Tướng Công Bám Người
Quyển 1 - Chương 32: Bạch y nam tử
Mở cửa, nhảy xuống đi tới đằng trước, Diệp Khê Thiến thấy cách vó ngựa một khoảng không xa có một bạch y nam tử đang nằm, cả người đẫm máu, trên mặt nhìn không còn chỗ nào lành lặn, khắp nơi đều là vết kiếm cùng vết đao, đập vào mắt vô cùng thương tâm làm người khác không đành lòng. Nhưng nhìn kỹ thì tướng mạo của y không tầm thường, trang phục cũng được làm từ tuyết gấm trân quý, xem ra thân phận y có phần đặc biệt.
“Phu quân, mau lại đây!" Diệp Khê Thiến quay đầu lại hô lớn.
“Nương tử, đây, đây…" An Nguyệt Quân môi hồng răng trắng vui mừng chạy tới, cười ngoác đến tận mang tai. Hắn nhanh chóng hiện diện trước mặt Diệp Khê Thiến, một bộ tuỳ thời đợi lệnh, hỏi: “Nương tử có cái gì cần phu quân làm hả?"
“Anh đó, khua môi múa mép!" Diệp Khê Thiến cười tủm tỉm nhìn hắn, rồi lại liếc về phía người con trai nằm dưới đất, tức khí bảo: “Anh có cứu người này không?"
“Cứu, nương tử nói cứu, ta nào dám không cứu." An Nguyệt Quân nho nhỏ nói thầm. Nói xong, hắn đi về phía bạch y nam tử, cúi người nhìn qua loa, đáy mắt hiện lên tia u ám, nhẹ nhàng nói: “Sắp chết rồi, không cứu được."
“Làm sao có thể?! Tôi mới thấy anh ta cử động mà, sao thoáng cái lại yếu thế được?" Diệp Khê Thiến vừa nghe lập tức cúi người, tay run rẩy đưa đến trước chóp mũi bạch y nam tử, cảm giác chút hơi thở mỏng manh liền kích động: “An Nguyệt Quân! Cứu người thì cứu cho đàng hoàng nha! Anh ta còn thở mà!"
“Nương tử, y trúng kịch độc, hơn nữa còn bị chém vạn đao, thê thảm vô cùng, thủ đoạn so với ta còn tàn nhẫn hơn nữa." An Nguyệt Quân nhìn nàng nghiêm túc đính chính.
“À, phải rồi, phải rồi, anh mỗi lần đều đem người ta xắt như xắt rau cải, trực tiếp đi gặp Diêm Vương luôn, khỏi cần phải chịu đựng thống khổ đau đớn, quả thật là khá nhỉ?" Diệp Khê Thiến lành lạnh kể, mắt không đồng ý liếc An Nguyệt Quân.
“Nương tử…" An Nguyệt Quân thua cuộc mở miệng kháng nghị, rên rỉ kêu lên.
“Thật sự không cứu được?" Diệp Khê Thiến lo lắng, mông lung hỏi lại.
“Hơi thở yếu thế này… Nương tử, hay chúng ta tặng cho y một đao, giúp y mau mau hết thống khổ?" An Nguyệt Quân vô tội mở to mắt, nụ cười tươi tắn cứ như câu hắn đang nói là ai khác nói chứ không phải hắn.
“Bốp!"
“Ôi cha!" An Nguyệt Quân nhăn nhó, đôi mắt lấp loáng ánh nước, xoa xoa chỗ bị đánh tội nghiệp nhỏ giọng kêu: “Nương tử sao vậy?"
“Ăn nói linh tinh! Đây là một mạng người đó!" Diệp Khê Thiến nổi giận đùng đùng.
“Ta… ta… chỉ đùa một chút." An Nguyệt Quân líu ríu trả lời.
“Nói đùa? Mạng người cũng có thể đùa sao?!" Diệp Khê Thiến hung tợn thêm chút bất đắc dĩ, buồn cười gắt.
“Mạng người trong mắt ta giống như con kiến hôi, không đáng giá nhắc tới." Giọng nói An Nguyệt Quân đột nhiên thanh lãnh và bất cần, dường như hết thảy mọi thứ trên đời đều không được hắn để vào mắt.
