Ly này dùng phương pháp nung đồng đen ở nhiệt độ cao khử màu để trở thành thể thủy tinh, có những dảy màu lưu ly, xa hoa, chất sáng óng ánh trong suốt, sặc sỡ loá mắt. Quá trình tinh luyện cần trải qua hơn mười công đoạn thủ công tỉ mỉ mới hoàn thành, dù chỉ hơi sơ sót một chút sẽ lập tức thất bại hoặc để lại tỳ vết!
Vẽ xong Lưu Ly, tôi lại vẽ mấy cái lắc tay, vòng chân và Ngọc Thạch. Vẽ xong tôi để bút xuống thổi nhẹ để màu mực vẽ khô. Tôi đang thổi thì có tiếng gõ cửa phòng "cốc cốc cốc" vang lên.
"Vào đi." Tôi ngồi thẳng lưng đáp, nha hoàn đẩy cửa vào, sau lưng là vợ của Phàn Bân. Thấy cô ấy đến tôi rất bất ngờ, vội đứng lên. Nha đầu dẫn cô ấy đến xong liền lui xuống.
Phàn phu nhân mỉm cười đi về phía tôi, người làm sau lưng cô đặt một cái rương lớn lên bàn. Tôi mở ra, trong rương chứa rất nhiều dược liệu trân quý.
Thấy thế, tôi thụ sủng nhược kinh, "Phàn phu nhân, chuyện này. . . . . ."
Phàn phu nhân vung tay một cái, người làm cung kính lui ra, đóng cửa phòng lại.
Cô ấy đỡ tôi ngồi xuống, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng, mềm mại nói, "Gia phu biết tin Tam phu nhân mang thai nên đặc biệt để tôi đưa chút thuốc bổ đến biểu lộ tâm ý."
Nghe vậy, tôi đột nhiên cảm thấy như ngồi trên đống lửa. Tôi chỉ cứu Phàn Tịnh Đồng một mạng, họ cũng đã dùng lễ trọng để cám ơn rồi, bây giờ lại đưa dược liệu tới, chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Tôi có chút mơ màng.
"Đồng nhi đến cửa hàng tìm Thương Sí rồi, chắc giờ cũng đã đến nơi." Cô chuyển chủ đề nói chuyện vô cùng nhanh, nhất thời tôi không kịp lấy lại tinh thần, "Hả?"chậm nửa nhịp.
"Đồng nhi bướng bỉnh, không biết Thương Sí có thể chịu được không."
Cô ấy càng nói càng khiến tôi mơ màng, cảm thấy câu nói kia còn có hàm ý khác, là lạ.
Cô chuyển mắt, nhìn thấy bản vẽ hoa văn tôi đặt cạnh bàn, ngạc nhiên mở to hai mắt, bật thốt lên khen, " Trang sức thật đẹp!"
Tôi hoàn hồn từ trong mộng, dây cung trong đầu đứt ‘phựt’, dựa tờ giấy lên cái rương, nói với cô ấy, "Phu nhân tới thật đúng lúc, tôi định mang bản vẽ đã hoàn chỉnh cho ông chủ Phàn xem, không biết những món đồ trang sức này có thể lọt vào mắt ông chủ Phàn không?"
Cô không trả lời ngay mà quan sát cẩn thận mỗi món đồ trang sức, càng xem mắt cô ấy càng sáng. Tuy cô ấy có vẻ có bệnh, nhưng từ ánh mắt có thể nhận ra cô ấy là một người khôn khéo! "Tam phu nhân, tôi chưa từng nhìn thấy đồ trang sức này bao giờ? Đẹp quá, rất tinh xảo, chỉ là bản vẽ thôi đã đánh bật trang sức trong cửa hàng Châu Bảo rồi!"
Tôi nhận được lời khen từ cô, bước đầu trong lòng rất vui mừng, nhưng không dám hài lòng, mà thật cẩn thận nói, "Phiền phu nhân mang bản vẽ này về cho ông chủ Phàn xem, nếu ông chủ Phàn có ý định làm ra để mua bán, tôi sẽ chỉ cách làm." Vẫn chưa biết được ý kiến của Phàn Bân nên tôi cũng không cần thiết nói quá nhiều. Thương trường như chiến trường, chỉ có xác định quan hệ hợp tác mua bán với nhau mới có thể bỏ đề phòng để duy trì.
"Được! Tam phu nhân yên tâm, tôi sẽ để gia phu xem qua sau đó sẽ nhanh chóng cho phu nhân câu trả lời." Cô cười híp mắt gấp cất bản vẽ vào trong tay áo, đứng dậy, "Cửa hàng còn có việc, tôi xin cáo từ trước."
"Tôi tiễn phu nhân." Tôi cũng đứng lên nhưng bị cô đè bả vai để tôi ngồi trở lại, "Tam phu nhân đang mang thai không cần tiễn đâu." Cô xoay người đi về phía cửa phòng, mở hơi hé cửa liền nghiêng đầu nhìn tôi , ý vị sâu xa nói, "Thương Sí là một khối mỹ ngọc." Nói xong nhẹ nhàng cười một tiếng, mang theo nụ cười khôn khéo tính toán rời đi.
Tôi nhìn cửa phòng khép lại mà càng thêm mơ màng. ‘Là khối mỹ ngọc’. . . . . . nói vậy là có ý gì? Mặc dù nụ cười của cô ấy không tồn tại bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác bị đùa giỡn trong lòng bàn tay. Như thể. . . . . . như thể Tôn Ngộ Không không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Tổ Như Lai ấy. . . . . . Mờ mịt, rốt cuộc tôi đã chọc phải một gia đình như thế nào vậy?!
Sau khi Phàn phu nhân đi, tôi cởi áo khoác ra nghỉ trưa, ngủ một giấc tới tận lúc mặt trời khuất núi mới tỉnh. Tôi dụi mắt ngồi dậy, tỉnh giấc tựa vào đầu giường. "Rầm" cửa phòng mở phanh ra, tôi sợ đến nỗi giật nảy mình, cả kinh ngoái đầu nhìn ra phía cửa.
Một bóng người nhỏ bé chạy vào như gió lốc, chạy tới trước giường liền tức giận kêu, "Mẹ!" Dứt lời, một trận gió lốc khác cũng theo đến, cong ngón tay gõ thật mạnh lên đầu thằng bé, giận dữ mắng, "Mẹ con đang mang thai muội muội, không được hô to gọi nhỏ, coi chừng kẻo lão tử sẽ đánh con!"
