Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 12: Phẫn nộ bùng nổ
Sáng hôm sau……
Ăn sáng xong, ngoài nha hoàn tới giờ đi thu khay đựng thức ăn thì còn có một nha hoàn khác. Cô ta đứng ở trước bàn vênh váo tự đắc nói với tôi: “Theo ta trở về chỗ ở ban đầu của cô, thời gian ở cữ đã kết thúc!"
Nghe vậy, tôi đang uống nước liền ngừng lại, chén trà để bên môi không uống tiếp nổi. Tôi vừa chậm rãi dời chén trà đi vừa ngẩng đầu lên nhìn cô ta, trong mắt tràn ngập sự khó tin.
Ở cữ vốn là một tháng, chỉ cho nửa tháng đã đủ hành hạ thân thể, giờ lại từ nửa tháng rút ngắn còn mười ngày! Thế là sao? Chê mạng tôi dài quá nên giúp tôi cắt giảm hay sao?
“Trừng cái gì mà trừng, thiếu gia phân phó, cô phải làm theo!" Cô ta khinh miệt trề môi dưới, vênh váo hả hê chỉ tăng không giảm.
Nghe vậy, trong lòng tôi lập tức lạnh buốt, tay cầm chén trà chậm rãi buông xuống, cả tay và ly đồng thời vô lực nện trên mặt bàn “cộp" một tiếng, khiến tim tôi run rẩy như rơi vào thâm cốc……
Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười chua xót. Cuối cùng, Liệt Minh Dã vẫn tức giận, nếu không cần gì hành hạ tôi như vậy?
“Hừ, đừng có ở đó mà làm bộ làm tịch, tới đây!" Bỏ lại câu nói độc ác, mắt cao hơn đỉnh, cô ta hất cằm lên tựa như con công kiêu ngạo bước ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng của cô ta, tôi chỉ muốn cất tiếng cười to chứ không hề muốn khóc. Thái độ của Liệt Minh Dã lại một lần nữa đẩy tôi vào sự khinh bỉ của đám hạ nhân. Vẻ mặt vênh váo của cô ta rõ ràng như vậy, sợ là những ngày tháng bị bắt nạt của tôi lại đến nữa rồi.
Thôi, nếu đã không ở cữ, vậy cứ tiếp tục đi về phía trước, dù là tốt hay xấu cũng đừng uổng công linh hồn mình xuyên không là được! Nghĩ đến đây, tôi buông chén trà xuống, đứng dậy đi theo cô ta.
Lan Uyển là nơi ở của tôi, kiến trúc cũng giống tiểu viện tinh xảo kia. Vốn tưởng rằng nơi này cũng không khá hơn chút nào, nhưng không ngờ lại sạch sẽ như vậy! Mặc dù không thể so sánh với tiểu viện tinh xảo, nhưng ít ra là một gian viện độc lập, trong viện còn trồng một ít hoa cỏ.
Giờ phút này, tâm tình của tôi rất khó hình dung. Thì ra Liệt Minh Dã không an bài tôi ở chung với hạ nhân mà là một tòa viện riêng…..
Tôi cùng với nha hoàn Giáp mới bước vào viện, sau đã có hai nha hoàn Ất, Bính khiêng chậu gỗ tới. Hai người đó đặt chậu bên giếng nước trong viện, đứng đó lấy ánh mắt háo hức xem trò vui nhìn tôi, cũng nghe thấy nha hoàn Ất đâm chọc nói: “Cô chỉ xứng giặt quần áo cho bọn ta thôi."
Một câu mặc dù ngắn lại làm đầu ngón tôi tay lạnh lẽo. Tôi nhìn chằm chằm vào đống quần áo chất cao trong chậu, trong lòng có cảm giác nhục nhã không nói nên lời!
Liệt Minh Dã ơi Liệt Minh Dã, tôi là nàng dâu nuôi từ bé của cậu không phải của người khác, cậu lại để cho tôi giặt quần áo của hạ nhân sao? Cậu muốn nói cho tôi biết, tôi ở trong lòng cậu còn không bằng hạ nhân sao?
Nhận thức này làm tôi không nhịn được run rẩy, cậu ta rốt cuộc oán hận đến mức nào? Hành hạ người con gái sinh con cho cậu ta như vậy có thể tiêu trừ được mối hận trong lòng cậu ta sao? Cậu ta quá vô tình! Thật quá vô tình!
