Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta
Chương 33
Cuộc sống trong doanh trại của Vệ Linh Tê
Cuộc sống trong trại lính không thể nói tốt, cũng không thể nói không tốt, tính cách Vệ Linh Tê tương đối mềm nhũn, tuy nói không bị khi dễ, những cũng bị cho ra rìa không ít, cũng may có Liễu Trì thỉnh thoảng giúp đỡ nàng, ngược lại không có tổn thất quá lớn.
Bất quá cũng chỉ được vậy, Vệ Linh Tê cùng Liễu Trì ngược lại trở thành hợp ý.
Liễu Trì trong doanh trại thuộc dạng lão binh, cũng giống vậy không được hoan nghênh, dường như vì do liên quan đến vết thương ở mi tâm của nàng.
Mọi người đại khái cho rằng nàng ngay cả nơi quan trọng như vậy cũng có thể để người khác chém tới, nhất định là ngoại tử vô dụng, cho nên cũng không muốn kết giao với nàng, ngay cả đội trưởng của đội cũng không thích nàng.
Điều này cũng tạo thành tình huống của Vệ Linh Tê và Liễu Trì.
Bạn học nhỏ Vệ vốn có hảo cảm nhất định với Liễu Trì, hơn nữa vì do đồng bệnh tương liên duyên cớ, lại là tình nguyện đến gần, cho nên, hai người rất nhanh liền trở thành bằng hữu.
“Liễu Trì, ngươi thành thân chưa?"
Vệ Linh Tê cùng Liễu Trì thao luyện xong ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, nhìn bầu trời xanh thẳm xa xa nói. Nàng rất nhớ nương tử a!
Liễu Trì sững sốt một chút, sau đó giống như vô tình sửa lại mái tóc rũ xuống, thản nhiên nói.
“Làm gì có, bộ dạng này của ta, ai dám muốn ta?"
Tựa hồ phát hiện giọng điệu nói sai của mình, lập tức sửa lại nói.
“Sẽ không có nội tử nào nguyện ý gả cho một ngoại tử như vậy đi?"
Vệ Linh Tê nghiêng đầu, muốn? Đại khái là chưa có nội tử nào ưng thuận đi!
“Liễu Trì, không thể nói vậy, nương tử ta thường nói với ta, một người là không thể nhìn bề ngoài, phải nhìn bên trong, vẻ ngoài có đẹp hơn nữa, bên trong không đẹp thì ích gì? Ta thấy ngươi cũng rất được a, còn rất chiếu cố cho ta, ngươi là người thứ hai đối với ta như vậy, ngoại trừ nương tử ra, cũng chỉ có ngươi."
Vệ Linh Tê vỗ vỗ bả vai Liễu Trì, hiếm khi thận trọng nói.
“Bất kể người khác có thế nào, dù sao ta vẫn thích ngươi!"
Tiểu Vệ trên lý thuyết thích là thích giữa bằng hữu với nhau rất đơn thuần, nhưng có nhiều thời điểm, đơn thuần với không đơn thuần cũng chỉ cách nhau một lằn ranh.
Bả vai Liễu Trì bị Vệ Linh Tê khoác từ sau, không nhịn được run rẩy một cái, muốn bỏ tay nàng ra, một phen không muốn lại nghe vậy nữa.
Sững sờ nhìn Vệ Linh Tê, sau đó mặc cho nàng đặt tay trên đầu vai mình.
“Thích ta?"
Tựa hồ cho tới giờ chưa từng nghe qua lời như vậy, thanh âm Liễu Trì có chút run rẩy, có chút không biết làm sao, thậm chí có điểm bi ai.
“Linh Tê, ngươi không cần an ủi ta, dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy."
Vệ Linh Tê vừa nghe, nóng nảy.
“Liễu Trì, ta cho tới bây giờ không gạt ngươi, ta xem ngươi là bằng hữu thân nhất, thích bằng hữu của mình không phải là chuyện đương nhiên sao! Còn nữa, Vệ Linh Tê ta há là cái loại nhìn mặt mà bắt hình dong, ngươi nói như vậy, ta muốn tức giận!"
Vệ manh vật quyệt miệng, một chút cũng không cảm giác được bây giờ mình đang rất vô sỉ bán đáng yêu, phạm tội câu dẫn người.