"Ui da!" Tiểu Thương Sí vừa ôm đầu rên, vừa khom lưng kêu đau. Tôi há hốc miệng, hết nhìn thằng bé rồi lại nhìn thần chết Liệt Minh Dã, lắp ba lắp bắp hỏi, "Xảy. . . xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiểu Thương Sí không để cho Liệt Minh Dã có cơ hội mở miệng, đã giậm chân, thở phì phò nói, " Hôm nay Phàn Tịnh Đồng kia tới cửa hàng tìm con, quấn lấy con, bắt con múa thương cho muội ấy xem, con không đồng ý, suýt chút nữa là muội ấy phá hỏng hai mối làm ăn!" Dứt lời, thằng bé trợn tròn hai mắt, miệng phồng lên như con ếch xanh.
Nghe vậy, câu nói của Phàn phu nhận lại vọng về bên tai tôi, ‘ Đồng nhi bướng bỉnh, không biết Thương Sí có thể chịu được không. ’
"Mẹ, mẹ xem chuyện tốt mẹ làm đi, chúng ta mở cửa làm là để buôn bán chứ không phải là nơi trông coi trẻ nhỏ!" Thằng bé cực kỳ bất mãn với chuyện tôi đồng ý cho Phàn Tịnh Đồng đến đây.
Tôi hơi nhíu mày, không nói tiếng nào, nhìn Liệt Minh Dã để chứng nhận sự thật. Cậu gật đầu một cái, khẳng định, "Đứa bé này không chỉ bướng bình mà còn rất gian xảo nghịch ngợm." Cậu ấy vừa nói vừa day hai huyệt thái dương, dáng vẻ rất khổ sở.
". . . . . ." Tôi im lặng, không biết nên nói cái gì cho phải, một lần sảy chân để hận nghìn đời. . . . . .
"Hôm nay con nhịn, nếu muội ấy còn trở lại cửa hàng tìm con nữa thì đừng trách con không khách khí! Hừ!" Tiểu Thương Sí giận đến hai mắt bốc lửa, thở phì phò, bực tức phất tay áo rời đi. "Ầm!" Cửa phòng đập mạnh vào nhau, tôi theo phản xạ bịt hai tai nhắm hai mắt lại.
Liệt Minh Dã ngồi xuống giường, kéo tôi xuống khiển trách, "Xem sau này nàng còn dám cầm củ khoai lang nóng bỏng tay nữa hay không!"
Ngay cả cậu cũng nói như vậy! Tôi cúi đầu như thể một đứa trẻ vừa làm việc sai, hai tay níu chặt chăn bông.
Cậu nâng cằm tôi lên, để mặt tôi dựa vào ngực mình, vuốt tóc tôi ra sau, hỏi, "Hôm nay ở nhà nàng đã làm gì?"
Cậu ấy hỏi làm tôi nhớ lại Phàn phu nhân tới, liền kể lại việc dược liệu và bản vẽ cho cậu nghe.
Sau khi nghe xong, một tay cậu giữ chặt gáy tôi, nghiêng người về phía trước khẽ cắn đầu mũi tôi, "Ở nhà dưỡng thai mà nàng cũng không thành thực."
Tôi chu miệng lên, cắn lại cậu, "Rảnh rỗi không có việc gì làm, nên em suy nghĩ một chút về phương pháp mở rộng việc mua bán cũng tốt mà."
"Hôm nay ta cũng làm một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Ta dán thông báo tuyển người làm. Còn sáu bảy tháng nữa là nàng lâm bồn rồi, ta muốn tận dụng khoảng thời gian này để bồi dưỡng người mới, sau đó khi nàng ở cữ ta có thể chăm sóc chu đáo cho nàng. Lúc nàng mang thai Thương Sí ta đã không đối xử tốt với nàng, lần này ta muốn bồi thường, để nàng có thân thể được điều dưỡng đầy đủ." Cậu vừa nói, vừa dịu dàng như nước vuốt khẽ mặt tôi.
"Tướng công. . . . . ." Lòng tôi trở nên mềm mại, cảm động đến mũi đau xót, hồng vành mắt. Thì ra là cậu đều nhớ, không hề quên.
"Đừng khóc, lúc đầu ta không biết quý trọng, nhưng hiện nay ta đã biết rồi. Ta đã hiểu chuyện hơn, sẽ không hồ đồ giống như trước kia, khiến nàng thương tích khắp người."
"Đừng nói nữa... Đừng nói nữa!" Tôi chặn môi cậu lại, lắc đầu rơi lệ, nhào vào ngực cậu. Cậu thật đáng ghét, luôn khiến tôi cảm động, luôn khiến tôi không cầm được nước mắt.
Cậu hôn tóc tôi, cọ cằm vào trán tôi, ghé vào tai tôi nói, "Nàng thật là, bao giờ nàng mới sửa được tật hay khóc của mình vậy? Nếu con gái của chúng ta cũng thích khóc giống như nàng thì cả cái ‘phủ Di Hòa’ này sẽ bị lụt mất."
"Biến đi, ghét!" Tôi cười rộ lên, đấm ngực cậu một cái.
Cậu hôn đôi mắt đẫm lệ của tôi, cầm quần áo cạnh giường mặc lên cho tôi, vừa giúp tôi đi giày, vừa nói, "Đứng lên hoạt động một chút, sau đó sẽ dùng bữa tối."
"Ừm!" Tôi gật đầu, đặt bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay cậu rồi đứng dậy. Trái tim thật ấm áp, trong lòng thật ngọt ngào. Tôi nghĩ tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này!
★
Chỉ ba ngày sau khi nhận được bản vẽ, Phàn Bân và vợ liền cùng nhau đến phủ. Anh ta cực kỳ thích thiết kế của tôi, vả lại còn xem xét tốt chuyện buôn bán trong tương lại. Chúng tôi ký hiệp nghị về tính hạn chế của song phương: đồ trang sức tôi thiết kế chỉ có thể do cửa hàng Châu Bảo của Phàn Bân chế luyện gia công, không được truyền phương pháp gia công cho những người khác; sau khi chế tạo thành công đồ trang sức sẽ do hai bên mua bán, cũng giống như trên, không được trao quyền mua bán cho kẻ thứ ba. Kể từ đó sẽ hình thành ‘trang sức độc quyền’, bất luận đồ trang sức có bán được hay không, thịnh vượng hay không thịnh vượng cũng là chuyện của hai nhà chúng tôi; lãi bao nhiêu, lỗ bao nhiêu đều không liên quan đến người khác.