Mà Diệp Khê Thiến thì cả kinh. Không đáng giá nhắc tới? Hắn rốt cuộc đã có quá khứ thế nào mà ánh mắt lại lạnh giá cao ngạo như vậy, lại có thể thản nhiên nói ra những lời tàn nhẫn như vậy? Nghĩ tới đó, ánh mắt Diệp Khê Thiến trở nên yếu mềm mà tràn đầy thương yêu, tâm nhói đau, bỗng một suy nghĩ loé lên trong đầu, miệng không kịp chờ nói: “Phu quân, sau này nương tử sẽ bảo vệ phu quân!" Thanh âm vô cùng kiên định. Không nhất định chỉ có con trai mới có thể bảo vệ con gái, con gái cũng vậy; nàng thương hắn, nên nhất định sẽ bảo vệ hắn.
Thân thể An Nguyệt Quân chấn động, giống như thuỷ tinh trong suốt dần dần rạn vỡ, đáy mắt đầu tiên là khiếp sợ, sau đó từ từ, từ từ niềm hạnh phúc bao phủ dâng trào, cánh môi hoạ một đường cong tuyệt mỹ, biết bao sung sướng, biết bao tốt đẹp, biết bao ấm áp. Hắn nhè nhẹ gật đầu, dịu dàng đáp: “Được." Giờ phút này chỉ còn lại hạnh phúc, chuyện của 10 năm trước, tất cả đều thật xa xôi. Vì nàng…
Diệp Khê Thiến bởi nụ cười như thiên tiên giáng trần của hắn làm cho mê muội, mãi vẫn không lấy nổi lại bình tĩnh.
An Nguyệt Quân hiển nhiên thấy được sự si mê trong mắt nàng, càng thích thú cúi đầu cười rạng rỡ. Đến lúc này Diệp Khê Thiến mới phục hồi tinh thần, mặt thoắt cái đỏ bừng, âm thầm oán thán mình. Thật là mất hết thể diện mà, hoá ra nàng háo sắc đến thế! Thật sự bây giờ nàng vẫn còn chưa thể tin, An Nguyệt Quân là của nàng. Hắn, một người ưu tú xuất sắc như vậy, lại là của nàng.
“Nương tử, cũng không hẳn là hết thuốc chữa đâu." Nhìn kỹ nam tử thương tích đầy mình trước mặt, An Nguyệt Quân nghĩ nghĩ chốc lát rồi mở miệng, thanh âm đặc biệt nhõng nhẽo, đặc biệt mềm nhũn.
“Gì? Đừng có thừa nước đục thả câu nha. Nói lẹ!" Diệp Khê Thiến muốn vứt bỏ nỗi xấu hổ trong lòng nên vội vội vàng vàng giục.
“Người này mấu chốt là bị trúng kịch độc, cách đây trăm dặm có một ngọn núi tên Ngọc Kỳ, ở đó có một vị thần y có thể trị mọi loại kịch độc. Chỉ cần giải độc thôi, vết đao không tổn thương đến gân cốt lắm, điều dưỡng lâu dài là khỏi."
“Vậy còn không đi mau!" Diệp Khê Thiến mắt lộ ra lo lắng. Mạng người quan trọng, nàng tuy không phải chúa cứu thế hay thần tiên bồ tát gì, không có lòng nghĩa hiệp rộng lượng muốn ôm ấp cả thiên hạ, nhưng mà cũng không thể nhẫn tâm nhìn người khác chết trước mặt mình được.
“Nương tử, xa lắm, ta không đi đâu." An Nguyệt Quân bướng bỉnh cự tuyệt, một vẻ như không nói hai lời.
“Anh ta còn sống được bao lâu?" Diệp Khê Thiến hỏi ngược lại hắn một câu.
“Chừng nửa ngày đi." An Nguyệt Quân nghĩ nghĩ đáp.
“Từ đây đến Ngọc Kỳ sơn mất bao lâu?"
“Một ngày."
“Tôi không hỏi đi bộ!" Diệp Khê Thiến nghiến răng nghiến lợi gầm, tay đã sốt ruột nắm chặt.
“Cưỡi ngựa nửa canh giờ, đi xe ngựa thì hai canh giờ." An Nguyệt Quân rụt đầu ngoan ngoãn đáp.