Liễu Trì cúi đầu, không nhìn thẳng vào hai mắt Vệ Linh Tê, vẻ thành thật trong đó không phải là thứ mà người như nàng có thể có.
“Được rồi, ta xin lỗi, Linh Tê, sau này không nói vậy nữa. Ngươi cũng là bằng hữu thân nhất của ta."
Thời điểm nói ra những lời này, trong lòng Liễu Trì mạnh run lên, cười tươi nói.
“Đúng rồi, ngươi đã thành thân?"
Nói tới đề tài này, Vệ Linh Tê tinh thần sáng lán, liền vội vàng gật đầu, vừa tràn đầy hạnh phúc nói.
“Ân, nương tử của ta tốt lắm! Nàng cũng giống ngươi, không chê ta đần không chê ta ngốc, còn bảo vệ ta. Nương tử ta là một người ôn nhu, cũng rất có năng lực, nàng không giống nội tử, nàng rất lợi hại rất lợi hại! Ta muốn đuổi theo bước chân của nương tử, không muốn một mực vô dụng như vậy, cho nên ta mới đến đây làm lính. Ta phải làm đại tướng quân, sau đó để người khác phải hâm mộ nương tử ta có ta tướng công lợi hại như vậy."
Hai mắt toát ra một loại ánh sáng đặt cược hy vọng, tựa như trong nháy mắt, toàn thân Vệ Linh Tê cao thấp tản mát ra một loại uy áp gọi là ưu việt, để cho Liễu Trì ngồi bên cạnh cũng không nhịn được trong lòng kinh sợ.
Hai người nói chuyện phiếm không được bao lâu, sau lại tiếp tục thao luyện thêm một lúc.
Ngày tiếp theo, Vệ Linh Tê nhất thời có loại cảm giác mệt lữ, đây quả thật so với luyện võ sư phụ dạy còn mệt hơn a! Bất quá chiêu thức này lại đơn giản không ít, cuối cùng nàng là nhớ được. Nói vậy, cũng không thể coi như nàng đần, mà là chiêu thức của sư phụ quá phức tạp mới đúng.
Nếu Vô Nhai Tử mà biết ý nghĩ lúc này của Vệ Linh Tê hộc máu là chuyện không phải không thể, hai thứ này có thể so sánh với nhau sao? Nếu ngươi học được mấy bản lĩnh kia của ta, còn cần phải tới đây làm lính sao? Giữa hai quân, lấy thủ cấp tướng địch như ung dung lấy đồ trong túi, thì cần gì phải tới làm lính quèn?
Vệ Linh Tê một mực nhớ kỹ lời của nương tử, không thể đi phòng tắm lớn tắm, cho nên, mấy ngày tới nay, nàng vẫn là đêm xuống mới lén lút tới bờ sông cách đó không xa tắm. Mặc dù nói tương đối phiền phức, nhưng chuyện đã đáp ứng với nương tử thì phải làm, nàng một mực ghi nhớ.
Không thể không nói, Vệ Linh Tê thật là hài tử ngoan, nhớ kỹ phân phó của nương tử, cho tới bây giờ không quên.
Cho nên hôm nay, nàng vẫn chờ đến khi tất cả ngủ say mới đi tắm.
Bất quá lần này nàng đi hơi muộn một chút, bởi vì vô tình ngủ quên, chờ lúc nàng tỉnh lại, thời gian đã trễ lắm.
Di, Liễu Trì?
Vệ Linh Tê thức dậy nhưng lại thấy giường Liễu Trì trống không, không biết nàng ta đã đi đâu?
Suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra câu trả lời, dứt khoát không nghĩ nữa, tắm đi.
Thẳng theo con đường rón rén đi, còn chưa tới bờ sông lại nghe thấy như là tiếng nước chảy.
Hình như có người đang tắm?!
Trong lòng Vệ Linh Tê có chút tò mò, còn có ai giống nàng không đến phòng tắm lớn lại đến loại địa phương ít người này tắm?
Mà mình là do nương tử ra lệnh, còn nàng ta?
Lén lút núp sau cái cây, lộ ra cái đầu nhỏ, cẩn thận hướng bờ sông nhìn lại.
Cái gọi là, không nhìn thì không biết, nhìn một cái liền dọa giật cả mình.
Người này không phải ai khác, chính là bằng hữu tốt của nàng, Liễu Trì.