Sau khi ký hiệp nghị xong tôi truyền lại cặn kẽ phương pháp gia công Lưu Ly và những trang sức khác cho Phàn Bân, đồng thời cũng chỉ ra đâu là khâu quan trọng cần đặc biệt chú ý. Anh ta ghi nhớ lời tôi nói, sau khi trở về liền bắt tay vào chế luyện.
Số lượng sản phẩm lớn gồm mười hai món, ngoại trừ ngoại hình tinh mỹ, Phàn Bân còn nhắm vào sự phối hợp của những trang sức có đặc tính khác nhau, đồ trang sức vừa ra lò liền trấn động thành Triều Dương, vả lại nhóm ba trăm thành phẩm đầu tiên chế luyện xong bị mua hết sạch! Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi đã dậy lên một làn sóng trong thành!
Sự thật chứng minh, yêu cầu ký kết hiệp định hạn chế lúc đầu của tôi cực kỳ chính xác. Rất nhiều thương gia sau khi nhận thấy cơ hội buôn bán mới đều rối rít tặng lễ cho Phàn Bân, hy vọng có thể từ chỗ anh ta biết được cách chế tạo mười hai món trang sức để bán trong cửa hàng mình. Có hiệp nghị, Phàn Bân mặt lạnh đều từ chối hết, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng ‘giết sạch’ toàn bộ người đến cửa bái phỏng. Tất nhiên, "người thiết kế" tôi đây cũng trở thành người thần bí "hoàng kim" trong miệng của đông đảo chủ cửa hàng châu báu.
Có đồ trang sức mới, Nhiếp Quang và Mục Liễu Nhứ bận túi bụi, ngay cả Liệt Minh Dã cũng phải rút người qua bên cạnh giúp một tay. Hơn hai tháng trôi qua, trào lưu đồ trang sức nổi lên, dân chúng bên trong thành Triều Dương đều không ngừng mua, ngay cả thương nhân ngoại thành cũng hâm mộ tiếng tăm mà cả đoàn đến mua sắm. Ngân lượng chúng tôi kiếm được càng không phải nói! Hiện nay việc chúng tôi phải làm nhiều nhất chính là gảy bàn tính ở trong phủ, đếm ngân lượng, ban đêm nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh ~~~
Ngày mùng năm tháng năm, đám người Liệt Minh Dã đóng cửa hàng sớm trở về phủ sớm hơn hai tiếng đồng hồ để cùng tôi mừng sinh nhật Tiểu Thương Sí. Hôm nay Tiểu Thương Sí tròn 7 tuổi, vóc dáng phát triển rất nhanh, dáng dấp cao hơn hẳn những bạn cùng trang lứa do chăm chỉ tập võ, xương cốt cũng cực kỳ rắn chắc.
Tôi mang thai năm tháng, bụng đã nhô lên, một tay vừ đỡ eo, vừa được nha hoàn dìu đến phòng ăn, chưa tới nơi mà đã nghe thấy tiếng hét từ trong vườn hoa truyền đến, "Phàn Tịnh Đồng, hôm nay là sinh nhật của huynh, đâu phải sinh nhật của muội, muội đuổi theo huynh làm gì, mau về nhà đi!" Người xuất hiện cùng giọng nói, chỉ thấy Tiểu Thương Sí bước rất nhanh về phía trước.
Tiếng chuông thanh thúy đuổi theo bước chân thằng bé, cả một bộ đồ màu hồng đập vào mắt tôi. Khuôn mặt nhỏ bé tinh sảo của Phàn Tịnh Đồng hơi đỏ lên vì phải chạy theo. Cô bé cười đến mê người."Sí ca ca không cần đi nhanh như vậy mà, muội muốn đón sinh nhật cùng huynh!"
"Ai muốn đón sinh nhật cùng muội, mau về nhà đi, đừng quấn lấy huynh nữa!" Sắc mặt Tiểu Thương Sí xanh mét, ẩn chứa dấu hiệu muốn phát điên.
Hai đứa chúng nó nhanh chóng tiến lại gần chỗ tôi, Tiểu Thương Sí thấy tôi không gọi ‘mẹ’, mà trực tiếp lườm tôi một cách ác độc, ánh mắt oán giận tôi đã làm chuyện khiến thằng bé không được yên bình.
"Ha. . . . . . Ha. . . . . ." Tôi cười gượng với nó. Phàn Tịnh Đồng nhìn thấy tôi hết sức lễ phép, gọi tôi một cách ngọt ngào, "Di di!" Tôi xoa đầu con bé, gật đầu một cái, con bé cười chạy vào phòng ăn, vừa vào một cái đã khiến Tiểu Thương Sí tức giận hết rống lên.
"Con bé cứ quấn lấy Thương Sí, Thương Sí thật đáng thương. . . . . ." Liệt Minh Dã dìu tôi, để nha hoàn kia lui xuống. Sau đó đến Nhiếp Quang, Mục Liễu Nhứ, Thảo Hồ, A Y Nại đều làm bộ dạng ‘thương mà không giúp được gì’.
Lúc dùng bữa Phàn Tịnh Đồng tháo cái chuông trên đuôi tóc hai bên xuống buộc lên cổ tay Tiểu Thương Sí. Tiểu Thương Sí thấy thế liền hất tay từ chối. "Keng" chuông rơi xuống đất, phát ra âm thanh ngân vang.
Phàn Tịnh Đồng trừng mắt nhìn Tiểu Thương Sí sau đó khom lưng nhặt lên đeo lại vào tay thằng bé. Tiểu Thương Sí muốn tháo ra thì bị con bé đi trước một bước cầm cái đũa đặt ở lỗ mũi uy hiếp, "Không được tháo ra, nếu huynh tháo nó ra muội sẽ dùng chiếc đũa này đâm xuyên qua mũi huynh!"
Nghe vậy, một chiếc đũa trong tay tôi rơi xuống bàn.
"Muội . . . . muội đúng là không biết phân rõ phải trái!" Tiểu Thương Sí giận đến đỏ mặt, nhìn cái chuông chằm chằm, rồi lại nhìn chằm chằm Phàn Tịnh Đồng, cơ mặt co rúm.
