Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn
Chương 15
Thu Nghiên không tin, nhà lầu tốt như vậy, phòng ngủ xinh đẹp như vậy, tướng công khẳng định phải làm rất nhiều việc mới có thể dựng lên ngôi nhà như thế này, y vừa đến nhà ngày đầu tiên liền bị bệnh liên lụy tướng công, thật không nên.
"Thực xin lỗi tướng công, Nghiên nhi bị bệnh, còn làm.."
"Xuỵt!" Ngón trỏ chạm chạm bờ môi tái nhợt của Thu Nghiên: "Phu lang của ta bị bệnh, ta phải chăm sóc y thật tốt mới đúng, Nghiên nhi nói đúng không?"
Thu Nghiên chớp chớp mắt, nhìn Mạc Thiên Hàm mỉm cười dịu dàng đối với y.
"Chỉ có Nghiên nhi khỏe mạnh, mới có thể cùng tướng công sinh sống a."
Gật gật đầu, y lại muốn rơi nước mắt.
"Nghiên nhi không khóc, khóc sẽ biến xấu xấu đó." Nhìn tiểu nhân nhi lại có dấu hiệu nước mắt lan tràn, Mạc Thiên Hàm lập tức vỗ về.
"Dạ, Nghiên nhi không khóc, không khóc." Miệng nói không khóc nhưng nước mắt vẫn dâng trào.
Mạc Thiên Hàm bất đắc dĩ, để chén qua một bên, cởi giày lên giường, ôm Thu Nghiên nhẹ giọng dỗ dành: "Nghiên nhi không khóc không khóc, tướng công ở đâu."
"Tướng công, tướng công!" Thu Nghiên không ngừng kêu "tướng công", trong mắt chảy đầy nước mắt, trong ngực lại ấm áp, trong miệng còn ngập tràn vị thơm ngọt của nước mật ong.
"Nghiên nhi thật vui vẻ, Nghiên nhi bị bệnh có thuốc uống, tắm rửa có nước ấm, Nghiên nhi thật vui vẻ!" Khóc nấc, vẫn rầm rì nói chính mình vui vẻ.
"Đồ ngốc." Mạc Thiên Hàm nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Thu Nghiên: "Trước kia Nghiên nhi đều dùng nước lạnh để tắm sao?" Tuy rằng chỉ là thuận miệng mà hỏi lại được đến câu trả lời làm hắn đau lòng: "Dạ, lúc Nghiên nhi chuẩn bị xuất giá, cũng tắm ở bên suối, củi nhà thúc phụ là có hạn, nấu nước phí củi, củi ít Nghiên nhi phải đi nhặt lại, liền không có thời gian chải đầu tóc."
Mạc Thiên Hàm cảm thấy tim thật đau, đã cuối thu nước suối ngay cả hắn đều sợ lạnh, mà phu lang của hắn ngay trước khi xuất giá là dùng nước suối tắm rửa, sống thật khổ cực, y vẫn là một đứa trẻ a.
Lại nghĩ đến hiện tại Thu Nghiên bị bệnh, khẳng định là do tắm nước lạnh, lại bị lăn lộn cả đêm chuẩn bị việc kết hôn, hôm sau đã bị chính mình nâng về, tối hôm qua còn tắm nước nóng, một lạnh một nóng, dù là người mạnh khỏe cũng thấy khó chịu, huống chi, lúc chính mình thay quần áo cho y, mới phát hiện, trên người Nghiên nhi thật sự không có mấy lạng thịt, xương sườn đều có thể đếm rõ, trên tay đều là vết nứt, trên chân cũng có vết nẻ.
Nhẹ nhàng hôn gương mặt còn vương nước mắt: "Sau này tướng công sẽ chăm sóc Nghiên nhi thật tốt, nước tắm đều là nóng, bị bệnh liền có thuốc uống, còn có nước mật ong nữa."
"Dạ." Được Mạc Thiên Hàm ôm vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ về, Thu Nghiên mặt đỏ lừ, là bị nụ hôn vừa rồi làm đỏ, y cũng khóc mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ rồi.
Lẳng lặng nhìn tiểu nhân nhi trong ngực, Mạc Thiên Hàm cảm thấy đêm qua không động phòng là chính xác, Thu Nghiên quá gầy, chậc chậc, nuôi béo thêm chút nữa rồi ăn, bằng không hắn sợ đống xương cốt trong ngực này cấn đến hắn đau lòng.
Thuốc của Lý đại phu rất có hiệu quả, Thu Nghiên nghỉ ngơi hai ngày liền cảm thấy đã khỏe lại, Mạc Thiên Hàm lại bắt y nằm nghỉ thêm một ngày, xác định thật sự khỏe mới cho y xuống giường, nhưng chỉ có thể ở trong phòng đi lại, vì mấy ngày nay bên ngoài vẫn luôn mưa, mưa thu một trận, nhiệt độ không khí liền kịch liệt giảm xuống, cho nên hắn sợ Thu Nghiên lại cảm lạnh, thẳng đến khi thấy y hoàn toàn mạnh khỏe mới cho y xuống giường đi lại.