Đột nhiên thân thể đang run rẩy của tôi bị người ta đẩy mạnh. Tôi giật mình hoàn hồn, nhưng không ổn định được thân thể, vội vàng lùi về phía sau, thuận thế ngã ngồi trên mặt đất. Run rẩy lập tức biến mất, tôi tức giận ngước mắt trừng ba đứa nha hoàn này. Đáng chết, là ai đẩy tôi?
“Trước khi mặt trời lặn, phải giặt xong toàn bộ quần áo, nếu không đừng hòng được ăn cơm!!" Nụ cười châm chọc của nha hoàn Giáp càng ngày càng rõ.
Người nào nuôi chó nấy, tôi lại một lần nữa được tận mắt chứng thực những lời này! Liệt Minh Dã tàn bạo, hạ nhân cậu ta nuôi cũng hung tàn như vậy!
Nhìn về phía chậu quần áo, tôi đứng lên, phủi bụi đất dính trên váy. Một chậu mà thôi, dù sao cũng ăn sáng rồi, tôi giặt được.
“Nếu giặt không sạch đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm!" Nha hoàn Bính cất giọng chói tai đe dọa, dọa xong, cùng nha hoàn Giáp, Ất rời đi.
“Hừ……" Tôi nhìn bóng lưng ba người họ rời khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc, quay ngoắt sang nhìn đám hoa cỏ bên cạnh. Một lát sau lại quay mặt lại hung ác nhìn chằm chằm cổng vòm đã sớm không có bóng người. “Phi!" Dùng sức phỉ nhổ, chỉ thế mà đã muốn uy hiếp tôi, nằm mơ à! Người vì một hơi, chim vì miếng ăn [1], tôi tuyệt đối không để cho họ coi mình như trò hề! Tuyệt đối không!!
[1] Chỉ người không cam lòng yếu thế, hăng hái nỗ lực.
Lửa giận cùng ý chí chiến đấu làm toàn thân tôi tràn đầy sức lực, lấy hơn một nửa số quần áo ra đặt lên miệng giếng, múc nước đổ vào trong chậu. Lấy ngón tay nhúng vào nước, lạnh quá!
Không biết có phải di chứng sau khi sinh xong không, trước kia tôi cũng đâu sợ nước lạnh, cho dù là mùa đông rét lạnh cũng giặt quần áo, rửa rau dưới vòi nước. Mà bây giờ chỉ đụng một cái đã cảm thấy như kim châm thấu xương, ngón tay vô cùng khó chịu, thật giống như bị phong thấp quá sớm vậy.
Tôi theo bản năng xoa đôi tay ngâm trong nước vào nhau, chà xát mấy cái sau đó cắn răng bắt đầu giặt quần áo. Càng e ngại thì càng thấy lạnh, càng cảm thấy khó xuống tay, tôi không muốn làm một đứa con gái vô dụng như vậy!
Chỉ là giặt quần áo của bọn nha hoàn mà thôi, cho dù có quần lót cũng chẳng sao, dù sao đều là phái nữ. Thật may là chưa đưa cả quần áo đàn ông vào, nếu không…… Đang suy nghĩ, ba bóng người rẽ vào cổng vòm. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, chính là ba nha hoàn Ất, Bính, Giáp đi mà quay lại.
Nha hoàn Giáp ôm một cái chậu nhỏ trong ngực, trong chậu quần áo chất đống như núi. Nha hoàn Ất, Bính bê một cái chậu lớn, trong chậu cũng chất đống quần áo như núi giống chậu kia.
Thấy thế, tôi ngừng giặt, siết chặt quần áo trong tay ngồi trên ghế đẩu không nhúc nhích, lông mày nhíu lại, bởi vì tôi ngửi thấy được mùi hôi thối của phân và nước tiểu!
Nha hoàn Giáp đặt chậu ôm trong ngực xuống, đứng thẳng lên nhìn tôi cười lạnh. Nha hoàn Ất, Bính nâng chậu gỗ tới sau, hai người càng tới gần mùi thối càng nồng nặc!