"Ha ha ~~~" Phàn Tịnh Đồng giận quá hóa cười, vuốt ve cái chuông cười híp mắt nói, "Đừng để muội nhìn thấy huynh tháo cái chuông này xuống nếu không ngày nào muội cũng đến cửa hàng quấy rối khiến Đồng Phúc không buôn bán được."
Nghe vậy, chiếc đũa còn lại trong tay tôi cũng rơi nốt xuống, nghẹn họng nhìn trân trối. "Cạch, cạch, cạch" những tiếng vang liên tiếp vang lên, nhìn lại thì thấy toàn bộ đũa trong tay mọi người đều rơi hết, vả lại mặt người nào người nấy đều như thể gặp ôn thần.
Tiểu Thương Sí suýt nữa thì tắt thở, nắm quyền muốn đập cái bàn nhưng rồi lại nhịn, lấy tốc độ cực kỳ chậm rãi đặt quả đấm xuống. Tay cầm đũa cứng ngắc, một lát sau mới thả lỏng, gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến cho hả giận, như thể miếng thịt bò ấy chính là Phàn Tịnh Đồng vậy.
Nhìn nụ cười đầy hài lòng trên khuôn mặt xinh đẹp của Phàn Tịnh Đồng tôi mới bừng hiểu ra. Thì ra con bé đã nhìn trúng Tiểu Thương Sí! Thì ra hai chữ ‘mỹ ngọc’ Phàn phu nhân nói lúc gần bước ra khỏi cửa là đã chấp nhận Tiểu Thương Sí! Thì ra, tôi lại đi giúp đỡ một cô bé tinh quái theo đuổi con trai mình! Thảo nào mà nhà họ Phàn đối xử với tôi tốt như vậy, hóa ra là bồi dưỡng quan hệ thân gia từ nhỏ! Con dâu của tôi lại là một người điêu ngoa, tinh quái? Trời ơi, tôi không thể chịu nổi mất! Sự đả kích này quá lớn!
Mục Liễu Nhứ nghe thấy tiếng bước chân liền ngồi thẳng lưng dậy nhìn, khi thấy tôi đến lấy làm kinh hãi, vội lau nước mắt, giọng nghẹn ngào, hốt hoảng hỏi, "Diệp nhi, sao muội lại tới đây?"
Tôi dừng chân trước mặt cô, mày nhíu chặt. Tôi hỏi thẳng, "Tại sao tỷ không thể đón nhận đại ca?" Từ tình hình vừa rồi xem ra không thể đợi được nữa rồi, nguyên nhân như lớp sương trên mặt nước vậy!
Nghe vậy, mặt cô vốn tái nhợt nay lại càng trắng bệch hơn, vừa kinh vừa sợ, "Muội. . . . . . muội. . . . . ."
"Lúc muội và tướng công trở lại, đi ngang qua vườn hoa thì nghe thấy cuộc đối thoại giữa tỷ và đại ca." Tôi thẳng thắn kể lại, rõ ràng có thể nhìn thấy rõ sự đau đớn trong mắt cô ấy."Vì sao không thể đón nhận đại ca? Huynh ấy chưa đủ tốt à?" Cô ấy không trả lời, tôi đành hỏi tới.
"Không, chàng rất tốt!" Mục Liễu Nhứ sợ tôi hiểu lầm liền nói, "Chính vì chàng quá tốt nên tỷ mới không thể ở bên chàng được!" Nửa câu sau mới là trọng điểm.
"Tại sao?!" Tôi không hiểu, đàn ông tốt đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được, tìm được rồi thì tại sao lại không giữ chặt lấy?
"Tỷ không phải xử nữ, trượng phu của tỷ mất, tỷ bị sẩy thai. Tỷ là quả phụ! Nếu tỷ ở với chàng, sau này làm sao chàng có thể ngẩng đầu lên làm người? Người khác cũng sẽ chê cười chàng!" Cô ấy rất kích động, quơ hai cánh tay kêu gào, mỗi một chữ được nói ra đều rất khổ sở.
Tràng lời nói vừa rồi làm tôi ngơ ngẩn cả người, như thể đầu bị sét đánh trúng trở nên trống rỗng vậy. Thì ra là đây mới là nguyên nhân cô ấy không chấp nhận Nhiếp Quang! Tôi đã quên mất, sơ sót hết sức nghiêm trọng! Quả phụ tái giá ở thế kỷ 21 là chuyện bình thường, nhưng thời cổ đại phong kiến lại không thế, nếu không sao lại tồn tại hai chữ "Dâm phụ"? Hay "Đền thờ trinh tiết"? Cô ấy là danh môn khuê tú, từ nhỏ tiếp nhận nền giáo dục "nữ đức" nên hiểu sâu sắc hơn so với người dân bình thường. Gông xiềng trói buộc phụ nữ này đã sớm ăn sâu bén rễ, khiến cô ấy không thể theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình!
Tôi im lặng còn Mục Liễu Nhứ thì khóc ngã trên giường, đau lòng đến không muốn sống. ‘Yêu nhau không thể gần nhau’ - sáu chữ này lại một lần nữa khiến tôi đau lòng, trái tim băng giá. Cuộc sống không phải lúc nào cũng được như ý, không thể dùng vài ba lời là có thể giải quyết được!
Trong đầu tôi hiện ra bộ dáng thâm tình của Nhiếp Quang, bỗng nhiên tôi như thấy được ánh sáng. Ánh sáng ấy khiến tôi kích động bắt lấy hai vai Mục Liễu Nhứ nói, "Đây chỉ là mối bận tâm của tỷ, đại ca không quan tâm đâu. Chẳng lẽ tỷ không nhận ra đại ca yêu tỷ nhiều đến mức nào từ ánh mắt của huynh ấy sao?!"
"Tỷ biết chàng yêu tỷ, nhưng tỷ không thể, tỷ không thể muội có hiểu không?! Tỷ không thể vì ham muốn của bản thân mình mà khiến chàng trở thành trò cười cho thiên ạ! Chàng còn trẻ, có thể đi tìm người con gái khác tốt hơn để lập gia đình, dưỡng dục đời sau. Tỷ không phải đối tượng lý tưởng của chàng!" Cô khóc lóc than thở phản bác ý kiến của tôi.