Lúc này Liễu Trì đã thay đổi tác phong cường tráng ban ngày, nửa người chìm trong nước, tay phải lau chùi thân người, tựa như rửa đi mồ hôi trên người.
Vệ Linh Tê ngơ ngác nhìn Liễu Trì, trong lòng yên lặng so sánh với nương tử nhà nàng, hình như lớn hơn nương tử một chút.
Di, không đúng, tại sao ta phải so sánh của nương tử với Liễu Trì? Liễu Trì là ngoại tử, nương tử là nội tử, cơ bản là không có cách so sánh!
Nghĩ cho chuyện thông suốt, Vệ Linh Tê thầm nói mình thật là đần chết, lại so sánh như vậy, cũng khó trách nương tử bảo nàng ngốc, thật là một chút cũng không sai.
Bất quá, Liễu Trì cho dù là ngoại tử, không ngờ ngực nàng lại trổ mã tốt như vậy.
Ở Tây Phượng Quốc ngực ngoại tử phổ biến tương đối nhỏ, đương nhiên so với nội tử mà nói, tự nhiên không thể nào so với con trai ở thời hiện đại.
Con trai là phẳng, ngoại tử chẳng qua là nhỏ mà thôi.
Vệ Linh Tê ngược lại không có một chút ý nghĩ nghi ngờ nào với Liễu Trì, dù sao mọi người đều là ngoại tử, nhìn thấy cũng đâu sao.
Mặc dù nương tử nói không cho phép, nhưng đây cũng không phải chuyện nàng có thể khống chế được.
Nàng đã rất nghe lời, nhưng hết lần này đến lần khác cứ bắt gặp nàng cũng không có biện pháp.
Nghĩ đến, nương tử cũng sẽ thông cảm cho ta.
Vệ Linh Tê nghĩ như vậy.
Nhưng Vệ manh vật lại quên mất, trừ nương tử ngươi ra, còn là chuyện trong cuộc của người ta có được không?
Ngươi cảm thấy ngoại tử nhìn ngoại tử, không sao.
Nhưng chưa chắc người ta cũng sẽ nghĩ vậy cảm thấy như vậy.
Có vài thứ không đơn giản như đã nhìn thấy ở bên ngoài vậy.
Cuộc sống trong trại lính không thể nói tốt, cũng không thể nói không tốt, tính cách Vệ Linh Tê tương đối mềm nhũn, tuy nói không bị khi dễ, những cũng bị cho ra rìa không ít, cũng may có Liễu Trì thỉnh thoảng giúp đỡ nàng, ngược lại không có tổn thất quá lớn.
Bất quá cũng chỉ được vậy, Vệ Linh Tê cùng Liễu Trì ngược lại trở thành hợp ý.
Liễu Trì trong doanh trại thuộc dạng lão binh, cũng giống vậy không được hoan nghênh, dường như vì do liên quan đến vết thương ở mi tâm của nàng.
Mọi người đại khái cho rằng nàng ngay cả nơi quan trọng như vậy cũng có thể để người khác chém tới, nhất định là ngoại tử vô dụng, cho nên cũng không muốn kết giao với nàng, ngay cả đội trưởng của đội cũng không thích nàng.
Điều này cũng tạo thành tình huống của Vệ Linh Tê và Liễu Trì.
Bạn học nhỏ Vệ vốn có hảo cảm nhất định với Liễu Trì, hơn nữa vì do đồng bệnh tương liên duyên cớ, lại là tình nguyện đến gần, cho nên, hai người rất nhanh liền trở thành bằng hữu.
“Liễu Trì, ngươi thành thân chưa?"
Vệ Linh Tê cùng Liễu Trì thao luyện xong ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, nhìn bầu trời xanh thẳm xa xa nói. Nàng rất nhớ nương tử a!
Liễu Trì sững sốt một chút, sau đó giống như vô tình sửa lại mái tóc rũ xuống, thản nhiên nói.
“Làm gì có, bộ dạng này của ta, ai dám muốn ta?"
Tựa hồ phát hiện giọng điệu nói sai của mình, lập tức sửa lại nói.
“Sẽ không có nội tử nào nguyện ý gả cho một ngoại tử như vậy đi?"
Vệ Linh Tê nghiêng đầu, muốn? Đại khái là chưa có nội tử nào ưng thuận đi!