Nha hoàn Ất dùng đầu hai ngón tay nhấc một cái quần lót phía trên núi quần áo phe phẩy trước mặt tôi, vừa lắc vừa nói, “Cô phải dùng tay giặt sạch phân trên đây, giặt cho hết mùi thối đi, nếu không……" Nói đến đây thì ngừng, vẻ mặt âm hiểm cười lạnh làm người ta thấy chán ghét!
Tôi nín thở, rũ mắt xuống nhìn hai chậu quần áo mới đem tới, quần áo chất đống ở trong đó đều là quần áo nam đinh! Vừa rồi còn cảm thấy may mắn vì không phải giặt quần áo đàn ông, giờ thì hay rồi, một chút thể diện cuối cùng cũng bị giẫm đạp!
Giặt quần áo nam đinh là ý của Liệt Minh Dã hay ý của bọn hạ nhân cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là ngọn lửa giận trong ngực tôi đã như bão tố bùng lên mãnh liệt. Dưới sự sỉ nhục hết lần này đến lần khác, đầu óc và thân thể tôi đã mất khống chế!
“A……" Tôi đột nhiên hét lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đoạt lấy quần lót trong tay nha hoàn Ất, trét phân nửa khô nửa nhão trên đó lên mặt cô ta, cảm giác phân và mặt cô ta ma sát dưới tay vô cùng rõ ràng! Hai mắt tôi đỏ sậm, tựa như lệ quỷ gào thét, sức mạnh bạo phát đè nha hoàn Ất xuống đất, nắm chặt quần lót ra sức trét lên mặt cô ta, đem đống nước tiểu sỉ nhục tôi bôi hết lên mặt cô ta!
Nha hoàn Ất thét chói tai tay đấm chân đá, vừa hoảng sợ phản kháng vừa cầu xin sự giúp đỡ của nha hoàn Giáp, Bính bên cạnh.
Tôi sao có thể để cô ta cầu cứu thành công. Tôi hung ác trừng mắt về phía nha hoàn Giáp, Bính. Quả thực sự bộc phát hiếm có của tôi khiến hai người họ sợ tới mức không dám động đậy!
Tôi không có gì muốn nói, ngọn lửa bùng lên dữ dội, chỉ bôi phân lên mặt nha hoàn Ất này sao đã đủ? Duỗi một tay quơ lấy thùng nước đặt bên cạnh giếng đập lên đầu cô ta, vừa đập vừa gào ầm lên.
Tiếng hét kinh người của tôi kéo tiếng thét chói tai của nha hoàn Giáp, Bính. Bọn họ lúc đầu hung thần ác sát hiện giờ đều dùng hai tay ôm đầu chạy trối chết ra khỏi Lan Uyển, vừa chạy vừa sợ hãi thét: “Lăng Tiêu Lạc điên rồi…… Lăng Tiêu Lạc điên rồi……"
Nghe tiếng rít ngoài viện, tôi ngừng hét bắt đầu cười to. Tận đáy lòng cũng mắng Lăng Tiêu Lạc một lượt, nếu cô ấy bộc phát phẫn nộ sớm hơn một chút thì cũng đâu bị hạ nhân bắt nạt?
Tiếng thét chói tai của nha hoàn Ất biến thành kêu đau, biến thành nức nở nghẹn ngào, đã bị tôi đập đến vỡ đầu chảy máu.
Thấy bộ mặt cô ta đầy máu, tôi dừng tay, cầm thùng nước đứng lên lùi về phía sau một bước, giữ khoảng cách với cô ta.
“A…… Hu……" Cô ta nằm trên đất ôm mặt, không biết trên mặt là nước mắt hay là máu, hòa lẫn vào nhau.
“Tôi cho cô biết, sự chịu đựng của con người là có giới hạn! Không phản kháng không có nghĩa là tôi không biết tức giận, lại càng không có nghĩa là các cô có thể tùy ý cưỡi lên đầu lên cổ tôi làm mưa làm gió! Hôm nay lấy máu dạy dỗ cô, xem cô sau này còn dám dùng chiêu trò hạ lưu này vũ nhục tôi nữa hay không!" Tôi phẫn nộ gào lên, quơ quơ thùng nước, thùng ma sát với không khí, tạo ra tiếng gió vù vù.