"Yêu một người không hề sai, yêu một người là một loại hạnh phúc. Trái tim của đại ca đã trao cho tỷ tồi, tỷ nói xem huynh ấy phải làm sao để bắt đầu lại một mối tình mới đây?!" Tôi lay mạnh Mục Liễu Nhứ. Tôi muốn lay cho cô ấy tỉnh ra. Tôi hiểu nỗi băn khoăn của cô ấy, nhưng hạnh phúc đã vuột khỏi tầm tay thì sẽ không bao giờ trở lại! Cô ấy đã ba mươi tuổi, tuổi thanh xuân đang dần biến mất, cô ấy không còn lần ba mươi tuổi thứ hai để trải qua nữa!
"Không được! Không được! Tỷ không làm được! Diệp nhi, van cầu muội đừng ép buộc tỷ, tỷ thật sự không làm được mà . . . . ." Chắc cô ấy chết mất! Hai tay che mặt khóc nức nở, từng tiếng khóc nấc đầy đau xót của cô đều như kim đâm vào tim tôi.
Tôi buông tay, thân mình lảo đảo, trái tim lạnh giá như thế sắp nứt ra. Tôi không nhịn được mà lắc đầu, yêu lâu như vậy, chẳng lẽ cuộc tình này sẽ phải tan thành mây khói, vĩnh viễn không thấy được ánh sáng hay sao?! Nhìn cô ấy khóc, mắt tôi cũng cay cay, mũi chua xót suýt khóc thành tiếng. Tôi che miệng lại, dứt khoát xoay lưng về phía cô ấy, đứng bất động trong chốc lát sau đó mới nhấc chân bước nhanh ra khỏi phòng. Tôi sợ rằng nếu ở lại lâu thêm chút nữa tôi sẽ thực sự bật khóc!
Tôi vừa chạy ra đến ngoài nước mắt đã rơi xuống. Tôi đi thật nhanh về phòng, Liệt Minh Dã đã ở bên trong. Cậu thấy tôi trở lại lập tức đứng lên, một tay đỡ lấy tôi, một tay đóng cửa lại. Cậu sốt ruột hỏi, "Hỏi được lý do vì sao Mục tỷ tỷ không chấp nhận đại ca chưa?"
Tôi vừa khóc, vừa kể lại những gì Mục Liễu Nhứ nói cho cậu nghe. Sau khi nghe xong, cậu thở dài não nề. Cậu không hề nói gì chỉ siết chặt cánh tay ôm tôi.
Quả phụ tái giá, điều này cần sự quyết tâm và lòng dũng cảm tương đối lớn, nếu không có đủ hai yếu tố này, vậy thì nhất định Nhiếp Quang sẽ đau khổ cả đời, hơn thế nữa, anh ta sẽ không có được Mục Liễu Nhứ!
★
Chúng tôi vừa đau khổ vừa vui mừng bước sang năm mới. Sau lần thổ lộ trong vườn hoa tối hôm ấy, Mục Liễu Nhứ càng kéo dài khoảng cách với Nhiếp Quang, hai người cùng làm việc trong cửa hàng châu báu nhưng lại không nói chuyện với nhau, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào việc buôn bán. Bọn họ như vậy không chỉ hành hạ chính mình, hành hạ đối phương, mà còn hành hạ cả chúng tôi – những người đứng ngoài quan sát.
Sau lễ mừng năm mới A Y Nại liền trở lại. Cô ấy vẫn giúp Thảo Hồ xử lý y quán như cũ, trong mắt người ngoài hai người họ nghiễm nhiên đã trở thành một đôi vợ chồng ân ái.
Nói thật, tôi rất bội phục sự kiên nhẫn của A Y Nại. Bốn năm tám tháng! Nếu là người đàn ông bình thường đã sớm song túc song phi cùng cô ấy, có lẽ còn có cả con rồi cũng không chừng. Nhưng đụng phải Thảo Hồ lại hoàn toàn khác. Dây thần kinh của Thảo Hồ không ngừng phát triển nhưng lại hết sức chậm hiểu! Bốn năm tám tháng, nếu nói giữa anh ta và A Y Nại không có gì, ai tin? Nhưng, sự thật quả đúng là như thế.
Tôi không thể đến cửa hàng giúp Liệt Minh Dã bọn họ nhưng trong phủ tôi cũng không hề nhàn rỗi. Đồ trang sức ở cổ đại giống hệt đồ trang sức ở thế kỷ 21, trong đầu tôi nghĩ ở cổ đại cũng có thể có tài liệu về đồ trang sức dùng bút lông vẽ lên giấy Tuyên Thành. Ba món đồ trang sức bằng lưu ly đảm nhận vị trí quan trọng nhất theo thứ tự là "Long bội" , "Phượng bội" và "ngọc như ý" , đây là ba món tôi thích nhất!
Loại vật chất Lưu Ly này dùng phương pháp nung đồng đen ở nhiệt độ cao khử màu để trở thành thể thủy tinh, có những dảy màu lưu ly, xa hoa, chất sáng óng ánh trong suốt, sặc sỡ loá mắt. Quá trình tinh luyện cần trải qua hơn mười công đoạn thủ công tỉ mỉ mới hoàn thành, dù chỉ hơi sơ sót một chút sẽ lập tức thất bại hoặc để lại tỳ vết!
Vẽ xong Lưu Ly, tôi lại vẽ mấy cái lắc tay, vòng chân và Ngọc Thạch. Vẽ xong tôi để bút xuống thổi nhẹ để màu mực vẽ khô. Tôi đang thổi thì có tiếng gõ cửa phòng "cốc cốc cốc" vang lên.
"Vào đi." Tôi ngồi thẳng lưng đáp, nha hoàn đẩy cửa vào, sau lưng là vợ của Phàn Bân. Thấy cô ấy đến tôi rất bất ngờ, vội đứng lên. Nha đầu dẫn cô ấy đến xong liền lui xuống.
Phàn phu nhân mỉm cười đi về phía tôi, người làm sau lưng cô đặt một cái rương lớn lên bàn. Tôi mở ra, trong rương chứa rất nhiều dược liệu trân quý.
Thấy thế, tôi thụ sủng nhược kinh, "Phàn phu nhân, chuyện này. . . . . ."
Phàn phu nhân vung tay một cái, người làm cung kính lui ra, đóng cửa phòng lại.
Cô ấy đỡ tôi ngồi xuống, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng, mềm mại nói, "Gia phu biết tin Tam phu nhân mang thai nên đặc biệt để tôi đưa chút thuốc bổ đến biểu lộ tâm ý."