Diệp Khê Thiến nghe xong thở dài, lại nhìn An Nguyệt Quân một cái rồi vươn tay toan nâng bạch y nam tử dậy. Nhưng An Nguyệt Quân ngăn lại, hắn không đồng ý mím môi, nói: “Nương tử, nàng không thể chạm vào nam nhân khác."
“Không thì anh chắc?" Diệp Khê Thiến chau mày, bỗng nheo nheo mắt, hoài nghi ngó hắn: “Anh không phải là không muốn đi nên cố ý câu giờ đấy chứ hả?"
“Không có, làm gì có." An Nguyệt Quân liều mạng lắc đầu, miệng nhỏ nũng nịu kêu: “Nương tử, chúng ta mà đi Ngọc Kỳ sơn sẽ mất rất nhiều thời gian, không bằng mau trở về đi."
“Anh làm gì mà cứ muốn về nhanh vậy?" Diệp Khê Thiến liếc xéo hắn, hoài nghi vẫn không ngừng, nhẹ nhàng hỏi: “Ở nhà có nương tử xinh đẹp nào chờ anh hả?" Khẩu khí tuy hiền hoà mà mang theo hơi hướm nguy hiểm. Hắn mà dám nói có, nàng đập hắn thành không có luôn!
“Không, không, nương tử, ta chỉ có một mình nàng, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy, sau này cũng thế." An Nguyệt Quân nghiêm túc nói, mắt vô cùng chăm chú.
Diệp Khê Thiến hừ hừ đạp hắn một cái, khoé miệng mỉm cười nhưng vẫn cố làm cho khẩu khí hung tợn: “Ôm bệnh nhân đi!"
Nhận mệnh, An Nguyệt Quân lạnh lùng liếc về phía phu xe một cái. Phu xe trong lòng dâng lên tầng tầng hàn khí, lập tức hiểu rõ liền tiến lên e dè ôm lấy bạch y nam tử nâng dậy. Đột nhiên, từ người bạch y nam tử, một ống sáo rơi xuống đất. An Nguyệt Quân nhặt nó lên xem. Ống sáo rất ngắn, bề ngoài tinh xảo, ở giữa khảm một khối tử ngọc, dưới ánh mặt trời toả sáng rực rỡ, không giống sáo nhưng cũng là sáo, bên thân còn có một sợi ren trang trí buông thõng. Mắt An Nguyệt Quân nhá lên tia sáng, sau đó lại như có điều trầm tư suy nghĩ.
Phút chốc, hắn nắm chặt ống sáo trong tay, ngẩng đầu, có chút kích động nói: “Đi thôi."
“Phu quân, mau lại đây!" Diệp Khê Thiến quay đầu lại hô lớn.
“Nương tử, đây, đây…" An Nguyệt Quân môi hồng răng trắng vui mừng chạy tới, cười ngoác đến tận mang tai. Hắn nhanh chóng hiện diện trước mặt Diệp Khê Thiến, một bộ tuỳ thời đợi lệnh, hỏi: “Nương tử có cái gì cần phu quân làm hả?"
“Anh đó, khua môi múa mép!" Diệp Khê Thiến cười tủm tỉm nhìn hắn, rồi lại liếc về phía người con trai nằm dưới đất, tức khí bảo: “Anh có cứu người này không?"
“Cứu, nương tử nói cứu, ta nào dám không cứu." An Nguyệt Quân nho nhỏ nói thầm. Nói xong, hắn đi về phía bạch y nam tử, cúi người nhìn qua loa, đáy mắt hiện lên tia u ám, nhẹ nhàng nói: “Sắp chết rồi, không cứu được."
“Làm sao có thể?! Tôi mới thấy anh ta cử động mà, sao thoáng cái lại yếu thế được?" Diệp Khê Thiến vừa nghe lập tức cúi người, tay run rẩy đưa đến trước chóp mũi bạch y nam tử, cảm giác chút hơi thở mỏng manh liền kích động: “An Nguyệt Quân! Cứu người thì cứu cho đàng hoàng nha! Anh ta còn thở mà!"
“Nương tử, y trúng kịch độc, hơn nữa còn bị chém vạn đao, thê thảm vô cùng, thủ đoạn so với ta còn tàn nhẫn hơn nữa." An Nguyệt Quân nhìn nàng nghiêm túc đính chính.