“Cô…… cô…… hu hu…… Mặt của ta…… Mặt của ta……" Cô ta từ dưới đất bò dậy, vừa chỉ thẳng vào mặt tôi vừa che khuôn mặt đẫm máu của mình, thét chói tai, “Ta phải đi nói cho thiếu gia……"
Nghe vậy, trong cơn giận dữ, tôi giơ thùng nước đập lên người cô ta, “bốp" một tiếng đập trúng vai trái cô ta, khiến cô ta lại ngã xuống đất.
Con ngươi tôi co lại, duỗi tay chỉ vào cổng vòm rống giận: “Đi! Bây giờ cô đi nói đi! Nói cho cậu ta biết tất cả những gì tôi đã làm! Nếu cậu ta trừng phạt, tôi chấp nhận, từ nay về sau mặc cho các người bắt nạt! Nếu cậu ta không phạt, các cô chờ bị bắt đi ra ngoài đánh chết đi!!!" Hai chữ “đánh chết" cuối cùng tôi nhấn rất mạnh, hận không thể cắn nát răng trong miệng!
Chính tôi cũng đang đánh cược, đánh cược Liệt Minh Dã có vì nha hoàn ngông cuồng này mà trị tội tôi hay không. Những hành động và việc làm thường ngày của nha hoàn cậu ta biết rõ hơn ai khác, tôi làm như vậy chỉ là tự vệ! Không hơn!
Tôi vừa dứt lời, nha hoàn Ất lập tức im bặt, tay trái che mặt, tay phải che miệng. Con ngươi nhanh chóng co lại, sợ hãi: “A…… đừng…… đừng……" Một lúc lâu sau, cô ta hét như điên, lồm cồm bò dậy, chạy bán sống bán chết ra khỏi Lan Uyển.
Nhìn cô ta rời khỏi viện độc lập của tôi, tôi đứng trong viện ngẩng cao đầu, ngửa mặt lên trời cười dài, “Ha ha ha ha…… ha ha ha ha……" Xả giận xong trong lòng vô cùng thoải mái! Phát hỏa xong toàn thân dễ chịu! Nhưng mặc dù tôi cười lại có từng giọt từng giọt nước mắt đua nhau trào ra khỏi hốc mắt trượt xuống khuôn mặt. Tôi đã từng sống những ngày tháng như thế nào vậy?
Ăn sáng xong, ngoài nha hoàn tới giờ đi thu khay đựng thức ăn thì còn có một nha hoàn khác. Cô ta đứng ở trước bàn vênh váo tự đắc nói với tôi: “Theo ta trở về chỗ ở ban đầu của cô, thời gian ở cữ đã kết thúc!"
Nghe vậy, tôi đang uống nước liền ngừng lại, chén trà để bên môi không uống tiếp nổi. Tôi vừa chậm rãi dời chén trà đi vừa ngẩng đầu lên nhìn cô ta, trong mắt tràn ngập sự khó tin.
Ở cữ vốn là một tháng, chỉ cho nửa tháng đã đủ hành hạ thân thể, giờ lại từ nửa tháng rút ngắn còn mười ngày! Thế là sao? Chê mạng tôi dài quá nên giúp tôi cắt giảm hay sao?
“Trừng cái gì mà trừng, thiếu gia phân phó, cô phải làm theo!" Cô ta khinh miệt trề môi dưới, vênh váo hả hê chỉ tăng không giảm.
Nghe vậy, trong lòng tôi lập tức lạnh buốt, tay cầm chén trà chậm rãi buông xuống, cả tay và ly đồng thời vô lực nện trên mặt bàn “cộp" một tiếng, khiến tim tôi run rẩy như rơi vào thâm cốc……
Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười chua xót. Cuối cùng, Liệt Minh Dã vẫn tức giận, nếu không cần gì hành hạ tôi như vậy?
“Hừ, đừng có ở đó mà làm bộ làm tịch, tới đây!" Bỏ lại câu nói độc ác, mắt cao hơn đỉnh, cô ta hất cằm lên tựa như con công kiêu ngạo bước ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng của cô ta, tôi chỉ muốn cất tiếng cười to chứ không hề muốn khóc. Thái độ của Liệt Minh Dã lại một lần nữa đẩy tôi vào sự khinh bỉ của đám hạ nhân. Vẻ mặt vênh váo của cô ta rõ ràng như vậy, sợ là những ngày tháng bị bắt nạt của tôi lại đến nữa rồi.