Nghe vậy, tôi đột nhiên cảm thấy như ngồi trên đống lửa. Tôi chỉ cứu Phàn Tịnh Đồng một mạng, họ cũng đã dùng lễ trọng để cám ơn rồi, bây giờ lại đưa dược liệu tới, chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Tôi có chút mơ màng.
"Đồng nhi đến cửa hàng tìm Thương Sí rồi, chắc giờ cũng đã đến nơi." Cô chuyển chủ đề nói chuyện vô cùng nhanh, nhất thời tôi không kịp lấy lại tinh thần, "Hả?"chậm nửa nhịp.
"Đồng nhi bướng bỉnh, không biết Thương Sí có thể chịu được không."
Cô ấy càng nói càng khiến tôi mơ màng, cảm thấy câu nói kia còn có hàm ý khác, là lạ.
Cô chuyển mắt, nhìn thấy bản vẽ hoa văn tôi đặt cạnh bàn, ngạc nhiên mở to hai mắt, bật thốt lên khen, " Trang sức thật đẹp!"
Tôi hoàn hồn từ trong mộng, dây cung trong đầu đứt ‘phựt’, dựa tờ giấy lên cái rương, nói với cô ấy, "Phu nhân tới thật đúng lúc, tôi định mang bản vẽ đã hoàn chỉnh cho ông chủ Phàn xem, không biết những món đồ trang sức này có thể lọt vào mắt ông chủ Phàn không?"
Cô không trả lời ngay mà quan sát cẩn thận mỗi món đồ trang sức, càng xem mắt cô ấy càng sáng. Tuy cô ấy có vẻ có bệnh, nhưng từ ánh mắt có thể nhận ra cô ấy là một người khôn khéo! "Tam phu nhân, tôi chưa từng nhìn thấy đồ trang sức này bao giờ? Đẹp quá, rất tinh xảo, chỉ là bản vẽ thôi đã đánh bật trang sức trong cửa hàng Châu Bảo rồi!"
Tôi nhận được lời khen từ cô, bước đầu trong lòng rất vui mừng, nhưng không dám hài lòng, mà thật cẩn thận nói, "Phiền phu nhân mang bản vẽ này về cho ông chủ Phàn xem, nếu ông chủ Phàn có ý định làm ra để mua bán, tôi sẽ chỉ cách làm." Vẫn chưa biết được ý kiến của Phàn Bân nên tôi cũng không cần thiết nói quá nhiều. Thương trường như chiến trường, chỉ có xác định quan hệ hợp tác mua bán với nhau mới có thể bỏ đề phòng để duy trì.
"Được! Tam phu nhân yên tâm, tôi sẽ để gia phu xem qua sau đó sẽ nhanh chóng cho phu nhân câu trả lời." Cô cười híp mắt gấp cất bản vẽ vào trong tay áo, đứng dậy, "Cửa hàng còn có việc, tôi xin cáo từ trước."
"Tôi tiễn phu nhân." Tôi cũng đứng lên nhưng bị cô đè bả vai để tôi ngồi trở lại, "Tam phu nhân đang mang thai không cần tiễn đâu." Cô xoay người đi về phía cửa phòng, mở hơi hé cửa liền nghiêng đầu nhìn tôi , ý vị sâu xa nói, "Thương Sí là một khối mỹ ngọc." Nói xong nhẹ nhàng cười một tiếng, mang theo nụ cười khôn khéo tính toán rời đi.
Tôi nhìn cửa phòng khép lại mà càng thêm mơ màng. ‘Là khối mỹ ngọc’. . . . . . nói vậy là có ý gì? Mặc dù nụ cười của cô ấy không tồn tại bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác bị đùa giỡn trong lòng bàn tay. Như thể. . . . . . như thể Tôn Ngộ Không không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Tổ Như Lai ấy. . . . . . Mờ mịt, rốt cuộc tôi đã chọc phải một gia đình như thế nào vậy?!
Sau khi Phàn phu nhân đi, tôi cởi áo khoác ra nghỉ trưa, ngủ một giấc tới tận lúc mặt trời khuất núi mới tỉnh. Tôi dụi mắt ngồi dậy, tỉnh giấc tựa vào đầu giường. "Rầm" cửa phòng mở phanh ra, tôi sợ đến nỗi giật nảy mình, cả kinh ngoái đầu nhìn ra phía cửa.
Một bóng người nhỏ bé chạy vào như gió lốc, chạy tới trước giường liền tức giận kêu, "Mẹ!" Dứt lời, một trận gió lốc khác cũng theo đến, cong ngón tay gõ thật mạnh lên đầu thằng bé, giận dữ mắng, "Mẹ con đang mang thai muội muội, không được hô to gọi nhỏ, coi chừng kẻo lão tử sẽ đánh con!"
"Ui da!" Tiểu Thương Sí vừa ôm đầu rên, vừa khom lưng kêu đau. Tôi há hốc miệng, hết nhìn thằng bé rồi lại nhìn thần chết Liệt Minh Dã, lắp ba lắp bắp hỏi, "Xảy. . . xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiểu Thương Sí không để cho Liệt Minh Dã có cơ hội mở miệng, đã giậm chân, thở phì phò nói, " Hôm nay Phàn Tịnh Đồng kia tới cửa hàng tìm con, quấn lấy con, bắt con múa thương cho muội ấy xem, con không đồng ý, suýt chút nữa là muội ấy phá hỏng hai mối làm ăn!" Dứt lời, thằng bé trợn tròn hai mắt, miệng phồng lên như con ếch xanh.
Nghe vậy, câu nói của Phàn phu nhận lại vọng về bên tai tôi, ‘ Đồng nhi bướng bỉnh, không biết Thương Sí có thể chịu được không. ’
"Mẹ, mẹ xem chuyện tốt mẹ làm đi, chúng ta mở cửa làm là để buôn bán chứ không phải là nơi trông coi trẻ nhỏ!" Thằng bé cực kỳ bất mãn với chuyện tôi đồng ý cho Phàn Tịnh Đồng đến đây.
Tôi hơi nhíu mày, không nói tiếng nào, nhìn Liệt Minh Dã để chứng nhận sự thật. Cậu gật đầu một cái, khẳng định, "Đứa bé này không chỉ bướng bình mà còn rất gian xảo nghịch ngợm." Cậu ấy vừa nói vừa day hai huyệt thái dương, dáng vẻ rất khổ sở.
". . . . . ." Tôi im lặng, không biết nên nói cái gì cho phải, một lần sảy chân để hận nghìn đời. . . . . .