“Liễu Trì, không thể nói vậy, nương tử ta thường nói với ta, một người là không thể nhìn bề ngoài, phải nhìn bên trong, vẻ ngoài có đẹp hơn nữa, bên trong không đẹp thì ích gì? Ta thấy ngươi cũng rất được a, còn rất chiếu cố cho ta, ngươi là người thứ hai đối với ta như vậy, ngoại trừ nương tử ra, cũng chỉ có ngươi."
Vệ Linh Tê vỗ vỗ bả vai Liễu Trì, hiếm khi thận trọng nói.
“Bất kể người khác có thế nào, dù sao ta vẫn thích ngươi!"
Tiểu Vệ trên lý thuyết thích là thích giữa bằng hữu với nhau rất đơn thuần, nhưng có nhiều thời điểm, đơn thuần với không đơn thuần cũng chỉ cách nhau một lằn ranh.
Bả vai Liễu Trì bị Vệ Linh Tê khoác từ sau, không nhịn được run rẩy một cái, muốn bỏ tay nàng ra, một phen không muốn lại nghe vậy nữa.
Sững sờ nhìn Vệ Linh Tê, sau đó mặc cho nàng đặt tay trên đầu vai mình.
“Thích ta?"
Tựa hồ cho tới giờ chưa từng nghe qua lời như vậy, thanh âm Liễu Trì có chút run rẩy, có chút không biết làm sao, thậm chí có điểm bi ai.
“Linh Tê, ngươi không cần an ủi ta, dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy."
Vệ Linh Tê vừa nghe, nóng nảy.
“Liễu Trì, ta cho tới bây giờ không gạt ngươi, ta xem ngươi là bằng hữu thân nhất, thích bằng hữu của mình không phải là chuyện đương nhiên sao! Còn nữa, Vệ Linh Tê ta há là cái loại nhìn mặt mà bắt hình dong, ngươi nói như vậy, ta muốn tức giận!"
Vệ manh vật quyệt miệng, một chút cũng không cảm giác được bây giờ mình đang rất vô sỉ bán đáng yêu, phạm tội câu dẫn người.
Liễu Trì cúi đầu, không nhìn thẳng vào hai mắt Vệ Linh Tê, vẻ thành thật trong đó không phải là thứ mà người như nàng có thể có.
“Được rồi, ta xin lỗi, Linh Tê, sau này không nói vậy nữa. Ngươi cũng là bằng hữu thân nhất của ta."
Thời điểm nói ra những lời này, trong lòng Liễu Trì mạnh run lên, cười tươi nói.
“Đúng rồi, ngươi đã thành thân?"
Nói tới đề tài này, Vệ Linh Tê tinh thần sáng lán, liền vội vàng gật đầu, vừa tràn đầy hạnh phúc nói.
“Ân, nương tử của ta tốt lắm! Nàng cũng giống ngươi, không chê ta đần không chê ta ngốc, còn bảo vệ ta. Nương tử ta là một người ôn nhu, cũng rất có năng lực, nàng không giống nội tử, nàng rất lợi hại rất lợi hại! Ta muốn đuổi theo bước chân của nương tử, không muốn một mực vô dụng như vậy, cho nên ta mới đến đây làm lính. Ta phải làm đại tướng quân, sau đó để người khác phải hâm mộ nương tử ta có ta tướng công lợi hại như vậy."
Hai mắt toát ra một loại ánh sáng đặt cược hy vọng, tựa như trong nháy mắt, toàn thân Vệ Linh Tê cao thấp tản mát ra một loại uy áp gọi là ưu việt, để cho Liễu Trì ngồi bên cạnh cũng không nhịn được trong lòng kinh sợ.
Hai người nói chuyện phiếm không được bao lâu, sau lại tiếp tục thao luyện thêm một lúc.
Ngày tiếp theo, Vệ Linh Tê nhất thời có loại cảm giác mệt lữ, đây quả thật so với luyện võ sư phụ dạy còn mệt hơn a! Bất quá chiêu thức này lại đơn giản không ít, cuối cùng nàng là nhớ được. Nói vậy, cũng không thể coi như nàng đần, mà là chiêu thức của sư phụ quá phức tạp mới đúng.