Thôi, nếu đã không ở cữ, vậy cứ tiếp tục đi về phía trước, dù là tốt hay xấu cũng đừng uổng công linh hồn mình xuyên không là được! Nghĩ đến đây, tôi buông chén trà xuống, đứng dậy đi theo cô ta.
Lan Uyển là nơi ở của tôi, kiến trúc cũng giống tiểu viện tinh xảo kia. Vốn tưởng rằng nơi này cũng không khá hơn chút nào, nhưng không ngờ lại sạch sẽ như vậy! Mặc dù không thể so sánh với tiểu viện tinh xảo, nhưng ít ra là một gian viện độc lập, trong viện còn trồng một ít hoa cỏ.
Giờ phút này, tâm tình của tôi rất khó hình dung. Thì ra Liệt Minh Dã không an bài tôi ở chung với hạ nhân mà là một tòa viện riêng…..
Tôi cùng với nha hoàn Giáp mới bước vào viện, sau đã có hai nha hoàn Ất, Bính khiêng chậu gỗ tới. Hai người đó đặt chậu bên giếng nước trong viện, đứng đó lấy ánh mắt háo hức xem trò vui nhìn tôi, cũng nghe thấy nha hoàn Ất đâm chọc nói: “Cô chỉ xứng giặt quần áo cho bọn ta thôi."
Một câu mặc dù ngắn lại làm đầu ngón tôi tay lạnh lẽo. Tôi nhìn chằm chằm vào đống quần áo chất cao trong chậu, trong lòng có cảm giác nhục nhã không nói nên lời!
Liệt Minh Dã ơi Liệt Minh Dã, tôi là nàng dâu nuôi từ bé của cậu không phải của người khác, cậu lại để cho tôi giặt quần áo của hạ nhân sao? Cậu muốn nói cho tôi biết, tôi ở trong lòng cậu còn không bằng hạ nhân sao?
Nhận thức này làm tôi không nhịn được run rẩy, cậu ta rốt cuộc oán hận đến mức nào? Hành hạ người con gái sinh con cho cậu ta như vậy có thể tiêu trừ được mối hận trong lòng cậu ta sao? Cậu ta quá vô tình! Thật quá vô tình!
Đột nhiên thân thể đang run rẩy của tôi bị người ta đẩy mạnh. Tôi giật mình hoàn hồn, nhưng không ổn định được thân thể, vội vàng lùi về phía sau, thuận thế ngã ngồi trên mặt đất. Run rẩy lập tức biến mất, tôi tức giận ngước mắt trừng ba đứa nha hoàn này. Đáng chết, là ai đẩy tôi?
“Trước khi mặt trời lặn, phải giặt xong toàn bộ quần áo, nếu không đừng hòng được ăn cơm!!" Nụ cười châm chọc của nha hoàn Giáp càng ngày càng rõ.
Người nào nuôi chó nấy, tôi lại một lần nữa được tận mắt chứng thực những lời này! Liệt Minh Dã tàn bạo, hạ nhân cậu ta nuôi cũng hung tàn như vậy!
Nhìn về phía chậu quần áo, tôi đứng lên, phủi bụi đất dính trên váy. Một chậu mà thôi, dù sao cũng ăn sáng rồi, tôi giặt được.
“Nếu giặt không sạch đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm!" Nha hoàn Bính cất giọng chói tai đe dọa, dọa xong, cùng nha hoàn Giáp, Ất rời đi.
“Hừ……" Tôi nhìn bóng lưng ba người họ rời khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc, quay ngoắt sang nhìn đám hoa cỏ bên cạnh. Một lát sau lại quay mặt lại hung ác nhìn chằm chằm cổng vòm đã sớm không có bóng người. “Phi!" Dùng sức phỉ nhổ, chỉ thế mà đã muốn uy hiếp tôi, nằm mơ à! Người vì một hơi, chim vì miếng ăn [1], tôi tuyệt đối không để cho họ coi mình như trò hề! Tuyệt đối không!!
[1] Chỉ người không cam lòng yếu thế, hăng hái nỗ lực.
Lửa giận cùng ý chí chiến đấu làm toàn thân tôi tràn đầy sức lực, lấy hơn một nửa số quần áo ra đặt lên miệng giếng, múc nước đổ vào trong chậu. Lấy ngón tay nhúng vào nước, lạnh quá!