"Hôm nay con nhịn, nếu muội ấy còn trở lại cửa hàng tìm con nữa thì đừng trách con không khách khí! Hừ!" Tiểu Thương Sí giận đến hai mắt bốc lửa, thở phì phò, bực tức phất tay áo rời đi. "Ầm!" Cửa phòng đập mạnh vào nhau, tôi theo phản xạ bịt hai tai nhắm hai mắt lại.
Liệt Minh Dã ngồi xuống giường, kéo tôi xuống khiển trách, "Xem sau này nàng còn dám cầm củ khoai lang nóng bỏng tay nữa hay không!"
Ngay cả cậu cũng nói như vậy! Tôi cúi đầu như thể một đứa trẻ vừa làm việc sai, hai tay níu chặt chăn bông.
Cậu nâng cằm tôi lên, để mặt tôi dựa vào ngực mình, vuốt tóc tôi ra sau, hỏi, "Hôm nay ở nhà nàng đã làm gì?"
Cậu ấy hỏi làm tôi nhớ lại Phàn phu nhân tới, liền kể lại việc dược liệu và bản vẽ cho cậu nghe.
Sau khi nghe xong, một tay cậu giữ chặt gáy tôi, nghiêng người về phía trước khẽ cắn đầu mũi tôi, "Ở nhà dưỡng thai mà nàng cũng không thành thực."
Tôi chu miệng lên, cắn lại cậu, "Rảnh rỗi không có việc gì làm, nên em suy nghĩ một chút về phương pháp mở rộng việc mua bán cũng tốt mà."
"Hôm nay ta cũng làm một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Ta dán thông báo tuyển người làm. Còn sáu bảy tháng nữa là nàng lâm bồn rồi, ta muốn tận dụng khoảng thời gian này để bồi dưỡng người mới, sau đó khi nàng ở cữ ta có thể chăm sóc chu đáo cho nàng. Lúc nàng mang thai Thương Sí ta đã không đối xử tốt với nàng, lần này ta muốn bồi thường, để nàng có thân thể được điều dưỡng đầy đủ." Cậu vừa nói, vừa dịu dàng như nước vuốt khẽ mặt tôi.
"Tướng công. . . . . ." Lòng tôi trở nên mềm mại, cảm động đến mũi đau xót, hồng vành mắt. Thì ra là cậu đều nhớ, không hề quên.
"Đừng khóc, lúc đầu ta không biết quý trọng, nhưng hiện nay ta đã biết rồi. Ta đã hiểu chuyện hơn, sẽ không hồ đồ giống như trước kia, khiến nàng thương tích khắp người."
"Đừng nói nữa... Đừng nói nữa!" Tôi chặn môi cậu lại, lắc đầu rơi lệ, nhào vào ngực cậu. Cậu thật đáng ghét, luôn khiến tôi cảm động, luôn khiến tôi không cầm được nước mắt.
Cậu hôn tóc tôi, cọ cằm vào trán tôi, ghé vào tai tôi nói, "Nàng thật là, bao giờ nàng mới sửa được tật hay khóc của mình vậy? Nếu con gái của chúng ta cũng thích khóc giống như nàng thì cả cái ‘phủ Di Hòa’ này sẽ bị lụt mất."
"Biến đi, ghét!" Tôi cười rộ lên, đấm ngực cậu một cái.
Cậu hôn đôi mắt đẫm lệ của tôi, cầm quần áo cạnh giường mặc lên cho tôi, vừa giúp tôi đi giày, vừa nói, "Đứng lên hoạt động một chút, sau đó sẽ dùng bữa tối."
"Ừm!" Tôi gật đầu, đặt bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay cậu rồi đứng dậy. Trái tim thật ấm áp, trong lòng thật ngọt ngào. Tôi nghĩ tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này!
★
Chỉ ba ngày sau khi nhận được bản vẽ, Phàn Bân và vợ liền cùng nhau đến phủ. Anh ta cực kỳ thích thiết kế của tôi, vả lại còn xem xét tốt chuyện buôn bán trong tương lại. Chúng tôi ký hiệp nghị về tính hạn chế của song phương: đồ trang sức tôi thiết kế chỉ có thể do cửa hàng Châu Bảo của Phàn Bân chế luyện gia công, không được truyền phương pháp gia công cho những người khác; sau khi chế tạo thành công đồ trang sức sẽ do hai bên mua bán, cũng giống như trên, không được trao quyền mua bán cho kẻ thứ ba. Kể từ đó sẽ hình thành ‘trang sức độc quyền’, bất luận đồ trang sức có bán được hay không, thịnh vượng hay không thịnh vượng cũng là chuyện của hai nhà chúng tôi; lãi bao nhiêu, lỗ bao nhiêu đều không liên quan đến người khác.
Sau khi ký hiệp nghị xong tôi truyền lại cặn kẽ phương pháp gia công Lưu Ly và những trang sức khác cho Phàn Bân, đồng thời cũng chỉ ra đâu là khâu quan trọng cần đặc biệt chú ý. Anh ta ghi nhớ lời tôi nói, sau khi trở về liền bắt tay vào chế luyện.
Số lượng sản phẩm lớn gồm mười hai món, ngoại trừ ngoại hình tinh mỹ, Phàn Bân còn nhắm vào sự phối hợp của những trang sức có đặc tính khác nhau, đồ trang sức vừa ra lò liền trấn động thành Triều Dương, vả lại nhóm ba trăm thành phẩm đầu tiên chế luyện xong bị mua hết sạch! Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi đã dậy lên một làn sóng trong thành!
Sự thật chứng minh, yêu cầu ký kết hiệp định hạn chế lúc đầu của tôi cực kỳ chính xác. Rất nhiều thương gia sau khi nhận thấy cơ hội buôn bán mới đều rối rít tặng lễ cho Phàn Bân, hy vọng có thể từ chỗ anh ta biết được cách chế tạo mười hai món trang sức để bán trong cửa hàng mình. Có hiệp nghị, Phàn Bân mặt lạnh đều từ chối hết, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng ‘giết sạch’ toàn bộ người đến cửa bái phỏng. Tất nhiên, "người thiết kế" tôi đây cũng trở thành người thần bí "hoàng kim" trong miệng của đông đảo chủ cửa hàng châu báu.