Nếu Vô Nhai Tử mà biết ý nghĩ lúc này của Vệ Linh Tê hộc máu là chuyện không phải không thể, hai thứ này có thể so sánh với nhau sao? Nếu ngươi học được mấy bản lĩnh kia của ta, còn cần phải tới đây làm lính sao? Giữa hai quân, lấy thủ cấp tướng địch như ung dung lấy đồ trong túi, thì cần gì phải tới làm lính quèn?
Vệ Linh Tê một mực nhớ kỹ lời của nương tử, không thể đi phòng tắm lớn tắm, cho nên, mấy ngày tới nay, nàng vẫn là đêm xuống mới lén lút tới bờ sông cách đó không xa tắm. Mặc dù nói tương đối phiền phức, nhưng chuyện đã đáp ứng với nương tử thì phải làm, nàng một mực ghi nhớ.
Không thể không nói, Vệ Linh Tê thật là hài tử ngoan, nhớ kỹ phân phó của nương tử, cho tới bây giờ không quên.
Cho nên hôm nay, nàng vẫn chờ đến khi tất cả ngủ say mới đi tắm.
Bất quá lần này nàng đi hơi muộn một chút, bởi vì vô tình ngủ quên, chờ lúc nàng tỉnh lại, thời gian đã trễ lắm.
Di, Liễu Trì?
Vệ Linh Tê thức dậy nhưng lại thấy giường Liễu Trì trống không, không biết nàng ta đã đi đâu?
Suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra câu trả lời, dứt khoát không nghĩ nữa, tắm đi.
Thẳng theo con đường rón rén đi, còn chưa tới bờ sông lại nghe thấy như là tiếng nước chảy.
Hình như có người đang tắm?!
Trong lòng Vệ Linh Tê có chút tò mò, còn có ai giống nàng không đến phòng tắm lớn lại đến loại địa phương ít người này tắm?
Mà mình là do nương tử ra lệnh, còn nàng ta?
Lén lút núp sau cái cây, lộ ra cái đầu nhỏ, cẩn thận hướng bờ sông nhìn lại.
Cái gọi là, không nhìn thì không biết, nhìn một cái liền dọa giật cả mình.
Người này không phải ai khác, chính là bằng hữu tốt của nàng, Liễu Trì.
Lúc này Liễu Trì đã thay đổi tác phong cường tráng ban ngày, nửa người chìm trong nước, tay phải lau chùi thân người, tựa như rửa đi mồ hôi trên người.
Vệ Linh Tê ngơ ngác nhìn Liễu Trì, trong lòng yên lặng so sánh với nương tử nhà nàng, hình như lớn hơn nương tử một chút.
Di, không đúng, tại sao ta phải so sánh của nương tử với Liễu Trì? Liễu Trì là ngoại tử, nương tử là nội tử, cơ bản là không có cách so sánh!
Nghĩ cho chuyện thông suốt, Vệ Linh Tê thầm nói mình thật là đần chết, lại so sánh như vậy, cũng khó trách nương tử bảo nàng ngốc, thật là một chút cũng không sai.
Bất quá, Liễu Trì cho dù là ngoại tử, không ngờ ngực nàng lại trổ mã tốt như vậy.
Ở Tây Phượng Quốc ngực ngoại tử phổ biến tương đối nhỏ, đương nhiên so với nội tử mà nói, tự nhiên không thể nào so với con trai ở thời hiện đại.
Con trai là phẳng, ngoại tử chẳng qua là nhỏ mà thôi.
Vệ Linh Tê ngược lại không có một chút ý nghĩ nghi ngờ nào với Liễu Trì, dù sao mọi người đều là ngoại tử, nhìn thấy cũng đâu sao.
Mặc dù nương tử nói không cho phép, nhưng đây cũng không phải chuyện nàng có thể khống chế được.
Nàng đã rất nghe lời, nhưng hết lần này đến lần khác cứ bắt gặp nàng cũng không có biện pháp.
Nghĩ đến, nương tử cũng sẽ thông cảm cho ta.
Vệ Linh Tê nghĩ như vậy.
Nhưng Vệ manh vật lại quên mất, trừ nương tử ngươi ra, còn là chuyện trong cuộc của người ta có được không?
Ngươi cảm thấy ngoại tử nhìn ngoại tử, không sao.
Nhưng chưa chắc người ta cũng sẽ nghĩ vậy cảm thấy như vậy.
Có vài thứ không đơn giản như đã nhìn thấy ở bên ngoài vậy.
Tác giả :
Phá Quân Tinh