Không biết có phải di chứng sau khi sinh xong không, trước kia tôi cũng đâu sợ nước lạnh, cho dù là mùa đông rét lạnh cũng giặt quần áo, rửa rau dưới vòi nước. Mà bây giờ chỉ đụng một cái đã cảm thấy như kim châm thấu xương, ngón tay vô cùng khó chịu, thật giống như bị phong thấp quá sớm vậy.
Tôi theo bản năng xoa đôi tay ngâm trong nước vào nhau, chà xát mấy cái sau đó cắn răng bắt đầu giặt quần áo. Càng e ngại thì càng thấy lạnh, càng cảm thấy khó xuống tay, tôi không muốn làm một đứa con gái vô dụng như vậy!
Chỉ là giặt quần áo của bọn nha hoàn mà thôi, cho dù có quần lót cũng chẳng sao, dù sao đều là phái nữ. Thật may là chưa đưa cả quần áo đàn ông vào, nếu không…… Đang suy nghĩ, ba bóng người rẽ vào cổng vòm. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, chính là ba nha hoàn Ất, Bính, Giáp đi mà quay lại.
Nha hoàn Giáp ôm một cái chậu nhỏ trong ngực, trong chậu quần áo chất đống như núi. Nha hoàn Ất, Bính bê một cái chậu lớn, trong chậu cũng chất đống quần áo như núi giống chậu kia.
Thấy thế, tôi ngừng giặt, siết chặt quần áo trong tay ngồi trên ghế đẩu không nhúc nhích, lông mày nhíu lại, bởi vì tôi ngửi thấy được mùi hôi thối của phân và nước tiểu!
Nha hoàn Giáp đặt chậu ôm trong ngực xuống, đứng thẳng lên nhìn tôi cười lạnh. Nha hoàn Ất, Bính nâng chậu gỗ tới sau, hai người càng tới gần mùi thối càng nồng nặc!
Nha hoàn Ất dùng đầu hai ngón tay nhấc một cái quần lót phía trên núi quần áo phe phẩy trước mặt tôi, vừa lắc vừa nói, “Cô phải dùng tay giặt sạch phân trên đây, giặt cho hết mùi thối đi, nếu không……" Nói đến đây thì ngừng, vẻ mặt âm hiểm cười lạnh làm người ta thấy chán ghét!
Tôi nín thở, rũ mắt xuống nhìn hai chậu quần áo mới đem tới, quần áo chất đống ở trong đó đều là quần áo nam đinh! Vừa rồi còn cảm thấy may mắn vì không phải giặt quần áo đàn ông, giờ thì hay rồi, một chút thể diện cuối cùng cũng bị giẫm đạp!
Giặt quần áo nam đinh là ý của Liệt Minh Dã hay ý của bọn hạ nhân cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là ngọn lửa giận trong ngực tôi đã như bão tố bùng lên mãnh liệt. Dưới sự sỉ nhục hết lần này đến lần khác, đầu óc và thân thể tôi đã mất khống chế!
“A……" Tôi đột nhiên hét lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đoạt lấy quần lót trong tay nha hoàn Ất, trét phân nửa khô nửa nhão trên đó lên mặt cô ta, cảm giác phân và mặt cô ta ma sát dưới tay vô cùng rõ ràng! Hai mắt tôi đỏ sậm, tựa như lệ quỷ gào thét, sức mạnh bạo phát đè nha hoàn Ất xuống đất, nắm chặt quần lót ra sức trét lên mặt cô ta, đem đống nước tiểu sỉ nhục tôi bôi hết lên mặt cô ta!
Nha hoàn Ất thét chói tai tay đấm chân đá, vừa hoảng sợ phản kháng vừa cầu xin sự giúp đỡ của nha hoàn Giáp, Bính bên cạnh.
Tôi sao có thể để cô ta cầu cứu thành công. Tôi hung ác trừng mắt về phía nha hoàn Giáp, Bính. Quả thực sự bộc phát hiếm có của tôi khiến hai người họ sợ tới mức không dám động đậy!
Tôi không có gì muốn nói, ngọn lửa bùng lên dữ dội, chỉ bôi phân lên mặt nha hoàn Ất này sao đã đủ? Duỗi một tay quơ lấy thùng nước đặt bên cạnh giếng đập lên đầu cô ta, vừa đập vừa gào ầm lên.