Có đồ trang sức mới, Nhiếp Quang và Mục Liễu Nhứ bận túi bụi, ngay cả Liệt Minh Dã cũng phải rút người qua bên cạnh giúp một tay. Hơn hai tháng trôi qua, trào lưu đồ trang sức nổi lên, dân chúng bên trong thành Triều Dương đều không ngừng mua, ngay cả thương nhân ngoại thành cũng hâm mộ tiếng tăm mà cả đoàn đến mua sắm. Ngân lượng chúng tôi kiếm được càng không phải nói! Hiện nay việc chúng tôi phải làm nhiều nhất chính là gảy bàn tính ở trong phủ, đếm ngân lượng, ban đêm nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh ~~~
Ngày mùng năm tháng năm, đám người Liệt Minh Dã đóng cửa hàng sớm trở về phủ sớm hơn hai tiếng đồng hồ để cùng tôi mừng sinh nhật Tiểu Thương Sí. Hôm nay Tiểu Thương Sí tròn 7 tuổi, vóc dáng phát triển rất nhanh, dáng dấp cao hơn hẳn những bạn cùng trang lứa do chăm chỉ tập võ, xương cốt cũng cực kỳ rắn chắc.
Tôi mang thai năm tháng, bụng đã nhô lên, một tay vừ đỡ eo, vừa được nha hoàn dìu đến phòng ăn, chưa tới nơi mà đã nghe thấy tiếng hét từ trong vườn hoa truyền đến, "Phàn Tịnh Đồng, hôm nay là sinh nhật của huynh, đâu phải sinh nhật của muội, muội đuổi theo huynh làm gì, mau về nhà đi!" Người xuất hiện cùng giọng nói, chỉ thấy Tiểu Thương Sí bước rất nhanh về phía trước.
Tiếng chuông thanh thúy đuổi theo bước chân thằng bé, cả một bộ đồ màu hồng đập vào mắt tôi. Khuôn mặt nhỏ bé tinh sảo của Phàn Tịnh Đồng hơi đỏ lên vì phải chạy theo. Cô bé cười đến mê người."Sí ca ca không cần đi nhanh như vậy mà, muội muốn đón sinh nhật cùng huynh!"
"Ai muốn đón sinh nhật cùng muội, mau về nhà đi, đừng quấn lấy huynh nữa!" Sắc mặt Tiểu Thương Sí xanh mét, ẩn chứa dấu hiệu muốn phát điên.
Hai đứa chúng nó nhanh chóng tiến lại gần chỗ tôi, Tiểu Thương Sí thấy tôi không gọi ‘mẹ’, mà trực tiếp lườm tôi một cách ác độc, ánh mắt oán giận tôi đã làm chuyện khiến thằng bé không được yên bình.
"Ha. . . . . . Ha. . . . . ." Tôi cười gượng với nó. Phàn Tịnh Đồng nhìn thấy tôi hết sức lễ phép, gọi tôi một cách ngọt ngào, "Di di!" Tôi xoa đầu con bé, gật đầu một cái, con bé cười chạy vào phòng ăn, vừa vào một cái đã khiến Tiểu Thương Sí tức giận hết rống lên.
"Con bé cứ quấn lấy Thương Sí, Thương Sí thật đáng thương. . . . . ." Liệt Minh Dã dìu tôi, để nha hoàn kia lui xuống. Sau đó đến Nhiếp Quang, Mục Liễu Nhứ, Thảo Hồ, A Y Nại đều làm bộ dạng ‘thương mà không giúp được gì’.
Lúc dùng bữa Phàn Tịnh Đồng tháo cái chuông trên đuôi tóc hai bên xuống buộc lên cổ tay Tiểu Thương Sí. Tiểu Thương Sí thấy thế liền hất tay từ chối. "Keng" chuông rơi xuống đất, phát ra âm thanh ngân vang.
Phàn Tịnh Đồng trừng mắt nhìn Tiểu Thương Sí sau đó khom lưng nhặt lên đeo lại vào tay thằng bé. Tiểu Thương Sí muốn tháo ra thì bị con bé đi trước một bước cầm cái đũa đặt ở lỗ mũi uy hiếp, "Không được tháo ra, nếu huynh tháo nó ra muội sẽ dùng chiếc đũa này đâm xuyên qua mũi huynh!"
Nghe vậy, một chiếc đũa trong tay tôi rơi xuống bàn.
"Muội . . . . muội đúng là không biết phân rõ phải trái!" Tiểu Thương Sí giận đến đỏ mặt, nhìn cái chuông chằm chằm, rồi lại nhìn chằm chằm Phàn Tịnh Đồng, cơ mặt co rúm.
"Ha ha ~~~" Phàn Tịnh Đồng giận quá hóa cười, vuốt ve cái chuông cười híp mắt nói, "Đừng để muội nhìn thấy huynh tháo cái chuông này xuống nếu không ngày nào muội cũng đến cửa hàng quấy rối khiến Đồng Phúc không buôn bán được."
Nghe vậy, chiếc đũa còn lại trong tay tôi cũng rơi nốt xuống, nghẹn họng nhìn trân trối. "Cạch, cạch, cạch" những tiếng vang liên tiếp vang lên, nhìn lại thì thấy toàn bộ đũa trong tay mọi người đều rơi hết, vả lại mặt người nào người nấy đều như thể gặp ôn thần.
Tiểu Thương Sí suýt nữa thì tắt thở, nắm quyền muốn đập cái bàn nhưng rồi lại nhịn, lấy tốc độ cực kỳ chậm rãi đặt quả đấm xuống. Tay cầm đũa cứng ngắc, một lát sau mới thả lỏng, gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến cho hả giận, như thể miếng thịt bò ấy chính là Phàn Tịnh Đồng vậy.
Nhìn nụ cười đầy hài lòng trên khuôn mặt xinh đẹp của Phàn Tịnh Đồng tôi mới bừng hiểu ra. Thì ra con bé đã nhìn trúng Tiểu Thương Sí! Thì ra hai chữ ‘mỹ ngọc’ Phàn phu nhân nói lúc gần bước ra khỏi cửa là đã chấp nhận Tiểu Thương Sí! Thì ra, tôi lại đi giúp đỡ một cô bé tinh quái theo đuổi con trai mình! Thảo nào mà nhà họ Phàn đối xử với tôi tốt như vậy, hóa ra là bồi dưỡng quan hệ thân gia từ nhỏ! Con dâu của tôi lại là một người điêu ngoa, tinh quái? Trời ơi, tôi không thể chịu nổi mất! Sự đả kích này quá lớn!
Tác giả :
Mạnh Cầm