“À, phải rồi, phải rồi, anh mỗi lần đều đem người ta xắt như xắt rau cải, trực tiếp đi gặp Diêm Vương luôn, khỏi cần phải chịu đựng thống khổ đau đớn, quả thật là khá nhỉ?" Diệp Khê Thiến lành lạnh kể, mắt không đồng ý liếc An Nguyệt Quân.
“Nương tử…" An Nguyệt Quân thua cuộc mở miệng kháng nghị, rên rỉ kêu lên.
“Thật sự không cứu được?" Diệp Khê Thiến lo lắng, mông lung hỏi lại.
“Hơi thở yếu thế này… Nương tử, hay chúng ta tặng cho y một đao, giúp y mau mau hết thống khổ?" An Nguyệt Quân vô tội mở to mắt, nụ cười tươi tắn cứ như câu hắn đang nói là ai khác nói chứ không phải hắn.
“Bốp!"
“Ôi cha!" An Nguyệt Quân nhăn nhó, đôi mắt lấp loáng ánh nước, xoa xoa chỗ bị đánh tội nghiệp nhỏ giọng kêu: “Nương tử sao vậy?"
“Ăn nói linh tinh! Đây là một mạng người đó!" Diệp Khê Thiến nổi giận đùng đùng.
“Ta… ta… chỉ đùa một chút." An Nguyệt Quân líu ríu trả lời.
“Nói đùa? Mạng người cũng có thể đùa sao?!" Diệp Khê Thiến hung tợn thêm chút bất đắc dĩ, buồn cười gắt.
“Mạng người trong mắt ta giống như con kiến hôi, không đáng giá nhắc tới." Giọng nói An Nguyệt Quân đột nhiên thanh lãnh và bất cần, dường như hết thảy mọi thứ trên đời đều không được hắn để vào mắt.
Mà Diệp Khê Thiến thì cả kinh. Không đáng giá nhắc tới? Hắn rốt cuộc đã có quá khứ thế nào mà ánh mắt lại lạnh giá cao ngạo như vậy, lại có thể thản nhiên nói ra những lời tàn nhẫn như vậy? Nghĩ tới đó, ánh mắt Diệp Khê Thiến trở nên yếu mềm mà tràn đầy thương yêu, tâm nhói đau, bỗng một suy nghĩ loé lên trong đầu, miệng không kịp chờ nói: “Phu quân, sau này nương tử sẽ bảo vệ phu quân!" Thanh âm vô cùng kiên định. Không nhất định chỉ có con trai mới có thể bảo vệ con gái, con gái cũng vậy; nàng thương hắn, nên nhất định sẽ bảo vệ hắn.
Thân thể An Nguyệt Quân chấn động, giống như thuỷ tinh trong suốt dần dần rạn vỡ, đáy mắt đầu tiên là khiếp sợ, sau đó từ từ, từ từ niềm hạnh phúc bao phủ dâng trào, cánh môi hoạ một đường cong tuyệt mỹ, biết bao sung sướng, biết bao tốt đẹp, biết bao ấm áp. Hắn nhè nhẹ gật đầu, dịu dàng đáp: “Được." Giờ phút này chỉ còn lại hạnh phúc, chuyện của 10 năm trước, tất cả đều thật xa xôi. Vì nàng…
Diệp Khê Thiến bởi nụ cười như thiên tiên giáng trần của hắn làm cho mê muội, mãi vẫn không lấy nổi lại bình tĩnh.
An Nguyệt Quân hiển nhiên thấy được sự si mê trong mắt nàng, càng thích thú cúi đầu cười rạng rỡ. Đến lúc này Diệp Khê Thiến mới phục hồi tinh thần, mặt thoắt cái đỏ bừng, âm thầm oán thán mình. Thật là mất hết thể diện mà, hoá ra nàng háo sắc đến thế! Thật sự bây giờ nàng vẫn còn chưa thể tin, An Nguyệt Quân là của nàng. Hắn, một người ưu tú xuất sắc như vậy, lại là của nàng.
“Nương tử, cũng không hẳn là hết thuốc chữa đâu." Nhìn kỹ nam tử thương tích đầy mình trước mặt, An Nguyệt Quân nghĩ nghĩ chốc lát rồi mở miệng, thanh âm đặc biệt nhõng nhẽo, đặc biệt mềm nhũn.