"Thực xin lỗi tướng công, Nghiên nhi bị bệnh, còn làm.."
"Xuỵt!" Ngón trỏ chạm chạm bờ môi tái nhợt của Thu Nghiên: "Phu lang của ta bị bệnh, ta phải chăm sóc y thật tốt mới đúng, Nghiên nhi nói đúng không?"
Thu Nghiên chớp chớp mắt, nhìn Mạc Thiên Hàm mỉm cười dịu dàng đối với y.
"Chỉ có Nghiên nhi khỏe mạnh, mới có thể cùng tướng công sinh sống a."
Gật gật đầu, y lại muốn rơi nước mắt.
"Nghiên nhi không khóc, khóc sẽ biến xấu xấu đó." Nhìn tiểu nhân nhi lại có dấu hiệu nước mắt lan tràn, Mạc Thiên Hàm lập tức vỗ về.
"Dạ, Nghiên nhi không khóc, không khóc." Miệng nói không khóc nhưng nước mắt vẫn dâng trào.
Mạc Thiên Hàm bất đắc dĩ, để chén qua một bên, cởi giày lên giường, ôm Thu Nghiên nhẹ giọng dỗ dành: "Nghiên nhi không khóc không khóc, tướng công ở đâu."
"Tướng công, tướng công!" Thu Nghiên không ngừng kêu "tướng công", trong mắt chảy đầy nước mắt, trong ngực lại ấm áp, trong miệng còn ngập tràn vị thơm ngọt của nước mật ong.
"Nghiên nhi thật vui vẻ, Nghiên nhi bị bệnh có thuốc uống, tắm rửa có nước ấm, Nghiên nhi thật vui vẻ!" Khóc nấc, vẫn rầm rì nói chính mình vui vẻ.
"Đồ ngốc." Mạc Thiên Hàm nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Thu Nghiên: "Trước kia Nghiên nhi đều dùng nước lạnh để tắm sao?" Tuy rằng chỉ là thuận miệng mà hỏi lại được đến câu trả lời làm hắn đau lòng: "Dạ, lúc Nghiên nhi chuẩn bị xuất giá, cũng tắm ở bên suối, củi nhà thúc phụ là có hạn, nấu nước phí củi, củi ít Nghiên nhi phải đi nhặt lại, liền không có thời gian chải đầu tóc."
Mạc Thiên Hàm cảm thấy tim thật đau, đã cuối thu nước suối ngay cả hắn đều sợ lạnh, mà phu lang của hắn ngay trước khi xuất giá là dùng nước suối tắm rửa, sống thật khổ cực, y vẫn là một đứa trẻ a.
Lại nghĩ đến hiện tại Thu Nghiên bị bệnh, khẳng định là do tắm nước lạnh, lại bị lăn lộn cả đêm chuẩn bị việc kết hôn, hôm sau đã bị chính mình nâng về, tối hôm qua còn tắm nước nóng, một lạnh một nóng, dù là người mạnh khỏe cũng thấy khó chịu, huống chi, lúc chính mình thay quần áo cho y, mới phát hiện, trên người Nghiên nhi thật sự không có mấy lạng thịt, xương sườn đều có thể đếm rõ, trên tay đều là vết nứt, trên chân cũng có vết nẻ.
Nhẹ nhàng hôn gương mặt còn vương nước mắt: "Sau này tướng công sẽ chăm sóc Nghiên nhi thật tốt, nước tắm đều là nóng, bị bệnh liền có thuốc uống, còn có nước mật ong nữa."
"Dạ." Được Mạc Thiên Hàm ôm vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ về, Thu Nghiên mặt đỏ lừ, là bị nụ hôn vừa rồi làm đỏ, y cũng khóc mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ rồi.
Lẳng lặng nhìn tiểu nhân nhi trong ngực, Mạc Thiên Hàm cảm thấy đêm qua không động phòng là chính xác, Thu Nghiên quá gầy, chậc chậc, nuôi béo thêm chút nữa rồi ăn, bằng không hắn sợ đống xương cốt trong ngực này cấn đến hắn đau lòng.
Thuốc của Lý đại phu rất có hiệu quả, Thu Nghiên nghỉ ngơi hai ngày liền cảm thấy đã khỏe lại, Mạc Thiên Hàm lại bắt y nằm nghỉ thêm một ngày, xác định thật sự khỏe mới cho y xuống giường, nhưng chỉ có thể ở trong phòng đi lại, vì mấy ngày nay bên ngoài vẫn luôn mưa, mưa thu một trận, nhiệt độ không khí liền kịch liệt giảm xuống, cho nên hắn sợ Thu Nghiên lại cảm lạnh, thẳng đến khi thấy y hoàn toàn mạnh khỏe mới cho y xuống giường đi lại.
Tác giả :
Sơ Vẫn Giang Hồ