Tiếng hét kinh người của tôi kéo tiếng thét chói tai của nha hoàn Giáp, Bính. Bọn họ lúc đầu hung thần ác sát hiện giờ đều dùng hai tay ôm đầu chạy trối chết ra khỏi Lan Uyển, vừa chạy vừa sợ hãi thét: “Lăng Tiêu Lạc điên rồi…… Lăng Tiêu Lạc điên rồi……"
Nghe tiếng rít ngoài viện, tôi ngừng hét bắt đầu cười to. Tận đáy lòng cũng mắng Lăng Tiêu Lạc một lượt, nếu cô ấy bộc phát phẫn nộ sớm hơn một chút thì cũng đâu bị hạ nhân bắt nạt?
Tiếng thét chói tai của nha hoàn Ất biến thành kêu đau, biến thành nức nở nghẹn ngào, đã bị tôi đập đến vỡ đầu chảy máu.
Thấy bộ mặt cô ta đầy máu, tôi dừng tay, cầm thùng nước đứng lên lùi về phía sau một bước, giữ khoảng cách với cô ta.
“A…… Hu……" Cô ta nằm trên đất ôm mặt, không biết trên mặt là nước mắt hay là máu, hòa lẫn vào nhau.
“Tôi cho cô biết, sự chịu đựng của con người là có giới hạn! Không phản kháng không có nghĩa là tôi không biết tức giận, lại càng không có nghĩa là các cô có thể tùy ý cưỡi lên đầu lên cổ tôi làm mưa làm gió! Hôm nay lấy máu dạy dỗ cô, xem cô sau này còn dám dùng chiêu trò hạ lưu này vũ nhục tôi nữa hay không!" Tôi phẫn nộ gào lên, quơ quơ thùng nước, thùng ma sát với không khí, tạo ra tiếng gió vù vù.
“Cô…… cô…… hu hu…… Mặt của ta…… Mặt của ta……" Cô ta từ dưới đất bò dậy, vừa chỉ thẳng vào mặt tôi vừa che khuôn mặt đẫm máu của mình, thét chói tai, “Ta phải đi nói cho thiếu gia……"
Nghe vậy, trong cơn giận dữ, tôi giơ thùng nước đập lên người cô ta, “bốp" một tiếng đập trúng vai trái cô ta, khiến cô ta lại ngã xuống đất.
Con ngươi tôi co lại, duỗi tay chỉ vào cổng vòm rống giận: “Đi! Bây giờ cô đi nói đi! Nói cho cậu ta biết tất cả những gì tôi đã làm! Nếu cậu ta trừng phạt, tôi chấp nhận, từ nay về sau mặc cho các người bắt nạt! Nếu cậu ta không phạt, các cô chờ bị bắt đi ra ngoài đánh chết đi!!!" Hai chữ “đánh chết" cuối cùng tôi nhấn rất mạnh, hận không thể cắn nát răng trong miệng!
Chính tôi cũng đang đánh cược, đánh cược Liệt Minh Dã có vì nha hoàn ngông cuồng này mà trị tội tôi hay không. Những hành động và việc làm thường ngày của nha hoàn cậu ta biết rõ hơn ai khác, tôi làm như vậy chỉ là tự vệ! Không hơn!
Tôi vừa dứt lời, nha hoàn Ất lập tức im bặt, tay trái che mặt, tay phải che miệng. Con ngươi nhanh chóng co lại, sợ hãi: “A…… đừng…… đừng……" Một lúc lâu sau, cô ta hét như điên, lồm cồm bò dậy, chạy bán sống bán chết ra khỏi Lan Uyển.
Nhìn cô ta rời khỏi viện độc lập của tôi, tôi đứng trong viện ngẩng cao đầu, ngửa mặt lên trời cười dài, “Ha ha ha ha…… ha ha ha ha……" Xả giận xong trong lòng vô cùng thoải mái! Phát hỏa xong toàn thân dễ chịu! Nhưng mặc dù tôi cười lại có từng giọt từng giọt nước mắt đua nhau trào ra khỏi hốc mắt trượt xuống khuôn mặt. Tôi đã từng sống những ngày tháng như thế nào vậy?
Tác giả :
Mạnh Cầm