“Gì? Đừng có thừa nước đục thả câu nha. Nói lẹ!" Diệp Khê Thiến muốn vứt bỏ nỗi xấu hổ trong lòng nên vội vội vàng vàng giục.
“Người này mấu chốt là bị trúng kịch độc, cách đây trăm dặm có một ngọn núi tên Ngọc Kỳ, ở đó có một vị thần y có thể trị mọi loại kịch độc. Chỉ cần giải độc thôi, vết đao không tổn thương đến gân cốt lắm, điều dưỡng lâu dài là khỏi."
“Vậy còn không đi mau!" Diệp Khê Thiến mắt lộ ra lo lắng. Mạng người quan trọng, nàng tuy không phải chúa cứu thế hay thần tiên bồ tát gì, không có lòng nghĩa hiệp rộng lượng muốn ôm ấp cả thiên hạ, nhưng mà cũng không thể nhẫn tâm nhìn người khác chết trước mặt mình được.
“Nương tử, xa lắm, ta không đi đâu." An Nguyệt Quân bướng bỉnh cự tuyệt, một vẻ như không nói hai lời.
“Anh ta còn sống được bao lâu?" Diệp Khê Thiến hỏi ngược lại hắn một câu.
“Chừng nửa ngày đi." An Nguyệt Quân nghĩ nghĩ đáp.
“Từ đây đến Ngọc Kỳ sơn mất bao lâu?"
“Một ngày."
“Tôi không hỏi đi bộ!" Diệp Khê Thiến nghiến răng nghiến lợi gầm, tay đã sốt ruột nắm chặt.
“Cưỡi ngựa nửa canh giờ, đi xe ngựa thì hai canh giờ." An Nguyệt Quân rụt đầu ngoan ngoãn đáp.
Diệp Khê Thiến nghe xong thở dài, lại nhìn An Nguyệt Quân một cái rồi vươn tay toan nâng bạch y nam tử dậy. Nhưng An Nguyệt Quân ngăn lại, hắn không đồng ý mím môi, nói: “Nương tử, nàng không thể chạm vào nam nhân khác."
“Không thì anh chắc?" Diệp Khê Thiến chau mày, bỗng nheo nheo mắt, hoài nghi ngó hắn: “Anh không phải là không muốn đi nên cố ý câu giờ đấy chứ hả?"
“Không có, làm gì có." An Nguyệt Quân liều mạng lắc đầu, miệng nhỏ nũng nịu kêu: “Nương tử, chúng ta mà đi Ngọc Kỳ sơn sẽ mất rất nhiều thời gian, không bằng mau trở về đi."
“Anh làm gì mà cứ muốn về nhanh vậy?" Diệp Khê Thiến liếc xéo hắn, hoài nghi vẫn không ngừng, nhẹ nhàng hỏi: “Ở nhà có nương tử xinh đẹp nào chờ anh hả?" Khẩu khí tuy hiền hoà mà mang theo hơi hướm nguy hiểm. Hắn mà dám nói có, nàng đập hắn thành không có luôn!
“Không, không, nương tử, ta chỉ có một mình nàng, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy, sau này cũng thế." An Nguyệt Quân nghiêm túc nói, mắt vô cùng chăm chú.
Diệp Khê Thiến hừ hừ đạp hắn một cái, khoé miệng mỉm cười nhưng vẫn cố làm cho khẩu khí hung tợn: “Ôm bệnh nhân đi!"
Nhận mệnh, An Nguyệt Quân lạnh lùng liếc về phía phu xe một cái. Phu xe trong lòng dâng lên tầng tầng hàn khí, lập tức hiểu rõ liền tiến lên e dè ôm lấy bạch y nam tử nâng dậy. Đột nhiên, từ người bạch y nam tử, một ống sáo rơi xuống đất. An Nguyệt Quân nhặt nó lên xem. Ống sáo rất ngắn, bề ngoài tinh xảo, ở giữa khảm một khối tử ngọc, dưới ánh mặt trời toả sáng rực rỡ, không giống sáo nhưng cũng là sáo, bên thân còn có một sợi ren trang trí buông thõng. Mắt An Nguyệt Quân nhá lên tia sáng, sau đó lại như có điều trầm tư suy nghĩ.
Phút chốc, hắn nắm chặt ống sáo trong tay, ngẩng đầu, có chút kích động nói: “Đi thôi."
Tác giả :
Phi Yến